*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mẹ muốn con đi cùng không?” – Phần Kiều thử đề nghị. Cô không biết Cao Lăng có muốn cô tiễn bà đến đồn cảnh sát không?

Cao Lăng quan trọng nhất là thể diện, bà chắc chắn không thích người ta thấy mình chật vật nhục nhã.

Quả không sao, giây tiếp theo Cao Lăng từ chối ngay: “Không…Mẹ không cần đâu Kiều Kiều”. Bà tạm dừng một lát: “Sáng mai mẹ tự đi, con cứ yên tâm làm việc, không cần để ý đến mẹ”.

Phần Kiều gật đầu, không khuyên ngăn nữa.

Cuộc đời ngắn ngủi lắm nên sống nhẹ nhàng thôi.

Phần Kiều đã đọc câu này trong sách nhưng trước đây cô không hiểu mấy. Mà hiện tại, đứng ở đây, dõi the bóng dáng Cao Lăng phong phanh rời đi trong gió lạnh, Phần Kiều bất chợt hiểu thời khắc tha thứ cho người khác chính là đối xử tử tế với chính mình.

Lời xin lỗi chân thành đã đòi công bằng cho những ngày tháng khóc thầm tuyệt vọng, kết thúc đoạn ký ức Phần Kiều không bao giờ muốn hồi tưởng.

Ít nhất giây phút này, tất cả chuyện đã qua chậm rãi lắng xuống, phủ một lớp bụi cũ thời gian.

Cô thanh thản thở một hơi dài, bên ngoài gió bấc thổi xào xạc. Cô chỉ khoác một chiếc áo, hơi lạnh bám vào da dẻ khiến Phần Kiều lạnh run, cô túm chặt áo.

“Cô ơi….” – Đằng sau có một giọng nói non nớt vang lên. “Con chờ cô nãy giờ nhưng cô vẫn chưa về…..”.

Bối Bối núp sau cửa kính bể bơi, thò đầu còn đội nón bơi nhỏ nước tong tong ra ngoài. Tuy không đứng trước gió nhưng cô bé lạnh run, tay chân trần trụi đều bị đông cứng.

Phần Kiều hoảng hốt, ngữ khí dồn dập: “Bội Bội, cô đã bảo con đứng trên bờ khởi động, bên ngoài lạnh vậy sao con còn ra đây!”.

Trương Bội Bội tựa như bị dọa sợ, cô bé rụt người, bối rối mân mê sau lưng, hai mắt mở to khiếp hãi: “Con tìm cô thôi mà….”.

Hành động của Bội Bội bỗng trông thật quen mắt, cô lắc lắc đầu, nhanh chóng bước vào cổng, nắm tay cô bé đi về phía đại sảnh ấm áp.

“Ngoài cửa lạnh thế sẽ ốm mất….Không phải cô bảo đi một chút rồi về ngay sao?” – Phần Kiều ôn tồn dỗ dành, một cảm giác thân thiết khó tả dâng lên khiến cô kiên nhẫn với cô bé hơn rất nhiều”.

“Nhưng mà con có chuyện muốn nói với cô …..”- Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lòng bàn tay Phần Kiều, đôi mắt tròn xoe căng thẳng pha lẫn sự nghiêm túc.

“Chuyện gì?” – Phần Kiều thấy Bội Bội nghiêm túc, cô ngồi ngang tầm mắt cô bé. “Em có chuyện gì vậy?”.

“Bác quản lý nói vịt con năm tuổi là rời khỏi mẹ, bây giờ con bốn tuổi” – Cô bé khoa tay múa chân bắt đầu xòe ngón tay. “Con nhỏ hơn vịt vàng một tuổi, cô dạy thêm cho con được không?”.

Nói xong, cô bé buông tay phải, nắm mỗi tay trái Phần Kiều, hơi rầu rĩ: “Năm ngoái chú và em trai đến thì mẹ không quan tâm con nữa”.

“Mẹ không quan tâm con sao?” – Phần Kiều hoang mang, không phải quản lý nói Bội Bội được mẹ đưa đến đây à? Mà học phí ở đây không rẻ, nếu mẹ dẫn tới thì hẳn mọi chuyện không tệ như vậy. Chưa đợi cô suy nghĩ kĩ càng, Trương Bội Bội nhàu nhĩ nói: “Mẹ không thích con”.

Hình như tủi thân, cô bé hừ một tiếng: “Con không thích mẹ thì có”, hai tay ôm chầm cánh tay Phần Kiều: “Con chỉ thích cô giáo thôi”.

Trương Bội Bội không chịu thiệt, hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bi bô bi bô, Phần Kiều sực nhớ cô bé giống ai. Giọng điệu, thần thái này giống Phần Kiều hồi nhỏ không khác một li, ngoài miệng nói không thích nhưng trong lòng để ý vô cùng.

Ban nãy Phần Kiều không đi bao xa, Bội Bội đã nhắm mắt nhắm mũi tò tò theo sau. Giống hệt khi xưa mỗi khi yêu thương ai thì sợ họ bỏ đi, thiếu cảm giác an toàn cực độ.

Nghĩ tới chuyện đó, trái tim Phần Kiều mềm nhũn vô hạn. Trương Bội Bội vẫn đội nón bơi, Phần Kiều nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: “Ba con đâu?”.

Nhắc tới ba, vẻ mặt Trương Bội Bội hơi khó hiểu, cô bé gãi gãi cánh tay: “Con không có ba, con chỉ ở với bà”.

Phần Kiều tưởng ba mẹ cô bé ly dị, Trương Bội Bội vừa trả lời, toàn bộ lời nói còn lại đã mắc kẹt trong cổ họng. Cô vốn không biết cách an ủi, giờ phút này lại càng không nói nên lời.không ra lời.

Nhớ lại thì đúng là người đưa đón cô bé là bà.

Trên đời này có vô số mảnh đời bất hạnh, cô vừa vặn gặp một người.

Trương Bội Bội còn nhỏ nên không thể nhìn thấu cảm xúc phức tạp ẩn dưới đôi mắt Phần Kiều. Phần Kiều không nói gì khiến cô bé nghĩ cô không vui, co bé lén lút liếc Phần Kiều rồi miễn cưỡng buông tay.

Tính nhạy cảm cũng giống cô.

Trong lòng Phần Kiều phức tạp đan xen, cô thở dài, kéo Trương Bội Bội vào lòng và vỗ nhẹ lưng, dịu dàng bảo: “Thật ra cô không khác Bội Bội đâu, sau khi mẹ có nhà mới cũng không tới gặp cô nữa”.

“Sau đó rất lâu cô không dám xuống bể bơi luôn…..”.

“Rồi sao nữa?” – Trương Bội Bội hai mắt sáng rỡ như tìm được đồng đội.

“Rồi có một chú giúp cô bơi lại, chỉ cần dũng cảm xuống nước là cảm giác trở về….” – Phần Kiều như truyền thụ kinh nghiệm, Trương Bội Bội ngồi xuống bể bơi, chăm chú nghe.

Phần Kiều nghe kể Trương Bội Bội bị đuối nước khi không có người lớn bên cạnh, suýt chết đuối. Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc là một cơn ác mộng kéo dài, những ai thực sự trải qua mới hiểu được cảm giác ấy chân thật đến mức nào.

Cơn ác mộng đó là điều khủng khiếp nhất cuộc đời một đứa nhỏ bốn tuổi, bể bơi sóng dập dềnh lại là bóng ma không thể thoát khỏi.

Vì thế Trương Bội Bội có thể xuống nước chưa cần huấn luyện đã là một bước tiến vô cùng dũng cảm.

......

“Rào rào” – Phần Kiều lên bờ trước rồi kéo Bội Bội lên, ném cho cô bé một chiếc khăn lông lớn, đang lau nước trên người thì nghe ai đó trong bể bơi gọi.

“Phần Kiều! Cháu tới đây một chút”.

Người gọi là bác quản lý cao tuổi đứng cạnh bể bơi, cười tủm tỉm vẫy tay với Phần Kiều.

Sắp đến giờ tan làm, bác ấy còn việc gì nhỉ?.

Phần Kiều nghi ngờ nhưng vẫn bỏ khăn xuống, chạy sang phía đối diện.

“Phần Kiều, năm nay cháu có tham gia giải vô địch bơi lội châu Á dành cho sinh viên không?”

“Giải vô địch châu Á?” – Phần Kiều ngờ vực, giũ khô nước. “Cháu không biết nữa, huấn luyện viên chưa nói gì với cháu….Cháu có đủ tư cách dự thi không ạ?”.

“Tại sao không?” – Bác quản lý muốn dẹp ngay lòng tự ti của Phần Kiều. “Thành tích của cháu đủ để người cả nước sáng mắt rồi, bác xem suốt hai ngày nay, cháu còn bơi nhanh hơn giải vô địch quốc gia ấy chứ”.

“Thật sự có khả năng…. ạ?” – Phần Kiều căng thẳng bóp chặt tay sau lưng. Dù gì lần trước cô chỉ giành được hai huy chương bạc….

“Phần Kiều….” – Bác quản lý thở dài, tha thiết. “Năm nay cháu mới 19 tuổi, là độ thành tích nở rộ. Cháu xem cháu trẻ thế, lẽ ra cháu phải tràn đầy tự tin, cháu bày ra dáng vẻ tự hào nhất bác xem nào. Cháu có tuổi trẻ thì phải phấn chấn lên chứ!”.

“Bác trông chờ cháu giành huy chương về đấy, để làm người đại diện bể bơi nữa”.

Nghe bác quản lý khen ngợi, Phần Kiều ngượng ngùng, vành tai đỏ lựng, cô cúi đầu.

Có điều, Phần Kiều ghi nhớ vấn đề bác quản lý nhắc tới. Vận động viên sẽ đột phá trong quá trình thi đấu, ở giải quốc gia năm ngoái Phần Kiều đã tự tạo nên kì tích cho chính.

Cơ hội đột phá lần hai sẽ rất dễ xảy ra, Phần Kiều hiện mạnh hơn so với thành tích giải quốc gia. Phần Kiều thích cảm giác vẫy vùng trong nước, không đề cập những phương diện khác, cô suy nghĩ với cấp độ của mình thì có lẽ giải vô địch Châu Á là giải đấu tốt nhất.

Sau khi tiễn học trò cuối cùng trong hồ, Phần Kiều tắm rửa, mặc áo choàng, quấn kĩ khăn quàng rồi ra khỏi bể bơi, băng cổng Tây về kí túc xá.

Trời lạnh, trên đường vài người qua lại lẻ tẻ, Phần Kiều vừa về đã thấy hai ba người ăn mặc như phóng viên phát hiện ra mình, đuổi theo hướng ký túc xá.

Sùng Văn cấm người ngoài vào, chắc là xe phóng viên đã bị chặn trước cổng. Bọn họ đành mang vũ khí đạn dược đuổi Phần Kiều qua nửa khuôn viên trường, đổ mồ hôi hột.

Tụt lại phía sau, Phần Kiều nhạy bén phát hiện phía sau đồng phục đài có một logo nhỏ.

Đài Xoài?[1]   

[1]: Đài Hồ Nam/湖南卫 hay còn gọi là đài Xoài vì logo có giống hình quả xoài, thuộc tỉnh Hồ Nam. Đây là đài truyền hình được xem nhiều thứ hai của Trung Quốc, chỉ đứng sau CCTV)

Phần Kiều không hiểu, là người đài truyền hình sao? Sùng Văn có chuyện để phỏng vấn cho chuyên mục giải trí à?

Cô lắc lắc đầu, một khả năng chợt lóe.

Những người này đổ xô về ký túc xá, cô liên kết họ với tin tức giữa cô và Cố Diễn lan truyền trên mạng......

Hay…. Người đài truyền hình tìm là cô?.

Phần Kiều chạy càng chậm, theo bản năng sờ soạng khăn quàng, cũng may kéo kín khăn nên không ai nhìn được rõ mặt, hẳn là phóng viên sẽ không chú ý đến cô. Tuy thế Phần Kiều vẫn lo, cô kéo cao khăn sắp che khuất mắt mới dừng.

Gần đến ký túc xá, Phần Kiều thấy một đám người ùn ùn chạy xuống từ tòa 17, cô gần như xác định bọn họ tìm mình. Không biết họ moi tin cô ở ký túc xá từ đâu, bọn họ ngồi chồm hổm canh chừng cô về phòng.

Sợ bị phát hiện, Phần Kiều chỉ dám loanh quanh ở con đường rải sỏi của vườn hoa sau tòa nhà. Vườn hoa có một bụi cây to, tuy rụng hết lá nhưng vẫn khom lưng núp được. Phần Kiều có thể quan sát tình huống bên ngoài nhưng người khác không thể thấy cô.

Tòa 17 có hai cửa, cửa trước và cửa sau, nếu cửa trước đã bị chặn thì khả năng duy nhất là cửa sau. Nếu phóng viên đã mai phục ở đó thì về cơ bản cuộc đời của Phần Kiều đã tiêu tùng. Cô không biết cách nói chuyện, không biết giải thích mối quan hệ giữa mình và Cố Diễn thế nào.

Đáng tiếc hôm nay Phần Kiều quá xúi quẩy, cô chưa vòng đến cửa sau thì đã thấy một đám người chờ sẵn, nhiều hơn cửa trước gấp mấy lần.

Mọi phương án khả thi cô đều nghĩ hết rồi

Đội bảo vệ tuần tra Sùng Văn cũng cố gắng giải tán phóng viên nhưng bảo vệ vừa rời khỏi thì họ lại bu đen bu đỏ, gọi nữa thì phiền lắm.

Làm sao bây giờ…..

Thắt lưng Phần Kiều gần như cứng đờ, cô đổ mồ hôi ướt rượt, họ hoàn toàn không có dấu hiệu rời đi.

Phóng viên không về thì Phần Kiều vào ký túc xá đường nào? Chẳng lẽ hôm nay phải ở ngoài?

Còn biết bao ngôi sao nổi tiếng chưa được phỏng vấn, cố chấp đuổi theo cô làm gì?

Mấy người có gan thì bám theo Cố Diễn đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương