Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ
-
Chương 68
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một hàng người xếp dài ngoẵng trước quầy thu ngân, Cố Diễn đẩy xe phía sau, Phần Kiều cùng xếp hàng theo. Có điều sự việc mới nãy khiến Phần Kiều thất thần, điều hòa trong siêu thị hầm hập nên Phần Kiều nới lỏng khăn quàng ra.
Quầy tính tiền hơi lộn xộn, dòng người chầm chậm nhích từng bước, chân tê rần nhưng chỉ tiến được một đoạn ngắn.
“Em mệt không?” – Cố Diễn quay sang nhìn Phần Kiều đứng không vững, bổ sung thêm: “Em về xe nghỉ ngơi chút đi”.
“Không cần đâu” – Phần Kiều ngả toàn thân lên tấm lưng vững chãi bên cạnh, trả lời: “Em nghỉ ngơi ở đây cũng được”.
Cố Diễn lắc đầu, lấy khăn quàng của Phần Kiều, điều chỉnh tư thế để cô có thể dựa thoải mái hơn.
Điện thoại trong túi rung lên, là La Tâm Tâm nhắn tin tới. Phần Kiều bật điện thoại định trả lời, bỗng một tiếng *tách* vang lên, một tia sáng bất chợt lóe sáng.
Ai chụp hình cô thế?
Phần Kiều ngẩng đầu, phát hiện một cậu trai mặc áo sơ mi ca rô hàng đối diện vội vàng cất điện thoại.
Phần Kiều chưa chắc liệu cậu ta có chụp mình hay không, đang chần chừ thì Cố Diễn phản ứng trước. Anh dắt tay cô đứng vào hàng chính, cúi đầu bảo: “Kiều Kiều, em xếp hàng ở đây nhé”.
Bỏ lại một câu, anh bước thẳng sang phía cậu trai kia.
Từ khi tấm ảnh chụp Phần Kiều lan truyền trên mạng, đôi khi sẽ có người đi đường nhận ra. Họ thường xin chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký nhưng Phần Kiều lịch sự từ chối. Tuy nhiên nếu chụp lén như vậy, cô cũng bó tay.
Nhờ Cố Diễn một tay kiểm soát, hiện rất ít phương tiện truyền thông dám đăng bài, đưa tin đồn thất thiệt về Phần Kiều nhằm câu view hay sự nổi tiếng, ngay cả những nền tảng mạng xã hội lớn cũng cấm tìm kiếm từ khóa [Phần Kiều]. Điều này vô tình kích thích trí tò mò của cư dân mạng, đó lại là cơn đói tin blogger hằng mong để bọn họ quan tâm đến nhất cử nhất động của Phần Kiều.
Cư dân mạng bất ngờ truyền tay nhau những tấm ảnh Phần Kiều ngày tổng kết tiểu học hay những tấm ảnh chụp lén trong lớp, khi huấn luyện, chúng được chia sẻ với tốc độ chóng mặt. Phần Kiều hết nói nổi, chẳng lẽ biệt danh “biến nhiệt” mọi người rủ tai nhau không những chỉ cô dễ phát sốt mà còn ám chỉ cô dễ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nữa hả?.
Nếu chụp bình thường cũng không sao, nhưng bây giờ cô đang dựa lưng Cố Diễn….
Phần Kiều rầu rĩ, vì sao mình gỡ khăn quàng xuống chứ? Cố Diễn chưa bao giờ xuất hiện trên bảng tin giải trí, nếu ảnh bị phát tán trên mạng, người ta đào bới thì….
Phần Kiều chưa hết mông lung, Cố Diễn đã giải quyết cậu trai kia xong xuôi, dù cậu ta không nỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn giao điện thoại ra. Cố Diễn nhận điện thoại, xóa hình, kiểm tra kỹ lưỡng bộ nhớ đám mây, xác nhận không còn bất kì dấu vết nào mới trả cậu ta.
Phút cuối cùng, không biết Cố Diễn đã nói gì mà cậu ta sợ biến sắc, phải cố giữ chặt bàn tay vài lần. Cố Diễn mới xoay người về hàng.
Đòn đau nhớ đời, Phần Kiều vâng lời quàng khăn, thanh toán xong cũng không dám gỡ.
Khúc nhạc đệm này qua đi, Phần Kiều quẳng chuyện này ra sau đầu, không suy nghĩ nữa.
......
Kết thúc mua sắm, Cố Diễn lái xe về nhà, tuy nhiên đích đến không phải căn hộ mà là phủ đệ nhà họ Cố ở số 98 Thái Bình, Tây Thành.
Không giống căn hộ Côn Lôn, tòa nhà cổ kính đậm chất truyền thống giăng đèn kết hoa mừng năm mới, rộn rã tưng bừng vô cùng.
Cổng chính đã treo hai câu đối đỏ thắm, quản gia Trầm trong trang phục ngày Tết vui mừng nghênh đón. Mái tóc cước chải gọn gàng sau đầu, khoảng trống giữa hai hàng lông mày ánh lên vài phần khoan khoái.
Khoảng thời gian này ông rất hài lòng về Phần Kiều.
Ở yến tiệc lần trước, ông đã đề nghị Phần Kiều khuyên nhủ ngài Cố dọn về phủ đệ, quả nhiên thành công, vài ngày sau Cố Diễn bỗng xuất hiện. Tuy vẫn thường xuyên ở căn hộ Côn Lôn, nhưng thỉnh thoảng ngài ấy vẫn đưa Phần Kiều về đôi ba ngày, ít ra không trống huơ trống hoác như trước.
Thời gian trở về nhà ngày một nhiều, Phần Kiều bắt đầu không ghẻ lạnh tòa nhà khổng lồ này nữa. Vốn dĩ nó rất đẹp, chỉ là bầu không khí khiến cô không thích thôi. Mở lòng bước vào một thời gian, Phần Kiều phát hiện người hầu luôn im lặng tập trung làm việc, không quấy rầy mình.
Người giúp việc căn hộ đã nghỉ đông, không ít người hầu phủ đệ thay phiên nhau hoàn thành tốt công việc, đảm bảo đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Người hầu muốn tiến đến cầm túi đồ trong tay Cố Diễn, Cố Diễn lập tức từ chối: “Không cần”.
Người nọ chưa kịp phản ứng, Cố Diễn quay sang nói với quản gia Trầm: “Bác Trầm, tối nay cho nhà bếp nhỏ nghỉ đi”.
“Ngài muốn đích thân nấu bữa tối sao?” – Quản gia Trầm kinh ngạc.
“Chỉ có tôi và Phần Kiều dùng bữa, đơn giản một chút là được” – Cố Diễn trả lời.
“Nhưng….” – Mặc dù bữa cơm có nhưng vẫn là bữa cơm tất nhiên, phải long trọng một chút chứ. Quản gia Trầm định khuyên thêm, Cố Diễn đã quyết định.
“Vậy nhé” – Đôi chân dài nhanh chóng rảo bước, ngày càng cách xa quản gia Trầm. “Tối nay hết việc rồi, chuẩn bị buổi tiệc ngày mai thật tốt là được”.
Giao thừa năm ngoái, khi vẫn được đón Tết cùng ông cụ Cố thì rất quạnh quẽ, vì thế mời vài người trong tộc đến nhà, thuận tiện giúp Cố Diễn tạo dựng nhiều mối quan hệ vững chắc. Về phương diện khác, đó cũng là một vinh dự lớn lao cho những ai được mời đến phủ đệ.
Phong cách làm việc của Cố Diễn và ông cụ Cố không giống nhau, anh không thích những bữa tiệc xa hoa ồn ào nên giao thừa năm nay không mời ai. Quản gia Trầm nghĩ yến tiệc ngày mai cũng sẽ bị hủy bỏ, không ngờ ngài Cố đã phân phó ông chuẩn bị, đây thực sự là một niềm vui bất ngờ.
“Phần Kiều, nhanh nào”.
“Dạ” – Phần Kiều chạy vài bước đuổi kịp Cố Diễn, không nhịn được nên quay nhìn quản gia Trầm đang vui mừng khom lưng. Phần Kiều thì thầm với Cố Diễn: “Mỗi khi anh về nhà, ông ấy rất vui”.
“Coi chừng bậc thang” – Cố Diễn tay xách nách mang, không rảnh tay dẫn cô, đợi Phần Kiều an toàn bước lên bậc thềm mới trả lời. “Ông ấy già rồi, sợ bản thân mình vô dụng”.
Phần Kiều nghe thế, trí tưởng tượng lại tự do bay nhảy, cô gọi anh: “Cố Diễn…”.
“Chuyện gì?”.
“Nếu một ngày em già đi thì sao? Lúc đó thân thể biến da, làn da nhăn nheo, anh có…..”.
“Không phải khi ấy anh sẽ già hơn, xấu hơn em sao?” – Cố Diễn ngăn Phần Kiều nói tiếp, nhưng không vì câu hỏi bâng quơ này mà lấp liếm. “Kiều Kiều, anh sẽ cố gắng là người đầu tiên thử nghiệm tất cả những vấn đề em lo lắng”.
“Vì vậy, em sẽ không cần lo lắng gì cả, dù cho hai mươi hay năm mươi năm nữa”.
Anh nói cho Phần Kiều biết mình sẽ từng bước từng bước già trước cô, lo hết thảy những điều cô băn khoăn bận lòng. Phần Kiều là người nắm quyền chủ động, cô không cần phải suy nghĩ miên man, chỉ cần an yên một đời.
Đây là một câu tỏ tình nghiêm túc đúng không?.
Nhìn vẻ chân thành của Cố Diễn, đột nhiên linh hồn Phần Kiều trống rỗng. Giống một sợi dây leo nhẹ nhàng bò trườn quanh trái tim ngưa ngứa, vầng thái dương ban phát những tia nắng khiến cơ thể căng tràn sức sống ấm áp, đem đến năng lượng vĩnh hằng.
Dư vị ngọt ngào nhấm nháp trái tim, khóe miệng cô bất giác cong lên, thấy anh xách túi cả hai tay, cô vội vàng chạy nhanh, nhanh nhảu đề nghị: “Cố Diễn, em cầm phụ anh”.
Nếu anh nấu cơm cho cô, việc gì cô không phụ anh chứ?.
Cố Diễn dở khóc dở cười, cuối cùng đưa Phần Kiều một túi đựng hai loại rau nhỏ.
......
Xem Cố Diễn nấu cơm là một loại hưởng thụ, từ sơ chế đến xắt rau, bắc nồi, suốt quá trình nhịp nhàng rất sinh động. Phần Kiều chống cằm, không rời mắt.
Ban đầu Phần Kiều định giúp, phát hiện cuối cùng mình chỉ vướng tay chân Cố Diễn, thôi ngồi yên chờ ăn là được.
Nấu cơm xong, sắc trời đậm màu, ai đõa đã bắn pháo trên đường Trường An. Những tòa nhà cao tầng bao lấy tòa phủ đệ, pháo hoa bung tỏa trên bầu trời sáng rực, tất nhiên đã thoát khỏi tầm chắn của những tòa nhà. Phần Kiều nhanh chân đến cửa sổ phòng bếp ngắm.
Tuy hơi xa nhưng Phần Kiều vẫn thấy rõ.
Hàng ngàn cánh hoa lửa li ti rũ đuôi như con bướm tung cánh, có cái giống bồ công anh bay tán loạn trong gió, trăm hoa khoe sắc, hết sức lộng lẫy.
Pháo hoa bắn hồi lâu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Cố Diễn đứng phía sau gọi: “Kiều Kiều, ăn cơm thôi”.
Phần Kiều quay lại, đôi mắt ươn ướt. Cô mở miệng gọi: “Cố Diễn….”.
“Chuyện gì vậy?” – Cố Diễn ôn hòa hỏi, dường như anh nhận ra cô khác đôi chút.
“Em rất hạnh phúc”.
“Tuy mẹ vắng nhà nhưng em không nhớ mẹ chút nào”.
“Anh cũng vậy” – Cố Diễn chân tình đáp lời, anh biết câu cuối Phần Kiều nói dối, nhưng anh không vạch trần cô.
Tia nắng vươn đến khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vạn năm làm băng tuyết dần tan, cảnh tượng chói lòa.
......
Miền nam không có tập tục đón giao thừa. Vì sáng dậy sớm nên Phần Kiều mới xem TV một lát đã căng da bụng chùng da mắt, cô chống khuỷu tay lên sô pha bên cạnh, ngủ gà ngủ gật.
“Kiều Kiều” – Cố Diễn khẽ khàng gọi hai tiếng, nhận ra cô thật sự ngủ say, hít thở đều đều.
Phần Kiều mặc một chiếc áo cashmere màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng sáng, hàng mi rũ xuống như chú bướm muốn giương cánh bay, đóa môi mềm mại như viên kẹo trơn nhẵn ngọt ngào.
Ánh mắt Cố Diễn dời xuống vòng cổ pha lê nhỏ kia.
Ngày Phần Kiều tỉnh dậy ở bệnh viện, anh đã trả nó cho cô, là di vật của ba Phần Kiều.
Nhờ chiếc vòng này, Phần Kiều đã tin anh, đồng ý cùng quay về Đế Đô.
Tuy nhiên, lai lịch thật sự của chiếc vòng này không giống những gì Cố Diễn giải thích, không phải anh nhận từ ba Phần Kiều mà từ cảnh sát điều tra hiện trường.
Thời gian trôi lâu đến thế, cái chết của ba Phần Kiều chính là một cái ngòi nổ giữa hai người. Có lẽ đây chính là lúc giải quyết nó, Cố Diễn cụp mắt, trầm tư.
......
Mùng một Tết đến rồi!!!
Phần Kiều ngồi dậy, duy nhất một lớp tuyết dày tích tụ ngoài cửa sổ trước mắt cô.
Chắc tuyết rơi từ đêm giao thừa, cô ngủ sớm nên không biết.
Vân Nam hiếm khi có tuyết, một người miền Nam đích thực lần đầu chứng kiến tuyết rơi đã bất chấp giá rét, bọc kĩ mình trong áo khoác, quàng khăn, đeo bao tay rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi lầu Cẩm Vinh.
Phủ đệ phủ bạc trắng khắp mọi nơi, mái hiên đến ngói lưu ly[1] đình bát giác đều phủ một lớp tuyết dày. Khuôn viên vườn đã được ủ rơm để không bị đóng băng, còn những con cá KOI quý giá đáng thương trong hồthì nhóm người hầu đành liên tục đục băng, đặt máy bơm oxy xuống mới chắc chắn chúng sống sót ổn thỏa.
[1]: Ngói lưu ly hay còn gọi là ngói âm dương. Tên chính xác hơn là ngói âm dương tráng men. Gọi là ngói âm dương vì do cấu tạo của chúng. Ngói có hai phần âm và dương. Theo đó phần âm có kết cấu lớn hơn nằm dưới. Phần dương có kết cấu hình ống và nằm ở trên. Ngoài ra còn có diềm để trang trí cho ngói – công đoạn cuối cùng để hoàn thiện việc lợp ngói.
Trời hửng sáng, người hầu bận rộn trong phủ đệ báo Phần Kiều biết một bữa tiệc đáng ghét sắp bắt đầu.
Một hàng người xếp dài ngoẵng trước quầy thu ngân, Cố Diễn đẩy xe phía sau, Phần Kiều cùng xếp hàng theo. Có điều sự việc mới nãy khiến Phần Kiều thất thần, điều hòa trong siêu thị hầm hập nên Phần Kiều nới lỏng khăn quàng ra.
Quầy tính tiền hơi lộn xộn, dòng người chầm chậm nhích từng bước, chân tê rần nhưng chỉ tiến được một đoạn ngắn.
“Em mệt không?” – Cố Diễn quay sang nhìn Phần Kiều đứng không vững, bổ sung thêm: “Em về xe nghỉ ngơi chút đi”.
“Không cần đâu” – Phần Kiều ngả toàn thân lên tấm lưng vững chãi bên cạnh, trả lời: “Em nghỉ ngơi ở đây cũng được”.
Cố Diễn lắc đầu, lấy khăn quàng của Phần Kiều, điều chỉnh tư thế để cô có thể dựa thoải mái hơn.
Điện thoại trong túi rung lên, là La Tâm Tâm nhắn tin tới. Phần Kiều bật điện thoại định trả lời, bỗng một tiếng *tách* vang lên, một tia sáng bất chợt lóe sáng.
Ai chụp hình cô thế?
Phần Kiều ngẩng đầu, phát hiện một cậu trai mặc áo sơ mi ca rô hàng đối diện vội vàng cất điện thoại.
Phần Kiều chưa chắc liệu cậu ta có chụp mình hay không, đang chần chừ thì Cố Diễn phản ứng trước. Anh dắt tay cô đứng vào hàng chính, cúi đầu bảo: “Kiều Kiều, em xếp hàng ở đây nhé”.
Bỏ lại một câu, anh bước thẳng sang phía cậu trai kia.
Từ khi tấm ảnh chụp Phần Kiều lan truyền trên mạng, đôi khi sẽ có người đi đường nhận ra. Họ thường xin chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký nhưng Phần Kiều lịch sự từ chối. Tuy nhiên nếu chụp lén như vậy, cô cũng bó tay.
Nhờ Cố Diễn một tay kiểm soát, hiện rất ít phương tiện truyền thông dám đăng bài, đưa tin đồn thất thiệt về Phần Kiều nhằm câu view hay sự nổi tiếng, ngay cả những nền tảng mạng xã hội lớn cũng cấm tìm kiếm từ khóa [Phần Kiều]. Điều này vô tình kích thích trí tò mò của cư dân mạng, đó lại là cơn đói tin blogger hằng mong để bọn họ quan tâm đến nhất cử nhất động của Phần Kiều.
Cư dân mạng bất ngờ truyền tay nhau những tấm ảnh Phần Kiều ngày tổng kết tiểu học hay những tấm ảnh chụp lén trong lớp, khi huấn luyện, chúng được chia sẻ với tốc độ chóng mặt. Phần Kiều hết nói nổi, chẳng lẽ biệt danh “biến nhiệt” mọi người rủ tai nhau không những chỉ cô dễ phát sốt mà còn ám chỉ cô dễ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nữa hả?.
Nếu chụp bình thường cũng không sao, nhưng bây giờ cô đang dựa lưng Cố Diễn….
Phần Kiều rầu rĩ, vì sao mình gỡ khăn quàng xuống chứ? Cố Diễn chưa bao giờ xuất hiện trên bảng tin giải trí, nếu ảnh bị phát tán trên mạng, người ta đào bới thì….
Phần Kiều chưa hết mông lung, Cố Diễn đã giải quyết cậu trai kia xong xuôi, dù cậu ta không nỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn giao điện thoại ra. Cố Diễn nhận điện thoại, xóa hình, kiểm tra kỹ lưỡng bộ nhớ đám mây, xác nhận không còn bất kì dấu vết nào mới trả cậu ta.
Phút cuối cùng, không biết Cố Diễn đã nói gì mà cậu ta sợ biến sắc, phải cố giữ chặt bàn tay vài lần. Cố Diễn mới xoay người về hàng.
Đòn đau nhớ đời, Phần Kiều vâng lời quàng khăn, thanh toán xong cũng không dám gỡ.
Khúc nhạc đệm này qua đi, Phần Kiều quẳng chuyện này ra sau đầu, không suy nghĩ nữa.
......
Kết thúc mua sắm, Cố Diễn lái xe về nhà, tuy nhiên đích đến không phải căn hộ mà là phủ đệ nhà họ Cố ở số 98 Thái Bình, Tây Thành.
Không giống căn hộ Côn Lôn, tòa nhà cổ kính đậm chất truyền thống giăng đèn kết hoa mừng năm mới, rộn rã tưng bừng vô cùng.
Cổng chính đã treo hai câu đối đỏ thắm, quản gia Trầm trong trang phục ngày Tết vui mừng nghênh đón. Mái tóc cước chải gọn gàng sau đầu, khoảng trống giữa hai hàng lông mày ánh lên vài phần khoan khoái.
Khoảng thời gian này ông rất hài lòng về Phần Kiều.
Ở yến tiệc lần trước, ông đã đề nghị Phần Kiều khuyên nhủ ngài Cố dọn về phủ đệ, quả nhiên thành công, vài ngày sau Cố Diễn bỗng xuất hiện. Tuy vẫn thường xuyên ở căn hộ Côn Lôn, nhưng thỉnh thoảng ngài ấy vẫn đưa Phần Kiều về đôi ba ngày, ít ra không trống huơ trống hoác như trước.
Thời gian trở về nhà ngày một nhiều, Phần Kiều bắt đầu không ghẻ lạnh tòa nhà khổng lồ này nữa. Vốn dĩ nó rất đẹp, chỉ là bầu không khí khiến cô không thích thôi. Mở lòng bước vào một thời gian, Phần Kiều phát hiện người hầu luôn im lặng tập trung làm việc, không quấy rầy mình.
Người giúp việc căn hộ đã nghỉ đông, không ít người hầu phủ đệ thay phiên nhau hoàn thành tốt công việc, đảm bảo đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Người hầu muốn tiến đến cầm túi đồ trong tay Cố Diễn, Cố Diễn lập tức từ chối: “Không cần”.
Người nọ chưa kịp phản ứng, Cố Diễn quay sang nói với quản gia Trầm: “Bác Trầm, tối nay cho nhà bếp nhỏ nghỉ đi”.
“Ngài muốn đích thân nấu bữa tối sao?” – Quản gia Trầm kinh ngạc.
“Chỉ có tôi và Phần Kiều dùng bữa, đơn giản một chút là được” – Cố Diễn trả lời.
“Nhưng….” – Mặc dù bữa cơm có nhưng vẫn là bữa cơm tất nhiên, phải long trọng một chút chứ. Quản gia Trầm định khuyên thêm, Cố Diễn đã quyết định.
“Vậy nhé” – Đôi chân dài nhanh chóng rảo bước, ngày càng cách xa quản gia Trầm. “Tối nay hết việc rồi, chuẩn bị buổi tiệc ngày mai thật tốt là được”.
Giao thừa năm ngoái, khi vẫn được đón Tết cùng ông cụ Cố thì rất quạnh quẽ, vì thế mời vài người trong tộc đến nhà, thuận tiện giúp Cố Diễn tạo dựng nhiều mối quan hệ vững chắc. Về phương diện khác, đó cũng là một vinh dự lớn lao cho những ai được mời đến phủ đệ.
Phong cách làm việc của Cố Diễn và ông cụ Cố không giống nhau, anh không thích những bữa tiệc xa hoa ồn ào nên giao thừa năm nay không mời ai. Quản gia Trầm nghĩ yến tiệc ngày mai cũng sẽ bị hủy bỏ, không ngờ ngài Cố đã phân phó ông chuẩn bị, đây thực sự là một niềm vui bất ngờ.
“Phần Kiều, nhanh nào”.
“Dạ” – Phần Kiều chạy vài bước đuổi kịp Cố Diễn, không nhịn được nên quay nhìn quản gia Trầm đang vui mừng khom lưng. Phần Kiều thì thầm với Cố Diễn: “Mỗi khi anh về nhà, ông ấy rất vui”.
“Coi chừng bậc thang” – Cố Diễn tay xách nách mang, không rảnh tay dẫn cô, đợi Phần Kiều an toàn bước lên bậc thềm mới trả lời. “Ông ấy già rồi, sợ bản thân mình vô dụng”.
Phần Kiều nghe thế, trí tưởng tượng lại tự do bay nhảy, cô gọi anh: “Cố Diễn…”.
“Chuyện gì?”.
“Nếu một ngày em già đi thì sao? Lúc đó thân thể biến da, làn da nhăn nheo, anh có…..”.
“Không phải khi ấy anh sẽ già hơn, xấu hơn em sao?” – Cố Diễn ngăn Phần Kiều nói tiếp, nhưng không vì câu hỏi bâng quơ này mà lấp liếm. “Kiều Kiều, anh sẽ cố gắng là người đầu tiên thử nghiệm tất cả những vấn đề em lo lắng”.
“Vì vậy, em sẽ không cần lo lắng gì cả, dù cho hai mươi hay năm mươi năm nữa”.
Anh nói cho Phần Kiều biết mình sẽ từng bước từng bước già trước cô, lo hết thảy những điều cô băn khoăn bận lòng. Phần Kiều là người nắm quyền chủ động, cô không cần phải suy nghĩ miên man, chỉ cần an yên một đời.
Đây là một câu tỏ tình nghiêm túc đúng không?.
Nhìn vẻ chân thành của Cố Diễn, đột nhiên linh hồn Phần Kiều trống rỗng. Giống một sợi dây leo nhẹ nhàng bò trườn quanh trái tim ngưa ngứa, vầng thái dương ban phát những tia nắng khiến cơ thể căng tràn sức sống ấm áp, đem đến năng lượng vĩnh hằng.
Dư vị ngọt ngào nhấm nháp trái tim, khóe miệng cô bất giác cong lên, thấy anh xách túi cả hai tay, cô vội vàng chạy nhanh, nhanh nhảu đề nghị: “Cố Diễn, em cầm phụ anh”.
Nếu anh nấu cơm cho cô, việc gì cô không phụ anh chứ?.
Cố Diễn dở khóc dở cười, cuối cùng đưa Phần Kiều một túi đựng hai loại rau nhỏ.
......
Xem Cố Diễn nấu cơm là một loại hưởng thụ, từ sơ chế đến xắt rau, bắc nồi, suốt quá trình nhịp nhàng rất sinh động. Phần Kiều chống cằm, không rời mắt.
Ban đầu Phần Kiều định giúp, phát hiện cuối cùng mình chỉ vướng tay chân Cố Diễn, thôi ngồi yên chờ ăn là được.
Nấu cơm xong, sắc trời đậm màu, ai đõa đã bắn pháo trên đường Trường An. Những tòa nhà cao tầng bao lấy tòa phủ đệ, pháo hoa bung tỏa trên bầu trời sáng rực, tất nhiên đã thoát khỏi tầm chắn của những tòa nhà. Phần Kiều nhanh chân đến cửa sổ phòng bếp ngắm.
Tuy hơi xa nhưng Phần Kiều vẫn thấy rõ.
Hàng ngàn cánh hoa lửa li ti rũ đuôi như con bướm tung cánh, có cái giống bồ công anh bay tán loạn trong gió, trăm hoa khoe sắc, hết sức lộng lẫy.
Pháo hoa bắn hồi lâu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Cố Diễn đứng phía sau gọi: “Kiều Kiều, ăn cơm thôi”.
Phần Kiều quay lại, đôi mắt ươn ướt. Cô mở miệng gọi: “Cố Diễn….”.
“Chuyện gì vậy?” – Cố Diễn ôn hòa hỏi, dường như anh nhận ra cô khác đôi chút.
“Em rất hạnh phúc”.
“Tuy mẹ vắng nhà nhưng em không nhớ mẹ chút nào”.
“Anh cũng vậy” – Cố Diễn chân tình đáp lời, anh biết câu cuối Phần Kiều nói dối, nhưng anh không vạch trần cô.
Tia nắng vươn đến khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vạn năm làm băng tuyết dần tan, cảnh tượng chói lòa.
......
Miền nam không có tập tục đón giao thừa. Vì sáng dậy sớm nên Phần Kiều mới xem TV một lát đã căng da bụng chùng da mắt, cô chống khuỷu tay lên sô pha bên cạnh, ngủ gà ngủ gật.
“Kiều Kiều” – Cố Diễn khẽ khàng gọi hai tiếng, nhận ra cô thật sự ngủ say, hít thở đều đều.
Phần Kiều mặc một chiếc áo cashmere màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng sáng, hàng mi rũ xuống như chú bướm muốn giương cánh bay, đóa môi mềm mại như viên kẹo trơn nhẵn ngọt ngào.
Ánh mắt Cố Diễn dời xuống vòng cổ pha lê nhỏ kia.
Ngày Phần Kiều tỉnh dậy ở bệnh viện, anh đã trả nó cho cô, là di vật của ba Phần Kiều.
Nhờ chiếc vòng này, Phần Kiều đã tin anh, đồng ý cùng quay về Đế Đô.
Tuy nhiên, lai lịch thật sự của chiếc vòng này không giống những gì Cố Diễn giải thích, không phải anh nhận từ ba Phần Kiều mà từ cảnh sát điều tra hiện trường.
Thời gian trôi lâu đến thế, cái chết của ba Phần Kiều chính là một cái ngòi nổ giữa hai người. Có lẽ đây chính là lúc giải quyết nó, Cố Diễn cụp mắt, trầm tư.
......
Mùng một Tết đến rồi!!!
Phần Kiều ngồi dậy, duy nhất một lớp tuyết dày tích tụ ngoài cửa sổ trước mắt cô.
Chắc tuyết rơi từ đêm giao thừa, cô ngủ sớm nên không biết.
Vân Nam hiếm khi có tuyết, một người miền Nam đích thực lần đầu chứng kiến tuyết rơi đã bất chấp giá rét, bọc kĩ mình trong áo khoác, quàng khăn, đeo bao tay rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi lầu Cẩm Vinh.
Phủ đệ phủ bạc trắng khắp mọi nơi, mái hiên đến ngói lưu ly[1] đình bát giác đều phủ một lớp tuyết dày. Khuôn viên vườn đã được ủ rơm để không bị đóng băng, còn những con cá KOI quý giá đáng thương trong hồthì nhóm người hầu đành liên tục đục băng, đặt máy bơm oxy xuống mới chắc chắn chúng sống sót ổn thỏa.
[1]: Ngói lưu ly hay còn gọi là ngói âm dương. Tên chính xác hơn là ngói âm dương tráng men. Gọi là ngói âm dương vì do cấu tạo của chúng. Ngói có hai phần âm và dương. Theo đó phần âm có kết cấu lớn hơn nằm dưới. Phần dương có kết cấu hình ống và nằm ở trên. Ngoài ra còn có diềm để trang trí cho ngói – công đoạn cuối cùng để hoàn thiện việc lợp ngói.
Trời hửng sáng, người hầu bận rộn trong phủ đệ báo Phần Kiều biết một bữa tiệc đáng ghét sắp bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook