Trợ lý Lương muốn đặt tên ID cho tài khoản mới: “Tôi đặt là ——’Kiều bé nhỏ yêu bơi lội’, cô Phần thấy thế nào?”. Phần Kiều ghét bỏ bĩu môi. 

Mở Weibo lên, không có gì ngoài tin nhắn hệ thống, thêm hai tài khoản ma[1] theo dõi, à không...... chỉ có một thôi. Một cái là tài khoản ảo, cái còn lại là trợ lý Lương với dấu V chứng thực tài khoản to đùng cạnh bên. 

[1]: Gốc là cương thi phấn, ý chỉ mấy tài khoản không có thông tin gì được hệ thống tạo ra.

Phần Kiều bấm vào, phía sau dấu V là: Trợ lý riêng của Chủ tịch tập đoàn Cố thị. Có 170 ngàn người theo dõi. Ảnh đại diện là một hình chibi siêu xấu giống hệ trợ lý Lương, chắc đây là hình anh ta tự vẽ mình. 

Phần Kiều quay lại, so sánh khuôn mặt Lương Đặc với một bông hoa cúc, bỗng nhận ra ảnh đại diện này sống động cực kì. 

“Cố Diễn có Weibo không?” – Phần Kiều hơi liếc về phía Cố Diễn đang ngồi trước bàn làm việc, nghiêng đầu hỏi trợ lý Lương. 

“Ha ha ha......” – Lương Đặc như mới nghe chuyện cười lạ kì nhất hành tinh, cười không nhặt được mồm. “Cô Phần, cô cảm thấy Cố tổng giống kiểu người có tài khoản Weibo lắm hả......”.

Phần Kiều ngoảnh đi, không muốn nói chuyện với Lương Đặc nữa. 

......

Bệnh nhân trầm cảm sợ giao tiếp, Phần Kiều ghét nói chuyện với đám đông hay người xa lạ. Cô thích sống yên ổn trong vùng đất bé nhỏ của mình. 

Phần Kiều không có thói quen viết nhật kí, càng không có ý trải lòng mình. Việc đăng kí tài khoản Weibo, ở một góc độ nào đó giúp cô giải tỏa cảm xúc ra ngoài. 

Dù gì chỉ mỗi Lương Đặc follow cô, muốn nói muốn viết gì thì thoải mái.

Phần Kiều lấy ipad chụp toàn cảnh Đế Đô, với góc chụp này, những chiếc xe nhích từng chút một hệt như một đàn kiến. Kỳ diệu thật, chỉ cần đổi góc nhìn là mọi thứ khác ngay. 

Phần Kiều đăng hai tấm vừa chụp lên Weibo, không viết caption. 

Ánh nắng dịu nhẹ tiến vào phía cửa sổ, dừng lại trên mặt, trên người Phần Kiều. Khoảnh khắc tia sáng nong nóng chạm vào da, cô hơi nhúc nhích, cảm giác không thoải mái lắm. Phần Kiều xem chừng Cố Diễn phía sau, anh vẫn cầm văn kiện nhưng lại khẽ cười cô. 

Nụ cười hiếm khi nở rộ trên tảng băng vạn năm, như thể lớp tuyết dày tan chảy thành nước, để lộ nét khôi ngô khiến người ta không dám đối diện. Phần Kiều chợt nhận ra ánh nắng trên người không nóng đến mức đó, tuy ngồi đây không có chuyện làm nhưng cũng vui lắm.  

Thời gian hạnh phúc không ngờ ngắn ngủi đến thế, bên cạnh việc phúc đáp giấy tờ, Cố Diễn còn gặp người này người kia. Vì thế Phần Kiều không được đi theo. 

Phần Kiều chán chường ngẩn người bên sô pha, điện thoại đột nhiên vang lên. 

Sau kỳ huấn luyện quân sự, danh bạ thêm được một số điện thoại của La Tâm Tâm. 

Lấy điện thoại ra, quả nhiên là cô ấy. 

Vừa bắt máy, La Tâm Tâm tươi vui cất lời ngay lập tức: “Phần Kiều, thầy Hạ nói hôm nay cậu bệnh nên xin nghỉ. Bây giờ cậu sao rồi?”. 

Đây là người đầu tiên gọi điện quan tâm hỏi thăm Phần Kiều sau Hạ Hào. Phần Kiều không biết cách nói chuyện hay thể hiện cảm xúc của mình ra sao, cuối cùng chỉ trả lời được mỗi một chữ: 

“Ừ”.

Được cái La Tâm Tâm ở bên Phần Kiều mấy ngày, cô tạm hiểu tính khí Phần Kiều như thế nào nên không để bụng lắm. La Tâm Tâm hào hứng thao thao bất tuyệt chuyện ngày đầu tiên đi học, Phần Kiều cũng không chen vào, hết sức kiên nhẫn nghe La Tâm Tâm nói hết. 

Mỗi câu chuyện từ miệng La Tâm Tâm đều rất có hồn, mặc dù là chuyện bình thường nhưng cô bạn tô cho chúng những màu sắc khác nhau. 

“À đúng rồi, hôm nay lớp bầu ban cán sự lớp, người con gái ngày ngày bên cậu giờ đây là cán bộ học tập đó nha” – La Tâm Tâm pha trò, Phần Kiều bên này nở một nụ cười thật nhẹ. 

Đúng lúc đó, cửa văn phòng mở ra, Phần Kiều thoáng thấy đôi chân dài rảo bước đến, là Cố Diễn. Cô ngẩng đầu, đứng bật dậy, tâm trạng vui hơn hẳn. La Tâm Tâm mới dứt lời, Phần Kiều thuận tay cúp điện thoại. 

“Bạn mới của em sao?”. 

Phần Kiều gật gật đầu: “Là bạn cùng lớp”. Trầm ngâm một chút, Phần Kiều nói thêm: “Cô ấy rất đáng yêu”. 

Cố Diễn nhìn bộ dạng Phần Kiều nghiêm túc trả lời, anh không cản được bản thân xoa xoa đầu cô, thật ra Cố Diễn thấy Phần Kiều là đáng yêu nhất. Đối với người lớn, càng nhìn đứa nhỏ mình tự tay nuôi nấng càng thấy nó tốt đẹp không ai sánh bằng. 

“Phần Kiều, em đến ký túc xá ở được không?”.

Phần Kiều chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bị Cố Diễn đột ngột hỏi một câu, cô bàng hoàng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao vậy?”. 

Vì sao Cố Diễn lại muốn cô ở ký túc xá?.  

Phần Kiều bất lực nắm chặt váy: “Em khiến anh phiền phức lắm sao?”. 

Dĩ nhiên không phải, Cố Diễn biết nếu Phần Kiều kết bạn mới được, đồng nghĩa với việc bệnh tình của cô đã được cải thiện. 

Cố Diễn muốn nhân cơ hội này để Phần Kiểu trải nghiệm cuộc sống đại học, tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa, tình trạng e ngại tiếp xúc xã hội có thể được khắc phục. Cố Diễn hoàn toàn có thể bảo vệ Phần Kiều trong vòng tay anh cả đời, nhưng cuộc sống của Phần Kiều không còn ý nghĩa gì nữa. 

Phần Kiều sống một cuộc đời khỏe mạnh, bình thường, đó là điều Cố Diễn mong đợi nhất. 

Anh đắn đo không biết phải nói như thế nào cho Phần Kiều hiểu được lòng mình. 

Tuy nhiên, Cố Diễn cứ im lặng khiến Phần Kiều không ngừng suy nghĩ. Cô cúi đầu ngày một thấp. 

“Em biết rồi”.

Giọng nói trong trẻo nhưng bình tĩnh lạnh lùng, thoạt nhìn không có gì khác thường. 

Phần Kiều nghĩ, họa chăng cô đã đơn độc trong bóng tối không lối thoát, vì vậy khi có người tự nguyện nắm tay mình Phần Kiều mới mừng rỡ đến thế.

Thế giới quá áp lực, quá sợ hãi, cảm giác bất kì bước nào cũng có thể làm cô trượt chân, tan xương nát thịt. Suốt một khoảng thời gian dài, không ai nhận ra sự khác thường này, không ai chịu giơ tay kéo cô thoát khỏi vũng bùn đen đúa kia. 

Không có, không một ai. 

Vì thế, sau ba năm tối tăm, ánh sáng leo lét như thế cũng là niềm hi vọng với Phần Kiều. Tựa như người chết đuối vớ được cọng rơm, cô nhất quyết không buông tay, Phần Kiều sợ hãi, lo được lo mất. 

Phần Kiều nhạy cảm, phiền phức như thế nên người ta chán ghét cô lắm phải không? 

Gánh nặng đè trên đôi vai bệnh nhân trầm cảm, liệu có người bình thường nào có thể sống chung với chúng được?. 

Đây là lẽ đương nhiên, Phần Kiều ngồi trong lồng kính, tuyệt giao với người ngoài. Không ai bước vào, Phần Kiều cũng không cần bước ra. Cô quen rồi. 

Vậy thì tại sao…. Phần Kiều không thể tiếp nhận chuyện này chứ? Trái tim trong lồng ngực bị đá tảng đè nát, nặng nề buồn tẻ khiến cô không thở nổi. Mỗi một sợi dây thần kinh căng như dây đàn, kêu gào sai khiến Phần Kiều nhất định phải phá hủy thứ gì đó. 

“Phần Kiều......” – Giọng Cố Diễn bất lực nhỏ giọng gọi. Ngay giây sau, Phần Kiều rơi vào một vòng tay ấm áp, anh khoác lên vai cô, kéo Phần Kiều vào lòng. 

Phần Kiều vùi đầu trong ngực anh, tầm nhìn bị anh chắn lại nhưng có thể cảm nhận nhịp đập dồn dập, điên cuồng của bản thân. Tai Phần Kiều không nghe được gì nữa, toàn thế giới cô ngập trong mùi bọt cạo râu trên áo sơ mi anh.

Không có mùi thuốc lá, chỉ có sự tươi mát và sạch sẽ. 

“Phần Kiều”.

“Hở?” – Hồi lâu Phần Kiều mới lên tiếng. 

“Tôi từng nói rồi, em đừng tự suy diễn một mình. Hãy hỏi thẳng tôi, tôi sẽ trả lời em”. 

Mỗi câu chữ trầm thấp anh nói dễ nghe vô cùng, so với ngày thường còn dịu dàng hơn, người khác không thể chối từ. 

Phần Kiều muốn ngẩng đầu lên đối diện với anh, cô động đậy. Tuy thế Phần Kiều không cố né vòng ôm ấm áp kia. 

“Lần thứ hai tôi nói những lời này, sau này tôi sẽ không nói nữa. Em nhớ cho kĩ” – Lòng bàn tay Cố Diễn chạm vào mái tóc dài của Phần Kiều, vuốt nhè nhẹ, vỗ về cảm xúc cô bé.

“Em không phải gánh nặng của tôi”. 

Anh nhẹ giọng dỗ dành, từng âm tiết vụn vặt mềm mại dỗ dành tâm tư Phần Kiều.

Tai Phần Kiều nghe rõ mồn một, sau một hồi lơ lửng trong không trung, có thứ gì đó đã hứng lấy trái tim cô. Nó cũng không còn rộn ràng nữa. 

“Tôi chỉ muốn em hòa nhập với thế giới này, hưởng thụ cuộc sống như những người cùng tuổi mình”. 

“Em sẽ trưởng thành, tôi không thể ở bên em mãi được”. 

Cố Diễn nói xong câu này, Phần Kiều gần như muốn phản bác anh ngay.

Vì sao không thể?.

Lời đến đầu môi nhưng Phần Kiều nhẫn nhịn nuốt xuống......

Vậy là, đợi cô trưởng thành, đợi cô đủ lông đủ cánh thì không còn lý do gì ở lại đúng không?.

“Em biết rồi, em ở ký túc xá là được” – Phần Kiều cúi gằm mặt đáp lời. Cô nhốt nỗi khủng hoảng kia vào tận sâu đáy lòng. 

......

Phần Kiều bên cạnh Cố Diễn vài ngày, cuối cùng nhận ra hằng ngày Cố Diễn làm việc như thế nào.

Thời gian nghỉ ngơi bằng không.

Phần Kiều dần dần cảm nhận được, ngoài những nơi cô phải đứng ngoài nhìn vệ sĩ áo đen còn có rất nhiều nơi mình không được đến. Xe Cố Diễn đi, món Cố Diễn ăn,…mọi thứ đều được kiểm tra kỹ lưỡng mỗi ngày. 

Cố gia không phải gia tộc tài phiệt bình thường như Phần Kiều nghĩ. Nếu không ở bên Cố Diễn, cuộc đời Phần Kiều và thế giới này mãi mãi chạy song song. Cô không muốn Cố Diễn lo lắng cho mình thêm, đành ngoan ngoãn vâng lời. 

......

Khi Phần Kiều khỏi bệnh đi học lại thì một tuần đã trôi qua. 

Trợ lý Lương và dì Trương xách hành lý thay Phần Kiều, chính thức dọn vào ký túc xá nữ đại học Sùng Văn. 

Một phòng chứa bốn người, phòng 301 La Tâm Tâm ở vừa hay trống một giường, Phần Kiều dọn vào đó. 

Phần Kiều đến nơi, trong phòng chỉ có cô bạn, những người còn lại chưa đi học về. 

La Tâm Tâm biết trước rồi, cô ngồi trong phòng đợi Phần Kiều. Cô vừa đặt chân vào, chú gấu răng khểnh ôm cô một cái thật chặt. 

“Kiều Kiều —— một ngày mình không gặp cậu tựa cách một đời….”. 

Phần Kiều dở khóc dở cười, vặn vẹo cả buổi mới thoát được, thở hổn hển. 

“Cậu có mang bánh ngọt thơm ngon đó không? Ngủ mình cũng nằm mơ thấy hương vị tuyệt vời......”.

Một hộp bánh ngọt đầy ụ ngon mắt đẩy đến trước mặt La Tâm Tâm. 

“A......” – Ngay lập tức, La Tâm Tâm lại mừng rỡ ôm choàng Phần Kiều. 

“Quả nhiên là có bánh, chúng ta đích thị là chị em!”. 

Dì Trương chuẩn bị hộp bánh này không phải cho mỗi La Tâm Tâm, hai người còn lại cũng có quà. Tất cả đều được đóng gói tinh xảo, đặt gọn ghẽ trên bàn. 

Chỉ sợ Phần Kiều không thể hòa hợp với bọn họ. 

Trong bốn chiếc giường, chỗ trống cuối cùng nằm ở trên, La Tâm Tâm nằm phía đối diện. 

Lương Đặc sắp hành lý thay Phần Kiều, dì Trương nhanh tay trải drap giường. Phần Kiều vô cùng ngượng ngùng, quay lại hối: “Dì Trương, chú Lương, hai người về trước đi. Cháu tự làm được rồi”. 

“Được rồi” – Dì Trương trả lời, tay càng trải nhanh hơn nữa. Trải xong còn mắc màn cẩn thận. Từ quần áo, vật dụng cá nhân xếp ngay hàng thẳng lối trong từng ngăn tủ. 

Xác nhận không còn sai sót gì nữa, hai người lục tục rời khỏi ký túc xá.

La Tâm Tâm hiền lành tò mò nhìn theo bóng người vừa khuất, hỏi: “Phần Kiều, họ là ai vậy?”. 

Không giống người thân lắm nhỉ, trông cung kính với Phần Kiều lắm. 

Phần Kiều không biết nói sao, trả lời qua loa: “Là chú dì trong nhà mình”.

“À” – La Tâm Tâm gật đầu, nghĩ Phần Kiều không muốn nói thêm nên không hỏi gì nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương