Phân Cửu Tất Hợp
-
Chương 86: Tỉnh Táo
Ngư Hi dẫn Giang Tĩnh Bạch vào một căn biệt thự, người phụ nữ đứng ngoài cửa nhìn thấy hai cô, ngạc nhiên gọi: "Tiểu Hi?"
Nghe được tiếng gọi, Ngư Hi cười: "Cô Trần."
Cô đưa tay mang quà tặng đến.
Cô Trần buông bình tưới cây trên tay, đi đến bên Ngư Hi, nhận lấy quà, cười nói: "Đứa bé này, sao lại mua mấy thứ này."
"Cô với chú Trần của cháu đều không cần."
Ngư Hi thân mật nói: "Cháu cũng không thể đến tay không."
"Thế là không quy củ."
Cô Trần cười: "Rồi rồi, không nói được cháu, sao hôm nay lại tới đây? Lâu lắm rồi không thấy."
Ngư Hi cong môi: "Chú Trần có ở nhà không ạ?"
"Có có có, ông ấy không ở nhà thì còn có thể ở chỗ nào."
"Cháu cũng thế, đến cũng phải nói một tiếng chứ."
"Cô chú còn chuẩn bị."
Gương mặt Ngư Hi càng dịu dàng: "Vâng, lần sau cháu sẽ để ý."
Cô Trần gật đầu, nhìn Giang Tĩnh Bạch đứng sau Ngư Hi: "Đây là?"
Ngư Hi cười: "Là bạn của cháu, họ Giang, Giang Tĩnh Bạch, cô gọi cậu ấy Tiểu Giang là được."
"Đây là cô Trần."
Giang Tĩnh Bạch tự nhiên gật đầu: "Cô Trần."
"Tiểu Giang à." Cô Trần nhìn cô chăm chú vài giây: "Tên rất hay, người cũng đẹp."
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu cười nhẹ: "Cảm ơn cô Trần."
Cô Trần nhìn hồi lâu mới nói: "Đi đi đi, đừng đứng ngoài cửa nói chuyện, vào nhà thôi."
"Cô gọi Lão Trần, hai đứa ngồi trước đi."
Vừa nói vừa vào trong, Ngư Hi đi phía sau giải thích cùng Giang Tĩnh Bạch.
Chú Trần trước kia làm việc ở công ty của Thịnh Nhàn, những kỳ nghỉ hè Thịnh Nhàn không thể về cùng, Ngư Hi đều ở nhà họ Trần, cô Trần sức khỏe yếu, không thể sinh nở, hai người cả đời cũng không có con, liền xem Ngư Hi như con đẻ của mình mà chăm sóc.
Ngư Hi rất thích không khí ấm áp ở nhà cô chú, hoàn toàn khác với nhà họ Ngư, sau này Ngư Hi rời khỏi Thịnh Nhàn, nhưng vẫn thường qua lại với cô chú.
Chú Trần và Thịnh Nhàn vì bất đồng ý kiến về một hạng mục mà trở mặt với nhau, hai người ai giữ ý nấy, không ai chịu nhường ai, sau đó chú Trần từ chức, chuyển đến nước A, tiếp nhận công việc bên này.
Tuy rằng Ngư Hi tiếp xúc cùng Thịnh Nhàn không nhiều, nhưng mỗi lần đến nước A quay phim, cô đều sẽ đến thăm hai người, cô Trần mỗi khi gặp Ngư Hi đều như được gặp con gái ruột, thương xót không thôi.
Giang Tĩnh Bạch nghe xong gật đầu, cô không biết Ngư Hi từng có khoảng thời gian như vậy, trước kia khi còn ở bên nhau, ngoại trừ nhắc đến Thịnh Nhàn, cô ấy hiếm khi nói chuyện của mình, cũng không tình nguyện nhắc đến nhà họ Ngư, nên cô không biết có một người như chú Trần tồn tại.
Hai cô vào nhà không lâu liền nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi bước xuống từ tầng hai, trên người mặc bộ đồ ở nhà, có vẻ thích cười, hòa ái dễ gần.
Người đàn ông đi đến trước Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch, cười nói: "Tiểu Hi đến thật rồi, chú còn tưởng cô Trần của cháu dỗ cho chú vui."
Ngư Hi rũ mắt: "Xin lỗi chú Trần, nửa năm nay cháu hơi bận."
"Chú biết." Chú Trần xua tay: "Chuyện của cháu, cô chú đều biết rồi."
"Thật sự bướng bỉnh, dù thế nào cũng không chịu để người khác giúp đỡ, bướng bỉnh y hệt mẹ cháu."
Ngư Hi nghe đến hai chữ mẹ cháu, sắc mặt hơi đổi, cô Trần đẩy chú Trần, chú cười: "Được rồi được rồi, không nói nữa, hôm nay đã đến thì phải ăn một bữa với cô chú."
"Vâng." Ngư Hi hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng, như thể đang ngồi cùng người nhà, cô cười: "Hôm nay cháu không chỉ ăn cơm với cô chú, còn muốn uống mấy ly với chú."
"Xem ra là có việc muốn nói hả." Chú Trần cười: "Vậy phải nói trước, không giúp được gì, cũng đừng trách chú Trần đấy."
Ngư Hi ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Không giúp được gì, về sau cháu liền không đến thăm chú Trần, cháu đưa cô Trần đi!"
Tiếng cười sang sảng cất lên trong phòng khách, Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi, lần đầu tiên thấy cô ấy làm nũng trước mặt người lớn.
Đáng lẽ phải là dáng vẻ khi ở cùng bố mẹ.
Thịnh Nhàn lại không được nhìn thấy.
Sau khi ngồi xuống, Ngư Hi một lần nữa chính thức giới thiệu Giang Tĩnh Bạch, cũng không e dè xưng hô trước mặt, dù sao chú Trần đã biết, cô liền thành thật: "Đây là đối tượng của cháu."
Đối tượng.
Phòng khách trầm mặc trong chốc lát.
Cô Trần thật ra đã đoán được từ khi hai cô vào, Ngư Hi chưa từng đưa ai khác đến đây, hai đứa trẻ này không phải quan hệ kiểu kia thì thật phí, chẳng qua vì không biết ý định của Ngư Hi, cô Trần mới không nhắc đến, giờ đây Ngư Hi đã chủ động nói ra, cô Trần tự nhiên cười: "Tốt rồi."
"Cô Giang đây vừa nhìn đã thấy là phượng giữa loài người, Tiểu Hi, cháu cũng không được bạc đãi người ta đâu đấy."
Ngư Hi nghiêng đầu: "Nghe chưa, cậu không được đối xử tệ với mình."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt cười: "Rõ, vậy cậu cũng phải đối xử tốt với mình."
Ngư Hi hiếm khi nghịch ngợm, đưa tay chọc đầu mũi người kia: "Xem biểu hiện của cậu đã."
Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch từ đầu ngón tay cô rơi xuống chiếc vòng, nở nụ cười.
Cô Trần nhìn hai đứa trẻ trò chuyện, đứng dậy nói: "Cô đi nấu cơm."
Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Mình đi giúp cô, cậu nói chuyện với chú Trần được không?"
Giang Tĩnh Bạch: "Được."
Ngư Hi đứng lên: "Cô Trần, cháu đến giúp cô."
Chú Trần ngồi trên sô pha rót trà cho Giang Tĩnh Bạch: "Nói đi."
"Việc gì, có thể khiến Tiểu Hi đến nhờ tôi."
"Từ khi biết Tiểu Hi, đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé đến nhờ vả mình."
Giang Tĩnh Bạch mở miệng: "Là có chút chuyện..."
"Biết đánh cờ không?" Chú Trần ngắt lời cô, ngẩng đầu: "Từ lâu đã nghe cô Giang ở nhóm B chơi cờ rất giỏi, trước giờ chưa từng có cơ hội xem, hiện giờ có, sao có thể không bắt lấy đây đây."
Nhóm B là nhóm của Giang Tĩnh Bạch lúc trước, trong số các thành viên của nhóm A B C, nhóm A chỉ có năm người, tương tự như Thịnh Nhàn, đều có địa vị chủ chốt trong giới, mỗi bước chân đều có thể gây rung chuyển nền kinh tế.
Nhóm B có khoảng mười người.
Nhóm C tương đối nhiều, những người mới gia nhập đều ở nhóm C.
Giang Tĩnh Bạch sau khi đi làm đã dùng bốn năm để được vào nhóm B, lập kỷ lục mới của nhóm B lúc bấy giờ, không ít người còn muốn đợi xem cô sẽ sẽ dùng bao nhiêu năm để vào nhóm A, liệu có thể lập kỷ lục mới không.
Chẳng ngờ, cô đột nhiên rời đi, nói muốn về nước, tình nguyện bỏ lại tất cả vinh dự nơi này.
Nói đi là đi, thật sự nghiêm túc.
Có thể nói, mọi người đều tranh nhau đến đổ máu cũng muốn vào tổ chức kia, còn cô, lại rời đi không chút do dự.
Được thôi.
Chẳng qua cũng vì người đã đi, sự tích về cô ngược lại càng khiến người ta quan tâm, giống như một huyền thoại dừng lại ở nơi đặc sắc nhất, khiến người ta không khỏi tưởng tượng đủ điều.
Giang Tĩnh Bạch trước kia từng làm rất nhiều dự án tốt đẹp, cái nào chẳng trở thành tài liệu giảng dạy, vậy nên chú Trần biết rõ cũng không có gì lạ.
Trước đây chú cũng tò mò vì sao Giang Tĩnh Bạch lại về nước, giờ đây nhìn thấy Ngư Hi, chú mới ngẩn người hiểu ra.
Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Ngài biết cháu?"
Chú Trần vẫn nở nụ cười hiền hậu: "Vài lần duyên phận mà thôi."
"Sự tích về cô Giang, tôi đã được nghe không ít."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, cười: "Ngài là tiền bối của nhóm A?"
Chú Trần chỉ nhìn cô, không trả lời.
Ngư Hi ở phòng bếp cách đó không xa nhìn hai người đang nói chuyện, Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn tự nhiên mà từ tốn, sắc mặt nhìn không ra mừng hay giận, nhưng cô biết rõ tâm trạng của Giang Tĩnh Bạch hiện giờ, chắc chắn là không cam lòng.
Chỉ là cô không muốn lãng phí cơ hội cho Giang Tĩnh Bạch, cô ấy nói đúng, về sau không chừng sẽ có việc quan trọng hơn cần giao dịch cùng Carl, hiện giờ cô có quan hệ, có thể tận dụng, vì sao lại muốn bỏ qua.
"Đừng nhìn nữa." Cô Trần trêu chọc: "Chú Trần của cháu không ăn người ta đâu."
Cùng lắm chỉ làm khó dễ một chút.
Dù sao Tiểu Hi trong mắt hai người không khác gì con đẻ, lần đầu tiên "con rể" đến nhà, lại còn để nhờ giúp đỡ, Lão Trần cũng không có khả năng không làm khó dễ.
Ngư Hi bị trêu ghẹo cũng không ngượng ngùng, ngẩng đầu nói: "Chú Trần cũng không ăn được cậu ấy."
"Cậu ấy rất lợi hại."
Giọng điệu tràn đầy tự hào, cô Trần lập tức bật cười: "Ồ, ai nói giúp người ngoài thế này."
"Vẫn là Tiểu Hi cô biết sao?"
Ngư Hi thỏ thẻ: "Đâu phải người ngoài ạ."
Cô Trần nghe đến đây cười tươi hơn: "Ừ ừ ừ, cô nói sai rồi."
Hai người vừa nói chuyện vừa cười, Ngư Hi không nấu cơm, chỉ có thể làm trợ thủ, giúp nhặt rau rửa rau, cô không đeo tạp dề, trên người vẫn là bộ quần áo rộng thùng thình, lúc cúi đầu rửa rau, nước bắn tung tóe lên mặt, cô Trần đứng bên cạnh lập tức làm sạch tay giúp cô lau, Ngư Hi cười với cô Trần, gương mặt chiếu vào cửa sổ phòng bếp.
Bên ngoài, có người đang đứng.
Trợ lý đứng sau Thịnh Nhàn, nhỏ giọng hỏi: "Thịnh tổng, có vào không ạ?"
Vốn dĩ Thịnh Nhàn đến nước A chủ yếu để đàm luận cùng Lão Trần, hẹn buổi tối, nhưng trò chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch đã dùng hết thời gian trống, giờ đây đến sớm, không ngờ lại thấy cảnh này.
Thịnh Nhàn cầm chặt túi xách, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm phía trước.
Ngư Hi làm nũng tươi cười như vậy, Thịnh Nhàn chưa từng nhìn thấy.
Bà hoảng hốt, tựa như đã thật lâu không thấy con gái thoải mái cười trước mặt mình, mỗi lần ăn cơm, con bé đều lạnh lùng hoặc lảng tránh, dăm ba câu nói chuyện không rời khỏi chủ đề công việc, bà có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Ngư Hi, vẫn chỉ là trên phim hoặc trong quảng cáo
Trợ lý đứng sau thấy Thịnh Nhàn nhìn chằm chằm vào phòng bếp, cũng không mở miệng, thức thời im lặng.
Trong nhà là bầu không khí hòa hợp, Ngư Hi cùng cô Trần vui đùa nấu cơm, Giang Tĩnh Bạch và chú Trần tranh chấp trên bàn cờ, không ai nhường ai, thỉnh thoảng có thanh âm cất lên, đều là tiếng cười.
Thịnh Nhàn rũ mắt: "Đi thôi."
"Thịnh tổng." Trợ lý đi theo phía sau, nhìn vẻ mặt lặng yên của bà: "Ngài đừng trách tôi nhiều lời."
"Ngài cũng nên mềm lòng."
"Cô Ngư là con gái của ngài, tính cách cũng giống như ngài, đều không chịu thua, còn tiếp tục, tôi sợ sẽ..."
"Đủ rồi." Thịnh Nhàn ngắt lời trợ lý, hờ hững liếc cô, ánh mắt sắc lạnh, trợ lý cúi đầu.
Hai bóng người rất nhanh rời khỏi khu nhà, gió thổi qua, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Ngư Hi cùng cô Trần nấu cơm xong, đi tìm Giang Tĩnh Bạch, nhìn thấy cô đang cầm một quân cờ, ánh mắt nhìn xuống, Ngư Hi không hiểu đánh cờ, chỉ yên phận ngồi bên cạnh nói: "Xong rồi thì ăn cơm đi."
Giang Tĩnh Bạch quay đầu cười: "Ừa."
Dứt lời liền đặt quân cờ xuống: "Xong rồi ạ."
"Chú Trần."
Chú Trần trước đó vẫn tươi cười, nghe được cô nói liền cúi đầu nhìn bàn cờ, còn một nước là bị chiếu tướng.
Chú thua.
"Tĩnh Bạch à, cháu thế này là không được, không cho tôi thắng, bảo tôi phải giúp cháu thế nào đây?"
Giang Tĩnh Bạch cười: "Chú Trần, nhường chú chính là không tôn trọng chú."
Cô Trần đi đến dịu dàng nói: "Nhìn tưởng không thích nói chuyện, vậy mà miệng lại rất ngọt."
"Ăn cơm ăn cơm."
Cô Trần ra lệnh một tiếng, Ngư Hi kéo Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, hai người ngồi trước bàn, chú Trần lải nhải: "Lát nữa ăn xong chơi thêm một ván."
Lại nghĩ một lúc: "Hai ván."
Cô Trần đẩy chồng: "Ông nghiện rồi hay sao?"
Ngư Hi không để tâm, Giang Tĩnh Bạch có thể làm cô Trần và chú Trần thích mình, cô đương nhiên rất vui mừng.
Lúc ăn cơm, Ngư Hi muốn uống cùng chú Trần, lại bị Giang Tĩnh Bạch nâng ly trước: "Để mình."
Cô nói: "Chú Trần, cháu kính chú."
"Được được." Chú Trần nhìn cô: "Uống hết chúng ta lại đi đánh cờ."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Vâng."
Cô Trần cùng Ngư Hi nhìn hai người mời rượu nhau, không đến một hồi, bữa cơm kết thúc, hai chú cháu lại ngồi bên bàn cờ, vẫn là đánh cờ, nhưng sắc mặt cả hai đều không thả lỏng, chú Trần nói: "Nếu tôi thắng, tôi sẽ giữ lại đề án."
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu cầm quân cờ: "Vâng."
Giang Tĩnh Bạch cùng Ngư Hi rời đi lúc hơn ba giờ chiều, khi về là Ngư Hi lái xe, Giang Tĩnh Bạch ngồi ghế phụ lái, hai người chào cô Trần rồi đi.
Cô Trần đứng trong vườn, nói với người bên cạnh: "Nhàn Nhàn bảo đến, cũng không biết là mấy giờ."
Chú Trần chắp hai tay sau lưng: "Phải đến thì sẽ đến, tránh cũng không tránh được."
Cô Trần nhìn chồng: "Chuyện của hai đứa trẻ, ông định làm thế nào?"
"Còn có thể thế nào?" Chú Thần mạnh mẽ nói: "Chuyện đã đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm."
"Tôi chỉ sợ Nhàn Nhàn..."
"Được rồi, đừng nghĩ lung tung suốt ngày."
Chủ đề còn chưa kết thúc, hai người đã thấy một chiếc xe màu bạc chạy đến cửa, tiếp theo, một người phụ nữ cao gầy bước xuống, Thịnh Nhàn cười: "Sao đều đứng ngoài cửa thế này?"
"Đoán được tôi sẽ đến vào lúc này sao?"
Chú Trần cô Trần nhìn nhau, cười: "Đương nhiên biết cô đến, mới ra ngoài xem."
Thịnh Nhàn không chọc thủng lời nói dối, gật đầu: "Vào nhà nói chuyện."
"Đi thôi."
Cô Trần nhìn theo hướng Ngư Hi vừa đi, lại nhìn Thịnh Nhàn vừa vào nhà, thở dài, cũng đi theo.
Ngư Hi đang lái xe chợt hắt hơi một cái, cô xoa mũi, nói với Giang Tĩnh Bạch: "Trong túi có khăn, lấy hộ mình."
Giang Tĩnh Bạch quay đầu: "Ở đâu cơ?"
"Trong túi ấy." Ngư Hi nghiêng đầu, không nhìn thấy túi xách của mình, lập tức từ từ giảm tốc, đỗ xe bên lề đường, Giang Tĩnh Bạch nhìn quanh ghế mấy lần: "Có phải quên ở nhà cô Trần rồi?"
Ngư Hi vỗ đầu, gương mặt xinh đẹp có chút ảo não: "Nhất định là thế."
Cô nói: "Mình đưa cậu về khách sạn nghỉ trước rồi quay lại lấy."
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Không cần, mình đi cùng cậu."
Ngư Hi nhíu mày: "Cậu uống nhiều rồi."
Giang Tĩnh Bạch cười: "Mình vẫn có thể đánh cờ đấy."
"Đừng lo cho mình."
Ngư Hi thấy người kia cố chấp, đành nói: "Được rồi."
Dứt lời, cô đánh lái, quay đầu xe, khi đến biệt thự liền thấy ngoài cửa có một chiếc xe khác đang đỗ, Ngư Hi dừng lại phía sau, mở cửa, bảo Giang Tĩnh Bạch ngồi lại đợi mình, Giang Tĩnh Bạch lại bước xuống, đi cùng cô vào biệt thự.
Cửa chính đang mở.
Ngư Hi quay đầu nói với Giang Tĩnh Bạch: "Nhất định là quên đóng..."
Thanh âm còn chưa rơi xuống, cô liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng khách phía trước.
"Lão Trần, Hi Hi đến tìm anh?"
"Có đến."
"Anh đáp ứng con bé?"
"Không phải."
"Tôi đáp ứng cô Giang."
"Lão Trần!"
"Thịnh tổng." Phía sau cất lên tiếng gọi, Ngư Hi đi vào, nhẹ nhàng cười: "Thịnh tổng có chuyện gì, có thể trực tiếp đến hỏi con, không cần tìm người khác cho phiền."
Thịnh Nhàn quay đầu, nhìn thấy Ngư Hi, kinh ngạc vài giây, lại rất nhanh hoàn hồn: "Hi Hi."
"Đừng gọi con."
Ngư Hi không có tâm trạng cãi nhau với mẹ, tâm tình tốt đẹp từ khi mới đến hầu như đều biến mất, chỉ còn lại lửa giận cùng oán trách: "Con không xứng làm con của mẹ."
Chú Trần đứng dậy: "Tiểu Hi, sao cháu quay lại đây."
Ngư Hi không trả lời.
Giang Tĩnh Bạch nói: "Cậu ấy quên túi ở đây."
Nói rồi cầm túi xách từ trên sô pha: "Vậy chú Trần, chúng cháu đi trước."
Cô kéo tay Ngư Hi, Ngư Hi không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng vào Thịnh Nhàn: "Thịnh tổng muốn tâm sự không ạ?"
Thịnh Nhàn nhìn con gái, lại nhìn Giang Tĩnh Bạch, khuôn mặt trầm xuống, gật đầu: "Được."
Hai người nhanh chóng đổi địa điểm nói chuyện.
Còn lại ba người đứng ngoài.
Cô Trần sốt ruột: "Có khi nào sẽ cãi nhau không?"
Hai mẹ con tính tình giống nhau, ai cũng không nhường ai, Thịnh Nhàn còn đỡ, ngồi trên vị trí cao đã lâu, sẽ không dễ nổi nóng, cũng không tùy tiện cãi cọ, nhưng Ngư Hi rất khó nói, cô đã nhẫn nhịn lâu như vậy, lúc sáng còn bị Thịnh Nhàn kích thích, ngay cả Giang Tĩnh Bạch cũng chẳng thể đảm bảo cô sẽ không cãi nhau cùng Thịnh Nhàn.
"Con muốn nói chuyện gì?" Thịnh Nhàn vào phòng, ngồi xuống sô pha, tư thế như muốn đàm phán.
Ngư Hi không hề né tránh: "Muốn hỏi mẹ định làm gì?"
"Chia rẽ con và cậu ấy?"
"Sau đó thì sao? Chọn đối tượng mọi người thấy phù hợp để kết hôn?"
"Mẹ nói đi, mẹ nhìn trúng cậu ấm nhà nào rồi."
Thịnh Nhàn vẫn bình tĩnh, không trả lời, một mực nhìn Ngư Hi.
Nụ cười dịu dàng nũng nịu trong bếp ban trưa, mọi cử chỉ đều mang dáng dấp thiếu nữ, cách xa như vậy, dường như bà vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Ngư Hi, giờ đây con gái đối mặt với mình, lại mang vẻ mặt phẫn nộ, ẩn trong đôi mắt là ánh lửa hừng hực.
Thịnh Nhàn rũ mắt, mở miệng: "Hi Hi..."
"Gọi con là Ngư Hi."
Thịnh Nhàn thuận theo: "Được, Ngư Hi."
"Mẹ sẽ không ép buộc con phải chấp nhận tình cảm của người khác."
Ngư Hi cười nhạo: "Vậy mẹ hiện giờ đang làm gì đây?"
Thịnh Nhàn bình tĩnh: "Con có suy nghĩ của con, mẹ cũng có của mẹ, con mang họ Ngư, là con gái của mẹ, vậy nên có một số việc, mẹ phải lo.
Dù con hận mẹ hay trách mẹ, mẹ cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ."
"Người đã từng vứt bỏ con một lần."
"Mẹ không thể tin tưởng."
Giọng nói kiên định, Ngư Hi bỗng nhiên tức giận đến bật cười, trước đây cô nói nhiều như vậy, đối với Thịnh Nhàn chẳng qua cũng chỉ là trẻ con cáu kỉnh mà thôi, bà ấy vốn dĩ không để tâm.
Trong lòng Ngư Hi dâng lên bi thương, hốc mắt hơi nóng, trước mặt người nhà họ Ngư cùng Thịnh Nhàn, cô không xứng đáng được lên tiếng, cũng không xứng đáng được suy nghĩ.
"Tùy mẹ." Ngư Hi dửng dưng nói.
Giọng nói không còn phẫn nộ, vẻ mặt hờ hững, đôi mắt đỏ hoe, lại không khóc được.
Đối với người trước mặt.
Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Mẹ nói rất đúng."
"Mẹ không tin Giang Tĩnh Bạch."
"Được, nếu lần này Giang Tĩnh Bạch lại vứt bỏ con, là do con bị mù."
"Con sẽ chủ động cắt đứt quan hệ cùng nhà họ Ngư, cùng mẹ."
Ngư Hi cắn răng, nói từng chữ: "Cả đời cũng không qua lại với nhau!"
Thịnh Nhàn giật mình: "Ngư Hi?"
Ngư Hi bình tĩnh trở lại, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, cô ngẩng đầu kiêu ngạo: "Không phải mẹ rất thích đánh cược sao?"
"Chúng ta liền đánh cược."
Thịnh Nhàn nắm chặt hai tay, không lên tiếng.
Ngư Hi ra khỏi phòng, vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười nhạt: "Chú Trần, cô Trần, cháu và Tĩnh Bạch đi trước."
"Khi nào rảnh sẽ lại đến thăm cô chú."
Chú Trần cô Trần nhìn nhau, gật đầu: "Được rồi được rồi."
Ngư Hi kéo Giang Tĩnh Bạch: "Đi thôi."
Giang Tĩnh Bạch không hỏi gì, chào hai người lớn, rời khỏi nhà họ Trần.
Lên xe, vẫn là Ngư Hi cầm lái, hai người cả đường không nói chuyện.
Về đến khách sạn, Ngư Hi đi theo Giang Tĩnh Bạch vào phòng, ngồi xuống sô pha, cúi đầu: "Cậu biết mình và bà ấy nói gì không?"
Giọng nói trầm xuống, khóe mắt đỏ hoe, tuy rằng đã hết sức kiềm chế, nhưng thân thể Ngư Hi vẫn run rẩy.
Cô vẫn tức giận.
Tức giận đến phát run.
Giang Tĩnh Bạch đưa tay ôm người yêu: "Không muốn nói thì không cần nói."
Ngư Hi hiện giờ giống hệt như cô tám năm trước, khi biết Thịnh Nhàn can thiệp vào chuyện làm ăn của nhà mình, dẫn đến việc bố cô qua đời, cô cũng phẫn nộ như thế, không, so với Ngư Hi càng tức giận hơn, thậm chí còn không biết trời cao đất rộng đến tìm Thịnh Nhàn.
Đợi dưới công ty suốt hai ngày hai đêm, trước khi ngất đi mới thấy đôi môi đỏ của Thịnh Nhàn khẽ mở, thả xuống bốn chữ: "Điếc không sợ súng!"
Đúng vậy, lúc ấy cô điếc không sợ súng, chỉ hy vọng nhận được một câu trả lời hợp lý.
Đáng tiếc, người ta vốn dĩ không cho cô cơ hội.
Chênh lệch giữa cô và Thịnh Nhàn thật sự quá lớn, lớn đến mức cô không có cách nào chống lại, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
Cô chia tay với Ngư Hi.
Một lần đi là tám năm.
Dường như nhớ đến chuyện tám năm trước, vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch cũng từ từ trầm xuống, nói với Ngư Hi: "Ngư Hi, nếu mệt thì ngủ một giấc."
Cô ôm Ngư Hi: "Mình đưa cậu vào nghỉ ngơi."
Cửa mở ra, Ngư Hi vừa mới ngoan ngoãn để cô ôm ngang giờ lại thoát khỏi vòng tay cô nhảy xuống.
Giang Tĩnh Bạch không kịp thu lực, lùi về sau hai bước, Ngư Hi đứng bên cạnh cô, đưa tay đóng cửa phòng.
Cạch một tiếng, không gian trở nên yên tĩnh, tựa như một lời gợi ý.
Giang Tĩnh Bạch nắm tay cô: "Ngư Hi."
Ngư Hi nhìn lại: "Ơi?"
"Mình nói với bà ấy."
"Nếu lần này cậu lại buông tay mình."
"Mình sẽ cắt đứt quan hệ cùng nhà họ Ngư, cùng bà ấy."
"Ngư Hi!" Giang Tĩnh Bạch kinh ngạc, Ngư Hi lại chạm vào bờ môi đỏ mọng kia, đẩy cô lên cửa, môi lưỡi Giang Tĩnh Bạch tràn ngập mùi rượu, không nồng, lại rất say lòng người, Ngư Hi hôn cô thật sâu, cất tiếng nói đứt quãng: "Nên cậu không được phụ lòng mình."
"Giang Tĩnh Bạch."
"Cậu không được."
Giọng nói yếu ớt nức nở làm Giang Tĩnh Bạch đẩy Ngư Hi ra, thấy mắt người yêu đã ướt nhòa, cô dùng đầu ngón tay gạt giọt lệ, an ủi cô ấy: "Ừ."
"Mình không được."
"Chết cũng không được."
Nghe được lời này, Ngư Hi lại dùng môi mình chặn đôi môi người kia.
Giờ phút này, cô không muốn nghe thêm bất cứ thanh âm nào, cũng không muốn nghe thấy tiếng bất kỳ người nào nói.
Cô muốn ở bên Giang Tĩnh Bạch, muốn quấn quýt cùng cô ấy, hết mình.
Hai người ôm hôn, lảo đảo trong phòng, Giang Tĩnh Bạch ôm Ngư Hi đến bên cửa sổ, đưa tay kéo rèm, căn phòng lập tức tối om, Ngư Hi vẫn bám trên người cô, hai người song song ngã xuống giường.
Ngư Hi ôm mặt Giang Tĩnh Bạch hôn xuống, tay kia cởi khuy áo người yêu, Giang Tĩnh Bạch nắm chặt tay cô, Ngư Hi dừng động tác, nhìn người kia.
"Mình bây giờ rất tỉnh táo."
"Cực kỳ tỉnh táo."
"Mình muốn cậu."
Giang Tĩnh Bạch từ từ thả lỏng tay cô, Ngư Hi tránh thoát, khuy áo nhảy múa trên tay, xương quai xanh xinh đẹp đập vào trong mắt, Ngư Hi chưa từng nhìn Giang Tĩnh Bạch ở khoảng cách gần như vậy, người trước kia từng là tín ngưỡng của mình, giờ phút này đang ở ngay bên cạnh mình, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào, thậm chí có thể ôm lấy, trong lòng cô dâng lên cảm giác thỏa mãn chưa từng có, tựa như uống rượu mạnh ủ lâu năm đến say sưa.
Nhiệt độ trong phòng mạnh mẽ tăng lên, Ngư Hi cúi đầu tìm tòi rất lâu mới ngước mắt lên nhìn Giang Tĩnh Bạch, buồn bực nói: "Không cởi được."
Bờ môi bị hôn sưng đỏ, hai mắt ngân ngấn sương mờ, chiếc áo hờ hững treo trên bờ vai, xinh đẹp không thể tả, tóc dài xõa sau lưng, như một nàng yêu tinh chuyển thế.
Giang Tĩnh Bạch cắn môi, trở mình đặt Ngư Hi dưới thân.
"Để mình đi."
"Cậu..." Ngư Hi vừa mở miệng, bỗng nhận ra trước ngực lạnh lẽo, hai tay Giang Tĩnh Bạch ôm lấy đám mây, như muốn nắn bóp hai đám mây thành hình dáng mình thích, rồi nhẹ nhàng buông ra, đám mây kỳ lạ trở lại hình dáng ban đầu, đôi mày Giang Tĩnh Bạch thoáng giãn ra, đám mây bị bóp chạm vào bờ môi, mùi hương rất nhẹ, càng ngon lành hơn so với trong tưởng tượng của cô, cô nhịn không được, thưởng thức nhiều hơn.
Thân mình Ngư Hi căng chặt, vui thích chạy thẳng lên não, cô cắn răng, ép buộc bản thân không được phát ra tiếng, Giang Tĩnh Bạch không nhìn nổi cô tự làm khổ mình, đưa tay đặt lên khóe môi cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng làm bản thân bị đau."
"Cắn mình đi."
Ngư Hi nghiêng đầu, cắn lên ngón tay người kia, đầu ngón tay như bị kim châm, đau nhói, Giang Tĩnh Bạch cắn răng, cơ thể Ngư Hi run rẩy, thân mình co lại, trước mắt choáng váng, không thể cử động.
Giang Tĩnh Bạch không cho cô nghỉ ngơi, tiếp tục đưa người yêu lên đỉnh cao chưa từng thấy.
Một tiếng sau.
"Còn tỉnh táo không?"
Ngư Hi cắn môi trừng Giang Tĩnh Bạch: "Rất tỉnh!"
Giang Tĩnh Bạch khẽ cười, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, cô nắm tay Ngư Hi đặt trong lòng mình, thì thầm: "Vậy uống thêm chút rượu đi."
Ngư Hi:...!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook