*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-Thần đế điện hạ lâm quan!!!!

Tất cả mọi người đều nhanh chóng ra cửa hành lễ đón tiếp thần đế điện hạ, chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phượng Hoàng đứng trước rồi đến thuộc hạ thân cạn của hai người, rồi đến ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và mấy vị tiểu thần nhỏ. Hình bóng thần đế và hình bóng của nữ thần công chúa điện hạ từ từ xuất hiện rồi rõ dần, từ từ đi đến trước mặt mọi người đã đứng chờ đó sắn.

-Tham kiến thần đế điện hạ!!!!....Cung nghênh công chúa điện hạ!!!

Hai người vợ chồng chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phương Hoàng nói trước, rồi những thuộc hạ thân cận của hai người cùng với mấy vị tiểu thần nhỏ và ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân nói theo sau như kiểu người xưởng người họa. Thần đế đội một vương miệng nhỏ trên đầu, nhìn trông rất trẻ, rất anh tuấn, có thể không ai nghĩ người này đã có vợ và có một đứa con gái. Thần đế gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt



-Ta cho các người đình thân!!

-Tạ ơn thần đế!!!..

Tất cả mọi người đứng lên, Liên Nguyệt thích thú tùy tiện lao vào lòng Thiên Nhi, khiến Thiên Nhi đang nhìn thần đế đến thất thần cũng giật mình hồi tỉnh lại.

-Chị Thiên Nhi!!!....

-Uh!!!....Chị đây!!....

Thiên Nhi ôm Liên Nguyệt vào lòng rồi bế lên trên tay, yêu chiều nàng như chị gái cưng nựng em gái của mình. Thần đế hơi bất ngờ với cách cư xử thân thiết của đứa con gái Liên Nguyệt của ông với cô bé từ nhân giới đến kia, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên ông thấy con gái mình làm nũng với người khác không phải cha mẹ nó. Chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phương Hoàng nhìn nhau không biết làm gì với cảnh trước mắt nên cả hai chọn cách im lặng. Thiên Diệp thầm thì khi vừa mới nhìn thấy bóng dáng của thần đế.

-Mày có thấy gì giống nhau ở đây không?? hả Minh Quân

-Có!!!...Các vị nữ thần đều có cánh, còn các vị thần là nam đa số đều không có!!... (Minh Quân nghiêm túc đáp)

-Nhìn qua tên thần đế có vẻ bình thường nhưng xem chừng rất mạnh!!....Chúng ta xem xét tình hình rồi nghĩ xem có cách thuyết phục tên đó coi (Thiên Diệp chăm chú quan sát xung quanh)

-Uh!!..Giờ chỉ còn cách đó!!

Thiên Diệp không hiểu sao trong lòng dâng lên cái cảm giác khó chịu với cái thằng thần đế khối khiếp này. Phải chăng là vì ánh mắt mà Thiên Nhi nhìn tên thần đế đó mà chưa bào giờ nhìn hắn như thế??...Thiên Diệp hắn thầm chửi, thần đế gì mà trẻ thế, nhìn qua còn tưởng chưa có vợ con thận chí là đang đi học như bọn hắn không chừng.

Phàm là con người ai chả thích cái đẹp, con trái thích ngắm gái đẹp thì con gái cũng thích ngắm trai đẹp thôi, có khác gì nhau đâu. Nhưng việc thích cái đẹp và tình yêu là hai thứ hoàn toàn khác nhau, mà mọi người hay nhầm lẫn. Con trai có thể lấy con gái đẹp, nhưng con gái có lấy trai đẹp hay không thì còn phải xem xét đã. Là con gái ngoài xét ngoại hình ra thì còn xem xét xem rằng người con trai đó có yêu thương thật lòng thật da với mình hay không, có khả năng chăm lo tốt cho mình và đứa con của hai đứa sau này không, đó mới là điều quan trọng. Thử nghĩ xem, nếu bạn lấy một người có vẻ ngoài đẹp trai nhưng không yêu thương bạn, không biết chăm lo cho bạn và đứa con của hai người thì bạn có chịu không hay nói lời pai pai???.....Thế mới nói là có rất nhiều người con gái rất thích trai đẹp nhưng lại lấy người con trai có ngoại hình bình thương hoặc xấu vì bọn họ biết chăm lo và yêu thương người con gái đó thật lòng.Chứ lấy một thằng đẹp trai về mà nó không quan tâm chăm sóc cho mình còn lăng nhăng ở ngoài thì để mài cái mặt đẹp nó ra để ăn à??.... Vì thế cho nên thích cái đẹp là một chuyện nhưng tình yêu đi đến hôn nhân lài là chuyện khác.

Thiên Diệp bất mãn nhìn thần đế trước mặt rồi nhìn Thiên Nhi, lòng khó chịu vô cùng. Minh Quân thấy thằng bạn mình nhìn thần đế bằng ánh mắt chứa đầy lửa căm thù như vậy liền thầm thì

-Sao mày nhìn thần đế dữ vậy??....Khó chịu trong người hay khó chịu với hắn ta zơ???.

Thiên Diệp đưa con người nhìn Minh Quân mà rít nhỏ qua khe răng, tỏ vẻ bực bội

-Hắn ta là cái gì chư??.... Mặt mũi tuấn mĩ thì sao chứ??....Rốt cuộc vẫn là thằng óc cứt não ngắn làm khổ đau người khác, là một kẻ vô tình tàn nhẫn chứ gì!!!...Làm đế vương của thần giới mà cư xử với người thân như vậy không phải khốn nạn à??...Không hiểu sao Thiên Nhi nhìn hăn như vậy??

-Đúng!!!...Tên đáng ghét này hôm nay đến đây chắc là chuyện liên quan Phấn Điệp, hắn mà làm gì Phấn Điệp của tao thì tao sẽ không tha cho thằng đó. Tao sẽ đánh hắn đít nở hoa không lết được về luôn!!....

Hai người Thiên Diệp và Minh Quân cứ nói chuyện nhỏ nhỏ với nhau mà không hề biết rằng cuộc đối thoại này của hai người đều đến tai của mọi người ở đây, việc này không có gì lạ vì mọi người ở đây đề là thần cả. Mọi người im lặng nhìn hai người Thiên Diệp và Minh Quân đang nói chuyện với nhau, chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phương Hoàng sắc mặt tái nhợt nhìn nhau không biết cư xử ra sao, các vì thần khác đều nhìn hình viên đạn với hai người. Vị thần đi theo thần đế không nén được giận, đinh phát tác thì thần đế dơ tay ngăn lại, mỉm cười không phải khen cũng không phải cười che bai mà là nụ cười hài lòng. Thiên Nhi tức giận nhìn hai người Thiên Diệp và Minh Quân trước mắt mà thả Liên Nguyệt trên tay xuống bước đến cốc cho một người một cái đau điếng, gầm nhỏ với hai người qua khe răng

-Hai người có biết mình đang làm gì hay không???.....Mọi người đang nhìn chúng ta đó!!!...

Thiên Diệp và Minh Quân lúc này mới để ý xung quanh, hai bọn hắn cúng hóa đá luôn, không thốt lên lời.Vị thần đi theo thần đế giận dự quát

-Bọn kiến hôi các người mà dám ăn nói xấc xược với thần đế điện hạ như vậy là chán sống rồi!!....

Vị thần kia tung đòn ma pháp, đạo ma pháp như viên đạn ánh sáng nhỏ bay đến, Thiên Nhi lẫn Thiên Diệp lập tức tạo một màng kết nhớ chặn công kích, Minh Quân cũng nhanh tay lôi tấm khiên ma pháp mà nữ thần ban ra đỡ. Công kích của vị thần kia bị va chạm với kết giới của Thiên Nhi và Thiên Diệp tao ra khiến cho giết giới dung lên một chút nhưng không vỡ, còn công kích ma pháp bay đến gần tấm khiên của Minh Quân thì đột nhiên biết mất. Sắc mặt vị thần vừa ra tay công kích kia đại biết, định tiếp tục công kích mạnh hơn, Thiên Diệp cũng định xông lên đánh vị thần đáng ghét kia thì Thiên Nhi cầm lấy tay ngăn lại, nàng lắc đầu nhìn hắn, Thiên Diệp thở hắt ra nghe lời. Vị thần kia thấy ba người đỡ được đòn công kích của mình thì sắc mặt đại biến, đinh tung đòn công kích mạnh hơn giết ba người không biết sống chết là gì kia, thì thần đế vỗ tay mỉm cười hài lòng nói, ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp, và Minh Quân im lặng không nói gì

-Chiến thần Ánh Sáng, nữ thần Phương Hoàng!!!.....Chúng ta vào trong nói chuyện!!!....

Thần đế dắt Liên Nguyệt đi trước, tiếp theo là nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng cùng với ba người Minh Quân, Thiên Diệp, Thiên Nhi và mấy vị tiểu thần khác vào bên trong. Thần đến ngồi ghế sang ở giữa, hai bên là hai vị thần đi theo hắn rồi đến nữ thần và chiến thần, ba người kia thì lui vào hậu viện. Việc thần đế cùng công chúa đích thân đến giải quyết việc con gái của nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng - đồ phế vật, nỗi sỉ nhục của thần giới, vết nhơ của hoàng tộc, đến tai các vị thần có ác cảm với vợ chồng hai người đều là chuyện vui vì không chừng bọn họ có thể nhân chuyện này loại được cái kim trong mắt, cái gai trong thịt suốt bấy lâu qua, còn đến tai các vị thần có thiện cảm với vợ chồng hai người đều là chuyện không vui vì bọn họ rất kính trọng hai người, hai người dốc sức với thần giới mà.

Lâu đài của chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phượng Hoàng không biết từ bao giờ đã thu hút biết bao vị thần đứng từ xa xem xét tình hình. Có thể nói việc này lớn đến chừng nào.

Thiên Nhi, Minh Quân và Thiên Diệp lui tới hậu viện thì thầm to nhỏ với nhau. Thiên Diệp vẫn bực chuyện lúc nãy với vị tiểu thần đi bên cạnh thần đế kia mà hậm hực nói.

-Thần thì sao chứ??....Là thần mà có thể coi thường người khác như vậy sao??.....Mày nghe không Minh Quân, thằng đó gọi chúng ta là con kiếm hôi đó!!!.....Thật là tức muốn chết mà!!..

-Bình tĩnh nào!!.....Mấy người cứ cư xử như vậy sẽ khiến cho Phấn Điệp gặp nguy hiểm đó có biết không??....Xem xét tình hình này, có thể thấy bọn họ chán ghét gia đình Phấn Điệp như thế nào. Bọn họ cực muốn dồn Phấn Điệp vào chỗ chết, ép cha mẹ của bạn ấy vứt bỏ bạn ấy. Với tình hình này chỉ có thể liều một phe với tên thần đế đó thôi.

Thiên Nhi mặt mụi đăm chiêu không kém phần nguy hiểm nói với Thiên Diệp và Minh Quân, nhưng lòng nàng lại dâng lên một cỗ buồn xót cho đứa bạn của mình. Phấn Điệp đang hôn mê nếu mà bị vứt bỏ lần nữa e là sẽ không thể quay về như trước đây, và có thể giết chết tâm hồn nàng khiến nàng trở thành kẻ ngờ nghệch.

Khi một người trải qua cú shock gì đó mà không được quan tâm chăm sóc kịp thời thì sẽ trở thành người bị điên, Thiên Nhi rất sợ việc đó sẽ xảy ra với Phấn Điệp bạn cô. Vì thế Thiên Nhi nàng tuyệt đối không để điều đó xảy ra, dù có hi sinh cái mạnh nhỏ này của nàng thì ít nhất nàng cũng không hối hận vì nàng đã làm hết sức rồi. Chết là hết, nhưng nếu sống thì phải sống cho ý nghĩa đó là tôn chỉ hành động của cô.

Minh Quân và Thiên Diệp nghe Thiên Nhi nàng nói vậy thì hai mắt mở to, nhìn nàng đầy nghi hoặc. Minh Quân lo lắng hỏi Thiên Nhi. Với hắn, Phấn Điệp là tất cả, là mặt trời, là ánh sáng, là không khí để hắn thở, nhờ nàng mà hắn mới có thể cảm nhận trái tim mình còn đập sau khi mẹ hắn mất. Hắn đã rất tự trách bản thân hắn không đủ mạnh để bảo vệ Phấn Điệp để nàng thành ra như vậy, nhưng sau lần sống lại này hắn nhất định bảo vệ được nàng.

-Thiên Nhi có cao kiến gì, mau nói ra để chúng ta cùng bàn bạc rồi hành động. Với tình hình này chúng ta phải nhanh chân hơn những người khác không thì Phấn Điệp sẽ nguy mất.

Ba người đứng trong góc khuất nói với nhau, ai mà đi qua tưởng có vụ hiệp dâm tập thể thiếu nữ. Ba người chụm đầu vào nhau, Thiên Nhi nói gì đó, Thiên Diệp và Minh Quân lắng nghe cẩn thận không sót một chữ.

-Làm như vậy?? (Minh Quân nhanh trí hỏi như học sinh tiểu học hỏi cô giáo của mình, Thiên Diệp từ đầu đến cuối im lặng nghe Thiên Nhi nói mắt cứ một mực nhìn nàng say đắm)

-Uh!!...Đến lúc đó anh Minh Quân chỉ cần làm như vậy......Sau đó anh Thiên Diệp sẽ như vậy......

Thiên Nhi giải thích cặn kẽ cho hai người đàn ông to đầu nhưng não ngắn này một hồi. Cuối cùng, hai người đàn ông cực phẩm này cũng chịu hiểu, nàng thầm tạ ơn trời phật giải thích cho hai người này sao khổ quá đi. Nghĩ lại Phấn Điệp bạn nàng vẫn là nhất, hai người mà hợp tác là vô cùng ăn ý, chỉ cần qua một cái nhánh mắt nhỏ hay một từ ý tứ thôi là người kia hiểu ý người này. Chả bù cho hai người này, giải thích mãi mới hiểu, tốn thời gian và nước bọt.

Hai người kia rốt cuộc hiểu, hưng phấn gật đầu như gà mổ thóc

-Được!!...Được!!!... (Thiên Diệp mắt sáng quắt nhìn Thiên Nhi nghĩ trong đầu, nếu cưới được nàng thì con hắn sinh ra sau chắc chắn sẽ rất thông minh vì theo gen mẹ nó)

-Được!!....Nhưng nếu làm như vậy có chắc là được không đó??.......Chuyện này liên quan đến mạng của Phấn Điệp đó, không thể không chắc chắn!!... (Minh Quân lo lắng hỏi Thiên Nhi, trong lòng bất an vô cùng. Nếu việc này khiến hắn mất mạng thì hắn cũng can lòng nếu cứu được Phấn Điệp nhưng sợ là không như thế)

Thiên Nhi nghe Minh Quân nói như vậy thì ai oán nhìn hắn. Sao lại không tin nàng thế chứ???.....Minh Quân hắn mất người yêu thì nàng không mất cái gì chắc??....Nàng với Phấn Điệp là bạn tốt của nhau, cái gì cũng chia sẻ cho nhau, đến cả một chiếc khăn giấy cũng chia đôi mỗi người dùng một nữa. Chưa kể nàng đã quen chơi với Phấn Điệp rồi, quen việc như hình với bóng cùng nó rồi, giờ không như thế nữa khiến nàng muôn phát điên đây. Hơn ai hết Thiên Nhi nàng muốn cứu đồ đáng ghét này đến phát điên đây.

Thiên Nhi nàng biết nếu việc này không thành công thì không những mạng của Phấn Điệp sẽ lâm nguy mà cả cái mạng nhỏ bé của nàng cũng sẽ tiêu tùng. Nhưng nàng muốn đặt cuộc một vì bản thân nàng không muốn mất đứa bạn tốt này, một vì nàng muốn thử vận may của mình như thế nào, một vì nàng muốn biết khả nàng mình đế đâu, một vì nàng muốn cũng Phấn Điệp và người nàng yêu Thiên Diệp tiêu giao khắp thế giới này....Có rất nhiều lí do để nàng đặt cuộc vào lần này, nên nàng nhất định phải làm.

Thiên Nhi nhắm mắt lại, hít một thơ thật sâu rồi mở mắt ra nhìn Minh Quân với ánh mắt kiên định nói đầy quả quyết.

-Không biết!!....Nhưng bây giờ chí có cách đó......Khả năng thành công là 50/50 chúng ta buộc phải đánh cuộc. Nếu thắng thì không những bảo toàn được tính mạng của mình mà còn cứu được Phấn Điệp, nhưng nếu thua thì không những không cứu được Phấn Điệp mà mạng sống của chúng ta sẽ lại một lần nữa tiêu tùng. Quyết định cùng làm hay không đều do mọi người quyết định, em không ép buộc cá anh vì nếu các anh không tham gia thì em sẽ làm một mình hậu qua tự em chịu không liên lụy đến các anh.

Minh Quân lặng người, không can tâm nhìn Thiên Nhi. Thiên Diệp nghe Thiên Nhi nói xong thì khóe miệng co quắp lại.

Thiên Diệp hắn thầm mắng. "Con mẹ nó chứ!!....Sao lúc nào Thiên Nhi cũng đâm đầu vào nguy hiểm vậy??.....Đâm đầu vào nguy hiềm vui lắm à mà lúc nào cũng khiến cho người ta đau tim không vậy??....Từ khi yêu em anh không những nhẫn ra anh đã thay đổi tính tình. anh còn nhẫn ra là khi yêu em anh phải đối mặt với cái chết rình rập hơn. Em muốn anh sống sao hả tiểu ác ma??" Thiên Diệp thở dài nói giọng có chút bất mãn không ai phát hiện ra trừ Minh Quân

-Dù thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em, không để làm em một mình đâu!!.....

Minh Quân thở dài, chấp nhận mọi chuyện, giờ không phải lúc để lo chỏ bản thân hắn, giờ chỉ cần lo cho người đang hôn mê kia mới quan trọng. Thiên Diệp tuy không muốn làm nhưng hắn không thể sống thiếu Thiên Nhi, với hắn tiểu ác ma Thiên Nhi rất quan trong, hắn không thể để mất nàng được. Chuyện này tuy có chút nguy hiểm nhưng không phải là không có kết quả tốt. Coi như là hắn đánh một căn bạc nữa của cuộc đời đi, lần đầu hắn đặt cuộc đấu với bọn sơn tặc và thắng đấy thôi, giờ thử thêm một nữa chắc cũng không đen lắm nhỉ??.....Cái thế giới này, người ta đến để đánh cuộc với mạng hay sao ý, chưa đầy một tháng phải đối mặt với gianh giới sự sống cái chết đến ba lần. Có để người ta sống không đây???...

Bả người người thống nhất ý kiến, cả ba người đước vào bên trong, quyết định hành động.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương