Phạn Hậu Hạ Thủ (Sau Khi Ăn Xong Xuống Tay)
-
Chương 14
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếu Văn Nhung ngồi xuống cạnh bàn, vẻ mặt có chút mỏi mệt. Hắn đưa thìa cho Liễu Tranh, nhẹ nhàng nói: “Uống canh gà đi, lạnh sẽ uống không ngon nữa.”
Liễu Tranh cầm thìa, múc cho mình một chén canh nhỏ, lại giúp Tiếu Văn Nhung múc một chén. Hai người yên lặng ngồi uống cạnh bàn, ngay cả âm thanh nuốt xuống cũng rất nhẹ rất nhẹ, không ai nói chuyện, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, chỉ giống như là ảo tưởng mà thôi, sự thật vẫn như cũ vững vàng đi tới phía trước.
Tiếu Văn Nhung cầm thìa múc một cái chân gà ra khỏi trong nồi nước nóng hổi, đưa cho Liễu Tranh, lại tìm cái tim gà bỏ vào trong bát của cậu. Liễu Tranh ngoan ngoãn, cho cái gì liền ăn cái nấy, giống như con sóc nhai nhanh chóng nhưng lại cẩn thận.
Bản thân Tiếu Văn Nhung lại không động đũa, chỉ nhìn cậu ăn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nếu như tôi qua bên kia du học, có lẽ suốt hai năm cũng không có cách nào trở về được.”
Liễu Tranh nâng mặt lên, nhìn hắn.
“Tôi đã nói qua sẽ mãi ở bên cạnh cậu bồi cậu, tôi nhớ kỹ. Tôi không muốn biến thành giống như cha mẹ của cậu vậy, nói muốn ở cùng cậu mà lại rời đi, một tháng chỉ trở về hai ba lần.”
Liễu Tranh không lên tiếng.
“Tôi thích cậu, cho dù lựa chọn ra sao đều là do tự bản thân tôi quyết định. Tôi không hối hận, cậu cũng không cần phải thay tôi lo lắng.”
Liễu Tranh buông đũa, trong ánh mắt trong suốt lộ ra sự kiên định, “Là cậu không cần thay tôi lo lắng mới đúng. Tôi đã sớm không còn là một đứa nhỏ nữa, tuy rằng không hiểu biết nhiều, thường xuyên đem chuyện đơn giản phá hư, nhưng đạo lý cơ bản nhất tôi vẫn hiểu được. Tôi thích cậu, đương nhiên sẽ vì cậu, cố gắng chữa bệnh, hảo hảo uống thuốc, mỗi ngày cố gắng sống. Tôi sẽ ở đây chờ cậu trở về, cậu tin tưởng tôi đi!”
Tiếu Văn Nhung cười khổ một tiếng.
Chuyện không phải dễ dàng như vậy.
Hắn rất để ý đến Liễu Tranh, để ý tới nỗi chỉ tưởng tượng mất đi Liễu Tranh liền đau khổ mà hít thở không thông. Hắn không thể biết trước được rời đi hai năm sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ bệnh trầm cảm của Liễu Tranh sẽ nặng thêm, có lẽ tiểu ngu ngốc này sẽ thình lình gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào đó mà tổn thương. Nhiều chuyện như vậy không cách nào biết trước, không cách nào nắm trong tay, cảm giác vô lực cùng sợ hãi trầm trọng sâu sắc đè nặng cơ hồ khiến hắn suy sụp.
Tiểu ngu ngốc còn ở đây cần mẫn cổ vũ hắn, hy vọng hai người có thể cùng nhau cố gắng, hai năm về sau có thể thật sự vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Tiếu Văn Nhung đột nhiên thấy lòng mình chua xót.
Hắn đem Liễu Tranh nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, thở dài nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu.”
Đồng ý với cậu, đi Anh quốc du học.
Nếu đây là điều cậu hy vọng, tôi nhất định sẽ vì cậu làm được.
Thời tiết dần dần nóng lên.
Độ ấm cuối xuân thường nhanh chóng đi tới, toàn bộ thời trang mùa xuân trên thị trường được trưng bày chưa được vài ngày đã phải đổi trang thời trang mùa hè, sinh ý của đá bào cũng trở nên cực kỳ tốt.
Trong nhà Tiếu Văn Nhung trồng lô hội cùng lan quân tử đều có xu thế dài ra khiến cho người ta vui mừng, lá cây xanh non nớt đã hoàn toàn nẩy nở, trở nên xanh mượt, bộ dáng thướt như một thiếu phụ trẻ.
Tiếu Văn Nhung nghỉ hè thì phải lên máy bay đi Anh quốc, cho nên thời gian sót lại ở cùng với Liễu Tranh chỉ còn hơn một tháng. Hai người cũng cực kỳ quý trọng từng giây phút ở chung với nhau mỗi ngày. Lúc Liễu Tranh tản bộ cũng mang theo camera, muốn cùng Tiếu Văn Nhung lưu lại chút kỷ niệm thú vị, chờ hắn đi nước ngoài rồi, bản thân liền nhìn hình ảnh này mà nhớ đến người đó.
Tối hôm nay, lúc Tiếu Văn Nhung về nhà có bế theo một túi thật lớn.
Liễu Tranh ngồi trên sopha xem tivi, thấy Tiếu Văn Nhung về lập tức cười tủm tỉm. Cậu vẫn cố gắng kiên trì uống thuốc, mặc dù tác dụng phụ rất khó chịu, nhưng có Tiếu Văn Nhung ở cùng chăm sóc cậu, tất cả cùng không còn gian nan nữa. Thậm chí lúc ngủ, Tiếu Văn Nhung còn đọc chuyện xưa dụ dỗ cậu, xướng cho cậu ca khúc thôi miên ngây thơ.
Hôm nay Tiếu Văn Nhung tựa hồ rất hào hứng, hắn đem túi giấy đặt trên bàn, đem đồ ăn ngon lành bên trong lấy ra. Liễu Tranh nhìn thấy nhanh chóng hóa ngốc, quả thật không thể tin nổi vào hai mắt mình.
Khai dương khô tơ tằm của Vĩnh Hòa Viên.
Canh thịt bò và bánh nhân thịt bò ở Tưởng Ký.
Đậu hủ ngập nước cùng bánh chiên mỡ hành của Lục Phượng Cư.
Mì với gà xé sợi của Kỳ Phương Các.
Bánh bao da mỏng của quán Thiêm Viên Diện.
Trời ạ!
Bình thường một ngày chỉ có thể ăn một món hôm nay lại có đủ toàn bộ a! Mua hết mấy thứ này phải xếp hàng biết bao nhiêu lâu!
Liễu Tranh vui vẻ mà ôm lấy Tiếu Văn Nhung hung hăng hôn một cái, hạnh phúc tới nỗi nước mắt lưng tròng.
Tiếu Văn Nhung vỗ đầu cậu, nói: “A, còn một món nữa, thiếu chút nữa thì quên mất!” sau đó đi vào trong phòng bếp binh binh bang bang bận rộn một hồi. Liễu Tranh tò mò lặng lẽ đi theo nhìn, nhìn thấy Tiếu Văn Nhung cầm một con dao phay chuẩn bị xuống tay với chậu cây lô hội mà cậu đã tỉ mỉ chăm sóc lâu nay, sợ tới mức oa oa lên loạn lên, ba bước thành hai bước vọt tới trước mặt chậu cây, giương nanh múa vuốt ôm lấy chậu cây lô hội như đang ôm lấy đứa con của mình.
“Cha của đứa nhỏ, anh muốn làm gì!”
Tiếu Văn Nhung nhìn bộ dáng như con bạch tuộc của cậu, có chút bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ đứa nhỏ, làm rau trộn lô hộii cho em ăn a.”
“A?” Liễu Tranh nghiêng đầu, có chút hoang mang.
“Ăn ngon lắm nha.” Trong lòng Tiếu Văn Nhung cười cười, tiếp tục đầu độc, “Tươi mát ngon miệng, giá trị dinh dưỡng cũng không tồi, đáng giá để nếm một lần.”
Tiểu ngu ngốc thèm thuồng, tay ôm chậu cây lỏng dần lỏng dần.
Tiếu Văn Nhung kề sát vào gương mặt ngơ ngác kia, ở trên môi cậu dùng sứ hôn, lại giống như vẫn chưa đủ mà mút một cái, tiểu ngu ngốc giống như bị phù phép mà ngoan ngoãn đem đứa con lô hội cho Tiếu Văn Nhung
Đứa con lô hội không tiếng động khóc thầm.
Tiếu Văn Nhung đem lá cây lô hội ngâm qua nước nóng, cắt thành hình tròn, lại dùng nước loại bỏ đi phần muối trên da sứa biển, cuối cùng cắt dưa chuột thành những sợi nhỏ. Sau đó đem lô hội, sứa biển và dưa chuột cho vào giữa một đĩa to, lấy dầu vừng, dấm chua, nước tương, bột nêm, mỗi thứ cho một chút, trộn đều, rồi bưng lên bàn.
“Mẹ đứa nhỏ, cảm giác thế nào?”
Liễu Tranh gắp một miếng to cho vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, trả lời: “Cảm giác tốt lắm.”
Hai người ngồi ở trước bàn cơm vừa cười vừa nói, đói bụng liền gắp một chút ăn rồi lại nói tiếp, nói xong lại tiếp tục ăn.
Liễu Tranh hỏi: “Sao hôm nay anh lại vui vẻ như vậy?”
Tiếu Văn Nhung “a” một tiếng, “Đã quên nói cho em biết rồi!”
“Chuyện gì?”
“Anh đã đặt vé máy bay đi Anh xong rồi.”
“Oh.” Đôi mắt Liễu Tranh thoáng chốc ảm đạm xuống, cắn đũa không lên tiếng.”
“Em, mất hứng sao?”
“Không, không có.” Liễu Tranh vội vàng ngẩng đầu bối rối giải thích, “Em cảm thấy đây là chuyện tốt, hơn nữa… cũng là em khích lệ anh đi….” Giọng nói có một chút run run không dễ bị phát hiện ra.
Tiếu Văn Nhung cố ý làm ra một vẻ mặt phức tạp, kéo dài âm thanh nói: “Nhưng mà a, anh lại không cẩn thận, đặt thành hai vé máy bay mất rồi.”
“A?!” Tiểu ngu ngốc lúc này hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Làm sao bây giờ?” chân mày Tiếu Văn Nhung càng nhăn sâu hơn, bộ dáng giống như chuyện này thật sự quá phiền toái đi, “Hộ chiếu cũng làm hai phần, cũng liên hệ ghi danh hai người nhập học ở trường học bên kia, tài liệu visa cũng chuẩn bị cho hai người –”
“A a a a!” tiểu ngu ngốc bắt đầu thét chói tai.
Tiếu Văn Nhung cười vươn tay về phía cậu, “Liễu Tranh, em có nguyện ý cùng anh đi du học hay không.”
Tiểu ngu ngốc đỏ mặt rồi.
Tiểu ngu ngốc nhanh chóng khóc rồi.
Tiểu ngu ngốc… cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Tiểu ngu ngốc… cúi đầu liều mạng ăn, không để ý tới mình nữa rồi.
Tiếu Văn Nhung bị dọa nhảy dựng, vội vàng quay đầu cậu hướng về trước mặt mình, khẩn trương hề hề hỏi: “Liễu Tranh, em không sao chứ? Thật xin lỗi, anh không phải cố ý đâu, lần sau anh nhất định thành thật khai báo, quyết không tiền trảm hậu tấu.”
Liễu Tranh nước mắt lưng tròng hô to về phía hắn: “Em nguyện ý!”
Vì thế, hai năm ly biệt biến thành hai năm cả hai nghỉ phép ra nước ngoài du lịch.
Tiếu Văn Nhung hài lòng vỗ vỗ đầu tiểu ngu ngốc, để cho cậu tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Anh vẫn sẽ làm bạn ở bên cạnh em, vĩnh viễn.
Chuyện đã đáp ứng em, anh nhất định sẽ làm được.
Tiếu Văn Nhung say sưa nhìn tướng ăn ngấu nghiến của tiểu ngu ngốc, cảm thấy thật là cực kỳ thú vị nha, khiến cho người ta nhịn không được muốn đem cậu ăn sạch sẽ.
Liễu Tranh đang cố gắng chiến đấu hăng hái với một bàn mĩ thực, vẻ mặt chuyên chú thật là đáng yêu muốn chết.
Tiếu Văn Nhung đã nghĩ: Quên đi, sau khi ăn xong hãy xuống tay đi.
— toàn văn hoàn –
Lời cuối sách
Cuối cùng kết thúc, gạt lệ.
Mấy ngày nay cơ hồ mỗi ngày đều viết đến đêm ba giờ mới ngủ, bị các bạn ngủ cùng phòng nói mớ hù dọa, bị muỗi cần cù hút mát TAT.
Văn này cùng “Bảo bối cục cưng mùa đông” đều thuộc về thể loại ấm áp, thời gian truyện này đại khái vốn là vào cuối xuân đầu hạ, thời gian truyện kia là vào cuối thu đầu đông. Chuyện xưa về tình yêu của hai người cũng rất đơn thuần, không có phức tạp lục đục với nhau, cũng không có tình cảm quan hệ hỗn loạn, đều là tình yêu trong sáng của mấy đứa nhỏ. Nhưng mà yêu như vậy cũng không dễ, cần sự cố gắng duy trì của cả hai, tuy rằng đơn giản bình thường, nhưng chưa chắc không bằng tình yêu thắm thiết oanh oanh liệt liệt dư luận xôn xao.
Tương lai còn có con đường rất dài phải đi, nhưng mà bất cứ giai đoạn nào của đời người cũng không thể buông tha yêu cầu đối với bản thân, cho dù bị hoàn cảnh gì bủa vây cũng không thể cam chịu. Có lẽ nếu cố gắng một chút thôi, là có thể bắt được hạnh phúc.
Sau khi tẩy rửa vẫn là tiếp tục cố gắng phấn đấu trong tương lai, cám ơn ủng hộ của mọi người, chúng ta sẽ gặp lại trong văn tiếp theo!
—
Secretwind: hoàn rồi hoàn rồi. Câu chuyện tình yêu ngọt ngào trong sáng của hai bạn nhỏ của chúng ta đã kết thúc ở đây, hy vọng cả hai sẽ tiếp tục hạnh phúc trong tương lai *tung bông*
Khai dương khô tơ tằm (không biết dịch như thế nào cả, đành phải để tên gốc, mà mấy con tôm đó là tôm khô đó nha -.-).
Canh thịt bò và bánh nhân thịt bò ở Tưởng Ký.
Đậu hủ ngập nước cùng bánh chiên mỡ hành của Lục Phượng Cư. (lại thêm một món không biết tên, ai biết mau chỉ giáo a 豆腐涝和葱油饼.)
Mì với gà xé sợi của Kỳ Phương Các.
Bánh bao da mỏng của quán Thiêm Viên Diện.
Tiếu Văn Nhung ngồi xuống cạnh bàn, vẻ mặt có chút mỏi mệt. Hắn đưa thìa cho Liễu Tranh, nhẹ nhàng nói: “Uống canh gà đi, lạnh sẽ uống không ngon nữa.”
Liễu Tranh cầm thìa, múc cho mình một chén canh nhỏ, lại giúp Tiếu Văn Nhung múc một chén. Hai người yên lặng ngồi uống cạnh bàn, ngay cả âm thanh nuốt xuống cũng rất nhẹ rất nhẹ, không ai nói chuyện, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, chỉ giống như là ảo tưởng mà thôi, sự thật vẫn như cũ vững vàng đi tới phía trước.
Tiếu Văn Nhung cầm thìa múc một cái chân gà ra khỏi trong nồi nước nóng hổi, đưa cho Liễu Tranh, lại tìm cái tim gà bỏ vào trong bát của cậu. Liễu Tranh ngoan ngoãn, cho cái gì liền ăn cái nấy, giống như con sóc nhai nhanh chóng nhưng lại cẩn thận.
Bản thân Tiếu Văn Nhung lại không động đũa, chỉ nhìn cậu ăn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nếu như tôi qua bên kia du học, có lẽ suốt hai năm cũng không có cách nào trở về được.”
Liễu Tranh nâng mặt lên, nhìn hắn.
“Tôi đã nói qua sẽ mãi ở bên cạnh cậu bồi cậu, tôi nhớ kỹ. Tôi không muốn biến thành giống như cha mẹ của cậu vậy, nói muốn ở cùng cậu mà lại rời đi, một tháng chỉ trở về hai ba lần.”
Liễu Tranh không lên tiếng.
“Tôi thích cậu, cho dù lựa chọn ra sao đều là do tự bản thân tôi quyết định. Tôi không hối hận, cậu cũng không cần phải thay tôi lo lắng.”
Liễu Tranh buông đũa, trong ánh mắt trong suốt lộ ra sự kiên định, “Là cậu không cần thay tôi lo lắng mới đúng. Tôi đã sớm không còn là một đứa nhỏ nữa, tuy rằng không hiểu biết nhiều, thường xuyên đem chuyện đơn giản phá hư, nhưng đạo lý cơ bản nhất tôi vẫn hiểu được. Tôi thích cậu, đương nhiên sẽ vì cậu, cố gắng chữa bệnh, hảo hảo uống thuốc, mỗi ngày cố gắng sống. Tôi sẽ ở đây chờ cậu trở về, cậu tin tưởng tôi đi!”
Tiếu Văn Nhung cười khổ một tiếng.
Chuyện không phải dễ dàng như vậy.
Hắn rất để ý đến Liễu Tranh, để ý tới nỗi chỉ tưởng tượng mất đi Liễu Tranh liền đau khổ mà hít thở không thông. Hắn không thể biết trước được rời đi hai năm sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ bệnh trầm cảm của Liễu Tranh sẽ nặng thêm, có lẽ tiểu ngu ngốc này sẽ thình lình gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào đó mà tổn thương. Nhiều chuyện như vậy không cách nào biết trước, không cách nào nắm trong tay, cảm giác vô lực cùng sợ hãi trầm trọng sâu sắc đè nặng cơ hồ khiến hắn suy sụp.
Tiểu ngu ngốc còn ở đây cần mẫn cổ vũ hắn, hy vọng hai người có thể cùng nhau cố gắng, hai năm về sau có thể thật sự vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Tiếu Văn Nhung đột nhiên thấy lòng mình chua xót.
Hắn đem Liễu Tranh nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, thở dài nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu.”
Đồng ý với cậu, đi Anh quốc du học.
Nếu đây là điều cậu hy vọng, tôi nhất định sẽ vì cậu làm được.
Thời tiết dần dần nóng lên.
Độ ấm cuối xuân thường nhanh chóng đi tới, toàn bộ thời trang mùa xuân trên thị trường được trưng bày chưa được vài ngày đã phải đổi trang thời trang mùa hè, sinh ý của đá bào cũng trở nên cực kỳ tốt.
Trong nhà Tiếu Văn Nhung trồng lô hội cùng lan quân tử đều có xu thế dài ra khiến cho người ta vui mừng, lá cây xanh non nớt đã hoàn toàn nẩy nở, trở nên xanh mượt, bộ dáng thướt như một thiếu phụ trẻ.
Tiếu Văn Nhung nghỉ hè thì phải lên máy bay đi Anh quốc, cho nên thời gian sót lại ở cùng với Liễu Tranh chỉ còn hơn một tháng. Hai người cũng cực kỳ quý trọng từng giây phút ở chung với nhau mỗi ngày. Lúc Liễu Tranh tản bộ cũng mang theo camera, muốn cùng Tiếu Văn Nhung lưu lại chút kỷ niệm thú vị, chờ hắn đi nước ngoài rồi, bản thân liền nhìn hình ảnh này mà nhớ đến người đó.
Tối hôm nay, lúc Tiếu Văn Nhung về nhà có bế theo một túi thật lớn.
Liễu Tranh ngồi trên sopha xem tivi, thấy Tiếu Văn Nhung về lập tức cười tủm tỉm. Cậu vẫn cố gắng kiên trì uống thuốc, mặc dù tác dụng phụ rất khó chịu, nhưng có Tiếu Văn Nhung ở cùng chăm sóc cậu, tất cả cùng không còn gian nan nữa. Thậm chí lúc ngủ, Tiếu Văn Nhung còn đọc chuyện xưa dụ dỗ cậu, xướng cho cậu ca khúc thôi miên ngây thơ.
Hôm nay Tiếu Văn Nhung tựa hồ rất hào hứng, hắn đem túi giấy đặt trên bàn, đem đồ ăn ngon lành bên trong lấy ra. Liễu Tranh nhìn thấy nhanh chóng hóa ngốc, quả thật không thể tin nổi vào hai mắt mình.
Khai dương khô tơ tằm của Vĩnh Hòa Viên.
Canh thịt bò và bánh nhân thịt bò ở Tưởng Ký.
Đậu hủ ngập nước cùng bánh chiên mỡ hành của Lục Phượng Cư.
Mì với gà xé sợi của Kỳ Phương Các.
Bánh bao da mỏng của quán Thiêm Viên Diện.
Trời ạ!
Bình thường một ngày chỉ có thể ăn một món hôm nay lại có đủ toàn bộ a! Mua hết mấy thứ này phải xếp hàng biết bao nhiêu lâu!
Liễu Tranh vui vẻ mà ôm lấy Tiếu Văn Nhung hung hăng hôn một cái, hạnh phúc tới nỗi nước mắt lưng tròng.
Tiếu Văn Nhung vỗ đầu cậu, nói: “A, còn một món nữa, thiếu chút nữa thì quên mất!” sau đó đi vào trong phòng bếp binh binh bang bang bận rộn một hồi. Liễu Tranh tò mò lặng lẽ đi theo nhìn, nhìn thấy Tiếu Văn Nhung cầm một con dao phay chuẩn bị xuống tay với chậu cây lô hội mà cậu đã tỉ mỉ chăm sóc lâu nay, sợ tới mức oa oa lên loạn lên, ba bước thành hai bước vọt tới trước mặt chậu cây, giương nanh múa vuốt ôm lấy chậu cây lô hội như đang ôm lấy đứa con của mình.
“Cha của đứa nhỏ, anh muốn làm gì!”
Tiếu Văn Nhung nhìn bộ dáng như con bạch tuộc của cậu, có chút bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ đứa nhỏ, làm rau trộn lô hộii cho em ăn a.”
“A?” Liễu Tranh nghiêng đầu, có chút hoang mang.
“Ăn ngon lắm nha.” Trong lòng Tiếu Văn Nhung cười cười, tiếp tục đầu độc, “Tươi mát ngon miệng, giá trị dinh dưỡng cũng không tồi, đáng giá để nếm một lần.”
Tiểu ngu ngốc thèm thuồng, tay ôm chậu cây lỏng dần lỏng dần.
Tiếu Văn Nhung kề sát vào gương mặt ngơ ngác kia, ở trên môi cậu dùng sứ hôn, lại giống như vẫn chưa đủ mà mút một cái, tiểu ngu ngốc giống như bị phù phép mà ngoan ngoãn đem đứa con lô hội cho Tiếu Văn Nhung
Đứa con lô hội không tiếng động khóc thầm.
Tiếu Văn Nhung đem lá cây lô hội ngâm qua nước nóng, cắt thành hình tròn, lại dùng nước loại bỏ đi phần muối trên da sứa biển, cuối cùng cắt dưa chuột thành những sợi nhỏ. Sau đó đem lô hội, sứa biển và dưa chuột cho vào giữa một đĩa to, lấy dầu vừng, dấm chua, nước tương, bột nêm, mỗi thứ cho một chút, trộn đều, rồi bưng lên bàn.
“Mẹ đứa nhỏ, cảm giác thế nào?”
Liễu Tranh gắp một miếng to cho vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, trả lời: “Cảm giác tốt lắm.”
Hai người ngồi ở trước bàn cơm vừa cười vừa nói, đói bụng liền gắp một chút ăn rồi lại nói tiếp, nói xong lại tiếp tục ăn.
Liễu Tranh hỏi: “Sao hôm nay anh lại vui vẻ như vậy?”
Tiếu Văn Nhung “a” một tiếng, “Đã quên nói cho em biết rồi!”
“Chuyện gì?”
“Anh đã đặt vé máy bay đi Anh xong rồi.”
“Oh.” Đôi mắt Liễu Tranh thoáng chốc ảm đạm xuống, cắn đũa không lên tiếng.”
“Em, mất hứng sao?”
“Không, không có.” Liễu Tranh vội vàng ngẩng đầu bối rối giải thích, “Em cảm thấy đây là chuyện tốt, hơn nữa… cũng là em khích lệ anh đi….” Giọng nói có một chút run run không dễ bị phát hiện ra.
Tiếu Văn Nhung cố ý làm ra một vẻ mặt phức tạp, kéo dài âm thanh nói: “Nhưng mà a, anh lại không cẩn thận, đặt thành hai vé máy bay mất rồi.”
“A?!” Tiểu ngu ngốc lúc này hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Làm sao bây giờ?” chân mày Tiếu Văn Nhung càng nhăn sâu hơn, bộ dáng giống như chuyện này thật sự quá phiền toái đi, “Hộ chiếu cũng làm hai phần, cũng liên hệ ghi danh hai người nhập học ở trường học bên kia, tài liệu visa cũng chuẩn bị cho hai người –”
“A a a a!” tiểu ngu ngốc bắt đầu thét chói tai.
Tiếu Văn Nhung cười vươn tay về phía cậu, “Liễu Tranh, em có nguyện ý cùng anh đi du học hay không.”
Tiểu ngu ngốc đỏ mặt rồi.
Tiểu ngu ngốc nhanh chóng khóc rồi.
Tiểu ngu ngốc… cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Tiểu ngu ngốc… cúi đầu liều mạng ăn, không để ý tới mình nữa rồi.
Tiếu Văn Nhung bị dọa nhảy dựng, vội vàng quay đầu cậu hướng về trước mặt mình, khẩn trương hề hề hỏi: “Liễu Tranh, em không sao chứ? Thật xin lỗi, anh không phải cố ý đâu, lần sau anh nhất định thành thật khai báo, quyết không tiền trảm hậu tấu.”
Liễu Tranh nước mắt lưng tròng hô to về phía hắn: “Em nguyện ý!”
Vì thế, hai năm ly biệt biến thành hai năm cả hai nghỉ phép ra nước ngoài du lịch.
Tiếu Văn Nhung hài lòng vỗ vỗ đầu tiểu ngu ngốc, để cho cậu tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Anh vẫn sẽ làm bạn ở bên cạnh em, vĩnh viễn.
Chuyện đã đáp ứng em, anh nhất định sẽ làm được.
Tiếu Văn Nhung say sưa nhìn tướng ăn ngấu nghiến của tiểu ngu ngốc, cảm thấy thật là cực kỳ thú vị nha, khiến cho người ta nhịn không được muốn đem cậu ăn sạch sẽ.
Liễu Tranh đang cố gắng chiến đấu hăng hái với một bàn mĩ thực, vẻ mặt chuyên chú thật là đáng yêu muốn chết.
Tiếu Văn Nhung đã nghĩ: Quên đi, sau khi ăn xong hãy xuống tay đi.
— toàn văn hoàn –
Lời cuối sách
Cuối cùng kết thúc, gạt lệ.
Mấy ngày nay cơ hồ mỗi ngày đều viết đến đêm ba giờ mới ngủ, bị các bạn ngủ cùng phòng nói mớ hù dọa, bị muỗi cần cù hút mát TAT.
Văn này cùng “Bảo bối cục cưng mùa đông” đều thuộc về thể loại ấm áp, thời gian truyện này đại khái vốn là vào cuối xuân đầu hạ, thời gian truyện kia là vào cuối thu đầu đông. Chuyện xưa về tình yêu của hai người cũng rất đơn thuần, không có phức tạp lục đục với nhau, cũng không có tình cảm quan hệ hỗn loạn, đều là tình yêu trong sáng của mấy đứa nhỏ. Nhưng mà yêu như vậy cũng không dễ, cần sự cố gắng duy trì của cả hai, tuy rằng đơn giản bình thường, nhưng chưa chắc không bằng tình yêu thắm thiết oanh oanh liệt liệt dư luận xôn xao.
Tương lai còn có con đường rất dài phải đi, nhưng mà bất cứ giai đoạn nào của đời người cũng không thể buông tha yêu cầu đối với bản thân, cho dù bị hoàn cảnh gì bủa vây cũng không thể cam chịu. Có lẽ nếu cố gắng một chút thôi, là có thể bắt được hạnh phúc.
Sau khi tẩy rửa vẫn là tiếp tục cố gắng phấn đấu trong tương lai, cám ơn ủng hộ của mọi người, chúng ta sẽ gặp lại trong văn tiếp theo!
—
Secretwind: hoàn rồi hoàn rồi. Câu chuyện tình yêu ngọt ngào trong sáng của hai bạn nhỏ của chúng ta đã kết thúc ở đây, hy vọng cả hai sẽ tiếp tục hạnh phúc trong tương lai *tung bông*
Khai dương khô tơ tằm (không biết dịch như thế nào cả, đành phải để tên gốc, mà mấy con tôm đó là tôm khô đó nha -.-).
Canh thịt bò và bánh nhân thịt bò ở Tưởng Ký.
Đậu hủ ngập nước cùng bánh chiên mỡ hành của Lục Phượng Cư. (lại thêm một món không biết tên, ai biết mau chỉ giáo a 豆腐涝和葱油饼.)
Mì với gà xé sợi của Kỳ Phương Các.
Bánh bao da mỏng của quán Thiêm Viên Diện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook