Phản Chuyển Thú Nhân
-
Chương 14: Nạp Lan
Đối với Tạp Tắc Nhĩ mà nói, ngày hôm nay cũng là thể nghiệm thực mới lạ. Năng lực tốt, tay nghề hảo, là hảo thủ số một trong những Thú nhân ở Bộ lạc, nhưng do vết sẹo lưu lại từ chiến tranh, thời thời khắc khắc nhắc nhở Giống đực trong Bộ lạc, đứa bé này là hài tử Bộ lạc đối địch may mắn sống sót sau chiến tranh Bộ lạc, điều này khiến y vẫn không thể tìm được Giống đực thuộc về y. Cũng chỉ có kẻ từ ngoài đến như Kim Hi, không có quan niệm thâm căn cố đế của Bộ lạc, mới có thể phát hiện ra ưu điểm của y. Nhưng mà đám Giống đực ngày thường cho dù không có thái độ tồi tệ, cũng sẽ áp dụng thái độ nhìn mà không thấy, đêm nay đều tụ lại trước cửa nhà y, còn sôi nổi hỏi “Kim Hi miện hạ khi nào thì đến”. Tuy rằng thái độ không thể nói rõ có bao nhiêu thân thiết, nhưng rõ ràng đã coi y như một thành viên trong Bộ lạc. Mà y cũng bởi vì chiếm được Kim Hi cầu ái, trở nên càng được Giống đực coi trọng hơn các Thú nhân khác.
Cho nên khi Kim Hi tới, tâm tình Tạp Tắc Nhĩ có điểm phức tạp. Thú nhân không phải nữ nhân, tâm tư tinh tế đa cảm, phần lớn bọn họ có lối suy nghĩ trực tiếp, vẫn không bằng Giống đực tâm cơ thâm trầm, Tạp Tắc Nhĩ bởi vì những gì từng trải qua, đã xem như là Thú nhân nhạy cảm. Có điều cho dù cảm tính, y cũng không có tâm tư Quỳnh Dao kiểu “Ta đến cùng là thật sự thích hắn hay thích thân phận hắn hay chỉ là vì đổi lấy thân phận”, y chỉ nghĩ rằng chỉ cần Kim Hi không cự tuyệt mình, mình có thể cùng Kim Hi qua cả đời. Mà nếu trong thời gian mới quen Giống đực không định đổi ý, thì sau này khả năng đổi ý cũng rất nhỏ. Y nhất định phải hảo hảo biểu hiện, không thể khiến Kim Hi thất vọng về mình, không thể làm Kim Hi mất mặt.
Tạp Tắc Nhĩ hôm nay bận rộn chế tạo thước với cân giúp Kim Hi, cho nên không đi săn bắn. Tuy rằng y lâm thời bị Kim Hi điều đi làm công tác khác, nhưng đặc quyền của Tế Ti giúp y cũng được chia thịt chất lượng tốt để ăn, chứ không phải loại thịt thừa. Y đặc biệt làm món thịt nướng cùng cá rán sở trường, còn nấu ăn bát canh rau thật ngon. Kỳ thật Kim Hi vừa thoát ly xã hội hiện đại không được mấy ngày, đối với việc có thể hưởng dụng thực vật mới mẻ nguyên sinh lại được chế biến hoàn mỹ như vậy, liền được con heo ham ăn như hắn vô cùng chấp nhận. Hơn nữa hắn là người Trung Quốc từ nhỏ đến lớn đều sử dụng đũa, Tạp Tắc Nhĩ tuy rằng tư thế có chút không đúng, sử dụng đũa nhìn còn văn nhã hơn Kim Hi ăn như hổ đói.
Tốt đẹp chính là ban đêm còn được ăn thêm đậu hủ, tiếc là gần đây phải soạn thảo sách sử hao phí não lực rất lớn, thứ hai là chỉ có thể ăn đậu hủ lại không thể làm đến bước cuối, trong đầu lại không ngừng nghĩ chuyện ấy, hôm nay Kim Hi cũng không quá hứng chơi đùa, hắn chỉ vuốt ve thân thể bóng loáng ấm áp của Tạp Tắc Nhĩ, từng bước phác thảo tương lai.
Sáng sớm hôm sau, Kim Hi lại dậy muộn hơn Tạp Tắc Nhĩ một chút. Hắn đi ra ngoài nhìn, không khỏi ngây người.
Soái ca Nạp Lan cái mặt than luôn cau lại, mặc bố y không có ống tay đang dải hương liêu lên phiến đá. Trong Bộ lạc đã bắt đầu có hàng dệt, y phục lại mang thêm tầng ý nghĩa thể hiện giai cấp, Bạch Thiền cùng Kim Hi là tầng lớp Tế Ti tôn quý nhất Bộ lạc, mặc chính là trường bào tơ vàng sang quý. Mà Nạp Lan mặc bố y làm từ loại thực vật Kim Hi gọi là cây bông, cây kết trái là loại quả có vỏ rất cứng, đợi chín vỏ tự nhiên vỡ ra, bên trong chính là sợi tơ cuộn tròn, rút ra làm sơ chế đơn giản rồi dệt, có thể trở thành vải thô, tuy rằng chất vải thô không thể chống lạnh, nhưng lại mềm mại, hơn nữa giặt xong sẽ trở nên bó chặt thân người, thập phần vừa người. Vải dệt mềm mại là y phục Giống đực thường mặc, mà vải dệt bó sát người thích hợp vận động, là loại Thú nhân đi săn thích nhất. Nhưng khái niệm giặt xong bó người, Kim Hi là nghe Tạp Tắc Nhĩ nói, cho nên lúc này thấy bộ y phục này, Kim Hi quả thực sắp máu mũi giàn giụa a.
Bộ y phục này hoàn toàn là bộ đồ bó của vận động viên Địa Cầu ở xã hội nguyên thuỷ, lưu hành nhất loại không có ống tay, còn đặc biệt dùng loại thuốc nhuộm màu đen trân quý. Nạp Lan vốn là Thú nhân có làn da trắng nõn hiếm thấy, tuy rằng không thể so sánh với Giống đực, nhưng lại có sáng bóng ấm áp tựa ngà voi. Bả vai tam giác cùng cánh tay cường tráng đều lộ ra, mà cơ ngực no đủ hoàn hoàn chính chỉnh lộ ra qua lớp áo, đều nói nam nhân có cơ ngực mặc T-shirt là đẹp nhất, Nạp Lan không thể nghi ngờ đã hoàn mỹ chứng minh được quan niệm này, đường cong cơ ngực trơn nhẵn, mà viền cơ ngực khiêu gợi vì áo che lấp mà không thể thấy rõ, xuống chút nữa lại gắt gao ôm lấy eo y, khiến y tựa như siêu mẫu hiện đại vừa từ phòng tập thể thao đi ra.
Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan một lỏa một y, một đẹp tự nhiên không chút che đậy, một đẹp kín đáo qua lớp y phục, làm sáng ra tâm tình Kim Hi đã đặc biệt vui vẻ. Mà Nạp Lan thì đứng trước bàn đá nhà Tạp Tắc Nhĩ kiên nhẫn nướng cá. Loại phiến mỏng đá mà hút nhiệt này, là khoáng thạch khai thác từ ruộng muối, tự nhiên chia thành những phiến đá mỏng có đường vân, đun một chút liền nóng còn tiện hơn tấm sắt, bởi vì bề mặt mang theo chút vị muối tự nhiên cho nên hương vị rất tốt. Cánh tay y linh hoạt cắt thực vật trên đó, còn có rắc thứ hạt đen hương nồng đậm, đó là một trong những loại gia vị cay mà Kim Hi yêu nhất. Tóc đen chạm vai còn mang theo cỗ hơi nước nhàn nhạt, từ trán chạy ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, chân mày hiếm khi giãn ra tiếp theo là song mâu đen thăm thẳm, mũi thẳng cùng cánh môi mỏng màu hồng nhạt, rõ ràng dáng người khoẻ đẹp, dung nhan tinh xảo, thanh tú chính là hình dung cảnh sắc như vậy.
Hắn buồn bực chạy đến phía sau Tạp Tắc Nhĩ, ôm eo Tạp Tắc Nhĩ, tay tùy ý vuốt ve ngực và bụng Tạp Tắc Nhĩ. Đang hầm canh Tạp Tắc Nhĩ không khỏi kinh ngạc, y thấy Kim Hi nhìn chằm chằm Nạp Lan, vì sao lại chạy đến chỗ y chứ? Y tuy thấy khó hiểu nhưng cũng không cự tuyệt, Kim Hi ôm y, nhìn nấm và rau củ trong nồi sôi sùng sục, Tạp Tắc Nhĩ còn đang bỏ thêm một loại giống như khoai tây, làm nồi canh nhìn qua như món súp mê người.
Bộ lạc ở vị trí bình nguyên, cơ bản chỉ có hai mùa xuân thu, hoặc có thể chia làm mùa khô cùng mùa mưa, mùa hè cùng mùa đông đều quá ngắn. Nhưng chừng một tháng trước thời điểm cuối năm vừa đúng thời kì rét lạnh, phải mặc y phục rất dày, đốt lò để chống đỡ, thời gian này đều không cần săn bắn, mà ngày cuối cùng của mùa đông chính là ngày bắt đầu năm mới. Hiện tại về phương diện thức ăn của Bộ lạc một phần đến từ công việc gieo trồng đang từng bước mở rộng, một phần vẫn cần dựa vào thu thập. Bộ lạc gây dựng ở bên cạnh con sông có dòng chảy chậm tên là Khuê Hà, dùng tốc độ của Thú nhân thì hai mươi phút có thể bắt được một bầy cá, qua sông một đoạn là rừng rậm. Từ trên núi nhìn xuống cảm giác chung quanh chỉ có thảo nguyên không có nhiều sinh vật sống kỳ thật không phải, giữa Bộ lạc và Khuê Hà chính là khu vực núi non nhấp nhô. Sở dĩ chọn bình nguyên để xây dựng Bộ lạc bởi Bộ lạc Bỉ Mông nông nghiệp phát triển khá, nhưng vẫn đang chủ yếu dựa vào thực vật từ thu thập thiên nhiên, chúng đều ở trong núi non cùng rừng rậm.
Trước mắt Kim Hi không có mục đích rõ ràng, chuẩn bị tới đồi núi và khu rừng nhìn một cái, sau đó mấy ngày nữa đi tiếp tới dòng sông xem sao, khảo sát một chút hoàn cảnh chung quanh. Đồng thời hắn muốn cố gắng nhận biết một số loại cây, xem có thể sử dụng làm gì hay không.
Bữa sáng rốt cục bắt đầu rồi, Kim Hi ngấp nghé nồi súp hầm đã lâu. Loại nấm bóng loáng mà mẩy này, như là nấm rơm, rất khó gắp, Kim Hi tốn sức gắp mấy đũa đều trượt ra ngoài. Nạp Lan bưng bát, nắm đũa, chớp mắt nhìn hồi lâu, tay y chỉ động động, đũa linh hoạt va vào nhau một chút, sau đó y gắp một cái nấm tròn vo tươi mới trong bát canh đưa vào miệng.
“Ôi chao, Nạp Lan làm sao ngươi biết dùng đũa?” Kim Hi bỗng nhiên ý thức được vấn đề này, hắn và Tạp Tắc Nhĩ dùng đều là nhánh cây làm đũa, độ cứng vừa phải bề mặt sáng bóng trơn trượt còn có mùi cỏ cây, trước mắt hẳn là chỉ có nhà bọn hắn cùng Tạp Tắc Nhĩ dùng cái này, Nạp Lan học được lúc nào? Hơn nữa Nạp Lan còn thuận tay trái, đây cũng quá khủng bố, người hiện đại còn thua người nguyên thủy? Điều này làm sao hắn chịu cho nổi, tô tông ngàn năm của Trung Hoa sẽ mắng chết hắn.
“Nhĩ Nhã.” Nạp Lan bình tĩnh phun ra một cái tên, sau đó chìa đũa, gắp mấy cái nấm rơm đặt vào bát Kim Hi.
“Đại ca ta? Ngươi cùng hắn quan hệ rất tốt sao? Ta cũng chưa nhìn ra.” Kim Hi thụ sâu thất bại, lần trước đi Nguyệt trường thạch động rõ ràng bọn hắn cũng không giống rất thân quen, lại nói Nhĩ Nhã cùng Bác Nhã cùng Bạch Linh so ra càng thân hơn một chút.
“Wow woa woa!” Kim Hi giống như xuất hiện một bóng đèn trên đầu ‘tách’ cái bật sáng, công bố một vấn đề mà hắn vẫn luôn không chú ý. Hắn đột nhiên nhớ tới có vẻ như lúc tới Nguyệt trường thạch động đại ca Nhĩ Nhã cùng nhị ca Bác Nhã luôn đi bên cạnh Bạch Linh, khi Bạch Linh tới thần miếu, cũng luôn luôn là Nhĩ Nhã cùng Bác Nhã ân cần hầu hạ hắn, đúng, chính là hầu hạ, tất bật trước sau vô cùng nhiệt tình. Bạch Linh này thực không biết xấu hổ, thế nhưng dám đánh chủ ý lên huynh đệ ta như vậy. Trong đầu Kim Hi vô duyên vô cớ nổi lên tình tiết khống huynh mãnh liệt, những kẻ cướp mất ca ca đều là bại hoại, Bạch Linh tối hỗn đản.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới kỳ thật hắn và Nhĩ Nhã, Bác Nhã còn không quen thuộc lâu bằng Bạch Linh với hai người bọn họ, hắn ngày hôm qua còn cảm thấy khó có thể dung nhập phần thân tình này, hiện tại đã bắt đầu lòng đầy căm phẫn. Hắn càng không chú ý tới sự thật, ở trong thần miếu Nhĩ Nhã cùng Bác Nhã hầu hạ Bạch Linh còn có thể nói chủ nhà tận tình, như vậy Hi Tư Lạc cùng Nạp Lan vẫn luôn xoay quanh hầu hạ hắn thì tính là cái gì? Kim Hi đang trong cơn tức giận bất bình muốn hảo hảo thu thập tên tiểu tử Bạch Linh, hoàn toàn không chú ý tới Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan thực ăn ý giúp hắn xới cơm gắp rau, tựa như lúc trước hắn không chú ý tới đoạn đối thoại hàm xúc của Hi Tư Lạc và Tạp Tắc Nhĩ.
Nếm qua điểm tâm liền khởi hành. Kim Hi vẫn là lần đầu tiên đi ra khỏi Bộ lạc, bên người chỉ có mình Nạp Lan, đầy đủ thuyết minh độ tín nhiệm cùng khẳng định của Bạch Thiền cùng Khang Địch đối với Nạp Lan. Tường vây Bộ lạc ước chừng ba thước, đủ để chặn lại đại đa số các loài động vật ăn thịt hung mãnh, mà cổng vào Bộ lạc còn là hai miếng ván cao bốn thước rộng hai thước do những cọc gỗ cứng rắn nhất ghép thành. Bọn họ đem cọc gỗ khô ráo tước gọt cẩn thận rồi buộc lại với nhau sau đó ngâm nó trong nước, tiếp theo lấy ra tiếp tục phơi khô, loại gỗ độc đáo này liền trở nên cứng như đá. Cổng của Bộ lạc mở ra vào buổi sáng khi bắt đầu săn bắn, buổi tối sau khi đội săn bắn trở về sẽ đóng lại. Mỗi một cánh cửa đều cần bốn Thú nhân, hai kéo hai đẩy, do Thú nhân trực ban thủ vệ đại môn cùng tuần tra tường vây mỗi ngày luân phiên phụ trách.
Thấy Kim Hi cùng Tạp Tắc Nhĩ, Nạp Lan cùng xuất hiện, đương nhiên lại là một đống người hành lễ, hành lễ xong Tạp Tắc Nhĩ cùng đội săn bắn xuất phát.
“Không cần săn động vật nguy hiểm phiền toái gì đó, có nghe không, nếu ta biết ngươi kéo tới thứ gì đó nguy hiểm, ta tuyệt đối sẽ không ăn!” Kim Hi tuy rằng giọng điệu hung ác, nhưng Tạp Tắc Nhĩ cũng rất vui vẻ, nếu như cái đuôi hiện ra chỉ sợ đã sớm lắc lắc điên cuồng. Tạp Tắc Nhĩ nghiêm túc gật đầu, xoay người chạy vài bước theo kịp đại đội.
Kim Hi cùng Nạp Lan ra khỏi cổng Bộ lạc, đồng cỏ xanh ngát ngập tới đùi Kim Hi, Kim Hi nhìn chung quanh: “Chúng ta đi như thế nào, song đầu kiêu (cú) của ngươi đâu?”
“Săn bắn dùng kiêu thì nhanh, thăm dò thì nên chạy.” Nạp Lan thanh âm chất phác, trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên giải thích. Kim Hi hiểu được, thời điểm săn bắn cưỡi song đầu kiêu, tầm nhìn lớn, phát hiện con mồi liền trực tiếp phi xuống săn bắn. Mà mình bây giờ là cần thăm dò hoàn cảnh chung quanh tìm nguyên liệu có thể sử dụng, nếu bay trên trời chỉ sợ cái gì cũng không thấy.
“Chúng ta đi thế nào?” Kim Hi sầu muộn, điểm mạnh của Giống đực là Ngả Lộ Ni chi lực, thể năng của bọn họ duy nhất có thể so với Thú nhân chỉ sợ chỉ có ‘lúc đó’, để tới đó đối với Thú nhân mà nói thì không xa, đối với mình mà nói thì chạy liên tục một ngày cũng chưa đến, thật sự rất khó xử.
“Dùng thú hình.” Khóe miệng Nạp Lan hơi hơi cong lên, gương mặt lạnh lùng hơi hồng hồng, thì ra bộ mặt lãnh khốc Nạp Lan cười lên lại như mặt bánh bao! Thịt thịt thật muốn trạc trạc, Kim Hi nháy mắt tâm thần phiêu đãng.
Cho nên khi Kim Hi tới, tâm tình Tạp Tắc Nhĩ có điểm phức tạp. Thú nhân không phải nữ nhân, tâm tư tinh tế đa cảm, phần lớn bọn họ có lối suy nghĩ trực tiếp, vẫn không bằng Giống đực tâm cơ thâm trầm, Tạp Tắc Nhĩ bởi vì những gì từng trải qua, đã xem như là Thú nhân nhạy cảm. Có điều cho dù cảm tính, y cũng không có tâm tư Quỳnh Dao kiểu “Ta đến cùng là thật sự thích hắn hay thích thân phận hắn hay chỉ là vì đổi lấy thân phận”, y chỉ nghĩ rằng chỉ cần Kim Hi không cự tuyệt mình, mình có thể cùng Kim Hi qua cả đời. Mà nếu trong thời gian mới quen Giống đực không định đổi ý, thì sau này khả năng đổi ý cũng rất nhỏ. Y nhất định phải hảo hảo biểu hiện, không thể khiến Kim Hi thất vọng về mình, không thể làm Kim Hi mất mặt.
Tạp Tắc Nhĩ hôm nay bận rộn chế tạo thước với cân giúp Kim Hi, cho nên không đi săn bắn. Tuy rằng y lâm thời bị Kim Hi điều đi làm công tác khác, nhưng đặc quyền của Tế Ti giúp y cũng được chia thịt chất lượng tốt để ăn, chứ không phải loại thịt thừa. Y đặc biệt làm món thịt nướng cùng cá rán sở trường, còn nấu ăn bát canh rau thật ngon. Kỳ thật Kim Hi vừa thoát ly xã hội hiện đại không được mấy ngày, đối với việc có thể hưởng dụng thực vật mới mẻ nguyên sinh lại được chế biến hoàn mỹ như vậy, liền được con heo ham ăn như hắn vô cùng chấp nhận. Hơn nữa hắn là người Trung Quốc từ nhỏ đến lớn đều sử dụng đũa, Tạp Tắc Nhĩ tuy rằng tư thế có chút không đúng, sử dụng đũa nhìn còn văn nhã hơn Kim Hi ăn như hổ đói.
Tốt đẹp chính là ban đêm còn được ăn thêm đậu hủ, tiếc là gần đây phải soạn thảo sách sử hao phí não lực rất lớn, thứ hai là chỉ có thể ăn đậu hủ lại không thể làm đến bước cuối, trong đầu lại không ngừng nghĩ chuyện ấy, hôm nay Kim Hi cũng không quá hứng chơi đùa, hắn chỉ vuốt ve thân thể bóng loáng ấm áp của Tạp Tắc Nhĩ, từng bước phác thảo tương lai.
Sáng sớm hôm sau, Kim Hi lại dậy muộn hơn Tạp Tắc Nhĩ một chút. Hắn đi ra ngoài nhìn, không khỏi ngây người.
Soái ca Nạp Lan cái mặt than luôn cau lại, mặc bố y không có ống tay đang dải hương liêu lên phiến đá. Trong Bộ lạc đã bắt đầu có hàng dệt, y phục lại mang thêm tầng ý nghĩa thể hiện giai cấp, Bạch Thiền cùng Kim Hi là tầng lớp Tế Ti tôn quý nhất Bộ lạc, mặc chính là trường bào tơ vàng sang quý. Mà Nạp Lan mặc bố y làm từ loại thực vật Kim Hi gọi là cây bông, cây kết trái là loại quả có vỏ rất cứng, đợi chín vỏ tự nhiên vỡ ra, bên trong chính là sợi tơ cuộn tròn, rút ra làm sơ chế đơn giản rồi dệt, có thể trở thành vải thô, tuy rằng chất vải thô không thể chống lạnh, nhưng lại mềm mại, hơn nữa giặt xong sẽ trở nên bó chặt thân người, thập phần vừa người. Vải dệt mềm mại là y phục Giống đực thường mặc, mà vải dệt bó sát người thích hợp vận động, là loại Thú nhân đi săn thích nhất. Nhưng khái niệm giặt xong bó người, Kim Hi là nghe Tạp Tắc Nhĩ nói, cho nên lúc này thấy bộ y phục này, Kim Hi quả thực sắp máu mũi giàn giụa a.
Bộ y phục này hoàn toàn là bộ đồ bó của vận động viên Địa Cầu ở xã hội nguyên thuỷ, lưu hành nhất loại không có ống tay, còn đặc biệt dùng loại thuốc nhuộm màu đen trân quý. Nạp Lan vốn là Thú nhân có làn da trắng nõn hiếm thấy, tuy rằng không thể so sánh với Giống đực, nhưng lại có sáng bóng ấm áp tựa ngà voi. Bả vai tam giác cùng cánh tay cường tráng đều lộ ra, mà cơ ngực no đủ hoàn hoàn chính chỉnh lộ ra qua lớp áo, đều nói nam nhân có cơ ngực mặc T-shirt là đẹp nhất, Nạp Lan không thể nghi ngờ đã hoàn mỹ chứng minh được quan niệm này, đường cong cơ ngực trơn nhẵn, mà viền cơ ngực khiêu gợi vì áo che lấp mà không thể thấy rõ, xuống chút nữa lại gắt gao ôm lấy eo y, khiến y tựa như siêu mẫu hiện đại vừa từ phòng tập thể thao đi ra.
Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan một lỏa một y, một đẹp tự nhiên không chút che đậy, một đẹp kín đáo qua lớp y phục, làm sáng ra tâm tình Kim Hi đã đặc biệt vui vẻ. Mà Nạp Lan thì đứng trước bàn đá nhà Tạp Tắc Nhĩ kiên nhẫn nướng cá. Loại phiến mỏng đá mà hút nhiệt này, là khoáng thạch khai thác từ ruộng muối, tự nhiên chia thành những phiến đá mỏng có đường vân, đun một chút liền nóng còn tiện hơn tấm sắt, bởi vì bề mặt mang theo chút vị muối tự nhiên cho nên hương vị rất tốt. Cánh tay y linh hoạt cắt thực vật trên đó, còn có rắc thứ hạt đen hương nồng đậm, đó là một trong những loại gia vị cay mà Kim Hi yêu nhất. Tóc đen chạm vai còn mang theo cỗ hơi nước nhàn nhạt, từ trán chạy ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, chân mày hiếm khi giãn ra tiếp theo là song mâu đen thăm thẳm, mũi thẳng cùng cánh môi mỏng màu hồng nhạt, rõ ràng dáng người khoẻ đẹp, dung nhan tinh xảo, thanh tú chính là hình dung cảnh sắc như vậy.
Hắn buồn bực chạy đến phía sau Tạp Tắc Nhĩ, ôm eo Tạp Tắc Nhĩ, tay tùy ý vuốt ve ngực và bụng Tạp Tắc Nhĩ. Đang hầm canh Tạp Tắc Nhĩ không khỏi kinh ngạc, y thấy Kim Hi nhìn chằm chằm Nạp Lan, vì sao lại chạy đến chỗ y chứ? Y tuy thấy khó hiểu nhưng cũng không cự tuyệt, Kim Hi ôm y, nhìn nấm và rau củ trong nồi sôi sùng sục, Tạp Tắc Nhĩ còn đang bỏ thêm một loại giống như khoai tây, làm nồi canh nhìn qua như món súp mê người.
Bộ lạc ở vị trí bình nguyên, cơ bản chỉ có hai mùa xuân thu, hoặc có thể chia làm mùa khô cùng mùa mưa, mùa hè cùng mùa đông đều quá ngắn. Nhưng chừng một tháng trước thời điểm cuối năm vừa đúng thời kì rét lạnh, phải mặc y phục rất dày, đốt lò để chống đỡ, thời gian này đều không cần săn bắn, mà ngày cuối cùng của mùa đông chính là ngày bắt đầu năm mới. Hiện tại về phương diện thức ăn của Bộ lạc một phần đến từ công việc gieo trồng đang từng bước mở rộng, một phần vẫn cần dựa vào thu thập. Bộ lạc gây dựng ở bên cạnh con sông có dòng chảy chậm tên là Khuê Hà, dùng tốc độ của Thú nhân thì hai mươi phút có thể bắt được một bầy cá, qua sông một đoạn là rừng rậm. Từ trên núi nhìn xuống cảm giác chung quanh chỉ có thảo nguyên không có nhiều sinh vật sống kỳ thật không phải, giữa Bộ lạc và Khuê Hà chính là khu vực núi non nhấp nhô. Sở dĩ chọn bình nguyên để xây dựng Bộ lạc bởi Bộ lạc Bỉ Mông nông nghiệp phát triển khá, nhưng vẫn đang chủ yếu dựa vào thực vật từ thu thập thiên nhiên, chúng đều ở trong núi non cùng rừng rậm.
Trước mắt Kim Hi không có mục đích rõ ràng, chuẩn bị tới đồi núi và khu rừng nhìn một cái, sau đó mấy ngày nữa đi tiếp tới dòng sông xem sao, khảo sát một chút hoàn cảnh chung quanh. Đồng thời hắn muốn cố gắng nhận biết một số loại cây, xem có thể sử dụng làm gì hay không.
Bữa sáng rốt cục bắt đầu rồi, Kim Hi ngấp nghé nồi súp hầm đã lâu. Loại nấm bóng loáng mà mẩy này, như là nấm rơm, rất khó gắp, Kim Hi tốn sức gắp mấy đũa đều trượt ra ngoài. Nạp Lan bưng bát, nắm đũa, chớp mắt nhìn hồi lâu, tay y chỉ động động, đũa linh hoạt va vào nhau một chút, sau đó y gắp một cái nấm tròn vo tươi mới trong bát canh đưa vào miệng.
“Ôi chao, Nạp Lan làm sao ngươi biết dùng đũa?” Kim Hi bỗng nhiên ý thức được vấn đề này, hắn và Tạp Tắc Nhĩ dùng đều là nhánh cây làm đũa, độ cứng vừa phải bề mặt sáng bóng trơn trượt còn có mùi cỏ cây, trước mắt hẳn là chỉ có nhà bọn hắn cùng Tạp Tắc Nhĩ dùng cái này, Nạp Lan học được lúc nào? Hơn nữa Nạp Lan còn thuận tay trái, đây cũng quá khủng bố, người hiện đại còn thua người nguyên thủy? Điều này làm sao hắn chịu cho nổi, tô tông ngàn năm của Trung Hoa sẽ mắng chết hắn.
“Nhĩ Nhã.” Nạp Lan bình tĩnh phun ra một cái tên, sau đó chìa đũa, gắp mấy cái nấm rơm đặt vào bát Kim Hi.
“Đại ca ta? Ngươi cùng hắn quan hệ rất tốt sao? Ta cũng chưa nhìn ra.” Kim Hi thụ sâu thất bại, lần trước đi Nguyệt trường thạch động rõ ràng bọn hắn cũng không giống rất thân quen, lại nói Nhĩ Nhã cùng Bác Nhã cùng Bạch Linh so ra càng thân hơn một chút.
“Wow woa woa!” Kim Hi giống như xuất hiện một bóng đèn trên đầu ‘tách’ cái bật sáng, công bố một vấn đề mà hắn vẫn luôn không chú ý. Hắn đột nhiên nhớ tới có vẻ như lúc tới Nguyệt trường thạch động đại ca Nhĩ Nhã cùng nhị ca Bác Nhã luôn đi bên cạnh Bạch Linh, khi Bạch Linh tới thần miếu, cũng luôn luôn là Nhĩ Nhã cùng Bác Nhã ân cần hầu hạ hắn, đúng, chính là hầu hạ, tất bật trước sau vô cùng nhiệt tình. Bạch Linh này thực không biết xấu hổ, thế nhưng dám đánh chủ ý lên huynh đệ ta như vậy. Trong đầu Kim Hi vô duyên vô cớ nổi lên tình tiết khống huynh mãnh liệt, những kẻ cướp mất ca ca đều là bại hoại, Bạch Linh tối hỗn đản.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới kỳ thật hắn và Nhĩ Nhã, Bác Nhã còn không quen thuộc lâu bằng Bạch Linh với hai người bọn họ, hắn ngày hôm qua còn cảm thấy khó có thể dung nhập phần thân tình này, hiện tại đã bắt đầu lòng đầy căm phẫn. Hắn càng không chú ý tới sự thật, ở trong thần miếu Nhĩ Nhã cùng Bác Nhã hầu hạ Bạch Linh còn có thể nói chủ nhà tận tình, như vậy Hi Tư Lạc cùng Nạp Lan vẫn luôn xoay quanh hầu hạ hắn thì tính là cái gì? Kim Hi đang trong cơn tức giận bất bình muốn hảo hảo thu thập tên tiểu tử Bạch Linh, hoàn toàn không chú ý tới Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan thực ăn ý giúp hắn xới cơm gắp rau, tựa như lúc trước hắn không chú ý tới đoạn đối thoại hàm xúc của Hi Tư Lạc và Tạp Tắc Nhĩ.
Nếm qua điểm tâm liền khởi hành. Kim Hi vẫn là lần đầu tiên đi ra khỏi Bộ lạc, bên người chỉ có mình Nạp Lan, đầy đủ thuyết minh độ tín nhiệm cùng khẳng định của Bạch Thiền cùng Khang Địch đối với Nạp Lan. Tường vây Bộ lạc ước chừng ba thước, đủ để chặn lại đại đa số các loài động vật ăn thịt hung mãnh, mà cổng vào Bộ lạc còn là hai miếng ván cao bốn thước rộng hai thước do những cọc gỗ cứng rắn nhất ghép thành. Bọn họ đem cọc gỗ khô ráo tước gọt cẩn thận rồi buộc lại với nhau sau đó ngâm nó trong nước, tiếp theo lấy ra tiếp tục phơi khô, loại gỗ độc đáo này liền trở nên cứng như đá. Cổng của Bộ lạc mở ra vào buổi sáng khi bắt đầu săn bắn, buổi tối sau khi đội săn bắn trở về sẽ đóng lại. Mỗi một cánh cửa đều cần bốn Thú nhân, hai kéo hai đẩy, do Thú nhân trực ban thủ vệ đại môn cùng tuần tra tường vây mỗi ngày luân phiên phụ trách.
Thấy Kim Hi cùng Tạp Tắc Nhĩ, Nạp Lan cùng xuất hiện, đương nhiên lại là một đống người hành lễ, hành lễ xong Tạp Tắc Nhĩ cùng đội săn bắn xuất phát.
“Không cần săn động vật nguy hiểm phiền toái gì đó, có nghe không, nếu ta biết ngươi kéo tới thứ gì đó nguy hiểm, ta tuyệt đối sẽ không ăn!” Kim Hi tuy rằng giọng điệu hung ác, nhưng Tạp Tắc Nhĩ cũng rất vui vẻ, nếu như cái đuôi hiện ra chỉ sợ đã sớm lắc lắc điên cuồng. Tạp Tắc Nhĩ nghiêm túc gật đầu, xoay người chạy vài bước theo kịp đại đội.
Kim Hi cùng Nạp Lan ra khỏi cổng Bộ lạc, đồng cỏ xanh ngát ngập tới đùi Kim Hi, Kim Hi nhìn chung quanh: “Chúng ta đi như thế nào, song đầu kiêu (cú) của ngươi đâu?”
“Săn bắn dùng kiêu thì nhanh, thăm dò thì nên chạy.” Nạp Lan thanh âm chất phác, trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên giải thích. Kim Hi hiểu được, thời điểm săn bắn cưỡi song đầu kiêu, tầm nhìn lớn, phát hiện con mồi liền trực tiếp phi xuống săn bắn. Mà mình bây giờ là cần thăm dò hoàn cảnh chung quanh tìm nguyên liệu có thể sử dụng, nếu bay trên trời chỉ sợ cái gì cũng không thấy.
“Chúng ta đi thế nào?” Kim Hi sầu muộn, điểm mạnh của Giống đực là Ngả Lộ Ni chi lực, thể năng của bọn họ duy nhất có thể so với Thú nhân chỉ sợ chỉ có ‘lúc đó’, để tới đó đối với Thú nhân mà nói thì không xa, đối với mình mà nói thì chạy liên tục một ngày cũng chưa đến, thật sự rất khó xử.
“Dùng thú hình.” Khóe miệng Nạp Lan hơi hơi cong lên, gương mặt lạnh lùng hơi hồng hồng, thì ra bộ mặt lãnh khốc Nạp Lan cười lên lại như mặt bánh bao! Thịt thịt thật muốn trạc trạc, Kim Hi nháy mắt tâm thần phiêu đãng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook