Phận Đàn Bà
-
Chương 34
Sáng hôm sau, Chức dậy sớm nấu ăn sáng, hắn gọi cả nhà dậy ăn sớm rồi báo đi cùng lấy thằng thanh niên trong làng lên tỉnh kiếm việc. Trước khi đi, Chức đưa chị hai đồng, dặn chị ở nhà lo cho thầy bu cùng hai đứa. Hắn hứa đi dăm ba hôm hoặc một tuần thì hắn về. Hắn bảo chị:
- Đợt trước chỉ cần lên tuyên huyện thôi là xin được việc rồi, mấy hôm nay kiếm việc khó lắm nên mấy đứa dắt nhau lên tỉnh xem Thế nào. Sắp tết nhất rồi, tôi kiếm vài cuốc cho nhà mình có cái tết no đủ
Chị vừa nghe chồng nói, mồm chị nhai nhồm nhoàm. Chức thấy chị không đả động gì đến thì thở dài, khuôn mặt xị ra đến tội. Bà Tư bĩu môi móc mỉa chị:
- Xời!cái ngữ chồng đi cũng chả buồn chả vân thơ gì thì vứt mẹ cho chó tha đi! Cái thứ đàn bà đĩ thõa. Chức!Mày đưa tiền cho bu cầm hộ. Cái ngữ này cầm nó giấu giếm cho thằbg ngô con đĩ nhà nó ăn hết ấy mà...
Bà giật lấy tiền ngồi dạng háng ra đếm. Chị đang cầm tô mì tức không chịu được liền đổ ụp cả bát lên đầu bu chồng. Từng sợi mì cứ vắt lòng thòng trên đầu cùng nước dầu mỡ phát gớm. Cũng may là nước cũng không còn nóng lắm, chứ không bà Tư lột da đầu là cái chắc.
Bà bị chị úp tô mì vào đầu thì lại tru tréo mồm lên chửi, nhưng lạ đời là ông Tư cùng Chức không hết bênh bà lấy một câu. Ngược lại,ông còn trách:
- Bà có thôi đi không?bớt nói đi thì bà bớt ít mỡ ít thịt à? Sao lúc nào bà cũng gây sự với nó thế?
- phải đấy bu!nhà con lo cho cả nhà chứ cô ấy thì lo gì cho bản thân đâu
Nói rồi, Chức giật lại lấy tiền từ tay bà Tư về đưa cho Đài. Bà không những không nghe lại còn tru tréo lên khóc lóc:.
- Ôi giời cao đất dầy ơi ra đây mà xem... con dâu đánh chết mẹ chồng. Cái thứ mất dậy. Đồ vô giáo dục...
Bà nói bã bọt mép nhưng chị Đài như gần như điếc. Chị quay sang cho con ăn rồi nhanh chóng đứng dậy. Bà Tư thấy chị thái độ thì mắng hai đứa con chị:
- Đấy! Chúng mày thấy con đĩ ấy chưa. Dám đổ mì lên đầu bà nội. sau này lớn, chúng mày phải nhớ đến ngày hôm nay. Bu chúng mày không phải là loại người tốt, mà là một con đĩ rẻ tiền....
Chị nghe bà ấy nói thì quay ra cười một cái bất cần. Chị Đài hỏi con:
- Cò!bu dậy con những gì, con nói lại cho bu nghe xem nào....
- Vâng! Mẹ dạy, người tốt nhất trên đời chỉ có mình bu. Vì thế cho nên,những ai hay mắng chửi bu đều vì ghen ghét. Con cần phải bảo vệ bu. không được buồn. Sống phải nhìn thực tết bằng con mắt,bằng tai nghe. Không vì ai đả kích mà nghĩ xấu về bu....
Thằng Cò nhớ rất chuẩn, không xót mộy chữ nào. Chị biết để những đứa trẻ nhìn thấy cảnh này quả thực không hay. Nhưng sẽ chẳng tránh được,thay vì như thế, chị dậy các con trước để sau này không hiểu lầm chị.
Bà Tư tức điên người nhưng không biết làm sao. Chị Đài ăn xong thì bế con đi ra ngoài bờ ao ngồi hóng mát. Không hiểu vì sao từ khi chị về,mâu thuẫn giữa bà Tư và chị lại lớn đến thế. Cũng phải thôi, trước giờ bà Tư có ưa chị đâu mà chẳng ghét. Đợt trước cái Hĩn bị bắt chị còn đánh bà ấy, rồi bỏ đi thẳng sang nhà ngoại ở. Chắc hôm qua sang đón về cũng là Chức nài nỉ mãi bà mới sang, gọi là xin lỗi. Để rồi xem một đứa quanh năm làm lụng với một người ăn không thì ai sẽ là người có tiếng nói hơn?
Chị tính nghỉ nốt ngày mai thôi rồi ngày kia lại đi làm, sang năm thằng Cò đi học rồi, chỉ còn vài tháng nữa thôi. Chị tranh thủ kiếm tiền lo con các con, rồi lại thêm lễ tết, bao nhiêu thứ phải lo....
Chức ăn xong sau cùng lại mang bát đi rửa, rồi hắn vào trong buồng lấy tay nải cùng một số đồ cá nhân cho vào trong khoác đi. Hắn đi ra cầu ao ngoài cổng chỗ mấy bu con ngồi, Chức lại dúi vào tay chị mấy hào rồi bảo:
- Tôi đi lần này gắng cày cuốc được tí tiền cho bu nó với mấy đứa cái tết ấm no. Bu nó đừng giận tôi nữa nhé, thương tôi thì đừng cãi nhau với thầy bu nữa được không????
- Tôi gây sự à?tôi làm gì sai à? Là các người ép tôi chứ, tôi chả làm sai điều gì....
Chị Đài lại gào toáng lên, Chức lại phải xuống nước bảo vợ:.
- Không!tôi có kết tội hay nói gì bu nó đâu. Tôi chỉ muốn gia đình hòa thuận thôi. Tôi biết bu nó vất vả nên tôi thương lắm. Khi nào kiếm được tiền tôi sẽ về ngay....
Chức nói một thôi một hồi rồi lên đường. Hắn vừa đi khuất bóng chị Đài đã có ý nghĩ hay là gặp Dũng. Nhưng cái ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì bị dập tắt ngay tức khắc. Chị không nên lằng nhằng, dây dưa không dứt khoát. Nếu đã chọn Chức thì thôi đừng nghĩ ngợi gì đến Dũng nữa. Coi như là giải thoát cho anh một cơ hội làm lại cuộc đời. Không có chị, thì anh trên tỉnh vẫn kiếm được đầy người đàn bà đấy thôi. Những người đoan chính, hiền lành, có ăn có học chứ không phải một người vô văn hóa như chị. Lão Chức nhà chị vứt ra đường thì chẳng có ai ngó,chứ riêng như Dũng thì có mà đầy người thèm....
Chị Đài ném cục đá xuống nước cái tủm rồi thở dài. Người ta hay bảo rằng, những cuộc tình vụng trộm rồi sau sẽ chẳng đi về đâu. Nếu bị phát hiện thì còn nhục nhã ê chề hơn. Lúc ấy, chẳng cần dân làng kéo chị đi cạo đầu bôi vôi, thả bè trôi sông. Thì chính thầy chị sẽ lôi chị đi quăng xuống sống mất xác. Thầy chị rất hà khắc. Nhất là mấy kiểu mèo mả gà đồng này. Ông hay bảo, trong năm đứa con gái, đứa ngáo mất dậy, hay gây chuyện nhất là chị....- Không!tôi có kết tội hay nói gì bu nó đâu. Tôi chỉ muốn gia đình hòa thuận thôi. Tôi biết bu nó vất vả nên tôi thương lắm. Khi nào kiếm được tiền tôi sẽ về ngay....
Chức nói một thôi một hồi rồi lên đường. Hắn vừa đi khuất bóng chị Đài đã có ý nghĩ hay là gặp Dũng. Nhưng cái ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì bị dập tắt ngay tức khắc. Chị không nên lằng nhằng, dây dưa không dứt khoát. Nếu đã chọn Chức thì thôi đừng nghĩ ngợi gì đến Dũng nữa. Coi như là giải thoát cho anh một cơ hội làm lại cuộc đời. Không có chị, thì anh trên tỉnh vẫn kiếm được đầy người đàn bà đấy thôi. Những người đoan chính, hiền lành, có ăn có học chứ không phải một người vô văn hóa như chị. Lão Chức nhà chị vứt ra đường thì chẳng có ai ngó,chứ riêng như Dũng thì có mà đầy người thèm....
Chị Đài ném cục đá xuống nước cái tủm rồi thở dài. Người ta hay bảo rằng, những cuộc tình vụng trộm rồi sau sẽ chẳng đi về đâu. Nếu bị phát hiện thì còn nhục nhã ê chề hơn. Lúc ấy, chẳng cần dân làng kéo chị đi cạo đầu bôi vôi, thả bè trôi sông. Thì chính thầy chị sẽ lôi chị đi quăng xuống sống mất xác. Thầy chị rất hà khắc. Nhất là mấy kiểu mèo mả gà đồng này. Ông hay bảo, trong năm đứa con gái, đứa ngáo mất dậy, hay gây chuyện nhất là chị....
Thôi,số chị khổ chị chịu, chị đã chịu chục năm rồi, bây giờ chịu nữa thì có làm sao. Nhưng bây giờ, cứ ai mà động đến chị, chị sẽ chẳng còn hiền lành được nữa. Chị cứ làm tốt công việc của một người mẹ, còn những thứ khác,chị đếch cần....
Sau khi lên tỉnh cùng đám trai tráng trong huyện, ước mong một lần đổi đời của Chức cứ nung nấu trong đầu. Nghe mọi người kháo nhau, đất Tỉnh làm ăn dễ lắm, nên hắn cũng đinh ninh sẽ cày cuốc được nhiều.
Khi đặt chân lên đất thành phố cũng quá chiều. Hắn được thuê trọ chung ở với chục thanh niên cũbg đi kiếm việc. Cái phòng trọ rộng chưa đầy vài chục mét vuông nhưng gần hai chục người chen chúc, chẳng chăn,chẳng giường. Mỗi người một góc, lấy áo mình đắp tạm....
ăn tạm được cái bánh mì dai như chão rách thì Chức đi đến chợ người luôn.
Chợ người là nơi tập kết của những kẻ làm thuê làm mướn, đa phần là từ dưới quê lên tỉnh kiếm việc, hầu hết toàn là lao động ta chân như cuốc xới, khuân vác hàbg hóa. Lương có thể không cao, nhưng được cái cao hơn ở quê và ăn uống khá hơn.
Cả tối ấy,Chức đứng chờ đến tận tám chị giờ tối. Tầm này thì người ta ngủ hết rồi còn ai thuê mướn gì nữa. Chức nản, hắn định đi về. Vừa mới lếch thếch đi được vài bước thì cô một người đàn bà đi ô tô bước xuống. Bà ta sang trọng, trên ngực có gắn một bông hoa trắng lớn, có vẻ nhà có người vừa mới mất. Chức không về nữa mà đứng đấy một lúc. Vì hắn chưa có kinh nghiệm nên hắn muốn xem những người đàn ông đấy nói gì, và xin làm những việc gì để hắn học hỏi.
Đám người thầy khách sang thì ùa ra bâu như một bầy ruồi vớ phải miếng thịt thối. Ai cũng nhanh mồm nhanh miệng mời chào:
- Em đi được không chị ơi? Em rất khỏe, hàng to lắm,chị có thể kiểm tra thử..
Chức nghe thoáng giật mình, họ đi bốc vác thuê thì cần hàng họ đi làm gì. Mà cái "hàbg "ấy là thứ gì. Hắn mập mờ không hiểu.
Người đàn bà đảo mắt mộy hồi rồi chọn một thằng to con mới ngoài hai mươi tuổi, nó hí hửng theo chân người đàn bà đi mất.
Song song với những người nhao nhao lên, thì một vài người đàn ông thấp bé lủi thủi đi về khu trọ. Chức không hòa vào đám người ở đấy nữa mà đi về cùng mấy người đàn ông già. trên đường đi, hắn hỏi:
- Sao lúc nãy có khách chú lại không ra,biết đâu người ta chọn chú..
Người đàn ông già lắc đầu, ông thật thà trả lời:
- Làm gì có cửa chú ơi!mấy thằng trẻ trẻ kia mới đủ sức. Mấy con mẹ sồn sồn này khỏe lắm, nó mà nhún cáu thì chúng tôi gãy xương.
Chức đứng đực ra, hắn vẫn không hiểu người ta đang nói gì. Thấy hắn ngu ngơ, người đàn ông bất ngờ vỗ vào của quý hắn một phát làm ặ đau đớn kêu lên oai oái:
- Chú mày ngu lắm!chín mười giờ tối thế này thì ai mượn bốc hàng?chỉ có những bà, những chị thiếu thốn tình cảm, chồng chê, chồng bỏ,chồng chết thì kiếm mấy thằng chợ người về làm tình giải khuây thôi. Người ta bảo những thằng bốc vác như mình thì khoai to lắm, nên người ta tranh thủ lúc vắng vẻ, khuya khoắt thế này để kiếm mồi. Hoặc lỡ dở có người nhà phát hiện thì bảo mướn người bốc vác gì đấy mới đỡ bị nghi ngờ.
- Đợt trước chỉ cần lên tuyên huyện thôi là xin được việc rồi, mấy hôm nay kiếm việc khó lắm nên mấy đứa dắt nhau lên tỉnh xem Thế nào. Sắp tết nhất rồi, tôi kiếm vài cuốc cho nhà mình có cái tết no đủ
Chị vừa nghe chồng nói, mồm chị nhai nhồm nhoàm. Chức thấy chị không đả động gì đến thì thở dài, khuôn mặt xị ra đến tội. Bà Tư bĩu môi móc mỉa chị:
- Xời!cái ngữ chồng đi cũng chả buồn chả vân thơ gì thì vứt mẹ cho chó tha đi! Cái thứ đàn bà đĩ thõa. Chức!Mày đưa tiền cho bu cầm hộ. Cái ngữ này cầm nó giấu giếm cho thằbg ngô con đĩ nhà nó ăn hết ấy mà...
Bà giật lấy tiền ngồi dạng háng ra đếm. Chị đang cầm tô mì tức không chịu được liền đổ ụp cả bát lên đầu bu chồng. Từng sợi mì cứ vắt lòng thòng trên đầu cùng nước dầu mỡ phát gớm. Cũng may là nước cũng không còn nóng lắm, chứ không bà Tư lột da đầu là cái chắc.
Bà bị chị úp tô mì vào đầu thì lại tru tréo mồm lên chửi, nhưng lạ đời là ông Tư cùng Chức không hết bênh bà lấy một câu. Ngược lại,ông còn trách:
- Bà có thôi đi không?bớt nói đi thì bà bớt ít mỡ ít thịt à? Sao lúc nào bà cũng gây sự với nó thế?
- phải đấy bu!nhà con lo cho cả nhà chứ cô ấy thì lo gì cho bản thân đâu
Nói rồi, Chức giật lại lấy tiền từ tay bà Tư về đưa cho Đài. Bà không những không nghe lại còn tru tréo lên khóc lóc:.
- Ôi giời cao đất dầy ơi ra đây mà xem... con dâu đánh chết mẹ chồng. Cái thứ mất dậy. Đồ vô giáo dục...
Bà nói bã bọt mép nhưng chị Đài như gần như điếc. Chị quay sang cho con ăn rồi nhanh chóng đứng dậy. Bà Tư thấy chị thái độ thì mắng hai đứa con chị:
- Đấy! Chúng mày thấy con đĩ ấy chưa. Dám đổ mì lên đầu bà nội. sau này lớn, chúng mày phải nhớ đến ngày hôm nay. Bu chúng mày không phải là loại người tốt, mà là một con đĩ rẻ tiền....
Chị nghe bà ấy nói thì quay ra cười một cái bất cần. Chị Đài hỏi con:
- Cò!bu dậy con những gì, con nói lại cho bu nghe xem nào....
- Vâng! Mẹ dạy, người tốt nhất trên đời chỉ có mình bu. Vì thế cho nên,những ai hay mắng chửi bu đều vì ghen ghét. Con cần phải bảo vệ bu. không được buồn. Sống phải nhìn thực tết bằng con mắt,bằng tai nghe. Không vì ai đả kích mà nghĩ xấu về bu....
Thằng Cò nhớ rất chuẩn, không xót mộy chữ nào. Chị biết để những đứa trẻ nhìn thấy cảnh này quả thực không hay. Nhưng sẽ chẳng tránh được,thay vì như thế, chị dậy các con trước để sau này không hiểu lầm chị.
Bà Tư tức điên người nhưng không biết làm sao. Chị Đài ăn xong thì bế con đi ra ngoài bờ ao ngồi hóng mát. Không hiểu vì sao từ khi chị về,mâu thuẫn giữa bà Tư và chị lại lớn đến thế. Cũng phải thôi, trước giờ bà Tư có ưa chị đâu mà chẳng ghét. Đợt trước cái Hĩn bị bắt chị còn đánh bà ấy, rồi bỏ đi thẳng sang nhà ngoại ở. Chắc hôm qua sang đón về cũng là Chức nài nỉ mãi bà mới sang, gọi là xin lỗi. Để rồi xem một đứa quanh năm làm lụng với một người ăn không thì ai sẽ là người có tiếng nói hơn?
Chị tính nghỉ nốt ngày mai thôi rồi ngày kia lại đi làm, sang năm thằng Cò đi học rồi, chỉ còn vài tháng nữa thôi. Chị tranh thủ kiếm tiền lo con các con, rồi lại thêm lễ tết, bao nhiêu thứ phải lo....
Chức ăn xong sau cùng lại mang bát đi rửa, rồi hắn vào trong buồng lấy tay nải cùng một số đồ cá nhân cho vào trong khoác đi. Hắn đi ra cầu ao ngoài cổng chỗ mấy bu con ngồi, Chức lại dúi vào tay chị mấy hào rồi bảo:
- Tôi đi lần này gắng cày cuốc được tí tiền cho bu nó với mấy đứa cái tết ấm no. Bu nó đừng giận tôi nữa nhé, thương tôi thì đừng cãi nhau với thầy bu nữa được không????
- Tôi gây sự à?tôi làm gì sai à? Là các người ép tôi chứ, tôi chả làm sai điều gì....
Chị Đài lại gào toáng lên, Chức lại phải xuống nước bảo vợ:.
- Không!tôi có kết tội hay nói gì bu nó đâu. Tôi chỉ muốn gia đình hòa thuận thôi. Tôi biết bu nó vất vả nên tôi thương lắm. Khi nào kiếm được tiền tôi sẽ về ngay....
Chức nói một thôi một hồi rồi lên đường. Hắn vừa đi khuất bóng chị Đài đã có ý nghĩ hay là gặp Dũng. Nhưng cái ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì bị dập tắt ngay tức khắc. Chị không nên lằng nhằng, dây dưa không dứt khoát. Nếu đã chọn Chức thì thôi đừng nghĩ ngợi gì đến Dũng nữa. Coi như là giải thoát cho anh một cơ hội làm lại cuộc đời. Không có chị, thì anh trên tỉnh vẫn kiếm được đầy người đàn bà đấy thôi. Những người đoan chính, hiền lành, có ăn có học chứ không phải một người vô văn hóa như chị. Lão Chức nhà chị vứt ra đường thì chẳng có ai ngó,chứ riêng như Dũng thì có mà đầy người thèm....
Chị Đài ném cục đá xuống nước cái tủm rồi thở dài. Người ta hay bảo rằng, những cuộc tình vụng trộm rồi sau sẽ chẳng đi về đâu. Nếu bị phát hiện thì còn nhục nhã ê chề hơn. Lúc ấy, chẳng cần dân làng kéo chị đi cạo đầu bôi vôi, thả bè trôi sông. Thì chính thầy chị sẽ lôi chị đi quăng xuống sống mất xác. Thầy chị rất hà khắc. Nhất là mấy kiểu mèo mả gà đồng này. Ông hay bảo, trong năm đứa con gái, đứa ngáo mất dậy, hay gây chuyện nhất là chị....- Không!tôi có kết tội hay nói gì bu nó đâu. Tôi chỉ muốn gia đình hòa thuận thôi. Tôi biết bu nó vất vả nên tôi thương lắm. Khi nào kiếm được tiền tôi sẽ về ngay....
Chức nói một thôi một hồi rồi lên đường. Hắn vừa đi khuất bóng chị Đài đã có ý nghĩ hay là gặp Dũng. Nhưng cái ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì bị dập tắt ngay tức khắc. Chị không nên lằng nhằng, dây dưa không dứt khoát. Nếu đã chọn Chức thì thôi đừng nghĩ ngợi gì đến Dũng nữa. Coi như là giải thoát cho anh một cơ hội làm lại cuộc đời. Không có chị, thì anh trên tỉnh vẫn kiếm được đầy người đàn bà đấy thôi. Những người đoan chính, hiền lành, có ăn có học chứ không phải một người vô văn hóa như chị. Lão Chức nhà chị vứt ra đường thì chẳng có ai ngó,chứ riêng như Dũng thì có mà đầy người thèm....
Chị Đài ném cục đá xuống nước cái tủm rồi thở dài. Người ta hay bảo rằng, những cuộc tình vụng trộm rồi sau sẽ chẳng đi về đâu. Nếu bị phát hiện thì còn nhục nhã ê chề hơn. Lúc ấy, chẳng cần dân làng kéo chị đi cạo đầu bôi vôi, thả bè trôi sông. Thì chính thầy chị sẽ lôi chị đi quăng xuống sống mất xác. Thầy chị rất hà khắc. Nhất là mấy kiểu mèo mả gà đồng này. Ông hay bảo, trong năm đứa con gái, đứa ngáo mất dậy, hay gây chuyện nhất là chị....
Thôi,số chị khổ chị chịu, chị đã chịu chục năm rồi, bây giờ chịu nữa thì có làm sao. Nhưng bây giờ, cứ ai mà động đến chị, chị sẽ chẳng còn hiền lành được nữa. Chị cứ làm tốt công việc của một người mẹ, còn những thứ khác,chị đếch cần....
Sau khi lên tỉnh cùng đám trai tráng trong huyện, ước mong một lần đổi đời của Chức cứ nung nấu trong đầu. Nghe mọi người kháo nhau, đất Tỉnh làm ăn dễ lắm, nên hắn cũng đinh ninh sẽ cày cuốc được nhiều.
Khi đặt chân lên đất thành phố cũng quá chiều. Hắn được thuê trọ chung ở với chục thanh niên cũbg đi kiếm việc. Cái phòng trọ rộng chưa đầy vài chục mét vuông nhưng gần hai chục người chen chúc, chẳng chăn,chẳng giường. Mỗi người một góc, lấy áo mình đắp tạm....
ăn tạm được cái bánh mì dai như chão rách thì Chức đi đến chợ người luôn.
Chợ người là nơi tập kết của những kẻ làm thuê làm mướn, đa phần là từ dưới quê lên tỉnh kiếm việc, hầu hết toàn là lao động ta chân như cuốc xới, khuân vác hàbg hóa. Lương có thể không cao, nhưng được cái cao hơn ở quê và ăn uống khá hơn.
Cả tối ấy,Chức đứng chờ đến tận tám chị giờ tối. Tầm này thì người ta ngủ hết rồi còn ai thuê mướn gì nữa. Chức nản, hắn định đi về. Vừa mới lếch thếch đi được vài bước thì cô một người đàn bà đi ô tô bước xuống. Bà ta sang trọng, trên ngực có gắn một bông hoa trắng lớn, có vẻ nhà có người vừa mới mất. Chức không về nữa mà đứng đấy một lúc. Vì hắn chưa có kinh nghiệm nên hắn muốn xem những người đàn ông đấy nói gì, và xin làm những việc gì để hắn học hỏi.
Đám người thầy khách sang thì ùa ra bâu như một bầy ruồi vớ phải miếng thịt thối. Ai cũng nhanh mồm nhanh miệng mời chào:
- Em đi được không chị ơi? Em rất khỏe, hàng to lắm,chị có thể kiểm tra thử..
Chức nghe thoáng giật mình, họ đi bốc vác thuê thì cần hàng họ đi làm gì. Mà cái "hàbg "ấy là thứ gì. Hắn mập mờ không hiểu.
Người đàn bà đảo mắt mộy hồi rồi chọn một thằng to con mới ngoài hai mươi tuổi, nó hí hửng theo chân người đàn bà đi mất.
Song song với những người nhao nhao lên, thì một vài người đàn ông thấp bé lủi thủi đi về khu trọ. Chức không hòa vào đám người ở đấy nữa mà đi về cùng mấy người đàn ông già. trên đường đi, hắn hỏi:
- Sao lúc nãy có khách chú lại không ra,biết đâu người ta chọn chú..
Người đàn ông già lắc đầu, ông thật thà trả lời:
- Làm gì có cửa chú ơi!mấy thằng trẻ trẻ kia mới đủ sức. Mấy con mẹ sồn sồn này khỏe lắm, nó mà nhún cáu thì chúng tôi gãy xương.
Chức đứng đực ra, hắn vẫn không hiểu người ta đang nói gì. Thấy hắn ngu ngơ, người đàn ông bất ngờ vỗ vào của quý hắn một phát làm ặ đau đớn kêu lên oai oái:
- Chú mày ngu lắm!chín mười giờ tối thế này thì ai mượn bốc hàng?chỉ có những bà, những chị thiếu thốn tình cảm, chồng chê, chồng bỏ,chồng chết thì kiếm mấy thằng chợ người về làm tình giải khuây thôi. Người ta bảo những thằng bốc vác như mình thì khoai to lắm, nên người ta tranh thủ lúc vắng vẻ, khuya khoắt thế này để kiếm mồi. Hoặc lỡ dở có người nhà phát hiện thì bảo mướn người bốc vác gì đấy mới đỡ bị nghi ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook