Phân Cách
-
92: Người Chị Duy Nhất Có Lỗi Chỉ Có Em
Quý Thanh Cừ rất kỳ quái, phần quái dị này tựa hồ từ sau khi đêm đó hai người thân mật, kéo dài tới hôm nay, cả ngày hôm qua không gặp đối phương, người kia vậy mà cũng kỳ quái đến không đến quấy rầy chính mình.
Sáng sớm, Quý Thanh Cừ bị cái bụng đói kêu tỉnh, nàng xuống lầu ăn điểm tâm, tâm tư lại từ đầu dến cuối lo lắng ở trên người Quý Hâm Thư, căn bản thu không về.
Đây là một loại thói quen, Quý Thanh Cừ rõ ràng ý thức được, bất luận cảm tình chính mình đối với Quý Hâm Thư có biến hóa như thế nào, nàng vẫn là sẽ vô tình nghĩ người kia, cho dù nàng không thể nào tiếp thu được tình cảm các nàng biến chất lại vi phạm luân thường.
Quý Thanh Cừ thở dài một tiếng, hết sức lề mề hồi lâu, nghĩ chỉ cần mình ở dưới lầu ăn lâu một lúc, có lẽ là có thể đụng phải Quý Hâm Thư, đáng tiếc, nàng ăn hơn một giờ, lại ở trong phòng khách dưới lầu đợi đến buổi trưa, lại vẫn là chưa thấy bóng người Quý Hâm Thư, không khỏi để Quý Thanh Cừ càng thêm kỳ quái.
Nàng không nhịn được đứng dậy lên lầu, đi tới cửa phòng của Quý Hâm Thư, ở nơi đó nàng do dự rất lâu có muốn gõ cửa hay không, đây là sau khi nàng bị giam cầm lần đầu tiên có ý nghĩ chủ động muốn tìm Quý Hâm Thư, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy khó mà tin nổi, có lẽ bởi vì cảm tình xác định rồi, cũng là lo lắng đối với Quý Hâm Thư, để Quý Thanh Cừ cả lúng túng đều quên rồi.
"Quý Hâm Thư, chị đang ở đây bên trong sao?" Quý Thanh Cừ một cách tự nhiên mà gọi thẳng tên của Quý Hâm Thư, nàng phát hiện hai người sau khi làm chuyện thân mật như vậy, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến danh xưng này của tỷ tỷ sẽ sắc mặt đỏ lên, trong thân thể cũng có loại hỏa thiêu giống như ảo giác.
Nàng không cách nào giống như trước thản nhiên như vậy tự nhiên gọi Quý Hâm Thư tỷ tỷ nữa, chẳng bằng trực tiếp gọi tên của cô càng thoải mái.
Quý Thanh Cừ sau khi kêu qua, trong phòng có tiếng động rất nhỏ, Quý Thanh Cừ đang chờ Quý Hâm Thư mở cửa, ai biết một lát sau, chỉ có thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
"Thanh Cừ, chị đang nghỉ ngơi, không đói bụng." Thanh âm của Quý Hâm Thư cùng với bình thường không khác nhau gì cả, nhưng Quý Thanh Cừ luôn cảm thấy ngữ khí của Quý Hâm Thư so với thường ngày lạnh lùng rất nhiều, nàng sửng sốt một chút, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, không nói cái gì nữa quay người đi rồi.
Quý Hâm Thư ở trong phòng nhìn màn hình máy vi tính trước mặt, phía trên kia là hình ảnh Quý Thanh Cừ quay người rời đi, cũng đem bất an trên mặt nàng chiếu ra rõ ràng.
Quý Hâm Thư mím môi, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đến gò má của Quý Thanh Cừ, sau đó lại giống như bị phỏng thu tay về.
Đến buổi chiều, Quý Hâm Thư cuối cùng ra ngoài, Quý Thanh Cừ ở phòng khách đọc sách, nàng nhìn thấy Quý Hâm Thư từ trên lầu đi xuống.
Cô cố ý chỉnh lý tóc, cả trang điểm cũng là đặc biệt tinh xảo, Quý Hâm Thư trước đây rất ít trang điểm dày, chỉ có tiệc rượu dự họp quan trọng mới như vậy, nhưng hôm nay, Quý Hâm Thư lại lần đầu tiên trang điểm diễm lệ.
Làn da của cô thuộc về da trắng, căn bản không cần tô phấn lót cái gì, thêm nữa trên mặt không có tỳ vết, cả khuôn mặt cô như là có được thượng đế ưu đãi, sau khi có trang điểm trở nên óng ánh lóa mắt.
Cô dùng viền mắt màu đen đem một đôi mắt dâ*m tà phác họa ra quyến rũ hiếm thấy, dưới sống mũi cứng chắc tinh xảo là đôi môi thoa son môi.
Cặp môi mỏng kia mà gợi cảm, ở trong màu đỏ tươi đẹp như nhuộm khối nhỏ quả dưa hấu không có hạt, để người muốn một cái nuốt vào.
Cô chớp mắt đối với mình, nốt ruồi trước mắt sinh động khẽ run theo.
Quý Thanh Cừ đã rất lâu không thấy Quý Hâm Thư lấy tư thái hoàn mỹ này xuất hiện ở trước mắt mình, nàng luôn cảm thấy, tâm tình đối phương tựa hồ rất tốt.
"Thanh Cừ, đêm nay chị dự định làm bữa tối ánh nến, đây là một điều thỉnh cầu cuối cùng chị đối với em, em có thể ăn cùng chị không?" Quý Hâm Thư khẽ cười, ánh mắt nhu mềm trộn lẫn thanh âm mềm nhẹ, Quý Thanh Cừ không cách nào từ chối cũng là không muốn từ chối.
"Được, cần tôi hỗ trợ không?" Quý Thanh Cừ nhẹ giọng hỏi cô, Quý Hâm Thư thấy nàng đáp ứng, ánh mắt lóe lên vẻ vui sướng, cô lắc đầu một cái, chỉ nói đến buổi tối sẽ có người của nhà hàng đưa tới đồ ăn, cũng không tính tự mình làm.
Hai người nhất thời không nói gì, Quý Thanh Cừ tiếp tục cúi đầu đọc sách, Quý Hâm Thư thì là trở lại trên lầu, không biết đi làm cái gì.
Buổi tối món ăn đến, vệ sĩ đúng giờ đưa đồ ăn tới, Quý Thanh Cừ cũng cố gắng ăn mặc một phen.
Nàng mặc vào váy ngắn màu đỏ Quý Hâm Thư đã từng tặng cho chính mình, nhìn cơm tây và cây nến đặt ở trên bàn, trong lòng thậm chí có loại cảm giác yên lòng.
Nàng hiện tại không đi nghĩ quan hệ của mình và Quý Hâm Thư, cũng có thể là bị giam ở đây căn bản không thấy được bất cứ người nào phía ngoài, để Quý Thanh Cừ cũng lười suy nghĩ quá nhiều.
Quý Hâm Thư từ trên lầu đi xuống, cô nhìn thấy Quý Thanh Cừ mặc vào váy chính mình tặng nàng, trong mắt lóe ra một tia ấm áp, nghĩ đến chuyện tiếp theo, Quý Hâm Thư nở rộ một nụ cười xán lạn, cô đã rất lâu không cười qua như thế.
"Thanh Cừ, cám ơn em đồng ý bồi chị." Quý Hâm Thư ngồi ở đối diện Quý Thanh Cừ, nhìn trong mắt đối phương tràn ngập quyến luyến và không nỡ, chỉ đáng tiếc Quý Hâm Thư giấu đi quá sâu, đến mức Quý Thanh Cừ cũng không có nhận ra được cô đăm chiêu suy nghĩ.
Hai người yên tĩnh ăn đồ ăn, Quý Thanh Cừ vốn tưởng rằng Quý Hâm Thư làm như một bữa tối vậy là có lời nói với mình, nhưng đồ ăn được một nửa, rượu cũng uống nửa bình, Quý Hâm Thư lại vẫn là không nói một lời.
Mãi đến tận Quý Thanh Cừ lau miệng dừng lại ăn, Quý Hâm Thư mới mở miệng.
"Thanh Cừ, gần đây chị thường thường sẽ nhớ lại dáng vẻ khi còn bé của em, thời điểm em vừa ra đời rất nhỏ, so với trẻ con bình thường muốn nhẹ hơn rất nhiều, chị nhìn em, ý thức được nhân loại ở thời điểm vừa ra đời, chẳng qua thật ra là sinh vật yếu ớt như vậy.
Em và mẫu thân dung mạo rất giống, chị có thể ở trên thân thể em cảm giác được ấm áp."
"Em vẫn muốn biết, vì sao chị lại yêu em, vì sao lại đối với em sản sinh loại cảm tình kia.
Kỳ thực chị cũng không rõ ràng, em thời cấp ba có người thích, khi đó chị rất sợ hãi, rất đố kị, cho nên chị cố ý tránh em, sợ hãi chính mình đối với em làm ra cái gì.
Chỉ đáng tiếc, chị vẫn là không nhịn được làm rồi.
Chị để người học sinh kia rời khỏi trường học, cũng làm cho hắn rời khỏi em, chuyện đồng dạng, ở sau đó chị cũng làm rất nhiều lần."
"Thanh Cừ, chị rất sợ em rời khỏi chị, chị cũng biết rõ, chuyện bây giờ em muốn làm nhất, chính là từ bên cạnh ta trốn đi." Cô nhẹ giọng nói qua trong lời nói tràn đầy cô đơn.
Nghe lời của cô, Quý Thanh Cừ cảm thấy trái tim đau mỏi.
Kỳ thực nàng không hận Quý Hâm Thư, đặc biệt là sau khi ý thức được cảm tình của chính mình đối với Quý Hâm Thư, nàng thì càng thêm không cách nào đối với người này sản sinh căm hận.
Quý Thanh Cừ đem cảm tình của mình đối với Trương Minh và đối với Quý Hâm Thư tiến hành so sánh, sau đó nàng phát hiện, ở trước mặt Quý Hâm Thư, hết thảy của Trương Minh đều không đáng nhắc tới.
Nàng giờ mới hiểu được, chính mình đối với Trương Minh vẻn vẹn chỉ là một giao du duyên chợp mắt, thậm chí ngay cả yêu thích đều không thể nói lên.
Còn cảm tình đối với Quý Hâm Thư lại muốn phức tạp quá nhiều quá nhiều.
Quý Thanh Cừ thừa nhận mình thích Quý Hâm Thư, nàng đối với cô có tình dục, cũng có ái dục, thế nhưng nàng không thể nào tiếp thu được quan hệ tỷ muội của hai người, cũng không có cách nào làm ra loại chuyện vi phạm có bao nhiêu kia.
Ba mẹ mất rồi, chính mình chỉ có tỷ tỷ Quý Hâm Thư này, nhưng mà..
Nếu như ba mẹ biết các nàng làm loại chuyện đó, chắc rất thương tâm? Tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) của Quý Thanh Cừ không thể nào tiếp thu được chuyện như vậy, cho nên nàng không có cách nào thản nhiên như vậy tiếp thu sự mình thích chị gái.
"Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp thu chị." Quý Thanh Cừ ăn ngay nói thật, cho dù tâm tình thay đổi, nàng vẫn là không cách nào tán thành thứ tình cảm này, nàng nhìn thấy sắc mặt Quý Hâm Thư ở sau khi chính mình nói câu nói này trở nên trắng bệch, loại vô lực và đau xót thật sâu kia để Quý Thanh Cừ đau lòng.
Nàng rất muốn ôm lấy Quý Hâm Thư, để cô biết mình không chấp nhận cô cũng không phải bởi vì không thích cô, nhưng mà..
Làm như vậy mới là càng thêm không thể.
"Thanh Cừ, chị biết, chị đã sớm biết sẽ là loại đáp án này.
Nếu như chị có thể không ích kỷ như vậy chắc rất tốt, như vậy chị là có thể từ bỏ em, trả lại em cuộc sống bình thường.
Nhưng mà..
Chị không làm được, chị không có cách nào để em ở cùng người khác, không có cách nào chịu đựng kết quả em rời khỏi từ bên cạnh chị.
Thanh Cừ, xin lỗi."
Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, cô nhìn thấy vẻ mặt của Quý Thanh Cừ từ mờ mịt đến không rõ, lại từ từ trở nên mơ hồ, ngay sau đó, người kia ý thức mê man ngã vào trên bàn, Quý Hâm Thư nhìn rượu đỏ bị Quý Thanh Cừ uống cạn, ở trong đó bỏ thêm thuốc mê, liều lượng rất lớn, chỉ có như vậy, Thanh Cừ mới có thể không có thống khổ cùng mình rời khỏi.
Quý Hâm Thư nhìn mặt mê man của Quý Thanh Cừ, cô thương tiếc sờ lên xoa nhẹ, lại đem sợi tóc thu gọn cho nàng.
Làm tốt tất cả những thứ này, Quý Hâm Thư có chút khó khăn nâng Quý Thanh Cừ dậy, mang theo nàng rời phòng, đi tới tầng hầm.
Ánh đèn tầng hầm rất mờ, chỉ có một chiếc đèn treo tường màu vàng phát sáng.
Trong phòng là cái lồng màu vàng to lớn, cũng bao gồm dây khóa trước đó dùng để buộc lại hai người.
Quý Hâm Thư cười đem chân của cô và Quý Thanh Cừ một lần nữa khóa cùng nhau, sau đó, cô ôm Quý Thanh Cừ tiến vào bên trong cái lồng rộng rãi kia.
Cô đã từng nghĩ tới đem Thanh Cừ nhốt tại nơi này, như vậy Thanh Cừ thì vĩnh viễn trốn không ra mắt của mình, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là dùng phương pháp như vậy, vẫn là mình và Thanh Cừ cùng nhau tiến vào.
Quý Hâm Thư cười, cô cúi đầu nhìn Quý Thanh Cừ, trong mắt tràn đầy tiếc nuối, như là hận không thể đem tất cả thời gian của quãng đời còn lại của mình đều dùng đến khắc họa khuôn mặt này của Quý Thanh Cừ.
Cô không quên được chính mình có bao nhiêu yêu Thanh Cừ, cũng không quên được Thanh Cừ có bao nhiêu muốn chạy trốn chính mình, nhưng mà..
Mình là một kẻ điên ích kỷ, cô thà rằng mang Thanh Cừ đi, cũng không đồng ý đem người buông tha.
Thanh Cừ là thuộc về mình, cho dù sống không thể yêu, chết rồi, cô cũng phải cùng Thanh Cừ quấn quýt lấy nhau thật chặt.
Quý Hâm Thư biết mình làm tất cả là sai, thế nhưng không sao, cho dù muốn xuống địa ngục, cô cũng phải ôm người chính mình yêu, cười mà rời khỏi.
"Thanh Cừ, xin lỗi, chị không có cách nào đem em để cho người khác, chỉ có thể đem em cùng nhau dẫn đi.
Chị thật sự yêu em, nếu như em cũng có thể yêu chị chắc rất tốt.
Chị không tư cách quyết định sự sống chết của em, rồi lại không trải qua sự đồng ý của em dẫn em đi.
Là chị cướp đoạt tất cả của em, tất cả trừng phạt cũng đều nên do chị đến chịu đựng, hết thảy sai lầm đều là chị phạm vào, người chị duy nhất có lỗi, chỉ có em."
Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, cô cúi đầu, lưu luyến hôn mặt của Quý Thanh Cừ, muốn đem nhiệt tình cuối cùng của chính mình toàn bộ trả giá.
Cuối cùng, kết thúc nụ hôn, cô nhấn nút mở bên trong cái lồng, trong phòng dưới đất dấy lên lửa lớn, lửa dựa vào dầu sớm rãi khắp trên đất, lập tức bốc cháy lên.
Quý Hâm Thư nhìn ngọn lửa mãnh liệt trước mặt, trái lại cười lên.
Cô đem miệng mũi Quý Thanh Cừ che khuất, lại đem nàng ôm chặt vào trong ngực, như là ôm bảo vật trân ái nhất của chính mình.
Cùng lúc đó, Quý Hâm Thư đem điện thoại của chính mình mở ra, bấm dãy số của Tống Ngôn Khê, ở thời khắc đối phương nhận điện, lại một lời không nói mà đem điện thoại ném qua một bên, đây là đường lui cuối cùng cô lưu lại cho Thanh Cừ.
Thế lửa rất lớn, khói đặc bốc lên, Quý Hâm Thư bị sặc không ngừng mà ho khan, hun khói làm hư cổ họng của cô, cô che miệng, ho kịch liệt liên tục, thậm chí ho ra tia máu.
Cô cảm thụ nổi thống khổ của chính mình, đây là trừng phạt của cô cho chính mình, nhất định phải chịu đựng thống khổ mà chết đi, mà Thanh Cừ chỉ là ngủ một giấc dài.
Nghe nói người tự sát mà chết không thể đi đến thiên đường, như vậy cũng tốt, Thanh Cừ là bị chính mình giết chết, từ đầu đến cuối, kẻ ác mãi mãi cũng là chính mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook