Chương 25: Nam Thanh Thanh

 

Đi ra khỏi Hoàng thành, Giang Triệt lập tức lên ngự kiếm, hướng về phía rừng núi ít người lui tới, còn Ngô Thần thì ngay khi ra khỏi cổng thành đã ngất xỉu, được hắn sắp xếp đưa về Ngô gia.

"Tên tiểu tử này dẫn ta ra khỏi thành, quả nhiên là định giải quyết ta, đúng là ngông cuồng." Bà lão do Nam Thanh Thanh biến thành lẩm bẩm một câu, sau đó cười lạnh lùng đi theo.

Giang Triệt không chắc mình có thể thắng được kẻ đang theo dõi mình, cứ ở trong thành thì không biết khi nào bị giết, vì vậy nhất định phải tìm một nơi như bãi tha ma, chỉ có như vậy có lẽ mới có một cơ hội sống sót.

Mà cách cửa Nam thành ba trăm dặm, vừa khéo lại có một bãi tha ma, hắn không biết thời kỳ này sẽ có bao nhiêu xác chết nhưng nhất định phải đánh cược một phen.

Rất nhanh, Giang Triệt đã đến đích, cảm nhận linh lực tiêu hao trong cơ thể rồi lại nhìn về phía sau, thấy kẻ địch vẫn chưa đuổi kịp.

"Đây là không coi ta ra gì, nghĩ ta có thể đễ bắt nạt sao?"

Thực lực của kẻ theo dõi mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu muốn đuổi kịp thì không thể ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, tám chín phần mười là coi hắn như chuột, chuẩn bị chơi một trò chơi.

Kẻ địch thì không phân mạnh yếu.

Giang Triệt khinh thường kẻ muốn giết mình, sau đó thu dọn tâm trạng, ánh mắt trầm xuống, nhìn bãi tha ma dưới chân.

Hàng nghìn xác chết, xương khô dày đặc, còn có một số xác chết chưa phân hủy hoàn toàn, mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng hắn lại cảm thấy một luồng hơi lạnh.

Oán khí nặng quá.

Quả nhiên là bãi tha ma.

"Ký chủ, chẳng lẽ ngươi định tu luyện lại Ma đạo sao?" Trong không gian hệ thống, tiểu tinh linh cảm nhận được oán khí, sát khí bên ngoài có thể đưa Giang Triệt đến Độ Ách cảnh, cho nên nó không khỏi kinh ngạc nói.

Nếu ký chủ tu luyện Ma đạo, dù tương lai ra sao cũng sẽ đấu với Lâm Vũ, mà có sự giúp đỡ của nó thì nhất định có thể thay đổi kết cục của kiếp trước.

Giang Triệt không để ý đến lời vô nghĩa của hệ thống, hắn bước đến trung tâm của đống xương khô, ngồi xếp bằng lại, áo dài dính đầy thịt thối rữa, còn có mùi hôi thối nồng nặc nhưng không hề ảnh hưởng đến hắn.

"Vạn vật có khởi đầu, lấy hữu hình để dò xét cánh cửa vô hình, trời đất vô tình, thiện ác bất định."

Theo sự nhập định của Giang Triệt, gió nổi mây vần, oán khí linh lực quanh xương cốt ngưng tụ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dần dần tụ lại thành một điểm sáng trên đỉnh đầu.

Khi Nam Thanh Thanh đuổi đến, nàng thấy cảnh tượng trước mắt thì hơi kinh ngạc.

"Quả nhiên lời đồn không đáng tin, không biết từ khi nào mà đệ tử Kiếm tông lại tu luyện Ma đạo."

"Ngươi đừng oan uổng cho người tốt, đây không phải ma mà là quỷ, quỷ dị." Giang Triệt phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay cười nhẹ, lúc này toàn thân tỏa ra một luồng khí tức khó tả, vừa giống ma vừa giống tiên khiến người ta vừa sợ hãi vừa không nhịn được muốn bái lạy.

"Ngươi là ai cũng không quan trọng, xúc phạm tôn chủ thì chết."

Nam Thanh Thanh không quan tâm sức mạnh này là gì, rút roi dài màu đỏ máu ở thắt lưng ra rồi tấn công Giang Triệt, thấy vậy Giang Triệt không phản kích mà lùi lại nửa bước, búng tay một cái.

Roi da lập tức dừng lại giữa không trung, ngay sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Nam Thanh Thanh, một bộ xương khô xuất hiện, bộ xương khô không có gì khác thường, thậm chí ngay cả linh trí cũng không có một chút nào nhưng luồng khí tức kỳ lạ phát ra từ người nó lại khiến Nam Thanh Thanh nhanh chóng thu roi lại đầy cảnh giác.

"Ma vật của Phá Vọng trung kỳ?"

"Ha ha ha, Nam cô nương, ngươi cứ từ từ mà thưởng thức món đồ chơi nhỏ này đi nhé."

Lúc này Giang Triệt đã lùi lại trăm mét, khí tức trên người đã hoàn toàn tiêu tán, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng khóe miệng lại mang theo vẻ trêu chọc.

Vốn tưởng là kẻ địch nào, hóa ra lại là cô nhóc này.

Không cần phải trừ khử.

Sắc mặt Nam Thanh Thanh có chút không tốt, hiện tại nàng mới chỉ là Phá Vọng sơ kỳ, muốn giải quyết ma vật trước mắt trong thời gian ngắn căn bản là điều không thể, thậm chí còn có khả năng bại dưới tay ma vật này.

Tập trung ý chí, nhìn bộ xương khô đã tấn công tới, nàng vung roi dài lên giận dữ nói.

"Ngươi đừng chạy, đợi ta giết chết ma vật này rồi sẽ lấy mạng chó của ngươi."

"Chậc chậc chậc, tuổi còn trẻ mà đầu óc sao lại không tốt như vậy chứ." Giang Triệt cười nhẹ rồi quay người rời đi.

"Không đi thì nghĩ ta bị khờ thật à."

Lúc này Giang Triệt hận không thể mình có tám cái chân để nhanh chóng chạy thật xa.

Cô nhóc này ở đây, vậy thì ả đàn bà thối Mị Tiên Nhan kia chắc chắn cũng ở gần đây, mặc dù không biết thực lực hiện tại của ả ta thế nào nhưng ít nhất cũng là Sinh Tử cảnh, đợi ả ta đến, mình muốn đi cũng không đi được.

Nghĩ đến những lời nói hôm qua, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ước gì tự tát cho mình mấy cái.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương