Phản Diện Không Đội Trời Chung
-
36: Trái Tim Thừa Nhận
Cẩm Mộng Ninh ngạc nhiên trước câu nói này, bàn chân bất giác lùi về phía sau, lắp bắp nói:
- "Anh...anh biết mọi chuyện rồi sao?"
- "Ừm."
- "Ngụy Hắc Viễn, nếu anh đã biết tôi không phải là Phương Mộng Ninh vậy thì tôi cũng không còn lý do gì để tiếp tục cuộc sống của cô ấy tại đây nữa."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh xoay người toan rời khỏi liền cảm nhận cái ôm thật chặt của người đằng sau.
Ngụy Hắc Viễn khóe môi mấp máy, trầm giọng lên tiếng:
- "Em đừng bỏ anh mà đi, có được không?"
Giọng nói chất chứa nỗi cô đơn cũng như niềm khát khao nhỏ bé được yêu thương của Ngụy Hắc Viễn khiến Cẩm Mộng Ninh bỗng đứng lặng người.
Bên tai cô lúc này có thể nghe rõ từng tiếng nấc của sự yếu lòng tận sâu bên trong trái tim Ngụy Hắc Viễn, anh khàn giọng van xin:
- "Anh biết rằng...em là đang cố gắng sống thay phần đời còn lại của chủ nhân thân xác này.
Chính vì thế, em luôn muốn tìm cơ hội để nói ra hết mọi chuyện cho anh biết để bản thân cảm thấy nhẹ lòng, dễ dàng rời bỏ anh."
Vừa nói, bàn tay anh càng ôm chặt dáng người con gái mỏng manh, được bao phủ xung quanh bằng một tấm chăn dày cộm mà chậm rãi tiếp:
- "Chính vì thế, anh không muốn em có cơ hội nói ra điều đó, một phần là vì anh đã yêu em mất rồi."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn tiến lên phía trước, đối diện nhìn Cẩm Mộng Ninh.
Những ngón tay thon dài của anh khẽ chạm nhẹ lên gương mặt mĩ miều của người con gái khiến thâm tâm cô có chút dao động, khẽ chớp nhẹ mắt, nhìn thẳng vào đối phương.
- "Mộng Ninh, anh cầu xin em.
Hãy tiếp tục ở bên anh, có được không?"
Không ngờ, một kẻ phản diện uy nghiêm, băng lãnh như anh lần đầu lại hạ giọng chỉ để van xin một người con gái ở lại.
Cẩm Mộng Ninh hai tay bấu chặt lên tấm chăn đang quấn quanh người mình mà cúi đầu do dự.
Một lúc sau, cả người cô hoàn toàn tê cứng ngay khi Ngụy Hắc Viễn chủ động đưa đầu lưỡi nóng ấm của mình vào bên trong khoang miệng cô khuấy đảo.
Tấm chăn dày cộm che chắn cơ thể thiếu nữ trở nên lỏng lẻo ngay khi cô buông lỏng tay ra khiến nó dần dần rơi xuống đất.
Đôi tay Ngụy Hắc Viễn chậm rãi chạm lên tấm lưng trần của Cẩm Mộng Ninh mà nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Hơi thở anh lúc này trở nên loạn nhịp mà chậm rãi rời khỏi khoang miệng ngọt ngào của đối phương, khẽ nâng cầm cô, giọng trầm khàn hỏi:
- "Mộng Ninh, em có cảm giác gì với anh không?"
Trước câu hỏi này từ anh, Cẩm Mộng Ninh có chút do dự mà ậm ừ không đáp.
Liền sau đó, Ngụy Hắc Viễn cởi bỏ chiếc áo sơmi trắng đang mặc trên người mình ra, khoe trọn những múi thịt săn chắc mà lập tức áp lên lồng ngực của người con gái khiến da thịt vốn đang ấm nóng của cô như thể sắp bùng cháy đến nơi, giọng điệu lúng túng, lên tiếng nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh...anh làm gì vậy chứ?"
Nghe cô hỏi, người đàn ông dõng dạc trả lời, giọng điệu rất đỗi dịu dàng:
- "Nếu như đến tận bây giờ, em không trả lời được câu hỏi rằng em có yêu anh không thì hãy để cho nhịp đập của trái tim thực hiện."
Dứt câu, anh vòng tay ôm chặt lấy làn da ấm nóng của Cẩm Mộng Ninh mà áp chặt lên người mình.
Bầu ngực mềm mại của người con gái cứ thế mà áp sát lên cơ ngực rắn rỏi của người đàn ông.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ngụy Hắc Viễn không nói lời nào mà đứng lặng ôm chặt lấy cô.
Anh nhắm nghiền mắt lại mà chờ đợi lời hồi đáp từ phía đối phương.
- "Ngụy Hắc Viễn, anh buông tôi ra đi.
Chúng ta không thể đứng mãi trong tình trạng này được."
Cẩm Mộng Ninh lên tiếng nói thì người trước mặt đã tựa đầu vào vai cô, giọng khàn đục đáp:
- "Anh không buông, cho đến khi nào em có câu trả lời mới thôi."
Hai mảng da thịt cứ thế mà áp chặt lên nhau khiến gương mặt thiếu nữ đỏ bừng bừng mà nhỏ giọng đáp:
- "Tôi...tôi thừa nhận rằng mình cũng thích anh.
Tôi thích cách cư xử dịu dàng, ôn nhu, cũng như ánh mắt trìu mến mỗi khi anh nhìn tôi.
Những chuyện đó đủ để khiến trái tim tôi tan chảy rồi."
Nghe những lời này khiến Ngụy Hắc Viễn vô cùng hài lòng mà nhoẻn miệng cười hạnh phúc.
Anh khẽ đưa tay chạm lên gương mặt của đối phương, ngọt ngào hỏi:
- "Vậy nên, em cũng yêu anh, đúng chứ?"
- "À...ừm, yêu."
Cô cúi đầu, gương mặt xấu hổ mà nhỏ giọng đáp khiến người đàn ông tưởng chừng đang như ở trên thiên đường mà tươi cười hạnh phúc nói:
- "Thật sao? Em cũng yêu anh.
Cẩm Mộng Ninh, em cũng yêu anh thật rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook