“Đang tìm cái gì?” Chử Lan Xuyên nửa quỳ trên sàn nhà, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khi kề sát vào có thể ngửi được mùi thuốc lá nhạt kết hợp với mùi chi lãnh sam.

Vân Chiêu lập tức quay lưng đi, ánh mắt lập loè: “Không, không có gì…”

May mà anh không nhìn thấy cả quá trình cô giấu quần áo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mới vừa đứng dậy, áo ngủ vốn rộng thùng thình của cô thiếu nữ giờ phút này càng bị cuốn lên một khoảng lớn, lộ ra cảnh vật kiều diễm dưới áo.

Một đầu gối của anh khuỵu chạm đất, hai chân căng chắc khoẻ, cánh tay dài duỗi ra, trong lòng Vân Chiêu hồi hộp một lúc lâu, cho rằng Chử Lan Xuyên đã thấy cái túi đựng quần áo.

Trong tay Chử Lan Xuyên vê một cái nút nhỏ, lớn bằng hạt gạo, ở dưới ánh sáng loé lên ánh kim.

“Là đang tìm cái này?”

Vân Chiêu nhìn qua theo tầm mắt, duỗi tay chạm vào lòng bàn tay khô ráo của anh.

“Dạ đúng, chính là cái nút này, em tìm lâu rồi.”

Lời này nói ra cũng không phải là giả, Vu Tường nói bà có bộ đồ thiếu cúc áo, bảo cô cố gắng tìm xem.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ tới lại đúng lúc trong trường hợp này bị Chử Lan Xuyên tìm được.

“Lên, trên mặt đất lạnh.” Chử Lan Xuyên nghiêng người về phía trước vài phần, đưa tay cho cô.

Mười ngón tay nắm lấy nhau, đại diện cho sự liền tâm.

Vân Chiêu mượn lực nắm chặt, đứng lên từ trên sàn nhà dậy, lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa đã cắm đầu vào lồng ngực của người đàn ông.

Tiếp đó, Vân Chiêu vì để che giấu “hành vi phạm tội” của mình, nói chuyện một cách gượng gạo: “Anh, hôm nay anh đi chấp hành nhiệm vụ sao?”

Trên thực tế là đương nhiên cô biến anh tới quán bar Triều Mộ điều tra tình hình, không chỉ có thế, cô và anh còn cùng nhảy một bài, thậm chí…


“Đi rồi, nhưng mà không có tiến triển gì.” Chử Lan Xuyên đúng là vì tiến độ điều tra của vụ án trước mắt mà cảm thấy ưu phiền, nhưng anh ở trước mặt Vân Chiêu chỉ nói cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ.

Lại nói tiếp, lễ Giáng sinh vừa qua, rất nhanh sẽ đến Nguyên Đán.

Nhưng mà năm nay thế nào cũng không bình thường, vụ án bé gái mất tích đã hết đường xoay xở, có nhiều gia đình phải đau đớn vật lộn khi năm mới đến.

Vân Chiêu không thể quên được, ánh mắt khi người mẹ của bé gái mất tích nhìn cô, không hề có sức sống, nhưng vẫn còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng.

“Anh, vậy Nguyên đán anh có thời gian không?”

Sắp tới khi năm mới bắt đầu thành phố Giang có một buổi dạ hội bắn pháo bông cực kỳ long trọng, đến lúc đó ánh mắt của cả thành phố sẽ tụ lại, tất nhiên tưng bừng vô cùng.

Cùng lúc đó, hôm nay Vân Chiêu cũng từ chỗ Tưởng Xảo biết được đã có một công viên trò chơi khổng lồ mới vừa ra đời ở thành phố Giang, tết mà đi thử nghiệm có thể được hưởng ưu đãi rất lớn.

Chử Lan Xuyên đáp lời cô: “Nếu không có vụ án quan trọng, thời gian vẫn dư dả.”

Anh gần như liếc mắt một cái đã nhìn thấy suy nghĩ của cô gái nhỏ: “Muốn anh đi với em đến chỗ nào?”

Thật không thú vị. Ở cạnh loại người quan sát nhạy bén như Chử Lan Xuyên, mấy suy nghĩ trong cái đầu nhỏ kia của Vân Chiêu đều thành trong suốt.

Cuối cùng cô cũng khó nén vui vẻ, như con nít mà ngồi trên đầu giường đung đưa hai chân: “Đến lễ hội năm mới, có thể không ạ?”

Chử Lan Xuyên thấy cô nhoẻn miệng cười, tâm trạng mới bất giác mà tốt hơn, khẳng định nói: “Không thành vấn đề.”

Hôm sau, sáng sớm Vu Tường đã xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, bà mới vừa về thành phố Giang thì bị thời tiết rét mướt làm cho run lập cập, nghĩ vẫn là ở Hải Nam tránh lạnh mới tốt.

“Nhìn xem bác mang quà lưu niệm về cho mấy đứa nè!” Giọng nói của Vu Tường khó nén sự kích động, bày hết bao lớn bao bé vỏ sò lên trên bàn, trừ cái này, còn có cà phê dừa, kẹo dừa… Tóm lại gần như tất cả đều là sản phẩm từ dừa.

Vân Chiêu chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy, mấy tháng còn lại, cô có thoát khỏi nguyên liệu hắc ám cũng không thoát khỏi sự sợ hãi bị điều khiển bởi mấy trái dừa.

Vào ban đêm, cô đã mơ một giấc mơ, trong mơ có một cây dừa lớn chạy đuổi theo cô.

Thật là quá kinh dị.


Bệnh tình của bà nội tác động đến tâm trạng của mọi người trong gia tộc, đã nhiều ngày Đàm Yếm buồn bực không vui, ăn cơm rất ít, phần lớn thời gian rảnh đều nghiên cứu một số đề vật lý phức tạp vô vị.

Tim mê chơi cờ, thông qua phân tích tâm lý, chỉ cần tâm trạng của Đàm Yếm nhìn chung không tệ, anh ta sẽ quấn lấy bảo Đàm Yếm đánh cờ với mình.

Ánh lửa trong lò sưởi trong phòng bập bùng, đây là phong cách trang trí mà trước khi về nước Đàm Yếm yêu cầu.

Thảm lông cưu đắp trên đùi hắn, Đàm Yếm giữ quân đen, không ngừng ép cho quân trắng không còn đường lui.

Tim chảy một đầu mồ hôi, lần nào cũng như thế này, biết rõ là không thắng được chàng trai nay, nhưng hưởng thụ quá trình đánh cờ luôn có thể khiến người ta phấn chấn.

“Tim, Victory and defeat have been divided.” Đàm Yếm vĩnh viễn luôn dùng câu nhấn mạnh lạnh nhạt nhất để nói ra lời tàn khốc nhất.

Thắng bại đã phân, quân trắng không còn sức để phản kích lại nữa.

“Ok, tôi nhận thua.” Tim dùng tiếng Trung còn hơi sứt sẹo, anh ta nâng hạ hai tay, dáng vẻ buồn cười.

Quản gia đến thu dọn bàn cờ, cũng trình chiếc điện thoại Vertu của hắn lên.

Chiếc điện thoại di động này trị giá mười mấy vạn đô, toàn thân nạm kim cương, vừa độc đáo lại vừa xa xỉ.

Đàm Yếm rất ít khi sử dụng ứng dụng mạng xã hội, gần như hắn chỉ dùng di động để gọi điện thoại, điều này cũng liên quan mật thiết với phần lớn thời thơ ấu nằm trên giường bệnh của hắn.

Sau khi quản gia khom lưng mới bắt đầu báo: “Hôm nay đã nhận được quần áo cô Vân Chiêu trả về, cô ấy có viết một tờ giấy để lại.”

Váy liền màu đen được gấp phẳng, quanh quẩn là hương nước giặt quần áo dịu nhẹ, tờ giấy phía trên bộ đồ là chữ viết thanh tú xinh đẹp của cô gái nhỏ.

“Mong vui vẻ mỗi ngày.”

Hắn bỏ tờ giấy vào xong, khói mù trong lòng có vẻ như cũng không dày như vậy.


Quản gia rõ ràng chú ý tới vẻ mặt như thẻ bài poker của Đàm Yếm thả lỏng ngay lập tức, rồi mới dám tiếp tục báo cáo: “Còn chỗ bà cụ bên kia cũng có tin tức, người đã tỉnh, tạm thời không đặc biệt nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là…”

Đốt ngón tay của Đàm Yếm nắm chặt một góc tấm thảm lông cừu, ánh mắt kết thành băng: “Chỉ là cái gì?”

Quản gia đè thấp giọng nói: “Bà cụ muốn nói chuyện với cậu.”

Bà nội đối với “chó điên” trong miệng người ngoài cũng khá kiêng kỵ, chủ yếu là xuất thân của mẹ hắn quá thấp hèn, năm đó bà đã cực kỳ không thích điệu bộ của người phụ nữ kia, vì thế yêu ai yêu cả đường đi, rất ít khi quan tâm tới Đàm Yếm.

Nhưng để cân bằng cục diện, bà cụ vĩnh viễn không để lộ sự thiên vị, như thế, việc vừa tỉnh đã tìm hắn gọi điện thoại thật ra lại rất hiếm lạ.

Tim biết chuyện này có liên quan đến gia tộc của Đàm Yếm nên rất có mắt nhìn mà yên lặng lui ra ngoài, không gian to như vậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Đàm Yếm, hắn bấm gọi một dãy số, kéo dài giọng: “Bà nội, không ngờ tới bà lại nhớ con như vậy.”

Rốt cuộc đã tới đêm giao thừa được mong đợi, đường chính của thành phố Giang được khoác lớp trang trí đèn hoa rực rỡ, nếu đứng ở trên lầu cao nhất của Quốc Kim mà nhìn xuống, chắc chắn có thể nhận được cảnh đêm đẹp không sao tả xiết.

Biết Vân Chiêu muốn đến công viên trò chơi, Vu Tường cũng tích cực tham gia vào giữa kế hoạch đi chơi, vẻ mặt bà hồng hào, dốc sức trang điểm một lần cho cô gái nhỏ.

Vào giờ cao điểm buổi chiều, đường đi về phía công viên trò chơi cũng bị chặn chật như nêm, Vu Tường dựa vào ghế sau, không hề thấy chút hưng phấn khi đi theo hai người họ đến công viên trò chơi, chỉ cảm thấy tiếng còi hỗn loạn khiến bà đau đầu.

Bà vừa nói vừa ấn vào giữa trán: “Ầy… Lần sau không đi theo nữa, hoạt động của người trẻ các con, bác già rồi, cũng không hoạt bát sôi nổi được.”

Chử Lan Xuyên đấu võ mồm với bà: “Trước khi bác già không có nói vậy đâu, còn bảo muốn trải nghiệm cuộc sống người trẻ tuổi một chút.”

Vu Tường liếc ngang anh một cái: “Con cái thằng nhóc này, quen vạch trần khuyết điểm của người ta rồi đấy, nhanh chóng tìm một cô bạn gái quản lý đi.”

Nói xong, Vu Tường kéo tay Vân Chiêu: “Vẫn là Chiêu Chiêu của chúng ta ngoan ngoãn, sau này con tìm dâu thì cũng phải được một khoản của này, bác nhìn cũng thoải mái.”

Bầu không khí lập tức trở nên rất kỳ dị, Vân Chiêu xấu hổ tới nỗi không dám ngẩng đầu, bác gái đang nói “ngôn ngữ đen tối” gì vậy trời…

Vu Tường sợ anh không hiểu ý, dẫn chứng nêu ví dụ tiếp: “Lan Xuyên con đừng chê bác gái dông dài, còn nhớ lúc trước cô Phương đến nhà chúng ta làm khách chứ, tìm phải một con dâu kiêu ngạo ngang ngược, mỗi ngày hận không thể làm ầm cả trăm lần.”

Thời gian tiếp đó liền trở thành thời gian trình diễn hát đơn của quý bà Vu Tường, cả chặng đường Chử Lan Xuyên im lặng nghe hết cũng không phản bác lại hai câu, cuối cùng đưa ra một lời tổng kết: “Rồi, bác gái bác nói gì cũng đúng.”

Lời này vừa nói ra, mặt Vân Chiêu càng nóng hơn.

Có lẽ vì là đêm giao thừa, hiện tại công viên trò chơi vẫn là người đi tấp nập, biển người mênh mông đi xuyên qua giữa các thiết bị trò chơi.

Vu Tường đi không được hai bước đã cảm thấy thở không nổi, nói người nhiều quá bí đến sợ, muốn lên xe trước để nghỉ ngơi, vì thế tới công viên trò chơi lại trở thành kế hoạch hai người đi ban đầu.


Còn đang vào đông, rất nhiều thiết bị trò chơi đều vì an toàn mà không mở. Cách đó không xa có vòng quay ngựa gỗ và đu quay tròn cao chọc trời soi sáng lấp lánh, tất cả thứ màu sắc đẹp đẽ phong phú kéo con người vào giữa bầu không khí của đêm giao thừa.

“Muốn chơi cái gì trước?” Hôm nay Chử Lan Xuyên mặc một cái áo khoác màu be, khăn quàng cổ xám đậm quấn tuỳ tiện, rất có vài phần hương vị của quân tử nho nhã, dịu dàng như ngọc.

Muốn ngồi đu quay tròn một lần vẫn luôn là mong ước của Vân Chiêu.

Trong tuổi thơ ấu bị cầm tù, cô hướng tới tất cả những thứ mang màu sắc rực rỡ lãng mạn, theo thời gian trưởng thành trôi đi, một phần khao khát nhỏ này cũng không bị phai mờ.

Cô kéo góc tay áo khoác của người đàn ông, cười nhẹ trong trẻo: “Vậy đu quay trước ạ.”

Khi đang nhích người trong khu vực xếp hàng của đu quay, một chú hề đạp lên ròng rọc, không ngừng tặng hoa hồng cho mọi người, nhưng vào lúc bọn họ sắp bắt được lại cực kỳ kịp thời mà rụt tay, đùa cho người ta vừa quýnh vừa giận, anh ta cũng dừng lại trước mặt Vân Chiêu một lát, đưa đoá hồng xinh đẹp còn đọng nước đến trước mặt cô.

Vân Chiêu không nhận, chú hề kia cảm thấy không trêu được đã có chút không thú vị, lại chuyển hoa hồng đến trước mặt Chử Lan Xuyên.

Trước khi chú hề phản ứng lại, đoá hồng kia đã nằm trên một cánh tay khác của Chử Lan Xuyên.

Anh cài hoa hồng đỏ lên thái dương của cô gái nhỏ, gương mặt thiếu nữ giống như một quả đào ngon miệng, trắng hồng mềm mại, xứng với màu hoa hồng đỏ, rõ ràng đã thêm một chút vẻ đẹp lộng lẫy.

Động tác thân mật như vậy khiến lỗ tai Vân Chiêu nhũn ra, khoé mắt cô lại thấy được chú hề thất vọng đi mất, không nhịn được phì cười nhẹ ra tiếng.

“Cười cái gì? Hửm?” Khoé mắt anh hất lên, mọi tia sáng đủ màu cũng không so được với những mảnh rực rỡ trong mắt anh.

Vân Chiêu nói thật: “Cảm thấy đôi khi anh cũng rất xấu…”

Chú hề chọc ghẹo người như vậy, anh chỉ cần dùng năng lực của mình để trêu lại.

Nhưng mà chú hề đương nhiên không so được với tốc độ phản ứng của Chử Lan Xuyên, bây giờ trường cảnh sát vẫn còn lưu truyền kỷ lục các hạng mục của Chử Lan Xuyên. Sát hạch kỹ thuật bắn súng đứng thứ nhất, huấn luyện cự ly dài đứng thứ nhất, cái tên “Chử thần” vẫn còn truyền khắp trong đám người của trường cảnh sát.

Nhiều năm qua đi, đây vẫn là lần đầu Chử Lan Xuyên lại nghe thấy có người nói anh xấu.

Trước khi Chử Hằng qua đời, anh đúng là không quan tâm thứ gì, chưa từng nghĩ tới sẽ tiếp tục chọn con đường ngành cảnh sát này, chỉ có thể nói là tất cả đều được định mệnh sắp đặt.

“Anh xấu?” Chử Lan Xuyên rũ mắt, hơi thở nguy hiểm tràn ngập, như một đứa trẻ đùa giỡn nói: “Vậy là do em chưa từng thấy lúc anh xấu hơn rồi.”

*Điện thoại Vertu:



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương