Phản Chuyển Thú Nhân
Chương 20: Chính thê gương mẫu

Loại này cảm giác bị bắt gian trong nháy mắt này là gì, ngươi nghĩ nhiều a, không phải lão lưu manh nói bọn hắn thích ngươi thì ngươi thật sự là TomSue, Kim Hi yên lặng xây dựng tâm lý. Song đầu kiêu rơi xuống đất trong nháy mắt, Nạp Lan nhảy lên không nhẹ nhàng rơi xuống đất, song đầu kiêu lượn trên không vài thước mới dừng lại.

Nạp Lan trầm mặc nhìn Kim Hi một chút, lại nhìn nhìn cổ Tạp Tắc Nhĩ, yên lặng nghiêng đầu đi.

Loại hiện tượng rõ ràng không biến thân lại cảm thấyđuôi với lỗ tai đều rủ xuống, mặt bánh bao phồng lên là thế quái nào. Kim Hi cực kỳ quẫn bách.

“Ta thấy song đầu kiêu của Tạp Tắc Nhĩ được triệu hoán, sợ các ngươi xảy ra chuyện gì.” Nạp Lan mặt không chút thay đổi quay đầu, ánh mắt quét một vòng qua Tạp Tắc Nhĩ, nói rồi lại nhịn không được nhìn lướt qua, trên mặt nổi lên nét đỏ ửng khả nghi, “Không có việc gì thì tốt rồi.”

“Ân, chúng ta không có việc gì, chỉ là muốn ngồi song đầu kiêu trở về thôi.” Kim Hi sờ sờ cái mũi, thiệt tình không biết nên nói cái gì.

Tạp Tắc Nhĩ đẩy vai Kim Hi: “Kim Hi, ngươi ngồi song đầu kiêu của Nạp Lan được không, ta sợ khống chế không tốt.” Kim Hi bỡn cợt quay đầu nhìn Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ hơi hơi đỏ bừng, ánh mắt lại liếc về phía Nạp Lan, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng. Diễn cảm giống hệt tên bạn cùng phòng hồi đại học từng cổ vũ hắn theo đuổi Bạch Phú Mỹ, có điều lúc ấy cũng chỉ là một đám cơ tình bắn bốn phía nhưng thực tế lại chỉ là bạn bè vô cùng thuần khiết, chủ yếu là Kim Hi cũng không cảm thấy hứng thú với nữ hài tử, mà bây giờ là một Tát nhĩ vừa cùng Kim Hi tiến tới bước cuối, cổ vũ Kim Hi truy đuổi một thiếu niên thanh tú khác, loại khoái cảm tề nhân chi phúc này nháy mắt khiến Kim Hi lâng lâng, xuyên qua vì vị thần nào? Nhờ người mà thế gian có chuyện tốt a, đại thần xuyên qua cám ơn ngươi, tác giả tam lưu nhị bức đam mỹ gào khóc cám ơn ngươi.

Nạp Lan nhìn Kim Hi, con ngươi thủy nhuận như ánh trăng dưới u đàm. Y giơ tay lên, song đầu kiêu lao tới, loại chim khổng lồ này đầu rất giống khổng tước, hai đầu dây thừng cố định quanh cổ, Thú nhân đứng trên lưng song đầu kiêu khống chế chúng. Tương tự bộ phim điện ảnh 《Avatar》nổi tiếng, song đầu kiêu dùng thân thể cùng lượng linh mao để biểu lộ thực lực, chúng cũng chỉ chịu khuất phục dưới Thú nhân cường đại. Con của Nạp Lan dù không phải vạn trung vô nhất, cũng là “Thần tuấn” hiếm thấy.

Song đầu kiêu gấp chân, Nạp Lan thoải mái nhảy lên lưng cự kiêu, Kim Hi giẫm lên cánh phải rắn chắc, leo lên lưng song đầu kiêu, hắn vẫn là lần đầu tiên cưỡi loại sinh vật này, nhìn qua phần lưng thực bằng phẳng hóa ra còn có khớp xương nhô ra giữa lớp mao, có thể tạo điều kiện cho người cưỡi. Thú nhân khi độc hành đều đứng khống chế, mà dẫn theo Giống đực, tự nhiên ngồi ổn định. Chỗ trũng chật hẹp giữa xương cột sống kẹp chặt thân thể Kim Hi, hắn ngồi sau Nạp Lan, đưa tay ôm lấy eo Nạp Lan.

“Bay lên gió sẽ rất lớn.” Nạp Lan nhẹ giọng nhắc nhở.

“Không sao hết, ta có thể xẻ gió.” Kim Hi lại cảm giác thân thể Nạp Lan cứng đờ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, quay đầu nhìn Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ cũng ngồi trên song đầu kiêu của y, bắt gặp ánh mắt Kim Hi nhìn sang, không chút do dự giật giật dây cương, song đầu kiêu vỗ mạnh hai cánh, thân thể chạy hai bước về phía trước nhanh chóng bay lên. Kim Hi ghé sát vào lưng Nạp Lan: “Trời gió lớn, ta có thể ôm chặt một chút không?”

Nạp Lan trầm mặc một lát, nâng cánh tay lên. Khi y tới cũng không mặc áo, lúc này làn da ấm áp đều bại lộ ngoài không khí, Kim Hi chậm rãi siết cánh tay mình. Nạp Lan gầy hơn Tạp Tắc Nhĩ cùng Hi Tư Lạc nhiều. Lúc Kim Hi ôm thắt lưng y, tay này có thể bắt được cổ tay tay kia, có điều ôm như vậy, cũng làm càng Kim Hi dính sát vào lưng Nạp Lan, tay vắt ngang ở dưới cơ ngực Nạp Lan.

“Thực gầy.” Kim Hi không khỏi cảm thán.

“Ta dù có ăn cùng không mập!” Nạp Lan giọng điệu có chút xu hướng gầm nhẹ.

Kim Hi có chút xấu hổ, không biết nên nói cái gì cho phải. May mắn Nạp Lan giật giật dây cương, song đầu kiêu vẫy vẫy hai cánh, chậm chạp bay lên, không có bước chạy đà, kiểu chiếu cố không dấu vết làm Kim Hi cười khẽ. Song đầu kiêu chậm rãi bay lên trời, giương rộng hai cánh bay lượn rất nhanh. Lấy tốc độ song đầu kiêu, đoạn đường này thật sự quá ngắn, thậm chí không cần bay quá cao. Song đầu kiêu giương hai cánh tiện cho Thú nhân quan sát mặt đất, nhưng không tiện cho Kim Hi, dù sao Nạp Lan có gầy nhưng thân vẫn rất cao, vai y cũng dày rộng cân xứng với thân thể y, hoàn toàn che kín tầm mắt Kim Hi. Rất nhanh song đầu kiêu đã giảm tốc độ hạ xuống đất, dừng trong sân nhà Tạp Tắc Nhĩ, không chỉ có Tạp Tắc Nhĩ vừa đi trước, mà cả Hi Tư Lạc cùng Hoa Lê cũng đều ở trong viện.

Tạp Tắc Nhĩ đang chật vật cài quần da, giữa dấu hôn trên thân cùng Lê châu bội, y vẫn lựa chọn ưu tiên bảo hộ cái sau. Hi Tư Lạc cùng Hoa Lê đều đứng một bên nhìn. Tên lưu manh Hoa Lê chứng kiến Kim Hi cùng Nạp Lan trèo xuống khỏi song đầu kiêu, đáng khinh huýt sáo: “Ngươi cũng quá nhiệt tình đi.”

“Câm miệng.” Kim Hi thực cảm tạ Hoa Lê mặt dày này có thể mở lời phá đi bầu không khí xấu hổ này.

“Bên ngoài trời rất lạnh, ta đi ngao bát canh cho các ngươi làm ấm người.” Hi Tư Lạc khoanh tay mang theo một tia cười yếu ớt đứng dậy, vẫn bảo trì động tác khoanh tay đi vào làm đồ. Sau đó thả lá khô dễ đốt vào lò lửa, cầm đá lửa chà xát đánh lửa.

“Để ta làm đi.” Cục diện này làm Tạp Tắc Nhĩ cũng không biết phải làm sao, trong lòng tràn đầy xấu hổ.

Hi Tư Lạc nói thực ôn nhu: “Ngươi nằm nghỉ một lát đi, mệt mỏi rồi.” Kim Hi nhìn bộ dạng này của Hi Tư Lạc, không hiểu sao lại cảm giác thấy nguy hiểm. Hi Tư Lạc mang theo một tia cười yếu ớt, tiến tiến xuất xuất, vội vội vàng vàng. Chỉ chốc lát, mùi thịt động lòng người nhẹ nhàng bốc lên. Hi Tư Lạc phân đồ ăn cho mọi người, dùng muôi gỗ múc hai viên tròn vo thả vào bát Kim Hi: “Đặc biệt ngao cho ngươi.”

Đây là??? Là đại bổ “đản đản” trong truyền thuyết đi, nhưng chỉ làm một lần thôi mà ta thật sự không cần bồi bổ thứ hung tàn như vậy a. Kim Hi không nói gì rơi lệ mà ăn, nói thật thứ này dùng sức cắn đủ biết thời gian ngao không được lâu, Kim Hi cố gắng cắn lộp cộp lộp cộp cái thứ vừa tanh lại vừa cứng gì đó.

“Cho ta uống nữa, người bệnh cần bổ sung dinh dưỡng a!” Hoa Lê tiện hề hề sáp lại.

“Trên người ngươi có thương tích, không thể ăn thịt.” Hi Tư Lạc nói, quay đầu nói với Tạp Tắc Nhĩ, “Ngươi cũng vậy, uống canh cho ấm người, mai ta đi hái ít hoa cho ngươi.” Sau đó y lại quay về phía Kim Hi nói: “Ăn ngon không, ngày mai ta tiếp tục săn hai đầu nai con về.”

Kim Hi bị nghẹn ho khù khụ: “Không cần không cần, ta không cần.”

Hi Tư Lạc cười càng ôn nhu: “Đừng gắng gượng, thân mình ngươi yếu như vậy, mệt nhọc thì làm sao bây giờ a?”

Trận khí phát ra càng bất thường, nhất định là phương thức trở về của ta không đúng. Kim Hi trong lòng dòng lệ mì sợi, yên lặng ăn “Đản đản” hương vị rất nặng.

Hoa Lê xì một tiếng nở nụ cười, sau đó cười ha hả, Tạp Tắc Nhĩ yên lặng cúi đầu, nhưng bả vai đều run rẩy, Nạp Lan lấy tay che miệng, cũng run rẩy thật gian nan. Chỉ có Hi Tư Lạc thực ôn hòa nhìn Kim Hi, diễn cảm rõ ràng viết: “Thân ái ngươi ăn a, ngươi ăn a, ngươi mau ăn a, ngươi ăn a a a a a a!”

Một bữa ăn khuya vô cùng rối rắm làm Kim Hi chấn động thật sâu, thì ra Hi Tư Lạc nhìn qua tính tình rạng rỡ tựa mặt trời kỳ thật trong lòng anh anh anh thật đáng sợ. Hoa Lê trên đùi có thương tích lại quay về giường Tạp Tắc Nhĩ, Hi Tư Lạc thu thập đồ vật này nọ xong cùng y ngủ. Tạp Tắc Nhĩ dùng một tấm da lông trải trên đất, y nằm xuống giữa Kim Hi cùng Nạp Lan, y tâm tư đơn thuần không bao lâu liền ngủ mất. Kim Hi lần đầu tiên ngủ trên mặt đất, tuy rằng thời tiết không lạnh, nhưng phấn khởi do vừa phá thân, không khí bữa ăn khuya quỷ dị, khiến hắn thế nào cũng ngủ không được, lại không muốn quấy rầy Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan, vì thế cứng ngắc nằm ở đó.

Không nghĩ tới một lát sau, Nạp Lan lặng yên không tiếng động đứng dậy ra khỏi phòng ở. Kim Hi thật sự không nén được hiếu kỳ, hắn lặng lẽ đi tới góc cửa, lại phát hiện Nạp Lan đang ôm một cái bát sứ, cố sức ăn cơm???

“Phốc!” Kim Hi thật sự nhịn không được, hắn cười nhẹ đi qua. Nạp Lan lập tức buông bát cứng ngắc ngồi ở đó, sau lưng thẳng tắp, Kim Hi nhẹ nhàng nắm cằm Nạp Lan, dưới ánh trăng một nét đỏ bừng thoáng hiện trên gương mặt trắng nõn của Nạp Lan, còn có một hạt cơm phấn trắng dính trên cằm Nạp Lan.

“Ngươi gầy như vậy ta cũng rất thích.” Kim Hi cúi đầu, đầu lưỡi liếm đi hạt cơm kia, con ngươi trong vắt của Nạp Lan ngóng ngóng nhìn hắn, hắn cũng nhịn không được nữa, cúi xuống bắt lấy đôi môi mỏng phấn nộn kia hôn sâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương