Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
-
Chương 30
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Nhiều năm không gặp, Giải Tử Trạc vẫn mặc bộ đồ đen, nhưng cử chỉ hành vi lại trưởng thành không ít.
Lạc Tiệm Thanh vừa đến Hạo Minh phong gã đã thành thành thật thật hành lễ, cung kính gọi một tiếng Đại sư huynh. Nhìn hình ảnh này, Lạc Tiệm Thanh vô cùng kinh ngạc, y đánh giá từ trên xuống dưới vị Tứ sư đệ không nên thân nhà mình, cuối cùng cười nói: “Sao vậy? Có phải ngươi bị Nghiễm Lăng Tử sư bá răn dạy nên hôm nay mới ngoan ngoãn như vậy?”
Sắc mặt Giải Tử Trạc tối sầm lại, giật giật khóe miệng tức giận nói: “Hôm nay sư phụ không có răn dạy ta.”
Lạc Tiệm Thanh nhíu mày: “Thật chứ?”
Giải Tử Trạc nhún vai: “Ngày nào hắn cũng ghét bỏ ta, được chưa?”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Hai người vừa nói vừa đi tới nơi ở của Giải Tử Trạc. Đệ tử ngoại môn của Hạo Minh phong cũng gần trăm người, đệ tử nội môn hơn mười người, dọc theo đường đi có không ít sư đệ sư muội hành lễ với cả hai, chờ đi đến nơi ở của Giải Tử Trạc thì Lạc Tiệm Thanh đã hiểu được đại khái.
Năm năm trước, sau khi Lý Tu Thần trở về từ Lưu Diễm cốc, Nghiễm Lăng Tử tôn giả gọi hắn tới.
Tuy nói Nghiễm Lăng Tử tôn giả cũng không hiểu vì sao tiểu tử Luyện Khí tầng bốn không có căn cốt này lại có thể tìm được nhiều Diễm quả như vậy, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc Lý Tu Thần làm Thái Hoa Sơn nở mày nở mặt, đồng thời còn khiến Nghiễm Lăng Tử hắn nở mày nở mặt. Vì thế, Nghiễm Lăng Tử tôn giả không để ý Giải Tử Trạc, vung tay áo lên để Lý Tu Thần từ đệ tử ngoại môn trở về nội môn, còn vì thế mà quở mắng Giải Tử Trạc.
“Ngươi là sư huynh của bọn họ, sao lại khắc nghiệt với sư đệ của mình thế? Ta đã lệnh Vương trưởng lão chữa thương cho sư đệ ngươi, chờ thân thể hắn khôi phục, ngươi sẽ tới dạy hắn tu luyện. Nghe rõ chưa?”
Giải Tử Trạc khóc không ra nước mắt.
May mà Lý Tu Thần cũng không thích Giải Tử Trạc cho nên rất hiếm khi tới tìm gã, nếu không thì Lạc Tiệm Thanh cá là Tứ sư đệ nhà mình sớm muộn gì cũng bị Lý Tu Thần chọc điên, thậm chí hận không thể băm vằm tiểu tử kia.
Giải Tử Trạc nói: “Sư huynh, ta nghĩ mãi không ra! Trên thế giới này ta chưa bao giờ thấy tu sĩ nào như thế, không có căn cốt, trong bảy năm ngắn ngủn lại có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng chín! Hắn cũng sắp Trúc Cơ đó sư huynh! Này hợp lý sao? Hoàn toàn không nha! Lúc ta bằng tuổi hắn cũng mới Trúc Cơ sơ kỳ, còn chưa đột phá trung kỳ, hắn lại sắp Trúc Cơ!”
Vẻ mặt Lạc Tiệm Thanh hiên ngang lẫm liệt nói: “Sư đệ, có lẽ chúng ta thật sự nhìn lầm rồi, hắn là kỳ tài ngàn năm mới thấy? Cho dù không có căn cốt cũng có thể thu nạp linh khí đất trời, tu luyện vô cùng nhanh chóng?”
Giải Tử Trạc: “...”
Một lát sau, Giải Tử Trạc ủ rũ cụp tai lẩm bẩm: “Sư huynh, từ sau đại bỉ tông môn, hình như ngươi đã thay đổi cái nhìn về Lý Tu Thần. Ta cứ nghĩ rằng ngươi giống ta, không thích loại người đầu cơ trục lợi, chỉ dựa vào vận khí mà không có thực lực gì này, nhưng mà có vẻ… ngươi không nghĩ như vậy.”
Nghe xong lời này, Lạc Tiệm Thanh bỗng dừng chân, quay đầu nhìn Giải Tử Trạc.
Lạc Tiệm Thanh cười nhạt một tiếng, tóc đen bay múa theo gió, giọng nói ôn hòa nhưng nội dung lại rét lạnh như địa ngục: “Sư đệ, ngươi nhìn từ đâu ra ta có hảo cảm với tiểu tử ngu xuẩn kiêu căng, ngạo mạn vô lễ, tự cao tự đại, coi thường bề trên đó?”
Giải Tử Trạc lập tức ngây ra, một lát sau gã mới ôm bụng cười ha hả.
Sau khi vào phòng Giải Tử Trạc, Lạc Tiệm Thanh kể về mấy năm vừa rồi của mình, nói qua loa chuyện Mặc Thu. Giải Tử Trạc nhẹ nhàng gật đầu, cũng kể chuyện mấy năm nay trong Thái Hoa Sơn cho Lạc Tiệm Thanh nghe. Đến cuối cùng, gã bỗng nhiên tò mò hỏi: “Sư huynh, mấy loại chuyện này không phải ngươi nên đi hỏi Nhị sư huynh sao? Y rõ mấy chuyện nội vụ trong Thái Hoa Sơn hơn ta. Ngươi đi hỏi y, nhất định y sẽ nói sạch sành sanh không giấu gì.”
Ngón tay đang vuốt ve chén trà của Lạc Tiệm Thanh hơi khựng lại, y ngẩng đầu cười nói: “Nhị sư đệ không phải đang bận tu luyện sao, vậy nên ta tìm ngươi.”
Giải Tử Trạc: “… Sư huynh, thật ra ta cũng rất bận tu luyện.”
Lạc Tiệm Thanh cười nhạt không nói.
Đợi đến khi Lạc Tiệm Thanh gần đi Giải Tử Trạc mới trịnh trọng nói: “Đại bỉ tông môn một năm rưỡi sau có thể Lý Tu Thần kia sẽ không đột phá Luyện Khí kỳ, lấy tu vi Luyện Khí tầng chín của hắn, có lẽ sẽ lại đứng thứ nhất. Sư huynh, chỉ cần nghĩ tới đây ta đã thấy khó chịu rồi.”
Lạc Tiệm Thanh lại rất chính trực nói: “Sư đệ, ngươi cần độ lượng và độ lượng hơn.”
Giải Tử Trạc bĩu môi: “Được được được, ta sẽ không để ý tới gia hỏa kì quặc kia. Ta nói chuyện của Tiểu sư muội đi, nếu sau này thật sự không thể kết thành đạo lữ với ngươi… Ta cũng không tưởng tượng ra nàng sẽ thế nào nữa.”
Nụ cười trên mặt Lạc Tiệm Thanh dần biến mất, thật lâu sau, y than nhẹ một tiếng: “Ta sẽ đi tìm Tiểu sư muội nói chuyện.”
Hai người tạm biệt ở Hạo Minh phong.
Lạc Tiệm Thanh cũng không quay về, y lập tức bay về phía Thanh Lam phong. Thanh Lam phong lấy luyện đan làm chủ, nữ đệ tử ở đây rất đông, Lạc Tiệm Thanh vừa mới đến Thanh Lam phong đã có nữ đệ tử vui vẻ nói: “Đại sư huynh đến! Sư tỷ hôm nay chắc chắn sẽ rất vui, nhanh đi nói cho sư tỷ.”.
Lạc Tiệm Thanh cười khổ bất đắc dĩ.
Chỉ một lát sau, Mộ Thiên Tâm một thân hồng y đã chạy tới.
Vừa mới thấy mặt, chưa kịp nói gì thì Mộ Thiên Tâm đã dúi mấy bình ngọc vào trong lòng Lạc Tiệm Thanh, oán giận nói: “Đại sư huynh, ba tháng trước ngươi đi quá vội, ta vừa mới chế xong thuốc cho ngươi đã nghe sư phụ nói ngươi trở về Ngọc Tiêu phong rồi. Thương thế của ngươi không nhẹ, những đan dược này là ta mới luyện chế ra trong mấy tháng nay. Tuy không tốt được như sư phụ và các trưởng lão nhưng có thể giúp ngươi bồi bổ thân thể; đang định hai ngày nữa mang tới cho ngươi.”
Lần trước rời Thanh Lam phong có hơi vội vàng. Khi đó, Lạc Tiệm Thanh cũng muốn nhanh chóng làm rõ quan hệ với Huyền Linh Tử nên không chào tạm biệt Mộ Thiên Tâm. Lúc này, y cúi đầu nhìn sư muội nhà mình, chợt phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, nha đầu luôn thích búi tóc hai bên đã thả xõa tóc.
Ba nghìn tóc đen đung đưa theo gió, ánh sáng hoàng hôn hắt lên khuôn mặt lộng lẫy kiều diễm này. Quả nhiên là thanh lệ xinh đẹp, vô cùng động lòng người. Không ai có thể phủ nhận, trong Thái Hoa Thất Tử, Mộ Thiên Tâm chính là tiểu nữ thần trong lòng các sư huynh đệ Thái Hoa Sơn.
Tuy nói tính cách Mộ Thiên Tâm nóng nảy, có chút táo bạo. Nhưng so với sự lạnh lùng của Tam sư tỷ Vệ Quỳnh Âm, thì tất cả đều là tình cách của tiểu cô nương đáng yêu, khiến không ít đệ tử động tâm.
Đời trước, vào lúc này, Lạc Tiệm Thanh cũng chưa từng gặp tiểu sư muội của y.
Tiểu sư muội bế quan suốt mười năm, trước khi bế quan là Kim Đan sơ kỳ, đến Kim Đan trung kỳ mới đi ra.
Sau khi Mộ Thiên Tâm đi ra, nàng không còn mặc hồng y nữa, luôn mặc áo bào đen, trên mặt ít xuất hiện tươi cười, cũng dần dần không thân cận với Lạc Tiệm Thanh nữa. Về sau được Lý Tu Thần cứu nhiều lần, Mộ Thiên Tâm mới chính thức kết giao với Lý Tu Thần, nhưng cũng không thích nói cười như trước kia.
Dường như nhìn ra ánh mắt đánh giá của Lạc Tiệm Thanh, Mộ Thiên Tâm nghịch nghịch lọn tóc để che giấu tâm tình rung động. Nàng nhỏ giọng nói: “Tứ sư huynh nói con gái phải dịu dàng một chút, như vậy người ta mới thích, có lẽ… Đại sư huynh ngươi cũng thích kiểu con gái như thế.”
“Không.” Lạc Tiệm Thanh cười khẽ. Y lấy ra hai đoạn dây cột tóc Lưu Quang Chu Sắc.
Khi hai dây cột tóc xuất hiện, ánh sáng của trời chiều như bị cướp lấy, nó tỏa sáng lấp lánh khiến Mộ Thiên Tâm rất thích, lập tức đoạt lấy.
Vừa túm lấy nó thì Mộ Thiên Tâm đã ý thức được không đúng, lại nhanh chóng nhét vào trong tay Lạc Tiệm Thanh: “Sư huynh, vừa rồi… ta vô thức lấy tới. Ta không phải người bốc đồng như vậy.”
Lạc Tiệm Thanh lại cười nói: “Tiểu sư muội của ta cho dù là tuỳ hứng, người khác cũng phải chấp nhận, không cho phép chê trách.”
Vừa nói, Lạc Tiệm Thanh vừa đi đến phía sau Mộ Thiên Tâm, cầm lấy mái tóc đen buông xõa của nàng. Y dịu dàng đặt mái tóc đen bóng trong lòng bàn tay, cẩn thận chải, sau đó dùng dây Lưu Quang Chu Sắc buộc lại. Buộc xong một bên, lại buộc sang bên kia, Lạc Tiệm Thanh cũng không khéo tay, nhưng dây cột tóc này thực sự rất đẹp, nổi bật dung nhan diễm lệ của Mộ Thiên Tâm.
Mộ Thiên Tâm vuốt ve hai dây cột tóc này, không nhịn được nói: “Sư huynh... Ngươi thật sự thích ta như bây giờ sao?”
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: “Ngươi vĩnh viễn là sư muội của ta.”
Thân thể Mộ Thiên Tâm cứng đờ lại.
Lúc này, nàng nghe thấy sự kiên định trong giọng nói của Lạc Tiệm Thanh. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của đối phương, lại nghe một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên. Thanh âm kia vẫn trong trẻo động lòng người giống như mấy chục năm qua, nàng nghe Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư muội, lần này ta phải nói cho ngươi biết. ta thật sự thích một người, hơn nữa... người kia cũng thích ta. Thích một người là chuyện rất dằn vặt, ta cũng đã từng nghĩ giống ngươi. Ta thích người đó là chuyện của ta, nếu người đó không chấp nhận thì ta vẫn sẽ tiếp tục thích, cho dù đoạn tình cảm này khiến ta tan thành mây khói thì ta cũng vẫn sẽ thích.”
Mộ Thiên Tâm siết chặt dây cột tóc.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư muội, ngươi nói ta đừng dối gạt ngươi, như vậy sẽ tổn thương ngươi. Nhưng đối với ta, nếu ta không cắt đứt tình cảm của ngươi, để ngươi tiếp tục hi vọng, đó mới là tổn thương ngươi. Ta cũng không có tư cách làm sư huynh của ngươi.”
Đầu Mộ Thiên Tâm lại thấp xuống.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Vậy nên, hôm nay, ta muốn nói cho ngươi biết, sư muội, tình cảm của ngươi ta đã nhận được, nhưng cả đời này đã định ta sẽ không trở thành nửa kia của ngươi. Người phàm chỉ sống trăm tuổi, nhưng một đời của người tu chân lại sẽ khiến người ta mỏi mệt. Ta là sư huynh của ngươi, có thể nắm tay ngươi một đoạn đường chứ không thể nắm tay ngươi cả một đời.”
Trên ngọn núi, gió lướt qua khiến rừng cây xào xạc.
Một lúc sau, Mộ Thiên Tâm khàn giọng hỏi: “Nàng trông thế nào, là lần trước… ngươi ra ngoài gặp được sao? Nàng có xinh đẹp không? Có phải nàng dịu dàng hơn ta, có phải nàng… quan tâm ngươi hơn ta không?”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy hơi ngẩn ra, biết sư muội nhà mình đang hiểu lầm nhưng y cũng không nói ra, chỉ đáp lại: “Ta nghĩ người đó không xinh đẹp, người đó cũng không dịu dàng, nhưng người đó rất quan tâm ta, rất rất quan tâm ta. Sư muội của ta là bông hoa hồng diễm lệ nhất, xinh đẹp nhất của Thái Hoa Sơn. Trên thế giới này không một ai có thể bắt nạt nàng, nếu có thì Thái Hoa Sơn chúng ta sẽ lấy mạng người đó.”
Mộ Thiên Tâm cúi đầu im lặng một lúc lâu, bả vai hơi run rẩy, Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng bao dung.
Một lúc lâu sau, Mộ Thiên Tâm bỗng khóc thành tiếng, nàng tiến lên trước ôm lấy Lạc Tiệm Thanh. Nàng ôm thật chặt, phảng phất như muốn nhớ kỹ cái ôm và độ ấm này, chết cũng không chịu buông tay.
Lạc Tiệm Thanh cứ mặc cho nàng ôm, cảm nhận bờ vai của mình dần dần ướt át.
Tiếng khóc quanh quẩn trên sơn đạo Thanh Lam phong, Tiểu sư muội cao ngạo rất để ý hình tượng đã không còn quan tâm tới ánh mắt của các đệ tử bên cạnh. Nàng khóc thật to, mặc sức mà khóc, giống như phát tiết ái mộ hơn bốn mươi năm nay. Tất cả tình cảm đều tích tụ vào trong nước mắt, khô cạn cùng nó.
Đến khi mặt trời đã xuống núi thì tiếng khóc của Mộ Thiên Tâm mới chậm rãi bé lại, nàng thả lỏng cái ôm, nghẹn ngào hỏi Lạc Tiệm Thanh: “Sư huynh, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng… ngươi có thể hôn ta được không?”
Nói xong, Mộ Thiên Tâm ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ, ánh mắt vì khóc lâu đã đỏ bừng như quả đào, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Nhưng khi đối mặt với Tiểu sư muội yếu ớt nhà mình, Lạc Tiệm Thanh lại lắc đầu, cười nói: “Sư muội, ta thích người đó, ta sẽ không hôn ngươi. Bởi vì ngươi là sư muội của ta, mà trong lòng ta đã có người đó.”
Lời này vừa nói ra, lại nghe Mộ Thiên Tâm hừ một tiếng, hất cằm lên cao ngạo nói: “Hừ, vậy mới đúng, đây mới là Đại sư huynh của ta. Người con gái kia thật sự là quá hạnh phúc, tức chết ta. Nếu nàng muốn gả vào Thái Hoa Sơn thì nhất định phải qua được cửa ải của Mộ Thiên Tâm ta! Sư huynh, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn kết hôn với người kia, Mộ Thiên Tâm ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ, nhưng điều kiện tiên quyết là… nàng phải đánh bại ta!”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy, buồn cười trêu ghẹo: “Ngươi xác định… thật sự muốn người đó đánh bại ngươi?”
Mộ Thiên Tâm nghênh ngang kiêu ngạo nói: “Chắc chắn rồi! Ta là ai chứ? Ta là Mộ Thiên Tâm Thanh Lam phong! Nếu nàng dám đụng đến một sợi tóc của ta, ta sẽ để sư phụ ta đánh nàng!”
Hai người còn nói vài câu nữa, sau đó Mộ Thiên Tâm kiêu ngạo hất cằm rời đi. Trên khuôn mặt xinh đẹp ngoại trừ nước mắt chưa lau sạch, ngoại trừ đôi mắt sưng đỏ, mọi thứ đều giống như bình thường, nàng vẫn là Mộ Thiên Tâm vô cùng kiêu ngạo của Thanh Lam phong.
Nhưng khi Mộ Thiên Tâm đi đến cuối sơn đạo thì nàng bỗng nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ yếu ớt hỏi: “Sư huynh, ba mươi lăm năm trước chúng ta cùng đi tới Yêu Thú viên trong Ngự Thú phong chơi đùa, ngày ấy chúng ta ham vui quên mất thời gian, trời tối sầm, đám yêu thú đều gào rống. Khi đó ngươi ôm ta, an ủi ta đừng sợ, nói ngươi sẽ bảo vệ ta cả đời. Sư huynh… ngươi còn nhớ chứ?”
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi buông mi, nói khẽ: “Ta nhớ.”
Bóng lưng Mộ Thiên Tâm cứng đờ.
Lạc Tiệm Thanh nhắm mắt lại, cười nhạt nói: “Tiểu sư muội của ta sao có thể để người khác bắt nạt. Nếu có ai dám, thì phải bước qua xác sư huynh. Chuyện này ta cũng không quên… lấy thân phận sư huynh.”
Mộ Thiên Tâm đứng ở cuối sơn đạo hồi lâu, sau đó điểm đầu ngón chân bay đi. Nàng giống như ngọn lửa nóng cháy hòa vào màu xanh của đất trời, đi rất dứt khoát, không hề do dự, biến mất trước mắt Lạc Tiệm Thanh.
Có một số việc nhất định phải cắt đứt sớm, đau dài chung quy cũng không bằng đau ngắn.
Lạc Tiệm Thanh đứng ở Thanh Lam phong hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng rời đi.
Còn hơn một năm nữa là tới đại bỉ tông môn giữa đệ tử bảy phong, lúc trước y từng khiêu khích Huyền Linh Tử, nói nếu y thua thì sao. Huyền Linh Tử khi đó có lẽ giận quá nên không nhớ, giờ y đã là Nguyên Anh kỳ. Trong cả đám đệ tử chỉ có Lạc Tiệm Thanh là Nguyên Anh Kỳ, trừ phi có người khiêu chiến, nếu không y hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Nhưng cho dù hiện tại Lạc Tiệm Thanh đã đứng đầu trong đám đệ tử trẻ tuổi của Thái Hoa Sơn, thậm chí trở thành một trong những thiên tài tuyệt thế của đại lục Huyền Thiên, nhưng mục tiêu của y không chỉ có thế.
Mục tiêu của y là vượt qua người kia. Người kia là Hóa Thần kỳ, vậy y sẽ trở thành Hóa Thần kỳ!
Dọc theo đường đi từ Thanh Lam phong về Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn tính toán xem hơn một năm này nên tu luyện thế nào, đến mấy tháng cuối cùng lại tới Vạn Thú lĩnh rèn luyện năng lực thực chiến của mình, cũng đi cướp đoạt một vài cơ duyên. Nhưng mọi thứ còn chưa tính toán kĩ càng, y vừa ngẩng đầu lên đã thấy nơi vốn là căn nhà trúc của mình giờ đã thành một đống hoang tàn.
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Nhìn sang bên trái, rồi lại nhìn sang bên phải.
Ừ, không đi nhầm đường, đúng là nơi này.
Vậy nên đống trúc lởm chởm này… là nhà trúc y đã ở vài thập niên?!
Lạc Tiệm Thanh tiến tới gần, ngồi xổm xuống nhặt một mảnh vụn trúc cẩn thận xem xét. Đúng là bị linh lực ép vụn. Thật ra không cần kiểm tra Lạc Tiệm Thanh cũng có thể đoán được, cả đại lục Huyền Thiên, ngoại trừ Yêu Tôn đáng sợ kia cùng với Ma Tôn của Ma Đạo cung, còn ai có thể đánh nát nhà trúc của y mà Huyền Linh Tử không biết?
Yêu Tôn xé bỏ khế ước đi ra? Không có.
Ma Tôn rời khỏi Ma Đạo cung lén tới Thái Hoa Sơn tìm chết? Không có.
Vậy còn có thể là ai? Chắc chắn là sư phụ bị y khiêu khích mấy ngày nay chứ ai.
Lạc Tiệm Thanh nhếch môi, đứng dậy vỗ vỗ áo bào của mình. Đạo bào màu trắng viền xanh phần phật nhảy múa trong gió, tu sĩ tuấn mỹ ung dung đi tới nhà trúc bên cạnh. Mắt phượng hẹp dài hơi rủ xuống, Lạc Tiệm Thanh chắp tay hành lễ, giọng nói bình tĩnh: “Sư phụ, phòng của đồ nhi đã không còn, tối nay không biết nên nghỉ ngơi ở đâu.”
Trong nhà trúc không có động tĩnh gì.
Lạc Tiệm Thanh cũng không nản lòng, lại nói: “Sư phụ, trên Ngọc Tiêu phong chỉ có hai thầy trò chúng ta. Hôm nay đồ nhi đã tới không ít nơi, trao đổi công việc trong tông môn với Tứ sư đệ, lại tới Thanh Lam phong nói chuyện với Tiểu sư muội. Hiện giờ rất mỏi mệt, mong sư phụ mở cửa để đồ nhi có thể nghỉ ngơi.”
Lá trúc nhẹ nhàng đong đưa, không có ai trả lời.
Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh bỗng thay đổi sắc mặt, quát lớn: “Sư phụ, không biết là ác nhân nào lại dám làm trò trước mặt tu sĩ đệ nhất thiên hạ, làm trò trước mặt các thái thượng trưởng lão Thái Hoa Sơn, phá huỷ nhà trúc của đồ nhi! Đây là đang đánh lên mặt Thái Hoa Sơn chúng ta, cũng là đánh lên mặt sư phụ ngài! Việc ác như thế sao có thể tha thứ? Sư phụ, đồ nhi sẽ đi bắt ác nhân kia, đưa hắn tới trước mặt ngài, đưa hắn…”
“Im miệng.” Giọng nói thanh lãnh vang lên, thanh âm kia như bình tĩnh đạm bạc nhưng nghe kiểu gì cũng thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi, chỉ nghe Huyền Linh Tử hạ giọng nói từng chữ một: “Lạc Tiệm Thanh, từ khi nào mà ngươi trở nên… trở nên vô lễ như thế!”
Lạc Tiệm Thanh không nhịn được cười khẽ.
Sư phụ của y từ khi ra đời cũng giống y, sinh sống ở Ngọc Tiêu phong lạnh lẽo vắng vẻ này. Nếu như nói Lạc Tiệm Thanh y đời trước tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, được vô số sư đệ sư muội coi như kiểu mẫu thì Huyền Linh Tử chính là tấm gương mà Lạc Tiệm Thanh noi theo, mọi thứ y đều học từ người này.
Bởi vì muốn tiếp cận người này, nên mới vô thức bắt chước hắn, muốn gần hắn hơn một chút.
Vậy nên nhìn xem, người này đã tức đến thế lại vẫn không tìm được từ nào để mắng y, chỉ có thể luôn nói y vô lễ.
Đời trước, trước khi đọa nhập ma đạo, nhiều năm bị đuổi giết, Lạc Tiệm Thanh cũng không nghĩ tới mình có thể biến thành bộ dáng hiện tại. Nhưng từ khi bị trục xuất sư môn, Đại sư huynh hoàn mỹ tuân lệnh lễ phép của Thái Hoa Sơn đã chết, cho dù là hiện giờ, y cũng chỉ có một chiếc mặt nạ hoàn mỹ, tâm của y đã không thể trở về đạm bạc, không màng thế sự như trước kia.
Y có tham vọng, y muốn đạt được tu vi cao; Y muốn giết Lý Tu Thần, y muốn chiếm Thiên Đạo.
Y muốn có được người kia!
Thật ra thì, ngoại trừ những ma tu luôn lạm sát người vô tội, Lạc Tiệm Thanh rất hâm mộ ma tu. Tính cách ma tu kiêu ngạo tùy hứng, muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, đâu giống như tu sĩ chính đạo, luôn tự trói buộc bản thân.
Mà kiếp này, y định vĩnh viễn đeo chiếc mặt nạ hoàn mĩ này, nhưng mà thế sự khó lường, mọi chuyện không như mong muốn.
Người này vẫn là tôn giả không nhiễm bụi trần đứng trên Ngọc Tiêu phong. Mà y đã không thể là thủ đồ Thái Hoa Sơn trời quang trăng sáng nữa.
Đứng trước nhà trúc hồi lâu cũng không được trả lời, Lạc Tiệm Thanh thở dài một tiếng nói: “Sư phụ, đồ nhi đã hiểu rồi.”
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh xoay người rời đi, bắt đầu dọn dẹp các mảnh vụn trúc trên mặt đất. Y đi vào rừng trúc, chặt cây xây lại một gian nhà trúc cho mình. Đến khi mặt trời mọc thì một gian nhà trúc mới đã được hoàn thành.
Nhìn thấy gian nhà trúc này, suy nghĩ của Lạc Tiệm Thanh không khỏi quay về hơn ba mươi năm trước.
Trước mười tuổi, y chưa sống ở căn nhà trúc này, y vẫn luôn ở cùng người kia. Lạc Tiệm Thanh khi đó còn chưa ích cốc, mỗi ngày đều có đệ tử đứng dưới núi đưa cơm, Huyền Linh Tử tôn giả sẽ cùng ăn cơm với y. Trên bàn cơm, Lạc Tiệm Thanh sẽ không nói gì, cũng không phát ra tiếng động gì, bởi vì sư phụ thanh nhã xuất trần của y chính là như thế.
Ăn xong sẽ tu luyện cả ngày. Huyền Linh Tử khoanh chân ngồi trên giường trúc tu luyện, Lạc Tiệm Thanh nho nhỏ ngồi ở bên cạnh hắn. Trẻ con ý chí cũng không vững, trước sáu tuổi, Lạc Tiệm Thanh thường ngủ quên mất, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm lên chân Huyền Linh Tử, vừa mở mắt sẽ thấy khuôn mặt dễ nhìn của sư phụ.
Khi đó, theo bản năng, Lạc Tiệm Thanh luôn cầm lấy lọn tóc rủ xuống trước mặt người này. Huyền Linh Tử sẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Tiệm Thanh, buông tay.”
Nếu Lạc Tiệm Thanh không buông, Huyền Linh Tử cũng sẽ không nói gì.
Đến buổi tối, Huyền Linh Tử vẫn có thể đả tọa tu luyện, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại cần nghỉ ngơi. Một ngày nào đó, không biết là lần thứ mấy Lạc Tiệm Thanh lăn tới chân Huyền Linh Tử, lầu bầu phát ra âm thanh không hài lòng, Huyền Linh Tử liền ôm lấy đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài này, ngủ cùng y.
Từ đó về sau, Lạc Tiệm Thanh sẽ lăn vào lòng Huyền Linh Tử, tìm nơi thoải mái nhất để ngủ.
Bên trong căn nhà trúc nho nhỏ mà thanh lãnh, hai thầy trò ôm nhau ngủ, cứ thế suốt bốn năm.
Lúc Lạc Tiệm Thanh mười tuổi, Huyền Linh Tử phất tay áo tạo một gian nhà trúc cho Lạc Tiệm Thanh, mệnh lệnh y từ nay về sau sẽ ở trong đó dốc lòng tu luyện. Lạc Tiệm Thanh khi đó đã Luyện Khí tầng năm nhưng vẫn mang tâm tính trẻ con, phải rời khỏi sư phụ mà mình yêu quý nhất, y tất nhiên sẽ không vui.
Vì thế nên vào ban đêm, y trộm vào phòng Huyền Linh Tử, muốn chui vào ôm ấp ấm áp kia.
Chờ đợi y chính là Huyền Linh Tử vô tình phất tay áo, Lạc Tiệm Thanh ngơ ngác ngồi dưới đất, chỉ nghe Huyền Linh Tử lạnh lùng nói: “Vi sư dặn ngươi phải ở trong nhà trúc kia dốc lòng tu luyện. Tiệm Thanh, ngươi không nghe thấy lời vi sư nói sao, hay là không coi tôn trưởng ra gì, dám làm trái lời sư phụ?”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Huyền Linh Tử lãnh đạm, ánh mắt nghiêm khắc.
Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng vô tình lạnh lùng như vậy của Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh nho nhỏ lập tức bị dọa, không nói được một lời. Một lúc sau, Huyền Linh Tử thở dài bất đắc dĩ ôm y lên giường. Vừa ôm y vào lòng vừa nói khẽ: “Chỉ một lần này, lần sau không được như thế nữa. Tiệm Thanh… ngủ đi.”
Từ sau hôm đó, Lạc Tiệm Thanh đúng là không dám đi vào nữa, thật sự bị sự nghiêm khắc của Huyền Linh Tử dọa.
Hiện tại đứng trước căn nhà trúc mới tinh, kí ức này đột nhiên hiện về. Lạc Tiệm Thanh nhìn ngắm một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói: “Sư phụ, căn phòng này rất mới, ta vẫn chưa thích ứng. Nếu phòng ở đã thay đổi, vậy còn có… Chỉ một lần này, lần sau không được như thế nữa, có được không?”
Không ai trả lời.
Kiếm văn giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng tỏa sáng, y cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy ra Sương Phù kiếm, xoay người đi vào rừng trúc bắt đầu luyện kiếm. Từng đạo kiếm quang sắc bén hóa thành hư ảnh, tu sĩ áo trắng không ngừng bay múa trong rừng trúc xanh biếc yên tĩnh, mỗi một chiêu đều như khiêu vũ, vẽ lên không trung từng độ cong hoàn mỹ.
Lạc Tiệm Thanh vung kiếm đâm về phía trước, lá trúc nhẹ nhàng lắc lư. Y tiếp tục thu kiếm nhập thủ*, bụi đất nổi lên.
Sương Phù kiếm bị ném giữa không trung, không ngừng xoay tròn, Lạc Tiệm Thanh bắt đầu tạo Thủ Ấn. Sau khi Thủ Ấn thành hình, ngón tay y chỉ về phía Sương Phù kiếm, Thủ Ấn liền khảm lên thân kiếm, hình thành một kiếm ảnh hung tàn.
Kiếm quang mãnh liệt, ánh sáng tỏa ra xung quanh, nhưng khi kiếm quang sắp bao phủ cả rừng trúc thì đột nhiên tắt lịm. Kiếm quang phản phệ bay ngược lại phía Lạc Tiệm Thanh, đúng lúc này, một dòng kiếm khí màu vàng đâm phá không gian, đánh lên kiếm quang đang bay về phía Lạc Tiệm Thanh khiến nó biến mất.
Trong lồng ngực Lạc Tiệm Thanh nóng lên, phản phệ khi kiếm chiêu thất bại khiến huyết khí y bất ổn, y vội vàng quay đầu lại nói: “Sư phụ!”
Nhưng quay đầu lại vẫn chỉ là rừng trúc không một bóng người.
Lạc Tiệm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, buồn cười nhặt lại Sương Phù kiếm rơi trên mặt đất, lại quay về nhà trúc của mình. Y chính thức bắt đầu bế quan tu luyện, ngoại trừ thử đột phá cảnh giới còn muốn cố gắng củng cố tu vi, tinh luyện linh lực, còn có thử sử dụng kiếm chiêu vượt quá cảnh giới kia.
Trên Ngọc Tiêu phong, hai căn nhà trúc mộc mạc thuần khiết, hai thầy trò đều đóng cửa không ai ra ngoài.
Trong vòng một năm, Giải Tử Trạc tới ba lần, Tả Vân Mặc tới hai lần, đám người Mộ Thiên Tâm cũng tới một lần, đều không thấy hai thầy trò này trả lời. Đại khái đoán được đối phương đang bế quan nên mọi người đều bất đắc dĩ rời đi, bốn tháng trước đại bỉ tông môn, Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Giờ khắc này, trong Hạo Minh phong, một đệ tử tướng mạo bình thường cũng thu thập xong bọc hành lý, tính toán xuất môn tìm kiếm cơ duyên tăng thực lực trước đại bỉ tông môn. Mà hắn không biết, tại Ngọc Tiêu phong cách đó không xa, Lạc Tiệm Thanh đã đứng ở trước giường, ánh mắt xoáy sâu về phía Hạo Minh phong, thầm thì: “Thời gian đã đến, nên xuất quan.”
Vị đệ tử kia đúng là Lý Tu Thần.
Hắn muốn tới Vạn Thú lĩnh cách đây hơn ngàn dặm. Trùng hợp là… mục tiêu của Lạc Tiệm Thanh cũng là Vạn Thú lĩnh!
_____________________
*Thu kiếm nhập thủ:
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Nhiều năm không gặp, Giải Tử Trạc vẫn mặc bộ đồ đen, nhưng cử chỉ hành vi lại trưởng thành không ít.
Lạc Tiệm Thanh vừa đến Hạo Minh phong gã đã thành thành thật thật hành lễ, cung kính gọi một tiếng Đại sư huynh. Nhìn hình ảnh này, Lạc Tiệm Thanh vô cùng kinh ngạc, y đánh giá từ trên xuống dưới vị Tứ sư đệ không nên thân nhà mình, cuối cùng cười nói: “Sao vậy? Có phải ngươi bị Nghiễm Lăng Tử sư bá răn dạy nên hôm nay mới ngoan ngoãn như vậy?”
Sắc mặt Giải Tử Trạc tối sầm lại, giật giật khóe miệng tức giận nói: “Hôm nay sư phụ không có răn dạy ta.”
Lạc Tiệm Thanh nhíu mày: “Thật chứ?”
Giải Tử Trạc nhún vai: “Ngày nào hắn cũng ghét bỏ ta, được chưa?”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Hai người vừa nói vừa đi tới nơi ở của Giải Tử Trạc. Đệ tử ngoại môn của Hạo Minh phong cũng gần trăm người, đệ tử nội môn hơn mười người, dọc theo đường đi có không ít sư đệ sư muội hành lễ với cả hai, chờ đi đến nơi ở của Giải Tử Trạc thì Lạc Tiệm Thanh đã hiểu được đại khái.
Năm năm trước, sau khi Lý Tu Thần trở về từ Lưu Diễm cốc, Nghiễm Lăng Tử tôn giả gọi hắn tới.
Tuy nói Nghiễm Lăng Tử tôn giả cũng không hiểu vì sao tiểu tử Luyện Khí tầng bốn không có căn cốt này lại có thể tìm được nhiều Diễm quả như vậy, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc Lý Tu Thần làm Thái Hoa Sơn nở mày nở mặt, đồng thời còn khiến Nghiễm Lăng Tử hắn nở mày nở mặt. Vì thế, Nghiễm Lăng Tử tôn giả không để ý Giải Tử Trạc, vung tay áo lên để Lý Tu Thần từ đệ tử ngoại môn trở về nội môn, còn vì thế mà quở mắng Giải Tử Trạc.
“Ngươi là sư huynh của bọn họ, sao lại khắc nghiệt với sư đệ của mình thế? Ta đã lệnh Vương trưởng lão chữa thương cho sư đệ ngươi, chờ thân thể hắn khôi phục, ngươi sẽ tới dạy hắn tu luyện. Nghe rõ chưa?”
Giải Tử Trạc khóc không ra nước mắt.
May mà Lý Tu Thần cũng không thích Giải Tử Trạc cho nên rất hiếm khi tới tìm gã, nếu không thì Lạc Tiệm Thanh cá là Tứ sư đệ nhà mình sớm muộn gì cũng bị Lý Tu Thần chọc điên, thậm chí hận không thể băm vằm tiểu tử kia.
Giải Tử Trạc nói: “Sư huynh, ta nghĩ mãi không ra! Trên thế giới này ta chưa bao giờ thấy tu sĩ nào như thế, không có căn cốt, trong bảy năm ngắn ngủn lại có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng chín! Hắn cũng sắp Trúc Cơ đó sư huynh! Này hợp lý sao? Hoàn toàn không nha! Lúc ta bằng tuổi hắn cũng mới Trúc Cơ sơ kỳ, còn chưa đột phá trung kỳ, hắn lại sắp Trúc Cơ!”
Vẻ mặt Lạc Tiệm Thanh hiên ngang lẫm liệt nói: “Sư đệ, có lẽ chúng ta thật sự nhìn lầm rồi, hắn là kỳ tài ngàn năm mới thấy? Cho dù không có căn cốt cũng có thể thu nạp linh khí đất trời, tu luyện vô cùng nhanh chóng?”
Giải Tử Trạc: “...”
Một lát sau, Giải Tử Trạc ủ rũ cụp tai lẩm bẩm: “Sư huynh, từ sau đại bỉ tông môn, hình như ngươi đã thay đổi cái nhìn về Lý Tu Thần. Ta cứ nghĩ rằng ngươi giống ta, không thích loại người đầu cơ trục lợi, chỉ dựa vào vận khí mà không có thực lực gì này, nhưng mà có vẻ… ngươi không nghĩ như vậy.”
Nghe xong lời này, Lạc Tiệm Thanh bỗng dừng chân, quay đầu nhìn Giải Tử Trạc.
Lạc Tiệm Thanh cười nhạt một tiếng, tóc đen bay múa theo gió, giọng nói ôn hòa nhưng nội dung lại rét lạnh như địa ngục: “Sư đệ, ngươi nhìn từ đâu ra ta có hảo cảm với tiểu tử ngu xuẩn kiêu căng, ngạo mạn vô lễ, tự cao tự đại, coi thường bề trên đó?”
Giải Tử Trạc lập tức ngây ra, một lát sau gã mới ôm bụng cười ha hả.
Sau khi vào phòng Giải Tử Trạc, Lạc Tiệm Thanh kể về mấy năm vừa rồi của mình, nói qua loa chuyện Mặc Thu. Giải Tử Trạc nhẹ nhàng gật đầu, cũng kể chuyện mấy năm nay trong Thái Hoa Sơn cho Lạc Tiệm Thanh nghe. Đến cuối cùng, gã bỗng nhiên tò mò hỏi: “Sư huynh, mấy loại chuyện này không phải ngươi nên đi hỏi Nhị sư huynh sao? Y rõ mấy chuyện nội vụ trong Thái Hoa Sơn hơn ta. Ngươi đi hỏi y, nhất định y sẽ nói sạch sành sanh không giấu gì.”
Ngón tay đang vuốt ve chén trà của Lạc Tiệm Thanh hơi khựng lại, y ngẩng đầu cười nói: “Nhị sư đệ không phải đang bận tu luyện sao, vậy nên ta tìm ngươi.”
Giải Tử Trạc: “… Sư huynh, thật ra ta cũng rất bận tu luyện.”
Lạc Tiệm Thanh cười nhạt không nói.
Đợi đến khi Lạc Tiệm Thanh gần đi Giải Tử Trạc mới trịnh trọng nói: “Đại bỉ tông môn một năm rưỡi sau có thể Lý Tu Thần kia sẽ không đột phá Luyện Khí kỳ, lấy tu vi Luyện Khí tầng chín của hắn, có lẽ sẽ lại đứng thứ nhất. Sư huynh, chỉ cần nghĩ tới đây ta đã thấy khó chịu rồi.”
Lạc Tiệm Thanh lại rất chính trực nói: “Sư đệ, ngươi cần độ lượng và độ lượng hơn.”
Giải Tử Trạc bĩu môi: “Được được được, ta sẽ không để ý tới gia hỏa kì quặc kia. Ta nói chuyện của Tiểu sư muội đi, nếu sau này thật sự không thể kết thành đạo lữ với ngươi… Ta cũng không tưởng tượng ra nàng sẽ thế nào nữa.”
Nụ cười trên mặt Lạc Tiệm Thanh dần biến mất, thật lâu sau, y than nhẹ một tiếng: “Ta sẽ đi tìm Tiểu sư muội nói chuyện.”
Hai người tạm biệt ở Hạo Minh phong.
Lạc Tiệm Thanh cũng không quay về, y lập tức bay về phía Thanh Lam phong. Thanh Lam phong lấy luyện đan làm chủ, nữ đệ tử ở đây rất đông, Lạc Tiệm Thanh vừa mới đến Thanh Lam phong đã có nữ đệ tử vui vẻ nói: “Đại sư huynh đến! Sư tỷ hôm nay chắc chắn sẽ rất vui, nhanh đi nói cho sư tỷ.”.
Lạc Tiệm Thanh cười khổ bất đắc dĩ.
Chỉ một lát sau, Mộ Thiên Tâm một thân hồng y đã chạy tới.
Vừa mới thấy mặt, chưa kịp nói gì thì Mộ Thiên Tâm đã dúi mấy bình ngọc vào trong lòng Lạc Tiệm Thanh, oán giận nói: “Đại sư huynh, ba tháng trước ngươi đi quá vội, ta vừa mới chế xong thuốc cho ngươi đã nghe sư phụ nói ngươi trở về Ngọc Tiêu phong rồi. Thương thế của ngươi không nhẹ, những đan dược này là ta mới luyện chế ra trong mấy tháng nay. Tuy không tốt được như sư phụ và các trưởng lão nhưng có thể giúp ngươi bồi bổ thân thể; đang định hai ngày nữa mang tới cho ngươi.”
Lần trước rời Thanh Lam phong có hơi vội vàng. Khi đó, Lạc Tiệm Thanh cũng muốn nhanh chóng làm rõ quan hệ với Huyền Linh Tử nên không chào tạm biệt Mộ Thiên Tâm. Lúc này, y cúi đầu nhìn sư muội nhà mình, chợt phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, nha đầu luôn thích búi tóc hai bên đã thả xõa tóc.
Ba nghìn tóc đen đung đưa theo gió, ánh sáng hoàng hôn hắt lên khuôn mặt lộng lẫy kiều diễm này. Quả nhiên là thanh lệ xinh đẹp, vô cùng động lòng người. Không ai có thể phủ nhận, trong Thái Hoa Thất Tử, Mộ Thiên Tâm chính là tiểu nữ thần trong lòng các sư huynh đệ Thái Hoa Sơn.
Tuy nói tính cách Mộ Thiên Tâm nóng nảy, có chút táo bạo. Nhưng so với sự lạnh lùng của Tam sư tỷ Vệ Quỳnh Âm, thì tất cả đều là tình cách của tiểu cô nương đáng yêu, khiến không ít đệ tử động tâm.
Đời trước, vào lúc này, Lạc Tiệm Thanh cũng chưa từng gặp tiểu sư muội của y.
Tiểu sư muội bế quan suốt mười năm, trước khi bế quan là Kim Đan sơ kỳ, đến Kim Đan trung kỳ mới đi ra.
Sau khi Mộ Thiên Tâm đi ra, nàng không còn mặc hồng y nữa, luôn mặc áo bào đen, trên mặt ít xuất hiện tươi cười, cũng dần dần không thân cận với Lạc Tiệm Thanh nữa. Về sau được Lý Tu Thần cứu nhiều lần, Mộ Thiên Tâm mới chính thức kết giao với Lý Tu Thần, nhưng cũng không thích nói cười như trước kia.
Dường như nhìn ra ánh mắt đánh giá của Lạc Tiệm Thanh, Mộ Thiên Tâm nghịch nghịch lọn tóc để che giấu tâm tình rung động. Nàng nhỏ giọng nói: “Tứ sư huynh nói con gái phải dịu dàng một chút, như vậy người ta mới thích, có lẽ… Đại sư huynh ngươi cũng thích kiểu con gái như thế.”
“Không.” Lạc Tiệm Thanh cười khẽ. Y lấy ra hai đoạn dây cột tóc Lưu Quang Chu Sắc.
Khi hai dây cột tóc xuất hiện, ánh sáng của trời chiều như bị cướp lấy, nó tỏa sáng lấp lánh khiến Mộ Thiên Tâm rất thích, lập tức đoạt lấy.
Vừa túm lấy nó thì Mộ Thiên Tâm đã ý thức được không đúng, lại nhanh chóng nhét vào trong tay Lạc Tiệm Thanh: “Sư huynh, vừa rồi… ta vô thức lấy tới. Ta không phải người bốc đồng như vậy.”
Lạc Tiệm Thanh lại cười nói: “Tiểu sư muội của ta cho dù là tuỳ hứng, người khác cũng phải chấp nhận, không cho phép chê trách.”
Vừa nói, Lạc Tiệm Thanh vừa đi đến phía sau Mộ Thiên Tâm, cầm lấy mái tóc đen buông xõa của nàng. Y dịu dàng đặt mái tóc đen bóng trong lòng bàn tay, cẩn thận chải, sau đó dùng dây Lưu Quang Chu Sắc buộc lại. Buộc xong một bên, lại buộc sang bên kia, Lạc Tiệm Thanh cũng không khéo tay, nhưng dây cột tóc này thực sự rất đẹp, nổi bật dung nhan diễm lệ của Mộ Thiên Tâm.
Mộ Thiên Tâm vuốt ve hai dây cột tóc này, không nhịn được nói: “Sư huynh... Ngươi thật sự thích ta như bây giờ sao?”
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: “Ngươi vĩnh viễn là sư muội của ta.”
Thân thể Mộ Thiên Tâm cứng đờ lại.
Lúc này, nàng nghe thấy sự kiên định trong giọng nói của Lạc Tiệm Thanh. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của đối phương, lại nghe một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên. Thanh âm kia vẫn trong trẻo động lòng người giống như mấy chục năm qua, nàng nghe Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư muội, lần này ta phải nói cho ngươi biết. ta thật sự thích một người, hơn nữa... người kia cũng thích ta. Thích một người là chuyện rất dằn vặt, ta cũng đã từng nghĩ giống ngươi. Ta thích người đó là chuyện của ta, nếu người đó không chấp nhận thì ta vẫn sẽ tiếp tục thích, cho dù đoạn tình cảm này khiến ta tan thành mây khói thì ta cũng vẫn sẽ thích.”
Mộ Thiên Tâm siết chặt dây cột tóc.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư muội, ngươi nói ta đừng dối gạt ngươi, như vậy sẽ tổn thương ngươi. Nhưng đối với ta, nếu ta không cắt đứt tình cảm của ngươi, để ngươi tiếp tục hi vọng, đó mới là tổn thương ngươi. Ta cũng không có tư cách làm sư huynh của ngươi.”
Đầu Mộ Thiên Tâm lại thấp xuống.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Vậy nên, hôm nay, ta muốn nói cho ngươi biết, sư muội, tình cảm của ngươi ta đã nhận được, nhưng cả đời này đã định ta sẽ không trở thành nửa kia của ngươi. Người phàm chỉ sống trăm tuổi, nhưng một đời của người tu chân lại sẽ khiến người ta mỏi mệt. Ta là sư huynh của ngươi, có thể nắm tay ngươi một đoạn đường chứ không thể nắm tay ngươi cả một đời.”
Trên ngọn núi, gió lướt qua khiến rừng cây xào xạc.
Một lúc sau, Mộ Thiên Tâm khàn giọng hỏi: “Nàng trông thế nào, là lần trước… ngươi ra ngoài gặp được sao? Nàng có xinh đẹp không? Có phải nàng dịu dàng hơn ta, có phải nàng… quan tâm ngươi hơn ta không?”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy hơi ngẩn ra, biết sư muội nhà mình đang hiểu lầm nhưng y cũng không nói ra, chỉ đáp lại: “Ta nghĩ người đó không xinh đẹp, người đó cũng không dịu dàng, nhưng người đó rất quan tâm ta, rất rất quan tâm ta. Sư muội của ta là bông hoa hồng diễm lệ nhất, xinh đẹp nhất của Thái Hoa Sơn. Trên thế giới này không một ai có thể bắt nạt nàng, nếu có thì Thái Hoa Sơn chúng ta sẽ lấy mạng người đó.”
Mộ Thiên Tâm cúi đầu im lặng một lúc lâu, bả vai hơi run rẩy, Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng bao dung.
Một lúc lâu sau, Mộ Thiên Tâm bỗng khóc thành tiếng, nàng tiến lên trước ôm lấy Lạc Tiệm Thanh. Nàng ôm thật chặt, phảng phất như muốn nhớ kỹ cái ôm và độ ấm này, chết cũng không chịu buông tay.
Lạc Tiệm Thanh cứ mặc cho nàng ôm, cảm nhận bờ vai của mình dần dần ướt át.
Tiếng khóc quanh quẩn trên sơn đạo Thanh Lam phong, Tiểu sư muội cao ngạo rất để ý hình tượng đã không còn quan tâm tới ánh mắt của các đệ tử bên cạnh. Nàng khóc thật to, mặc sức mà khóc, giống như phát tiết ái mộ hơn bốn mươi năm nay. Tất cả tình cảm đều tích tụ vào trong nước mắt, khô cạn cùng nó.
Đến khi mặt trời đã xuống núi thì tiếng khóc của Mộ Thiên Tâm mới chậm rãi bé lại, nàng thả lỏng cái ôm, nghẹn ngào hỏi Lạc Tiệm Thanh: “Sư huynh, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng… ngươi có thể hôn ta được không?”
Nói xong, Mộ Thiên Tâm ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ, ánh mắt vì khóc lâu đã đỏ bừng như quả đào, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Nhưng khi đối mặt với Tiểu sư muội yếu ớt nhà mình, Lạc Tiệm Thanh lại lắc đầu, cười nói: “Sư muội, ta thích người đó, ta sẽ không hôn ngươi. Bởi vì ngươi là sư muội của ta, mà trong lòng ta đã có người đó.”
Lời này vừa nói ra, lại nghe Mộ Thiên Tâm hừ một tiếng, hất cằm lên cao ngạo nói: “Hừ, vậy mới đúng, đây mới là Đại sư huynh của ta. Người con gái kia thật sự là quá hạnh phúc, tức chết ta. Nếu nàng muốn gả vào Thái Hoa Sơn thì nhất định phải qua được cửa ải của Mộ Thiên Tâm ta! Sư huynh, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn kết hôn với người kia, Mộ Thiên Tâm ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ, nhưng điều kiện tiên quyết là… nàng phải đánh bại ta!”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy, buồn cười trêu ghẹo: “Ngươi xác định… thật sự muốn người đó đánh bại ngươi?”
Mộ Thiên Tâm nghênh ngang kiêu ngạo nói: “Chắc chắn rồi! Ta là ai chứ? Ta là Mộ Thiên Tâm Thanh Lam phong! Nếu nàng dám đụng đến một sợi tóc của ta, ta sẽ để sư phụ ta đánh nàng!”
Hai người còn nói vài câu nữa, sau đó Mộ Thiên Tâm kiêu ngạo hất cằm rời đi. Trên khuôn mặt xinh đẹp ngoại trừ nước mắt chưa lau sạch, ngoại trừ đôi mắt sưng đỏ, mọi thứ đều giống như bình thường, nàng vẫn là Mộ Thiên Tâm vô cùng kiêu ngạo của Thanh Lam phong.
Nhưng khi Mộ Thiên Tâm đi đến cuối sơn đạo thì nàng bỗng nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ yếu ớt hỏi: “Sư huynh, ba mươi lăm năm trước chúng ta cùng đi tới Yêu Thú viên trong Ngự Thú phong chơi đùa, ngày ấy chúng ta ham vui quên mất thời gian, trời tối sầm, đám yêu thú đều gào rống. Khi đó ngươi ôm ta, an ủi ta đừng sợ, nói ngươi sẽ bảo vệ ta cả đời. Sư huynh… ngươi còn nhớ chứ?”
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi buông mi, nói khẽ: “Ta nhớ.”
Bóng lưng Mộ Thiên Tâm cứng đờ.
Lạc Tiệm Thanh nhắm mắt lại, cười nhạt nói: “Tiểu sư muội của ta sao có thể để người khác bắt nạt. Nếu có ai dám, thì phải bước qua xác sư huynh. Chuyện này ta cũng không quên… lấy thân phận sư huynh.”
Mộ Thiên Tâm đứng ở cuối sơn đạo hồi lâu, sau đó điểm đầu ngón chân bay đi. Nàng giống như ngọn lửa nóng cháy hòa vào màu xanh của đất trời, đi rất dứt khoát, không hề do dự, biến mất trước mắt Lạc Tiệm Thanh.
Có một số việc nhất định phải cắt đứt sớm, đau dài chung quy cũng không bằng đau ngắn.
Lạc Tiệm Thanh đứng ở Thanh Lam phong hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng rời đi.
Còn hơn một năm nữa là tới đại bỉ tông môn giữa đệ tử bảy phong, lúc trước y từng khiêu khích Huyền Linh Tử, nói nếu y thua thì sao. Huyền Linh Tử khi đó có lẽ giận quá nên không nhớ, giờ y đã là Nguyên Anh kỳ. Trong cả đám đệ tử chỉ có Lạc Tiệm Thanh là Nguyên Anh Kỳ, trừ phi có người khiêu chiến, nếu không y hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Nhưng cho dù hiện tại Lạc Tiệm Thanh đã đứng đầu trong đám đệ tử trẻ tuổi của Thái Hoa Sơn, thậm chí trở thành một trong những thiên tài tuyệt thế của đại lục Huyền Thiên, nhưng mục tiêu của y không chỉ có thế.
Mục tiêu của y là vượt qua người kia. Người kia là Hóa Thần kỳ, vậy y sẽ trở thành Hóa Thần kỳ!
Dọc theo đường đi từ Thanh Lam phong về Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn tính toán xem hơn một năm này nên tu luyện thế nào, đến mấy tháng cuối cùng lại tới Vạn Thú lĩnh rèn luyện năng lực thực chiến của mình, cũng đi cướp đoạt một vài cơ duyên. Nhưng mọi thứ còn chưa tính toán kĩ càng, y vừa ngẩng đầu lên đã thấy nơi vốn là căn nhà trúc của mình giờ đã thành một đống hoang tàn.
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Nhìn sang bên trái, rồi lại nhìn sang bên phải.
Ừ, không đi nhầm đường, đúng là nơi này.
Vậy nên đống trúc lởm chởm này… là nhà trúc y đã ở vài thập niên?!
Lạc Tiệm Thanh tiến tới gần, ngồi xổm xuống nhặt một mảnh vụn trúc cẩn thận xem xét. Đúng là bị linh lực ép vụn. Thật ra không cần kiểm tra Lạc Tiệm Thanh cũng có thể đoán được, cả đại lục Huyền Thiên, ngoại trừ Yêu Tôn đáng sợ kia cùng với Ma Tôn của Ma Đạo cung, còn ai có thể đánh nát nhà trúc của y mà Huyền Linh Tử không biết?
Yêu Tôn xé bỏ khế ước đi ra? Không có.
Ma Tôn rời khỏi Ma Đạo cung lén tới Thái Hoa Sơn tìm chết? Không có.
Vậy còn có thể là ai? Chắc chắn là sư phụ bị y khiêu khích mấy ngày nay chứ ai.
Lạc Tiệm Thanh nhếch môi, đứng dậy vỗ vỗ áo bào của mình. Đạo bào màu trắng viền xanh phần phật nhảy múa trong gió, tu sĩ tuấn mỹ ung dung đi tới nhà trúc bên cạnh. Mắt phượng hẹp dài hơi rủ xuống, Lạc Tiệm Thanh chắp tay hành lễ, giọng nói bình tĩnh: “Sư phụ, phòng của đồ nhi đã không còn, tối nay không biết nên nghỉ ngơi ở đâu.”
Trong nhà trúc không có động tĩnh gì.
Lạc Tiệm Thanh cũng không nản lòng, lại nói: “Sư phụ, trên Ngọc Tiêu phong chỉ có hai thầy trò chúng ta. Hôm nay đồ nhi đã tới không ít nơi, trao đổi công việc trong tông môn với Tứ sư đệ, lại tới Thanh Lam phong nói chuyện với Tiểu sư muội. Hiện giờ rất mỏi mệt, mong sư phụ mở cửa để đồ nhi có thể nghỉ ngơi.”
Lá trúc nhẹ nhàng đong đưa, không có ai trả lời.
Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh bỗng thay đổi sắc mặt, quát lớn: “Sư phụ, không biết là ác nhân nào lại dám làm trò trước mặt tu sĩ đệ nhất thiên hạ, làm trò trước mặt các thái thượng trưởng lão Thái Hoa Sơn, phá huỷ nhà trúc của đồ nhi! Đây là đang đánh lên mặt Thái Hoa Sơn chúng ta, cũng là đánh lên mặt sư phụ ngài! Việc ác như thế sao có thể tha thứ? Sư phụ, đồ nhi sẽ đi bắt ác nhân kia, đưa hắn tới trước mặt ngài, đưa hắn…”
“Im miệng.” Giọng nói thanh lãnh vang lên, thanh âm kia như bình tĩnh đạm bạc nhưng nghe kiểu gì cũng thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi, chỉ nghe Huyền Linh Tử hạ giọng nói từng chữ một: “Lạc Tiệm Thanh, từ khi nào mà ngươi trở nên… trở nên vô lễ như thế!”
Lạc Tiệm Thanh không nhịn được cười khẽ.
Sư phụ của y từ khi ra đời cũng giống y, sinh sống ở Ngọc Tiêu phong lạnh lẽo vắng vẻ này. Nếu như nói Lạc Tiệm Thanh y đời trước tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, được vô số sư đệ sư muội coi như kiểu mẫu thì Huyền Linh Tử chính là tấm gương mà Lạc Tiệm Thanh noi theo, mọi thứ y đều học từ người này.
Bởi vì muốn tiếp cận người này, nên mới vô thức bắt chước hắn, muốn gần hắn hơn một chút.
Vậy nên nhìn xem, người này đã tức đến thế lại vẫn không tìm được từ nào để mắng y, chỉ có thể luôn nói y vô lễ.
Đời trước, trước khi đọa nhập ma đạo, nhiều năm bị đuổi giết, Lạc Tiệm Thanh cũng không nghĩ tới mình có thể biến thành bộ dáng hiện tại. Nhưng từ khi bị trục xuất sư môn, Đại sư huynh hoàn mỹ tuân lệnh lễ phép của Thái Hoa Sơn đã chết, cho dù là hiện giờ, y cũng chỉ có một chiếc mặt nạ hoàn mỹ, tâm của y đã không thể trở về đạm bạc, không màng thế sự như trước kia.
Y có tham vọng, y muốn đạt được tu vi cao; Y muốn giết Lý Tu Thần, y muốn chiếm Thiên Đạo.
Y muốn có được người kia!
Thật ra thì, ngoại trừ những ma tu luôn lạm sát người vô tội, Lạc Tiệm Thanh rất hâm mộ ma tu. Tính cách ma tu kiêu ngạo tùy hứng, muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, đâu giống như tu sĩ chính đạo, luôn tự trói buộc bản thân.
Mà kiếp này, y định vĩnh viễn đeo chiếc mặt nạ hoàn mĩ này, nhưng mà thế sự khó lường, mọi chuyện không như mong muốn.
Người này vẫn là tôn giả không nhiễm bụi trần đứng trên Ngọc Tiêu phong. Mà y đã không thể là thủ đồ Thái Hoa Sơn trời quang trăng sáng nữa.
Đứng trước nhà trúc hồi lâu cũng không được trả lời, Lạc Tiệm Thanh thở dài một tiếng nói: “Sư phụ, đồ nhi đã hiểu rồi.”
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh xoay người rời đi, bắt đầu dọn dẹp các mảnh vụn trúc trên mặt đất. Y đi vào rừng trúc, chặt cây xây lại một gian nhà trúc cho mình. Đến khi mặt trời mọc thì một gian nhà trúc mới đã được hoàn thành.
Nhìn thấy gian nhà trúc này, suy nghĩ của Lạc Tiệm Thanh không khỏi quay về hơn ba mươi năm trước.
Trước mười tuổi, y chưa sống ở căn nhà trúc này, y vẫn luôn ở cùng người kia. Lạc Tiệm Thanh khi đó còn chưa ích cốc, mỗi ngày đều có đệ tử đứng dưới núi đưa cơm, Huyền Linh Tử tôn giả sẽ cùng ăn cơm với y. Trên bàn cơm, Lạc Tiệm Thanh sẽ không nói gì, cũng không phát ra tiếng động gì, bởi vì sư phụ thanh nhã xuất trần của y chính là như thế.
Ăn xong sẽ tu luyện cả ngày. Huyền Linh Tử khoanh chân ngồi trên giường trúc tu luyện, Lạc Tiệm Thanh nho nhỏ ngồi ở bên cạnh hắn. Trẻ con ý chí cũng không vững, trước sáu tuổi, Lạc Tiệm Thanh thường ngủ quên mất, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm lên chân Huyền Linh Tử, vừa mở mắt sẽ thấy khuôn mặt dễ nhìn của sư phụ.
Khi đó, theo bản năng, Lạc Tiệm Thanh luôn cầm lấy lọn tóc rủ xuống trước mặt người này. Huyền Linh Tử sẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Tiệm Thanh, buông tay.”
Nếu Lạc Tiệm Thanh không buông, Huyền Linh Tử cũng sẽ không nói gì.
Đến buổi tối, Huyền Linh Tử vẫn có thể đả tọa tu luyện, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại cần nghỉ ngơi. Một ngày nào đó, không biết là lần thứ mấy Lạc Tiệm Thanh lăn tới chân Huyền Linh Tử, lầu bầu phát ra âm thanh không hài lòng, Huyền Linh Tử liền ôm lấy đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài này, ngủ cùng y.
Từ đó về sau, Lạc Tiệm Thanh sẽ lăn vào lòng Huyền Linh Tử, tìm nơi thoải mái nhất để ngủ.
Bên trong căn nhà trúc nho nhỏ mà thanh lãnh, hai thầy trò ôm nhau ngủ, cứ thế suốt bốn năm.
Lúc Lạc Tiệm Thanh mười tuổi, Huyền Linh Tử phất tay áo tạo một gian nhà trúc cho Lạc Tiệm Thanh, mệnh lệnh y từ nay về sau sẽ ở trong đó dốc lòng tu luyện. Lạc Tiệm Thanh khi đó đã Luyện Khí tầng năm nhưng vẫn mang tâm tính trẻ con, phải rời khỏi sư phụ mà mình yêu quý nhất, y tất nhiên sẽ không vui.
Vì thế nên vào ban đêm, y trộm vào phòng Huyền Linh Tử, muốn chui vào ôm ấp ấm áp kia.
Chờ đợi y chính là Huyền Linh Tử vô tình phất tay áo, Lạc Tiệm Thanh ngơ ngác ngồi dưới đất, chỉ nghe Huyền Linh Tử lạnh lùng nói: “Vi sư dặn ngươi phải ở trong nhà trúc kia dốc lòng tu luyện. Tiệm Thanh, ngươi không nghe thấy lời vi sư nói sao, hay là không coi tôn trưởng ra gì, dám làm trái lời sư phụ?”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Huyền Linh Tử lãnh đạm, ánh mắt nghiêm khắc.
Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng vô tình lạnh lùng như vậy của Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh nho nhỏ lập tức bị dọa, không nói được một lời. Một lúc sau, Huyền Linh Tử thở dài bất đắc dĩ ôm y lên giường. Vừa ôm y vào lòng vừa nói khẽ: “Chỉ một lần này, lần sau không được như thế nữa. Tiệm Thanh… ngủ đi.”
Từ sau hôm đó, Lạc Tiệm Thanh đúng là không dám đi vào nữa, thật sự bị sự nghiêm khắc của Huyền Linh Tử dọa.
Hiện tại đứng trước căn nhà trúc mới tinh, kí ức này đột nhiên hiện về. Lạc Tiệm Thanh nhìn ngắm một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói: “Sư phụ, căn phòng này rất mới, ta vẫn chưa thích ứng. Nếu phòng ở đã thay đổi, vậy còn có… Chỉ một lần này, lần sau không được như thế nữa, có được không?”
Không ai trả lời.
Kiếm văn giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng tỏa sáng, y cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy ra Sương Phù kiếm, xoay người đi vào rừng trúc bắt đầu luyện kiếm. Từng đạo kiếm quang sắc bén hóa thành hư ảnh, tu sĩ áo trắng không ngừng bay múa trong rừng trúc xanh biếc yên tĩnh, mỗi một chiêu đều như khiêu vũ, vẽ lên không trung từng độ cong hoàn mỹ.
Lạc Tiệm Thanh vung kiếm đâm về phía trước, lá trúc nhẹ nhàng lắc lư. Y tiếp tục thu kiếm nhập thủ*, bụi đất nổi lên.
Sương Phù kiếm bị ném giữa không trung, không ngừng xoay tròn, Lạc Tiệm Thanh bắt đầu tạo Thủ Ấn. Sau khi Thủ Ấn thành hình, ngón tay y chỉ về phía Sương Phù kiếm, Thủ Ấn liền khảm lên thân kiếm, hình thành một kiếm ảnh hung tàn.
Kiếm quang mãnh liệt, ánh sáng tỏa ra xung quanh, nhưng khi kiếm quang sắp bao phủ cả rừng trúc thì đột nhiên tắt lịm. Kiếm quang phản phệ bay ngược lại phía Lạc Tiệm Thanh, đúng lúc này, một dòng kiếm khí màu vàng đâm phá không gian, đánh lên kiếm quang đang bay về phía Lạc Tiệm Thanh khiến nó biến mất.
Trong lồng ngực Lạc Tiệm Thanh nóng lên, phản phệ khi kiếm chiêu thất bại khiến huyết khí y bất ổn, y vội vàng quay đầu lại nói: “Sư phụ!”
Nhưng quay đầu lại vẫn chỉ là rừng trúc không một bóng người.
Lạc Tiệm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, buồn cười nhặt lại Sương Phù kiếm rơi trên mặt đất, lại quay về nhà trúc của mình. Y chính thức bắt đầu bế quan tu luyện, ngoại trừ thử đột phá cảnh giới còn muốn cố gắng củng cố tu vi, tinh luyện linh lực, còn có thử sử dụng kiếm chiêu vượt quá cảnh giới kia.
Trên Ngọc Tiêu phong, hai căn nhà trúc mộc mạc thuần khiết, hai thầy trò đều đóng cửa không ai ra ngoài.
Trong vòng một năm, Giải Tử Trạc tới ba lần, Tả Vân Mặc tới hai lần, đám người Mộ Thiên Tâm cũng tới một lần, đều không thấy hai thầy trò này trả lời. Đại khái đoán được đối phương đang bế quan nên mọi người đều bất đắc dĩ rời đi, bốn tháng trước đại bỉ tông môn, Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Giờ khắc này, trong Hạo Minh phong, một đệ tử tướng mạo bình thường cũng thu thập xong bọc hành lý, tính toán xuất môn tìm kiếm cơ duyên tăng thực lực trước đại bỉ tông môn. Mà hắn không biết, tại Ngọc Tiêu phong cách đó không xa, Lạc Tiệm Thanh đã đứng ở trước giường, ánh mắt xoáy sâu về phía Hạo Minh phong, thầm thì: “Thời gian đã đến, nên xuất quan.”
Vị đệ tử kia đúng là Lý Tu Thần.
Hắn muốn tới Vạn Thú lĩnh cách đây hơn ngàn dặm. Trùng hợp là… mục tiêu của Lạc Tiệm Thanh cũng là Vạn Thú lĩnh!
_____________________
*Thu kiếm nhập thủ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook