Phán Thần Hệ Thống
-
Chương 375: Mê Thần!
Trần Dương tự nhiên là có chút hoảng sợ dưới một kích bất ngờ có thể xuyên qua lớp phòng ngự Chiến Giáp của tên thanh niên kia, nếu không phải Chiến Giáp tự hành hộ chủ thì dưới một kích vừa rồi chỉ sợ là hắn cũng chịu không ít thiệt thòi. Mà tên ngân giác thanh niên kia trong lòng cũng giật mình không ít, trong lòng hắn thầm nghĩ mọi việc đến lúc này rất thuận lợi, thế nhưng đối phương lại có thể ngăn cản được "Sát Linh Mâu" thần thông này của hắn. Phải biết đối thủ của hắn đã chế dưới thần thông này không ít, trong đó hơn non nửa là tồn tại cùng giai.
Trong mắt hắn chợt loé lên quang mang kỳ dị, gắt gao nhìn chằm chằm vào Chiến Giáp trên người Trần Dương, tuy rằng kim giác thanh niên này lần đầu tiên thấy loại Chiến Giáp như vậy nhưng giáp này lại có khả năng tự phóng ra các loại Lôi sắc phù văn cùng hình dáng bề ngoài dữ tợn, tự nhiên là có thể nhìn ra được Chiến Giáp này có lai lịch không nhỏ, trên mặt thanh niên mặc dù không chút biểu tình thế nhưng miệng thì lại toát ra giọng điệu lạnh lùng xen lẫn thèm thuồng:
"Tốt tốt. Chiến giáp này của ngươi không tệ, nếu đã có thể chống đỡ được một kích vừa rồi thì cũng xứng đáng làm đồ chơi của ta, thứ này bổn toạ nhất định phải có."
"Phải vậy không? Có bản lĩnh thì tự tới đây mà lấy!"
Trần Dương nghe vậy, trong lòng tự nhiên nổi lên chút giận dữ nhưng trên mặt lại thản nhiên đáp trả một câu.
Mặc dù trên mặt bình tĩnh nhìn ngân giác thanh niên đối diện, thân hình vẫn không nhúc nhích. Nhưng trên người Trần Dương, linh lực lưu chuyển dần dần mạnh lên, trong cơ thể phi kiếm cũng đều tự động sẵn sàng, chớp mắt có thể bay ra đả thương địch thủ. Hơn nữa, chung quanh nơi này, Trần Dương cũng sớm thiết trí một ít hậu thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra một kích long trời lở đất.
Đối phó với thanh niên trước, Trần Dương sớm đã có biện pháp nắm chắc năm thành có thể diệt sát đối phương trong nháy mắt. Chỉ cần hóa giải được công kích của đối phương thì có thể một đòn đánh gục đối phương.
Nhưng ngay lúc này, trong phút chốc công phu, đồng tử ngân giác thanh niên đột nhiên hóa thành đỏ đậm, trong miệng cũng phát ra tiếng gầm hét của dã thú, theo sau trên người ma khí tán đi, thân hình bắt đầu bành trướng.
Trong nháy mắt, thân hình thể trướng to lên mấy lần có thừa, đôi cánh thịt phía sau cũng rung lắc dữ dội rồi co rút vào thân mình.
"Ồ!"
Thấy tình hình này Trần Dương trong lòng nao nao.
Hắn không phải là ngại hình thể đối phương biến hóa mà là ma khí đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, thay thế vào đó là một cỗ khí tức làm cho người ta cực kỳ bất an.
Ngân giác thanh niên hai mắt màu đỏ, lộ ra vẻ điên cuồng. Thân hình bành trướng đột nhiên thu nhỏ lại, trong nháy mắt thấp xuống, cao chưa đến ba thước. Hơn nữa thân hình bắn lùi lại phía sau, đồng thời phất tay đem một quang tráo tráo màu xanh bao trùm bốn phương tám hướng, ý định che chắn mọi con đường tẩu thoát, bộ dáng như muốn cùng với Trần Dương đánh ở nơi đây không chết không thôi.
Trần Dương cả kinh, tâm tư vội vàng chuyển động, mơ hồ có cảm giác không ổn.
Hắn hai tay giương lên, lưỡng đạo kim hồ thô to từ trong tay phun ra tại không trung hóa thành một cái kim võng lớn hướng tới Hắc bào nhân trùm tới. Theo sau ống tay áo hắn lại lập tức rung lên, một đoàn lôi quan từ trên Chiến Giáp đột nhiên chớp động mà ra, hóa thành một cái thuẫn lớn che ở trước người. Tay kia hắn chà xát một cái, một cái Phá Giới Châu rơi vào lòng bàn tay.
Chỉ cần tình hình không ổn Trần Dương sẽ lập tức ném ra hạt châu này, phá vỡ cấm chế mà rời đi.
Biết rõ đối phương có tuyệt chiêu muốn xuất ra thì hắn cũng sẽ không bó tay bó chân mà ở lại chịu trận. Hơn nữa, thông qua Pháp Nhãn của mình, Trần Dương thấy rõ ràng, quang toàn màu xanh bao phủ bốn phía cũng không phải loại tầm thường, thoạt nhìn có vẻ chặt chẽ vô cùng tựa như thiên y vô phùng vậy.
Ngay lúc Trần Dương tâm tư đang loạn động thì kim sắc điện võng đã chụp xuống Ngân giác thanh niên. Trong miệng người này chợt phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết rồi "Bịch" một tiếng, cả người không hiểu vì sao mà bạo liệt, thân hình hóa thành huyết mạt bắn tung tóe ra bốn phía.
Trần Dương đầu tiên là bị hù dọa một cú không nhẹ nhưng rồi lập tức hiện ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn lạnh lùng hừ lạnh.
Nguyên tưởng rằng đối phương muốn thi triển cái loại hung tàn bí thuật tự bạo gì đó. Nhưng đối phương huyết nhục toàn bộ bắn dính vào trên quang tráo phía bên đối diện, căn bản không có lan đến bên này. Thoạt nhìn bộ dáng không có một điểm uy lực nào.
Trần Dương có chút khó hiểu, cảm giác nghi hoặc.
Nhưng hắn không phát hiện ra một điểm không bình thường.
Huyết nhục của đối phương toàn bộ đính trên vách tráo, không có một mảnh nào rơi xuống, hơn nữa nhìn kỹ bên ngoài đám huyết nhục đang bám trên vách tráo thì thấy chúng đang nhúc nhích chuyển động, đang dần lan tràn bao phủ toàn bộ vách màng chung quanh.
Xem đến đây, Trần Dương có chút trợn mắt há hốc mồm.
Thanh âm "Phốc phốc" vài tiếng truyền đến. Đám huyết nhục này đột nhiên hóa thành đoàn đoàn huyết vụ, dọc theo cái vách lồng lan tràn ra với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt đã đem quang tráo hơn phân nửa hóa thành màu đỏ, hơn nữa còn phát ra mùi làm người ta phát buồn nôn, cực kỳ ghê tởm.
Trần Dương trong lòng hoảng hốt vội vàng cầm Phá Giới Châu trong tay nhằm quang tráo màu xanh phía sau hung hăng ném tới.
"Bịch" một tiếng. Phá Giới Châu sau khi tiếp xúc với quang tráo màu xanh thì trong nháy mắt hóa thành tối đen như mực bạo liệt ra.
Theo sau, vách tráo lấp lóe không ngừng, cả màn hào quang khẽ rung lên.
Trần Dương thấy vậy mừng rỡ, mười ngón tay vội vàng điểm chỉ phóng ra mười đạo kiếm khí liên tiếp đánh tới cùng chỗ, sau khi bạch quang cấp bách chợt hiện lên vài cái thì càm giác như quang tráo màu xanh sẽ bị phá vỡ ra.
Hắn trong lòng đang mừng rỡ thì trước mắt huyết quang chợt lóe, một tảng lớn huyết vụ chợt lóe lên bao trùm vách tráo trước mắt mà hóa thành màu đỏ.
Trần Dương trong lòng bỗng nhiên trầm xuống ngẩng đầu nhìn thì phát hiện cả màn hào quang cũng trở nên đỏ như máu. Huyết vụ quay cuồng rồi từ hư không bỗng ngưng kết ra một giọt giọt máu đặc, nhất thời mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn không dám suy nghĩ nhiều, vung tay lập tức thi triển ra Đoạt Mệnh Kiếm khí cùng tiếng sấm đánh tới huyết sắc trước mắt.
Sau khi kim quang bạo liệt thì huyết vụ hơi tán đi nhưng lại lập tức khôi phục lại, phảng phất như không hề hao tổn.
Điều này làm cho Trần Dương có cảm giác ngoài ý muốn.
Trần Dương nguyên vốn định sử ra Kim Kiếm thì nhất thời dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy.
Bất quá, Trần Dương cũng không cần suy nghĩ quá lâu, trong miệng quát khẽ một tiếng, một tay bấm quyết niệm chú. Nhất thời phụ cận hư không hiện ra vô số thanh sắc quang điểm, đám quang điểm này vừa nhoáng lên một cái liền biến lớn thành một đám thanh sắc quang liên to cỡ nắm tay, toả ra sóng nhiệt vừa nóng vừa lạnh, hết sức quỷ dị.
Trần Dương lúc này trong nháy mắt đã đem Hoả Diễm kích phát, cũng tuỳ theo cổ tay áo hướng sang một bên phất lên, một đạo bạch ảnh kích bắn ra, sau khi xoay tròn một vòng liền hiện ra một đầu Tử sắc cự mãng dài vài chục trượng. Cự mãng khẽ lắc đầu, vẫy đuôi một cái đã đem toàn thân thẳng như cây trường thương sắc bén nhắm về phía tầng quang tráo hung hăng đâm tới.
Tử sắc cự mãng này không phải thứ gì xa lạ mà chính là Tử La Hàn Diễm tạo thành!
Chỉ thấy trường thương đột ngột đâm tới quang tráo làm cho nó rung động kịch liệt, phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt’ chói tai, tình thế nhất thời lâm vào thế giằng co.
Bất quá, tình thế này không giằng co được bao lâu thì toàn bộ màng quang tráo đột nhiên co rút, tạo thành một lớp màng đột ngột bao bọc toàn bộ thanh trường thương vào bên trong.
Chỉ trong chốc lát, thân ảnh Ngân giác thanh niên đột ngột hiện ra, khoát tay một cái liền thu lại thanh trường thương kia vào trong tay rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Dương mà lộ ra một tia khinh thường.
Khoé mắt Trần Dương khẽ giật một cái, không nói hai lời liền thúc dục pháp quyết chỉ thấy xung quanh bốn phía thanh liên xoay tròn một chút liền cuồng trướng mấy lần, sau đó liên kết lại thành một bức tầng thanh sắc quang tráo. Ngân giác thanh niên đối diện chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh trở nên mơ hồ, thanh quang hiện lên nhưng ngay sau đó xung quanh hắn xuất hiện trên một phiến thảo nguyên xanh rờn. Cỏ dưới chân tất cả đều là một màu xanh nhạt, thi thoảng có đôi chút màu sắc của hoa dại, bốn phía ẩn ẩn có tiếng chim hót, quang cảnh làm cho tâm thần trở nên bình thản, một cảm giác ủ rũ lập tức xuất hiện trong đầu khiến cho thần trí trở nên u u mê mê.
‘Ảo thuật!’
Trong mắt Ngân giác thanh niên vẻ u mê chợt loé qua chốc lát, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống. Trong tay đột nhiên hướng lên trên không bổ xuống một kích. Vô số quyền ảnh đồng thời toát ra rồi sau đó lại tụ lại thành một quyền ảnh to chừng mấy trượng, cự quyền này phát ra một tiếng long ngâm sau đó ngân quang chớp động, không gian xung quanh bỗng chốc truyền đến tiếng sấm nổ rồi quyền ảnh vỗ xuống, cuồng phong quay cuồng, nơi nào quyền phong đi qua không gian phụ cận thoáng cái vặn vẹo, phảng phất như muốn xé nát hư không.
Những tưởng dưới một Quyền mạnh mẽ này, toàn bộ nơi này sẽ không chịu nổi một kích, thế nhưng sau khi quyền kình tán đi, tròng mất Ngân giác thanh niên đột ngột co rút lại, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói lạnh như băng:
‘Mê Thần!’
Trong mắt hắn chợt loé lên quang mang kỳ dị, gắt gao nhìn chằm chằm vào Chiến Giáp trên người Trần Dương, tuy rằng kim giác thanh niên này lần đầu tiên thấy loại Chiến Giáp như vậy nhưng giáp này lại có khả năng tự phóng ra các loại Lôi sắc phù văn cùng hình dáng bề ngoài dữ tợn, tự nhiên là có thể nhìn ra được Chiến Giáp này có lai lịch không nhỏ, trên mặt thanh niên mặc dù không chút biểu tình thế nhưng miệng thì lại toát ra giọng điệu lạnh lùng xen lẫn thèm thuồng:
"Tốt tốt. Chiến giáp này của ngươi không tệ, nếu đã có thể chống đỡ được một kích vừa rồi thì cũng xứng đáng làm đồ chơi của ta, thứ này bổn toạ nhất định phải có."
"Phải vậy không? Có bản lĩnh thì tự tới đây mà lấy!"
Trần Dương nghe vậy, trong lòng tự nhiên nổi lên chút giận dữ nhưng trên mặt lại thản nhiên đáp trả một câu.
Mặc dù trên mặt bình tĩnh nhìn ngân giác thanh niên đối diện, thân hình vẫn không nhúc nhích. Nhưng trên người Trần Dương, linh lực lưu chuyển dần dần mạnh lên, trong cơ thể phi kiếm cũng đều tự động sẵn sàng, chớp mắt có thể bay ra đả thương địch thủ. Hơn nữa, chung quanh nơi này, Trần Dương cũng sớm thiết trí một ít hậu thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra một kích long trời lở đất.
Đối phó với thanh niên trước, Trần Dương sớm đã có biện pháp nắm chắc năm thành có thể diệt sát đối phương trong nháy mắt. Chỉ cần hóa giải được công kích của đối phương thì có thể một đòn đánh gục đối phương.
Nhưng ngay lúc này, trong phút chốc công phu, đồng tử ngân giác thanh niên đột nhiên hóa thành đỏ đậm, trong miệng cũng phát ra tiếng gầm hét của dã thú, theo sau trên người ma khí tán đi, thân hình bắt đầu bành trướng.
Trong nháy mắt, thân hình thể trướng to lên mấy lần có thừa, đôi cánh thịt phía sau cũng rung lắc dữ dội rồi co rút vào thân mình.
"Ồ!"
Thấy tình hình này Trần Dương trong lòng nao nao.
Hắn không phải là ngại hình thể đối phương biến hóa mà là ma khí đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, thay thế vào đó là một cỗ khí tức làm cho người ta cực kỳ bất an.
Ngân giác thanh niên hai mắt màu đỏ, lộ ra vẻ điên cuồng. Thân hình bành trướng đột nhiên thu nhỏ lại, trong nháy mắt thấp xuống, cao chưa đến ba thước. Hơn nữa thân hình bắn lùi lại phía sau, đồng thời phất tay đem một quang tráo tráo màu xanh bao trùm bốn phương tám hướng, ý định che chắn mọi con đường tẩu thoát, bộ dáng như muốn cùng với Trần Dương đánh ở nơi đây không chết không thôi.
Trần Dương cả kinh, tâm tư vội vàng chuyển động, mơ hồ có cảm giác không ổn.
Hắn hai tay giương lên, lưỡng đạo kim hồ thô to từ trong tay phun ra tại không trung hóa thành một cái kim võng lớn hướng tới Hắc bào nhân trùm tới. Theo sau ống tay áo hắn lại lập tức rung lên, một đoàn lôi quan từ trên Chiến Giáp đột nhiên chớp động mà ra, hóa thành một cái thuẫn lớn che ở trước người. Tay kia hắn chà xát một cái, một cái Phá Giới Châu rơi vào lòng bàn tay.
Chỉ cần tình hình không ổn Trần Dương sẽ lập tức ném ra hạt châu này, phá vỡ cấm chế mà rời đi.
Biết rõ đối phương có tuyệt chiêu muốn xuất ra thì hắn cũng sẽ không bó tay bó chân mà ở lại chịu trận. Hơn nữa, thông qua Pháp Nhãn của mình, Trần Dương thấy rõ ràng, quang toàn màu xanh bao phủ bốn phía cũng không phải loại tầm thường, thoạt nhìn có vẻ chặt chẽ vô cùng tựa như thiên y vô phùng vậy.
Ngay lúc Trần Dương tâm tư đang loạn động thì kim sắc điện võng đã chụp xuống Ngân giác thanh niên. Trong miệng người này chợt phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết rồi "Bịch" một tiếng, cả người không hiểu vì sao mà bạo liệt, thân hình hóa thành huyết mạt bắn tung tóe ra bốn phía.
Trần Dương đầu tiên là bị hù dọa một cú không nhẹ nhưng rồi lập tức hiện ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn lạnh lùng hừ lạnh.
Nguyên tưởng rằng đối phương muốn thi triển cái loại hung tàn bí thuật tự bạo gì đó. Nhưng đối phương huyết nhục toàn bộ bắn dính vào trên quang tráo phía bên đối diện, căn bản không có lan đến bên này. Thoạt nhìn bộ dáng không có một điểm uy lực nào.
Trần Dương có chút khó hiểu, cảm giác nghi hoặc.
Nhưng hắn không phát hiện ra một điểm không bình thường.
Huyết nhục của đối phương toàn bộ đính trên vách tráo, không có một mảnh nào rơi xuống, hơn nữa nhìn kỹ bên ngoài đám huyết nhục đang bám trên vách tráo thì thấy chúng đang nhúc nhích chuyển động, đang dần lan tràn bao phủ toàn bộ vách màng chung quanh.
Xem đến đây, Trần Dương có chút trợn mắt há hốc mồm.
Thanh âm "Phốc phốc" vài tiếng truyền đến. Đám huyết nhục này đột nhiên hóa thành đoàn đoàn huyết vụ, dọc theo cái vách lồng lan tràn ra với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt đã đem quang tráo hơn phân nửa hóa thành màu đỏ, hơn nữa còn phát ra mùi làm người ta phát buồn nôn, cực kỳ ghê tởm.
Trần Dương trong lòng hoảng hốt vội vàng cầm Phá Giới Châu trong tay nhằm quang tráo màu xanh phía sau hung hăng ném tới.
"Bịch" một tiếng. Phá Giới Châu sau khi tiếp xúc với quang tráo màu xanh thì trong nháy mắt hóa thành tối đen như mực bạo liệt ra.
Theo sau, vách tráo lấp lóe không ngừng, cả màn hào quang khẽ rung lên.
Trần Dương thấy vậy mừng rỡ, mười ngón tay vội vàng điểm chỉ phóng ra mười đạo kiếm khí liên tiếp đánh tới cùng chỗ, sau khi bạch quang cấp bách chợt hiện lên vài cái thì càm giác như quang tráo màu xanh sẽ bị phá vỡ ra.
Hắn trong lòng đang mừng rỡ thì trước mắt huyết quang chợt lóe, một tảng lớn huyết vụ chợt lóe lên bao trùm vách tráo trước mắt mà hóa thành màu đỏ.
Trần Dương trong lòng bỗng nhiên trầm xuống ngẩng đầu nhìn thì phát hiện cả màn hào quang cũng trở nên đỏ như máu. Huyết vụ quay cuồng rồi từ hư không bỗng ngưng kết ra một giọt giọt máu đặc, nhất thời mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn không dám suy nghĩ nhiều, vung tay lập tức thi triển ra Đoạt Mệnh Kiếm khí cùng tiếng sấm đánh tới huyết sắc trước mắt.
Sau khi kim quang bạo liệt thì huyết vụ hơi tán đi nhưng lại lập tức khôi phục lại, phảng phất như không hề hao tổn.
Điều này làm cho Trần Dương có cảm giác ngoài ý muốn.
Trần Dương nguyên vốn định sử ra Kim Kiếm thì nhất thời dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy.
Bất quá, Trần Dương cũng không cần suy nghĩ quá lâu, trong miệng quát khẽ một tiếng, một tay bấm quyết niệm chú. Nhất thời phụ cận hư không hiện ra vô số thanh sắc quang điểm, đám quang điểm này vừa nhoáng lên một cái liền biến lớn thành một đám thanh sắc quang liên to cỡ nắm tay, toả ra sóng nhiệt vừa nóng vừa lạnh, hết sức quỷ dị.
Trần Dương lúc này trong nháy mắt đã đem Hoả Diễm kích phát, cũng tuỳ theo cổ tay áo hướng sang một bên phất lên, một đạo bạch ảnh kích bắn ra, sau khi xoay tròn một vòng liền hiện ra một đầu Tử sắc cự mãng dài vài chục trượng. Cự mãng khẽ lắc đầu, vẫy đuôi một cái đã đem toàn thân thẳng như cây trường thương sắc bén nhắm về phía tầng quang tráo hung hăng đâm tới.
Tử sắc cự mãng này không phải thứ gì xa lạ mà chính là Tử La Hàn Diễm tạo thành!
Chỉ thấy trường thương đột ngột đâm tới quang tráo làm cho nó rung động kịch liệt, phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt’ chói tai, tình thế nhất thời lâm vào thế giằng co.
Bất quá, tình thế này không giằng co được bao lâu thì toàn bộ màng quang tráo đột nhiên co rút, tạo thành một lớp màng đột ngột bao bọc toàn bộ thanh trường thương vào bên trong.
Chỉ trong chốc lát, thân ảnh Ngân giác thanh niên đột ngột hiện ra, khoát tay một cái liền thu lại thanh trường thương kia vào trong tay rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Dương mà lộ ra một tia khinh thường.
Khoé mắt Trần Dương khẽ giật một cái, không nói hai lời liền thúc dục pháp quyết chỉ thấy xung quanh bốn phía thanh liên xoay tròn một chút liền cuồng trướng mấy lần, sau đó liên kết lại thành một bức tầng thanh sắc quang tráo. Ngân giác thanh niên đối diện chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh trở nên mơ hồ, thanh quang hiện lên nhưng ngay sau đó xung quanh hắn xuất hiện trên một phiến thảo nguyên xanh rờn. Cỏ dưới chân tất cả đều là một màu xanh nhạt, thi thoảng có đôi chút màu sắc của hoa dại, bốn phía ẩn ẩn có tiếng chim hót, quang cảnh làm cho tâm thần trở nên bình thản, một cảm giác ủ rũ lập tức xuất hiện trong đầu khiến cho thần trí trở nên u u mê mê.
‘Ảo thuật!’
Trong mắt Ngân giác thanh niên vẻ u mê chợt loé qua chốc lát, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống. Trong tay đột nhiên hướng lên trên không bổ xuống một kích. Vô số quyền ảnh đồng thời toát ra rồi sau đó lại tụ lại thành một quyền ảnh to chừng mấy trượng, cự quyền này phát ra một tiếng long ngâm sau đó ngân quang chớp động, không gian xung quanh bỗng chốc truyền đến tiếng sấm nổ rồi quyền ảnh vỗ xuống, cuồng phong quay cuồng, nơi nào quyền phong đi qua không gian phụ cận thoáng cái vặn vẹo, phảng phất như muốn xé nát hư không.
Những tưởng dưới một Quyền mạnh mẽ này, toàn bộ nơi này sẽ không chịu nổi một kích, thế nhưng sau khi quyền kình tán đi, tròng mất Ngân giác thanh niên đột ngột co rút lại, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói lạnh như băng:
‘Mê Thần!’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook