Phản Diện Như Tôi Quyết Bơ Đẹp Vai Chính
-
Chương 3
22.
Thời gian trôi như bay, đợi tôi làm qua một nửa thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen như mực. Tôi vươn vai, cái bụng không biết thời thế mà phát ra vài âm thanh.
Anh Tễ hầu như không có cử động gì, cứ luôn nhìn vào mấy cái tài liệu học tập trước mặt.
Tôi đặt bút xuống: “Anh Tễ, tôi còn chút nữa mới làm xong. Hay là đi ra ngoài mua chút đồ ăn rồi quay lại làm tiếp có được không?”
“Được.” Anh Tễ không ngẩng đầu mà chỉ đáp lại tôi 1 tiếng.
Tôi cầm theo điện thoại bước ra ngoài, nhìn trái nhìn phải rồi đi đến cửa hàng tiện lợi mua 2 cái sandwich, nghĩ ngợi một lúc rồi lại mua thêm vài món ăn vặt.
Tôi đưa một phần sandwich qua: “Anh Tễ, cậu cũng chưa ăn cơm mà nên ăn một cái đi.”
“Không đâu, cảm ơn cậu.”
Ừm, được thôi.
Giải quyết xong cái sandwich thì tôi tiếp tục làm đề. Lúc 8 giờ rưỡi thì tôi giao nộp hết bài làm ra: “Xong rồi nè.”
Anh Tễ cũng gấp tài liệu lại: “Được, vậy tôi về nhà sẽ xem thử. Đúng rồi, cậu có biết chỗ nào tiện để học tập không?”
Tôi chống cằm suy nghĩ một chút. Về nhà thì không được rồi, không thích hợp. Còn có thể đi đâu học tập mà không bị làm phiền không nhỉ?
“Vầy đi, tụi mình đi đến phòng tự học trên đường Xuân Ninh, thảo luận cũng sẽ không bị người ta mắng.”
Phòng tự học đó có thể thuê theo tháng, hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
“Được.”
Tôi phát hiện ra anh Tễ rất hay nói “được”.
Thu dọn cặp sách xong thì chúng tôi đi ra ngoài, tôi đi hướng đông còn anh Tễ thì đi hướng tây. Tôi cầm đống đồ ăn vặt nhét vào tay anh Tễ: “Hôm nay cảm ơn nhé, đống đồ ăn vặt này cậu cứ mang về cho Lý Tầm ăn đi, cứ xem như quà đáp lễ.”
Không đợi anh Tễ cự tuyệt thì chân tôi như trét dầu mà trượt đi…
Sau khi về nhà, ba mẹ Tạ đối với sự nỗ lực của tôi rất vui vẻ. Ba Tạ nói tôi cứ hết lòng học tập đi, ông ấy sẽ đi nói chuyện với thầy, nhất định sẽ không thiệt thòi của bạn học Lý đâu.
Vậy thì ba cứ đợi xem con thi vào 985 nhé.
23.
Không biết ba Tạ và thầy Triệu đã bàn bạc với nhau những gì mà hai người đã về một phe. Tôi thì chỉ cần yên yên tĩnh tĩnh buổi sáng đến trường, buổi tối thì học thêm cùng với Lý Tễ.
Đúng rồi, xấp đề đầu tiên anh Tễ viết cho tôi tôi làm thảm không nỡ nhìn. Cho dù tôi đã có thêm kiến thức của những năm cấp ba và bốn năm đại học sẵn có thì môn Toán và môn Sinh của tôi vẫn không dám nhìn thẳng.
Anh Tễ vì tôi mà lập ra hẳn một kế hoạch học phụ đạo dài hạn, bao gồm cả những phần trọng điểm trên lớp học, ôn tập sau tiết học, ý tưởng để giải quyết đề thi, vân vân. Cả một cuốn kế hoạch làm tôi choáng cả đầu nhưng vừa nghĩ đến 80 điểm Toán còn chưa vượt qua được thì tinh thần tôi lại phấn chấn lên.
Buổi tối thấy đề khó thì tôi cũng sẽ đi tìm anh Tễ hỏi một chút. Không phải ảo giác của tôi đâu, avatar của anh Tễ hình như lại thay đổi rồi. Biến thành 20% màu trắng, 80% màu đen. Tôi cũng không hiểu đây là ý gì nhỉ?
Tôi và bạn bàn trước Giang Tâm Nguyệt nhanh chóng thân thiết với nhau. Cô ấy là một người bề ngoài ôn hoà yên tĩnh nhưng nội tâm lại rất hài hước ngốc nghếch. Nhờ sự trợ giúp của Lý Tễ nên bây giờ tôi cũng đã có thể giảng cho Giang Tâm Nguyệt những bài không quá khó, đổi lại cô ấy sẽ mang đồ ăn đến cho tôi.
Đúng rồi, tiết mục biểu diễn nghệ thuật tháng sau đang chọn diễn viên. Kịch bản là kiểu công chúa gặp nạn và chàng hoàng tử định mệnh của cô ấy? Tôi nghĩ đến cả bạn nhỏ Lý Tầm còn không thích xem cái thể loại truyện này nữa thì không biết ai trình độ kém đến mức viết ra cái quỷ này.
Thời buổi nào rồi mà công chúa còn đợi hoàng tử đến cứu. Công chúa mà mạnh mẽ như tôi thì một phát tự cứu được ngay ấy mà. Nghe được lời chê bai của tôi, Giang Tâm Nguyệt giận ra mặt: “Cậu nói lại lần nữa đi.”
Ồ, tôi quên mất bà cô này là thành viên của ban văn nghệ, cái câu chuyện nhi đồng này cũng có một phần của cô ấy.
“Sao lại có cái suy nghĩ sáng tạo được như vậy chứ? Không chỉ mang chúng ta về niềm vui tuổi thơ mà còn thêm vào đó vài phần tình cảm thời niên thiếu. Xem thì có vẻ đơn giản không có chiều sâu nhưng thực tế nó sẽ đưa chúng ta đến phần thuần khiết nhất trong tâm hồn đó! Thật tuyệt vời!”
Ừm, nếu không thấy bà cô đó đang cầm cuốn sách lên chuẩn bị đánh thì tôi cũng không bịa ra nhanh được vậy đâu.
“Đáng ghét. Mình nói cho cậu biết, Thẩm Vân Thanh diễn vai hoàng tử, Lâm Dữ Ý diễn vai công chúa, hai người đó thật sự phiền muốn ch.ết.”
Không giấu gì mọi người, tôi đây cùng với anh Tễ theo đuổi con đường học tập càng đi càng xa. Hai cái tên Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý này vừa hiện ra tôi liền nhớ đến cái bình nước của tôi và mấy lời nói bóng nói gió của cô ta.
Lúc ở nhà vệ sinh tôi đã nói rõ hết mọi chuyện mà Lâm Dữ Ý vẫn còn chưa yên tâm sao? Thẩm Vân Thanh này cũng hơi tự luyến, vừa thấy tôi đã quay đầu bỏ đi mất. Tôi mang sách qua cho Nhị Cẩu chứ ai mà đi nhìn cậu ta chứ?
“Haizz, mình cạn lời với hai người đó rồi.” Tôi trề môi.
Giang Tâm Nguyệt đảo mắt một vòng: “Nhiên Nhiên, vở kịch nhi đồng đó còn thiếu một bà mẹ kế đó, hay là cậu…”
“Cậu còn tự nhận đó là truyện nhi đồng rồi kìa, hahahahaha, đợi chút, mẹ kế hả?”
“Đúng vậy, bà mẹ kế đó chuyên môn hành công chúa. Cậu mà diễn thì phải sắp xếp thêm vài việc vào cho Lâm Dữ Ý.”
“Thôi thôi, mình không biết diễn đâu.” Tôi phẩy phẩy tay. Tuy rằng có chút động lòng nhưng diễn kịch cũng khá kén người đó, bỏ đi vậy.
Lúc ở phòng tự học thì tôi kể chuyện này cho anh Tễ nghe, cậu ấy chỉ cười nói: “Tôi thấy cậu cũng khá hợp mà.”
Ổn không vậy cậu em? Chị đây không phải vừa trẻ trung vừa xinh đẹp sao? Sao lại kêu tôi diễn mẹ kế chứ? Tôi không xứng làm công chúa hay gì?
Anh Tễ vừa làm đề vừa trả lời tôi: “Cũng khá ổn đó, cứ thử xem sao.”
…..Anh Tễ, trước kia cậu không phải như vầy đâu.
Nói thì nói vậy thôi chứ vào một tối nào đó trăng thanh gió mát, tôi gọi điện thoại cho Giang Tâm Nguyệt: “Bé Nguyệt, cậu giữ vai mẹ kế đó cho mình đi, mình muốn diễn.”
“Được luôn, còn chút nữa là chốt vai mẹ kế rồi đó.”
24.
Lần đầu tiên luyện tập cũng là lần đầu tiên mọi người tụ họp, tôi rất vui khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý. Không ngờ chứ gì, chào mấy bé, mẹ kế đến rồi đây.
Vở kịch này một nửa đầu đều là về cách mẹ kế đối xử với công chúa. Đánh giả này, cấm không cho ăn cơm này, bắt cô ta làm việc nhà này…Hihihi….nghĩ thôi mà tôi đã hứng thú tột độ rồi.
Có gì nói đó chứ Lâm Dữ Y này sinh ra đã hợp vai công chúa yếu yếu ớt ớt rồi, trang điểm lên lại càng làm người ta đau lòng hơn. Chỉ là hoàng tử còn chưa lên sàn diễn đâu, cậu đừng có mà nhìn xuống chỗ Thẩm Vân Thanh hoài, nhìn tôi đây này, mẹ kế ở đây này.
Đương nhiên là đánh giả cũng không thể thành đánh thật được, chuyện đó làm mất hết cả mặt mũi tôi. Chỉ cần đứng trên cao nhìn Lâm Dữ Ý hiếu kính với tôi thì đã đủ vui rồi.
Tập luyện xong xuôi thì mọi người ai cũng khát nước. Tôi đi đến bên cạnh cái bàn, “ai da” một tiếng giả vờ như không cẩn thận đụng phải, tay thì nhắm chuẩn lấy cái bình nước thuỷ tinh của Lâm Dữ Ý đẩy xuống đất. Đúng, tôi cố ý đấy, tôi có tiền đền mà.
“Cậu làm cái gì vậy” Lâm Dữ Ý còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Vân Thanh đã bước đến hỏi tội tôi.
“Ngại ghê, tôi thật sự cố ý đó, à không, tôi thật sự vô ý đó.” Tôi cười nhẹ.
“Vân Thanh, Tạ Nhiên không phải cố ý đâu, không có gì đâu mà.” Lâm Dữ Ý kéo lấy Thẩm Vân Thanh.
“Thật sự xin lỗi mà. Vậy đi, tôi vừa hay có một cái mới này, đền cho cậu.” Tôi lấy cái bình nước màu hồng cùng loại ra, tôi là có chuẩn bị mới đến đấy.
Mặt Lâm Dữ Ý hồng hồng, tôi đẩy cái bình qua: “Cái này là bình nước đôi với Thẩm Vân Thanh nhà cậu đó. Nhớ giữ cho kĩ, đừng để cho chị em tốt của cậu đụng vỡ.”
Vẻ mặt Thẩm Vân Thanh không quá thông minh hỏi tôi: “Cậu có ý gì?”
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử thôi.” Hai người này cứ lôi lôi kéo kéo chuyện cũ, hôm nay tôi phải nói cho rõ ràng.
Nói xong liền đi chính là nét đặc sắc của tôi.
Buổi tối tôi kể lại chuyện này cho anh Tễ nghe, anh Tễ chỉ bất lực lắc đầu: “Cậu đấy.”
Đúng rồi, mối quan hệ giữa tôi và anh Tễ đã thân thiết lên nhiều rồi. Trừ mấy chuyện học tập thì thỉnh thoảng cũng có nói mấy chuyện thường ngày, đùa giỡn với nhau, mua đồ ăn ngon cho Lý Tầm tuy rằng anh Tễ cũng không hay nhận cho lắm.
25.
Gần đây tôi sống rất vui vẻ. Mỗi buổi chiều đều có 1 tiếng đồng hồ nhìn Lâm Dữ Ý nhỏ bé oan ức trước mặt thì sướng biết bao nhiêu. Tuy rằng mẹ kế này sẽ bị hoàng tử đuổi ra khỏi cung điện nhưng vậy thì liên quan gì chứ?
Nhìn thấy ánh mắt thù hận rõ ràng của Lâm Dữ Ý, tôi vẫn bám sát theo kịch bản của mẹ kế: “Đi giặt đồ cho tao ngay.”
Đương nhiên là Lâm Dữ Ý có yêu cầu với ban văn nghệ để đổi người nhưng tôi vẫn còn có Giang Tâm Nguyệt che chắn mà. Nếu cô ta đã không muốn buông vai công chúa thì tôi cũng sẽ không lùi bước, mọi thứ sẽ chẳng có thay đổi gì cả.
Lần luyện tập cuối cùng tôi thấy Lâm Dữ Ý thở dài thả lỏng ra một hơi rất rõ ràng.
Buổi biểu diễn nghệ thuật này diễn ra đúng theo lịch vào cuối tuần, tôi hỏi anh Tễ: “Anh Tễ, ngày mai tôi lên sân khấu rồi đó, cậu có đến xem không?”
Anh Tễ lắc lắc đầu: “Ngày mai tôi phải đi làm rồi, không đến được.”
“Ồ vậy à.” Tuy có chút mất mát nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh của anh Tễ thì tôi liền hiểu được.
Lúc đang đợi diễn tôi còn ngó xuống dưới khán đài một vòng, Nhị Cẩu còn cầm theo bảng đèn neon vì tôi nữa nhưng mà anh Tễ thật sự không đến…
Buổi diễn rất thành công, hoàn mỹ hạ màn, vậy mà diễn viên được yêu thích nhất lại là vai mẹ kế này của tôi? Làm mẹ kế thì sẽ được yêu thích hơn hả? Thật sự là có chút khó hiểu. Nhưng mà có thể đàn áp Lâm Dữ Ý một lần thì tôi đã vui như hoa rồi.
26.
Thành tích thi tháng của tôi tiến bộ vượt bậc, từ hạng 300 hơn đến 100 hơn rồi 99. Mùa đông đến rồi, thi cuối kì cũng đến.
Buổi tối trước khi đi thi tôi ngồi trong phòng tự học ôn lại môn Toán. Cái môn Toán học này không biết thì chính là không biết. Khí hơi từ lò sưởi làm tôi có chút nóng, tôi đi đến bên cửa sổ hít thở vài hơi, vẽ thêm một chú thỏ nữa để thả lỏng.
Anh Tễ nhàn nhạt mở miệng: “Không cần căng thẳng đâu, lần thi này cậu có thể đứng trong top 50 mà.”
Top 50 của Nhất Trung sẽ ổn định vào được đại học trọng điểm, tôi càng phải nỗ lực hơn thôi!
Tôi quay đầu lại cười: “Nhìn ở đâu mà thấy tôi đang căng thẳng vậy?”
“Bình thường cậu làm đề sẽ dành ra 20 phút để nhìn đông ngó tây, hôm nay chỉ trong 10 phút đã ngẩng đầu lên 3 lần rồi.”
“Không phải là vì Toán quá khó hay sao.”
Anh Tễ lựa chọn không nhìn tôi.
Thi cuối kì rất nhanh kết thúc, kì nghỉ đông cũng bắt đầu, Tết cũng sắp đến. Những chiếc đèn lồ ng đỏ được treo khắp các con đường, ngõ hẻm tạo nên không khí của lễ hội.
Cầm được tờ kết quả thi tôi rất vui mừng. Anh Tễ quả nhiên không phụ lòng tôi, lần này tôi được hạng 36 toàn khối, hạng 5 trong lớp.
Ngoại trừ cảm ơn sự giúp đỡ của anh Tễ thì đương nhiên tôi cũng cảm ơn sự cố gắng của bản thân mình. Khoảng thời gian này lúc ngồi trên xe tôi cũng học bài, mỗi buổi trưa đều xem lại chỗ làm sai trong đề, mỗi buổi tối tự học đều cùng anh Tễ học tập, mỗi tối trước khi ngủ đều học thuộc từ đơn.
Ông trời sẽ không phụ lòng bất cứ một người nỗ lực nào đâu.
27.
Tết đến gần, ba Tạ nói với tôi rằng ông đã nhờ mẹ của Lý Tễ làm vài việc dọn dẹp nhanh trong công ty, tôi thấy như vậy cũng rất tốt.
Lý Tễ là một người rất kiêu ngạo, cậu ấy sẽ không nhận miễn phí sự giúp đỡ của nhà tôi đâu. Cậu ấy giúp tôi phụ đạo vậy nên giới thiệu cho mẹ cậu ấy một công việc phù hợp thì đối với cậu ấy mới là một cách tốt.
Ba Tạ còn nói họ định quyên góp quỹ vào trường để giúp cho những học sinh gia cảnh khó khăn nhưng vẫn không mất đi ý chí.
Còn tôi thì đang lôi kéo theo Nhị Cẩu đi chúc tết anh Tễ. Dù gì thì dưới sự hỗ trợ của tôi thành tích của Nhị Cẩu cũng đã được cải thiện đáng kể.
Tôi có nhắc qua với anh Tễ rồi, tôi và Nhị Cẩu ôm theo đống đồ bồi bổ cho mẹ Lý, đồ ăn vặt cho Lý Tầm đến cửa nhà anh Tễ. Lý Tầm ngọt ngào gọi anh ơi chị ơi.
Nhà của anh Tễ rất nhỏ nhưng rất gọn gàng, rất giống con người anh Tễ. Mẹ Lý đi làm việc rồi, trong nhà chỉ còn có hai anh em họ.
Tôi với Nhị Cẩu cuộn tay lại thành quyền: “Năm nay đã nhờ anh Tễ chiếu cố, năm sau vẫn mong có thể được anh Tễ quan tâm! Chúc anh Tễ tâm tưởng sự thành!”
Giọng nói anh Tễ nghe rất bình thường nhưng đôi mắt lại ngập tràn nét cười: “Vậy cũng chúc bạn học Tạ Nhiên thành tích năm sau tiến vào top 10, cũng tâm tưởng sự thành. Bạn học Giang Bắc năm sau có thể tiến vào top 200.”
“Được đó, mượn lời tốt của cậu.” Tiểu Lý Tầm ở bên cạnh cười không ngớt.
Thật tốt, hy vọng năm sau, năm sau nữa chúng tôi vẫn có thể vui vẻ như thế này.
28.
Nghỉ đông anh Tễ cũng không giảm bớt sự giám sát đối với tôi.
Mỗi ngày 7 giờ thức dậy điểm danh rời giường, học văn tra từ. 8 giờ bắt đầu làm đề Toán và các môn khoa học, đến chiều thì chuẩn bị viết đoạn văn tiếng Anh, buổi tối thì call video với anh Tễ để hỏi những chỗ chưa hiểu trong đề lúc sáng hoặc là học thêm bài mới.
Avatar của anh Tễ hình như lại thay đổi rồi, trở thành 1/3 màu trắng.
Tôi có chút nhịn không nổi hiếu kỳ mà hỏi: “Anh Tễ, avatar của cậu là có ẩn ý gì hả?”
“Không nói được.”
Được được được, vậy tôi không hỏi nữa.
Học kỳ 2 của lớp 11 sắp bắt đầu rồi, không khí trên lớp đã căng thẳng hơn rõ ràng, những người lúc trước không học tập cũng đã bắt đầu thay đổi. Ban ngày tôi và Giang Tâm Nguyệt nói chuyện về đề bài, buổi trưa đi ăn cơm với Nhị Cẩu và Tâm Nguyệt, buổi tối thì đi tìm anh Tễ.
Sinh hoạt của tôi được sắp xếp chỉnh tề như vậy đấy.
Tôi cảm ơn bản thân cũng cảm ơn anh Tễ. Kỳ thi sơ khảo trước học kỳ tôi đã xuất sắc chạm vào top 20, đẳng cấp được nâng lên tầm cao mới.
Bạn học cũng vui vẻ nói giỡn với tôi, hỏi tôi phương pháp học tập. Tôi chỉ cười cười nói mời gia sư thôi. Anh Tễ là pháp bảo bí mật của tôi, không thể dễ dàng kể cho người khác được đâu. Dù sao thì cậu ấy cũng không muốn chuyện này bị người ta nói ra nói vào.
Thi cuối tháng 3 và cuối tháng 4 tôi đều nằm trong khoảng top 20, được vào cùng một phòng thi với anh Tễ. Nhìn thấy Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý thì tôi chỉ xem như mắt bị cát vào mà không có chỗ dành cho bọn họ.
Nghe Giang Tâm Nguyệt nói họ từng vì chuyện gì đó mà cãi nhau. Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi không quan tâm.
29.
Sau ngày 1/5 là vận động hội. Trước nay tôi đều là hạt giống trong trò kéo co bởi vì lực tay khoẻ nên đã nhanh lẹ chạy đi báo danh. Buổi trưa ăn cơm cùng Nhị Cẩu thì cậu ta nói cậu ta đã đăng ký chạy tiếp sức 400m.
“Biết rồi mà biết rồi mà, tôi sẽ đi cổ vũ cho cậu.” Đôi đũa của tôi tàn nhẫn cắm v ào cái đùi gà chuẩn bị ăn.
Nhị Cẩu thần thần bí bí nói: “Anh Tễ đăng ký 1000m đó, chị biết không?”
“Hả, 1000m?? Cái này là thể lực kiểu gì vậy?” Tôi kinh ngạc làm rơi cả cái đùi gà xuống bàn.
“Đúng đó, đến lúc đó các vị có thể đến cổ vũ cho tôi một chút nhé.” Giọng của anh Tễ từ phía sau truyền đến.
Cái kiểu cảm giác nói sau lưng người khác mà bị người ta phát hiện nó ngại gì đâu á…
30.
Ngày khai mạc vận động hội là một ngày rất âm u. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ hội thao nào tôi tham gia đều sẽ có một ngày âm u.
Thầy hiệu trưởng chống hông đi lên đài phát biểu, nói một hồi lại thành ra kêu gọi học sinh nên dùng nhiều thời gian hơn cho học tập. Lão Triệu cũng liếc mắt nhìn sang, mọi người đều hiểu ý âm thầm lấy tờ 3500 từ vựng đọc nhẩm và ghi nhớ.
Khai mạc hết cả một buổi sáng, đến chiều là lượt thi kéo co của tôi. Hình như cũng không cần chuẩn bị gì cả, tôi chỉ cần dựa vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi một xíu thôi.
Mặc áo ngắn tay khiến tôi thấy hơi lạnh nhưng sự buồn ngủ đã ngăn cản tôi đi lấy đồng phục trường vậy nên tôi cứ ngồi đó rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Đến lúc Giang Tâm Nguyệt gọi tôi dậy tôi mới phát hiện trên người mình có thêm một cái áo khoác đồng phục: “Tâm Nguyệt, cậu đắp cho mình hả?”
“Có đâu, mình đi qua đây thì thấy có bạn nam nào đó đắp cho cậu.”
“Vậy thì là Nhị Cẩu rồi.”
Tôi đứng dậy khởi động thân thể. Uỷ viên thể dục đã gọi những bạn trong đội kéo co lại tập hợp, Giang Tâm Nguyệt đi theo phía sau tôi hét cố lên. Lão Triệu chỉ huy xếp đội hình, những bạn không tham gia cũng tụ lại cổ vũ.
Hội thao thật sự là lúc để thể hiện sự đoàn kết của lớp, không biết trước kia như thế nào nhưng lúc bạn tham gia hội thao thì tất cả mọi người trong lớp đều sẽ vì bạn mà hò hét.
Lão Triệu nghiêm túc: “Thầy hét 1,2, các em chỉ cần dựa theo khẩu hiệu này là được!”
Trận đầu tiên là với lớp 16, trong đó có rất nhiều sinh viên thể dục có tiếng tụ tập và họ cũng rất mạnh. Kết quả rất dễ tưởng tượng, lão Triệu còn chưa kịp hô thì đối phương đã bắt đầu kéo.
Ừm, nói sao nhỉ, tôi chỉ thấy sợi dây thừng trong tay mình như bị trơn ấy, cứ bị kéo đi mãi.
Lão Triệu kiểu: Ngại ghê ha.
Mọi người đổi vị trí chuẩn bị đấu trận thứ hai với lớp 16, lần này nhờ vào lão Triệu chỉ huy mà lớp tôi kiên trì được hẳn 10 giây mới thua.
Lão Triệu đến vỗ vai uỷ viên thể dục: “Nghe thầy này, lần sau rút thăm thì nhớ để bạn khác đi thay nhé.”
Cả lớp cười không ngớt.
31.
Buổi chiều còn có cuộc thi của Nhị Cẩu nữa. Nhị Cẩu là gậy cuối cùng, tôi đi nhận gậy dùm Nhị Cẩu rồi đứng chờ ở vạch đích.
“Nghe một tiếng súng thì lấy sức mạnh, tư thế hiên ngang, hùng dũng của tuổi trẻ đương thời mà lao đi như một mũi tên.”
“Đâu, để tôi nhìn xem, đã qua hai gậy rồi. Lớp của Giang Bắc đang dẫn đầu, cách biệt cũng rất lớn. Rất tốt, Giang Bắc nhận gậy rồi, gần tới rồi, cậu ấy đang chạy như bay xông về phía chúng ta. Tốt lắm, sắp đến đích rồi! Ưu tú! Cậu ấy là số một!”
Đoạn thuyết minh freestyle của tôi làm cho các bạn cổ động viên cười không dừng được: “Bạn học này, lần sau cậu cứ đi lên bục đọc bài phát biểu luôn đi.”
“Thôi thôi, để dành cho các bạn học xuất sắc hơn mới đúng chứ.” Tôi đây rất khiêm tốn đấy.
Tôi đi cùng Giang Bắc về khu nghỉ ngơi, mang áo mang nước như hầu ông lớn vậy.
“Tạ Nhiên, càng ngày chị càng giống con gái rồi đó!”
Tôi vỗ một phát lên vai Nhị Cẩu: “Cảm ơn đã khen à.”
Ngày hôm sau là cuộc thi của anh Tễ, thi chạy 1000m này chỉ có một lần quyết định thôi. Dù gì không phải lớp nào cũng có người thi, chẳng hạn như lớp tôi. Phải chạy 4 vòng thao trường 250m, người chạy nổi chắn chắc cũng phải là dạng siêu cấp vô địch.
Anh Tễ trong mắt tôi còn không phải là người siêu cấp vô địch sao? Người đâu mà trừ học tập tốt, nhân phẩm tốt thì còn là kiểu thích vận động nữa.
Tôi ngồi trên khán đài nhìn anh Tễ mặc một thân màu trắng chạy từng vòng từng vòng trong thao trường. Tốc độ chạy luôn không đổi rất phù hợp với khí chất điềm tĩnh trời sinh của anh Tễ.
Không có gì có thể đè cậu ấy xuống được cả. Cho dù là áp lực gia đình hay là vấn đề bản thân thì anh Tễ vẫn bình thản đối mặt giải quyết từng cái một rồi ung dung tiến về phía trước.
Tôi không biết một đường này cậu ấy đã khó khăn đến mức nào nhưng cậu ấy vẫn mang lại cái cảm giác dũng cảm xông lên cho tôi. Nghĩ đến đây mắt tôi lại thấy cay cay.
Còn một vòng cuối cùng, mọi người bắt đầu liều, anh Tễ cũng tăng tốc lên trở thành người thứ 3 về đích. Có bạn học đi lên đỡ cho cậu ấy từ từ bình ổn hô hấp lại. Tôi đứng bên ngoài nhìn thì thấy nụ cười của anh Tễ mang theo cảm giác rạng rỡ chỉ có ở thiếu niên.
Thời thanh xuân thật sự là một đoạn thời gian rất tươi đẹp.
(Còn tiếp)
Thời gian trôi như bay, đợi tôi làm qua một nửa thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen như mực. Tôi vươn vai, cái bụng không biết thời thế mà phát ra vài âm thanh.
Anh Tễ hầu như không có cử động gì, cứ luôn nhìn vào mấy cái tài liệu học tập trước mặt.
Tôi đặt bút xuống: “Anh Tễ, tôi còn chút nữa mới làm xong. Hay là đi ra ngoài mua chút đồ ăn rồi quay lại làm tiếp có được không?”
“Được.” Anh Tễ không ngẩng đầu mà chỉ đáp lại tôi 1 tiếng.
Tôi cầm theo điện thoại bước ra ngoài, nhìn trái nhìn phải rồi đi đến cửa hàng tiện lợi mua 2 cái sandwich, nghĩ ngợi một lúc rồi lại mua thêm vài món ăn vặt.
Tôi đưa một phần sandwich qua: “Anh Tễ, cậu cũng chưa ăn cơm mà nên ăn một cái đi.”
“Không đâu, cảm ơn cậu.”
Ừm, được thôi.
Giải quyết xong cái sandwich thì tôi tiếp tục làm đề. Lúc 8 giờ rưỡi thì tôi giao nộp hết bài làm ra: “Xong rồi nè.”
Anh Tễ cũng gấp tài liệu lại: “Được, vậy tôi về nhà sẽ xem thử. Đúng rồi, cậu có biết chỗ nào tiện để học tập không?”
Tôi chống cằm suy nghĩ một chút. Về nhà thì không được rồi, không thích hợp. Còn có thể đi đâu học tập mà không bị làm phiền không nhỉ?
“Vầy đi, tụi mình đi đến phòng tự học trên đường Xuân Ninh, thảo luận cũng sẽ không bị người ta mắng.”
Phòng tự học đó có thể thuê theo tháng, hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
“Được.”
Tôi phát hiện ra anh Tễ rất hay nói “được”.
Thu dọn cặp sách xong thì chúng tôi đi ra ngoài, tôi đi hướng đông còn anh Tễ thì đi hướng tây. Tôi cầm đống đồ ăn vặt nhét vào tay anh Tễ: “Hôm nay cảm ơn nhé, đống đồ ăn vặt này cậu cứ mang về cho Lý Tầm ăn đi, cứ xem như quà đáp lễ.”
Không đợi anh Tễ cự tuyệt thì chân tôi như trét dầu mà trượt đi…
Sau khi về nhà, ba mẹ Tạ đối với sự nỗ lực của tôi rất vui vẻ. Ba Tạ nói tôi cứ hết lòng học tập đi, ông ấy sẽ đi nói chuyện với thầy, nhất định sẽ không thiệt thòi của bạn học Lý đâu.
Vậy thì ba cứ đợi xem con thi vào 985 nhé.
23.
Không biết ba Tạ và thầy Triệu đã bàn bạc với nhau những gì mà hai người đã về một phe. Tôi thì chỉ cần yên yên tĩnh tĩnh buổi sáng đến trường, buổi tối thì học thêm cùng với Lý Tễ.
Đúng rồi, xấp đề đầu tiên anh Tễ viết cho tôi tôi làm thảm không nỡ nhìn. Cho dù tôi đã có thêm kiến thức của những năm cấp ba và bốn năm đại học sẵn có thì môn Toán và môn Sinh của tôi vẫn không dám nhìn thẳng.
Anh Tễ vì tôi mà lập ra hẳn một kế hoạch học phụ đạo dài hạn, bao gồm cả những phần trọng điểm trên lớp học, ôn tập sau tiết học, ý tưởng để giải quyết đề thi, vân vân. Cả một cuốn kế hoạch làm tôi choáng cả đầu nhưng vừa nghĩ đến 80 điểm Toán còn chưa vượt qua được thì tinh thần tôi lại phấn chấn lên.
Buổi tối thấy đề khó thì tôi cũng sẽ đi tìm anh Tễ hỏi một chút. Không phải ảo giác của tôi đâu, avatar của anh Tễ hình như lại thay đổi rồi. Biến thành 20% màu trắng, 80% màu đen. Tôi cũng không hiểu đây là ý gì nhỉ?
Tôi và bạn bàn trước Giang Tâm Nguyệt nhanh chóng thân thiết với nhau. Cô ấy là một người bề ngoài ôn hoà yên tĩnh nhưng nội tâm lại rất hài hước ngốc nghếch. Nhờ sự trợ giúp của Lý Tễ nên bây giờ tôi cũng đã có thể giảng cho Giang Tâm Nguyệt những bài không quá khó, đổi lại cô ấy sẽ mang đồ ăn đến cho tôi.
Đúng rồi, tiết mục biểu diễn nghệ thuật tháng sau đang chọn diễn viên. Kịch bản là kiểu công chúa gặp nạn và chàng hoàng tử định mệnh của cô ấy? Tôi nghĩ đến cả bạn nhỏ Lý Tầm còn không thích xem cái thể loại truyện này nữa thì không biết ai trình độ kém đến mức viết ra cái quỷ này.
Thời buổi nào rồi mà công chúa còn đợi hoàng tử đến cứu. Công chúa mà mạnh mẽ như tôi thì một phát tự cứu được ngay ấy mà. Nghe được lời chê bai của tôi, Giang Tâm Nguyệt giận ra mặt: “Cậu nói lại lần nữa đi.”
Ồ, tôi quên mất bà cô này là thành viên của ban văn nghệ, cái câu chuyện nhi đồng này cũng có một phần của cô ấy.
“Sao lại có cái suy nghĩ sáng tạo được như vậy chứ? Không chỉ mang chúng ta về niềm vui tuổi thơ mà còn thêm vào đó vài phần tình cảm thời niên thiếu. Xem thì có vẻ đơn giản không có chiều sâu nhưng thực tế nó sẽ đưa chúng ta đến phần thuần khiết nhất trong tâm hồn đó! Thật tuyệt vời!”
Ừm, nếu không thấy bà cô đó đang cầm cuốn sách lên chuẩn bị đánh thì tôi cũng không bịa ra nhanh được vậy đâu.
“Đáng ghét. Mình nói cho cậu biết, Thẩm Vân Thanh diễn vai hoàng tử, Lâm Dữ Ý diễn vai công chúa, hai người đó thật sự phiền muốn ch.ết.”
Không giấu gì mọi người, tôi đây cùng với anh Tễ theo đuổi con đường học tập càng đi càng xa. Hai cái tên Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý này vừa hiện ra tôi liền nhớ đến cái bình nước của tôi và mấy lời nói bóng nói gió của cô ta.
Lúc ở nhà vệ sinh tôi đã nói rõ hết mọi chuyện mà Lâm Dữ Ý vẫn còn chưa yên tâm sao? Thẩm Vân Thanh này cũng hơi tự luyến, vừa thấy tôi đã quay đầu bỏ đi mất. Tôi mang sách qua cho Nhị Cẩu chứ ai mà đi nhìn cậu ta chứ?
“Haizz, mình cạn lời với hai người đó rồi.” Tôi trề môi.
Giang Tâm Nguyệt đảo mắt một vòng: “Nhiên Nhiên, vở kịch nhi đồng đó còn thiếu một bà mẹ kế đó, hay là cậu…”
“Cậu còn tự nhận đó là truyện nhi đồng rồi kìa, hahahahaha, đợi chút, mẹ kế hả?”
“Đúng vậy, bà mẹ kế đó chuyên môn hành công chúa. Cậu mà diễn thì phải sắp xếp thêm vài việc vào cho Lâm Dữ Ý.”
“Thôi thôi, mình không biết diễn đâu.” Tôi phẩy phẩy tay. Tuy rằng có chút động lòng nhưng diễn kịch cũng khá kén người đó, bỏ đi vậy.
Lúc ở phòng tự học thì tôi kể chuyện này cho anh Tễ nghe, cậu ấy chỉ cười nói: “Tôi thấy cậu cũng khá hợp mà.”
Ổn không vậy cậu em? Chị đây không phải vừa trẻ trung vừa xinh đẹp sao? Sao lại kêu tôi diễn mẹ kế chứ? Tôi không xứng làm công chúa hay gì?
Anh Tễ vừa làm đề vừa trả lời tôi: “Cũng khá ổn đó, cứ thử xem sao.”
…..Anh Tễ, trước kia cậu không phải như vầy đâu.
Nói thì nói vậy thôi chứ vào một tối nào đó trăng thanh gió mát, tôi gọi điện thoại cho Giang Tâm Nguyệt: “Bé Nguyệt, cậu giữ vai mẹ kế đó cho mình đi, mình muốn diễn.”
“Được luôn, còn chút nữa là chốt vai mẹ kế rồi đó.”
24.
Lần đầu tiên luyện tập cũng là lần đầu tiên mọi người tụ họp, tôi rất vui khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý. Không ngờ chứ gì, chào mấy bé, mẹ kế đến rồi đây.
Vở kịch này một nửa đầu đều là về cách mẹ kế đối xử với công chúa. Đánh giả này, cấm không cho ăn cơm này, bắt cô ta làm việc nhà này…Hihihi….nghĩ thôi mà tôi đã hứng thú tột độ rồi.
Có gì nói đó chứ Lâm Dữ Y này sinh ra đã hợp vai công chúa yếu yếu ớt ớt rồi, trang điểm lên lại càng làm người ta đau lòng hơn. Chỉ là hoàng tử còn chưa lên sàn diễn đâu, cậu đừng có mà nhìn xuống chỗ Thẩm Vân Thanh hoài, nhìn tôi đây này, mẹ kế ở đây này.
Đương nhiên là đánh giả cũng không thể thành đánh thật được, chuyện đó làm mất hết cả mặt mũi tôi. Chỉ cần đứng trên cao nhìn Lâm Dữ Ý hiếu kính với tôi thì đã đủ vui rồi.
Tập luyện xong xuôi thì mọi người ai cũng khát nước. Tôi đi đến bên cạnh cái bàn, “ai da” một tiếng giả vờ như không cẩn thận đụng phải, tay thì nhắm chuẩn lấy cái bình nước thuỷ tinh của Lâm Dữ Ý đẩy xuống đất. Đúng, tôi cố ý đấy, tôi có tiền đền mà.
“Cậu làm cái gì vậy” Lâm Dữ Ý còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Vân Thanh đã bước đến hỏi tội tôi.
“Ngại ghê, tôi thật sự cố ý đó, à không, tôi thật sự vô ý đó.” Tôi cười nhẹ.
“Vân Thanh, Tạ Nhiên không phải cố ý đâu, không có gì đâu mà.” Lâm Dữ Ý kéo lấy Thẩm Vân Thanh.
“Thật sự xin lỗi mà. Vậy đi, tôi vừa hay có một cái mới này, đền cho cậu.” Tôi lấy cái bình nước màu hồng cùng loại ra, tôi là có chuẩn bị mới đến đấy.
Mặt Lâm Dữ Ý hồng hồng, tôi đẩy cái bình qua: “Cái này là bình nước đôi với Thẩm Vân Thanh nhà cậu đó. Nhớ giữ cho kĩ, đừng để cho chị em tốt của cậu đụng vỡ.”
Vẻ mặt Thẩm Vân Thanh không quá thông minh hỏi tôi: “Cậu có ý gì?”
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử thôi.” Hai người này cứ lôi lôi kéo kéo chuyện cũ, hôm nay tôi phải nói cho rõ ràng.
Nói xong liền đi chính là nét đặc sắc của tôi.
Buổi tối tôi kể lại chuyện này cho anh Tễ nghe, anh Tễ chỉ bất lực lắc đầu: “Cậu đấy.”
Đúng rồi, mối quan hệ giữa tôi và anh Tễ đã thân thiết lên nhiều rồi. Trừ mấy chuyện học tập thì thỉnh thoảng cũng có nói mấy chuyện thường ngày, đùa giỡn với nhau, mua đồ ăn ngon cho Lý Tầm tuy rằng anh Tễ cũng không hay nhận cho lắm.
25.
Gần đây tôi sống rất vui vẻ. Mỗi buổi chiều đều có 1 tiếng đồng hồ nhìn Lâm Dữ Ý nhỏ bé oan ức trước mặt thì sướng biết bao nhiêu. Tuy rằng mẹ kế này sẽ bị hoàng tử đuổi ra khỏi cung điện nhưng vậy thì liên quan gì chứ?
Nhìn thấy ánh mắt thù hận rõ ràng của Lâm Dữ Ý, tôi vẫn bám sát theo kịch bản của mẹ kế: “Đi giặt đồ cho tao ngay.”
Đương nhiên là Lâm Dữ Ý có yêu cầu với ban văn nghệ để đổi người nhưng tôi vẫn còn có Giang Tâm Nguyệt che chắn mà. Nếu cô ta đã không muốn buông vai công chúa thì tôi cũng sẽ không lùi bước, mọi thứ sẽ chẳng có thay đổi gì cả.
Lần luyện tập cuối cùng tôi thấy Lâm Dữ Ý thở dài thả lỏng ra một hơi rất rõ ràng.
Buổi biểu diễn nghệ thuật này diễn ra đúng theo lịch vào cuối tuần, tôi hỏi anh Tễ: “Anh Tễ, ngày mai tôi lên sân khấu rồi đó, cậu có đến xem không?”
Anh Tễ lắc lắc đầu: “Ngày mai tôi phải đi làm rồi, không đến được.”
“Ồ vậy à.” Tuy có chút mất mát nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh của anh Tễ thì tôi liền hiểu được.
Lúc đang đợi diễn tôi còn ngó xuống dưới khán đài một vòng, Nhị Cẩu còn cầm theo bảng đèn neon vì tôi nữa nhưng mà anh Tễ thật sự không đến…
Buổi diễn rất thành công, hoàn mỹ hạ màn, vậy mà diễn viên được yêu thích nhất lại là vai mẹ kế này của tôi? Làm mẹ kế thì sẽ được yêu thích hơn hả? Thật sự là có chút khó hiểu. Nhưng mà có thể đàn áp Lâm Dữ Ý một lần thì tôi đã vui như hoa rồi.
26.
Thành tích thi tháng của tôi tiến bộ vượt bậc, từ hạng 300 hơn đến 100 hơn rồi 99. Mùa đông đến rồi, thi cuối kì cũng đến.
Buổi tối trước khi đi thi tôi ngồi trong phòng tự học ôn lại môn Toán. Cái môn Toán học này không biết thì chính là không biết. Khí hơi từ lò sưởi làm tôi có chút nóng, tôi đi đến bên cửa sổ hít thở vài hơi, vẽ thêm một chú thỏ nữa để thả lỏng.
Anh Tễ nhàn nhạt mở miệng: “Không cần căng thẳng đâu, lần thi này cậu có thể đứng trong top 50 mà.”
Top 50 của Nhất Trung sẽ ổn định vào được đại học trọng điểm, tôi càng phải nỗ lực hơn thôi!
Tôi quay đầu lại cười: “Nhìn ở đâu mà thấy tôi đang căng thẳng vậy?”
“Bình thường cậu làm đề sẽ dành ra 20 phút để nhìn đông ngó tây, hôm nay chỉ trong 10 phút đã ngẩng đầu lên 3 lần rồi.”
“Không phải là vì Toán quá khó hay sao.”
Anh Tễ lựa chọn không nhìn tôi.
Thi cuối kì rất nhanh kết thúc, kì nghỉ đông cũng bắt đầu, Tết cũng sắp đến. Những chiếc đèn lồ ng đỏ được treo khắp các con đường, ngõ hẻm tạo nên không khí của lễ hội.
Cầm được tờ kết quả thi tôi rất vui mừng. Anh Tễ quả nhiên không phụ lòng tôi, lần này tôi được hạng 36 toàn khối, hạng 5 trong lớp.
Ngoại trừ cảm ơn sự giúp đỡ của anh Tễ thì đương nhiên tôi cũng cảm ơn sự cố gắng của bản thân mình. Khoảng thời gian này lúc ngồi trên xe tôi cũng học bài, mỗi buổi trưa đều xem lại chỗ làm sai trong đề, mỗi buổi tối tự học đều cùng anh Tễ học tập, mỗi tối trước khi ngủ đều học thuộc từ đơn.
Ông trời sẽ không phụ lòng bất cứ một người nỗ lực nào đâu.
27.
Tết đến gần, ba Tạ nói với tôi rằng ông đã nhờ mẹ của Lý Tễ làm vài việc dọn dẹp nhanh trong công ty, tôi thấy như vậy cũng rất tốt.
Lý Tễ là một người rất kiêu ngạo, cậu ấy sẽ không nhận miễn phí sự giúp đỡ của nhà tôi đâu. Cậu ấy giúp tôi phụ đạo vậy nên giới thiệu cho mẹ cậu ấy một công việc phù hợp thì đối với cậu ấy mới là một cách tốt.
Ba Tạ còn nói họ định quyên góp quỹ vào trường để giúp cho những học sinh gia cảnh khó khăn nhưng vẫn không mất đi ý chí.
Còn tôi thì đang lôi kéo theo Nhị Cẩu đi chúc tết anh Tễ. Dù gì thì dưới sự hỗ trợ của tôi thành tích của Nhị Cẩu cũng đã được cải thiện đáng kể.
Tôi có nhắc qua với anh Tễ rồi, tôi và Nhị Cẩu ôm theo đống đồ bồi bổ cho mẹ Lý, đồ ăn vặt cho Lý Tầm đến cửa nhà anh Tễ. Lý Tầm ngọt ngào gọi anh ơi chị ơi.
Nhà của anh Tễ rất nhỏ nhưng rất gọn gàng, rất giống con người anh Tễ. Mẹ Lý đi làm việc rồi, trong nhà chỉ còn có hai anh em họ.
Tôi với Nhị Cẩu cuộn tay lại thành quyền: “Năm nay đã nhờ anh Tễ chiếu cố, năm sau vẫn mong có thể được anh Tễ quan tâm! Chúc anh Tễ tâm tưởng sự thành!”
Giọng nói anh Tễ nghe rất bình thường nhưng đôi mắt lại ngập tràn nét cười: “Vậy cũng chúc bạn học Tạ Nhiên thành tích năm sau tiến vào top 10, cũng tâm tưởng sự thành. Bạn học Giang Bắc năm sau có thể tiến vào top 200.”
“Được đó, mượn lời tốt của cậu.” Tiểu Lý Tầm ở bên cạnh cười không ngớt.
Thật tốt, hy vọng năm sau, năm sau nữa chúng tôi vẫn có thể vui vẻ như thế này.
28.
Nghỉ đông anh Tễ cũng không giảm bớt sự giám sát đối với tôi.
Mỗi ngày 7 giờ thức dậy điểm danh rời giường, học văn tra từ. 8 giờ bắt đầu làm đề Toán và các môn khoa học, đến chiều thì chuẩn bị viết đoạn văn tiếng Anh, buổi tối thì call video với anh Tễ để hỏi những chỗ chưa hiểu trong đề lúc sáng hoặc là học thêm bài mới.
Avatar của anh Tễ hình như lại thay đổi rồi, trở thành 1/3 màu trắng.
Tôi có chút nhịn không nổi hiếu kỳ mà hỏi: “Anh Tễ, avatar của cậu là có ẩn ý gì hả?”
“Không nói được.”
Được được được, vậy tôi không hỏi nữa.
Học kỳ 2 của lớp 11 sắp bắt đầu rồi, không khí trên lớp đã căng thẳng hơn rõ ràng, những người lúc trước không học tập cũng đã bắt đầu thay đổi. Ban ngày tôi và Giang Tâm Nguyệt nói chuyện về đề bài, buổi trưa đi ăn cơm với Nhị Cẩu và Tâm Nguyệt, buổi tối thì đi tìm anh Tễ.
Sinh hoạt của tôi được sắp xếp chỉnh tề như vậy đấy.
Tôi cảm ơn bản thân cũng cảm ơn anh Tễ. Kỳ thi sơ khảo trước học kỳ tôi đã xuất sắc chạm vào top 20, đẳng cấp được nâng lên tầm cao mới.
Bạn học cũng vui vẻ nói giỡn với tôi, hỏi tôi phương pháp học tập. Tôi chỉ cười cười nói mời gia sư thôi. Anh Tễ là pháp bảo bí mật của tôi, không thể dễ dàng kể cho người khác được đâu. Dù sao thì cậu ấy cũng không muốn chuyện này bị người ta nói ra nói vào.
Thi cuối tháng 3 và cuối tháng 4 tôi đều nằm trong khoảng top 20, được vào cùng một phòng thi với anh Tễ. Nhìn thấy Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý thì tôi chỉ xem như mắt bị cát vào mà không có chỗ dành cho bọn họ.
Nghe Giang Tâm Nguyệt nói họ từng vì chuyện gì đó mà cãi nhau. Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi không quan tâm.
29.
Sau ngày 1/5 là vận động hội. Trước nay tôi đều là hạt giống trong trò kéo co bởi vì lực tay khoẻ nên đã nhanh lẹ chạy đi báo danh. Buổi trưa ăn cơm cùng Nhị Cẩu thì cậu ta nói cậu ta đã đăng ký chạy tiếp sức 400m.
“Biết rồi mà biết rồi mà, tôi sẽ đi cổ vũ cho cậu.” Đôi đũa của tôi tàn nhẫn cắm v ào cái đùi gà chuẩn bị ăn.
Nhị Cẩu thần thần bí bí nói: “Anh Tễ đăng ký 1000m đó, chị biết không?”
“Hả, 1000m?? Cái này là thể lực kiểu gì vậy?” Tôi kinh ngạc làm rơi cả cái đùi gà xuống bàn.
“Đúng đó, đến lúc đó các vị có thể đến cổ vũ cho tôi một chút nhé.” Giọng của anh Tễ từ phía sau truyền đến.
Cái kiểu cảm giác nói sau lưng người khác mà bị người ta phát hiện nó ngại gì đâu á…
30.
Ngày khai mạc vận động hội là một ngày rất âm u. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ hội thao nào tôi tham gia đều sẽ có một ngày âm u.
Thầy hiệu trưởng chống hông đi lên đài phát biểu, nói một hồi lại thành ra kêu gọi học sinh nên dùng nhiều thời gian hơn cho học tập. Lão Triệu cũng liếc mắt nhìn sang, mọi người đều hiểu ý âm thầm lấy tờ 3500 từ vựng đọc nhẩm và ghi nhớ.
Khai mạc hết cả một buổi sáng, đến chiều là lượt thi kéo co của tôi. Hình như cũng không cần chuẩn bị gì cả, tôi chỉ cần dựa vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi một xíu thôi.
Mặc áo ngắn tay khiến tôi thấy hơi lạnh nhưng sự buồn ngủ đã ngăn cản tôi đi lấy đồng phục trường vậy nên tôi cứ ngồi đó rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Đến lúc Giang Tâm Nguyệt gọi tôi dậy tôi mới phát hiện trên người mình có thêm một cái áo khoác đồng phục: “Tâm Nguyệt, cậu đắp cho mình hả?”
“Có đâu, mình đi qua đây thì thấy có bạn nam nào đó đắp cho cậu.”
“Vậy thì là Nhị Cẩu rồi.”
Tôi đứng dậy khởi động thân thể. Uỷ viên thể dục đã gọi những bạn trong đội kéo co lại tập hợp, Giang Tâm Nguyệt đi theo phía sau tôi hét cố lên. Lão Triệu chỉ huy xếp đội hình, những bạn không tham gia cũng tụ lại cổ vũ.
Hội thao thật sự là lúc để thể hiện sự đoàn kết của lớp, không biết trước kia như thế nào nhưng lúc bạn tham gia hội thao thì tất cả mọi người trong lớp đều sẽ vì bạn mà hò hét.
Lão Triệu nghiêm túc: “Thầy hét 1,2, các em chỉ cần dựa theo khẩu hiệu này là được!”
Trận đầu tiên là với lớp 16, trong đó có rất nhiều sinh viên thể dục có tiếng tụ tập và họ cũng rất mạnh. Kết quả rất dễ tưởng tượng, lão Triệu còn chưa kịp hô thì đối phương đã bắt đầu kéo.
Ừm, nói sao nhỉ, tôi chỉ thấy sợi dây thừng trong tay mình như bị trơn ấy, cứ bị kéo đi mãi.
Lão Triệu kiểu: Ngại ghê ha.
Mọi người đổi vị trí chuẩn bị đấu trận thứ hai với lớp 16, lần này nhờ vào lão Triệu chỉ huy mà lớp tôi kiên trì được hẳn 10 giây mới thua.
Lão Triệu đến vỗ vai uỷ viên thể dục: “Nghe thầy này, lần sau rút thăm thì nhớ để bạn khác đi thay nhé.”
Cả lớp cười không ngớt.
31.
Buổi chiều còn có cuộc thi của Nhị Cẩu nữa. Nhị Cẩu là gậy cuối cùng, tôi đi nhận gậy dùm Nhị Cẩu rồi đứng chờ ở vạch đích.
“Nghe một tiếng súng thì lấy sức mạnh, tư thế hiên ngang, hùng dũng của tuổi trẻ đương thời mà lao đi như một mũi tên.”
“Đâu, để tôi nhìn xem, đã qua hai gậy rồi. Lớp của Giang Bắc đang dẫn đầu, cách biệt cũng rất lớn. Rất tốt, Giang Bắc nhận gậy rồi, gần tới rồi, cậu ấy đang chạy như bay xông về phía chúng ta. Tốt lắm, sắp đến đích rồi! Ưu tú! Cậu ấy là số một!”
Đoạn thuyết minh freestyle của tôi làm cho các bạn cổ động viên cười không dừng được: “Bạn học này, lần sau cậu cứ đi lên bục đọc bài phát biểu luôn đi.”
“Thôi thôi, để dành cho các bạn học xuất sắc hơn mới đúng chứ.” Tôi đây rất khiêm tốn đấy.
Tôi đi cùng Giang Bắc về khu nghỉ ngơi, mang áo mang nước như hầu ông lớn vậy.
“Tạ Nhiên, càng ngày chị càng giống con gái rồi đó!”
Tôi vỗ một phát lên vai Nhị Cẩu: “Cảm ơn đã khen à.”
Ngày hôm sau là cuộc thi của anh Tễ, thi chạy 1000m này chỉ có một lần quyết định thôi. Dù gì không phải lớp nào cũng có người thi, chẳng hạn như lớp tôi. Phải chạy 4 vòng thao trường 250m, người chạy nổi chắn chắc cũng phải là dạng siêu cấp vô địch.
Anh Tễ trong mắt tôi còn không phải là người siêu cấp vô địch sao? Người đâu mà trừ học tập tốt, nhân phẩm tốt thì còn là kiểu thích vận động nữa.
Tôi ngồi trên khán đài nhìn anh Tễ mặc một thân màu trắng chạy từng vòng từng vòng trong thao trường. Tốc độ chạy luôn không đổi rất phù hợp với khí chất điềm tĩnh trời sinh của anh Tễ.
Không có gì có thể đè cậu ấy xuống được cả. Cho dù là áp lực gia đình hay là vấn đề bản thân thì anh Tễ vẫn bình thản đối mặt giải quyết từng cái một rồi ung dung tiến về phía trước.
Tôi không biết một đường này cậu ấy đã khó khăn đến mức nào nhưng cậu ấy vẫn mang lại cái cảm giác dũng cảm xông lên cho tôi. Nghĩ đến đây mắt tôi lại thấy cay cay.
Còn một vòng cuối cùng, mọi người bắt đầu liều, anh Tễ cũng tăng tốc lên trở thành người thứ 3 về đích. Có bạn học đi lên đỡ cho cậu ấy từ từ bình ổn hô hấp lại. Tôi đứng bên ngoài nhìn thì thấy nụ cười của anh Tễ mang theo cảm giác rạng rỡ chỉ có ở thiếu niên.
Thời thanh xuân thật sự là một đoạn thời gian rất tươi đẹp.
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook