Phản Chuyển Thú Nhân
-
Chương 4: Các ca ca…
“Đệ đệ ngươi rốt cục tỉnh, chúng ta đều thực lo lắng cho ngươi.” Tiếng y vang lên giữa hành lang bằng đá kéo theo một hồi rung động. Thần miếu có tới bốn năm tầng, nhưng là cửa sổ cả tòa thần miếu đều cực ít, đa số là khảm đá phát sáng ở vách tường, ánh lên làn da trắng nõn của Kim Hi tựa như quỷ mỵ, nhưng trên làn da Thú nhân lại gợi cảm giống như thoa lớp dầu ô liu.
Dừng dừng dừng, đây là anh ngươi! Ngươi nghĩ gì thế! Kim Hi hung hăng phỉ nhổ bản thân. Hai người tới nhà kho, bên trong bày đầy da thú, các loại răng thú và bình gốm gì gì đó chất thành đống, tận cùng bên trong bày hơn mười cái ngà voi, tuy nhìn qua số lượng rất nhiều, nhưng nếu tính số ngà trắng, phỏng chừng cũng chỉ có hai ba cái mà thôi.
“Ca ca, ngà voi trắng thực hiếm sao? Thế nào ngà voi lại ít như vậy.” Kim Hi làm cục cưng hiếu học.
“Không phải, ngà trắng tuy hiếm, lại có năng lực cường đại, nhưng hàng năm đều có thể săn được vài đầu, nhưng vì ngà voi là bảo vật trân quý, chỗ cần dùng rất nhiều, cho nên tiêu hao rất lớn.” Có lẽ là dọc theo đường đi thái độ của Kim Hi tốt lắm, vị ca ca này rốt cục không còn gò bó nữa, mà có chút ngại ngùng mở miệng.
“Cái kia, ca ca, ngươi cũng biết ta vừa mới tỉnh lại, nhưng ta tuy đã tỉnh lại, kỳ thật đã mất trí nhớ, ta hiện tại ngay cả tên ngươi là gì cũng không biết, ngay cả cuộc sống bình thường thế nào cũng không biết, ca ca ngươi dạy dạy ta đi.” Kim Hi một bên phỉ nhổ mình một bên ỷ vào ưu thế thấp hơn ca hắn một đầu ngửa mặt cầu xin. Hắn cố ý nháy mắt mấy cái, tuy rằng không biết hiệu quả như thế nào, nhưng hiển nhiên đã thành công đánh trúng vị ca ca này.
“Ta là nhị ca của ngươi, ta gọi là Bác Nhã.” Y nhức đầu, coi Kim Hi ôm cánh tay y làm nũng, trên thực tế là chen tay vào giữa khuỷu tay và thắt lưng y ăn đậu hủ, có điểm bất lực.
“Ca ca, ta trước kia là cái dạng gì, Bạch Linh nói ta thực khiến người chán ghét, phải không?” Kim Hi vẻ mặt bi thương hỏi.
“Không, không phải vậy, ngươi kỳ thật vẫn rất tốt.” Bác Nhã không tự giác sờ sờ cái mũi, đây là dấu hiệu nói dối.
“Ngươi gạt ta, ta hồi đó nhất định rất xấu, có phải ta đã thương tổn đến ca ca, ca ca mới không chịu nói thật với ta, để cho ta sửa lại sai lầm, ca ca ngươi có phải không thích ta hay không.” Kim Hi một bên cực lực phỉ nhổ mình vô sỉ, một bên phát huy bản lĩnh đáng khinh vô hạn đã rèn luyện hàng năm.
“Không phải vậy.” Bác Nhã nhức đầu, “Ngươi dù sao cũng là nhi tử duy nhất của phụ thân đại nhân, tương lai nhất định là Đại Tế Ti của bộ lạc, ngươi chỉ là tính cách có một chút, một chút, nóng nảy.”
Kim Hi không khỏi câm lặng, có bao nhiêu nóng nảy ngang ngược, mới có thể khiến ca ca mình sợ hãi đến vậy. Có điều cẩn thận ngẫm lại, Bác Nhã là Thú nhân, tương đương với thân phận tỷ tỷ, với một xã hội mà Giống đực có địa vị cực cao, hắn là đệ đệ duy nhất là Giống đực chân chính, địa vị so với ba vị ca ca còn cao hơn nhiều lắm, không khác biệt lắm với nam hài ở xã hội phong kiến. Hắn tin tưởng bản thân từ hiện đại xuyên qua nhất định có thể làm người khác một lần nữa nhận biết mình.
Kỳ thật ý tưởng hiện tại của Kim Hi cũng có chút sai lầm, rất nhiều người đều cho rằng tới hiện đại mới xuất hiện khái niệm nam nữ bình đẳng, nhưng trên thực tế ở xã hội nguyên thuỷ, tại phụ hệ thị tộc, địa vị nữ giới cũng là ngang hàng. Nam giới có thể săn bắn được loại thịt chất lượng tốt, nhưng thực vật chủ yếu ở xã hội nguyên thuỷ vẫn là do nữ giới thu thập, nam nữ trong việc cống hiến thực vật đều giống nhau, cho nên địa vị nam nữ cũng ngang hàng, này là phong tục mà rất nhiều bộ lạc bên ngoài xã hội hiện đại vẫn đang duy trì, hơn nữa địa vị nam nữ bình đẳng đã được kiểm chứng.
Mà tuy rằng Giống đực ở Bộ lạc Bỉ Mông khan hiếm, nhưng Thú nhân vẫn là những người chủ yếu cung ứng thực vật cho Bộ lạc, chỉ là tương đối thấp mà thôi. Chỉ có thể nói Kim Hi trước đây tính cách bạo ngược mà ương ngạnh, ngẫm lại một kẻ bẩm sinh mất đi năng lực Đại Tế Ti đã đành, sừng lại không có chút năng lực, tính cách không bình thường cũng là chuyện dễ hiểu.
Đối với việc Kim Hi biến hóa, đại ca Nhĩ Nhã, tam ca Thư Nhã đều lộ vẻ ngạc nhiên. Kim Hi lần này hiểu được, Bạch Thiền không chỉ dạy hắn dùng ý niệm khống chế vật, lại càng muốn để hắn thể hiện những biến hóa này cho Bạch Linh cùng nhóm ca ca hắn, để bọn họ tiếp nhận Kim Hi mới tinh này.
Qua chốc lát Bạch Thiền mới về nhà, sáu Thú nhân khác từ trong phòng đi ra, bọn hắn quang lõa thân trên, chỉ mặc quần da, điều này thuyết minh bọn họ đều là Thú nhân đã kết hôn. Kim Hi vốn đang nghi hoặc bọn họ đều xuất hiện để làm gì, sau đó liền phát hiện một sự thật đáng sợ.
Sáu Thú nhân cao lớn sôi nổi đi tới giúp Bạch Thiền cởi trường bào và vòng cổ, còn có hai cái Thú nhân hợp lực bưng tới một phiến đá mỏng, đặt ở gò đá giữa vườn, sau đó đặt mấy thứ đồ gốm đơ sơ lên trên, bên trong bày đầy loại thực vật phong phú.
Những người này, lại có thể đều là Thú nhân của lão cha tiện nghi, đại thúc ngài thực ‘trâu bò’, bộ dạng soái cũng không nên ăn nhiều như vậy a!
Bạch Thiền ngồi ở gốc cây làm thành ghế, hướng Kim Hi vẫy tay, bên phiến đá chỉ còn lại có hai cái gốc cây, sau khi Kim Hi ngồi xuống, gốc cây đối diện là một trong sáu vị Thú nhân, bộ dạng y không hung hãn như các Thú nhân khác, ngược lại mang theo một loại khí chất văn nhã, lúc này hàm chứa nước mắt nhìn Kim Hi.
“Nghe nói ngươi mới thức tỉnh, ta nên sớm trở về nhìn ngươi. Mà ngươi thật quá ngoan tâm, Hi nhi mới vừa tỉnh, lại ép hắn huấn luyện.” Tuy giọng điệu có chút hương vị thê tử, nhưng Thú nhân đại thúc khí chất tốt lắm, tuyệt không ẹo, thanh âm như ngọc thạch, làm Kim Hi huân huân lại thực hưởng thụ.
“Hi nhi mất trí nhớ, sau này có gì ngươi dạy lại hắn. Hi nhi, đây là mẫu mụ của ngươi.” Bạch Thiền ném một câu làm Kim Hi hoàn toàn chấn kinh, hóa ra đây là mẹ đẻ của khối thân thể này?
“Mẫu mụ.” Kim Hi có chút xấu hổ mở miệng.
“Ôi chao, mau ăn đồ ăn.” Mẫu mụ ngay cả tên cũng chưa giới thiệu đã dùng lá cây bao lấy đồ ăn đặt trước mặt Kim Hi, Kim Hi không nói gì, dù rằng ngài là mẹ đẻ khối thân thể này, nhưng cái cách ăn này thực khiến ta khó có thể thừa nhận a, ta tưởng lá cây là giấy ăn còn cảm thấy Thú nhân Bộ lạc thật cao cấp, hóa ra đây lại là đồ ăn, đây thật sự là đồ ăn sao.
“Chờ.” Kim Hi bước nhanh tới nhà kho vừa rồi, hắn nhớ rõ có thấy loại xương tinh tế chất trong đám lọ bình, hắn chọn trong đống xương chất đầy ra hai mươi hai cái, ách, này tựa hồ là xương cá dài xấp xỉ nhau, phía cuối bén nhọn, phần rễ góc to. Hắn cầm lấy xương cá chạy về nhà ăn.
“Chạy tới chạy lui, còn ra thể thống gì!” Bạch Thiền tuy rằng răn dạy và quở mắng, nhưng hiển nhiên chỉ là vì giữ hình ảnh uy nghiêm của phụ thân, hắn cũng thấy tò mò với hành vi cổ quái của Kim Hi.
Kim Hi nhìn một vòng, phát hiện một con dao thái, tay hắn giơ dao chém, chặt xương cá thành những chiếc đũa ngay ngắn, đặt lên bàn, cầm lấy một đôi đũa linh hoạt gắp rau.
“Ngươi lại quấy phá.” Bạch Thiền uy nghiêm trừng mắt nhìn Kim Hi, lại vẫn đưa tay cầm đũa lên. Tuy rằng dùng lá cây bốc cơm là đã có khái niệm vệ sinh, nhưng lá cây dù sao cũng không tiện, cũng thường xuyên vung vãi khắp nơi. Đũa là công cụ ẩm thực truyền thừa ngàn năm của Trung Quốc, đương nhiên tiên tiến hơn. Bạch Thiền liếc mắt một cái liền phát hiện thứ này làm thì đơn giản lại có tác dụng thực tế lâu dài.
Ngoài Bạch Thiền có thể nhanh chóng thuần thục sử dụng thứ này, sáu Thú nhân cùng ba ca ca đều phải học chậm một chút, có điều bọn hắn cảm thấy thực mới lạ, cố gắng học tập công cụ ẩm thực mới này, xem ra việc dùng lá cây cũng đã khó chịu từ lâu. Kim Hi vừa ăn cơm, vừa trộm quan sát Thú nhân trong phòng, ba ca ca cùng ba Thú nhân ngồi một chỗ, làm thành bàn cơm nhỏ, hai cái Thú nhân khác thì hợp lại làm một bàn, bọn hắn cũng không có toàn bộ thực vật như trên bàn ăn lớn, nhưng nhìn cũng rất phong phú.
“Vì sao mọi người không cùng ăn cơm?” Mặc dù Kim Hi biết vấn đề này có thể chạm đến luân lý đạo đức của xã hội này, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi.
“Trong gia đình, Giống đực là gia trưởng, mà Thú nhân có thể sinh hạ Giống đực, chính là chính thê. Các ca ca ngươi sớm muộn gì cũng là người nhà người ta, cho nên không thể ăn ở bàn chính.” Bạch Thiền thực đương nhiên nói.
“Kia, bọn họ là?” Kim Hi chần chờ chỉ vào sáu Thú nhân xuất hiện sau, vừa rồi bởi vì có rất nhiều người cho nên không nhìn kỹ, hiện tại xem, cả đám đều thật dễ nhìn, so tuổi xấp xỉ Bạch Thiền chỉ có mẫu mụ hắn cùng mẫu mụ đại ca nhị ca, còn ba người khác nhìn qua rõ ràng nhỏ hơn Bạch Thiền, mẩy cơ thể cường tráng dưới ánh sáng tinh thạch lóe lên cơ nhục tràn ngập sức sống, làm cho người ta muốn…sờ mó một phen.
“Bọn họ đều là tiểu thiếp của ta, ngươi có thể gọi là thứ. Có điều ngươi là trưởng tử trong nhà, tương lai ngươi cần chèo lái gia đình này, cho nên bọn hắn tôn kính ngươi là đương nhiên, ngươi không cần cảm thấy không thoải mái.” Bạch Thiền tựa hồ nhìn ra thái độ của Kim Hi khác với trước đây, cho nên giải thích như vậy.
Kim Hi đầu đầy mồ hôi, lão cha anh tuấn thật sự thật mạnh, mẫu mụ hắn cùng mẫu mụ đại ca nhị ca tuổi xấp xỉ, đã là đại thúc thành thục, còn chưa tính, mẫu mụ tam ca Thư Nhã cùng hai vị thứ còn lại, rõ ràng nhỏ hơn Bạch Thiền ít nhất năm tuổi, này có tính là trâu già gặm cỏ non không? Nhất phu đa thê, Giống đực tôn quý, xã hội này không phải quá không có nhân quyền.
Có điều sau lại chứng minh Kim Hi lại nghĩ nhiều, hắn còn tưởng rằng nhóm thứ phải như nữ phó hay đám tiểu thiếp xã hội phong kiến gặp hắn phải hành lễ gì đó, kỳ thật chỉ là cần gánh vác việc lập nghiệp mà thôi. Sau khi cơm nước xong hắn chỉ cần ngồi ở đó, thứ cùng các ca ca liền tới dọn bàn.
Kim Hi ngồi ở đó vô cùng buồn chán, sau đó diễn cảm run rẩy, thiếu chút nữa phun máu mũi. Nhìn tới người nhỏ tuổi nhất trong năm thứ, hẳn là chỉ có hai ba hai tư tuổi, đang xoay người ôm lấy bình trên bàn thì tên Bạch Thiền già mà không kính này lại luồn tay vào quần da của y. Thứ xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, hai chân đều run lên, nhưng vẫn đứng đó bất động. Tuy rằng quần mỏng dài tới đầu gối, nhưng không chịu nổi cánh tay đáng khinh của Bạch Thiền từ phía sau chuyển lên phía trước, vỗ về chơi đùa, làm quần mỏng lung la lung lay.
Càng kích thích là, thứ bộ dạng thực đáng yêu có điểm trong sáng, lại có thể lộ ra một cái đuôi trên cạp quần, khuyển vĩ lông xù màu vàng, trên đầu cũng nhếch lên một đôi cẩu nhĩ đáng yêu, còn không ngừng run lên. Bạch Thiền đáng khinh cư nhiên còn có thể bảo trì biểu tình đạo mạo, rút tay ra.
Kim Hi yên lặng quay mặt đi, trên tay dính sợi tơ bạc gì đó, có cần như vậy không a.
“Hi nhi thẹn thùng.” Mẫu mụ vẫn luôn ngồi bên cạnh nhẹ giọng nở nụ cười, nam tử trưởng thành thân cao hai thước, khi cười rộ lên lồng ngực phập phồng phát ra giọng thấp khiến Kim Hi càng thêm ngượng ngùng, thật sự sản sinh vài phần cảm xúc khi bắt gặp cha mẹ làm chuyện xấu hổ kia.
“Hi nhi cũng sớm đến tuổi, trước kia tính cách hắn không tốt, hiện tại, ha ha.” Bạch Thiền cái lão mất nết, lúc nói chuyện với ngươi có thể buông tay ra hay không, tiểu thứ đáng thương còn tại liếm tay ngươi kìa, nga trời ạ ngươi làm ta sưng lên rồi làm sao đây! Kim Hi cuống quít đứng lên, vài bước liền chạy trốn ra ngoài, tuy rằng hắn có sắc tâm, nhưng lại không có sắc đảm, tiết mục tán tỉnh trắng trợn như vậy trình diễn trước mắt, cũng khiến người ta thực thẹn a.
Dừng dừng dừng, đây là anh ngươi! Ngươi nghĩ gì thế! Kim Hi hung hăng phỉ nhổ bản thân. Hai người tới nhà kho, bên trong bày đầy da thú, các loại răng thú và bình gốm gì gì đó chất thành đống, tận cùng bên trong bày hơn mười cái ngà voi, tuy nhìn qua số lượng rất nhiều, nhưng nếu tính số ngà trắng, phỏng chừng cũng chỉ có hai ba cái mà thôi.
“Ca ca, ngà voi trắng thực hiếm sao? Thế nào ngà voi lại ít như vậy.” Kim Hi làm cục cưng hiếu học.
“Không phải, ngà trắng tuy hiếm, lại có năng lực cường đại, nhưng hàng năm đều có thể săn được vài đầu, nhưng vì ngà voi là bảo vật trân quý, chỗ cần dùng rất nhiều, cho nên tiêu hao rất lớn.” Có lẽ là dọc theo đường đi thái độ của Kim Hi tốt lắm, vị ca ca này rốt cục không còn gò bó nữa, mà có chút ngại ngùng mở miệng.
“Cái kia, ca ca, ngươi cũng biết ta vừa mới tỉnh lại, nhưng ta tuy đã tỉnh lại, kỳ thật đã mất trí nhớ, ta hiện tại ngay cả tên ngươi là gì cũng không biết, ngay cả cuộc sống bình thường thế nào cũng không biết, ca ca ngươi dạy dạy ta đi.” Kim Hi một bên phỉ nhổ mình một bên ỷ vào ưu thế thấp hơn ca hắn một đầu ngửa mặt cầu xin. Hắn cố ý nháy mắt mấy cái, tuy rằng không biết hiệu quả như thế nào, nhưng hiển nhiên đã thành công đánh trúng vị ca ca này.
“Ta là nhị ca của ngươi, ta gọi là Bác Nhã.” Y nhức đầu, coi Kim Hi ôm cánh tay y làm nũng, trên thực tế là chen tay vào giữa khuỷu tay và thắt lưng y ăn đậu hủ, có điểm bất lực.
“Ca ca, ta trước kia là cái dạng gì, Bạch Linh nói ta thực khiến người chán ghét, phải không?” Kim Hi vẻ mặt bi thương hỏi.
“Không, không phải vậy, ngươi kỳ thật vẫn rất tốt.” Bác Nhã không tự giác sờ sờ cái mũi, đây là dấu hiệu nói dối.
“Ngươi gạt ta, ta hồi đó nhất định rất xấu, có phải ta đã thương tổn đến ca ca, ca ca mới không chịu nói thật với ta, để cho ta sửa lại sai lầm, ca ca ngươi có phải không thích ta hay không.” Kim Hi một bên cực lực phỉ nhổ mình vô sỉ, một bên phát huy bản lĩnh đáng khinh vô hạn đã rèn luyện hàng năm.
“Không phải vậy.” Bác Nhã nhức đầu, “Ngươi dù sao cũng là nhi tử duy nhất của phụ thân đại nhân, tương lai nhất định là Đại Tế Ti của bộ lạc, ngươi chỉ là tính cách có một chút, một chút, nóng nảy.”
Kim Hi không khỏi câm lặng, có bao nhiêu nóng nảy ngang ngược, mới có thể khiến ca ca mình sợ hãi đến vậy. Có điều cẩn thận ngẫm lại, Bác Nhã là Thú nhân, tương đương với thân phận tỷ tỷ, với một xã hội mà Giống đực có địa vị cực cao, hắn là đệ đệ duy nhất là Giống đực chân chính, địa vị so với ba vị ca ca còn cao hơn nhiều lắm, không khác biệt lắm với nam hài ở xã hội phong kiến. Hắn tin tưởng bản thân từ hiện đại xuyên qua nhất định có thể làm người khác một lần nữa nhận biết mình.
Kỳ thật ý tưởng hiện tại của Kim Hi cũng có chút sai lầm, rất nhiều người đều cho rằng tới hiện đại mới xuất hiện khái niệm nam nữ bình đẳng, nhưng trên thực tế ở xã hội nguyên thuỷ, tại phụ hệ thị tộc, địa vị nữ giới cũng là ngang hàng. Nam giới có thể săn bắn được loại thịt chất lượng tốt, nhưng thực vật chủ yếu ở xã hội nguyên thuỷ vẫn là do nữ giới thu thập, nam nữ trong việc cống hiến thực vật đều giống nhau, cho nên địa vị nam nữ cũng ngang hàng, này là phong tục mà rất nhiều bộ lạc bên ngoài xã hội hiện đại vẫn đang duy trì, hơn nữa địa vị nam nữ bình đẳng đã được kiểm chứng.
Mà tuy rằng Giống đực ở Bộ lạc Bỉ Mông khan hiếm, nhưng Thú nhân vẫn là những người chủ yếu cung ứng thực vật cho Bộ lạc, chỉ là tương đối thấp mà thôi. Chỉ có thể nói Kim Hi trước đây tính cách bạo ngược mà ương ngạnh, ngẫm lại một kẻ bẩm sinh mất đi năng lực Đại Tế Ti đã đành, sừng lại không có chút năng lực, tính cách không bình thường cũng là chuyện dễ hiểu.
Đối với việc Kim Hi biến hóa, đại ca Nhĩ Nhã, tam ca Thư Nhã đều lộ vẻ ngạc nhiên. Kim Hi lần này hiểu được, Bạch Thiền không chỉ dạy hắn dùng ý niệm khống chế vật, lại càng muốn để hắn thể hiện những biến hóa này cho Bạch Linh cùng nhóm ca ca hắn, để bọn họ tiếp nhận Kim Hi mới tinh này.
Qua chốc lát Bạch Thiền mới về nhà, sáu Thú nhân khác từ trong phòng đi ra, bọn hắn quang lõa thân trên, chỉ mặc quần da, điều này thuyết minh bọn họ đều là Thú nhân đã kết hôn. Kim Hi vốn đang nghi hoặc bọn họ đều xuất hiện để làm gì, sau đó liền phát hiện một sự thật đáng sợ.
Sáu Thú nhân cao lớn sôi nổi đi tới giúp Bạch Thiền cởi trường bào và vòng cổ, còn có hai cái Thú nhân hợp lực bưng tới một phiến đá mỏng, đặt ở gò đá giữa vườn, sau đó đặt mấy thứ đồ gốm đơ sơ lên trên, bên trong bày đầy loại thực vật phong phú.
Những người này, lại có thể đều là Thú nhân của lão cha tiện nghi, đại thúc ngài thực ‘trâu bò’, bộ dạng soái cũng không nên ăn nhiều như vậy a!
Bạch Thiền ngồi ở gốc cây làm thành ghế, hướng Kim Hi vẫy tay, bên phiến đá chỉ còn lại có hai cái gốc cây, sau khi Kim Hi ngồi xuống, gốc cây đối diện là một trong sáu vị Thú nhân, bộ dạng y không hung hãn như các Thú nhân khác, ngược lại mang theo một loại khí chất văn nhã, lúc này hàm chứa nước mắt nhìn Kim Hi.
“Nghe nói ngươi mới thức tỉnh, ta nên sớm trở về nhìn ngươi. Mà ngươi thật quá ngoan tâm, Hi nhi mới vừa tỉnh, lại ép hắn huấn luyện.” Tuy giọng điệu có chút hương vị thê tử, nhưng Thú nhân đại thúc khí chất tốt lắm, tuyệt không ẹo, thanh âm như ngọc thạch, làm Kim Hi huân huân lại thực hưởng thụ.
“Hi nhi mất trí nhớ, sau này có gì ngươi dạy lại hắn. Hi nhi, đây là mẫu mụ của ngươi.” Bạch Thiền ném một câu làm Kim Hi hoàn toàn chấn kinh, hóa ra đây là mẹ đẻ của khối thân thể này?
“Mẫu mụ.” Kim Hi có chút xấu hổ mở miệng.
“Ôi chao, mau ăn đồ ăn.” Mẫu mụ ngay cả tên cũng chưa giới thiệu đã dùng lá cây bao lấy đồ ăn đặt trước mặt Kim Hi, Kim Hi không nói gì, dù rằng ngài là mẹ đẻ khối thân thể này, nhưng cái cách ăn này thực khiến ta khó có thể thừa nhận a, ta tưởng lá cây là giấy ăn còn cảm thấy Thú nhân Bộ lạc thật cao cấp, hóa ra đây lại là đồ ăn, đây thật sự là đồ ăn sao.
“Chờ.” Kim Hi bước nhanh tới nhà kho vừa rồi, hắn nhớ rõ có thấy loại xương tinh tế chất trong đám lọ bình, hắn chọn trong đống xương chất đầy ra hai mươi hai cái, ách, này tựa hồ là xương cá dài xấp xỉ nhau, phía cuối bén nhọn, phần rễ góc to. Hắn cầm lấy xương cá chạy về nhà ăn.
“Chạy tới chạy lui, còn ra thể thống gì!” Bạch Thiền tuy rằng răn dạy và quở mắng, nhưng hiển nhiên chỉ là vì giữ hình ảnh uy nghiêm của phụ thân, hắn cũng thấy tò mò với hành vi cổ quái của Kim Hi.
Kim Hi nhìn một vòng, phát hiện một con dao thái, tay hắn giơ dao chém, chặt xương cá thành những chiếc đũa ngay ngắn, đặt lên bàn, cầm lấy một đôi đũa linh hoạt gắp rau.
“Ngươi lại quấy phá.” Bạch Thiền uy nghiêm trừng mắt nhìn Kim Hi, lại vẫn đưa tay cầm đũa lên. Tuy rằng dùng lá cây bốc cơm là đã có khái niệm vệ sinh, nhưng lá cây dù sao cũng không tiện, cũng thường xuyên vung vãi khắp nơi. Đũa là công cụ ẩm thực truyền thừa ngàn năm của Trung Quốc, đương nhiên tiên tiến hơn. Bạch Thiền liếc mắt một cái liền phát hiện thứ này làm thì đơn giản lại có tác dụng thực tế lâu dài.
Ngoài Bạch Thiền có thể nhanh chóng thuần thục sử dụng thứ này, sáu Thú nhân cùng ba ca ca đều phải học chậm một chút, có điều bọn hắn cảm thấy thực mới lạ, cố gắng học tập công cụ ẩm thực mới này, xem ra việc dùng lá cây cũng đã khó chịu từ lâu. Kim Hi vừa ăn cơm, vừa trộm quan sát Thú nhân trong phòng, ba ca ca cùng ba Thú nhân ngồi một chỗ, làm thành bàn cơm nhỏ, hai cái Thú nhân khác thì hợp lại làm một bàn, bọn hắn cũng không có toàn bộ thực vật như trên bàn ăn lớn, nhưng nhìn cũng rất phong phú.
“Vì sao mọi người không cùng ăn cơm?” Mặc dù Kim Hi biết vấn đề này có thể chạm đến luân lý đạo đức của xã hội này, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi.
“Trong gia đình, Giống đực là gia trưởng, mà Thú nhân có thể sinh hạ Giống đực, chính là chính thê. Các ca ca ngươi sớm muộn gì cũng là người nhà người ta, cho nên không thể ăn ở bàn chính.” Bạch Thiền thực đương nhiên nói.
“Kia, bọn họ là?” Kim Hi chần chờ chỉ vào sáu Thú nhân xuất hiện sau, vừa rồi bởi vì có rất nhiều người cho nên không nhìn kỹ, hiện tại xem, cả đám đều thật dễ nhìn, so tuổi xấp xỉ Bạch Thiền chỉ có mẫu mụ hắn cùng mẫu mụ đại ca nhị ca, còn ba người khác nhìn qua rõ ràng nhỏ hơn Bạch Thiền, mẩy cơ thể cường tráng dưới ánh sáng tinh thạch lóe lên cơ nhục tràn ngập sức sống, làm cho người ta muốn…sờ mó một phen.
“Bọn họ đều là tiểu thiếp của ta, ngươi có thể gọi là thứ. Có điều ngươi là trưởng tử trong nhà, tương lai ngươi cần chèo lái gia đình này, cho nên bọn hắn tôn kính ngươi là đương nhiên, ngươi không cần cảm thấy không thoải mái.” Bạch Thiền tựa hồ nhìn ra thái độ của Kim Hi khác với trước đây, cho nên giải thích như vậy.
Kim Hi đầu đầy mồ hôi, lão cha anh tuấn thật sự thật mạnh, mẫu mụ hắn cùng mẫu mụ đại ca nhị ca tuổi xấp xỉ, đã là đại thúc thành thục, còn chưa tính, mẫu mụ tam ca Thư Nhã cùng hai vị thứ còn lại, rõ ràng nhỏ hơn Bạch Thiền ít nhất năm tuổi, này có tính là trâu già gặm cỏ non không? Nhất phu đa thê, Giống đực tôn quý, xã hội này không phải quá không có nhân quyền.
Có điều sau lại chứng minh Kim Hi lại nghĩ nhiều, hắn còn tưởng rằng nhóm thứ phải như nữ phó hay đám tiểu thiếp xã hội phong kiến gặp hắn phải hành lễ gì đó, kỳ thật chỉ là cần gánh vác việc lập nghiệp mà thôi. Sau khi cơm nước xong hắn chỉ cần ngồi ở đó, thứ cùng các ca ca liền tới dọn bàn.
Kim Hi ngồi ở đó vô cùng buồn chán, sau đó diễn cảm run rẩy, thiếu chút nữa phun máu mũi. Nhìn tới người nhỏ tuổi nhất trong năm thứ, hẳn là chỉ có hai ba hai tư tuổi, đang xoay người ôm lấy bình trên bàn thì tên Bạch Thiền già mà không kính này lại luồn tay vào quần da của y. Thứ xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, hai chân đều run lên, nhưng vẫn đứng đó bất động. Tuy rằng quần mỏng dài tới đầu gối, nhưng không chịu nổi cánh tay đáng khinh của Bạch Thiền từ phía sau chuyển lên phía trước, vỗ về chơi đùa, làm quần mỏng lung la lung lay.
Càng kích thích là, thứ bộ dạng thực đáng yêu có điểm trong sáng, lại có thể lộ ra một cái đuôi trên cạp quần, khuyển vĩ lông xù màu vàng, trên đầu cũng nhếch lên một đôi cẩu nhĩ đáng yêu, còn không ngừng run lên. Bạch Thiền đáng khinh cư nhiên còn có thể bảo trì biểu tình đạo mạo, rút tay ra.
Kim Hi yên lặng quay mặt đi, trên tay dính sợi tơ bạc gì đó, có cần như vậy không a.
“Hi nhi thẹn thùng.” Mẫu mụ vẫn luôn ngồi bên cạnh nhẹ giọng nở nụ cười, nam tử trưởng thành thân cao hai thước, khi cười rộ lên lồng ngực phập phồng phát ra giọng thấp khiến Kim Hi càng thêm ngượng ngùng, thật sự sản sinh vài phần cảm xúc khi bắt gặp cha mẹ làm chuyện xấu hổ kia.
“Hi nhi cũng sớm đến tuổi, trước kia tính cách hắn không tốt, hiện tại, ha ha.” Bạch Thiền cái lão mất nết, lúc nói chuyện với ngươi có thể buông tay ra hay không, tiểu thứ đáng thương còn tại liếm tay ngươi kìa, nga trời ạ ngươi làm ta sưng lên rồi làm sao đây! Kim Hi cuống quít đứng lên, vài bước liền chạy trốn ra ngoài, tuy rằng hắn có sắc tâm, nhưng lại không có sắc đảm, tiết mục tán tỉnh trắng trợn như vậy trình diễn trước mắt, cũng khiến người ta thực thẹn a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook