Đầu Trâu Mặt Ngựa lục tung cả cái huyện cũng không tìm thấy Dạ Mạn đâu.

Trời đã khuya, hai người phụ nữ trung niên mệt mỏi tựa vào trạm xe.

Cơ thể đã có tuổi, bị đủ vấn đề, cộng thêm vận động quá độ, toàn thân đều rã rời.

Đêm hè nóng nực, bụng lại đói cồn cào, cả hai chỉ có thể trú nhờ nhà khách ở gần trạm xe.

Toà nhà cũ kỹ không chỉ dơ bẩn mà còn ngột ngạt, không hề có điều hoà, Đầu Trâu Mặt Ngựa lần đầu cảm nhận được cái khổ của việc làm người, làm người mà không có tiền càng khổ hơn, làm phụ nữ già yếu không tiền lại khổ gấp bội!
Mặt Ngựa ra quyết định, nếu đã mất đi thời cơ tốt nhất, thế thì chỉ còn một nước là xâm nhập vào trận địa của địch thôi.

Lúc Đầu Trâu Mặt Ngựa đang nằm trong nhà khách dơ bẩn đuổi muỗi, Dạ Mạn và Lục Phi đã lên xe sang đi ra sân bay.

Gió điều hòa thổi mát mẻ khiến tâm trạng sảng khoái, ly cà phê latte khiến tinh thần phấn chấn, còn có tiếng nhạc êm dịu, hệt như nghỉ mát vậy.

Có bút gọi hồn rồi, Đoàn Đoàn cũng có cơm ăn rồi, còn có nhiều tiền nữa chứ, hôm nay thu hoạch mỹ mãn thật.

Dạ Mạn trông ra vầng trăng sáng, vỗ vỗ sổ sinh tử trong lòng, Lục Phi liếc nhìn khuôn mặt nó.

Cô gái dưới ánh trăng trông đẹp tuyệt vời.

Lục Phi động đậy vành tai, vội nhìn đi nơi khác, suy nghĩ lạ lẫm vừa rồi là gì nhỉ? Hắn lại còn bị chìm đắm vào cô gái kia cơ đấy, do cái cơ thể người phàm này thiếu sức kiểm soát hay là vấn đề từ chính hắn?
Mấy lần xuất hiện phản ứng hoá học cũng vậy, mấy lần bị vẻ đẹp trong sáng của cô gái này hút hồn cũng vậy, hắn… động lòng phàm rồi ư?
Rung động bởi một cô gái người phàm thì mắt thẩm mỹ cũng độc nhất vô nhị quá rồi đấy, Lục Phi khẽ dời mắt, lần nữa ngắm nhìn khuôn mặt cô gái, vành tai non nớt… trông muốn nhéo một cái ghê…
Lục Phi vội nhắm mắt xoay đầu đi, âm thầm niệm chú tịnh tâm, bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện gái trai, địa phủ loạn như nồi cháo heo, hắn phải về gấp, bây giờ có bút gọi hồn rồi, bảo Dạ Mạn viết cái chết của hắn vào là được.

Chắc chắn là do linh hồn cô gái này thuần khiến quá, trông lại xinh xắn ngọt ngào, cái cơ thể người phàm này cũng chỉ phản ứng theo bản năng thôi.


Một Lục Phi khác thầm tặc lưỡi trong lòng, mi thích cái cơ thể đó thì sao không chiếm hữu đi, chỉ thích cơ thể chứ không thích người ta thì sao mi còn quan tâm người ta hết lần này đến lần khác? Còn cõng cô ta nữa! Mi có cõng con gái bao giờ đâu? Chậc chậc, hôm nay cõng bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ?
Lục Phi mở bừng mắt, mà dù thích thì đã sao, nó chỉ là đối tác ở dương gian của hắn thôi, hắn phải về địa phủ, hai cõi không thuộc cùng một thế giới, hắn với nó cũng không thể có kết quả!
Thế nên làm đồng nghiệp, làm bạn, làm đối tác là lựa chọn tốt nhất!
Dạ Mạn hoàn toàn không biết Lục Phi đang rầu rĩ: “Máy bay chuyến mấy giờ vậy? Còn thời gian ăn chút gì không?”
Ánh mắt Lục Phi dịu đi nhiều, chắc hắn nhạy cảm quá thôi, trong lòng ai đó chỉ có “ăn”!
“Muốn ăn gì?”
“Hamburger, pizza, tôm đất cay tê, xiên nướng…”
Lục Phi khẽ nhấc tay, gõ nhẹ vào đầu con bé: “Chọn một thứ thôi.

” Giọng điệu hắn hết sức nuông chiều.

Dạ Mạn xoa trán: “Ê, đau á.


Lục Phi đưa điện thoại cho Dạ Mạn: “Chắc còn nửa tiếng nữa mới tới giờ bây, đây là danh sách quán ăn ở sân bay, xem xem muốn ăn gì.


Dạ Mạn cầm điện thoại của Lục Phi nghiên cứu một lúc, đột nhiên nhớ ra điện thoại mình hết pin: “Trong xe có chỗ sạc pin không?”
Lục Phi đưa dây sạc cho Dạ Mạn, Dạ Mạn vừa sạch vừa mở máy, lúc này mới thấy mười hai cuộc gọi nhỡ của má, sao lại gọi nhiều cuộc thế.

Dạ Mạn lập tức gọi lại, dây điện thoại hơi ngắn, lại không tiện bật loa ngoài, nó chỉ đành ngồi xổm xuống nghe máy.

Lý Thục Mai đã đến sân bay đăng ký mua vé, đang chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh thì nhận được điện thoại của con gái, cuối cùng cũng liên lạc được với Mạn Mạn rồi.

“Không có gì thật không con?”
“Con đang yên lành mà, dì gọi cho má đúng không, con đang chuẩn bị về Thủ đô đây.



“Không có gì thì tốt, có đeo vòng không con?”
“Dạ có, con đang đeo đây.


“Có đeo thì tốt, đừng có mà tháo xuống đấy, xung quanh mà có chuyện gì lạ xảy ra là phải nói má nghe liền đấy.


Dạ Mạn gật đầu, vâng vâng dạ dạ, không hỏi gì thêm.

Lý Thục Mai dặn dò xong lại hỏi: “Sao tự dưng lại chạy về quê vậy con?”
“À dạ, công ty có hoạt động, hoạt động tập thể ấy mà má, không có gì con cúp máy nha.


Lý Thục Mai lại dặn dò cả buổi, nào là nhớ đeo vòng, nào là nhớ gọi cho má, không nỡ cúp máy.

Còn phải bảo con gái mau về nhà an toàn, ở lâu ở Thủ đô không phải kế lâu dài.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…
Dạ Mạn cúp máy, đang định ngồi về chỗ thì xe lại cua gấp, Dạ Mạn bổ nhào về trước, nó tóm lấy một cái chân theo bản năng, cùng lúc đó, Lục Phi cũng đưa tay đỡ lấy nó, bàn tay đặt trúng gần ngay móc gài áo lót.

Dạ Mạn: “…”
Lục Phi: “…”

Cả hai ngượng ngùng ngồi lại chỗ của mình, hơi nhích xa nhau ra một chút, giữ khoảng cách nhất định.

Lục Phi cảm nhận được nhịp tim đập nhanh thấy rõ.

Dạ Mạn ngoài mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra, vành tai thì lại ửng đỏ.

Trước kia nó không biết chuyện mình không có tế bào yêu đương là tốt hay xấu, cho đến khi quen biết Lục Phi, Dạ Mạn bắt đầu thấy tiếc nuối, nếu có tế bào yêu đương, chắc nó có thể cảm nhận được cảm giác yêu đương, hẹn hò với người đàn ông như Lục Phi chắc là thú vị lắm.

Dạ Mạn sờ vào hạt ngọc trên tay theo thói quen, từ năm chín tuổi nó đã bắt đầu đeo chuỗi ngọc này, đã mười ba năm rồi, nó đã dựa dẫm vào thứ này từ bao giờ không biết…
Dạ Mạn trộm nhìn Lục Phi ngồi cạnh, nhìn người đàn ông đầy quyến rũ thế mà cũng không thấy cảm nắng xíu nào, chắc cả đời nó cũng không cảm nhận được tình yêu đâu nhỉ?… Tình yêu sẽ có vị thế nào?
Dạ Mạn và Lục Phi đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, chiếc xe cũng trờ tới trước sân bay.

Sự tiếp xúc vừa rồi không kéo gần khoảng cách cả hai, mà ngược lại còn khiến hai người dè dặt hơn, cho đến lúc lên máy bay, Dạ Mạn tựa vào vai ai đó ngủ suốt cả quãng đường, sự ngượng ngùng mới được hóa giải.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…
Máy bay lăn bánh trên đường bay, hành khách khoang hạng thương gia đều đã xuống máy bay, chỉ còn lại mình Lục Phi và Dạ Mạn, Lục Phi vỗ vai nó: “Dậy đi, tới rồi.


Dạ Mạn mở bừng mắt, lúc này mới nhận ra mình đã gối đầu trên vai ai đó, lập tức phủi phủi áo cho người ta, may quá không chảy nước miếng: “Hình như tôi ngủ quên mất, cám ơn anh nha.


Lục Phi đứng dậy, vác hết hành lý với cả ba lô của Dạ Mạn lên người mà đi.

Mấy cô tiếp viên nhìn hai hành khách cuối cùng trên máy bay mà mất hết liêm sỉ.

“Đẹp trai quá mấy má ơi.



“Ừ, ngưỡng mộ cô kia ghê.


“Rõ ràng là khoang hạng nhất mà cứ để bạn gái mình ngủ vậy cho đến lúc người ta xuống hết trơn luôn mới gọi dậy, aaaaaa chu đáo quá đi mất.


“Đúng rồi ấy, anh ấy vác hết hành lý luôn rồi, tuy trông hơi lạnh lùng nhưng mà lại quan tâm bạn gái ở trong lòng.


“Tôi cũng muốn có bạn trai như thế.


“Ghen tị quá đi mất, tối nay chắc mất ngủ.


“Nhìn kỹ thì cô bé đó cũng đặc biệt lắm đấy.


“Bà nói tôi mới để ý, đúng thật nhỉ, hình như cũng không có dùng phấn nền, mặt căng láng không chút tì vết, xinh thật.


“Ôi trời, đúng là so ra lại đau lòng.


Dạ Mạn hoàn toàn không biết mình đang được cả đám chị gái chân dài xinh tươi ngưỡng mộ, nó chạy phía sau Lục Phi, thật ra anh ta cũng không đáng ghét lắm.

Hành trình ngắn ngủi kết thúc, Dạ Mạn càng hiểu thêm về Lục Phi, có bút gọi hồn rồi, từ giờ công việc cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Bắt đầu từ thứ Năm, Dạ Mạn sẽ chính thức coi cái “nghề” phán quan thành kế sinh nhai chính.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương