Phản Diện Siêu Cấp
-
Chương 55: Lạc Tương Tư
"Điểm đặc dị xuất hiện, kí chủ sẽ nghênh đón 1 người tràn đầy oán hận đối với kí chủ, là một nhân vật chính không chết không thôi cùng với kí chủ!"
"Danh tự của nhân vật chính: Không rõ."
"Giới tính của nhân vật chính: Không rõ."
"Tính cách của nhân vật chính: Không rõ."
"Cảnh cáo, đây là hiện tượng không bình thường, hệ thống không có cách nào nắm chắc chuẩn xác, tất cả đều phải dựa vào sự cân nhắc của bản thân kí chủ, vị nhân vật chính kia tràn đầy oán hận đối với ngài, cừu hận giữa ngài và nhân vật chính này vượt xa cừu hận giữa ngài và nhân vật chính thứ hai - Trần Tiêm Tiêm, là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, mời kí chủ...sớm viết di chúc a."
Trần Khuynh Địch: "???"
Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tư liệu mới, sắc mặt của hắn lập tức trở nên nhăn nhó.
Đây coi là cái gì a?!
Một vị nhân vật chính hoàn toàn không rõ tin tức, không giải thích được vì sao lại xuất hiện, hơn nữa còn không chết không thôi cùng với hắn!
Lại còn có thể có loại thao tác này!
Phải biết rằng, vô luận là Dương Xuân hay là Trần Tiêm Tiêm, đều thuộc về loại địch nhân trong tương lai, nhưng bây giờ vẫn còn có thể sống hoà hoãn, cho nên hệ thống mới có thể dùng nhiệm vụ chính tuyến để cho hắn đi kéo giá trị cừu hận...nhưng hiện tại thì sao, hệ thống ngay cả nhiệm vụ đều không phát ra, trực tiếp tạo ra một vị nhân vật chính có giá trị cừu hận không giới hạn!
"Kiếp trước có phải là ta có cừu oán gì với ngươi hay không?! Hơn nữa là ngay cả thời gian cũng không cho ta, tối thiểu cũng phải để cho ta biết rõ là ta còn sống được bao nhiêu năm chứ!"
"Tích, hệ thống nhắc nhở: Mời kí chủ yên tâm, ta sẽ nuôi dưỡng vợ con của ngươi."
"Đt con m! Nghe thấy được không hả hệ thống? Ta đ*t cả nhà ngươi!" Trần Khuynh Địch điên cuồng mắng to, nhưng lúc này hệ thống lại không trả lời, Trần Khuynh Địch mắng trọn vẹn nửa canh giờ, cuối cùng mới miệng đắng lưỡi khô ngừng lại.
"Lần này, thời gian lại càng gấp gáp hơn."
Hít vào sâu một hơi, Trần Khuynh Địch làm ra hai cái quyết định.
Thứ nhất: Ở trong khoảng thời gian này nhất định phải nhanh chóng trưởng thành, đồng thời cảnh giác ở chung quanh có loại người giống như nhân vật chính hay không.
Thứ hai...nhất định phải ôm chặt đùi của nhân vật chính nhà mình - Dương Xuân, cả một đời cũng đều không buông tay!
- --
Đại Càn lập triều ngàn năm, tiền triều Đại Chu bị huỷ diệt, Trung Nguyên lúc này mới nghênh đón một đoạn thời kỳ hòa bình dài dằng dặc.
Cho tới bây giờ, hoàng triều Đại Càn đã có ngàn vạn võ giả, quốc thái dân an, mặc dù bốn phía đều có cường địch, lại lấy sức một mình trấn áp bát hoang, khí thôn thiên hạ, long bàng hổ cứ, bách tính càng là hết sức giàu có, cho dù là phàm phu tục tử cũng có thể ăn mặc trường bào tơ lụa, quan lại quyền quý, võ giả cường đại lại càng xa hoa hơn.
Còn có nho gia hoành không xuất thế, vào triều làm quan, lấy văn trị quốc, dùng võ định cương, từ ngàn năm nay, tứ đại biên cương Đông Tây Nam Bắc Đại Càn không ngừng chinh chiến, tứ đại Phủ Đô Hộ trấn áp Đông Hải, Nam Cương, Bắc Nhung, Tây Vực, tổng binh lực nhiều tới hơn bốn trăm vạn, cửu đại Võ Hầu tọa trấn chín Châu, những nơi đại quân viễn chinh đi qua, không có ai dám đối kháng cùng.
Mà ở bên trong biên cương chiến hỏa không ngủ không nghỉ này, Nam Cương lại càng là một nơi đáng sợ nhất.
Đông Hải dù sao cũng là hải ngoại, hành động bất tiện. Vương đình Bắc Nhung có tám bộ, nội loạn không ngừng, 36 quốc Tây Vực, lực lượng phân tán không ngưng tụ. Chỉ có Man tộc Nam Cương, hàng năm đều xâm phạm lãnh thổ Trung Nguyên, lại có bí thuật thúc đẩy yêu thú, vì không để cho đại địa Trung Nguyên chịu khổ dưới sự chà đạp của Man tộc, từ ngàn năm nay, ở Đại Càn không biết có bao nhiêu người được mai táng ở phía trên đại địa Nam Cương Đạo mênh mông, máu và nước mắt ở trong đó, không tự mình kinh lịch thì rất khó có thể trải nghiệm.
Mà Lạc Tương Tư, chính là một thành viên trong vô số người ở Nam Cương.
Chỉ là vận mệnh của nàng lại không phải là rất tốt, vì nuôi sống ông nội đã nuôi nàng từ bé, nàng đã chủ động đi lính, trở thành một vị nữ binh Thành Thanh Đế thuộc Nam Cương, trước sau đã chém giết mấy trăm trận, vốn cho rằng có thể dựa vào hai bàn tay của mình sáng tạo ra sinh hoạt hạnh phúc, nhưng vào sau khi đầu quân năm thứ ba thì tao ngộ nhân sinh đại biến.
Chính là tao ngộ đến từ Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung mới nhậm chức Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế.
Vị Trấn Cương Sứ đại nhân kia một mực vô cùng tín nhiệm đối với nàng, thậm chí còn lộ ra mấy phần ý tứ truy cầu nàng, nhưng mọi thứ đều là giả dối, ngay vào một buổi tối, hắn sát hại ông nội của nàng, bắt nàng đến phủ thành chủ, dùng bí pháp tước đoạt thiên phú của nàng.
Mà thẳng đến một khắc này, Lạc Tương Tư mới biết được, nguyên lai nàng chính là Thuần Dương Chi Thể trời sinh, là thể chất mạnh nhất mà Thuần Dương Cung tha thiết ước mơ, mà đối phương thân là Đạo Tử Thuần Dương, rõ ràng là muốn tước đoạt thiên phú của nàng, từ đó trợ giúp hắn nâng cao một bước!
Chỉ ngắn ngủi trong vòng một ngày, Lạc Tương Tư đã mất đi người thân duy nhất, trở thành tù nhân!
Tất cả những thứ này giống như là thủy triều mãnh liệt, cơ hồ bao phủ lý trí của Lạc Tương Tư. Hối hận, thống khổ, phẫn nộ, bất lực, bất đắc dĩ đối với bản thân, tất cả mọi thứ đều khiến cho nàng không thể nào tiếp thu được.
Ở trong mật thất Phủ thành chủ.
Vào thời điểm Thuần Dương Chi Thể của bản thân bị mạnh mẽ đào móc ra, Lạc Tương Tư rốt cục đã phát ra lời gầm thét:
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù làm quỷ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cái tên cặn bã này!"
"Hừ." Đối với lời gầm thét của Lạc Tương Tư, vị Đạo Tử Thuần Dương kia chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó liền tiện tay chặt đứt đầu lâu của nàng, trong nháy mắt đó nàng phảng phất như nhìn thấy một cột máu phun ra từ trong cổ, sau đó chính là bóng tối vô cùng vô tận, làm cho người ta khó có thể kiềm chế.
"!!!!!!" Sau khi tỉnh lại một lần nữa, Lạc Tương Tư đã nằm ở trên một cái giường cũ nát.
"Nơi này là?"
"Sao rồi Tương Tư? Ngươi cũng đừng dọa ông nội a, gặp ác mộng à?"
Lạc Tương Tư ngơ ngác nhìn về phía lão nhân tóc trắng ở bên cạnh, trong mắt bỗng nhiên trào ra nước mắt: "Ông nội?!"
"Đây là có chuyện gì! Ông nội không phải là đã chết rồi hay sao? Không đúng, mình cũng đã chết mới đúng..." Lạc Tương Tư nghĩ thầm.
"Hảo hài tử, đừng khóc a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến đây, nói một chút cùng với ông nội."
Lạc Tương Tư ôm chặt người thân duy nhất của mình, dùng sức lắc đầu, sự kích động trong lòng quả thực là khó có thể tự kiềm chế, giống như là dân cờ bạc đã thua sạch tất cả, đột nhiên lại được trả lại toàn bộ vốn đánh bạc, còn có cơ hội sống thứ hai, phảng phất như trước đó bản thân đã vượt qua một đời, giống như là ác mộng vậy.
"Tốt rồi, tốt rồi, đừng quên hôm nay chính là thời gian mà Trấn Cương Sứ đại nhân tân nhiệm tới, khóc sướt mướt cũng không ra sao..."
"Danh tự của nhân vật chính: Không rõ."
"Giới tính của nhân vật chính: Không rõ."
"Tính cách của nhân vật chính: Không rõ."
"Cảnh cáo, đây là hiện tượng không bình thường, hệ thống không có cách nào nắm chắc chuẩn xác, tất cả đều phải dựa vào sự cân nhắc của bản thân kí chủ, vị nhân vật chính kia tràn đầy oán hận đối với ngài, cừu hận giữa ngài và nhân vật chính này vượt xa cừu hận giữa ngài và nhân vật chính thứ hai - Trần Tiêm Tiêm, là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, mời kí chủ...sớm viết di chúc a."
Trần Khuynh Địch: "???"
Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tư liệu mới, sắc mặt của hắn lập tức trở nên nhăn nhó.
Đây coi là cái gì a?!
Một vị nhân vật chính hoàn toàn không rõ tin tức, không giải thích được vì sao lại xuất hiện, hơn nữa còn không chết không thôi cùng với hắn!
Lại còn có thể có loại thao tác này!
Phải biết rằng, vô luận là Dương Xuân hay là Trần Tiêm Tiêm, đều thuộc về loại địch nhân trong tương lai, nhưng bây giờ vẫn còn có thể sống hoà hoãn, cho nên hệ thống mới có thể dùng nhiệm vụ chính tuyến để cho hắn đi kéo giá trị cừu hận...nhưng hiện tại thì sao, hệ thống ngay cả nhiệm vụ đều không phát ra, trực tiếp tạo ra một vị nhân vật chính có giá trị cừu hận không giới hạn!
"Kiếp trước có phải là ta có cừu oán gì với ngươi hay không?! Hơn nữa là ngay cả thời gian cũng không cho ta, tối thiểu cũng phải để cho ta biết rõ là ta còn sống được bao nhiêu năm chứ!"
"Tích, hệ thống nhắc nhở: Mời kí chủ yên tâm, ta sẽ nuôi dưỡng vợ con của ngươi."
"Đt con m! Nghe thấy được không hả hệ thống? Ta đ*t cả nhà ngươi!" Trần Khuynh Địch điên cuồng mắng to, nhưng lúc này hệ thống lại không trả lời, Trần Khuynh Địch mắng trọn vẹn nửa canh giờ, cuối cùng mới miệng đắng lưỡi khô ngừng lại.
"Lần này, thời gian lại càng gấp gáp hơn."
Hít vào sâu một hơi, Trần Khuynh Địch làm ra hai cái quyết định.
Thứ nhất: Ở trong khoảng thời gian này nhất định phải nhanh chóng trưởng thành, đồng thời cảnh giác ở chung quanh có loại người giống như nhân vật chính hay không.
Thứ hai...nhất định phải ôm chặt đùi của nhân vật chính nhà mình - Dương Xuân, cả một đời cũng đều không buông tay!
- --
Đại Càn lập triều ngàn năm, tiền triều Đại Chu bị huỷ diệt, Trung Nguyên lúc này mới nghênh đón một đoạn thời kỳ hòa bình dài dằng dặc.
Cho tới bây giờ, hoàng triều Đại Càn đã có ngàn vạn võ giả, quốc thái dân an, mặc dù bốn phía đều có cường địch, lại lấy sức một mình trấn áp bát hoang, khí thôn thiên hạ, long bàng hổ cứ, bách tính càng là hết sức giàu có, cho dù là phàm phu tục tử cũng có thể ăn mặc trường bào tơ lụa, quan lại quyền quý, võ giả cường đại lại càng xa hoa hơn.
Còn có nho gia hoành không xuất thế, vào triều làm quan, lấy văn trị quốc, dùng võ định cương, từ ngàn năm nay, tứ đại biên cương Đông Tây Nam Bắc Đại Càn không ngừng chinh chiến, tứ đại Phủ Đô Hộ trấn áp Đông Hải, Nam Cương, Bắc Nhung, Tây Vực, tổng binh lực nhiều tới hơn bốn trăm vạn, cửu đại Võ Hầu tọa trấn chín Châu, những nơi đại quân viễn chinh đi qua, không có ai dám đối kháng cùng.
Mà ở bên trong biên cương chiến hỏa không ngủ không nghỉ này, Nam Cương lại càng là một nơi đáng sợ nhất.
Đông Hải dù sao cũng là hải ngoại, hành động bất tiện. Vương đình Bắc Nhung có tám bộ, nội loạn không ngừng, 36 quốc Tây Vực, lực lượng phân tán không ngưng tụ. Chỉ có Man tộc Nam Cương, hàng năm đều xâm phạm lãnh thổ Trung Nguyên, lại có bí thuật thúc đẩy yêu thú, vì không để cho đại địa Trung Nguyên chịu khổ dưới sự chà đạp của Man tộc, từ ngàn năm nay, ở Đại Càn không biết có bao nhiêu người được mai táng ở phía trên đại địa Nam Cương Đạo mênh mông, máu và nước mắt ở trong đó, không tự mình kinh lịch thì rất khó có thể trải nghiệm.
Mà Lạc Tương Tư, chính là một thành viên trong vô số người ở Nam Cương.
Chỉ là vận mệnh của nàng lại không phải là rất tốt, vì nuôi sống ông nội đã nuôi nàng từ bé, nàng đã chủ động đi lính, trở thành một vị nữ binh Thành Thanh Đế thuộc Nam Cương, trước sau đã chém giết mấy trăm trận, vốn cho rằng có thể dựa vào hai bàn tay của mình sáng tạo ra sinh hoạt hạnh phúc, nhưng vào sau khi đầu quân năm thứ ba thì tao ngộ nhân sinh đại biến.
Chính là tao ngộ đến từ Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung mới nhậm chức Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế.
Vị Trấn Cương Sứ đại nhân kia một mực vô cùng tín nhiệm đối với nàng, thậm chí còn lộ ra mấy phần ý tứ truy cầu nàng, nhưng mọi thứ đều là giả dối, ngay vào một buổi tối, hắn sát hại ông nội của nàng, bắt nàng đến phủ thành chủ, dùng bí pháp tước đoạt thiên phú của nàng.
Mà thẳng đến một khắc này, Lạc Tương Tư mới biết được, nguyên lai nàng chính là Thuần Dương Chi Thể trời sinh, là thể chất mạnh nhất mà Thuần Dương Cung tha thiết ước mơ, mà đối phương thân là Đạo Tử Thuần Dương, rõ ràng là muốn tước đoạt thiên phú của nàng, từ đó trợ giúp hắn nâng cao một bước!
Chỉ ngắn ngủi trong vòng một ngày, Lạc Tương Tư đã mất đi người thân duy nhất, trở thành tù nhân!
Tất cả những thứ này giống như là thủy triều mãnh liệt, cơ hồ bao phủ lý trí của Lạc Tương Tư. Hối hận, thống khổ, phẫn nộ, bất lực, bất đắc dĩ đối với bản thân, tất cả mọi thứ đều khiến cho nàng không thể nào tiếp thu được.
Ở trong mật thất Phủ thành chủ.
Vào thời điểm Thuần Dương Chi Thể của bản thân bị mạnh mẽ đào móc ra, Lạc Tương Tư rốt cục đã phát ra lời gầm thét:
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù làm quỷ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cái tên cặn bã này!"
"Hừ." Đối với lời gầm thét của Lạc Tương Tư, vị Đạo Tử Thuần Dương kia chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó liền tiện tay chặt đứt đầu lâu của nàng, trong nháy mắt đó nàng phảng phất như nhìn thấy một cột máu phun ra từ trong cổ, sau đó chính là bóng tối vô cùng vô tận, làm cho người ta khó có thể kiềm chế.
"!!!!!!" Sau khi tỉnh lại một lần nữa, Lạc Tương Tư đã nằm ở trên một cái giường cũ nát.
"Nơi này là?"
"Sao rồi Tương Tư? Ngươi cũng đừng dọa ông nội a, gặp ác mộng à?"
Lạc Tương Tư ngơ ngác nhìn về phía lão nhân tóc trắng ở bên cạnh, trong mắt bỗng nhiên trào ra nước mắt: "Ông nội?!"
"Đây là có chuyện gì! Ông nội không phải là đã chết rồi hay sao? Không đúng, mình cũng đã chết mới đúng..." Lạc Tương Tư nghĩ thầm.
"Hảo hài tử, đừng khóc a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến đây, nói một chút cùng với ông nội."
Lạc Tương Tư ôm chặt người thân duy nhất của mình, dùng sức lắc đầu, sự kích động trong lòng quả thực là khó có thể tự kiềm chế, giống như là dân cờ bạc đã thua sạch tất cả, đột nhiên lại được trả lại toàn bộ vốn đánh bạc, còn có cơ hội sống thứ hai, phảng phất như trước đó bản thân đã vượt qua một đời, giống như là ác mộng vậy.
"Tốt rồi, tốt rồi, đừng quên hôm nay chính là thời gian mà Trấn Cương Sứ đại nhân tân nhiệm tới, khóc sướt mướt cũng không ra sao..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook