Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)
-
Chương 1: Là đôi bạn thân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời trong xanh,không khí trong lành,như thường lệ cô vấn đứng đợi đứa bạn thân của mình ở cổng trường rùi cả hai cùng đi vào lớp.Cô đã quen với việc đó và dường như cô thích việc đó.Vì nhà cô với nhá đứa bạn khá xa lại không cùng một hướng nên không thể rủ đi học cùng nhau,chứ cùng đi trên con đường đến trường vừa nói chuyện cũng vui đấy chứ.Cô bất giác cười khẽ.Đúng!! cô đang cười một mình,mọi người đi qua cô nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.Chuyện đương nhiên một hotgirl đứng trước cổng trường nở nụ cười tươi trong khi cô nổi tiếng là nữ hoàng băng giá thì chuyện mọi người khó hiểu là chuyện đương nhiên
Cô tên là Lãnh Dạ Phấn Điệp,đúng như cái tên cô lạnh lùng,trầm tính rất ít nói,nhưng ở bận cạnh đứa bạn mà cô thân nhất thì cô lại có thể nói thật nhiều.Cô có đôi mắt đen lúc nào cũng phá ra hơi lạnh,ai nhìn vào cũng thấy trong đôi mắt đó là bóng tối sấu thẳm vô đáy,thỉnh thoảng người ta thấy trong con mắt cô là nỗi buồn gì đó không rõ.Không phải gia đình cô lục đụng mà do bản thân cô không biết minh muốn gì??Trong khi nhiều người ở ngoài kia bằng tuổi cô đã có ước mơ và khát khao làm gì đó,họ biết mình muốn làm gì để đạt được điều đó.Còn cô thì sao??Cô mê máy tính,có có thể làm mọi thứ với máy tính của cô,khi về nhà cô có thể om máy tính và thả hồn với máy tính của cô luôn nhưng được cái cô không phải người không có công nghệ là không sống được.Ngoài việc học và thả hồn vào máy tính thì cô thích làm việc nhà giúp mẹ,hay chạy ra cửa hàng nho nhỏ của mẹ phụ mẹ bán hàng.Hay làm handmade cái gì đó bạn lấy tiền đó chơi cùng đứa bạn thân.Vì trần tính ít nói nên cô ít bạn,suốt 17 năm sống trên đời này cô chỉ có mỗi Hà Thiên Nhi là bạn thân.Cô học giỏi,là cao thủ đai đen karate và cô biết chút ít về bắn cung,ngoài ra cô cũng học hột khóa kiếm đạo nhật bản.Cô học những thứ đó vì thấy nó hay và cũng nghĩ rằng luyện tập nhưng thứ đó vừa có thể bảo vệ bản thân vừa rèn luyện sức khỏe và cũng là để cho cô không quá rảnh dỗi vì khi rảnh dỗi quá cô lại suy nghĩ lung tung.
Bản thân cô lúc này trong khi đang đợi đứa bạn thân cũng đang suy nghĩ vu vơ.Nhiều anh con trai si mê cô nhưng cũng chỉ đứng xa nhìn cô thôi vì cô là bạo long mà,ngày trước chỉ vì nhiều người con trai làm phiền mà cô không ngại dở mấy chiêu karate ra bẻ gãy tay một chàng trai bị cô làm phiền,nên từ đó không một chàng trai nào dám đến phiền cô nữa.Bỗng,bàn tay thon dài vỗ lên vai cô cùng với tiếng cười hi hi và giọng nói quen thuộc:
- Ê!!!! tao đến rùi nè!! đợi có lâu không??
trả lới câu đó là một cái cốc vào đầu,Phấn Điệp hừ lạnh
- Lâu chứ!!! hôm nào cũng để người ta đợi lâu chà bá,tao tưởng mày chết ở đâu rùi chứ??
- Vớ vẩn!! Tao mà chết sớm thì ai chơi với mày??
-Xi!! Trước khi chơi thân với mày tao đẽ quen chơi một mình rùi dù không có mày tao vẫn sống tốt biết chưa??
Nghe đến đây Thiên Nhi nhảy dựng thủng thẳng nói,giọng đầy kiên định:
- Dù tao có chết thì tao cũng đưa mày đi cùng mày không sợ cô đơn nhưng tao thì sợ cô đơn lắm!! Tao nói rồi chừ nào tao còn sống thì may mãi là bạn thân của tao không bao giờ thay đổi.Vì chỉ khi chơi với mày tao mới thấy vui.Nói thật, chơi với mày tao không sợ bị bán đứng vì mày không biết nói dối lại rất thẳng thắng......Mà thôi!! vào lớp đi,ti chúng ta bàn luận về chương trình văn nghệ trong sự kiện trường sắp tới
Dứt lời thiên Nhi cười hi hi kéo tay Phấn Điệp đang ngơ ngác vào lớp.Thiên thì cứ thế cầm tay kéo đi lên cầu thang rùi qua hành lang,mặc kệ các ánh mắt nhìn hai hotgirl học giỏi đạt top5 của trường mỗi khi cả hai đi qua.Phấn Điệp vừa bước theo vừa cất tiếng giọng lành lạnh vốn có
- Mày đi từ từ thôi!!!! mày kéo tao đi nhưng chủ......lôi chó đi dạo thế hả?? Thiên Nhi quay lại cười hi hi
-Uh!!! thế đấy!!!mày không biết kéo mày đi như thế vui lắm hả??nói rùi Thiên Nhi quay đâu ti tiếp
Phấn Điệp không nói gì nữa chỉ mỉm cười,tiếp tục để cho đứa bạn thân cầm tay kéo đi trong bộ dạng đầy hưởng thụ.Sau khi cả hai đứa đặt mông yên vị ở chỗ ngồi vốn thuộc về mình thì Phấn Điệp bất giác bật cười nói với Thiên Nhi:
-Chắc thằng người iu sau này của mày chắc ghen tỵ với tao lắm luôn vì mày....... yêu tao nhiều quá Mày không những cầm tay tao tình tứ kéo đi trước mặt mọi người mà mày còn nói là sẽ chết cùng tao luôn.Hừi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! nói sao đây nghỉ??..............iu nhau hai đứa nguyện thề sống chết à??
Nghe xong xong thiên Nhi ở bạn trên lấy tức quay lại mà nhướng mày:
- Đương nhiên!!!!! mày phải thấy vinh hạnh vì mày là người đầu tiên tao lắm tay dắt đi đây,thằng em trai tao cũng chưa bao giờ được tao dẫn đi chơi đâu.
Phấn Điệp đang định nói cái gì thì cô chủ nghiệm bước vào lớp nhưng gì cô định nói lại phải nuốt xuống rùi hô cả lớp đứng lên cô là lớp trưởng mà.Cô chủ nghiệm vào lớp nhắc nhở việc chuẩn bị văn nghệ của lớp sẽ tham gia trong sự kiện sắp tới của trường rùi cô ra ngoài cho thầy vào dạy.Đến giờ ra chơi Phấn Điệp bước lên bục giảng rùi nói to giọng đầy nghiêm túc:
- sắp tới trường sẽ có sự kiện lớp mình ai tham gia văn nghệ thì đăng kí với tớ
Nói rùi Phấn Điệp bước xuống bục rùi cả Thiên Nhi và Phấn Điện bàn bạc xem sự kiện trường sẽ làm gì và cả lịch tập duyệt nữa.Haizz!!! vèo một cái đã hết buổi học,tập văn nghệ chỉ có lèo tao mất bạn nữ tham ra còn đâu thì không MỘT THẰNG CON TRAI NÀO THAM GIA CẢ.Sau mấy hôm cũng không khá lên là bao,không phải con trai lớp Phấn Điệp không biết hai mà ngược lại tụi nó hát rất hay thậm chí.có cả đứa biết beatbox nữa nhưng bọn nó không tham gia biểu diễn vì mốt lí do duy nhất là LƯỜI KHÔNG THÍCH THAM GIA.Vì việc này mà Phấn Điệp rất bực bội nhưng mà tình nàng lạnh lùng nên không thể thệ ra,chỉ có Thiên Nhi là nhận ra.Cô đến bên Phấn Điệp và ân cần nói ấp ám nhưng vẻ mặt rất nguy hiểm
- Đừng bực bội nữa!!! mày cứ yên tâm đâu rùi sẽ có đó,đã đến ngày tập duyệt đâu mà lo.Mày thật nghốc!!! có tao để làm gì?? mày đừng quên tao là lớp phó, mày là lớp trưởng.Hai chức vũ không liên quan đến nhau nhưng đều rất quan trọng.Tao công nhận mày rất giỏi,nhưng mày có biết ý nghĩa từ ''bạn'' là gì không??
-Ý nghĩa từ ''bạn'' thì có liên quan gì đến buổi tập văn nghễ sắp tới đâu chứ??Mà 3 ngày nữa đến buổi tập duyệt rùi mà chỉ có lè teo vài bạn nữ trong lớp tham gia thì không lo sao được??cái này đánh giá ý thúc hạnh kiểm đó mày.Phấn Điêp không hiểu Thiên Nhi có ý gì theo bản năng tự động nói
- Haizz!!!!!!! biết ngay mày sẽ nói thế mà,tình cảm giữa người với người là 1 thứ ràng buộc vô hình,tình bạn cũng vậy,khi khó khăn tao và mày cùng vượt quá đó là bạn bè,bạn bè là khi tao và mày bổ sung che lấp khuyết điểm cảu nhau,bạn bè là khi tao và mày hiểu và cảm thông cho nhau tất cả mọi thứ,bạn bào là khi một trong hai vất ngay thì người còn lại sẽ không bỏ đi mà sẽ ở lại cười vào mặt mày rùi đưa tay đỡ mày đứa dậy,bạn bè là gọi nhau là chó nhưng không bao giờ chơi chó với nhau,bạn bè là khi tao và mày tương tưởng nhau tuyệt đối,bạn bè là khi tao và đều tôn trọng và ủng hộ nhưng quyết định mà người kia đưa ra,bạn bè là khi tao và mày.....chơi với nhau thật vui và an ủi nhau khi có chuyện buồn.....Đủ rồi!!!! tóm lại là mày cứ thoải mái đi sau buổi học về chơi game với táo chuyện văn với cả nghệ của trường tính sau
Nói rùi Thiên Nhi quay bước đi,Phấn Điệp nhíu mày nhìn bóng lưng đứa bạn thân mình rời đi.Buổi học hôm đó kết thúc khá nhanh,sau cuộc nói chuyện đó cả hai người trầm mặc không nói gì với nhau đến hôm tập duyệt,kể cả khi cả hai người online chiến game với nhau cũng không nói năng vì cả hai quá hiểu nhau nên không cần nói chỉ cần qua hành đồng cũng hiểu được đối phương muốn nói gì.Có lẽ vì vậy, mà khi chơi game hai người chơi rất ăn ý với nhau khiến cho game thủ nào gặp họ cũng thua một cách thảm hai hoặc là win một cách vất vả.Cả hai đều là nữ game thử đáng gườm,họ được mệnh danh là bộ đội hoàn hảo trong game.
Nhưng kệ đi!!! hôm tập duyệt Phấn Điệp dường như hiểu ra vẻ mặt và lời nói của Thiên nhi trong buổi hôm đó.Tất cả mọi người đến không thiếu một ai,lại còn đang tập luyện văn nghệ một cách rôm giả.Thiên Nhi thì đang bận chỉ đạo mọi người tập luyện rồi tính toán tiền thuê quần áo hôm diễn nữa,nên không để ý là Phẫn Điệp đã đến từ khi nào.Phấn Điệp cứ đứng ở cửa phòng tập mà nhìn vào bên trong,cô như đứng trôn chân tại đó,trái tim cô thực sự có cái gì đó nóng nóng ấp áp chạy quá,cô bất chợt nở nụ cười sung sướng.Thiên nhi đang chỉ đạo múa thì chợt cảm thấy có cái gì đó ngờ ngờ quay ra thì thấy Phấn Điệp đang đứng ở cửa mà không vào.Vẻ mặt nham hiểm mỉm cười.Nàng vỗ tay để mọi người chú ý rùi thong thả nói,Phấn Điệp tâm hồn ở đâu đâu được kéo trở về nghe được nhưng lời Thiên Nhi nói
- Hôm này,mọi người vất vả rùi............ Để động viên tinh thần cổ vũ mỗi người biểu diễn thật tốt nên hôm nay tôi Hà Thiên Nhi và nữ hoàng lớp ta Lãnh Dạ Phấn Điệp sẽ khao mọi người ở đây đi ăn kem giải nhiệt ở quán Yolo có được không??
Tất cả mọi người hướng ánh mắt ra cửa nơi Phấn Điệp đang đứng rồi vỗ tay,reo hò,sung sướng rồi nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ và rủ nhau ra quán Yolo gần trường,Trong phòng tập chỉ còn có hai người con gái xinh đẹp,chợt Thiên Nhi cất tiếng trước
- mày đúng là nữ hoàng băng gia đó nha không bao giờ chịu mở miệng trước
-Uh!!! vì tao biết mày sẽ mở miệng trước nên việc gì tao phải mở miệng trước chư??Nói đi mày đã làm gì mà mấy thằng con trai trong lớp đến đây tập văn nghệ vậy hả??Đừng nói với tao là cô nương Hà Thiên Nhi xinh đệp nhà ta dùng sắc dụ độ nha
Phấn Điệp buồn cười nói,Thiên Nhi nghe cùng bật cười hi hi đạp lại
- Đây là sức mạnh của tình bạn và sự bản lĩnh của Thiên Nhi cô nương đó biết chưa?? Nói rùi nàng đưa tay vuốt mái tóc nâu vàng của mình một cái rùi nói tiếp
- Tao nói với tụi con trai là: '' mày sẽ cho bọn nó làm người mấu bikini bán hàng mỹ phẩm trong hội chợ sắp tới nếu không tham gia văn nghệ'' được nhiên tui nó sẽ tham gia vì con trai đứa nào chả sĩ diện
Phấn Điểm nghe vậy cười sảng khoái thật lớn,cả Thiên Nhi cũng vậy.Sau khi cười 1 trận thật đã,cả hai ra quan Yolo cùng bè bạn trong lớp đập phá vui vẻ.Ngày hôm sau,đến giờ nghỉ giải lao,hai nàng lại nói chuyện về học hành hay là trận đấu game tối hôm qua cả hai choi như thế nào.Theo thông lệ là tối sau khi cả hai học xong bài sẽ on game oánh vài ván rùi đi ngủ mà.Chợt Thiên Nhi hỏi Phấn Điệp tay thì đưa ra 1 tờ giấy
-Hôm biểu diễn văn nghệ cả hai chúng ta song ca hát được không?? đây là bài hát mà tớ đã viết,chữ mầu xanh là lới mày phải hát còn chữ mầu đen là lời tao hát,chứ mầu đỏ là lời thằng Lạc Tuyết sẽ đọc rap,mày đọc qua đi
Phấn điệp cẩn thận nhận tờ giấy rùi đọc qua cẩn thật,còn Thiên nhi thì chăm chú quan sát nét mặt Phấn Điệp không bỏ xót bất kì biểu hiện nào.Và Phấn Điệp quả thật rất bất ngờ vì lời bài hát thật quá hay và rất ý nghĩa.Nàng nhìn Thiên Nhi với ánh mắt không thể tin được.Nhưng rốt cuộc cũng chỉ nói
-Lời bài hát hay đấy tao và mày sẽ lên hát nhưng còn múa thì sao?? tao và mày có cần tập vũ đạo không??
-Tao và Mày không cần phải tập vũ đạo vì hôm đó tao và máy chỉ cần cất giọng hát thôi và tao và mày vốn là ngôi sao sáng nhất trong vòm trời này rùi
-Xì!!!! mày luôn làm nhưng thứ khiến tao bấy ngờ không những thế toàn là chuyện không tưởng
-Chính vì tao và mày là duy nhất nên không gì thay thế được nên chúng ta đặc biết........Đặc biệt nên chỉ cần cất giọng hát thì sẽ được mọi người chú ý
-Tao cũng không biết nữa!!!!!!! Tao hát dở lắm.Mà mày đúng là con điên trên cao nguyên đi tăm tiên trong khuôn viên trại thương điên cơ,Tự nhiên,mày sáng tác bài hát làm gì đúng rảnh đời mà
- Hơ!!!!! Hơ!!!! Mày nói hay nhỉ??tao sáng tác kệ tao chứ??Tao nói rùi ngày hôm đó mày phải lên hát cùng tao không thì tao sẽ kêu mấy đứa con trai lớp mình rước mày lên biết chưa??
- Biết rùi!!!!!! Mày nghĩ tao là ai?? Mày lên nhớ là tao đai đen karate đo.Mày nghĩ làm gì được tao hả??
-Xi!!!!!!!!! thôi được rùi!! thua mày rùi!!! mày vui chưa con chó
-Vui rùi!! Hi!!Hi!!!
Ngày sự kiện của trường cuối cùng đã diễn ra một cách ồn ào náo nhiệt.Tất cả 21 lớp từ khối 10 đến khối 12 từng lớp một biểu diễn tiết mục của mình.Thiên nhi và Phấn Điệp đang ở phòng thay đồ cho nữ, hai người giúp nhưng bạn gái còn lại mặc bộ y phục,còn hai nàng thì không cần vì hai nàng chủ nghĩa quần áo sạch sẽ,gọn gàng,thoải mái không hỏa thân ra đường là ok rùi,còn người khác nghĩ gì thì mặc kệ nó không ảnh hưởng kinh tế nhà tụi tao ok.Nhưng phải công nhận 1 điều là dù mặc quần áo thế nào thì hai thánh cũng xinh đẹp.Người ta có câu: ''NGƯỜI ĐẸP MẶC ÁO ĂN MÀY CŨNG ĐẸP,NGƯỜI XẤU MẶC GÌ CŨNG XẤU''câu này đúng trong trường hợp hai nàng này
Và rùi đã đến tiết mục của của lớp hai nàng,hai nàng cầm mic đừng sau tấm rèm sân khấu chuẩn bị lên hát.Đây là lần đầu tiên cả hai nàng lên sân khấu biểu diễn như thế này.Thiên Nhi thì hồi hộp quá tày cầm mic tay kia thì đặt lên ngực chấn an trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Còn Phấn Điệp thì quả thực cũng hồi hộp không kém Thiên Nhi nhưng nàng không để lộ ra ngoài như vậy,nàng nhắm mắt dưỡng thần một chút thì chợt tiếng MC giới thiệu
-Sau đây là bài hát ''ngôi sao ước mơ'' do Hà Thiên Nhi,Lãnh Dạ Phấn Điệp và Tường Lạc tuyết lớp 11A1 trình bày
Dứt lời,tiếng nhạc nổi lên,cả ba người cũng bước lên sân khấu hai nàng đừng đừng giữa sân khấu nhưng chỉ mỗi Lạc Tuyết cũng nhóm vũ đạo là nhảy còn hai nàng thì nở nụ cười thôi là đã là ngôi sao sáng rùi.Chợt Thiên Nhi vòng tay ra sau lưng ra hiệu cho Lạc Tuyết.Lạc Tuyết biết ý bắt rap ngay và luôn theo nhạc
-''anh có mơ và tôi cũng có mơ
nếu không có mơ thì cuộc sống thật vu vơ
tôi mong mình sẽ được trở thành rapper, có bạn lại mong mình sẽ thành phi cơ
này bạn đừng nghĩ ước mơ chỉ là ước mơ
và đừng vì thế từ bỏ cái mình mơ
cuộc đời của bạn chờ đợi hãy còn dài, hãy vui đi tiếp từng ngày dài ngày dài''
Đến lượt Phấn Điệp bắt đầu hát,giọng hát của nàng sôi động,nhiệt huyệt,đầy sức sống khiến cho người đấy thích thú,đám đông liên tục gọi to tên nàng vừa hát nàng vừa mỉm cười.Quả thật,nàng giờ đẹp hơn hoa
-''ước mơ của tôi là những khúc ca cho cuộc đời
là những lúc vui tôi hát cho bạn tôi cười
ước mơ của tôi là nơi những ngôi sao trên bầu trời
được tung cánh chim tự do bên đời
ước mơ của tôi ngày mai nắng lên ngập bầu trời
để cho nắng lên càng thêm yêu cuộc sống này
ước mơ của tôi ngày mai trái đất không hận thù
được nghe tiếng ca trẻ thơ vui đùa''
Rồi đến lượt Thiên Nhi hát tiếp sau Phấn Điệp,giọng hát nàng trong trẻo,đầy nội lực,tràn trề nhiệt nhiệt tuổi trẻ như bài hát này nàng sáng tác vậy
-''Cuộc đời ai cũng có ước mơ niềm tin
là nghị lực thôi thúc vươn lên trong cuộc sống
dù gặp bao gian khó với ta hề chi nếu ta vững bước
Chọn ngôi sao ước mơ để ta có thêm niềm tin
dẫu phía trước gian khó đang chờ
và ngôi sao ước mơ dìu ta bước xa thật xa
đến những chân trời xa rực rỡ.''
Thiên Nhi vừa hát dứt câu Lạc Tuyết vừa nhảy vừa bắt rap luôn
-''người bạn của tôi rất thích hát ca
ước mơ của nó sẽ được hát ca
thế mà đôi lức nó dường như gục ngã
dù có khó khăn nó sẽ luôn vượt qua
dạ dày nào mà không sỏi đá
sẽ có lúc bạn thấy xót xa
nhưng những gì ước mơ cho ta
nghị ực và sực mạnh sẽ khiến ta bay xa
dù bạn là con trai hay là con gái
dù bạn giầu hay nghèo thì có gì sai trái??
bạn đều có thể mơ ước đi đâu hay thoải mái
hãy là bạn như vậy như vậy hoài
tôi nghe hay là em cư như vậy nhé
hãy là bạn cứ như vậy như vậy hoài''
Tiết mục kết thúc,cả hai nàng đẹp như nữ thần,tất cả reo hò ầm ĩ, mọi người nhìn hai nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.Sau khi chào khán giả, Thiên Nhi đi xuống sân khấu Phấn Điệp cùng định đi xuống thì là có cảm giác có đôi mắt nóng bỏng nào đó nhìn cô,cô bắt giác nhíu mày tìm trong đám đông đôi mắt đó,cố tim thấy người đo nhưng lóa ánh đèn nên có nhìn không rõ gương mặt người đó.Vì Thiên Nhi thúc dục nên đành bỏ qua rùi xuống sâu khấu.Ngoài nàng ra cũng có người khác thấy ánh mắt đó.
La Diêu Dương đã thấy ánh mắt đó của Diêm Minh Quân - Người mà cô thâm thương trộm nhớ,cô luôn tìm cách để có thế ở bên anh nhưng chưa bao giờ anh để cô vào mắt nhưng đối Lãnh Dạ Phấn Điệp thì lại khác,cô đã nhìn ra anh iu nàng ta nhưng mà anh mà nàng ta vồn là hai người ở thế giời hoàn toàn khác nhau nên anh chỉ từ xa mà iu nàng ta.Anh là con trai trong 1 gia đình thượng lưu còn nàng ta thì là con gái trong gia đình trung lưu.Cô hận anh thật nghốc,cô ghét nàng ta đến xương tủy vì đã cướp đi trái tim người cô iu.Vì quá iu nên có hận nàng ta,nàng ta có gì hơn cô chứ?? cô là còn gái trong gia đình thương lưu chỉ có cô mới xứng với anh.Nghĩ vậy,La Diêu Dương nở nụ cười thâm hiểm,nghiến răng nghiến lới nói ra tiếng qua khe răng,khuôn mặt xinh đẹp của cô thật đáng sợ
- Lãnh Dã Phấn Điệp tôi sẽ cho cô thấy giỡn mắt với tôi,cô sẽ phải trả giá đắt như thế nào?? cô cứ đợi đi,đồ đê tiện
- Hắt xì
Phấn Điệp quệt mũi nhím mày thật sâu,trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy bất an,nàng nhớ tới ánh mắt nóng bỏng đó.Nàng nghĩ phải chăng là do ánh mắt đó.Nhưng mà tại sao chứ??Nàng từ trước đến nay chưa đắc tội và có lỗi với ai bao giờ không lí do gì nàng lại linh cảm như vậy,nhưng từ trước đến nay linh cảm của mình luôn đúng chưa sai bao giờ,không lẽ lần này là sai sao??Nàng đang suy nghĩ thì lại nghe giọng nói của Thiên Nhi
- Ây!!! Suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy??
-Nhì nè!!! vừa này,lúc mày dời xuống sân khấu mày có cảm thấy gì bất thường không??
Nghe Phấn Điệp nói,Thiên Nhi nhíu mày nhớ lại toàn bộ mọi chuyện nhưng trong trí nhớ của nàng thì không có gì bất thường hết.
-Tao không thấy có gì bất thường cả??? sao vậy có gì bất thường à??
-Ưh!!! Tao thấy có gì đó không bình thường đã thế trong lòng tao bây giờ lại rất bất an nữa nhưng tao không biết rốt cuộc là chuyện gì??
- Tao nghĩ mày đa nghi quá thôi à!! có gì mà không bình thường chứ?? Chắc tại hôm này mày mệt quá thôi hay mày về sớm ngủ đi cho khỏe,mai còn đi học đấy
-Ưh!!!! có lẽ tại tao mệt quá
Sau khi Phấn Điệp đi khỏi Thiên Nhi thu xếp lốt công việc của lớp rùi về nhà nhưng trong lòng cô không khỏi bất an và lo lắng.Vì Phấn Điệp là bạn nàng nên nàng hiểu nàng ấy có giác quan thứ 6 rất đúng và cả dạo này bản thân Thiên Nhi nàng cũng mơ nhưng giấc mơ kì lạ.Nàng mơ thấy bản thân nàng và Phấn Điệp chạy trốn cái gì đó??Hay nàng và Phấn Điệp đi chơi đâu đó rùi bị một tên bịt mặt giết chết.Hay giấc mơ nàng và Phấn Điệp bị quái thú ăn thịt.Sao kì vậy??Bản thân nàng ăn ở vố rất tốt đẹp tử tể chưa gây gổ với ai hay do hai nàng hay trêu nhau là sẽ chết chúng nhiều quá nên thành sự thật??.Nghĩ đến đây nàng bất giác rùng mình một cái.Ah!! đau đầu!!Đời là thế sống được ngày nào thì sống cho tốt ngày đó có ai biết được ngày mai,chỉ cần bản thân thấy vui là được mà có chết cùng với Phấn Điệp nàng ta đâu có tệ vì sau khi chết rồi có thế hai nàng sẽ làm với nhau tiếp nữa mà.Nghĩ đến đây Nhi thấy vui trong lòng lạ thường.
Cả hai nàng đều không biết rằng nhưng gì hai nàng cảm nhận được và mơ thấy được đều là điếm báo trước một âm mưu vô cùng tàn độc của cô bạn cùng khối khác lớp của hai nàng.Ân mưu này vừa có thể khiến hai nàng mất mạng vừa có thế mang lại cho hai nàng hạnh phúc.Nhưng là phúc hay họa thì chưa ai biết được phải để cho số phận hai nàng quyết định vào thời khắc định mệnh.bầu trời luôn tươi đẹp trước khi giông tố nổi lên mà.
Sáng hôm sau.....
- Oaaaaaaaaaaa!!!! thôi chết mình rùi!!!!! muộn học rồi!!!
Thiên Nhi vội vàng phóng xe đạp như bay đến trường,chạy đến cửa lớp nàng thở dốc nói lòng hơi run sợ
-Thưa thầy!!! cho em vào lớp ạ
Dứt lời cả lớp quay mắt hướng ánh mắt về phái nàng,giờ nàng cảm thấy bản thân như thể sinh vật lạ
-Cô đi ra ngoài viết bản kiểm điểm đi học muộn 10 phút cho tôi
Thầy giáo quay ra nhìn nàng một cái nói một câu phũ phàng rùi quay lên giang bài tiếp,cả lớp thu hồi ánh mắt.Nàng thở dài,đóng cửa lớp lại ra ngoài hành lang viết bản kiểm điểm để giờ giải lao nộp cho thầy.Nàng đưa ánh mắt buồn thiu nhìn vào lớp qua cửa kính lớp.Sau khi hết tiết,nàng đưa cho thấy cái bản kiểm điểm xong thì vào lớp vừa mới đắt mông yên vị thì Phấn Điệp vứt quyển võ ra trước mặt nằng rùi phán
-chép bài đi chép xong thì tao giang lại bài hôm này học cho,mai kiểm tra 15 phút bài hôn nay đó
-Ưh!!!!!Có mày là bận thật là tốt!!!
-Không nói nữa,chép bài đi
Thiên Nhi rốt cuộc cũng chép xong và hiểu bài trước khi vào tiếp học tiếp theo.Ngày hôm sau kiểm tra cả hai đều làm xong bài.Cuối tuần rảnh rỗi cả hai nàng đến đi khu vui chơi cùng nhau.trên đường đi,cả hai dừng lại mua kem ăn.Phấn Điệp nói:
-cậu ở đây đợi mình nha!! mùa đi mua kem rùi quay lại ngay
-Ưh!!!
Bỗng,cả đoạn dường huyên náo,có một vụ cướp xảy ra,cả hai nàng đều quay lại,tên cướp bịt mặt cướp túi xách chạy trốn.Cả hai nàng chưa định thần lại thì tên cướp đụng phải Thiên Nhi,lực đạo quá mạnh làm nàng ngáy rúi rụi.Phấn Điệp thấy thế theo bản năng cầm cây em trên trên tay ném yo thằng cướp,tên cướp chưa kíp phản ứng,đã bị Phấn Điệp tung một cước nguyện cả cái giày yo mặt.Tên cướp choáng vàng ngà nhào xuồng đất,hắn cố gượng dậy nhưng Phấn Điệp cho cái giày yo mặt lần 2 anh cướp gục ngay tại chỗ.Nàng mặt không đổi sắc cầm túi xách lên đưa cho chủ nhân chiếc túi bị cướp,rùi đỡ Thiên dậy sau khi nhận lời cảm ơn.Mọi người thấy thế lỗi điện thoại ra ra chụp hình nữ hiệp trung học bắt cướp.Phấn Điệp đưa Thiên Nhi về nhà và băng vết thương ở tay Thiên Nhi lại,chợt Thiên Nhi nói
-Mày hôm này trở thành người nổi tiếng rùi đấy!!! Mày quả thật lợi hại nha.Công nhận đai đen karate có khác!!! hi hi
-Bị vậy rùi mà còn cười được!!!!! Bó tay mày luôn!!! thôi mày nghỉ đi. Tao về
-Ưh!!! Pai!! Pai!!!
-Pai!! Pai!!!
Bầu trời trong xanh,không khí trong lành,như thường lệ cô vấn đứng đợi đứa bạn thân của mình ở cổng trường rùi cả hai cùng đi vào lớp.Cô đã quen với việc đó và dường như cô thích việc đó.Vì nhà cô với nhá đứa bạn khá xa lại không cùng một hướng nên không thể rủ đi học cùng nhau,chứ cùng đi trên con đường đến trường vừa nói chuyện cũng vui đấy chứ.Cô bất giác cười khẽ.Đúng!! cô đang cười một mình,mọi người đi qua cô nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.Chuyện đương nhiên một hotgirl đứng trước cổng trường nở nụ cười tươi trong khi cô nổi tiếng là nữ hoàng băng giá thì chuyện mọi người khó hiểu là chuyện đương nhiên
Cô tên là Lãnh Dạ Phấn Điệp,đúng như cái tên cô lạnh lùng,trầm tính rất ít nói,nhưng ở bận cạnh đứa bạn mà cô thân nhất thì cô lại có thể nói thật nhiều.Cô có đôi mắt đen lúc nào cũng phá ra hơi lạnh,ai nhìn vào cũng thấy trong đôi mắt đó là bóng tối sấu thẳm vô đáy,thỉnh thoảng người ta thấy trong con mắt cô là nỗi buồn gì đó không rõ.Không phải gia đình cô lục đụng mà do bản thân cô không biết minh muốn gì??Trong khi nhiều người ở ngoài kia bằng tuổi cô đã có ước mơ và khát khao làm gì đó,họ biết mình muốn làm gì để đạt được điều đó.Còn cô thì sao??Cô mê máy tính,có có thể làm mọi thứ với máy tính của cô,khi về nhà cô có thể om máy tính và thả hồn với máy tính của cô luôn nhưng được cái cô không phải người không có công nghệ là không sống được.Ngoài việc học và thả hồn vào máy tính thì cô thích làm việc nhà giúp mẹ,hay chạy ra cửa hàng nho nhỏ của mẹ phụ mẹ bán hàng.Hay làm handmade cái gì đó bạn lấy tiền đó chơi cùng đứa bạn thân.Vì trần tính ít nói nên cô ít bạn,suốt 17 năm sống trên đời này cô chỉ có mỗi Hà Thiên Nhi là bạn thân.Cô học giỏi,là cao thủ đai đen karate và cô biết chút ít về bắn cung,ngoài ra cô cũng học hột khóa kiếm đạo nhật bản.Cô học những thứ đó vì thấy nó hay và cũng nghĩ rằng luyện tập nhưng thứ đó vừa có thể bảo vệ bản thân vừa rèn luyện sức khỏe và cũng là để cho cô không quá rảnh dỗi vì khi rảnh dỗi quá cô lại suy nghĩ lung tung.
Bản thân cô lúc này trong khi đang đợi đứa bạn thân cũng đang suy nghĩ vu vơ.Nhiều anh con trai si mê cô nhưng cũng chỉ đứng xa nhìn cô thôi vì cô là bạo long mà,ngày trước chỉ vì nhiều người con trai làm phiền mà cô không ngại dở mấy chiêu karate ra bẻ gãy tay một chàng trai bị cô làm phiền,nên từ đó không một chàng trai nào dám đến phiền cô nữa.Bỗng,bàn tay thon dài vỗ lên vai cô cùng với tiếng cười hi hi và giọng nói quen thuộc:
- Ê!!!! tao đến rùi nè!! đợi có lâu không??
trả lới câu đó là một cái cốc vào đầu,Phấn Điệp hừ lạnh
- Lâu chứ!!! hôm nào cũng để người ta đợi lâu chà bá,tao tưởng mày chết ở đâu rùi chứ??
- Vớ vẩn!! Tao mà chết sớm thì ai chơi với mày??
-Xi!! Trước khi chơi thân với mày tao đẽ quen chơi một mình rùi dù không có mày tao vẫn sống tốt biết chưa??
Nghe đến đây Thiên Nhi nhảy dựng thủng thẳng nói,giọng đầy kiên định:
- Dù tao có chết thì tao cũng đưa mày đi cùng mày không sợ cô đơn nhưng tao thì sợ cô đơn lắm!! Tao nói rồi chừ nào tao còn sống thì may mãi là bạn thân của tao không bao giờ thay đổi.Vì chỉ khi chơi với mày tao mới thấy vui.Nói thật, chơi với mày tao không sợ bị bán đứng vì mày không biết nói dối lại rất thẳng thắng......Mà thôi!! vào lớp đi,ti chúng ta bàn luận về chương trình văn nghệ trong sự kiện trường sắp tới
Dứt lời thiên Nhi cười hi hi kéo tay Phấn Điệp đang ngơ ngác vào lớp.Thiên thì cứ thế cầm tay kéo đi lên cầu thang rùi qua hành lang,mặc kệ các ánh mắt nhìn hai hotgirl học giỏi đạt top5 của trường mỗi khi cả hai đi qua.Phấn Điệp vừa bước theo vừa cất tiếng giọng lành lạnh vốn có
- Mày đi từ từ thôi!!!! mày kéo tao đi nhưng chủ......lôi chó đi dạo thế hả?? Thiên Nhi quay lại cười hi hi
-Uh!!! thế đấy!!!mày không biết kéo mày đi như thế vui lắm hả??nói rùi Thiên Nhi quay đâu ti tiếp
Phấn Điệp không nói gì nữa chỉ mỉm cười,tiếp tục để cho đứa bạn thân cầm tay kéo đi trong bộ dạng đầy hưởng thụ.Sau khi cả hai đứa đặt mông yên vị ở chỗ ngồi vốn thuộc về mình thì Phấn Điệp bất giác bật cười nói với Thiên Nhi:
-Chắc thằng người iu sau này của mày chắc ghen tỵ với tao lắm luôn vì mày....... yêu tao nhiều quá Mày không những cầm tay tao tình tứ kéo đi trước mặt mọi người mà mày còn nói là sẽ chết cùng tao luôn.Hừi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! nói sao đây nghỉ??..............iu nhau hai đứa nguyện thề sống chết à??
Nghe xong xong thiên Nhi ở bạn trên lấy tức quay lại mà nhướng mày:
- Đương nhiên!!!!! mày phải thấy vinh hạnh vì mày là người đầu tiên tao lắm tay dắt đi đây,thằng em trai tao cũng chưa bao giờ được tao dẫn đi chơi đâu.
Phấn Điệp đang định nói cái gì thì cô chủ nghiệm bước vào lớp nhưng gì cô định nói lại phải nuốt xuống rùi hô cả lớp đứng lên cô là lớp trưởng mà.Cô chủ nghiệm vào lớp nhắc nhở việc chuẩn bị văn nghệ của lớp sẽ tham gia trong sự kiện sắp tới của trường rùi cô ra ngoài cho thầy vào dạy.Đến giờ ra chơi Phấn Điệp bước lên bục giảng rùi nói to giọng đầy nghiêm túc:
- sắp tới trường sẽ có sự kiện lớp mình ai tham gia văn nghệ thì đăng kí với tớ
Nói rùi Phấn Điệp bước xuống bục rùi cả Thiên Nhi và Phấn Điện bàn bạc xem sự kiện trường sẽ làm gì và cả lịch tập duyệt nữa.Haizz!!! vèo một cái đã hết buổi học,tập văn nghệ chỉ có lèo tao mất bạn nữ tham ra còn đâu thì không MỘT THẰNG CON TRAI NÀO THAM GIA CẢ.Sau mấy hôm cũng không khá lên là bao,không phải con trai lớp Phấn Điệp không biết hai mà ngược lại tụi nó hát rất hay thậm chí.có cả đứa biết beatbox nữa nhưng bọn nó không tham gia biểu diễn vì mốt lí do duy nhất là LƯỜI KHÔNG THÍCH THAM GIA.Vì việc này mà Phấn Điệp rất bực bội nhưng mà tình nàng lạnh lùng nên không thể thệ ra,chỉ có Thiên Nhi là nhận ra.Cô đến bên Phấn Điệp và ân cần nói ấp ám nhưng vẻ mặt rất nguy hiểm
- Đừng bực bội nữa!!! mày cứ yên tâm đâu rùi sẽ có đó,đã đến ngày tập duyệt đâu mà lo.Mày thật nghốc!!! có tao để làm gì?? mày đừng quên tao là lớp phó, mày là lớp trưởng.Hai chức vũ không liên quan đến nhau nhưng đều rất quan trọng.Tao công nhận mày rất giỏi,nhưng mày có biết ý nghĩa từ ''bạn'' là gì không??
-Ý nghĩa từ ''bạn'' thì có liên quan gì đến buổi tập văn nghễ sắp tới đâu chứ??Mà 3 ngày nữa đến buổi tập duyệt rùi mà chỉ có lè teo vài bạn nữ trong lớp tham gia thì không lo sao được??cái này đánh giá ý thúc hạnh kiểm đó mày.Phấn Điêp không hiểu Thiên Nhi có ý gì theo bản năng tự động nói
- Haizz!!!!!!! biết ngay mày sẽ nói thế mà,tình cảm giữa người với người là 1 thứ ràng buộc vô hình,tình bạn cũng vậy,khi khó khăn tao và mày cùng vượt quá đó là bạn bè,bạn bè là khi tao và mày bổ sung che lấp khuyết điểm cảu nhau,bạn bè là khi tao và mày hiểu và cảm thông cho nhau tất cả mọi thứ,bạn bào là khi một trong hai vất ngay thì người còn lại sẽ không bỏ đi mà sẽ ở lại cười vào mặt mày rùi đưa tay đỡ mày đứa dậy,bạn bè là gọi nhau là chó nhưng không bao giờ chơi chó với nhau,bạn bè là khi tao và mày tương tưởng nhau tuyệt đối,bạn bè là khi tao và đều tôn trọng và ủng hộ nhưng quyết định mà người kia đưa ra,bạn bè là khi tao và mày.....chơi với nhau thật vui và an ủi nhau khi có chuyện buồn.....Đủ rồi!!!! tóm lại là mày cứ thoải mái đi sau buổi học về chơi game với táo chuyện văn với cả nghệ của trường tính sau
Nói rùi Thiên Nhi quay bước đi,Phấn Điệp nhíu mày nhìn bóng lưng đứa bạn thân mình rời đi.Buổi học hôm đó kết thúc khá nhanh,sau cuộc nói chuyện đó cả hai người trầm mặc không nói gì với nhau đến hôm tập duyệt,kể cả khi cả hai người online chiến game với nhau cũng không nói năng vì cả hai quá hiểu nhau nên không cần nói chỉ cần qua hành đồng cũng hiểu được đối phương muốn nói gì.Có lẽ vì vậy, mà khi chơi game hai người chơi rất ăn ý với nhau khiến cho game thủ nào gặp họ cũng thua một cách thảm hai hoặc là win một cách vất vả.Cả hai đều là nữ game thử đáng gườm,họ được mệnh danh là bộ đội hoàn hảo trong game.
Nhưng kệ đi!!! hôm tập duyệt Phấn Điệp dường như hiểu ra vẻ mặt và lời nói của Thiên nhi trong buổi hôm đó.Tất cả mọi người đến không thiếu một ai,lại còn đang tập luyện văn nghệ một cách rôm giả.Thiên Nhi thì đang bận chỉ đạo mọi người tập luyện rồi tính toán tiền thuê quần áo hôm diễn nữa,nên không để ý là Phẫn Điệp đã đến từ khi nào.Phấn Điệp cứ đứng ở cửa phòng tập mà nhìn vào bên trong,cô như đứng trôn chân tại đó,trái tim cô thực sự có cái gì đó nóng nóng ấp áp chạy quá,cô bất chợt nở nụ cười sung sướng.Thiên nhi đang chỉ đạo múa thì chợt cảm thấy có cái gì đó ngờ ngờ quay ra thì thấy Phấn Điệp đang đứng ở cửa mà không vào.Vẻ mặt nham hiểm mỉm cười.Nàng vỗ tay để mọi người chú ý rùi thong thả nói,Phấn Điệp tâm hồn ở đâu đâu được kéo trở về nghe được nhưng lời Thiên Nhi nói
- Hôm này,mọi người vất vả rùi............ Để động viên tinh thần cổ vũ mỗi người biểu diễn thật tốt nên hôm nay tôi Hà Thiên Nhi và nữ hoàng lớp ta Lãnh Dạ Phấn Điệp sẽ khao mọi người ở đây đi ăn kem giải nhiệt ở quán Yolo có được không??
Tất cả mọi người hướng ánh mắt ra cửa nơi Phấn Điệp đang đứng rồi vỗ tay,reo hò,sung sướng rồi nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ và rủ nhau ra quán Yolo gần trường,Trong phòng tập chỉ còn có hai người con gái xinh đẹp,chợt Thiên Nhi cất tiếng trước
- mày đúng là nữ hoàng băng gia đó nha không bao giờ chịu mở miệng trước
-Uh!!! vì tao biết mày sẽ mở miệng trước nên việc gì tao phải mở miệng trước chư??Nói đi mày đã làm gì mà mấy thằng con trai trong lớp đến đây tập văn nghệ vậy hả??Đừng nói với tao là cô nương Hà Thiên Nhi xinh đệp nhà ta dùng sắc dụ độ nha
Phấn Điệp buồn cười nói,Thiên Nhi nghe cùng bật cười hi hi đạp lại
- Đây là sức mạnh của tình bạn và sự bản lĩnh của Thiên Nhi cô nương đó biết chưa?? Nói rùi nàng đưa tay vuốt mái tóc nâu vàng của mình một cái rùi nói tiếp
- Tao nói với tụi con trai là: '' mày sẽ cho bọn nó làm người mấu bikini bán hàng mỹ phẩm trong hội chợ sắp tới nếu không tham gia văn nghệ'' được nhiên tui nó sẽ tham gia vì con trai đứa nào chả sĩ diện
Phấn Điểm nghe vậy cười sảng khoái thật lớn,cả Thiên Nhi cũng vậy.Sau khi cười 1 trận thật đã,cả hai ra quan Yolo cùng bè bạn trong lớp đập phá vui vẻ.Ngày hôm sau,đến giờ nghỉ giải lao,hai nàng lại nói chuyện về học hành hay là trận đấu game tối hôm qua cả hai choi như thế nào.Theo thông lệ là tối sau khi cả hai học xong bài sẽ on game oánh vài ván rùi đi ngủ mà.Chợt Thiên Nhi hỏi Phấn Điệp tay thì đưa ra 1 tờ giấy
-Hôm biểu diễn văn nghệ cả hai chúng ta song ca hát được không?? đây là bài hát mà tớ đã viết,chữ mầu xanh là lới mày phải hát còn chữ mầu đen là lời tao hát,chứ mầu đỏ là lời thằng Lạc Tuyết sẽ đọc rap,mày đọc qua đi
Phấn điệp cẩn thận nhận tờ giấy rùi đọc qua cẩn thật,còn Thiên nhi thì chăm chú quan sát nét mặt Phấn Điệp không bỏ xót bất kì biểu hiện nào.Và Phấn Điệp quả thật rất bất ngờ vì lời bài hát thật quá hay và rất ý nghĩa.Nàng nhìn Thiên Nhi với ánh mắt không thể tin được.Nhưng rốt cuộc cũng chỉ nói
-Lời bài hát hay đấy tao và mày sẽ lên hát nhưng còn múa thì sao?? tao và mày có cần tập vũ đạo không??
-Tao và Mày không cần phải tập vũ đạo vì hôm đó tao và máy chỉ cần cất giọng hát thôi và tao và mày vốn là ngôi sao sáng nhất trong vòm trời này rùi
-Xì!!!! mày luôn làm nhưng thứ khiến tao bấy ngờ không những thế toàn là chuyện không tưởng
-Chính vì tao và mày là duy nhất nên không gì thay thế được nên chúng ta đặc biết........Đặc biệt nên chỉ cần cất giọng hát thì sẽ được mọi người chú ý
-Tao cũng không biết nữa!!!!!!! Tao hát dở lắm.Mà mày đúng là con điên trên cao nguyên đi tăm tiên trong khuôn viên trại thương điên cơ,Tự nhiên,mày sáng tác bài hát làm gì đúng rảnh đời mà
- Hơ!!!!! Hơ!!!! Mày nói hay nhỉ??tao sáng tác kệ tao chứ??Tao nói rùi ngày hôm đó mày phải lên hát cùng tao không thì tao sẽ kêu mấy đứa con trai lớp mình rước mày lên biết chưa??
- Biết rùi!!!!!! Mày nghĩ tao là ai?? Mày lên nhớ là tao đai đen karate đo.Mày nghĩ làm gì được tao hả??
-Xi!!!!!!!!! thôi được rùi!! thua mày rùi!!! mày vui chưa con chó
-Vui rùi!! Hi!!Hi!!!
Ngày sự kiện của trường cuối cùng đã diễn ra một cách ồn ào náo nhiệt.Tất cả 21 lớp từ khối 10 đến khối 12 từng lớp một biểu diễn tiết mục của mình.Thiên nhi và Phấn Điệp đang ở phòng thay đồ cho nữ, hai người giúp nhưng bạn gái còn lại mặc bộ y phục,còn hai nàng thì không cần vì hai nàng chủ nghĩa quần áo sạch sẽ,gọn gàng,thoải mái không hỏa thân ra đường là ok rùi,còn người khác nghĩ gì thì mặc kệ nó không ảnh hưởng kinh tế nhà tụi tao ok.Nhưng phải công nhận 1 điều là dù mặc quần áo thế nào thì hai thánh cũng xinh đẹp.Người ta có câu: ''NGƯỜI ĐẸP MẶC ÁO ĂN MÀY CŨNG ĐẸP,NGƯỜI XẤU MẶC GÌ CŨNG XẤU''câu này đúng trong trường hợp hai nàng này
Và rùi đã đến tiết mục của của lớp hai nàng,hai nàng cầm mic đừng sau tấm rèm sân khấu chuẩn bị lên hát.Đây là lần đầu tiên cả hai nàng lên sân khấu biểu diễn như thế này.Thiên Nhi thì hồi hộp quá tày cầm mic tay kia thì đặt lên ngực chấn an trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Còn Phấn Điệp thì quả thực cũng hồi hộp không kém Thiên Nhi nhưng nàng không để lộ ra ngoài như vậy,nàng nhắm mắt dưỡng thần một chút thì chợt tiếng MC giới thiệu
-Sau đây là bài hát ''ngôi sao ước mơ'' do Hà Thiên Nhi,Lãnh Dạ Phấn Điệp và Tường Lạc tuyết lớp 11A1 trình bày
Dứt lời,tiếng nhạc nổi lên,cả ba người cũng bước lên sân khấu hai nàng đừng đừng giữa sân khấu nhưng chỉ mỗi Lạc Tuyết cũng nhóm vũ đạo là nhảy còn hai nàng thì nở nụ cười thôi là đã là ngôi sao sáng rùi.Chợt Thiên Nhi vòng tay ra sau lưng ra hiệu cho Lạc Tuyết.Lạc Tuyết biết ý bắt rap ngay và luôn theo nhạc
-''anh có mơ và tôi cũng có mơ
nếu không có mơ thì cuộc sống thật vu vơ
tôi mong mình sẽ được trở thành rapper, có bạn lại mong mình sẽ thành phi cơ
này bạn đừng nghĩ ước mơ chỉ là ước mơ
và đừng vì thế từ bỏ cái mình mơ
cuộc đời của bạn chờ đợi hãy còn dài, hãy vui đi tiếp từng ngày dài ngày dài''
Đến lượt Phấn Điệp bắt đầu hát,giọng hát của nàng sôi động,nhiệt huyệt,đầy sức sống khiến cho người đấy thích thú,đám đông liên tục gọi to tên nàng vừa hát nàng vừa mỉm cười.Quả thật,nàng giờ đẹp hơn hoa
-''ước mơ của tôi là những khúc ca cho cuộc đời
là những lúc vui tôi hát cho bạn tôi cười
ước mơ của tôi là nơi những ngôi sao trên bầu trời
được tung cánh chim tự do bên đời
ước mơ của tôi ngày mai nắng lên ngập bầu trời
để cho nắng lên càng thêm yêu cuộc sống này
ước mơ của tôi ngày mai trái đất không hận thù
được nghe tiếng ca trẻ thơ vui đùa''
Rồi đến lượt Thiên Nhi hát tiếp sau Phấn Điệp,giọng hát nàng trong trẻo,đầy nội lực,tràn trề nhiệt nhiệt tuổi trẻ như bài hát này nàng sáng tác vậy
-''Cuộc đời ai cũng có ước mơ niềm tin
là nghị lực thôi thúc vươn lên trong cuộc sống
dù gặp bao gian khó với ta hề chi nếu ta vững bước
Chọn ngôi sao ước mơ để ta có thêm niềm tin
dẫu phía trước gian khó đang chờ
và ngôi sao ước mơ dìu ta bước xa thật xa
đến những chân trời xa rực rỡ.''
Thiên Nhi vừa hát dứt câu Lạc Tuyết vừa nhảy vừa bắt rap luôn
-''người bạn của tôi rất thích hát ca
ước mơ của nó sẽ được hát ca
thế mà đôi lức nó dường như gục ngã
dù có khó khăn nó sẽ luôn vượt qua
dạ dày nào mà không sỏi đá
sẽ có lúc bạn thấy xót xa
nhưng những gì ước mơ cho ta
nghị ực và sực mạnh sẽ khiến ta bay xa
dù bạn là con trai hay là con gái
dù bạn giầu hay nghèo thì có gì sai trái??
bạn đều có thể mơ ước đi đâu hay thoải mái
hãy là bạn như vậy như vậy hoài
tôi nghe hay là em cư như vậy nhé
hãy là bạn cứ như vậy như vậy hoài''
Tiết mục kết thúc,cả hai nàng đẹp như nữ thần,tất cả reo hò ầm ĩ, mọi người nhìn hai nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.Sau khi chào khán giả, Thiên Nhi đi xuống sân khấu Phấn Điệp cùng định đi xuống thì là có cảm giác có đôi mắt nóng bỏng nào đó nhìn cô,cô bắt giác nhíu mày tìm trong đám đông đôi mắt đó,cố tim thấy người đo nhưng lóa ánh đèn nên có nhìn không rõ gương mặt người đó.Vì Thiên Nhi thúc dục nên đành bỏ qua rùi xuống sâu khấu.Ngoài nàng ra cũng có người khác thấy ánh mắt đó.
La Diêu Dương đã thấy ánh mắt đó của Diêm Minh Quân - Người mà cô thâm thương trộm nhớ,cô luôn tìm cách để có thế ở bên anh nhưng chưa bao giờ anh để cô vào mắt nhưng đối Lãnh Dạ Phấn Điệp thì lại khác,cô đã nhìn ra anh iu nàng ta nhưng mà anh mà nàng ta vồn là hai người ở thế giời hoàn toàn khác nhau nên anh chỉ từ xa mà iu nàng ta.Anh là con trai trong 1 gia đình thượng lưu còn nàng ta thì là con gái trong gia đình trung lưu.Cô hận anh thật nghốc,cô ghét nàng ta đến xương tủy vì đã cướp đi trái tim người cô iu.Vì quá iu nên có hận nàng ta,nàng ta có gì hơn cô chứ?? cô là còn gái trong gia đình thương lưu chỉ có cô mới xứng với anh.Nghĩ vậy,La Diêu Dương nở nụ cười thâm hiểm,nghiến răng nghiến lới nói ra tiếng qua khe răng,khuôn mặt xinh đẹp của cô thật đáng sợ
- Lãnh Dã Phấn Điệp tôi sẽ cho cô thấy giỡn mắt với tôi,cô sẽ phải trả giá đắt như thế nào?? cô cứ đợi đi,đồ đê tiện
- Hắt xì
Phấn Điệp quệt mũi nhím mày thật sâu,trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy bất an,nàng nhớ tới ánh mắt nóng bỏng đó.Nàng nghĩ phải chăng là do ánh mắt đó.Nhưng mà tại sao chứ??Nàng từ trước đến nay chưa đắc tội và có lỗi với ai bao giờ không lí do gì nàng lại linh cảm như vậy,nhưng từ trước đến nay linh cảm của mình luôn đúng chưa sai bao giờ,không lẽ lần này là sai sao??Nàng đang suy nghĩ thì lại nghe giọng nói của Thiên Nhi
- Ây!!! Suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy??
-Nhì nè!!! vừa này,lúc mày dời xuống sân khấu mày có cảm thấy gì bất thường không??
Nghe Phấn Điệp nói,Thiên Nhi nhíu mày nhớ lại toàn bộ mọi chuyện nhưng trong trí nhớ của nàng thì không có gì bất thường hết.
-Tao không thấy có gì bất thường cả??? sao vậy có gì bất thường à??
-Ưh!!! Tao thấy có gì đó không bình thường đã thế trong lòng tao bây giờ lại rất bất an nữa nhưng tao không biết rốt cuộc là chuyện gì??
- Tao nghĩ mày đa nghi quá thôi à!! có gì mà không bình thường chứ?? Chắc tại hôm này mày mệt quá thôi hay mày về sớm ngủ đi cho khỏe,mai còn đi học đấy
-Ưh!!!! có lẽ tại tao mệt quá
Sau khi Phấn Điệp đi khỏi Thiên Nhi thu xếp lốt công việc của lớp rùi về nhà nhưng trong lòng cô không khỏi bất an và lo lắng.Vì Phấn Điệp là bạn nàng nên nàng hiểu nàng ấy có giác quan thứ 6 rất đúng và cả dạo này bản thân Thiên Nhi nàng cũng mơ nhưng giấc mơ kì lạ.Nàng mơ thấy bản thân nàng và Phấn Điệp chạy trốn cái gì đó??Hay nàng và Phấn Điệp đi chơi đâu đó rùi bị một tên bịt mặt giết chết.Hay giấc mơ nàng và Phấn Điệp bị quái thú ăn thịt.Sao kì vậy??Bản thân nàng ăn ở vố rất tốt đẹp tử tể chưa gây gổ với ai hay do hai nàng hay trêu nhau là sẽ chết chúng nhiều quá nên thành sự thật??.Nghĩ đến đây nàng bất giác rùng mình một cái.Ah!! đau đầu!!Đời là thế sống được ngày nào thì sống cho tốt ngày đó có ai biết được ngày mai,chỉ cần bản thân thấy vui là được mà có chết cùng với Phấn Điệp nàng ta đâu có tệ vì sau khi chết rồi có thế hai nàng sẽ làm với nhau tiếp nữa mà.Nghĩ đến đây Nhi thấy vui trong lòng lạ thường.
Cả hai nàng đều không biết rằng nhưng gì hai nàng cảm nhận được và mơ thấy được đều là điếm báo trước một âm mưu vô cùng tàn độc của cô bạn cùng khối khác lớp của hai nàng.Ân mưu này vừa có thể khiến hai nàng mất mạng vừa có thế mang lại cho hai nàng hạnh phúc.Nhưng là phúc hay họa thì chưa ai biết được phải để cho số phận hai nàng quyết định vào thời khắc định mệnh.bầu trời luôn tươi đẹp trước khi giông tố nổi lên mà.
Sáng hôm sau.....
- Oaaaaaaaaaaa!!!! thôi chết mình rùi!!!!! muộn học rồi!!!
Thiên Nhi vội vàng phóng xe đạp như bay đến trường,chạy đến cửa lớp nàng thở dốc nói lòng hơi run sợ
-Thưa thầy!!! cho em vào lớp ạ
Dứt lời cả lớp quay mắt hướng ánh mắt về phái nàng,giờ nàng cảm thấy bản thân như thể sinh vật lạ
-Cô đi ra ngoài viết bản kiểm điểm đi học muộn 10 phút cho tôi
Thầy giáo quay ra nhìn nàng một cái nói một câu phũ phàng rùi quay lên giang bài tiếp,cả lớp thu hồi ánh mắt.Nàng thở dài,đóng cửa lớp lại ra ngoài hành lang viết bản kiểm điểm để giờ giải lao nộp cho thầy.Nàng đưa ánh mắt buồn thiu nhìn vào lớp qua cửa kính lớp.Sau khi hết tiết,nàng đưa cho thấy cái bản kiểm điểm xong thì vào lớp vừa mới đắt mông yên vị thì Phấn Điệp vứt quyển võ ra trước mặt nằng rùi phán
-chép bài đi chép xong thì tao giang lại bài hôm này học cho,mai kiểm tra 15 phút bài hôn nay đó
-Ưh!!!!!Có mày là bận thật là tốt!!!
-Không nói nữa,chép bài đi
Thiên Nhi rốt cuộc cũng chép xong và hiểu bài trước khi vào tiếp học tiếp theo.Ngày hôm sau kiểm tra cả hai đều làm xong bài.Cuối tuần rảnh rỗi cả hai nàng đến đi khu vui chơi cùng nhau.trên đường đi,cả hai dừng lại mua kem ăn.Phấn Điệp nói:
-cậu ở đây đợi mình nha!! mùa đi mua kem rùi quay lại ngay
-Ưh!!!
Bỗng,cả đoạn dường huyên náo,có một vụ cướp xảy ra,cả hai nàng đều quay lại,tên cướp bịt mặt cướp túi xách chạy trốn.Cả hai nàng chưa định thần lại thì tên cướp đụng phải Thiên Nhi,lực đạo quá mạnh làm nàng ngáy rúi rụi.Phấn Điệp thấy thế theo bản năng cầm cây em trên trên tay ném yo thằng cướp,tên cướp chưa kíp phản ứng,đã bị Phấn Điệp tung một cước nguyện cả cái giày yo mặt.Tên cướp choáng vàng ngà nhào xuồng đất,hắn cố gượng dậy nhưng Phấn Điệp cho cái giày yo mặt lần 2 anh cướp gục ngay tại chỗ.Nàng mặt không đổi sắc cầm túi xách lên đưa cho chủ nhân chiếc túi bị cướp,rùi đỡ Thiên dậy sau khi nhận lời cảm ơn.Mọi người thấy thế lỗi điện thoại ra ra chụp hình nữ hiệp trung học bắt cướp.Phấn Điệp đưa Thiên Nhi về nhà và băng vết thương ở tay Thiên Nhi lại,chợt Thiên Nhi nói
-Mày hôm này trở thành người nổi tiếng rùi đấy!!! Mày quả thật lợi hại nha.Công nhận đai đen karate có khác!!! hi hi
-Bị vậy rùi mà còn cười được!!!!! Bó tay mày luôn!!! thôi mày nghỉ đi. Tao về
-Ưh!!! Pai!! Pai!!!
-Pai!! Pai!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook