Phán Quan
-
Chương 95: Nhà chính
Dịch: Erale
Đám người này làm gia chủ đã lâu rồi, do là người từng trải nên có quyền phát biểu trong rất nhiều chuyện, mỗi khi họ mở miệng thì đám người xung quanh đều sẽ rửa tai lắng nghe rồi gật đầu phụ họa.
Họ đã không cảm nhận được loại tâm lý này trong suốt nhiều năm —— có căng thẳng, bồn chồn, thậm chí còn hơi lúng ta lúng túng.
Lần cuối xuất hiện tình trạng thế này có lẽ phải quay ngược về thời niên thiếu.
Họ chợt vui mừng vì tiếng chuông cổ vừa rồi đã gõ cho cả đám choáng đầu hoa mắt, người ngã ngựa đổ. Chuyện này đúng là một cái cớ tuyệt vời để giải thích cảnh tượng trước mắt….
—— giải thích vì sao một số người lảo đảo hoặc đứng bất động, một số hơi cúi gập người để giữ tư thế vừa bò dậy khỏi mặt đất, cũng có kẻ không đứng thẳng nổi mà đờ người ra rồi.
Thật sự quên mất phải cử động.
….Và cũng không dám nhúc nhích.
Ở đây chẳng có mấy ai lù đù, móc nối một chuỗi sự kiện là có thể suy ra ngọn nguồn.
Trên đời này có vị khôi lỗi sư nào có thể kiềm hãm đại trận do trăm nhà bày ra chỉ bằng mười ngón tay đây, ngay cả Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng bị ngăn cách xa dây rối một khoảng không thể áp sát?
Vị khôi lỗi sư nào mới giải vài cái lồng đã có thể kéo nhánh nhà họ Thẩm từ hạng bét vọt lên ngôi đầu danh phả như ngồi tên lửa?
Nếu chỉ vỏn vẹn hai điều này thôi thì có lẽ bọn họ vẫn cố lấp liếm đưa ra một đáp án khác, nhưng cộng thêm chuyện lão tổ Bốc Ninh vừa khéo sống lại đúng lúc này thì sao?
Tên của khôi lỗi sư nào mới có thể xuất hiện cùng một nơi và cùng một sự kiện với lão tổ Bốc Ninh đây?
Chỉ có Văn Thời.
Một nhân vật cấp bậc lão tổ trong thuật con rối, một khôi lỗi sư siêu cấp có thể áp chế và chỉ huy mười hai con rối chiến đấu khổng lồ, thậm chí chẳng cần đến xiềng xích trói buộc trong truyền thuyết. Năm ngài biến mất khỏi thế gian mới chừng 27-28 tuổi, cũng xấp xỉ với cậu thanh niên đang cụp mắt quấn dây rối trước mắt này.
Thảo nào nhánh toàn người chết nhà họ Thẩm nhảy lên tận đỉnh mà cũng không thấy xuất hiện cái tên mới.
Tên người ta vốn đã ở sẵn trong đó, nằm chềnh ềnh ngay trên đầu rồi.
Hèn chi lúc Trương Chính Sơ hỏi “Cậu có phải học trò của Thẩm Kiều hay không”, đối phương lại trả lời “Không.”
Người ta đúng thật chẳng phải học trò, là tổ tiên mới phải.
Thế mà bọn họ năm lần bảy lượt gọi người ta là “cậu thanh niên”.
Mới nghĩ tới đây, ai nấy đều hận không thể rúc đầu xuống khe đất cho bớt nhục. Nhưng họ bây giờ chẳng rảnh đi khoan đất, vì trước mặt còn một người nữa….
Người này có thể khiến đại bàng Kim Sí dấy gió trời cao ngoan ngoãn theo sát sau lưng, có thể giữ chặt dây rối sắc bén như lưỡi dao của Văn Thời ngay khi hắn triển khai công kích, bản thân chẳng hề hấn gì thì thôi, còn có thể thoải mái góp thêm chút sức như đang dùng đồ của mình.
Quan trọng nhất là….
Anh ta không có dây rối.
Thứ anh sử dụng chính là cấp cao nhất trong thuật con rối, có thể khiến cho sức lực của tất cả người bày trận trong phạm vi trăm dặm kiệt quệ, linh thần buông lơi, cưỡng ép cắt đứt mối liên kết với đại trận dưới sự khống chế của anh trong nháy mắt.
Cho nên khi Văn Thời phá trận, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng chuông và tiếng Phạn, còn lại không thể cảm giác hay làm bất cứ điều gì.
Thuật con rối mạnh mẽ, chuẩn xác, uy lực khủng khiếp như vậy lại không có vẻ bén nhọn mà hệt như được bảo bọc trong biển mây và sương mù rừng tùng, đó chính là cấp bậc cao nhất trong phương thức khống chế người. Nếu như khống chế linh tướng của hơn trăm đứa trẻ, người già hoặc người có cơ thể yếu ớt nhiều bệnh thì cũng ổn thôi, đằng này đám người ở đây đều không phải người bình thường.
Khi người ấy ra tay thì hoàn toàn không sử dụng dây rối của bản thân.
Kể cả trong truyền thuyết thì cũng chỉ có một người như vậy, dù khó tin đến mấy cũng vẫn phải tin.
….
Đây mới là lí do mà mọi người không dám cử động.
Khoảng lặng bỗng chốc bị kéo dài, rõ ràng chỉ vài giây đồng hồ nhưng tựa như trải qua trăm năm.
Tiếng người đột nhiên xuất hiện ở gần mắt trận phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.
—— Lớp trẻ bị phái đi các nơi hoàn toàn không biết trong mắt trận xảy ra chuyện gì, chúng chỉ biết đá trận mình phụ trách chôn và giữ đã bể thành bụi xám, rất nhiều đứa hoảng loạn bất an mở một cửa trận vội vàng chạy đến bên gia chủ nhà mình để hiểu rõ ngọn ngành, cũng tiện hỏi xem tiếp theo phải làm sao.
Ngờ đâu vừa bước ra khỏi cửa trận đã thấy dáng vẻ nhếch nhác chật vật của các vị bề trên, bấy giờ bối rối không thôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!” Cậu chàng Ngô Văn Khải nhà họ Ngô bị điều đi ban nãy hoảng sợ la to, vội vàng nhảy ra khỏi trận lao tới chỗ gia chủ nhà mình, những người khác cũng nhanh chân nối gót nhao nhao dìu đỡ người trong mắt trận.
Ai ai cũng có điểm đến, chỉ có đám con cháu nhà họ Trương đổ xô vào trong mắt trận tìm khắp nơi vẫn không thấy người mình mong đợi đâu.
“Cụ Trương đâu?” Bọn họ thắc mắc hỏi thăm.
“Phải nhỉ, cụ Trương đâu rồi?”
Đám trẻ nhà họ Ngô đang đỡ gia chủ Ngô Nhân, cháu ruột là người lo lắng cho bà nhất, cậu ta cẩn thận kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới mới hỏi: “Bà có bị thương không?”
Nghe thấy người nhà họ Trương liên tục hỏi thăm, bọn họ mới nhìn quanh một vòng, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên: “Phải rồi, ông cụ nhà họ Trương đâu?”
Ngô Nhân lắc đầu không trả lời ngay, chỉ tóm bàn tay đang phủi bụi đất của cháu ruột sau đó nhìn phía trước không rời mắt.
Đứa cháu bị bà bóp tay đau điếng người, nhưng do cảm thấy có gì đó không bình thường nên nuốt xuống lời định nói.
Không chỉ bà mà các nhà khác cũng có vẻ mặt y hệt.
Thế là đám con cháu dõi mắt nhìn theo.
Khá nhiều người trong số họ đã từng nghe tới cái tên “Tạ Vấn” nhưng số người thật sự gặp được anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, người gặp được Văn Thời lại càng ít. Chỉ có một người đột nhiên hô nhỏ giữa bầu không khí tĩnh lặng.
Một số người đưa mắt về nơi phát ra âm thanh.
Người kia vóc dáng tầm trung, nước da ngăm đen, trông như con khỉ gầy gò trong màn đêm, chẳng ai ngoài Đại Đông đã từng giúp Trương Lam và Trương Nhã Lâm theo dõi rồi đuổi vào tận chiếc lồng của tiệm Ba Mét.
Hắn cũng là một trong những người xuất phát từ nhà họ Trương tới đây, nhưng không vào mắt trận mà theo xe của đám con cháu tới thẳng một trạm dừng chân gần đó, đến tận bây giờ mới sang.
Hắn không tìm được gia chủ nhà họ Trương bèn đi tới bên cạnh Trương Lam theo thói quen. Trong quá trình đó, khi nhìn thoáng phía trước xuyên qua những bóng người lại trông thấy Tạ Vấn và Văn Thời quấn dây rối đầy tay.
Thật ra hắn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, tiếc là miệng nhanh hơn não, hắn hô lên: “Đây chẳng phải là cái tên ——”
Không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn qua đây.
Đại Đông lập tức cảm nhận được sự quái lạ, nhưng vì ngại mất mặt nên chỉ thoáng ngừng bước chân, vẫn cố giả vờ bình tĩnh tiếp túc đi sang chỗ Trương Lam, nói nốt: “——học trò Trần Thời nhà họ Thẩm à.”
Mỗi tội giọng càng ngày càng lí nhí.
Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy có người khẽ lẩm bẩm: “Người ấy chắc không phải họ Trần đâu, họ Văn ý….”
Đại Đông vấp chân té ngã, may sao níu vội được thằng bạn đi nhanh hơn mình một bước mới đứng vững.
Hắn túm chặt đối phương, đờ người tiêu hóa hai giây mới hiểu rõ ‘họ Văn’ là gì.
“Không thể nào.”
Hắn trả lời theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng nói xong hắn lại nhận ra người phát biểu không phải một kẻ tùy tiện lỗ mãng mà chính là gia chủ nhà họ Ngô, một người tính tình trầm ổn chưa từng nói bừa nhố nhăng bao giờ.
Giọng bà nhỏ nhẹ nhưng xung quanh quá yên tĩnh cho nên cái cần nghe đều nghe được cả.
Câu nói kia như đổ dầu nóng vào nước, “xèo” một cái khiến ai nấy bàng hoàng không thôi.
Đồng loạt bùng nổ cùng với nỗi kinh hoàng mà gia chủ các nhà đã cố gắng kiềm nén bấy lâu.
Nhịp tim Đại Đông vừa mạnh vừa nhanh.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng nhưng trong đầu lại rề rà tìm lời phản bác. Hắn định bảo mình và bọn họ từng vào lồng cùng nhau, nếu người kia thật sự là lão tổ họ Văn thì không thể nào hòa hợp với những người khác như thế được, dù sao thì tầm nhìn hay tri thức cũng cách quá xa cho nên đi với ai cũng khó mà hợp nổi. Ấy thế nhưng hắn lại rất ăn ý với một học trò khác nhà họ Thẩm và Tạ Vấn, nhìn cái biết ngay là một nhóm rồi. Nếu hắn là vị lão tổ thuật con rối kia….vậy Tạ Vấn thì sao?!
Tiếng xì xào đột nhiên im bặt, một số ánh mắt tập trung lên người Ngô Nhân lần nữa.
Đại Đông lúc này mới nhận ra mình vừa lỡ miệng hỏi thành lời, còn Ngô Nhân đang mấp máy môi nói ba chữ “Ngài ấy là …” thì im bặt như bị khô họng.
Nhưng tất cả mọi người đều phân biệt được ba chữ còn lại.
Đó là….
Trần Bất Đáo.
Tổ sư gia Trần Bất Đáo.
Thế là tất cả phản ứng đều trở nên dư thừa, đó là sự tĩnh lặng đúng nghĩa, lặng đến mức gió cũng ngừng thổi.
Đám con cháu cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao cảnh tượng nơi này lại tràn ngập im ắng và nỗi lo sợ bất an như vậy, bởi vì không ai biết phải nói gì….
Có thưa gọi không?
Gọi gì bây giờ.
Trăm nghìn năm nay, từ đời này sang đời khác, chưa từng có ai thật sự nhắc tới danh xưng “tổ sư gia” ấy. Đó là một điều cấm kỵ tránh được thì tránh, vậy nên chẳng thể gọi ra miệng được nữa.
Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng là người có ăn có học, chẳng ai dám gọi thẳng mặt cái tên “Trần Bất Đáo” này cả.
Không dám và cũng không thể.
Bọn họ càng không thể lược bớt trình tự rồi trực tiếp mở miệng, bởi vì mọi lời nói liên quan đến vị tổ sư gia này đều như bước chân trên bãi mìn vậy ——
Vì sao người ấy lại xuất hiện ở đây? Đáng lẽ phải bị phong ấn suốt đời không vào được luân hồi chứ?
Do có người giải cứu ư? Liệu có phải đại trận phong ấn nới lỏng mất hiệu lực rồi không?
Rốt cuộc ngài đã chết hay vẫn sống sờ sờ?
Lần này xuất hiện là muốn làm gì?
…
Bất kể lai lịch sâu cạn hay già trẻ lớn bé thì những người ở đây đều chưa từng tiếp xúc với “Trần Bất Đáo” bao giờ, sự hiểu biết của bọn họ về tổ sư gia đều được truyền dạy từ các đời tổ tiên, từ những cuốn sách hay câu truyện truyền thuyết mà thôi.
Những cảnh tượng và hình tượng miêu tả lặp đi lặp lại kia khiến người ta coi anh thành ác quỷ tà thần, họ không tưởng tượng được dáng vẻ cụ thể, chỉ cảm thấy anh làm người ta vừa sợ hãi vừa chán ghét.
Nhưng người trước mắt này khác xa với tưởng tượng của bọn họ, thật sự là khác một trời một vực.
Đối diện với một người như vậy, bọn họ không thể hỏi những câu hỏi đang lẩn quẩn trong đầu. Ít nhất là những người vừa thấy tận mắt biến cố trong mắt trận không thể hỏi thành lời.
Các vị bề trên và gia chủ không mở miệng, đám trẻ lại càng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Thế là hai bên tạo thành trạng thái đối lập một cách vi diệu.
Nói vi diệu là vì một bên đông người, một bên lại chỉ có mấy mống, ấy thế mà phe đông đảo lại còn đang lép vế.
Đây đúng là điều bất ngờ đối với Văn Thời.
Từ lúc quấn dây rối về, sự chú ý của hắn đã va vào những kẻ đứng đối diện kia. Trên mặt khắc mấy chữ “Tính ông cực kỳ tệ đấy”, dây rối trong tay cũng không hề ẩn giấu uy thế, những tiếng Phạn khi nãy đã ủi cơn thịnh nộ của hắn lên đỉnh điểm.
Chỉ cần phía đối diện có kẻ xổ ra một câu không xuôi tai thì hắn sẽ mời đám con cháu ngu muội này cút càng xa càng tốt ngay.
Ngờ đâu đám người cứ nhìn lom lom bên này với vẻ mặt khác nhau, một âm tiết cũng không thốt ra.
Tạ Vấn vừa nhấc chân, bọn họ đồng loạt hít sâu tránh về sau hai bước như bầy ong vỡ tổ. Khoảng cách giữa hai đám người ngày càng trở nên rõ ràng, con sông định ra biên giới giữa Sở và Hán[1] vì hai bước chân vừa rồi mà kéo rộng ra thêm.
[1] 楚河汉界 (Sở hà Hán giới): Sở và Hán chia đôi thiên hạ tại sông Hồng Câu, phía tây con sông thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở.
Cảnh tượng này trùng lặp với một cảnh tượng nào đó của nghìn năm trước, Tạ Vấn ngẩn người, cúi đầu nhìn bản thân một lượt.
Trên người anh không có sương đen ngập trời, cỏ cây dưới chân cũng chẳng héo úa.
Đám người này chỉ đang cử động theo phản xạ có điều kiện mà thôi.
Tạ Vấn không nhịn được bật cười, anh không nhìn bọn họ thêm nữa mà đi thẳng tới chỗ Trương Lam, tình cờ phát hiện bên cạnh Trương Lam còn một người giẫm trên trên đường ranh giới, muốn lẩn tránh nhưng lại không tránh.
Vóc người hắn không cao lắm, chân cũng không dài nên dáng vẻ khá buồn cười.
Văn Thời mặt lạnh cũng đi sang, khoảnh khắc trông thấy hắn có hơi sững người.
Chu Húc sau lưng đã mở miệng bảo: “Đại Đông?”
Đại Đông nhìn đám người này tới gần mà sắp không thở nổi. Nghe thấy giọng nói ồm ồm quen thuộc của Chu Húc như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, bấy giờ mới đổi giọng nặn ra một câu: “Ừ…”
Ánh mắt Tạ Vấn đảo qua cặp chân của hắn: “Sao cậu không chạy?”
Giọng điệu đùa giỡn của anh lại khiến cánh môi hơi mím của Văn Thời càng thêm cứng đờ tái nhợt.
Đại Đông liếc nhánh cỏ cứu mạng tên Chu Húc mấy lần, định bảo mình cũng đang định chạy nhưng tới phút chót lại không nhấc chân lên nổi, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi khi nhìn đường ranh giới đột nhiên giãn rộng kia, nhìn thấy phản ứng sợ tránh không kịp theo quán tính của tất cả mọi người.
Thần kinh của hắn vững như thép, cứ thế sống nhởn nhơ hơn hai chục năm nay, đây là lần đầu tiên có suy nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy màn phân chia giới tuyến này thật sự đui mù con mắt, với tư cách là một người từng vào lồng theo Văn Thời và Tạ Vấn, nếu như hắn cũng né tránh giống đám đông thì đúng là không phải người rồi.
Nhưng sợ thì vẫn sợ chứ…
Chỉ cần ngẫm nghĩ xem bản thân đã gọi người trước mặt này là “ma ốm” bao nhiêu lần thì hắn đã muốn chết quách đi cho xong.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt giữa bầu không khí ngạt thở, ngập ngừng bảo: “Mấy người….mấy người từng cứu tôi ở trong lồng.”
Tạ Vấn nhướn mày.
Một khi đã mở miệng thì trôi chảy hơn rất nhiều: “Không chỉ một lần, cả khi ngọn lửa bùng tới cũng nhờ đại bàng Kim Sí cản hộ nữa.”
“—— bóng của chiếc cánh.” Lão Mao và Văn Thời đồng loạt xụ mặt nghiêm túc bổ sung thêm.
“Vâng, dù sao cũng không phải thứ tôi có thể tạo ra.” Đại Đông nói, “Tôi còn kém xa lắm nên đâu có bản lĩnh ấy.”
Sau khi thoát khỏi chiếc lồng của tiệm Ba Mét, hắn vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng kia, có lúc nghĩ đi nghĩ lại mãi rồi ngẩn người ra. Tất nhiên hắn cũng từng ảo tưởng bản thân có tố chất tiềm tàng, chỉ khi gặp nguy hiểm mới bộc phát khiến quần chúng khiếp sợ. Nhưng trong lòng hắn sáng tỏ hơn bất kỳ ai khác, cho dù chỉ là một bóng mờ thì cũng vẫn vượt xa khỏi năng lực của hắn.
Vậy là có người đã ra tay cứu cả bọn, lại còn đẩy công lao lên đầu hắn, còn hắn tới tận bây giờ vẫn chưa tìm ra được cơ hội để nói một câu cảm ơn.
Đáng lẽ phải nói một câu cảm ơn nhưng hắn cao lớn thô kệch bộp chộp đã quen, vốn không phải một người lịch sự tính tình tốt đẹp, hắn luôn dùng cách khác để biểu đạt thay vì nói thẳng, kiếp này cũng chưa nói được mấy lần, cảnh tượng đứng trước Văn Thời và Tạ Vấn lại càng không nói nên lời.
Thế là Đại Đông mất tự nhiên, vò đầu bứt tai nửa buổi, chỉ nghĩ tới một cách biểu đạt không thô lỗ cho lắm.
Đó là một lễ nghi cổ hắn học được khi mới bắt đầu theo sư phụ tu luyện thuật con rối. Vì là một thanh niên tính tình bộp chộp nên hắn vẫn luôn cảm thấy động tác kia dùng ở hiện đại đúng là dở dở ương ương, cho nên trước giờ chưa làm hẳn hoi tử tế bao giờ.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn khom người với Văn Thời và Tạ Vấn, vừa bỡ ngỡ vừa chăm chú thực hiện cái lễ long trọng.
“Cậu…”
Đến lúc này Văn Thời mới thật sự ngớ người.
Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Đại Đông đã nhảy cẫng lên tránh khỏi trước mặt bọn họ như khỉ bị đốt mông, chạy một mạch tới nấp sau lưng Chu Húc và bám chặt lấy người duy nhất mình dám bám, cố gắng bình ổn nhịp tim của bản thân.
“Bà nội cha nó anh mày sắp không xong rồi….” Đại Đông thỏ thẻ với Chu Húc.
Chu Húc yên lặng liếc bàn tay trên cánh tay mình “hử” một tiếng, đóng giả sói vẫy đuôi động viên: “Làm gì đến mức, bọn họ đâu có ăn thịt người.”
Đại Đông rụt cổ nhìn quanh một vòng: “Bốc Ninh lão tổ đâu? Anh đếm kiểu gì cũng thiếu mất ngài ấy. Linh tướng của ngài ấy đâu rồi?”
Chu Húc: “Ờ ——” dài dằng dặc, trong lòng thầm nhủ đây là một câu hỏi thật kỳ diệu: “Em đang nghĩ xem nói với anh kiểu gì đây…”
Không đợi nó khoa tay múa chân giải thích với Đại Đông thì Trương Lam vẫn đứng ngẩn người nãy giờ đột nhiên giật mình ho khù khụ trong gió.
Cô ho đến mức mặt với cổ đỏ bừng, máu dồn lên mặt mãi chẳng thấy xuôi hệt như sắp nôn cả ruột gan phèo phổi hoặc thứ gì khác ra mới chịu ngừng. Đợi tới khi cô đứng thẳng người chật vật nhìn Tạ Vấn và Văn Thời, nâng mu bàn tay cọ khóe miệng mới phát hiện phía trên có một vết máu nhàn nhạt.
“Tôi….” giọng Trương Lam khản đặc.
Cô nuốt mùi máu tanh trong miệng, vốn định giải thích hành động vừa rồi của mình, thế nhưng mở miệng lại nhận ra mình không thể giải thích được.
Cô chỉ ngạc nhiên nhìn vệt máu trên mu bàn tay mình, chà xát cả nửa buổi tới mức làn da đỏ ửng hơn cả vết máu, ngón tay run rẩy.
“Ngẩng đầu lên.” Văn Thời nói với cô.
Trương Lam ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn đang lau vệt máu kia. Cô hơi luống cuống, vội vã mở miệng: “Tôi với Nhã Lâm định đợi mọi người ngủ say mới quay về nhà chính một chuyến, nhưng không phải muốn làm gì, chỉ cảm thấy….”
Cô định nói “ông nội” theo thói quen, khi nhìn thấy máu trên ngón tay chợt khựng lại chốt lát mới nói tiếp: “Cảm thấy bọn họ sẽ gặp chuyện không may cho nên định báo với họ một tiếng. Ai ngờ xuống tầng đã thấy cảnh tượng đối địch này.”
Văn Thời nhìn chằm chằm con mắt của cô rồi nhìn sang Tạ Vấn, sau đó duỗi lòng bàn tay gõ vào giữa trán Trương Lam.
Cái gõ đó không nặng không nhẹ, cả người Trương Lam chấn động, cô nhắm mắt, ngón tay không ngừng chà xát cũng ngừng lại.
Đợi tới khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt của Trương Lam cuối cùng cũng có tiêu cự.
“Bị giở trò rồi.” Văn Thời hạ tay xuống.
Chu Húc chợt nhớ tới gì đó vội xen lời: “Là do chấm nước bùa à? Chính là dùng nước bùa chấm lên giữa trán khi gặp gia chủ ngày bé ấy.”
Tư chất của Đại Đông bình thường, ngày bé không được nhận loại đãi ngộ này. Nhưng hắn từng nghe mấy tên lợi hại cùng thế hệ nhắc qua nên vẫn có ấn tượng sâu. Lần trước trông thấy Văn Thời gõ vào giữa trán bé gái nhà họ Thẩm ở trong lồng của tiệm Ba Mét, hắn còn bảo sao quen mắt thế, mỗi tội lúc ấy không nhận ra thôi.
Giờ Chu Húc nhắc mới thấy hình như hiệu quả cũng tương tự nhau.
Ai ngờ Trương Lam lắc đầu khàn giọng nói: “Không phải vì cái đó.”
Văn Thời và Tạ Vấn nhìn sang, cô lặp lại: “Không phải vì cái đó, tôi với Nhã Lâm ngày bé còn không hiểu, sau khi lớn thấy….thấy ông làm vậy với người khác. Nhã Lâm học thuật con rối, hay xem sách về thuật định linh cổ nên cũng biết chút ít. Chúng tôi từng suy đoán liệu có liên quan tới định linh hay không nên đã đi thăm dò một chút. Những đứa trẻ bị chấm nước bùa không có gì khác thường, cũng không hề xuất hiện vết tích hay dấu hiệu của con rối, linh tướng trái lại càng ổn định, tinh thần cũng dồi dào phơi phới hơn chút.”
Nói theo cách của thế hệ trước thì chính là linh khiếu mở rộng thêm, chuyện này cũng giống rất nhiều bùa chú pháp thuật mang tính chúc phúc trợ lực khác, không thể tìm ra được sơ sót.
Chưa kể nếu thật sự có sơ sót thì bề trên của các nhà sẽ phản đối đầu tiên.
Cũng vì mối nghi ngờ lần đó mà Trương Lam và Trương Nhã Lâm đều ôm tâm lý áy náy với ông nội Trương Chính Sơ trong suốt một khoảng thời gian dài. Vậy nên rất nhiều chuyện sau này bọn họ luôn có khuynh hướng tin tưởng ông tuyệt đối.
Thời gian lâu dần, loại tâm lý này vô tình biến thành thói quen mang tính ép buộc. Thậm chí về sau có vài chi tiết thật sự đáng nghi xuất hiện nhưng bọn họ vẫn bỏ qua theo thói quen.
Bản năng của con người là tìm lợi tránh hại cho nên hai chị em dần nắm quyền lên tiếng ở nhà họ Trương, mở rộng quan hệ với các nhà khác, việc lớn việc nhỏ đều hạn chế quấy rầy Trương Chính Sơ.
Kết quả vẫn không thể tránh thoát.
Thứ Trương Chính Sơ dùng với bọn họ chính là một loại thuật con rối cực kỳ đơn giản, vốn chẳng phải thứ ghê gớm gì, hay ở chỗ không để lại dấu vết. Có thể chôn vùi khi ai đó không có lòng phòng bị, thường thường có liên quan tới một động tác, một câu nói hoặc một đoạn hồi ức nào đó.
Thật ra hiệu quả của thứ được chôn vùi này không rõ ràng lắm, nó cũng chỉ ảnh hưởng được tới người bình thường có tâm trí không kiên định. Cho nên người càng lợi hại lại càng không để thứ này vào mắt.
Nhưng nếu chôn vùi hết lần này tới lần khác từ nhỏ đến lớn…thì lại dẫn tới một kết quả khác.
Thật ra Văn Thời không nói thì Trương Lam cũng biết mình đã bị giở trò ngay khi cô ho ọe ra máu rồi.
Mỗi tội cô vẫn ôm ấp một niềm tin còn sót lại rằng nhỡ đâu không phải vậy thì sao. Dù sao cũng là ông cháu ruột, dù sao bọn họ thuở nhỏ mất đi chỗ dựa cũng được Trương Chính Sơ chăm sóc tới lớn cơ mà.
“….Có lẽ Nhã Lâm bị ảnh hưởng nặng hơn tôi một chút.” Trương Lam nói, “Dù sao nó cũng là gia chủ đời tiếp theo, thỉnh thoảng phải tới nhà sau thì đều là nó đi.”
Cô dừng lời lấy hơi, chợt nhớ ra bảo: “Trước khi tới Thiên Tân nó cũng từng đi một chuyến.”
Nán lại trong phòng Trương Chính Sơ rất lâu.
Cô còn định nói với Văn Thời và Tạ Vấn rằng “Các ngài đừng trách ông ấy”, nhưng lời ra tới cửa miệng lại nuốt trở vào. Bởi vì cô phát hiện mình đã không còn tư cách và lập trường để nói câu này nữa.
Trương Chính Sơ là ông nội của cô, nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của ông là cô và Trương Nhã Lâm, tiếp tay giúp ông chạy cũng vẫn là cô và Trương Nhã Lâm.
Trong số những người nhà họ Trương ở đây chỉ có mình cô có quyền quyết định. Cô im lặng chốc lát, sắc mặt tái nhợt mở miệng nói: “Là tôi và Nhã Lâm tự cho là đúng, về sai sót trước kia, bất kể ra sao nhà họ Trương cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng. Tôi tạm thay ông nội….thay ông ấy tạ lỗi.”
“Đừng vội nói thay.” Giọng điệu Tạ Vấn lạnh nhạt, nghe không ra ý bực bội khiến người ta muốn chạy trốn, “Cũng chưa chắc đã thay được.”
Trương Lam ngạc nhiên ngước mắt không hiểu ý anh.
Tạ Vấn cũng không giải thích thêm, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Chu Húc rồi nói với Trương Lam: “Nhà cô có thể phải mở rộng cửa đón khách rồi.”
Cho tới tận lúc này giọng anh vẫn luôn lịch sự khách khí, thế nhưng lại kèm theo một luồng uy thế không cho phép người khác kháng cự.
Trương Lam bối rối.
Mãi tới khi cô thấy Chu Húc gật đầu đáp một câu, tiện tay chộp một vốc đá vào lòng bàn tay. Bấy giờ cô mới hiểu ra ý đối phương.
Cô vội vàng nói: “Ở nhà chính không mở được cửa trận đâu.”
Chu Húc quay đầu nhìn cô.
Lời này có vẻ bảo vệ và cãi lại, Trương Lam vội vàng bổ sung thêm: “Thật ạ, phòng ốc ở nhà chính là nơi tổ tiên đã dày công chọn lựa, nó chiếm một vị trí tuyệt đẹp. Trong phong thủy là loại cục dễ thủ khó công. Chưa kể ông cha các đời đều chôn giữ trận pháp cho nhà chính để tránh ngày nào đó xảy ra sai sót khiến gia đình gặp tai ương. Cho nên cửa trận không mở được trong nhà. Điều này Chu Húc chắc chắn cũng biết ——”
Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía đám quần chúng khoảng trăm người kia: “Việc này là sự thật, các nhà khác cũng biết rõ, nếu không thì sao bọn họ lại chọn đi xe tới nhà chính chứ?”
Chu Húc gật nhẹ đầu nhưng vẫn khom lưng đặt trận đá trên mặt đất.
Khi hắn đặt trận, tay trái vô thức giữ ống tay áo của tay phải như thể bản thân đang mặc trường sam có tay áo rộng lớn.
Đại Đông vốn còn đang nhắm mắt theo đuôi Chu Húc, trông thấy nó kéo tay áo bình tĩnh chững chạc bày trận đá, thành thạo như thể từng bày vô số lần, sắc mặt bấy giờ mới trở nên bất thường.
“Chu, Chu Húc?” Giọng hắn vo ve như tiếng muỗi.
Vừa dứt lời, mười hai viên đá trận được bày hoàn chỉnh. Chu Húc ngồi dậy nhã nhặn gật đầu với Trương Lam: “Làm phiền rồi.”
Nói xong hắn duỗi tay phải vỗ một cái vào tầng không phía trên đá trận ——
Chớp mắt, gió lốc đột ngột dấy từ mặt đất lên cao ngất! Nơi hắn vỗ ban nãy trở thành một vòng lốc xoáy cực lớn.
Màu đen dày đặc tuôn ra từ trung tâm lốc xoáy, nhoáng cái biến thành một cánh cửa trận sâu không thấy đáy. Không ai thấy rõ cửa trận thông tới nơi nào, nhưng vẫn nghe được tiếng nổ truyền tới từ sâu trong lốc xoáy.
Liền một mạch tám tiếng, chấn động đến mức mặt mày Trương Lam tái nhợt không sắc máu chết sững người.
Đại Đông lại càng nhợt nhạt không sắc máu hơn.
Hắn há hốc mồm nhìn cửa trận cuồn cuộn bão táp kia, sau đó quay đầu nhìn Chu Húc, nửa buổi mới run lẩy bẩy hỏi: “Lão, lão tổ Bốc Ninh ạ?”
Chu Húc vuốt cằm nói: “Rất hân hạnh được gặp mặt.”
Hắn ra dấu với Tạ Vấn và Văn Thời bảo: “Sư phụ, sư đệ, con vào trước đây.”
Nói xong lập tức bước chân vào trong cửa trận.
Đại Đông kêu “đậu má”, đắn đo khó xử hai lần rồi cũng cắm đầu lao vào theo.
Cửa trận dấy lên gió lốc thốc cho tóc tai người ta rối tung rối mù, cũng khiến cho hơn trăm người đằng sau nghiêng ngả lảo đảo. Văn Thời đứng trong gió híp mắt nhìn bọn họ, đột nhiên cảm giác ngón tay xuôi bên người bị ai đó nắm chặt.
“Đi thôi.”
Tạ Vấn dắt tay hắn, cúi đầu bước vào cửa trận.
Hạ Tiều và lão Mao theo sát phía sau. Ngay khi bước vào trận, tiểu Tiều không nhịn được lo lắng hỏi một câu: “Nhỡ lão già kia không quay về nhà chính thì sao ạ?”
Văn Thời: “Lão ta nhận cung cấp nuôi dưỡng ở đó, không về đó thì để chết à?”
Đây là bản năng sinh tồn của tất cả vật sống, Huệ Cô cũng không ngoại lệ.
“Thế liệu lão ta đã chạy chưa nhỉ?” Tiểu Tiều vẫn lo lắng.
Lại nghe thấy Tạ Vấn đằng trước giải đáp thắc mắc: “Chạy đằng trời, Ninh Châu có người.”
***
Đại viện trong nhà chính họ Trương tại Ninh Châu.
Gió đêm phe phẩy qua nhà sau nơi Trương Chính Sơ sống khiến cửa sổ khẽ hé mở tựa như trong phòng có một vật sống nào đó không thể nhìn thấy đang lặng lẽ hô hấp.
Không biết tiếng chó sủa từ đâu truyền đến phá tan màn đêm yên tĩnh.
Trong sân chớp mắt ngưng tụ một tầng sương mù mỏng, kéo theo mùi ẩm ướt quái lạ như đến từ chốn Hoàng Tuyền dưới lòng đất.
Cửa phòng lớn đột nhiên va chạm kêu “lộp cộp”, loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng nước tí ta tí tách thông qua khe hở như thể có chất lỏng nào đó đang chảy lan trên mặt đất.
Cũng giống như bóng dáng ai đó đang sống lại, đen sì một mảng trượt từ phòng lớn ra tận đằng sau rồi thuận theo khe cửa lẩn vào trong phòng ngủ.
Sàn phòng ngủ lớn như vậy lập tức biến thành một vũng bùn đen sì, bề mặt bằng phẳng của vũng bùn đột nhiên nhô lên dần biến thành một gương mặt người. Gương mặt kia cực kỳ già nua, nếp nhăn ở khóe miệng chùng xuống cứng đờ, bên trong nếp nhăn ẩn chứa đốm đồi mồi nông sâu của người già.
Gương mặt trồi lên từ dưới đất, tiếp đó đến cổ rồi tay chân…
Chính là Trương Chính Sơ.
Ông ta bò trên mặt đất, loay hoay ‘sột soạt’ một hồi sau đó kéo ra một người khác từ sâu trong vũng bùn. Khuôn mặt người kia tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, lặng im không tiếng động ngã oạch xuống.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi xuống mặt đất soi sáng cái bóng của hai người kia qua khe hở và cửa kính,. Bọn họ hòa vào nhau hệt như hai giọt mực nước đậm đặc.
Mãi lâu sau, một người trong đó quằn quại vươn đầu ra ngoài mấy lần như rắn đang giãy giụa lột xác.
Ông ta bò dậy khỏi mặt đất, cái bóng bị ánh sáng kéo dài ra. Ông ta bước qua song cửa sổ hắt bóng, cặm cụi tìm kiếm trong phòng một hồi, tiếng va chạm lách cách khẽ vang.
Chẳng mấy chốc, khói trắng từ bát hương len lỏi qua khe cửa.
Bóng người kia lại nằm sấp trên mặt đất lần nữa, bò trườn trong phạm vi vòng tròn của hơn mười bát hương, tham lam hít hà khói trắng tản ra từ đó.
Khi làn khói tiến vào cơ thể, bầu trời ở nhà chính họ Trương nổi sóng gió, ánh chớp lập lòe trong tầng mây dày đặc cuồn cuộn kéo tới từ nơi chân trời xa xa, chẳng mấy chốc che kín bầu trời, bao phủ toàn bộ khu nhà cổ kính vào trong.
Khoảnh khắc sáng lóa lên, trong làn khói trắng thấp thoáng một gương mặt tái nhợt. Ông ta híp mắt xích lại gần bát hương rồi đột ngột ngẩng phắt đầu lên khi tia chớp lóe sáng.
Đó là….gương mặt của Trương Nhã Lâm.
Tiếp đó chính là sấm sét rung trời, mưa xối xả như thác đổ.
Bóng người kia hít một hơi khói dài rồi thở dài một cách thoải mái, ông ta ngẩng cao đầu, vũng bùn ngưng tụ từ sương đen đậm đặc vẫn không ngừng cuồn cuộn giữa tiếng thở dài của lão.
Mặt đất rộng thênh thang của khu nhà bất thình lình rung chuyển như bị ai đó cầm một cái kích đập mạnh từ dưới lên.
Giá đỡ bằng gỗ trầm hương rung lắc dữ dội dưới đòn kích kia, thậm chí cả đồ cổ và sách trên giá cũng đổ ập xuống đất, bụi bay mù mịt, mảnh vỡ văng tung tóe.
Bóng người trên đất hoảng sợ, căng thẳng đến mức không dám động đậy dưới tiếng động bất thình lình xuất hiện ấy.
Đòn công kích thứ hai theo sát phía sau.
Nháy mắt, đám côn trùng trong phạm vi xung quanh xao động, vật sống tháo chạy tán loạn. Vách tường và mặt đất của khu nhà cũ họ Trương bắt đầu xuất hiện các khe nứt nhỏ, bụi xám rơi rào rào từ trên xà nhà xuống.
Sau đó là đợt thứ ba!
Thứ tư!
…
Sau tám tiếng liên tiếp, tiếng gió đột ngột vang lên giữa hư không như có người mạnh mẽ nổ nát tấm chắn, xé mở một cánh cửa giữa đất trời.
Khoảnh khắc người nằm sấp nghe thấy tiếng gió lập tức vặn cổ, bẻ ngược tay chân.
Vũng bùn trên đất đột nhiên phình lên, ông ta đang định chui xuống đất nhờ sự che chắn của sương đen cuồn cuộn, âm mưu đổi một trận địa khác.
Trong chớp mắt, bầu trời truyền tới hai tiếng thú gầm chồng chéo lên nhau rung chuyển trời cao.
Hai bóng mờ màu trắng xanh lao tới với tốc độ cực nhanh giống như sao trời rơi xuống đất kéo theo gió lốc chọc thẳng trời cao, giẫm vỡ hai tấm ván cửa cao cao trước cửa phòng nhà họ Trương khiến chúng rơi xuống hai bên bóng người kia, cứ thế dứt khoát cắt đứt đường chạy trốn của đối phương.
Hai con thú lớn giống hổ mà không phải hổ, toàn thân trắng như sương tuyết, bốn chân giẫm ngọn lửa, ánh lửa dữ dội vọt lên từ lòng bàn chân để lại một tầng ánh đỏ vàng trên từng mảng lông.
Nửa mặt của chúng oai phong hùng dũng, nửa mặt còn lại chỉ có xương khô, nửa sống nửa chết kèm theo năm phần tướng ma quỷ nhưng khí thế lại bức người. Xiềng xích trên người chúng lỏng lẻo, mỗi bước đi đều là tiếng sắt đá leng keng vang dội.
Trên xiềng xích khắc tên húy của bọn nó: Triệu
Đám người này làm gia chủ đã lâu rồi, do là người từng trải nên có quyền phát biểu trong rất nhiều chuyện, mỗi khi họ mở miệng thì đám người xung quanh đều sẽ rửa tai lắng nghe rồi gật đầu phụ họa.
Họ đã không cảm nhận được loại tâm lý này trong suốt nhiều năm —— có căng thẳng, bồn chồn, thậm chí còn hơi lúng ta lúng túng.
Lần cuối xuất hiện tình trạng thế này có lẽ phải quay ngược về thời niên thiếu.
Họ chợt vui mừng vì tiếng chuông cổ vừa rồi đã gõ cho cả đám choáng đầu hoa mắt, người ngã ngựa đổ. Chuyện này đúng là một cái cớ tuyệt vời để giải thích cảnh tượng trước mắt….
—— giải thích vì sao một số người lảo đảo hoặc đứng bất động, một số hơi cúi gập người để giữ tư thế vừa bò dậy khỏi mặt đất, cũng có kẻ không đứng thẳng nổi mà đờ người ra rồi.
Thật sự quên mất phải cử động.
….Và cũng không dám nhúc nhích.
Ở đây chẳng có mấy ai lù đù, móc nối một chuỗi sự kiện là có thể suy ra ngọn nguồn.
Trên đời này có vị khôi lỗi sư nào có thể kiềm hãm đại trận do trăm nhà bày ra chỉ bằng mười ngón tay đây, ngay cả Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng bị ngăn cách xa dây rối một khoảng không thể áp sát?
Vị khôi lỗi sư nào mới giải vài cái lồng đã có thể kéo nhánh nhà họ Thẩm từ hạng bét vọt lên ngôi đầu danh phả như ngồi tên lửa?
Nếu chỉ vỏn vẹn hai điều này thôi thì có lẽ bọn họ vẫn cố lấp liếm đưa ra một đáp án khác, nhưng cộng thêm chuyện lão tổ Bốc Ninh vừa khéo sống lại đúng lúc này thì sao?
Tên của khôi lỗi sư nào mới có thể xuất hiện cùng một nơi và cùng một sự kiện với lão tổ Bốc Ninh đây?
Chỉ có Văn Thời.
Một nhân vật cấp bậc lão tổ trong thuật con rối, một khôi lỗi sư siêu cấp có thể áp chế và chỉ huy mười hai con rối chiến đấu khổng lồ, thậm chí chẳng cần đến xiềng xích trói buộc trong truyền thuyết. Năm ngài biến mất khỏi thế gian mới chừng 27-28 tuổi, cũng xấp xỉ với cậu thanh niên đang cụp mắt quấn dây rối trước mắt này.
Thảo nào nhánh toàn người chết nhà họ Thẩm nhảy lên tận đỉnh mà cũng không thấy xuất hiện cái tên mới.
Tên người ta vốn đã ở sẵn trong đó, nằm chềnh ềnh ngay trên đầu rồi.
Hèn chi lúc Trương Chính Sơ hỏi “Cậu có phải học trò của Thẩm Kiều hay không”, đối phương lại trả lời “Không.”
Người ta đúng thật chẳng phải học trò, là tổ tiên mới phải.
Thế mà bọn họ năm lần bảy lượt gọi người ta là “cậu thanh niên”.
Mới nghĩ tới đây, ai nấy đều hận không thể rúc đầu xuống khe đất cho bớt nhục. Nhưng họ bây giờ chẳng rảnh đi khoan đất, vì trước mặt còn một người nữa….
Người này có thể khiến đại bàng Kim Sí dấy gió trời cao ngoan ngoãn theo sát sau lưng, có thể giữ chặt dây rối sắc bén như lưỡi dao của Văn Thời ngay khi hắn triển khai công kích, bản thân chẳng hề hấn gì thì thôi, còn có thể thoải mái góp thêm chút sức như đang dùng đồ của mình.
Quan trọng nhất là….
Anh ta không có dây rối.
Thứ anh sử dụng chính là cấp cao nhất trong thuật con rối, có thể khiến cho sức lực của tất cả người bày trận trong phạm vi trăm dặm kiệt quệ, linh thần buông lơi, cưỡng ép cắt đứt mối liên kết với đại trận dưới sự khống chế của anh trong nháy mắt.
Cho nên khi Văn Thời phá trận, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng chuông và tiếng Phạn, còn lại không thể cảm giác hay làm bất cứ điều gì.
Thuật con rối mạnh mẽ, chuẩn xác, uy lực khủng khiếp như vậy lại không có vẻ bén nhọn mà hệt như được bảo bọc trong biển mây và sương mù rừng tùng, đó chính là cấp bậc cao nhất trong phương thức khống chế người. Nếu như khống chế linh tướng của hơn trăm đứa trẻ, người già hoặc người có cơ thể yếu ớt nhiều bệnh thì cũng ổn thôi, đằng này đám người ở đây đều không phải người bình thường.
Khi người ấy ra tay thì hoàn toàn không sử dụng dây rối của bản thân.
Kể cả trong truyền thuyết thì cũng chỉ có một người như vậy, dù khó tin đến mấy cũng vẫn phải tin.
….
Đây mới là lí do mà mọi người không dám cử động.
Khoảng lặng bỗng chốc bị kéo dài, rõ ràng chỉ vài giây đồng hồ nhưng tựa như trải qua trăm năm.
Tiếng người đột nhiên xuất hiện ở gần mắt trận phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.
—— Lớp trẻ bị phái đi các nơi hoàn toàn không biết trong mắt trận xảy ra chuyện gì, chúng chỉ biết đá trận mình phụ trách chôn và giữ đã bể thành bụi xám, rất nhiều đứa hoảng loạn bất an mở một cửa trận vội vàng chạy đến bên gia chủ nhà mình để hiểu rõ ngọn ngành, cũng tiện hỏi xem tiếp theo phải làm sao.
Ngờ đâu vừa bước ra khỏi cửa trận đã thấy dáng vẻ nhếch nhác chật vật của các vị bề trên, bấy giờ bối rối không thôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!” Cậu chàng Ngô Văn Khải nhà họ Ngô bị điều đi ban nãy hoảng sợ la to, vội vàng nhảy ra khỏi trận lao tới chỗ gia chủ nhà mình, những người khác cũng nhanh chân nối gót nhao nhao dìu đỡ người trong mắt trận.
Ai ai cũng có điểm đến, chỉ có đám con cháu nhà họ Trương đổ xô vào trong mắt trận tìm khắp nơi vẫn không thấy người mình mong đợi đâu.
“Cụ Trương đâu?” Bọn họ thắc mắc hỏi thăm.
“Phải nhỉ, cụ Trương đâu rồi?”
Đám trẻ nhà họ Ngô đang đỡ gia chủ Ngô Nhân, cháu ruột là người lo lắng cho bà nhất, cậu ta cẩn thận kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới mới hỏi: “Bà có bị thương không?”
Nghe thấy người nhà họ Trương liên tục hỏi thăm, bọn họ mới nhìn quanh một vòng, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên: “Phải rồi, ông cụ nhà họ Trương đâu?”
Ngô Nhân lắc đầu không trả lời ngay, chỉ tóm bàn tay đang phủi bụi đất của cháu ruột sau đó nhìn phía trước không rời mắt.
Đứa cháu bị bà bóp tay đau điếng người, nhưng do cảm thấy có gì đó không bình thường nên nuốt xuống lời định nói.
Không chỉ bà mà các nhà khác cũng có vẻ mặt y hệt.
Thế là đám con cháu dõi mắt nhìn theo.
Khá nhiều người trong số họ đã từng nghe tới cái tên “Tạ Vấn” nhưng số người thật sự gặp được anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, người gặp được Văn Thời lại càng ít. Chỉ có một người đột nhiên hô nhỏ giữa bầu không khí tĩnh lặng.
Một số người đưa mắt về nơi phát ra âm thanh.
Người kia vóc dáng tầm trung, nước da ngăm đen, trông như con khỉ gầy gò trong màn đêm, chẳng ai ngoài Đại Đông đã từng giúp Trương Lam và Trương Nhã Lâm theo dõi rồi đuổi vào tận chiếc lồng của tiệm Ba Mét.
Hắn cũng là một trong những người xuất phát từ nhà họ Trương tới đây, nhưng không vào mắt trận mà theo xe của đám con cháu tới thẳng một trạm dừng chân gần đó, đến tận bây giờ mới sang.
Hắn không tìm được gia chủ nhà họ Trương bèn đi tới bên cạnh Trương Lam theo thói quen. Trong quá trình đó, khi nhìn thoáng phía trước xuyên qua những bóng người lại trông thấy Tạ Vấn và Văn Thời quấn dây rối đầy tay.
Thật ra hắn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, tiếc là miệng nhanh hơn não, hắn hô lên: “Đây chẳng phải là cái tên ——”
Không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn qua đây.
Đại Đông lập tức cảm nhận được sự quái lạ, nhưng vì ngại mất mặt nên chỉ thoáng ngừng bước chân, vẫn cố giả vờ bình tĩnh tiếp túc đi sang chỗ Trương Lam, nói nốt: “——học trò Trần Thời nhà họ Thẩm à.”
Mỗi tội giọng càng ngày càng lí nhí.
Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy có người khẽ lẩm bẩm: “Người ấy chắc không phải họ Trần đâu, họ Văn ý….”
Đại Đông vấp chân té ngã, may sao níu vội được thằng bạn đi nhanh hơn mình một bước mới đứng vững.
Hắn túm chặt đối phương, đờ người tiêu hóa hai giây mới hiểu rõ ‘họ Văn’ là gì.
“Không thể nào.”
Hắn trả lời theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng nói xong hắn lại nhận ra người phát biểu không phải một kẻ tùy tiện lỗ mãng mà chính là gia chủ nhà họ Ngô, một người tính tình trầm ổn chưa từng nói bừa nhố nhăng bao giờ.
Giọng bà nhỏ nhẹ nhưng xung quanh quá yên tĩnh cho nên cái cần nghe đều nghe được cả.
Câu nói kia như đổ dầu nóng vào nước, “xèo” một cái khiến ai nấy bàng hoàng không thôi.
Đồng loạt bùng nổ cùng với nỗi kinh hoàng mà gia chủ các nhà đã cố gắng kiềm nén bấy lâu.
Nhịp tim Đại Đông vừa mạnh vừa nhanh.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng nhưng trong đầu lại rề rà tìm lời phản bác. Hắn định bảo mình và bọn họ từng vào lồng cùng nhau, nếu người kia thật sự là lão tổ họ Văn thì không thể nào hòa hợp với những người khác như thế được, dù sao thì tầm nhìn hay tri thức cũng cách quá xa cho nên đi với ai cũng khó mà hợp nổi. Ấy thế nhưng hắn lại rất ăn ý với một học trò khác nhà họ Thẩm và Tạ Vấn, nhìn cái biết ngay là một nhóm rồi. Nếu hắn là vị lão tổ thuật con rối kia….vậy Tạ Vấn thì sao?!
Tiếng xì xào đột nhiên im bặt, một số ánh mắt tập trung lên người Ngô Nhân lần nữa.
Đại Đông lúc này mới nhận ra mình vừa lỡ miệng hỏi thành lời, còn Ngô Nhân đang mấp máy môi nói ba chữ “Ngài ấy là …” thì im bặt như bị khô họng.
Nhưng tất cả mọi người đều phân biệt được ba chữ còn lại.
Đó là….
Trần Bất Đáo.
Tổ sư gia Trần Bất Đáo.
Thế là tất cả phản ứng đều trở nên dư thừa, đó là sự tĩnh lặng đúng nghĩa, lặng đến mức gió cũng ngừng thổi.
Đám con cháu cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao cảnh tượng nơi này lại tràn ngập im ắng và nỗi lo sợ bất an như vậy, bởi vì không ai biết phải nói gì….
Có thưa gọi không?
Gọi gì bây giờ.
Trăm nghìn năm nay, từ đời này sang đời khác, chưa từng có ai thật sự nhắc tới danh xưng “tổ sư gia” ấy. Đó là một điều cấm kỵ tránh được thì tránh, vậy nên chẳng thể gọi ra miệng được nữa.
Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng là người có ăn có học, chẳng ai dám gọi thẳng mặt cái tên “Trần Bất Đáo” này cả.
Không dám và cũng không thể.
Bọn họ càng không thể lược bớt trình tự rồi trực tiếp mở miệng, bởi vì mọi lời nói liên quan đến vị tổ sư gia này đều như bước chân trên bãi mìn vậy ——
Vì sao người ấy lại xuất hiện ở đây? Đáng lẽ phải bị phong ấn suốt đời không vào được luân hồi chứ?
Do có người giải cứu ư? Liệu có phải đại trận phong ấn nới lỏng mất hiệu lực rồi không?
Rốt cuộc ngài đã chết hay vẫn sống sờ sờ?
Lần này xuất hiện là muốn làm gì?
…
Bất kể lai lịch sâu cạn hay già trẻ lớn bé thì những người ở đây đều chưa từng tiếp xúc với “Trần Bất Đáo” bao giờ, sự hiểu biết của bọn họ về tổ sư gia đều được truyền dạy từ các đời tổ tiên, từ những cuốn sách hay câu truyện truyền thuyết mà thôi.
Những cảnh tượng và hình tượng miêu tả lặp đi lặp lại kia khiến người ta coi anh thành ác quỷ tà thần, họ không tưởng tượng được dáng vẻ cụ thể, chỉ cảm thấy anh làm người ta vừa sợ hãi vừa chán ghét.
Nhưng người trước mắt này khác xa với tưởng tượng của bọn họ, thật sự là khác một trời một vực.
Đối diện với một người như vậy, bọn họ không thể hỏi những câu hỏi đang lẩn quẩn trong đầu. Ít nhất là những người vừa thấy tận mắt biến cố trong mắt trận không thể hỏi thành lời.
Các vị bề trên và gia chủ không mở miệng, đám trẻ lại càng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Thế là hai bên tạo thành trạng thái đối lập một cách vi diệu.
Nói vi diệu là vì một bên đông người, một bên lại chỉ có mấy mống, ấy thế mà phe đông đảo lại còn đang lép vế.
Đây đúng là điều bất ngờ đối với Văn Thời.
Từ lúc quấn dây rối về, sự chú ý của hắn đã va vào những kẻ đứng đối diện kia. Trên mặt khắc mấy chữ “Tính ông cực kỳ tệ đấy”, dây rối trong tay cũng không hề ẩn giấu uy thế, những tiếng Phạn khi nãy đã ủi cơn thịnh nộ của hắn lên đỉnh điểm.
Chỉ cần phía đối diện có kẻ xổ ra một câu không xuôi tai thì hắn sẽ mời đám con cháu ngu muội này cút càng xa càng tốt ngay.
Ngờ đâu đám người cứ nhìn lom lom bên này với vẻ mặt khác nhau, một âm tiết cũng không thốt ra.
Tạ Vấn vừa nhấc chân, bọn họ đồng loạt hít sâu tránh về sau hai bước như bầy ong vỡ tổ. Khoảng cách giữa hai đám người ngày càng trở nên rõ ràng, con sông định ra biên giới giữa Sở và Hán[1] vì hai bước chân vừa rồi mà kéo rộng ra thêm.
[1] 楚河汉界 (Sở hà Hán giới): Sở và Hán chia đôi thiên hạ tại sông Hồng Câu, phía tây con sông thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở.
Cảnh tượng này trùng lặp với một cảnh tượng nào đó của nghìn năm trước, Tạ Vấn ngẩn người, cúi đầu nhìn bản thân một lượt.
Trên người anh không có sương đen ngập trời, cỏ cây dưới chân cũng chẳng héo úa.
Đám người này chỉ đang cử động theo phản xạ có điều kiện mà thôi.
Tạ Vấn không nhịn được bật cười, anh không nhìn bọn họ thêm nữa mà đi thẳng tới chỗ Trương Lam, tình cờ phát hiện bên cạnh Trương Lam còn một người giẫm trên trên đường ranh giới, muốn lẩn tránh nhưng lại không tránh.
Vóc người hắn không cao lắm, chân cũng không dài nên dáng vẻ khá buồn cười.
Văn Thời mặt lạnh cũng đi sang, khoảnh khắc trông thấy hắn có hơi sững người.
Chu Húc sau lưng đã mở miệng bảo: “Đại Đông?”
Đại Đông nhìn đám người này tới gần mà sắp không thở nổi. Nghe thấy giọng nói ồm ồm quen thuộc của Chu Húc như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, bấy giờ mới đổi giọng nặn ra một câu: “Ừ…”
Ánh mắt Tạ Vấn đảo qua cặp chân của hắn: “Sao cậu không chạy?”
Giọng điệu đùa giỡn của anh lại khiến cánh môi hơi mím của Văn Thời càng thêm cứng đờ tái nhợt.
Đại Đông liếc nhánh cỏ cứu mạng tên Chu Húc mấy lần, định bảo mình cũng đang định chạy nhưng tới phút chót lại không nhấc chân lên nổi, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi khi nhìn đường ranh giới đột nhiên giãn rộng kia, nhìn thấy phản ứng sợ tránh không kịp theo quán tính của tất cả mọi người.
Thần kinh của hắn vững như thép, cứ thế sống nhởn nhơ hơn hai chục năm nay, đây là lần đầu tiên có suy nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy màn phân chia giới tuyến này thật sự đui mù con mắt, với tư cách là một người từng vào lồng theo Văn Thời và Tạ Vấn, nếu như hắn cũng né tránh giống đám đông thì đúng là không phải người rồi.
Nhưng sợ thì vẫn sợ chứ…
Chỉ cần ngẫm nghĩ xem bản thân đã gọi người trước mặt này là “ma ốm” bao nhiêu lần thì hắn đã muốn chết quách đi cho xong.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt giữa bầu không khí ngạt thở, ngập ngừng bảo: “Mấy người….mấy người từng cứu tôi ở trong lồng.”
Tạ Vấn nhướn mày.
Một khi đã mở miệng thì trôi chảy hơn rất nhiều: “Không chỉ một lần, cả khi ngọn lửa bùng tới cũng nhờ đại bàng Kim Sí cản hộ nữa.”
“—— bóng của chiếc cánh.” Lão Mao và Văn Thời đồng loạt xụ mặt nghiêm túc bổ sung thêm.
“Vâng, dù sao cũng không phải thứ tôi có thể tạo ra.” Đại Đông nói, “Tôi còn kém xa lắm nên đâu có bản lĩnh ấy.”
Sau khi thoát khỏi chiếc lồng của tiệm Ba Mét, hắn vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng kia, có lúc nghĩ đi nghĩ lại mãi rồi ngẩn người ra. Tất nhiên hắn cũng từng ảo tưởng bản thân có tố chất tiềm tàng, chỉ khi gặp nguy hiểm mới bộc phát khiến quần chúng khiếp sợ. Nhưng trong lòng hắn sáng tỏ hơn bất kỳ ai khác, cho dù chỉ là một bóng mờ thì cũng vẫn vượt xa khỏi năng lực của hắn.
Vậy là có người đã ra tay cứu cả bọn, lại còn đẩy công lao lên đầu hắn, còn hắn tới tận bây giờ vẫn chưa tìm ra được cơ hội để nói một câu cảm ơn.
Đáng lẽ phải nói một câu cảm ơn nhưng hắn cao lớn thô kệch bộp chộp đã quen, vốn không phải một người lịch sự tính tình tốt đẹp, hắn luôn dùng cách khác để biểu đạt thay vì nói thẳng, kiếp này cũng chưa nói được mấy lần, cảnh tượng đứng trước Văn Thời và Tạ Vấn lại càng không nói nên lời.
Thế là Đại Đông mất tự nhiên, vò đầu bứt tai nửa buổi, chỉ nghĩ tới một cách biểu đạt không thô lỗ cho lắm.
Đó là một lễ nghi cổ hắn học được khi mới bắt đầu theo sư phụ tu luyện thuật con rối. Vì là một thanh niên tính tình bộp chộp nên hắn vẫn luôn cảm thấy động tác kia dùng ở hiện đại đúng là dở dở ương ương, cho nên trước giờ chưa làm hẳn hoi tử tế bao giờ.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn khom người với Văn Thời và Tạ Vấn, vừa bỡ ngỡ vừa chăm chú thực hiện cái lễ long trọng.
“Cậu…”
Đến lúc này Văn Thời mới thật sự ngớ người.
Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Đại Đông đã nhảy cẫng lên tránh khỏi trước mặt bọn họ như khỉ bị đốt mông, chạy một mạch tới nấp sau lưng Chu Húc và bám chặt lấy người duy nhất mình dám bám, cố gắng bình ổn nhịp tim của bản thân.
“Bà nội cha nó anh mày sắp không xong rồi….” Đại Đông thỏ thẻ với Chu Húc.
Chu Húc yên lặng liếc bàn tay trên cánh tay mình “hử” một tiếng, đóng giả sói vẫy đuôi động viên: “Làm gì đến mức, bọn họ đâu có ăn thịt người.”
Đại Đông rụt cổ nhìn quanh một vòng: “Bốc Ninh lão tổ đâu? Anh đếm kiểu gì cũng thiếu mất ngài ấy. Linh tướng của ngài ấy đâu rồi?”
Chu Húc: “Ờ ——” dài dằng dặc, trong lòng thầm nhủ đây là một câu hỏi thật kỳ diệu: “Em đang nghĩ xem nói với anh kiểu gì đây…”
Không đợi nó khoa tay múa chân giải thích với Đại Đông thì Trương Lam vẫn đứng ngẩn người nãy giờ đột nhiên giật mình ho khù khụ trong gió.
Cô ho đến mức mặt với cổ đỏ bừng, máu dồn lên mặt mãi chẳng thấy xuôi hệt như sắp nôn cả ruột gan phèo phổi hoặc thứ gì khác ra mới chịu ngừng. Đợi tới khi cô đứng thẳng người chật vật nhìn Tạ Vấn và Văn Thời, nâng mu bàn tay cọ khóe miệng mới phát hiện phía trên có một vết máu nhàn nhạt.
“Tôi….” giọng Trương Lam khản đặc.
Cô nuốt mùi máu tanh trong miệng, vốn định giải thích hành động vừa rồi của mình, thế nhưng mở miệng lại nhận ra mình không thể giải thích được.
Cô chỉ ngạc nhiên nhìn vệt máu trên mu bàn tay mình, chà xát cả nửa buổi tới mức làn da đỏ ửng hơn cả vết máu, ngón tay run rẩy.
“Ngẩng đầu lên.” Văn Thời nói với cô.
Trương Lam ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn đang lau vệt máu kia. Cô hơi luống cuống, vội vã mở miệng: “Tôi với Nhã Lâm định đợi mọi người ngủ say mới quay về nhà chính một chuyến, nhưng không phải muốn làm gì, chỉ cảm thấy….”
Cô định nói “ông nội” theo thói quen, khi nhìn thấy máu trên ngón tay chợt khựng lại chốt lát mới nói tiếp: “Cảm thấy bọn họ sẽ gặp chuyện không may cho nên định báo với họ một tiếng. Ai ngờ xuống tầng đã thấy cảnh tượng đối địch này.”
Văn Thời nhìn chằm chằm con mắt của cô rồi nhìn sang Tạ Vấn, sau đó duỗi lòng bàn tay gõ vào giữa trán Trương Lam.
Cái gõ đó không nặng không nhẹ, cả người Trương Lam chấn động, cô nhắm mắt, ngón tay không ngừng chà xát cũng ngừng lại.
Đợi tới khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt của Trương Lam cuối cùng cũng có tiêu cự.
“Bị giở trò rồi.” Văn Thời hạ tay xuống.
Chu Húc chợt nhớ tới gì đó vội xen lời: “Là do chấm nước bùa à? Chính là dùng nước bùa chấm lên giữa trán khi gặp gia chủ ngày bé ấy.”
Tư chất của Đại Đông bình thường, ngày bé không được nhận loại đãi ngộ này. Nhưng hắn từng nghe mấy tên lợi hại cùng thế hệ nhắc qua nên vẫn có ấn tượng sâu. Lần trước trông thấy Văn Thời gõ vào giữa trán bé gái nhà họ Thẩm ở trong lồng của tiệm Ba Mét, hắn còn bảo sao quen mắt thế, mỗi tội lúc ấy không nhận ra thôi.
Giờ Chu Húc nhắc mới thấy hình như hiệu quả cũng tương tự nhau.
Ai ngờ Trương Lam lắc đầu khàn giọng nói: “Không phải vì cái đó.”
Văn Thời và Tạ Vấn nhìn sang, cô lặp lại: “Không phải vì cái đó, tôi với Nhã Lâm ngày bé còn không hiểu, sau khi lớn thấy….thấy ông làm vậy với người khác. Nhã Lâm học thuật con rối, hay xem sách về thuật định linh cổ nên cũng biết chút ít. Chúng tôi từng suy đoán liệu có liên quan tới định linh hay không nên đã đi thăm dò một chút. Những đứa trẻ bị chấm nước bùa không có gì khác thường, cũng không hề xuất hiện vết tích hay dấu hiệu của con rối, linh tướng trái lại càng ổn định, tinh thần cũng dồi dào phơi phới hơn chút.”
Nói theo cách của thế hệ trước thì chính là linh khiếu mở rộng thêm, chuyện này cũng giống rất nhiều bùa chú pháp thuật mang tính chúc phúc trợ lực khác, không thể tìm ra được sơ sót.
Chưa kể nếu thật sự có sơ sót thì bề trên của các nhà sẽ phản đối đầu tiên.
Cũng vì mối nghi ngờ lần đó mà Trương Lam và Trương Nhã Lâm đều ôm tâm lý áy náy với ông nội Trương Chính Sơ trong suốt một khoảng thời gian dài. Vậy nên rất nhiều chuyện sau này bọn họ luôn có khuynh hướng tin tưởng ông tuyệt đối.
Thời gian lâu dần, loại tâm lý này vô tình biến thành thói quen mang tính ép buộc. Thậm chí về sau có vài chi tiết thật sự đáng nghi xuất hiện nhưng bọn họ vẫn bỏ qua theo thói quen.
Bản năng của con người là tìm lợi tránh hại cho nên hai chị em dần nắm quyền lên tiếng ở nhà họ Trương, mở rộng quan hệ với các nhà khác, việc lớn việc nhỏ đều hạn chế quấy rầy Trương Chính Sơ.
Kết quả vẫn không thể tránh thoát.
Thứ Trương Chính Sơ dùng với bọn họ chính là một loại thuật con rối cực kỳ đơn giản, vốn chẳng phải thứ ghê gớm gì, hay ở chỗ không để lại dấu vết. Có thể chôn vùi khi ai đó không có lòng phòng bị, thường thường có liên quan tới một động tác, một câu nói hoặc một đoạn hồi ức nào đó.
Thật ra hiệu quả của thứ được chôn vùi này không rõ ràng lắm, nó cũng chỉ ảnh hưởng được tới người bình thường có tâm trí không kiên định. Cho nên người càng lợi hại lại càng không để thứ này vào mắt.
Nhưng nếu chôn vùi hết lần này tới lần khác từ nhỏ đến lớn…thì lại dẫn tới một kết quả khác.
Thật ra Văn Thời không nói thì Trương Lam cũng biết mình đã bị giở trò ngay khi cô ho ọe ra máu rồi.
Mỗi tội cô vẫn ôm ấp một niềm tin còn sót lại rằng nhỡ đâu không phải vậy thì sao. Dù sao cũng là ông cháu ruột, dù sao bọn họ thuở nhỏ mất đi chỗ dựa cũng được Trương Chính Sơ chăm sóc tới lớn cơ mà.
“….Có lẽ Nhã Lâm bị ảnh hưởng nặng hơn tôi một chút.” Trương Lam nói, “Dù sao nó cũng là gia chủ đời tiếp theo, thỉnh thoảng phải tới nhà sau thì đều là nó đi.”
Cô dừng lời lấy hơi, chợt nhớ ra bảo: “Trước khi tới Thiên Tân nó cũng từng đi một chuyến.”
Nán lại trong phòng Trương Chính Sơ rất lâu.
Cô còn định nói với Văn Thời và Tạ Vấn rằng “Các ngài đừng trách ông ấy”, nhưng lời ra tới cửa miệng lại nuốt trở vào. Bởi vì cô phát hiện mình đã không còn tư cách và lập trường để nói câu này nữa.
Trương Chính Sơ là ông nội của cô, nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của ông là cô và Trương Nhã Lâm, tiếp tay giúp ông chạy cũng vẫn là cô và Trương Nhã Lâm.
Trong số những người nhà họ Trương ở đây chỉ có mình cô có quyền quyết định. Cô im lặng chốc lát, sắc mặt tái nhợt mở miệng nói: “Là tôi và Nhã Lâm tự cho là đúng, về sai sót trước kia, bất kể ra sao nhà họ Trương cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng. Tôi tạm thay ông nội….thay ông ấy tạ lỗi.”
“Đừng vội nói thay.” Giọng điệu Tạ Vấn lạnh nhạt, nghe không ra ý bực bội khiến người ta muốn chạy trốn, “Cũng chưa chắc đã thay được.”
Trương Lam ngạc nhiên ngước mắt không hiểu ý anh.
Tạ Vấn cũng không giải thích thêm, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Chu Húc rồi nói với Trương Lam: “Nhà cô có thể phải mở rộng cửa đón khách rồi.”
Cho tới tận lúc này giọng anh vẫn luôn lịch sự khách khí, thế nhưng lại kèm theo một luồng uy thế không cho phép người khác kháng cự.
Trương Lam bối rối.
Mãi tới khi cô thấy Chu Húc gật đầu đáp một câu, tiện tay chộp một vốc đá vào lòng bàn tay. Bấy giờ cô mới hiểu ra ý đối phương.
Cô vội vàng nói: “Ở nhà chính không mở được cửa trận đâu.”
Chu Húc quay đầu nhìn cô.
Lời này có vẻ bảo vệ và cãi lại, Trương Lam vội vàng bổ sung thêm: “Thật ạ, phòng ốc ở nhà chính là nơi tổ tiên đã dày công chọn lựa, nó chiếm một vị trí tuyệt đẹp. Trong phong thủy là loại cục dễ thủ khó công. Chưa kể ông cha các đời đều chôn giữ trận pháp cho nhà chính để tránh ngày nào đó xảy ra sai sót khiến gia đình gặp tai ương. Cho nên cửa trận không mở được trong nhà. Điều này Chu Húc chắc chắn cũng biết ——”
Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía đám quần chúng khoảng trăm người kia: “Việc này là sự thật, các nhà khác cũng biết rõ, nếu không thì sao bọn họ lại chọn đi xe tới nhà chính chứ?”
Chu Húc gật nhẹ đầu nhưng vẫn khom lưng đặt trận đá trên mặt đất.
Khi hắn đặt trận, tay trái vô thức giữ ống tay áo của tay phải như thể bản thân đang mặc trường sam có tay áo rộng lớn.
Đại Đông vốn còn đang nhắm mắt theo đuôi Chu Húc, trông thấy nó kéo tay áo bình tĩnh chững chạc bày trận đá, thành thạo như thể từng bày vô số lần, sắc mặt bấy giờ mới trở nên bất thường.
“Chu, Chu Húc?” Giọng hắn vo ve như tiếng muỗi.
Vừa dứt lời, mười hai viên đá trận được bày hoàn chỉnh. Chu Húc ngồi dậy nhã nhặn gật đầu với Trương Lam: “Làm phiền rồi.”
Nói xong hắn duỗi tay phải vỗ một cái vào tầng không phía trên đá trận ——
Chớp mắt, gió lốc đột ngột dấy từ mặt đất lên cao ngất! Nơi hắn vỗ ban nãy trở thành một vòng lốc xoáy cực lớn.
Màu đen dày đặc tuôn ra từ trung tâm lốc xoáy, nhoáng cái biến thành một cánh cửa trận sâu không thấy đáy. Không ai thấy rõ cửa trận thông tới nơi nào, nhưng vẫn nghe được tiếng nổ truyền tới từ sâu trong lốc xoáy.
Liền một mạch tám tiếng, chấn động đến mức mặt mày Trương Lam tái nhợt không sắc máu chết sững người.
Đại Đông lại càng nhợt nhạt không sắc máu hơn.
Hắn há hốc mồm nhìn cửa trận cuồn cuộn bão táp kia, sau đó quay đầu nhìn Chu Húc, nửa buổi mới run lẩy bẩy hỏi: “Lão, lão tổ Bốc Ninh ạ?”
Chu Húc vuốt cằm nói: “Rất hân hạnh được gặp mặt.”
Hắn ra dấu với Tạ Vấn và Văn Thời bảo: “Sư phụ, sư đệ, con vào trước đây.”
Nói xong lập tức bước chân vào trong cửa trận.
Đại Đông kêu “đậu má”, đắn đo khó xử hai lần rồi cũng cắm đầu lao vào theo.
Cửa trận dấy lên gió lốc thốc cho tóc tai người ta rối tung rối mù, cũng khiến cho hơn trăm người đằng sau nghiêng ngả lảo đảo. Văn Thời đứng trong gió híp mắt nhìn bọn họ, đột nhiên cảm giác ngón tay xuôi bên người bị ai đó nắm chặt.
“Đi thôi.”
Tạ Vấn dắt tay hắn, cúi đầu bước vào cửa trận.
Hạ Tiều và lão Mao theo sát phía sau. Ngay khi bước vào trận, tiểu Tiều không nhịn được lo lắng hỏi một câu: “Nhỡ lão già kia không quay về nhà chính thì sao ạ?”
Văn Thời: “Lão ta nhận cung cấp nuôi dưỡng ở đó, không về đó thì để chết à?”
Đây là bản năng sinh tồn của tất cả vật sống, Huệ Cô cũng không ngoại lệ.
“Thế liệu lão ta đã chạy chưa nhỉ?” Tiểu Tiều vẫn lo lắng.
Lại nghe thấy Tạ Vấn đằng trước giải đáp thắc mắc: “Chạy đằng trời, Ninh Châu có người.”
***
Đại viện trong nhà chính họ Trương tại Ninh Châu.
Gió đêm phe phẩy qua nhà sau nơi Trương Chính Sơ sống khiến cửa sổ khẽ hé mở tựa như trong phòng có một vật sống nào đó không thể nhìn thấy đang lặng lẽ hô hấp.
Không biết tiếng chó sủa từ đâu truyền đến phá tan màn đêm yên tĩnh.
Trong sân chớp mắt ngưng tụ một tầng sương mù mỏng, kéo theo mùi ẩm ướt quái lạ như đến từ chốn Hoàng Tuyền dưới lòng đất.
Cửa phòng lớn đột nhiên va chạm kêu “lộp cộp”, loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng nước tí ta tí tách thông qua khe hở như thể có chất lỏng nào đó đang chảy lan trên mặt đất.
Cũng giống như bóng dáng ai đó đang sống lại, đen sì một mảng trượt từ phòng lớn ra tận đằng sau rồi thuận theo khe cửa lẩn vào trong phòng ngủ.
Sàn phòng ngủ lớn như vậy lập tức biến thành một vũng bùn đen sì, bề mặt bằng phẳng của vũng bùn đột nhiên nhô lên dần biến thành một gương mặt người. Gương mặt kia cực kỳ già nua, nếp nhăn ở khóe miệng chùng xuống cứng đờ, bên trong nếp nhăn ẩn chứa đốm đồi mồi nông sâu của người già.
Gương mặt trồi lên từ dưới đất, tiếp đó đến cổ rồi tay chân…
Chính là Trương Chính Sơ.
Ông ta bò trên mặt đất, loay hoay ‘sột soạt’ một hồi sau đó kéo ra một người khác từ sâu trong vũng bùn. Khuôn mặt người kia tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, lặng im không tiếng động ngã oạch xuống.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi xuống mặt đất soi sáng cái bóng của hai người kia qua khe hở và cửa kính,. Bọn họ hòa vào nhau hệt như hai giọt mực nước đậm đặc.
Mãi lâu sau, một người trong đó quằn quại vươn đầu ra ngoài mấy lần như rắn đang giãy giụa lột xác.
Ông ta bò dậy khỏi mặt đất, cái bóng bị ánh sáng kéo dài ra. Ông ta bước qua song cửa sổ hắt bóng, cặm cụi tìm kiếm trong phòng một hồi, tiếng va chạm lách cách khẽ vang.
Chẳng mấy chốc, khói trắng từ bát hương len lỏi qua khe cửa.
Bóng người kia lại nằm sấp trên mặt đất lần nữa, bò trườn trong phạm vi vòng tròn của hơn mười bát hương, tham lam hít hà khói trắng tản ra từ đó.
Khi làn khói tiến vào cơ thể, bầu trời ở nhà chính họ Trương nổi sóng gió, ánh chớp lập lòe trong tầng mây dày đặc cuồn cuộn kéo tới từ nơi chân trời xa xa, chẳng mấy chốc che kín bầu trời, bao phủ toàn bộ khu nhà cổ kính vào trong.
Khoảnh khắc sáng lóa lên, trong làn khói trắng thấp thoáng một gương mặt tái nhợt. Ông ta híp mắt xích lại gần bát hương rồi đột ngột ngẩng phắt đầu lên khi tia chớp lóe sáng.
Đó là….gương mặt của Trương Nhã Lâm.
Tiếp đó chính là sấm sét rung trời, mưa xối xả như thác đổ.
Bóng người kia hít một hơi khói dài rồi thở dài một cách thoải mái, ông ta ngẩng cao đầu, vũng bùn ngưng tụ từ sương đen đậm đặc vẫn không ngừng cuồn cuộn giữa tiếng thở dài của lão.
Mặt đất rộng thênh thang của khu nhà bất thình lình rung chuyển như bị ai đó cầm một cái kích đập mạnh từ dưới lên.
Giá đỡ bằng gỗ trầm hương rung lắc dữ dội dưới đòn kích kia, thậm chí cả đồ cổ và sách trên giá cũng đổ ập xuống đất, bụi bay mù mịt, mảnh vỡ văng tung tóe.
Bóng người trên đất hoảng sợ, căng thẳng đến mức không dám động đậy dưới tiếng động bất thình lình xuất hiện ấy.
Đòn công kích thứ hai theo sát phía sau.
Nháy mắt, đám côn trùng trong phạm vi xung quanh xao động, vật sống tháo chạy tán loạn. Vách tường và mặt đất của khu nhà cũ họ Trương bắt đầu xuất hiện các khe nứt nhỏ, bụi xám rơi rào rào từ trên xà nhà xuống.
Sau đó là đợt thứ ba!
Thứ tư!
…
Sau tám tiếng liên tiếp, tiếng gió đột ngột vang lên giữa hư không như có người mạnh mẽ nổ nát tấm chắn, xé mở một cánh cửa giữa đất trời.
Khoảnh khắc người nằm sấp nghe thấy tiếng gió lập tức vặn cổ, bẻ ngược tay chân.
Vũng bùn trên đất đột nhiên phình lên, ông ta đang định chui xuống đất nhờ sự che chắn của sương đen cuồn cuộn, âm mưu đổi một trận địa khác.
Trong chớp mắt, bầu trời truyền tới hai tiếng thú gầm chồng chéo lên nhau rung chuyển trời cao.
Hai bóng mờ màu trắng xanh lao tới với tốc độ cực nhanh giống như sao trời rơi xuống đất kéo theo gió lốc chọc thẳng trời cao, giẫm vỡ hai tấm ván cửa cao cao trước cửa phòng nhà họ Trương khiến chúng rơi xuống hai bên bóng người kia, cứ thế dứt khoát cắt đứt đường chạy trốn của đối phương.
Hai con thú lớn giống hổ mà không phải hổ, toàn thân trắng như sương tuyết, bốn chân giẫm ngọn lửa, ánh lửa dữ dội vọt lên từ lòng bàn chân để lại một tầng ánh đỏ vàng trên từng mảng lông.
Nửa mặt của chúng oai phong hùng dũng, nửa mặt còn lại chỉ có xương khô, nửa sống nửa chết kèm theo năm phần tướng ma quỷ nhưng khí thế lại bức người. Xiềng xích trên người chúng lỏng lẻo, mỗi bước đi đều là tiếng sắt đá leng keng vang dội.
Trên xiềng xích khắc tên húy của bọn nó: Triệu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook