Pháo hoa nồng nhiệt
-
Chương 32:
Nữ sinh đi cùng thấy Chử Lan Xuyên không giống nguời dễ trêu chọc liền co rúm người lại, kéo tay Lê Na bỏ đi: “Bỏ đi Na Na, chúng ta không so đo với đồ nhà quê.”
Nhưng Lê Na vẫn còn đang tức giận, cô ta siết đốt ngón tay đến trắng bệch, cuối cùng vẫn bị khuyên nhủ mà nén giận xuống.
Cả quá trình Chử Lan Xuyên không nói một câu, anh không thích uy hiếp con gái, như vậy thật mất mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng tuổi còn nhỏ nói chuyện đã ác độc như vậy, so với học ôn tỉnh không bằng về nhà để bố mẹ dạy lại.
Bóng của anh kéo dài trong ánh hoàng hôn, có vẻ cô tịch (cô đơn và tịch mịch) nhưng ánh mắt vẫn luôn khóa chặt tại bóng người của thiếu nữ.
Đó là người mà anh bất chấp dưới thân phận gì cũng phải bảo vệ tốt.
Lúc Lê Na lên xe còn cố tình lấy máy ra chụp lại ảnh Vân Chiêu đứng cạnh xe Rolls-Royce, khóe môi nở ra một nụ cười đắc ý.
Cô ta chúa ghét người giả vờ ngây thơ, đặc biệt là loại chuyên làm bộ làm tịch như Vân Chiêu.
Làm xong hết thảy cô ta lại trở về thân phận đại tiểu thư nhà họ Lê, kéo cửa xe ngồi vào, phân phó: “Đưa tôi đến lớp múa.”
Đối mặt với thế công hai ngày liên tiếp của Đàm Yếm, quả thực tâm tình Vân Chiêu rất phức tạp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rất biết ơn sự quan tâm và chăm sóc của Đàm Yếm, đặc biệt về vấn đề thân thế của cô hắn đã mất không ít công sức mới tìm được sự thật cho cô.
Nhưng sự thật tàn khốc như vậy cô tình nguyện không cần biết.
Nhớ lại ngày hôm qua dây dưa, Vân Chiêu sợ hắn lại dùng chiêu cũ nên chỉ có thể đưa gói kẹo sữa mà nhóc mập cho cô đặt lên trên tay Đàm Yếm, thừa dịp hắn ngây ra liền chạy nhanh đến bên đường đối diện.
Vì đi quá nhanh, gió lạnh theo hô hấp mà tràn ngập trong cổ họng như một viên kẹo bạc hà, vừa cay vừa lạnh.
Bây giờ có quá nhiều người trên đường, Đàm Yếm thoáng chốc không thể tìm ra cô được, cô không khỏi thở phào, đứng yên trước điểm chờ phương tiện giao thông công cộng.
Sau khi cô thi xong Chử Lan Xuyên đã nhắn tin đến, đại khái là tối nay anh sẽ đến đón cô, bảo cô đợi anh ở điểm dừng phương tiện giao thông công cộng.
Cô nhìn chằm chằm mũi chân mình, không biết là tư vị gì, cô chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân, đợi Chử Lan Xuyên đến đây tuyệt đối không thể nói ra lời kia ở trước mặt anh.
Sắp đến Tết Âm lịch, đường phố giăng đèn kết hoa, chưa đến tối mà một loạt đèn lồng đã thắp sáng bừng lên.
“Vân Chiêu?” Tần Bách cho rằng mình nhận sai người, thấy thiếu nữ ngẩng đầu lên sửng sốt một lúc cậu mới nhoẻn miệng cười.
Từ kì thi chuyển cấp tới giờ hai người vẫn chưa gặp mặt nhau.
Tần Bách là con trai một trong nhà, trong mắt người ngoài là con cháu gia thế, từ khi sinh ra đã được định sẵn đường đi nước bước.
Ví dụ như, sau khi thi chuyển cấp phải ra nước ngoài du học, đây cũng là ý bố cậu cưỡng chế làm theo.
Tần Bách cao hơn nhiều so với lần cuối hai người gặp nhau, cậu con trai cười tươi liền lộ ra một bên răng nanh, giống như ánh mặt trời sưởi ấm những ngày đông giá rét.
“Tần Bách… Lâu rồi chưa gặp.” Đáy mắt Vân Chiêu lấp lánh ánh sáng, rất kinh ngạc về việc đột nhiên Tần Bách về nước.
Cậu chủ động tâm sự: “Tết Âm lịch năm nay là đại thọ 70 tuổi của ông nội mình, chương trình học ở nước ngoài của mình kết thúc mình liền về nước.”
Tần Bách xoa ngón cái, thở dài nói: “Cậu thì sao Chiêu Chiêu, có tiếp tục thi tỉnh không?”
“Mình vừa tan lớp ôn thi Toán học cấp tỉnh xong.” Thái độ của Vân Chiêu chẳng nóng chẳng lạnh, cô kéo khăn quàng cổ xuống dưới tầm một phân lộ ra hàm dưới thon gọn.
Giọng nói của thiếu nữ như mây trắng trên không, vừa trong sáng lại sạch sẽ.
“Cậu gầy đi nhiều quá.” Ánh mắt Tần Bách tràn ngập sự trìu mến nhưng lý trí khiến cậu khắc chế lại: “Bây giờ cậu về nhà hả? Có người đến đón không?”
“… Anh trai nói sẽ đến đón mình.” Ánh trời chiều ngả xuống, lông mi của cô chớp chớp, hình như có ý né tránh vấn đề này.
Tần Bách rơi vào trầm mặc, cậu ta chỉ thấy Chử Lan Xuyên một lần nhưng lại đủ khắc sâu ngọn nguồn sự tình.
“Dù sao mình cũng không vội, đứng đây chờ cùng cậu là được.” Thiếu niên đã hạ quyết tâm, bước lại gần về phía cô hai bước.
Biết Tần Bách có ý tốt nên Vân Chiêu cũng không tiện tránh né, cô không có tâm tư ngượng ngùng gì, bình tĩnh đứng nghe Tần Bách kể lại cuộc sống của du học sinh ở nước ngoài, thi thoảng lại phụ họa đôi câu, như bạn học cũ gặp mặt nhau.
Lúc đó Chử Lan Xuyên đã hút hết điếu thuốc thứ hai trong vòng một giờ.
Anh không nghiện thuốc lá quá mức, đến giờ vẫn luôn tiết chế, người trong trường Cảnh sát từng truyền nhau rằng không ai có định lực tốt bằng “Chử thần”.
Nhưng hôm nay chuyện ngoài ý muốn không ít, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Vân Chiêu nhìn thời gian trên màn hình di động, cảm thấy lạ lùng liền tiện tay gọi điện luôn cho người được lưu là “Anh trai” trong danh bạ.
“Alo.” Anh không nhanh không chậm nói một chữ xong cũng không nói gì thêm, có vẻ như đang đợi cô mở miệng.
“Anh trai, hôm nay anh có đến không…?” Cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Nếu không có thời gian thì thôi, em đã đến điểm chờ giao thông công cộng rồi, lát nữa em tự bắt xe bus về nhà là được.”
Người đầu kia điện thoại im lặng một lúc, Vân Chiêu như thể đoán được tâm trạng của Chử Lan Xuyên bây giờ không được tốt, cô không muốn nói nhiều nữa: “Vậy anh cứ bận việc đi nhé, em…”
“Quay người lại.” Chử Lan Xuyên ngắt nửa câu sau của cô, từ sau điểm chờ bước lên trước, bước đi mạnh mẽ.
“Hả?” Cô cảm thấy não mình không đủ dùng, nhưng vẫn cứng ngắc bất động.
Anh cũng không ngắt điện thoại, cứ thế nghe tiếng cô gái nhà anh ngây ngô không phản ứng, cảm thấy thật buồn cười.
Đến khi Chử Lan Xuyên đến trước mặt mình, Vân Chiêu mới cảm thấy lo lắng vô cớ, cô nói chuyện với Tần Bách lâu như vậy anh nghe thấy hết rồi chứ?
Nghĩ lại thì chỉ là bạn học mà thôi, Chử Lan Xuyên lại không có tư tưởng tình yêu nam nữ với cô, chắc sẽ không quản chặt đến vậy đâu.
Cô thoải mái nhưng Chử Lan Xuyên lại không.
Khóe miệng anh không hề nhếch lên, gió lạnh giữa mùa đông khắc nghiệt thổi cả vào áo sơ mi dưới lớp áo khoác của anh, cả người như bao phủ trong một tầng sương lạnh.
“Tần Bách, anh trai mình đến rồi.” Vân Chiêu lịch sự nói một câu rồi cười nhạt với cậu, má lúm đồng tiền dần giãn ra, “Mình đi đây, chúc cậu năm mới vui vẻ trước.”
Lúc này Tần Bách mới cảm thấy đầu như bị đập cho một cái, sao vàng bay quanh.
Cậu vội móc điện thoại di động ra, lấy tinh thần hăng hái nói: “Chiêu Chiêu, mình hỏi nhiều bạn bè cấp 2 nhưng không có ai còn liên hệ với cậu, có phải cậu đổi số di động rồi không?”
Cậu mở giao diện bàn phím số trên điện thoại ra, giọng điệu thành khẩn: “Về sau chắc sẽ dùng đến, cậu cho mình số cậu đi.”
Mới vừa lên lớp 8, bà Vu Tường liền mua cho cô một cái di động, nhưng khi đó điện thoại thông minh còn chưa phổ biến, di động của cô hàng ngày chỉ dùng để gọi điện thoại nhắn tin, về sau chiếc di động này bị trộm mất khi cô cùng Vu Tường đi thăm bạn, số điện thoại của cô cũng phải đổi cái khác.
Chử Lan Xuyên biết Tần Bách có chủ ý gì nhưng anh lại không ngăn cản, toàn bộ quá trình chỉ thờ ơ lạnh nhạt, làm cho Tần Bách cảm thấy lưng như bị kim chích.
Chuyến này Tần Bách về chúc thọ ông nội nhà mình chỉ là một mặt, mặt khác là vì không biết có thể tiếp nối duyên trước được không, nếu số mệnh giúp cậu thành toàn chấp niệm kia vậy chính là mối duyên trời định.
“Nhập xong rồi?” Giọng nói của Chử Lan Xuyên như băng tuyết ngàn dặm khó có thể bỏ qua.
Giống như đang hạ lệnh đuổi khách.
Tần Bách cũng không có nhiều thời gian, cậu lưu dãy số kia vào trong máy xong sắc mặt liền ấm áp hẳn: “Tạm biệt Chiêu Chiêu và anh Chử, hẹn gặp lại nhé.”
Chử Lan Xuyên cười nhạo một tiếng, cảm thấy Tần Bách này diễn vai em vợ ra trò phết, chẳng qua hơi quá tự tin.
Vân Chiêu không nhận ra anh đang khác thường, chuẩn bị kéo cửa sau của xe ngồi vào liền bị anh ngăn lại.
Bàn tay khô ráo của người đàn ông nắm lấy tay cô, từ lông mày đến đôi mắt đều thể hiện tính chiếm hữu, anh trầm giọng nói: “Ngồi vào ghế phụ.”
Vân Chiêu không làm trái lời anh, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn.
“Em vô tình gặp Tần Bách.” Rõ ràng không có gì nhưng cô giống như phạm phải sai lầm mà giải thích cho anh: “Cậu ấy ra nước ngoài du học, lâu lắm mới quay về thành phố Giang.”
“Ừ.” Không biết anh có nghe lọt câu nào không, lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp tục đánh tay lái.
Hôm nay Chử Lan Xuyên đến đón cô là vì có chuyện muốn nói.
Trong quá trình điều tra Tân Nhụy, anh vô tình phát hiện ra bí mật bị thời gian vùi lấp.
Tân Nhụy là con gái ruột của Trương Trình Linh, nhưng lại không phải con của bà ta và Dương Khánh.
Khi đó Trương Trình Linh sớm tối ngoại tình, đứa nhỏ này chẳng qua là con của một khách làng chơi, nhưng bà ta vẫn nhất quyết sinh hạ đứa nhỏ, vẫn luôn để cho nhà trai nuôi con một mình.
Nhưng nghĩ lại Tân Nhụy cùng lắm mới mười một tuổi, chỉ nhỏ hơn Vân Chiêu năm tuổi, nhưng Vân Chiêu lại không hề biết đến sự tồn tại của Tân Nhụy, vậy chỉ có thể nói rằng cô hoàn toàn không có ký ức gì về những sự việc xảy ra trước năm tuổi.
Trước kia, Chử Lan Xuyên luôn cho rằng Trương Trình Linh nhận nuôi Vân Chiêu vì không có con, ai ngờ kết luận này bị phản bác hoàn toàn.
Sự thật chứng minh, Trương Trình Linh bỏ mặc con gái ruột của chính mình, nuôi dưỡng một đứa trẻ không có quan hệ máu mủ gì, khiến bà ta làm đến nước này chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, vướng mãi trong những thắc mắc của mình.
“Em còn nhớ lúc năm tuổi…”
“Hôm nay anh trai…”
Lúc im lặng thì cùng im lặng, đến khi mở miệng nói chuyện cả hai đồng thời nói, Vân Chiêu nghi ngờ không biết có phải mình ở cùng Chử Lan Xuyên lâu rồi đến suy nghĩ cũng dần đồng bộ với nhau không.
Thiếu nữ ngẩng chiếc cổ mảnh khảnh lên, vân vê ngọc bội đeo trên cổ: “Anh trai nói trước đi.”
Miếng ngọc bội này là bà Vu Tường tặng cô vào dịp sinh nhật nào đó, bà nói đây là cái bà cầu phúc trong chùa được, bây giờ coi như ngàn vàng khó cầu.
Nghe bác gái nói vậy Vân Chiêu vẫn luôn e dè quý giá cất trong hộp không đeo, nhưng sáng nay nghĩ đến Vân Án cùng thân thế của mình không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đeo nó vào sợi dây đỏ trên cổ.
“Em còn có ấn tượng nhiều chuyện xảy ra lúc năm tuổi không?”
Đối với thời thơ ấu của bản thân cô rất mông lung, chỉ nhớ được năm cô vào lớp một, cô giáo trên lớp dạy các bài hát thiếu nhi rồi về nhà hát cho bố mẹ nghe.
Tất nhiên, Trương Trình Linh không thèm nghe cô hát lần nào.
Vân Chiêu mơ màng lắc đầu: “Không có nhiều ấn tượng, không nhớ rõ.”
Điều này vừa khớp với suy đoán của Chử Lan Xuyên, Vân Chiêu không phải vô duyên vô cớ bị vứt bỏ, bố mẹ ruột của cô chắc chắn có liên hệ gì đó với Trương Trình Linh.
Di động đặt trong hộc vang lên, là điện thoại của Vân Chiêu.
Liên hệ điện thoại của cô không nhiều lắm, thời điểm này gọi tới chỉ có thể là bác gái, Đàm Yếm hoặc Tần Bách.
Tần Bách vừa mới lưu số điện thoại của cô, thoạt nhìn cậu ấy còn có việc gấp, hẳn là không có thời gian để gọi cho cô.
Khả năng duy nhất là Đàm Yếm.
Nét do dự hiện lên trên mặt cô, cô rũ mi mắt định chuyển điện thoại về chế độ im lặng.
Chử Lan Xuyên lại không như ý cô, anh bình thản tự nhiên nói: “Không có gì bất tiện cả, nhận đi.”
Vân Chiêu: “…”
Xe đã chạy đến bãi đỗ xe của tiểu khu, Chử Lan Xuyên lái đến điểm đỗ, cả quá trình vừa trầm lặng vừa chuyên chú.
Tránh cũng không tránh nổi Vân Chiêu đành cắn răng ấn vào nút nhận.
Đàm Yếm tất nhiên không hay ăn kẹo sữa, hắn lại bỏ ngoài tai lời dặn của bác sĩ, bỏ viên kẹo thứ hai vào trong miệng, muốn tỏ vẻ mùi vị của thứ này không đến nỗi kém lắm.
“Chiêu Chiêu, kẹo em cho anh thích lắm.”
Đầu kia điện thoại vừa dứt lời Vân Chiêu liền cảm giác được cánh tay thon gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông ôm trọn, tiếp sau đó là một trận đầu óc choáng váng, không tốn bao nhiêu sức cô liền bị ôm ngồi trên đùi anh.
Khung xương đùi đỡ lấy da thịt trơn bóng của cô, hô hấp của cô không tự chủ mà loạn nhịp, ngay cả Đàm Yếm cũng quên mất.
Chử Lan Xuyên nhìn qua vẫn ung dung bình thản nhưng đáy mắt anh như mặt hồ xuân hiếm thấy giữa trời đông, lóe lên ánh sáng nhạt.
Thấy cô kinh ngạc, cánh tay anh không những không buông lỏng lại càng ôm chặt thêm, trầm giọng nói ra vài từ: “Nhận điện thoại đi nha…”
Tình trạng thế này bảo cô nhận điện thoại kiểu gì?!
Không gian bên trong xe không lớn, cả người cô vừa vặn bị kẹp giữa đùi anh và vô lăng, tránh cũng không thể tránh, lui cũng chẳng thể lui chỉ đành xoay mặt đi, suy nghĩ loạn thành một đống.
Đàm Yếm đợi lâu không thấy phản hồi giọng nói liền nôn nóng hơn: “Chiêu Chiêu, em không sao chứ? Bên em làm sao vậy?”
Hô hấp nóng rực của người đàn ông phả lên đầu vai cô, qua một thời gian lâu, lưng đè lên vô lăng làm cô không thở nổi.
Vân Chiêu lại ngước mắt nhìn anh, vành mắt đỏ bừng: “Anh trai, đau…”
Chử Lan Xuyên chỉ đợi dáng vẻ này của cô, giọng nói của anh không đè thấp nữa, nói kiểu này người đầu kia chắc chắn sẽ nghe được.
Anh không giận mà cười nói: “Đau mới tốt, nhớ càng lâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook