Phấn Thơm
-
Chương 13: Giải cứu mặt trời
Sau một tiếng đồng hồ "thiết lập" kế hoạch của chúng tôi, cuối cùng cũng đưa ra được con đường "thông suốt" nhất. Cả bọn phân chia như sau: Trong khi tôi và ong Ken đi đến vùng núi phía Bắc để tìm gặp thầy phù thủy tài ba mà Ken nghe được từ lời đồn thổi nào đó thì Vic sẽ ở lại cầm chân , không cho Helen đi cùng tên bạn trai "bệnh hoạn" của Victoria. Nhưng để làm được điều đó, chúng tôi cần thêm đồng minh.
_Đúng rồi! Đi theo em.
Sau giọng nói chạy vã mà tôi vừa quăng vào mặt Vic, liền kéo lấy tay chị và Ken bay luồn khỏi tổ định cư (Một trong những bộ phận nhỏ trong một tổ ong lớn). Giờ này cũng đã chập chững tối, hầu hết các ong thuộc nhóm gác tổ đều phải đứng ở vị trí canh gác mỗi nơi quanh tổ, đài quan sát, cổng lục giác (Cổng chính), và ở các bộ phận phụ khác.
_Các (*)đóm đặc đã được thắp sáng lên rồi!
Chị Vic đảo mắt nhìn quanh với bộ dạng sợ hãi. Tôi đáp lại bằng một giọng rắn rỏi:_Không sao, có thể qua được.
Ong Ken nhìn tôi đầy vẻ nghi hoặc:_Sao mày biết?- Nó nhìn đồng hồ đeo tay rồi tiếp:_17 phút nữa là đến giờ giới nghiêm rồi.
_Chừng đó là đủ.
Nói rồi tôi nới lỏng dần tay họ rồi thả ra trước những ánh mắt thăm dò của 3 ong gác tổ, bầu không khí lúc này có vẻ ứ đọng hơn, cổ họng tôi lúc này như căng ra. Một người trong số bọn họ lên tiếng dò hỏi:_Ba người đi đâu thế? Đã gần đến giờ giới nghiêm rồi. Ong chúa mà biết, bọn tôi sẽ nói sao với người?
Vic từ sau lưng tôi luồn ra trước thót vọng dịu nhẹ:_ Anh thông cảm, chẳng may chị bướm côn trùng họ nhà "cánh", bạn tôi, trước đây tình cờ găp trong bụi linh lan, sau đã thân thiết huống chi khốn cùng có nhau? Nay chị bệnh, tôi chỉ biết đến thăm chứ chả có quà biếu mọn biếu, chỉ có thể chia sớt, đỡ đần chị vài điều trong khi trước đây chị đã từng giúp đỡ tôi không ít. Làm ơn để chúng tôi...-Nói đến đây, chị ngân ngấn nước mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của chị, anh gác tổ đây cũng hơi bối rối lên tiếng:_Kh..khoan, cô đừng khóc, tôi rõ sự việc rồi. Vậy cô để lại hai cậu này được không? Tôi thấy hai cậu ấy không cần thiết...
_Hức...!..Hai em nó cũng muốn đi thăm, hay tin chị bệnh, nhà còn có đứa em mới 2 tuổi đầu, còn là sâu bướm nên chỉ mới biết tập tành bò, lăn. Mà nhà chỉ có mình chỉ với đứa em, giờ chỉ bệnh, ai chăm em nó hả anh? Nay cho hai thằng này cùng đi chỉ vì cần người dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, chăm em. Việc vận dụng đầu óc chúng nó ngu đần nhưng dùng đến lao động, tụi nó đỡ vô dụng anh ơi...hức..hức.- Vic ôm mặt khóc nức nở trông toát lên vẻ yếu đuối, mong manh.
_Được rồi, cô đừng khóc nữa, đợi một lát tôi ra mở cổng ngay.
Cách đó chừng vài tiếng vỗ cánh, hai người còn lại xì xầm cho đến khi bóng lưng anh quay lại và tiến về phía bọn họ không lâu. Anh đến nói gì đó với bọn họ và họ bắt đầu truyền lệnh đến vài người gần đó. Thế là cổng lục giác bắt đầu rung chuyển và chầm chậm theo âm thanh ồm ồm đó mở ra. Chúng tôi theo đó tiến đến.
_Trời cũng tối rồi, nhớ đừng đi lâu quá, và phải cẩn thận đấy.-Họ dặn khéo.
Chị Vic cảm kích đáp lại:_Cảm ơn các anh đã hiểu cho.
Và thế, ong Ken và Vic lại tiếp tục theo sự chỉ dẫn phía trước của tôi, vừa vỗ cánh với vận tốc không quá lớn tôi vừa tóm tắt khen:
_Chị tài tình thật đấy!
Ong Ken bĩu môi ra điều phản đối:_Tài tình nỗi gì?- Nó lại quay sang Vic om sòm:_ Chị nói bọn này ngu đần, vô dụng ư? Thật không hiểu nổi!
_Chị chỉ nói đúng sự thật thôi!- Vic cười khì.
_ Không thể tin được mà!
_ Thôi đi Ken, tao thấy chị ấy nói cũng đúng, bình thường cũng thấy mày vô dụng mà, suốt ngày chỉ biết rong chơi, với lại, nếu không nói vậy, liệu có được cho ra ngoài vào giờ giới nghiêm như lúc này không? Cũng nhờ Vic cả đấy!
_Hừ!-Nó tặc lưỡi cho qua, điệu bộ vẻ mặt cứ như đang thầm rủa tôi như thế này:"Thằng bạn thân chó chết, dám cho mình ra rìa"
Tiếp nối cuộc tranh luận đó, Vic xổ ra một vài điều mà chị đang thắc mắc trong đầu:
_Vậy em đang đưa chúng ta đi đâu?
_Cứ theo em rồi sẽ biết.-Tôi háy mắt.
_Đúng rồi! Đi theo em.
Sau giọng nói chạy vã mà tôi vừa quăng vào mặt Vic, liền kéo lấy tay chị và Ken bay luồn khỏi tổ định cư (Một trong những bộ phận nhỏ trong một tổ ong lớn). Giờ này cũng đã chập chững tối, hầu hết các ong thuộc nhóm gác tổ đều phải đứng ở vị trí canh gác mỗi nơi quanh tổ, đài quan sát, cổng lục giác (Cổng chính), và ở các bộ phận phụ khác.
_Các (*)đóm đặc đã được thắp sáng lên rồi!
Chị Vic đảo mắt nhìn quanh với bộ dạng sợ hãi. Tôi đáp lại bằng một giọng rắn rỏi:_Không sao, có thể qua được.
Ong Ken nhìn tôi đầy vẻ nghi hoặc:_Sao mày biết?- Nó nhìn đồng hồ đeo tay rồi tiếp:_17 phút nữa là đến giờ giới nghiêm rồi.
_Chừng đó là đủ.
Nói rồi tôi nới lỏng dần tay họ rồi thả ra trước những ánh mắt thăm dò của 3 ong gác tổ, bầu không khí lúc này có vẻ ứ đọng hơn, cổ họng tôi lúc này như căng ra. Một người trong số bọn họ lên tiếng dò hỏi:_Ba người đi đâu thế? Đã gần đến giờ giới nghiêm rồi. Ong chúa mà biết, bọn tôi sẽ nói sao với người?
Vic từ sau lưng tôi luồn ra trước thót vọng dịu nhẹ:_ Anh thông cảm, chẳng may chị bướm côn trùng họ nhà "cánh", bạn tôi, trước đây tình cờ găp trong bụi linh lan, sau đã thân thiết huống chi khốn cùng có nhau? Nay chị bệnh, tôi chỉ biết đến thăm chứ chả có quà biếu mọn biếu, chỉ có thể chia sớt, đỡ đần chị vài điều trong khi trước đây chị đã từng giúp đỡ tôi không ít. Làm ơn để chúng tôi...-Nói đến đây, chị ngân ngấn nước mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của chị, anh gác tổ đây cũng hơi bối rối lên tiếng:_Kh..khoan, cô đừng khóc, tôi rõ sự việc rồi. Vậy cô để lại hai cậu này được không? Tôi thấy hai cậu ấy không cần thiết...
_Hức...!..Hai em nó cũng muốn đi thăm, hay tin chị bệnh, nhà còn có đứa em mới 2 tuổi đầu, còn là sâu bướm nên chỉ mới biết tập tành bò, lăn. Mà nhà chỉ có mình chỉ với đứa em, giờ chỉ bệnh, ai chăm em nó hả anh? Nay cho hai thằng này cùng đi chỉ vì cần người dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, chăm em. Việc vận dụng đầu óc chúng nó ngu đần nhưng dùng đến lao động, tụi nó đỡ vô dụng anh ơi...hức..hức.- Vic ôm mặt khóc nức nở trông toát lên vẻ yếu đuối, mong manh.
_Được rồi, cô đừng khóc nữa, đợi một lát tôi ra mở cổng ngay.
Cách đó chừng vài tiếng vỗ cánh, hai người còn lại xì xầm cho đến khi bóng lưng anh quay lại và tiến về phía bọn họ không lâu. Anh đến nói gì đó với bọn họ và họ bắt đầu truyền lệnh đến vài người gần đó. Thế là cổng lục giác bắt đầu rung chuyển và chầm chậm theo âm thanh ồm ồm đó mở ra. Chúng tôi theo đó tiến đến.
_Trời cũng tối rồi, nhớ đừng đi lâu quá, và phải cẩn thận đấy.-Họ dặn khéo.
Chị Vic cảm kích đáp lại:_Cảm ơn các anh đã hiểu cho.
Và thế, ong Ken và Vic lại tiếp tục theo sự chỉ dẫn phía trước của tôi, vừa vỗ cánh với vận tốc không quá lớn tôi vừa tóm tắt khen:
_Chị tài tình thật đấy!
Ong Ken bĩu môi ra điều phản đối:_Tài tình nỗi gì?- Nó lại quay sang Vic om sòm:_ Chị nói bọn này ngu đần, vô dụng ư? Thật không hiểu nổi!
_Chị chỉ nói đúng sự thật thôi!- Vic cười khì.
_ Không thể tin được mà!
_ Thôi đi Ken, tao thấy chị ấy nói cũng đúng, bình thường cũng thấy mày vô dụng mà, suốt ngày chỉ biết rong chơi, với lại, nếu không nói vậy, liệu có được cho ra ngoài vào giờ giới nghiêm như lúc này không? Cũng nhờ Vic cả đấy!
_Hừ!-Nó tặc lưỡi cho qua, điệu bộ vẻ mặt cứ như đang thầm rủa tôi như thế này:"Thằng bạn thân chó chết, dám cho mình ra rìa"
Tiếp nối cuộc tranh luận đó, Vic xổ ra một vài điều mà chị đang thắc mắc trong đầu:
_Vậy em đang đưa chúng ta đi đâu?
_Cứ theo em rồi sẽ biết.-Tôi háy mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook