*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

color_fix

Sau khi đại bỉ tông môn kết thúc, Tả Vân Mặc và một vài trưởng lão phụ trách tiếp đãi các môn phái và thế gia ở lại làm khách. Mà Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu thì đi tới điện Lăng Vân. Vốn Mặc Thu cũng không muốn tiến vào, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại nói nhỏ với y: “Nếu ngay cả sư phụ ta cũng không phát hiện được thì ngươi cứ yên tâm. Chưởng môn sư bá đại khái chỉ muốn hỏi ngươi vài việc thôi.”

Lúc này Mặc Thu mới không tình nguyện đi vào điện Lăng Vân.

Trong điện Lăng Vân, Hạo Tinh Tử tôn giả khen ngợi Lạc Tiệm Thanh một hồi, còn cho y rất nhiều pháp bảo, thậm chí còn có một bảo thuyền phi hành địa giai. Số lượng này đủ để thấy được Hạo Tinh Tử tôn giả vui cỡ nào, nhưng cuối cùng lão lại hỏi: “Tiệm Thanh, có một chuyện ta không thể hiểu được. Vì sao ngươi phải khiêu chiến Diêm Túc kia?”

Có thể đánh bại Diêm Túc là chuyện tốt, lập tức nêu cao tên tuổi, nhưng nếu không khiêu chiến Diêm Túc cũng không ai nói gì.

Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh chắp tay hành lễ, cung kính nói: “Chưởng môn sư bá, việc này liên quan tới ước định của ta với sư phụ.”

Lời nói vừa dứt, Hạo Tinh Tử tôn giả hiếu kì “À” một tiếng, Mặc Thu cũng kinh ngạc nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh. Nhưng làm y tiếc nuối là Hạo Tinh Tử không có hỏi tiếp, Lạc Tiệm Thanh vì vậy cũng không nói. Cuối cùng không ai biết ước định kia là cái gì.

Tiếp theo, Hạo Tinh Tử tôn giả dời tầm mắt đến người Mặc Thu. Trong phút chốc, uy áp thuộc về tôn giả Đại Thừa kỳ ập xuống, giống như núi lớn ngàn cân đặt trên người Mặc Thu. Mặc Thu bất ngờ không kịp phòng ngự kêu lên một tiếng đau đớn, cả người gục xuống, hai chân lún dưới sàn nửa tấc.

Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh kinh hãi nói: “Sư bá, ngài đây là…!”

Hạo Tinh Tử tôn giả thu lại uy áp, cười ha hả: “Quả là thân thể linh thần vạn năm khó gặp. Vị Mặc tiểu hữu này, trong số những người ta từng gặp, tinh thần lực của ngươi cũng phải xếp vào hàng đầu. Trong truyền thuyết, có một loại thể chất đặc thù là thân thể linh thần. Loại người này trời sinh có linh hồn cường đại, vượt xa so với người thường, linh thức cũng khá nhạy bén. Hôm nay ngươi là người đầu tiên cảm nhận được ma khí của Diêm Túc, chắc là cũng do cái này.”

Lạc Tiệm Thanh sửng sốt quay đầu nhìn về phía Mặc Thu.

Chuyện Mặc Thu là ma tu chỉ có ba người: y, Mặc Thu và Thanh Quân biết. Ngoài ra, ngay cả Huyền Linh Tử cũng chưa phát hiện. Lúc trước, Lạc Tiệm Thanh chỉ cho là ma tu rất nhạy bén với ma khí nên mới xảy ra loại chuyện này, nhưng nhìn thái độ của Hạo Tinh Tử tôn giả thì có vẻ đúng. Chẳng lẽ… Mặc Thu thật sự là thân thể linh thần?

Chỉ thấy tu sĩ hồng y tuấn nhã xinh đẹp bình tĩnh nói: “Thì ra là thế.”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Bình tĩnh như vậy?

Hạo Tinh Tử tôn giả cũng không nghĩ tới Mặc Thu sẽ có thái độ bình tĩnh như thế. Một không kích động hỏi lão thân thể linh thần là gì, hai không biểu hiện ra vui vẻ hưng phấn gì. Nhưng Hạo Tinh Tử nghĩ lại, Mặc Thu này sinh ra ở mạch Mặc gia tại Hàn Băng Hoang Nguyên, có lẽ trải qua nhiều gian khổ nên tính cách thành thục nội liễm.

Không nghĩ nhiều lắm, Hạo Tinh Tử âm thầm tiếc nuối vì Mặc Thu là người Mặc gia. Mặc gia mà không nhả ra thì lão sẽ không thể thu người vào Thái Hoa Sơn. Chỉ bằng biểu hiện lúc trước trên đài so đấu của Mặc Thu cũng đã khiến người khác phải kinh ngạc nể phục, cho dù hiện tại y không phải tu vi Nguyên Anh hậu kỳ thì Mặc gia cũng sẽ không chịu thả người.

Vì thế Hạo Tinh Tử tôn giả trực tiếp ban cho Mặc Thu hai pháp bảo địa giai xem như cảm tạ y cứu Lạc Tiệm Thanh, cũng coi như là kết thiện duyên.

Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu rời khỏi điện Lăng Vân. Còn chưa đi được hai bước đã thấy bốn – năm tu sĩ mặc cẩm bào vây quanh. Lão giả tóc bạc cầm đầu dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Mặc Thu, một lúc sau mới mở miệng: “Lão phu vốn là thất tổ của Mặc gia, theo như vai vế thì là ông của cụ của cụ của cụ ngươi.”

Nghe xong, Mặc Thu vấp chân một cái.

Người Mặc gia lúc trước không để Mặc Thu vào mắt, Mặc Thu lại rề rà không về Mặc gia. Bọn họ cũng không thèm để ý. Nhưng hiện tại thì khác, một Độ Kiếp Kỳ, ba Hợp Thể kỳ bao vây lấy Mặc Thu, Lạc Tiệm Thanh nhìn mà cười khẽ bất đắc dĩ, chào tạm biệt Mặc Thu rồi một mình quay về Ngọc Tiêu phong.

Lúc đi còn nghe thấy tiếng Mặc Thu kêu la tức giận: “Lạc Tiệm Thanh! Ngươi có phải bằng hữu của ta hay không?!”

Về việc này, phản ứng của Lạc Tiệm Thanh là: tăng tốc, mau chóng rời đi.

Giữa núi non chập chùng, một luồng sáng xanh xẹt qua từng dãy núi nối liền không dứt, hối hả đi tới trung tâm của Thái Hoa Sơn – Ngọc Tiêu phong. Tu sĩ áo xanh tuấn tú nhẹ nhàng phất tay, Phong Sơn đại trận đủ để đánh chết tu sĩ Đại Thừa kỳ liền hé mở, y nâng bước tiến vào.

Lạc Tiệm Thanh bước lên đất Ngọc Tiêu phong, đi qua rừng trúc rậm rạp xanh tươi. Lúc đầu y còn chậm rãi bước đi, nhưng về sau tốc độ lại tăng dần, cuối cùng đã không kiềm nén được mà bay về phía trước.

Song, khi y đi hết rừng trúc, nhìn thấy một bóng người mặc đồ trắng thì Lạc Tiệm Thanh khựng lại.

Dưới ánh mặt trời vàng óng, lá trúc xào xạc đung đưa, gió mát phất qua. Người nọ mặc một bộ trường bào màu trắng, hờ hững đứng ở trước nhà trúc, tay chắp sau lưng, nâng mắt nhìn trời. Hoa văn phức tạp màu vàng nhạt được thêu tại nơi tay áo và góc áo, gió mỏng manh phất qua khuôn mặt người nọ, mái tóc dài đen nhánh khẽ đung đưa, hình thành một độ cong tuyệt đẹp.

Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ nghĩ tới, khi y trở về sẽ nhìn thấy sư phụ của mình.

Y nghĩ người kia sẽ tự nhốt mình trong gian nhà trúc kia, không biết đến năm nào mới ra. Thậm chí phải đợi đến khi y tu luyện tới Hóa Thần kỳ thì người này mới bị mình ép phải đi ra. Hắn không thể chạy trốn khỏi những quy củ lễ pháp phiền toái.

Mà bây giờ, người này lại xuất hiện.

Trong lòng Lạc Tiệm Thanh giờ phút này mờ mịt vô cùng. Sững sờ đứng ở rìa rừng trúc, sau đó bỗng cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ kéo mình đi. Trong chớp mắt, y đã bị dòng lực lượng kia kéo tới trước mặt Huyền Linh Tử.

Lúc cách một cánh cửa, Lạc Tiệm Thanh có thể nói rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy người này thì y lại cảm thấy sợ hãi.

Quan hệ sư đồ vài thập niên khiến sự sợ hãi đã ăn sâu vào Lạc Tiệm Thanh, ngón tay y run lên, không biết nên nói gì. Đột nhiên, Huyền Linh Tử kéo hai tay y, Lạc Tiệm Thanh lập tức cứng đờ.

Huyền Linh Tử nói: “Thật sự không bị thương?”

Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra, nói theo bản năng: “Chỉ là một vài vết thương nhỏ, đã sớm lành.”

Lạc Tiệm Thanh không có nói sai, trận so đấu đầu tiên với Bạch Thất, y đánh rất nhẹ nhàng, không rụng một sợi tóc. Ván sau so đấu với Vân Vinh thì y bị thương một chút ngoài da, ngực trái bị đâm vào nửa tấc. Vết thương nghiêm trọng nhất đại khái là lúc so đấu với Diêm Túc, có điều cũng không hoàn toàn là bị thương do Diêm Túc, mà còn vì lần đầu tiên sử dụng “Liên Khai Nhất Kiếm”, bị kiếm chiêu cường đại kia phản chấn, nên cũng bị thương một ít.

Có Ngọc Thanh Tử tôn giả ở đó, loại tổn thương cơ bản này đã tốt hơn phân nửa, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng Huyền Linh Tử lại nhăn đầu lông mày, hai ngón tay khép lại đặt lên lòng bàn tay Lạc Tiệm Thanh. Ngay sau đó, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy thân thể chợt lạnh, một dòng lực lượng rất mảnh từ huyệt thiếu phủ* trên lòng bàn tay men theo kinh mạch chảy dọc toàn thân.

*một huyệt trong lòng bàn tay

Lực lượng này được khống chế cực kỳ tinh chuẩn, Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, không thương tổn đến y một chút nào. Lực lượng này đi khắp kinh mạch toàn thân, sau đó lại từ huyệt thiếu phủ chui ra.

Vẻ mặt Huyền Linh Tử vẫn lãnh đạm như xưa, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện đôi lông mày luôn nhíu lại đã giãn ra. Hắn nói: “Chuyện đoạt xá, bất kể là có thành công hay không đều sẽ tổn hại đến linh hồn. Nhất là ma tu đoạt xá, chỉ cần đoạt xá thành công, nguyên chủ chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, là phương pháp âm độc đến cực điểm.”

Lúc này Lạc Tiệm Thanh mới hiểu được Huyền Linh Tử đang nói cái gì. Y vừa nghĩ đã biết, người này đi ra e là biết được chuyện mình suýt nữa bị đoạt xá, trong lòng sốt ruột.

Nghĩ vậy, tim Lạc Tiệm Thanh mềm nhũn, sợ hãi quẩn quanh trong lòng cũng lập tức biến mất.

Sau khi dò xét xong thân thể đồ nhi, Huyền Linh Tử tất nhiên là muốn thu tay về, ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại bắt lấy tay hắn. Huyền Linh Tử giật mình, hắn kinh ngạc nhìn về phía đồ nhi nhà mình, chỉ thấy trên nên trúc xanh biếc, trên khuôn mặt tuấn tú của thanh niên đều là ý cười, con ngươi sáng ngời trong suốt cũng đã cong lại, nhìn thẳng vào hắn.

Lạc Tiệm Thanh cố ý kéo dài giọng: “Sư phụ, ngươi đã đáp ứng ta, một khi ta đánh bại những người tới khiêu khích thì ngươi sẽ phải chỉ bảo một chuyện mà đồ nhi suy nghĩ rất lâu mà chưa có lời giải đáp.”

Con ngươi Huyền Linh Tử lạnh lại, lạnh lùng nói: “Vi sư đáp ứng ngươi lúc nào?”

Tiếng Lạc Tiệm Thanh còn lạnh hơn cả hắn: “Nhưng ngươi cũng không phủ nhận!”

Huyền Linh Tử: “...”

Chuyện xung đột trong bốn mươi mấy năm cũng không bằng được hai năm gần đây. Lúc trước, đồ nhi nhà hắn rất ngoan ngoãn lại biết nghe lời, chịu khó tu luyện, không để hắn phải lo lắng. Nhưng mấy năm gần đây lại… tai Huyền Linh Tử hơi đỏ lên, hắn phất tay áo gạt tay Lạc Tiệm Thanh ra, xoay người sang chỗ khác.

Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, sau đó lại vòng tới trước mặt Huyền Linh Tử, năng mắt nhìn hắn.

Huyền Linh Tử kinh ngạc trợn to hai mắt, xoay người sang chỗ khác, Lạc Tiệm Thanh lại chạy theo. Vừa xoay người, người kia sẽ lại chạy theo, lặp lại như thế năm lần, Huyền Linh Tử thẹn quá hoá giận vung tay áo đánh bay Lạc Tiệm Thanh ra xa ba thước, nói: “Từ khi nào mà ngươi trở nên… trở nên vô liêm sỉ như thế?!”

Lạc Tiệm Thanh điểm đầu ngón chân, lại đi tới bên cạnh Huyền Linh Tử. Y không trả lời Huyền Linh Tử, trong mắt mang theo ý cười nhìn đối phương, nhìn cho đến khi khuôn mặt núi băng vạn năm không thay đổi của Huyền Linh Tử cũng phải sụp đổ, lại xoay người sang chỗ khác.

Lúc Huyền Linh Tử xoay người, Lạc Tiệm Thanh cũng đồng thời mở miệng: “Vô Âm, ngươi đã nói cho ngươi một chút thời gian.”

Bàn tay dưới tay áo của Huyền Linh Tử đã xiết chặt, không trả lời.

Lạc Tiệm Thanh cũng không thèm để ý, y gục đầu xuống, khóe môi khẽ nâng, thấp giọng nói: “Hôm nay ta đụng phải một tu sĩ rất am hiểu huyễn thuật, y dẫn ta tới một ảo cảnh. Ở bên trong ảo cảnh, ngươi nói ta làm mất thể diện của Ngọc Tiêu phong, ngươi nói ngươi không muốn liên quan gì tới đồ đệ như ta, ngươi nói ngươi muốn giết ta, sau đó... Kiếm của ngươi đâm vào ngực ta.”

Lạc Tiệm Thanh chỉ lo cúi đầu nói nên không phát hiện, mỗi một từ y nói ra, trên trán Huyền Linh Tử sẽ đổ mồ hôi. Thân thể hắn run nhè nhẹ, bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo đã bị chính bản thân mình cứa ra máu, nhanh chóng lành lại rồi lại rách ra.

Linh lực cuồn cuộn dâng trào trong thân thể Huyền Linh Tử, ánh mắt của hắn dần đỏ lên.

Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Khi đó, ta đã buông kiếm. Ta nghĩ, nếu ngươi muốn ta chết, ta đây chết cũng có hề gì. Ta sống ở trên đời này không cha không mẹ, chỉ còn lại có ngươi. Nếu ngươi cũng không để ý đến ta, ta đây... sống còn có ý nghĩa gì?”

“Tiệm Thanh...” Giọng nói khàn khàn vang lên giống như mài trên giấy ráp.

Lạc Tiệm Thanh không để ý, tiếp tục nói: “Cả đời này, ta hâm mộ nhất là ma tu. Bọn họ sống tiêu sái ngạo nghễ, muốn làm gì thì làm, cho dù là ma tu lạm sát kẻ vô tội, ít nhất cũng không phải giống ta, vĩnh viễn bị nhốt trong cái tên đệ tử chính đạo này. Ngay cả với người mình thích, cũng không thể nói ra một chữ ái mộ. Vô Âm, ta từng nghĩ sẽ phản xuất sư môn...”

Con ngươi Huyền Linh Tử co lại, ánh mắt đã sắp bị màu đỏ phủ kín: “Tiệm Thanh!”

Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Nhưng ta luyến tiếc. Nếu không phản xuất sư môn, ít nhất... ta vẫn là đồ đệ của ngươi. Người khác khi nhắc tới ta có lẽ sẽ gắn cùng với tên ngươi, như vậy, chẳng phải là thân mật...”

Lạc Tiệm Thanh giật mình trước cái ôm bất ngờ.

Chuyện tới quá nhanh khiến Lạc Tiệm Thanh không chút phòng bị. Một lát sau, y mới chậm rãi nâng tay ôm lấy người này. Lúc đầu chỉ là cái ôm nhẹ, về sau lại càng dùng sức, cuối cùng y đã dùng hết sức lực để ôm lấy người này, mà Huyền Linh Tử cũng như thế.

Trong mắt Huyền Linh Tử đã đỏ rực, khóe môi có máu chảy ra. Tâm ma điên cuồng cắn nuốt linh lực hắn. Hắn như phát điên mà ôm lấy đồ đệ của mình, dùng sức lực như muốn ép đối phương vào trong cơ thể mình.

Huyền Linh Tử khàn giọng gọi đi gọi lại: “Tiệm Thanh... Tiệm Thanh...”

Lạc Tiệm Thanh cong khóe môi, trong lòng nhẹ nhõm sáng tỏ, nói: “Ta đây.”

Máu nơi khóe môi dần chứa theo cả ánh sáng vàng, nhưng Huyền Linh Tử vẫn cứ ôm chặt Lạc Tiệm Thanh, không để y phát hiện. Ôm ấp sít sao không một khe hở duy trì trong một lúc lâu, chỉ nghe Huyền Linh Tử khàn khàn nói: “Tiệm Thanh, ta có lời... muốn nói với ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh nhướn mi, cười nhẹ nói: “Sư phụ, ta cũng có lời muốn nói với ngươi.”

Nghe giọng nói trầm ấm của Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp, khung cảnh đỏ máu trong mắt hắn cuối cùng cũng biến mất. Khi kí ức khủng bố này rời đi, màu đỏ trong mắt Huyền Linh Tử cũng dần dịu lại.

Huyền Linh Tử thấp giọng nói: “Ngươi nói trước đi.”

Lạc Tiệm Thanh ngửi mùi sen nhàn nhạt, cười nhẹ: “Ngươi nói trước đi.”

Hai người đều im lặng một lúc, sau đó đồng thời mở miệng ——

“Ta thích ngươi!”

“Ta muốn thượng ngài!”

Huyền Linh Tử: “...”

Cảm nhận được thân thể người này cứng ngắc lại, Lạc Tiệm Thanh cười rộ lên. Bi phẫn và dằn vặt tích tụ trong lòng nhiều năm vào lúc này đã tan thành mây khói, y buông lỏng cái ôm này ra, ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ của mình.

Lúc này, Huyền Linh Tử đã khôi phục bình thường, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra thì không có gì khác.

Lạc Tiệm Thanh cười cong cả mắt, nghiêm túc nói: “Lời vừa nãy ta nói, sư phụ, ngài đồng ý không?”

Im lặng một hồi, Huyền Linh Tử hỏi: “Làm thế nào để…’thượng’?”

Lạc Tiệm Thanh trợn to hai mắt, á khẩu không trả lời được.

Gió nhẹ thổi qua rừng trúc phát ra tiếng xào xạc. Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được nuốt nước miếng một cái, dò hỏi: “Sư phụ, ngươi thật sự không biết…’thượng’ là gì sao?”

Huyền Linh Tử cau mày, trên gương mặt tuấn mỹ lãnh đạm cũng tỏ vẻ không chịu thua, nhàn nhạt hỏi: “Là một loại chiêu thức sao?”

Lạc Tiệm Thanh bật cười. Y không từ bỏ mà hỏi lại một lần nữa, Huyền Linh Tử vẫn lạnh mặt lắc đầu.

Bị bức đến tuyệt cảnh, Lạc Tiệm Thanh nói to: “Lẽ nào ngươi thật sự không biết song tu thế nào sao?!”

Sau một khắc, Huyền Linh Tử nâng tay phải lên, hai ngón tay khép lại, chậm rãi đặt lên hoa sen bốn cánh giữa trán Lạc Tiệm Thanh. Động tác này khiến Lạc Tiệm Thanh hơi bất ngờ, y khó hiểu nhìn Huyền Linh Tử, chỉ thấy đôi mắt phượng dài nhỏ khẽ cụp xuống nhìn y, giọng nói thanh lãnh: “Là như thế này đi.”

Lạc Tiệm Thanh nghi hoặc nhíu mày, đang muốn hỏi lại, ai ngờ ngay giây tiếp theo ——

Ầm!

Một luồng khoái cảm hưng phấn cực hạn chạy thẳng lên não Lạc Tiệm Thanh! Khoái cảm kia như làn sóng ập đến, đánh lên mỗi tấc da thịt trên người Lạc Tiệm Thanh. Đó là một loại khoái cảm trực tiếp nghiền ép hết tất cả xúc cảm, ngự trị hết thảy khoái cảm ve vuốt, cảm giác tê dại đánh mạnh lên lý trí mà Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn tự hào, hưng phấn đến mức y như nhũn ra, hưng phấn đến mức hai mắt mất đi tiêu cự, hưng phấn đến mức y ngã vào lòng Huyền Linh Tử, phía dưới cũng trở nên ẩm ướt.

Cảm giác chỉ trong nháy mắt nhưng lại như đã qua mười ngàn năm.

Lạc Tiệm Thanh vô lực nằm ở trong lòng Huyền Linh Tử. Không thấy được sắc mặt Huyền Linh Tử cũng ửng đỏ, hô hấp dồn dập.

Cảm giác vô cùng thoải mái kia vẫn đang rong chơi trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh. Y không có sức để giơ nổi một ngón tay, rõ ràng chỉ trong chớp nhoáng, mùi vị đó lại như độc dược, làm cho y cam tâm tình nguyện sa vào, không thể thoát ra.

“Ha… Ha…”

Thở hổn hển một lúc lâu Lạc Tiệm Thanh mới cảm thấy mình có thể nói được.

Giữa hai chân y đã ướt át, làn da ma sát lên vải vóc cũng có thể làm y phát ra rên rỉ khó nén, nhưng y lại cố gắng kiềm chế. Lạc Tiệm Thanh run rẩy đẩy Huyền Linh Tử ra, lảo đảo lùi về sau hai bước, không dám tin mà nói: “Ngươi sao có thể…”

Lời vừa nói ra, Lạc Tiệm Thanh lập tức ngậm miệng.

Giọng y khàn khàn ám muội, âm cuối còn hơi run rẩy mang theo sự lười biếng sau cao trào.

Lạc Tiệm Thanh lập tức ho khan một tiếng. Không nhìn thấy Huyền Linh Tử khi nghe thấy tiếng y mà con ngươi tối sầm lại, tai đỏ lên.

Lạc Tiệm Thanh run giọng, khó tin mà nói: “Ngươi sao có thể… như vậy…”

Tiếng Huyền Linh Tử cũng trầm hơn mấy phần: “Đây chính là song tu. Ngày ấy, sau khi ngươi hỏi, sư phụ đã lật xem rất nhiều sách mới tra ra được phương pháp song tu này, chính là thăm dò nguyên thần vào trong thân thể đối phương, dùng linh lực dẫn dắt…”

“Câm miệng!”

Nghe giọng nói từ tính của đối phương, Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra. Y không thể tin được người này có thể dùng thái độ nghiêm túc như vậy để tìm hiểu xem song tu là gì. Thậm chí không thể tin được, phương pháp song tu y chưa bao giờ chú ý tới này lại có thể làm y thất thố như thế!

Lạc Tiệm Thanh lúc này đã không còn mặt mũi nào, thừa dịp Huyền Linh Tử chưa phát hiện ra dị thường dưới thân. Y phất tay áo rời đi, nhanh chóng trở về nhà trúc của mình, đóng chặt cửa.

Lần này lại là Tiệm Thanh hốt hoảng bỏ chạy, để lại một mình Huyền Linh Tử ngơ ngẩn ngoài phòng.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh không rõ, chẳng lẽ đó mới là phương pháp song tu chính tông? Nguyên thần của Huyền Linh Tử vẫn chưa thăm dò vào trong thân thể y, chỉ bằng vào linh lực mạnh mẽ của tu sĩ Hóa Thần kỳ, bức ép dung hợp với nguyên thần của y. Nếu là phương pháp song tu thật sự thì Huyền Linh Tử cũng không thể miễn cưỡng che giấu như lúc nãy, mà sẽ thất thố như Lạc Tiệm Thanh.

Đây là chênh lệch thực lực, Lạc Tiệm Thanh dù có nghĩ mãi cũng không tới, y thua chính là ở tu vi.

Máu thiệt:)))) vừa tỏ tành cái đã làm 1 pháo dã chiến rồi:)))))

Cả một buổi tối, Lạc Tiệm Thanh đều không xuất hiện, Huyền Linh Tử cũng về tới nhà trúc của mình, nhắm mắt tĩnh tọa, đè xuống nhiệt độ đang dâng cao trong cơ thể.

Đến nửa đêm, Mặc Thu cuối cùng cũng trốn thoát khỏi nhóm người già kia. Y vừa định lên Ngọc Tiêu phong lại nhớ tới trên Ngọc Tiêu phong có cấm chế, vì vậy đứng dưới núi hô to tên Lạc Tiệm Thanh, gọi đến nửa canh giờ cũng không thấy mặt mũi người đâu.

Nhưng chỉ một lát sau, các trưởng lão Mặc gia lại đuổi tới: “Mặc Thu! Chúng ta không bắt ép ngươi cưới nữ tử dòng chính, ngươi mau trở về!”

Mặc Thu giật giật khóe miệng, lại vội vàng chạy trốn.

Đợi đến chạng vạng ngày hôm sau, Mặc Thu mới có thể lết xác về tới Ngọc Tiêu phong, lần này Lạc Tiệm Thanh đi xuống núi để dẫn y lên. Dọc theo đường đi, Mặc Thu giận dỗi oán trách: “Đêm qua ta gọi ngươi sao ngươi không trả lời, ta suýt chút nữa bị mấy lão già kia tóm đi ép hôn!”

Nghe được hai chữ “đêm qua”, mặt Lạc Tiệm Thanh đỏ lên, giọng nói lại rất đứng đắn: “Ta đang tu luyện.”

Mặc Thu nhăn mày: “Ta còn truyền âm cho ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh: “… Ta tu luyện rất chăm chú.”

Mặc Thu: “...”

Nguyên cả buổi tối, mặc cho Lạc Tiệm Thanh đả tọa điều tức thế nào cũng không xua được khoái cảm điên cuồng đó. Y không biết Huyền Linh Tử có cảm giác gì, cảm giác của hắn chắc chắn không  mãnh liệt như y, quả thật như sắp chết chìm ở trong đó.

Lần đầu tiên bị dung hợp nguyên thần một cách trực tiếp như vậy, kích thích này Lạc Tiệm Thanh sao có thể chịu nổi. Mà ở trong nhà trúc cách vách, Huyền Linh Tử cũng không tĩnh tâm nổi, trước mắt không ngừng hiện lên bộ dáng sa đọa của đồ nhi nhà mình, đôi con ngươi ướt át kia làm đạo tâm của hắn không ổn định.

Sau khi Mặc Thu trở lại Ngọc Tiêu phong, một ngày sau đã cáo từ rời đi.

Lạc Tiệm Thanh vốn còn muốn giữ y lại, chỉ thấy Mặc Thu sầm mặt: “Ta cũng không muốn bị trói mang về Mặc gia chả đâu ra đâu kia. Thành thân với một người không quen biết. Ta không thể ở lại Thái Hoa Sơn nữa, Lạc Tiệm Thanh, lần này ta tới Vân Châu xử lý một vấn đề, ngươi nếu có chuyện thì có thể tới Vân Châu tìm ta.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Được, ngươi đi đường cẩn thận.”

Lạc Tiệm Thanh đưa Mặc Thu xuống Ngọc Tiêu phong, Mặc Thu vừa bước được một bước đã dừng lại. Lạc Tiệm Thanh ngạc nhiên nhìn y, còn chưa mở miệng đã nghe Mặc Thu hỏi: “Ngươi… thật sự thích sư phụ ngươi như vậy?”

Kinh ngạc qua đi, Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Phải, ta và hắn đã thông suốt tâm ý.”

Mặc Thu trầm mặc một lát, lại nói: “Có thể làm cho Huyền Linh Tử tôn giả trong truyền thuyết phải buông thế tục lễ pháp, hắn có vẻ thật lòng thích ngươi. Nhưng Lạc Tiệm Thanh ngươi cũng chịu thiệt rồi, Huyền Linh Tử kia năm nay đã tu luyện hơn ba trăm năm, ước chừng lớn hơn ngươi ba trăm tuổi.”

Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Thì sao? Những người tu tiên như chúng ta, thời gian ba trăm năm chỉ như cái chớp mắt. Tu sĩ Hóa Thần kỳ có năm nghìn năm tuổi thọ, tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng có ba nghìn năm tuổi thọ. Hiện tại ta mới Nguyên Anh, chỉ có tám trăm năm tuổi thọ. Tính ra thì ta mới là người sống không lâu, phải dốc lòng tu luyện.”

Mặc Thu vẫn không xoay người lại, giọng nói cổ quái hỏi: “Thời gian ba trăm năm chỉ là trong chớp mắt?”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Cũng không hẳn là trong chớp mắt.”

Mặc Thu chậm rãi xoay người lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tiệm Thanh, trầm giọng nói: “Nhưng đối với vài người thì ba trăm năm là thứ họ tha thiết ước mơ.”

Lạc Tiệm Thanh khó hiểu nhíu lông mày, sau đó tỉnh ngộ: “Ngươi là nói những tu sĩ sắp hết tuổi thọ? Cũng đúng, đối với bọn họ thì thời gian rất quý giá. Có điều, phóng mắt nhìn cả đại lục Huyền Thiên, có thể an ổn sống hết tuổi thọ và chết già cũng là một chuyện hạnh phúc. Đại chiến giữa hai tộc tàn khốc như vậy, có thể sống sót cũng đã rất tốt.”

Mặc Thu cười sâu xa một tiếng, nói: “Không sai, có thể sống, thật tốt.”

Hai người còn nói đôi ba câu, lần này Mặc Thu thực sự rời đi. Trước khi đi, y đẩy một luồng sáng đỏ vào trong lòng Lạc Tiệm Thanh, sau đó phi thân rời đi, để lại một câu hài hước: “Ta sớm đã biết nhân sĩ chính đạo các ngươi luôn chú ý mấy cái tác phong cũ kỹ. Lần này ngươi đã kết thành bạn lữ, là người hiếm hoi biết rõ chuyện kiêm bạn tốt của ngươi, ta tặng ngươi một món quà. Lạc Tiệm Thanh, không cần cảm ơn ta! Ha ha ha ha!”

Vừa dứt lời thì Mặc Thu đã bay xa vài dặm, nhoáng cái đã không thấy bóng dáng.

Lạc Tiệm Thanh khó hiểu lắc đầu cười, sau đó cầm lấy thứ tỏa ra ánh sáng đỏ kia, nhẹ nhàng cởi bỏ phong ấn, sau đó thấy được một quyển sách trông rất bình thường.

Nhìn chữ trên bìa, Lạc Tiệm Thanh thì thầm: ” ‘Xuân Phong Phất Thân Tập’? Đây là công pháp gì, chẳng lẽ là một loại…”

Lạc Tiệm Thanh im bặt nhìn tranh vẽ trần trụi rõ ràng trên sách, trợn mắt há hốc mồm. Ngây người một giây sau, Lạc Tiệm Thanh lập tức đóng quyển sách này lại, trên mặt nở rộ hai tầng mây hồng. Cho dù bình thường hắn hay trêu chọc sư phụ cổ hủ nhà mình thì Lạc Tiệm Thanh cũng chỉ được coi là phóng khoáng hơn so với Huyền Linh Tử mà thôi. So với ma tu như Mặc Thu thì kém xa.

Lạc Tiệm Thanh nắm chặt quyển sách dày cộp, tức giận nói: “Mặc! Thu!”

Lạc Tiệm Thanh đang định tiêu hủy quyển sách này, nhưng đột nhiên trong đầu lại vang lên câu nói hờ hững ung dung của Huyền Linh Tử mấy ngày trước —— “Làm thế nào để thượng?”.

Khóe môi Lạc Tiệm Thanh nhếch lên, thu quyển sách này vào trong nạp giới.

Lúc này, y bay lên Ngọc Tiêu phong, không vào nhà trúc của mình mà đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng gõ lên cửa trúc của Huyền Linh Tử, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi mắc vài chỗ trong lúc tu luyện, muốn tới xem sách trên giá của ngài.”

Trong phòng truyền đến giọng nói thanh lãnh của Huyền Linh Tử: “Tiến vào.”

Sau khi Lạc Tiệm Thanh vào nhà cũng không trực tiếp trộm nhét sách vào, mà đi tới trước mặt Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử đang nhắm mắt đả tọa, Lạc Tiệm Thanh vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm không chịu rời mắt. Nhìn một hồi, Huyền Linh Tử xấu hổ đỏ bừng hai tai. Hắn ho khan một tiếng, mở mắt nhíu mi nói: “Ngươi muốn xem bộ sách nào?”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu: “Sư phụ, câu ngươi nói mấy ngày trước ta không nghe rõ.”

Huyền Linh Tử hơi ngẩn ra, không kịp phản ứng.

Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Sư phụ, chính là câu, ngươi… thế nào ta?”

Tai Huyền Linh Tử ầm ầm đỏ bừng, Lạc Tiệm Thanh lại như không phát hiện. Ngón tay nhẹ nhàng động đậy hai cái, Huyền Linh Tử đè lại thanh âm, bình tĩnh nói: “Mau đi lật xem bộ sách ngươi muốn xem.” Nói xong, Huyền Linh Tử lại nhắm mắt như muốn tiếp tục đả tọa tu luyện.

Lạc Tiệm Thanh đảo con ngươi, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Huyền Linh Tử. Người kia lập tức cứng đờ cả người. Y rướn người tới, cúi đầu cười, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ngài còn chưa nói, ngài… như thế nào ta? Hình như ngài nói, ngài thích…”

“Mau đi xem sách!”

Một đạo linh lực của Huyền Linh Tử đã đẩy Lạc Tiệm Thanh tới giá sách, chờ Lạc Tiệm Thanh quay đầu lại thì tôn giả áo trắng đã biến mất khỏi nhà trúc, không biết trốn đi nơi nào. Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh cười một tiếng bất đắc dĩ, sau đó lật tay lấy ra quyển sách trong nạp giới kia.

Nhìn thấy năm chữ “Xuân Phong Phất Thân Tập” trên bìa, Lạc Tiệm Thanh đỏ mặt, nhanh chóng nhét sách lên giá.

Làm xong tất cả chuyện này, Lạc Tiệm Thanh tùy tay rút một quyển sách ra, vừa cúi đầu lật xem vừa chờ đợi Huyền Linh Tử trở về. Đáng tiếc là đợi đến khi mặt trời xuống núi, trăng mọc lên mà Huyền Linh Tử cũng vẫn chưa trở lại. Lạc Tiệm Thanh bỗng hiểu ra cái gì, y cất quyển sách bị lật nhiều đến nát ra về giá sách, rời khỏi nhà trúc.

Sau thời gian một chén trà, một bóng dáng trắng từ trong rừng trúc bay ra, lập tức bay vào trong nhà trúc.

Huyền Linh Tử thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lãnh đạm hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hắn phẩy tay áo thắp sáng một chiếc đèn Nguyệt Quang, chậm rãi đi tới giường trúc, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng đập cửa khe khẽ.

Huyền Linh Tử đột nhiên khựng lại, xoay người nhìn sang, chỉ thấy cánh cửa đã bị thanh niên tuấn mỹ xinh đẹp nhẹ nhàng đẩy ra. Tu sĩ áo xanh đứng ở dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh nhã tinh xảo, ánh mắt của y trong veo nhìn vào sư phụ của mình trong nhà trúc, thì thào nói: “Sư phụ, Tiệm Thanh… muốn ngủ cùng ngươi.”

Giọng nói đơn thuần khờ dại không lẫn theo loại cảm xúc phức tạp gì.

Không khác gì ba mươi năm trước.

Huyền Linh Tử phẩy tay áo tạo một gian nhà trúc cho Lạc Tiệm Thanh, lệnh y từ nay về sau tu luyện ở trong này. Đêm hôm đó, Lạc Tiệm Thanh nho nhỏ sợ sệt đi tới phòng Huyền Linh Tử, muốn trộm bò lên giường lại bị tôn giả vô tình răn dạy quở mắng.

Nhưng sau khi răn dạy, hai thầy trò vẫn ôm nhau ngủ.

Huyền Linh Tử dùng ánh mắt phức tạp quan sát thanh niên cao lớn trước mắt, Lạc Tiệm Thanh mỉm cười nhìn lại hắn, ánh mắt không dao động. Hai người đối diện hồi lâu, Huyền Linh Tử không nhịn được thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi vẫn muốn làm trái sư mệnh, vậy thì vi sư… đâu còn cách nào khác.”

Màn đêm buông xuống, hai người đã mấy ngày chưa ngủ cùng nằm ở trên giường, đối mặt nhau mà ngủ.

Lạc Tiệm Thanh đã không còn là đứa bé năm đó, y cũng đã không thể lăn vào trong ngực Huyền Linh Tử chìm vào giấc ngủ, nhưng dần dần, tay y lại đặt lên eo Huyền Linh Tử, cơ thể cũng để sát hơn. Một lúc sau, Huyền Linh Tử hơi hơi nhíu mày, thở dài bất đắc dĩ.

Hắn ôm lấy eo đồ nhi, khoảng cách hai người gần nhau hơn.

Xa cách ba mươi mốt năm, Lạc Tiệm Thanh chưa từng ngủ an ổn như thế này. Y như được trở về nơi an toàn nhất, ấm áp nhất trên thế giới này. Y ở trong lòng người kia, trầm trầm ngủ. Trong mũi quẩn quanh mùi sen, trên ngón tay là nhiệt độ cơ thể của người kia.

Cuối cùng, ngay cả Huyền Linh Tử cũng chìm vào giấc ngủ xa cách nhiều năm.

Ánh trăng chiếu vào đôi thầy trò đang an ổn ngủ, phảng phất như trở lại nhiều năm trước.

Từ đó về sau, Lạc Tiệm Thanh liền bỏ bê phòng của mình, cả ngày đều tu luyện điều tức trong nhà trúc của Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử mới đầu còn mắng y vài câu, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tỏ vẻ mất mát của đồ nhi nhà mình thì lại ngầm đồng ý hết thảy.

Có điều, lần này Lạc Tiệm Thanh cũng không thể ở lại Thái Hoa Sơn bao lâu. Mười ngày sau, một thanh niên áo quần rách rưới chật vật đi tới sơn môn Thái Hoa Sơn. Hai đệ tử thủ vệ đang muốn quát hắn dừng lại lại phát hiện không ngờ người này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ!

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ này vừa thấy được sư huynh đệ Thái Hoa Sơn đã vui sướng ngây ngất kêu gào nói: “Ta đã trở về, ta rốt cục đã trở lại!”

Từ biệt mấy tháng, ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng quên mất lúc trước mình không nể nang gì đạp Lý Tu Thần xuống núi.

Lý Tu Thần thật vất vả mới trở lại được Thái Hoa Sơn. Theo lý thuyết, trải qua khó khăn lớn như vậy, còn bỏ lỡ đại bỉ tông môn bảy năm một lần, hắn phải dốc lòng tu luyện, củng cố tu vi. Nhưng hắn mới trở lại Thái Hoa Sơn nửa tháng đã ngựa không dừng vó từ biệt trưởng lão Hạo Minh phong, một nắng hai sương rời đi.

Lý Tu Thần vừa đi, Giải Tử Trạc lập tức phái đệ tử đến thông báo cho Lạc Tiệm Thanh. Giải Tử Trạc không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Lạc Tiệm Thanh tò mò với tên Lý Tu Thần đáng ghét này mới để ý đến tình hình của hắn.

Nhưng khi Lạc Tiệm Thanh biết được Lý Tu Thần không nghỉ ngơi được vài ngày đã lo lắng rời đi thì y nhăn lại đôi lông mày, quay trở về nhà trúc của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tối hôm đó, Huyền Linh Tử phẩy tay áo tắt đèn Nguyệt Quang, còn chưa năm ổn đã nhìn thấy một đôi con ngươi trong suốt.

Huyền Linh Tử ngẩn ra, chỉ nghe Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta muốn đi ra ngoài.”

Huyền Linh Tử âm thanh lạnh lùng nói: “Vì sao?”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Có một số việc phải xử lý. Sư phụ, ta phải đi ra ngoài, ngay ngày mai.”

Trên mặt Huyền Linh Tử cũng không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi sắp đột phá Nguyên Anh trung kỳ, nên dốc lòng tu luyện, một lòng tấn giai. Lúc này không nên vội vàng rời Thái Hoa Sơn.”

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày: “Nhưng ta muốn đi ra ngoài.”

Con ngươi Huyền Linh Tử rét lạnh: “Không được.”

Lạc Tiệm Thanh mím môi: “Vì sao?!”

Huyền Linh Tử nói: “Ở Bắc Đẩu di tích, ngươi suýt nữa chết. Lần ở Lưu Diễm cốc, ngươi lại rơi vào hiểm cảnh. Đi tới Vạn Thú lĩnh, ngươi lại còn gặp cả yêu thú cấp chín. Tiệm Thanh, nếu ngươi lại xuất môn, vi sư ưm…”

Nụ hôn nóng bỏng chặn lại lời nói kế tiếp của Huyền Linh Tử. Hắn trợn to hai mắt. Đây chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, hai tay Lạc Tiệm Thanh ôm chặt lấy Huyền Linh Tử, xoay người một cái áp hắn dưới thân, cụp mắt nhìn tôn giả đang kinh ngạc không thôi trên giường trúc.

Mái tóc dài của Lạc Tiệm Thanh rũ xuống, nhẹ nhàng quét qua mặt Huyền Linh Tử. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh nhã tuyệt thế, cho dù là Huyền Linh Tử cũng không khỏi nhìn đến ngây người, lúc tỉnh lại thì đã bị đồ nhi của mình hôn lên môi.

Huyền Linh Tử không bị xâm nhập tâm ma sẽ không chủ động. Chỉ im lặng nằm ở trên giường trúc, mặc cho đồ nhi của mình đè nặng hôn môi. Nhưng khi nụ hôn kia càng thêm xâm nhập thì Huyền Linh Tử dần híp con ngươi lại, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy eo Lạc Tiệm Thanh, kéo y đến trước mặt mình.

“Ưm...”

Tiếp cận bất ngờ không kịp phòng ngự khiến Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc hé môi, bị đối phương thăm dò đi vào. Đầu lưỡi linh hoạt dịu dàng liếm láp mọi nơi trong khoang miệng y, mút vào cánh môi mẩy, Lạc Tiệm Thanh bật ra tiếng rên rỉ khó nén.

Không khí kiều diễm mê người dần tràn ngập trong nhà trúc, ánh trăng chiếu rọi Ngọc Tiêu. Ngọc Tiêu trấn thủ Thái Hoa.

Cả Thái Hoa Sơn không ai biết rằng Huyền Linh Tử tôn giả mà bọn họ sùng kính nhất và Đại sư huynh bọn họ kính ngưỡng nhất đang làm chuyện thầy trò loạn luân. Bọn họ tận tình hôn môi đối phương, phảng phất như muốn giải tỏa áp lực tình yêu mấy chục năm. Đợi khi nụ hôn này kết thúc, Lạc Tiệm Thanh ngồi bên hông Huyền Linh Tử, không ngừng thở dốc.

Huyền Linh Tử lãnh đạm nhìn y, chỉ có hai tai đỏ rực đang biểu đạt suy nghĩ của hắn.

Lạc Tiệm Thanh khàn giọng cười một tiếng, nói: “Vô Âm, ta phải rời Thái Hoa Sơn...”

Huyền Linh Tử nhìn y hồi lâu mới nói: “Nhất định... Phải rời đi?”

Lạc Tiệm Thanh nặng nề gật đầu: “Phải.”

Huyền Linh Tử trầm mặc một lát, yên lặng gật đầu coi như đồng ý.

Hai người ôm nhau, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Nhưng một lát sau, Huyền Linh Tử bỗng giơ tay lên, muốn chạm lên giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng kéo tay hắn lại, nhỏ giọng tức giận nói: “Ngươi muốn làm gì!”

Huyền Linh Tử rủ mắt nhìn y, lại hỏi một lần nữa: “... Thật sự, nhất định phải rời đi?”

Lạc Tiệm Thanh á khẩu không trả lời được.

Ngày hôm sau, Lạc Tiệm Thanh đứng dậy rời đi, khi đi tới cửa lại đột nhiên quay người lại, híp mắt uy hiếp nói: “Sau này không có sự đồng ý của ta, không cho phép ngươi đặt tay lên mi tâm của ta!”

Huyền Linh Tử kinh ngạc nói: “... Ngươi đang ra lệnh cho vi sư?”

Lạc Tiệm Thanh hừ nhẹ một tiếng: “Phải!”

“Không được sự đồng ý...” Huyền Linh Tử nói theo bản năng: “Không thể song tu với ngươi?”

Xoẹt một cái, mặt Lạc Tiệm Thanh đỏ ửng, xoay người rời đi, để lại Huyền Linh Tử đang mờ mịt.

Lạc Tiệm Thanh đã rời khỏi Thái Hoa Sơn, chạy ba canh giờ rốt cục đã vượt qua Lý Tu Thần đang vội vã chạy đi. Nhìn thấy tiểu tử mặt xám mày tro này, Lạc Tiệm Thanh thở nhẹ một hơi. Nhưng một lúc sau, y lại không nhịn được sờ sờ môi của mình, nỉ non nói: “Nếu không phải vì tranh đoạt cơ duyên, vĩnh viễn ở lại Ngọc Tiêu phong... thật tốt.”

Nửa tháng sau, Lạc Tiệm Thanh đi theo sau Lý Tu Thần, đi tới Vân Châu cách Thái Hoa Sơn mười vạn dặm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương