Đêm hôm qua Thẩm Thịnh Quân có hứa sẽ dẫn Thiệu Huy trở về nhà để ra mắt gia đình nên sau khi cậu thức dậy, hắn liền lập tức cùng cậu lên xe trở về nhà ngay.
Trước đó hắn cũng đã gọi đến để thông báo trước một tiếng với mẹ mình, để bà còn có thời gian chuẩn bị.
Trên đường đi đến Thẩm gia, Thiệu Huy cứ luôn miệng lo sợ.

Cậu sợ bản thân sẽ không gây được ấn tượng tốt đối với gia đình hắn, khiến họ cảm thấy chán ghét mình.
"Đừng lo lắng, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Bọn họ đều rất thích em!"
Thiệu Huy cũng không muốn, nhưng trong lòng lại cứ liên tục dâng lên cảm giác lo lắng.

Đầu cậu tự động hiện ra những viễn cảnh không hay khi ra mắt gia đình hắn, khiến cậu cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
"Gia đình anh bình thường yêu thích gì vậy? Em muốn mua chút đồ mang đến tặng cho họ." Dù sao cũng là ra mắt, cậu vẫn nên mang theo một vài món quà tặng cho có hình thức.
"Chỉ cần là đồ em tặng, bọn họ đều sẽ thích."

Thẩm Thịnh Quân đúng thật là biết cách khiến cậu cảm thấy vui vẻ, tâm trạng đang trong trạng thái căng thẳng chẳng mấy chốc đã trở nên thoải mái hơn.
Chạy được một đoạn, hắn ghé vào một trung tâm mua sắm để Thiệu Huy lựa chọn quà.
Trong suốt quá trình, hắn chỉ im lặng đứng ở một bên nhìn cậu lựa chọn.

Gu thẩm mỹ của cậu rất cao, hắn tin rằng những món quà do cậu chọn đều sẽ hài lòng người thân mình.
"Anh cảm thấy cái đồng hồ này thế nào?" Đi đến một quầy trưng bày đồng hồ, cậu đột nhiên chỉ vào một chiếc đồng hồ đen rồi hỏi hắn.
"Rất đẹp."
"Còn chiếc cà vạt ở kia thì sao?"
Kì thực Thiệu Huy rất phân vân không biết nên lựa chọn giữa việc tặng đồng hồ hay cà vạt.
"Cũng rất đẹp."
"Vậy anh thấy giữa hai món đồ này, món nào đẹp hơn?"
"Đều đẹp."
Thẩm Thịnh Quân không có khiếu về thẩm mỹ, đối với hắn cái gì cũng một màu vô vị như nhau, chỉ cần có thể dùng được liền sử dụng không cần phải suy nghĩ nhiều.
Bây giờ lại bị Thiệu Huy hỏi ý, hắn ngoài nói mỗi từ "đẹp" ra, liền không biết nói thêm từ gì khác, lại càng không thể đưa ra nhận xét hay so sánh gì về hai món đồ này.
Câu trả lời vô thưởng vô phạt của hắn khiến cậu hết sức phân vân, đắn đo suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu vẫn chọn mua hết thẩy hai món.
Lúc mang đồ ra xe, cậu không bỏ túi đựng đồng hồ vào cốp xe chung với những món đồ khác mà cầm theo bước lên ghế phụ lái.
Đợi đến khi Thẩm Thịnh Quân ngồi vào ghế lái, cậu bỗng nhiêu giơ túi quà lên trước mặt hắn.
"Tặng anh."
Thẩm Thịnh Quân sửng sốt, không nghĩ rằng bản thân cũng sẽ có quà.

Hắn vốn chỉ đi theo mua đồ cùng cậu, ai ngờ lại vô tình nhận được quà này khiến hắn thực sự cảm thấy rất vui.


"Cảm ơn em."
Nói xong, hắn cũng không có ý định muốn mở quà ra ngay mà cẩn thận đặt xuống bên cạnh ghế ngồi của mình, có vẻ như hắn không hề cảm thấy tò mò chút nào về món quà cậu tặng mình.
Thiệu Huy thắc mắc: "Anh không định mở ra xem sao?"
"Em muốn tôi mở ra ở đây?"
Cậu gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, anh mau mở ra đi!"
Đứng trước ánh mắt mong chờ của cậu, cuối cùng Thẩm Thịnh Quân vẫn phải khui quà ra ngay trong xe.
Món quà Thiệu Huy tặng hắn là một chiếc đồng hồ màu đen, trùng hợp thay lại chính là chiếc đồng hồ cậu hỏi ý hắn ban nãy.

Có vẻ như ngay từ lúc nhìn thấy chiếc đồng hồ này, cậu đã có ý muốn tặng cho hắn.
"Anh thích nó chứ?"
Cầm chặt chiếc đồng hồ trên tay, hắn cong khóe môi mỉm cười nói: "Tôi thích lắm, cảm ơn em."
Đồng dạng nhìn hắn mỉm cười, cậu bất ngờ đề nghị: "Đeo luôn bây giờ không? Để em đeo giúp anh."
Thẩm Thịnh Quân đối với lời đề nghị này lại bất ngờ từ chối, điều này nằm ngoài ý muốn của Thiệu Huy.
Ngỡ rằng hắn không thực sự thích chiếc đồng hồ cậu tặng như những gì hắn đã nói, cậu cụp mắt xuống, nét mặt mang theo vẻ buồn man mác.

Dù não có thô thật, nhưng Thẩm Thịnh Quân lại không ngốc nghếch đến mức đến cả cảm xúc đột ngột thay đổi cũng không thể nhận ra.
Có vẻ như cậu đang hiểu lầm về điều gì đó, hắn nhanh chóng lựa lời giải thích: "Tôi sợ bản thân sẽ không cẩn thận mà làn hỏng mất món quà em tặng."
Thiệu Huy ngơ ngác nhìn hắn mất một lúc, sau đó lại đột nhiên bật cười thành tiếng.
"Ngốc ạ, sau này em sẽ còn mua thêm quà cho anh mà, đâu phải chỉ có mỗi một món quà này." Cậu nói xong cũng không chờ hắn đồng ý đã giựt lấy chiếc đồng hồ, tự ý đeo lên cổ tay giúp hắn.
Thiệu Huy cầm lấy bàn tay hắn, đôi tay bởi vì không được bảo dưỡng kĩ mà trở nên thô ráp hơn bất kỳ ai, hơn nữa trên tay lại xuất hiện nhiều vết sẹo lớn nhỏ khiến nó trở nên thật xấu xí.

Thế nhưng cậu lại không cảm thấy như vậy, đối với cậu bàn tay của hắn rất đẹp đẽ - một bàn tay luôn vì đất nước mà cống hiến hết mình.
Cúi đầu xuống, cậu để trán mình áp sát vào mu bàn tay hắn rồi nói: "Món quà của em chỉ thực sự có ý nghĩa khi anh sử dụng nó, em sẽ cảm thấy rất vui nếu anh luôn đeo nó trên tay giống như bây giờ."
Nhiều người bởi vì quà tặng quá mức đẹp mắt mà không sử dụng lấy một lần, lại không hề hay biết, người tặng luôn mong muốn nhìn thấy món quà của mình xuất hiện trên người của họ.
Cả hai bắt đầu quen nhau cũng đã gần một tháng, Thiệu Huy biết đến tận bây giờ mới chân chính tặng cho hắn một món quà thật sự rất muộn.
Sau này cậu nhất định sẽ bù đắp lại những thiếu sót này, không để hắn chỉ vì một món quà mà nuối tiếc đến cả việc sử dụng cũng không muốn như bây giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương