Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch)
-
Chương 9: Vứt đi, sau này ta sẽ không luyện kiếm nữa (2)
Chương 9: Vứt đi, sau này ta sẽ không luyện kiếm nữa (2)
Trên đỉnh Bạch Vân, Nhược Tư Vi và Lâm Vũ đứng trước vách đá, lo lắng đi tới đi lui.
“Tiểu sư đệ, ngươi nói sư huynh sẽ tha thứ cho ta không?”
“Yên tâm đi, sư huynh vẫn luôn thương yêu tỷ, lần này là bởi vì chúng ta rơi vào huyễn thuật, khó phân biệt thật giả, không thể trách tỷ được.”
Lâm Vũ an ủi nói.
“Không sai, sư huynh nhất định sẽ tha thứ cho ta.”
Không phải trước đây nàng không làm sư huynh tức giận, nhưng mỗi lần huynh ấy đều sẽ cười cho qua, chỉ cần nàng làm nũng, sư huynh nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Nhược Tư Vi ngữ khí kiên định, nhưng nghĩ tới ánh mắt của sư huynh khi ở Chấp Pháp đường, nàng lại có một cảm giác bất an.
Đúng lúc này, chỉ thấy trên không trung xuất hiện hai điểm sáng tiến thẳng về phía đỉnh Bạch Vân, sau khi nhìn rõ người, Nhược Tư Vi đột nhiên vui mừng khôn xiết.
“Sư huynh.”
Giang Triệt vừa mới ổn định bước chân, giả vờ như không nghe thấy âm thanh này, quay đầu nhìn Thanh Nguyệt nói.
“Ta có thể đi về rồi chứ.”
Nếu đã không thể rời đi, vậy hắn nên tránh xa những người này, cái này có thể được.
“Bọn họ đã đợi ở đây cả đêm, chắc hẳn đến để xin lỗi.” Thanh Nguyệt gỡ bỏ cấm chế nói.
“Giữa các sư huynh muội nếu có bất kỳ sự hiểu lầm nào, nói rõ ràng ra là được.”
Nếu cấm chế đã được gỡ bỏ, Giang Triệt quá lười biếng ở lại, càng không muốn nghe những lời vô nghĩa của bọn họ.
Nhìn thấy sư huynh phớt lờ mình, Nhược Tư Vi có chút suy sụp, nhưng nàng vẫn cảm thấy sư huynh chỉ là nhất thời tức giận, nhất định sẽ tha thứ cho nàng, vì vậy nàng ngăn cản sư huynh, lấy ra thanh linh kiếm màu đỏ như máu, mỉm cười nói.
“Sư huynh, đây là Xích Long của huynh.”
Xích Long là thanh bội kiếm đầu tiên của sư huynh, cũng là thanh kiếm duy nhất, là lúc còn nhỏ cầm kiếm, sư tôn tặng cho hắn. Xưa nay hắn luôn giữ gìn cẩn thận.
Lúc ấy vứt nó xuống, chắc chắn là do hành động trong khi nhất thời tức giận, xúc động mất lý trí.
Nhìn Xích Long sáng loáng, Giang Triệt có chút thất thần, kiếp trước Xích Long luôn đi theo hắn, cho dù tất cả mọi người đều không tin hắn, nhưng Xích Long giống như huynh đệ đáng tin cậy nhất của hắn, vĩnh viễn đi theo.
Hắn cũng thường nhìn vào Xích Long hồi tưởng về quá khứ.
Nhưng mà...
Xích Long cuối cùng cũng bị chặt gãy, chính là người lúc đầu tặng cho hắn, chính là sư tôn hắn tôn kính nhất tự tay chặt gãy, hủy diệt.
Nghĩ đến quá khứ, Giang Triệt đột nhiên bạo phát một cỗ lệ khí, nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Vứt nó đi, sau này ta sẽ không luyện kiếm nữa.”
Sau khi bình thản nói xong câu này, Giang Triệt lập tức rời đi.
“Sư huynh...”
Nhược Tư Vi vẫn lên tiếng, nhưng Thanh Nguyệt đã ngăn nàng lại.
“Đừng đi qua, rất dễ bị thương.”
“Bị thương?”
Nhược Tư Vi rất muốn phản bác, nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của sư tôn, giọng nói đột nhiên hạ xuống.
“Sư huynh làm sao có thể làm con bị thương.”
Thanh Nguyệt không lên tiếng, lúc này nàng cũng chấn kinh, vừa rồi cỗ lệ khí kia mà Tiểu Triệt bộc phát ra khiến nàng suýt chút phóng thích linh lực, đây là khái niệm gì chứ.
Cũng chính là nói, nàng cảm nhận được nguy hiểm.
Vừa rồi nếu là Tư Vi tiếp cận, nàng không hề nghi ngờ Tiểu Triệt sẽ ra tay, mà còn là sát chiêu.
Nàng thật không hiểu, Tiểu Triệt tại sao lại có oán niệm, lệ khí lớn như vậy.
Lần này là nàng sai rồi, cũng làm cho Tiểu Triệt chịu sự bất công, nhưng xét về tính tình lúc trước của Tiểu Triệt mà nói, nhiều nhất cũng chỉ hờn dỗi, bây giờ lại xảy ra chuyện gì đây.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt Thanh Nguyệt đột nhiên trở nên có chút khó coi.
Tiểu Triệt~
Không phải là đạo tâm bị tổn thương đấy chứ...
Đây không hẳn là đoán bừa.
Trước đây Tiểu Triệt rất cung kính với nàng, nuông chiều sư muội, thiện ý bao dung với mọi người, nhưng hiện tại...
Tự nguyện phế đi tu vi, muốn rời khỏi tông môn, thậm chí có một loại thù địch với bọn họ
Sự việc này khiến nàng không thể không nghi ngờ.
Nhìn Xích Long trong lòng của Tư Vi, nghĩ về những gì bản thân đã làm.
Thanh Nguyệt đột nhiện trầm mặc, người thân cận nhất, người hắn liều chết muốn bảo vệ lại không tin hắn, thay vào đó lại đổ những lỗi lầm không tồn tại lên đầu hắn.
Lâm Vũ trầm mặc ở bên cạnh không lên tiếng, nhìn hai người đang thất thần, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Giang Triệt thật là không dễ đối phó.
Cái gì cũng không làm, chỉ là thay đổi thái độ đối với bọn họ mà đã có ảnh hưởng lớn như vậy.
Đệ tử Bạch Vân Phong không nhiều, kiến trúc tất nhiên cũng không nhiều, vì để kết nối tình cảm giữa các sư huynh muội nên nơi ở của tất cả các đệ tử chỉ cách nhau vài trăm bước.
Mà phòng của Giang Triệt và Lâm Vũ lại càng sát nhau, cho nên bí mật của bản thân rất dễ bại lộ trước mắt đối phương, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Vũ nhất định phải ra tay với Giang Triệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook