Pháo Đài Số
-
Chương 69
- Này ông! Becker đã đi qua phòng chờ và tiến về phía bốt điện thoại tự động. Anh dừng bước và quay lại. Đằng sau anh chính là cô gái anh vừa bất ngờ gặp trong phòng vệ sinh. Cô gái vẫy tay ra hiệu cho anh đợi.
- Thưa ông, đợi đã! Còn gì nữa đây? Becker rên rỉ. Cô ta muốn đòi tiền phạt vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác ư?
Cô gái kéo chiếc khăn len về phía anh. Khi chạy tới nơi, cô gái nở một nụ cười thật tươi. - Xin lỗi vì đã lớn tiếng với ông ở trong kia. Chỉ vì lúc đó ông làm tôi giật mình.
- Không sao - Becker giọng chắc chắn, có phần hơi bối rối. - Tôi đã vào nhầm chỗ.
- Điều tôi sắp nói có vẻ hơi điên rồ - cô gái cất lời, hấp háy cặp mắt đỏ ngầu - Nhưng nếu ông có chút tiền, có thể cho tôi vay được không, thưa ông? Becker chăm chú nhìn cô gái vẻ nghi ngờ.
- Cô cần tiền làm gì - anh gặng hỏi. - Tôi không định cho cô tiền để cô mua ma tuý, nếu đó là thứ cô đang yêu cầu.
- Tôi đang tìm cách trở về nhà. - Cô gái tóc vàng giải thích - Ông có giúp tôi được không? - Cô lỡ mất chuyến bay à?
Cô gái gật đầu. - Tôi làm mất vé. Người ta không cho tôi lên máy bay. Bọn hàng không chết tiệt. Tôi không còn tiền để mua chiếc vé khác.
- Cha mẹ cô ở đâu - Becker hỏi - Cô có liên lạc được với họ không? - Không. Tôi đã thử. Tôi nghĩ họ đang đi nghỉ cuối tuần trên một du thuyền nào đó.
Becker đưa mắt nhìn trang phục đắt tiền cô gái đang mặc trên người. - Cô không có thẻ tín dụng à?
- Có, nhưng bố tôi đã khoá thẻ rồi. Ông ấy nghĩ tôi bị nghiện. - Cô có nghiện không - Becker hỏi, mặt thần ra, mắt nhìn xuống cánh tay sưng đỏ của cô gái.
Cô gái nhìn lại anh chằm chằm, giận giữ. - Tất nhiên là không!
Cô ta chợt nổi cáu với Becker nhưng có vẻ không muốn làm hại anh. Anh chợt có cảm giác mình đang bị lừa phỉnh. - Thôi đi! - Cô gái nói - Trông ông có vẻ giàu có. Chẳng lẽ lại không thể cho tôi vay chút tiền đế đi về nhà hay sao? Tôi sẽ gửi trả lại ông sau.
Becker tưởng tượng ra cảnh tiền của anh đưa cho cô ta sẽ bị nướng hết vào tay một kẻ buôn bán ma tuý nào đó ở Triana. - Thứ nhất - anh nói - Tôi không phải gã giàu có. Tôi chỉ là giáo viên. Nhưng tôi sẽ cho cô biết tôi sẽ làm gì bây giờ… Tôi sẽ không để cô lừa tôi, đó là điều tôi sẽ làm. Tại sao không để tôi trả tiền mua vé cho cô?
Cô gái tóc vàng nhìn anh chằm chằm, có vẻ bị sốc. - Ông sẽ làm thế ư? - Cô ta lẩm bẩm, đôi mắt mở to đầy hy vọng - Ông sẽ mua vé cho tôi về nhà ư, ôi Chúa ơi, cảm ơn ông!
Becker không nói được gì nữa. Rõ ràng vừa rồi anh đã đánh giá nhầm. Cô gái vòng tay quanh người anh.
- Mùa hè vừa qua thật kinh khủng - giọng cô bé tức tối, chực oà khóc - Ôi, cảm ơn ông! Tôi cần phải thoát khỏi nơi này! Becker miễn cưỡng đáp lại cái ôm ghì chặt của cô bé. Cô gái buông anh ra, anh đưa mắt nhìn cánh tay cô.
Cô nhìn theo ánh mắt anh vào chỗ sưng tấy màu hơi ngả xanh. - Mùi khó ngửi phải không?
Becker gật đầu. - Tôi tưởng cô bảo không bị nghiện cơ mà.
Cô gái cười lớn. - Đó là dấu ấn nhiệm màu! Tôi kì mạnh để cố xoá cái dấu đó đi. Mực này bẩn lắm.
Becker xem ra gần gũi hơn. Dưới ánh đèn huỳnh quang, anh có thể nhìn thấy lờ mờ phía dưới chỗ tấy đỏ trên cánh tay cô gái, một vài nét mờ mờ của dòng chữ gì đó được viết nguệch ngoạc trên da. - Nhưng… nhưng còn mắt của cô - Becker cất tiếng, giọng anh trở nên lầm lì.
- Cả hai mắt của cô đều đỏ. Tại sao vậy? Cô gái lại cười lớn.
- Tôi vừa khóc. Tôi đã kể với ông rồi mà, tôi lỡ mất chuyến bay. Becker nhìn lại dòng chữ trên tay cô gái.
Cô gái cau mày, vẻ bối rối. - Tiếc thật, nhưng mà ông vẫn đọc được dòng chữ này chứ?
Becker cúi xuống gần hơn. Anh vẫn đọc được dòng chữ đó. Bức thông điệp rõ như ban ngày. Khi anh đọc đến 4 chữ mờ mờ kí ức về 12 giờ đồng hồ vừa qua chợt loé lên. David Becker nhớ lại lúc anh ở trong khách sạn Alfonso XllI.
Gã người Đức béo phì một tay che cánh tay còn lại của hắn, phát âm tiếng Anh bập bẹ: XÉO ĐI ĐỒ KHỐN. - Ông không sao đấy chứ - cô gái hỏi, đưa mắt nhìn Becker.
Becker không rời mắt khỏi cánh tay cô gái. Anh hoa mắt choáng váng. Bốn chữ lốm đốm, nhem nhuốc trên da cô gái cũng mang một thông điệp tương tự. XÉO ĐI ĐỒ KHỐN. Cô gái tóc vàng lại nhìn xuống, vẻ bối rối.
- Bạn tôi đã viết mấy chữ đó đấy… rõ là ngốc, phải không? Becker không nói được lời nào. XÉO ĐI ĐỒ KHỐN. Anh không thể tin nổi. Gã người Đức đã không chửi anh, gã chỉ cố gắng kệu cứu mà thôi. Becker rời mắt khỏi cô gái. Dưới ánh sáng huỳnh quang của phòng chờ, anh có thể nhìn thắy vết mờ mờ màu đỏ và xanh trên mái tóc vàng của cô gái.
- Cô… cô.. - Becker lẩm bẩm, nhìn vào đôi tai chưa bấm lỗ khuyên của cô rồi hỏi - Cô có đeo khuyên tai không? Cô gái nhìn anh vẻ lạ lùng, ngạc nhiên. Cô gái lôi từ trong túi ra, một vật nhỏ rồi giơ lên. Becker nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình đầu lâu lủng lẳng trên tay cô.
- Kẹp vào tai ư - Anh lẩm bẩm. - Quái thật, đúng rồi - cô gái đáp lại.
- Tôi sợ những vật nhọn..
- Thưa ông, đợi đã! Còn gì nữa đây? Becker rên rỉ. Cô ta muốn đòi tiền phạt vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác ư?
Cô gái kéo chiếc khăn len về phía anh. Khi chạy tới nơi, cô gái nở một nụ cười thật tươi. - Xin lỗi vì đã lớn tiếng với ông ở trong kia. Chỉ vì lúc đó ông làm tôi giật mình.
- Không sao - Becker giọng chắc chắn, có phần hơi bối rối. - Tôi đã vào nhầm chỗ.
- Điều tôi sắp nói có vẻ hơi điên rồ - cô gái cất lời, hấp háy cặp mắt đỏ ngầu - Nhưng nếu ông có chút tiền, có thể cho tôi vay được không, thưa ông? Becker chăm chú nhìn cô gái vẻ nghi ngờ.
- Cô cần tiền làm gì - anh gặng hỏi. - Tôi không định cho cô tiền để cô mua ma tuý, nếu đó là thứ cô đang yêu cầu.
- Tôi đang tìm cách trở về nhà. - Cô gái tóc vàng giải thích - Ông có giúp tôi được không? - Cô lỡ mất chuyến bay à?
Cô gái gật đầu. - Tôi làm mất vé. Người ta không cho tôi lên máy bay. Bọn hàng không chết tiệt. Tôi không còn tiền để mua chiếc vé khác.
- Cha mẹ cô ở đâu - Becker hỏi - Cô có liên lạc được với họ không? - Không. Tôi đã thử. Tôi nghĩ họ đang đi nghỉ cuối tuần trên một du thuyền nào đó.
Becker đưa mắt nhìn trang phục đắt tiền cô gái đang mặc trên người. - Cô không có thẻ tín dụng à?
- Có, nhưng bố tôi đã khoá thẻ rồi. Ông ấy nghĩ tôi bị nghiện. - Cô có nghiện không - Becker hỏi, mặt thần ra, mắt nhìn xuống cánh tay sưng đỏ của cô gái.
Cô gái nhìn lại anh chằm chằm, giận giữ. - Tất nhiên là không!
Cô ta chợt nổi cáu với Becker nhưng có vẻ không muốn làm hại anh. Anh chợt có cảm giác mình đang bị lừa phỉnh. - Thôi đi! - Cô gái nói - Trông ông có vẻ giàu có. Chẳng lẽ lại không thể cho tôi vay chút tiền đế đi về nhà hay sao? Tôi sẽ gửi trả lại ông sau.
Becker tưởng tượng ra cảnh tiền của anh đưa cho cô ta sẽ bị nướng hết vào tay một kẻ buôn bán ma tuý nào đó ở Triana. - Thứ nhất - anh nói - Tôi không phải gã giàu có. Tôi chỉ là giáo viên. Nhưng tôi sẽ cho cô biết tôi sẽ làm gì bây giờ… Tôi sẽ không để cô lừa tôi, đó là điều tôi sẽ làm. Tại sao không để tôi trả tiền mua vé cho cô?
Cô gái tóc vàng nhìn anh chằm chằm, có vẻ bị sốc. - Ông sẽ làm thế ư? - Cô ta lẩm bẩm, đôi mắt mở to đầy hy vọng - Ông sẽ mua vé cho tôi về nhà ư, ôi Chúa ơi, cảm ơn ông!
Becker không nói được gì nữa. Rõ ràng vừa rồi anh đã đánh giá nhầm. Cô gái vòng tay quanh người anh.
- Mùa hè vừa qua thật kinh khủng - giọng cô bé tức tối, chực oà khóc - Ôi, cảm ơn ông! Tôi cần phải thoát khỏi nơi này! Becker miễn cưỡng đáp lại cái ôm ghì chặt của cô bé. Cô gái buông anh ra, anh đưa mắt nhìn cánh tay cô.
Cô nhìn theo ánh mắt anh vào chỗ sưng tấy màu hơi ngả xanh. - Mùi khó ngửi phải không?
Becker gật đầu. - Tôi tưởng cô bảo không bị nghiện cơ mà.
Cô gái cười lớn. - Đó là dấu ấn nhiệm màu! Tôi kì mạnh để cố xoá cái dấu đó đi. Mực này bẩn lắm.
Becker xem ra gần gũi hơn. Dưới ánh đèn huỳnh quang, anh có thể nhìn thấy lờ mờ phía dưới chỗ tấy đỏ trên cánh tay cô gái, một vài nét mờ mờ của dòng chữ gì đó được viết nguệch ngoạc trên da. - Nhưng… nhưng còn mắt của cô - Becker cất tiếng, giọng anh trở nên lầm lì.
- Cả hai mắt của cô đều đỏ. Tại sao vậy? Cô gái lại cười lớn.
- Tôi vừa khóc. Tôi đã kể với ông rồi mà, tôi lỡ mất chuyến bay. Becker nhìn lại dòng chữ trên tay cô gái.
Cô gái cau mày, vẻ bối rối. - Tiếc thật, nhưng mà ông vẫn đọc được dòng chữ này chứ?
Becker cúi xuống gần hơn. Anh vẫn đọc được dòng chữ đó. Bức thông điệp rõ như ban ngày. Khi anh đọc đến 4 chữ mờ mờ kí ức về 12 giờ đồng hồ vừa qua chợt loé lên. David Becker nhớ lại lúc anh ở trong khách sạn Alfonso XllI.
Gã người Đức béo phì một tay che cánh tay còn lại của hắn, phát âm tiếng Anh bập bẹ: XÉO ĐI ĐỒ KHỐN. - Ông không sao đấy chứ - cô gái hỏi, đưa mắt nhìn Becker.
Becker không rời mắt khỏi cánh tay cô gái. Anh hoa mắt choáng váng. Bốn chữ lốm đốm, nhem nhuốc trên da cô gái cũng mang một thông điệp tương tự. XÉO ĐI ĐỒ KHỐN. Cô gái tóc vàng lại nhìn xuống, vẻ bối rối.
- Bạn tôi đã viết mấy chữ đó đấy… rõ là ngốc, phải không? Becker không nói được lời nào. XÉO ĐI ĐỒ KHỐN. Anh không thể tin nổi. Gã người Đức đã không chửi anh, gã chỉ cố gắng kệu cứu mà thôi. Becker rời mắt khỏi cô gái. Dưới ánh sáng huỳnh quang của phòng chờ, anh có thể nhìn thắy vết mờ mờ màu đỏ và xanh trên mái tóc vàng của cô gái.
- Cô… cô.. - Becker lẩm bẩm, nhìn vào đôi tai chưa bấm lỗ khuyên của cô rồi hỏi - Cô có đeo khuyên tai không? Cô gái nhìn anh vẻ lạ lùng, ngạc nhiên. Cô gái lôi từ trong túi ra, một vật nhỏ rồi giơ lên. Becker nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình đầu lâu lủng lẳng trên tay cô.
- Kẹp vào tai ư - Anh lẩm bẩm. - Quái thật, đúng rồi - cô gái đáp lại.
- Tôi sợ những vật nhọn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook