Phân Cách
-
12:
Trong quán rượu khắp nơi đầy rẫy tiếng nhạc ầm ĩ phiền tai, người nóng nảy dựa vào bản năng, tìm kiếm đồng loại có thể làm cho hormone hưng phấn.
Quý Thanh Cừ trong tay bưng rượu, tâm tình rất tốt đi ở hành lang, nàng uống hơi nhiều, bước chân lay động, tầm mắt lại vẫn duy trì rõ ràng.
Khi đi tới cửa, nàng đem nửa ly rượu đỏ cuối cùng uống cạn, cười đem ly rỗng đưa cho bảo vệ một bên, bước chân dài đi ra ngoài.
Cách cửa đó không xa, một người đàn ông tựa ở bên cạnh xe chờ đợi, Quý Thanh Cừ dùng tay khoát lên trên bả vai của hắn.
"Soái ca, một mình? Xe của tôi bị người mượn đi, không biết anh có đồng ý đưa tôi về nhà không đây?" Thanh âm của Quý Thanh Cừ sau khi uống rượu có chút lơ lửng, pha thêm khàn khàn của say rượu, nghe được lời của nàng, Trương Minh mở cửa ra, bảo vệ lấy đầu của Quý Thanh Cừ để nàng ngồi vào.
"Có thể đưa quý đại mỹ nữ về nhà đương nhiên là vinh hạnh của tôi, chúng ta lâu như vậy không gặp, em trở về liền để anh đảm nhiệm tài xế, có phải là có chút không tử tế không a?" Trương Minh liếc nhìn Quý Thanh Cừ, thắt chặt dây an toàn thay nàng.
Quý Thanh Cừ không có trả lời nga, nhìn nghiêng hắn một cái, mở ra túi của mình, lấy ra thuốc và bật lửa bên trong.
Nàng quen thuộc sau khi uống rượu hút một điếu lành lạnh mùi bạc hà, mùi vị long lanh này luôn có thể để thần kinh bị rượu tê dại của Quý Thanh Cừ có được rõ ràng ngắn ngủi.
Nàng dùng tay đem tóc dài vén đến đỉnh đầu, nửa khép mắt, đem thuốc ngậm ở giữa môi.
Bật lửa bánh xe thép trong nháy mắt phát ra tiếng vang "sột xoạc" là âm thanh Quý Thanh Cừ rất thích, nàng hút một hơi khói, lại sẽ bật lửa châm lên, đặt ở trong tay thưởng thức.
Qua một hồi lâu nàng mới nhớ tới Trương Minh tựa hồ nói cái gì, phun ra một hình tròn khói đẹp đẽ, quay đầu lại nhìn hắn.
"Vừa rồi anh có nói chuyện sao?" Quý Thanh Cừ nói xong, nghiêng đầu, ánh mắt Trương Minh lóe lên một tia bất đắc dĩ, rồi lại không tiện nói gì.
"Không có gì, chính là cảm thấy cùng em quá lâu không gặp có chút nhớ em.
Em xem thử, có thích hay không?" Quán bar cách biệt thự Quý gia không xa, xe rất nhanh thì dừng ở trước cửa.
Lúc này Trương Minh mới cong người xuống, từ trong ngăn kéo của xe lấy ra một hộp quà tặng cho Quý Thanh Cừ.
Người sau cười mở ra, phát hiện bên trong nằm một cái đồng hồ đeo tay nữ là loại tình nhân của LOZ mới vừa phát hành, thuộc về hàng xa xỉ cấp bậc có giới hạn.
Toàn bộ thân đồng hồ nạm đầy kim cương nhỏ, bên trong mặt đồng hồ chọn dùng cũng là kim cương thuần màu tím nhạt cực kỳ cao cấp.
Đồng hồ này giá cả không thấp, Quý Thanh Cừ tuy không quá yêu thích bề ngoài xốc nổi quá mức của đồng hồ này, nhưng nhận được lễ vật của bạn trai, nàng vẫn là hài lòng.
"Dáng vẻ cũng không tệ lắm, anh đeo giúp em." Quý Thanh Cừ đem đồng hồ lấy ra, lại duỗi tay ra đặt ở trước mặt Trương Minh, thấy được cổ tay dài nhỏ lại trắng nõn kia, Trương Minh nắm chặt ở phía trên hôn nhẹ, lúc này mới đem đồng hồ mang cho Quý Thanh Cừ.
Tuy đơn độc nhìn qua có chút xốc nổi, nhưng mà sau khi đeo vào cũng không tính quá chói mắt.
"Em trở về trước." Quý Thanh Cừ ở một bên gò má của Trương Minh hôn xuống, không có ý định tiếp tục lưu lại quá lâu, Trương Minh nhìn nàng muốn rời khỏi, trong mắt lộ ra mấy phần không nở, hắn kéo lấy tay của Quý Thanh Cừ, lại giữ nàng một chút.
"Lúc trước em muốn sắp xếp anh và chị em gặp mặt một lần, đại khái định vào lúc nào?" Trương Minh lần nữa nhắc đến chuyện gặp mặt, Quý Thanh Cừ nghe xong có chút kỳ quái, hình như Trương Minh đã nói ra chuyện nhiều lần muốn gặp Quý Hâm Thư rồi.
"Em sẽ cùng tỷ tỷ hẹn thời gian, sau đó nói choanh biết." Quý Thanh Cừ và Trương Minh nói lời từ biệt, dùng vân tay mở ra cửa chống trộm phía ngoài đi vào biệt thự.
Nàng biết mình hôm nay uống nhiều rượu, có chút sợ hãi sẽ bị Quý Hâm Thư ngửi thấy được.
Đứng trước cửa, Quý Thanh Cừ cẩn thận lên kế hoạch con đường lên lầu của mình.
Nếu như tỷ tỷ không ở nhà, chính mình liền trực tiếp lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Nếu như tỷ tỷ ở phòng ngủ, chính mình thỉ ở phòng tắm dưới lầu tắm rửa sạch sẽ rồi đi lên.
Quý Thanh Cừ ở trong lòng tính toán, cứ như vậy mở cửa, nhưng mà..
Đèn của phòng khách sáng choang, Quý Hâm Thư thì ngồi ở trên sofa xem phim truyền hình từ trước đến giờ sẽ không xem, sau khi cô nhìn thấy chính mình trở về, thậm chí còn quay đầu nở nụ cười với mình.
Quý Thanh Cừ sững sờ ở đó, nàng làm sao cũng không nghĩ đến, kế hoạch của chính mình cứ như vậy thất bại ở trên đường xuất phát.
"Trở về rồi, làm sao không đổi giày?" Quý Hâm Thư ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Cừ sững sờ ở trước cửa, nhẹ giọng gọi nàng.
Quý Thanh Cừ lúc này mới a một tiếng, cúi đầu đem giày cao gót trên người tháo xuống.
Đêm nay nàng uống không ít rượu hỗn hợp, sau khi các loại chất rượu gộp lại tác dụng không nhỏ, đến nơi này một chút, Quý Thanh Cừ cảm thấy đường trước mặt đều là trời đất quay cuồng.
Nàng cúi đầu tìm dép lê, nhưng từ đầu đến cuối không thể đem chân nhét vào vị trí chính xác, Quý Thanh Cừ mơ mơ màng màng ngã đến bên cạnh, lúc này, cái ôm ấm áp tiếp được chính mình, chân bị một cái tay nắm chặt, lại trồng vào trong dép lê bông mềm mại, sau một khắc, bên miệng đã có thêm cái cốc bốc hơi nóng.
"Đây là nước mật ong có thể giải rượu, em uống một ít." Thanh âm của Quý Hâm Thư rất mềm, tựa hồ cũng không có bởi vì chính mình uống quá nhiều đang tức giận, Quý Thanh Cừ bĩu môi "Ngô" một tiếng, nghe lời lại ngoan ngoãn một hớp nhỏ uống nước mật ong, hoàn toàn không có ầm ĩ trước đó ở quán bar để người pha rượu nhiều lần dâng rượu cho nàng.
Nàng ngồi ở trên ghế salông giảm bớt tác dụng của chất rượu, một lát sau, ý thức cũng thanh tỉnh không ít.
"Tỷ, chị làm sao còn không có nghỉ ngơi?" Quý Thanh Cừ liếc nhìn thời gian, nàng biết rõ Quý Hâm Thư là người mỗi tối 10 giờ thì sẽ lên giường nghỉ ngơi, nhưng bây giờ đều phải không giờ rồi, tỷ tỷ vậy mà còn ở dưới lầu xem phim truyền hình cô sẽ không xem này.
"Không có gì, chính là hôm nay không muốn ngủ quá sớm thôi, em mua đồng hồ mới?" Quý Hâm Thư mạnh mẽ lên tinh thần, cô không muốn để cho đối phương biết, chính mình kỳ thực một mực chờ đợi nàng trở về, Quý Thanh Cừ không tới nhà, Quý Hâm Thư cũng ngủ không được.
"Là Trương Minh tặng." Quý Thanh Cừ quơ quơ đồng hồ đeo tay trên tay, hoàn toàn không chú ý tới, Quý Hâm Thư ở sau khi nghe được câu này, sắc mặt trở nên hơi không tự nhiên.
"Chị nhớ tới em đã từng nói không thích mang đồng hồ." Âm thanh của Quý Hâm Thư có chút thấp, cô cụp mắt, tầm mắt rơi vào trên cổ tay của Quý Thanh Cừ, tay nắm lấy trong vô ý nắm chặt.
"Ngô, kỳ thực hiện tại cũng không làm sao yêu thích rồi, thế nhưng hắn tặng cũng tặng rồi, em nếu như không đeo hắn sẽ không vui, lại nói đồng hồ này nhìn cũng không tệ lắm." Quý Thanh đem cổ tay nhấc lên, ở dưới ngọn đèn nhìn mặt đồng hồ, lúc này mới phát hiện bởi vì kim cương quá nhiều, dẫn đến thời gian đều có chút không thấy rõ rồi.
Quý Thanh Cừ cảm thấy chiếc đồng hồ đeo tay này có hoa không quả, trình độ của nhà thiết kế không ra sao.
Nhìn động tác của nàng, phát hiện nàng tựa hồ rất yêu thích đồng hồ này, con ngươi của Quý Hâm Thư tối sầm, gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay của Quý Thanh Cừ, con ngươi đen nhánh lập loè cực lực sự phẫn nộ đè nén.
"Nếu như em yêu thích đồng hồ, chị cũng có thể mua tặng cho em." Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, tầm mắt trước sau rơi vào trên cổ tay kia của Quý Thanh Cừ.
Quý Thanh Cừ nếu như cẩn thận để nhìn cô, là có thể phát hiện toàn thân của Quý Hâm Thư đều đang nhẹ nhàng run rẩy.
"Không cần đâu tỷ, có một cái là đủ rồi, có thêm cũng phiền toái." Quý Thanh Cừ vốn không có khái niệm thời gian, Nhận lấy đồng hồ này cũng là bởi vì Trương Minh.
Nàng không thích đeo dồng hồ, so với đồng hồ đeo tay càng yêu thích loại hình trang sức lắc tay, đương nhiên cũng sẽ không dùng cái Quý Hâm Thư tặng nữa.
Quý Hâm Thư yên tĩnh ngồi ở đó, đem mỗi cái vẻ mặt và động tác của Quý Thanh Cừ nhìn ở trong mắt.
Trên người nàng mang theo lười biếng và mê ly sau khi say, cặp con mắt màu hổ phách kia bị kim cương của đồng hồ đeo tay phản xạ ra một tầng ánh sáng.
Nàng cười đến rất ưa nhìn, tựa hồ đang nhớ lại người tặng chiếc đồng hồ đeo tay này.
Quý Hâm Thư nhẹ nhàng siết chặt hai tay, cô muốn nói cái gì, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng, chỉ còn dư lại trầm mặc.
"Tỷ, buổi tối ngày mai chị có rảnh không?" Quý Thanh Cừ bỗng nhiên mở miệng, Quý Hâm Thư mất tập trung "Ừm" một tiếng, căn bản không chú ý tới nàng đến cùng hỏi cái gì.
Quý Thanh Cừ nghe xong, bỗng nhiên ôm đến, dựa ở trên bả vai cô.
Đột nhiên xuất hiện cái ôm kêu lại ý thức của Quý Hâm Thư, lúc này cô mới chú ý tới, trên người Quý Thanh Cừ ngoại trừ mùi rượu, còn có một cỗ mùi vị nàng chưa từng có.
Đó là một mùi nước hoa hương thoang thoảng nam nhân mới có, là mùi vị thuộc về người khác.
"Thanh Cừ..
Em.." Quý Hâm Thư cảm thấy trong lòng đau xót, cô mím môi, ở vào thời điểm này vậy mà sinh ra mấy phần cảm giác vô lực.
Cô kỳ thực rất muốn nói với Quý Thanh Cừ, không nên tới gần người khác, chỉ lưu lại chính mình ở bên cạnh có được hay không, nhưng lời nói này, bây giờ còn không thể nói.
"Tỷ, buổi tối ngày mai cùng nhau ăn cơm đi, Trương Minh, chính là bạn trai trước đó em nói, hắn luôn muốn gặp mặt chị." Quý Thanh Cừ căn không nhận ra được khác thường của Quý Hâm Thư, nàng tựa ở bả vai cô, nói qua an bài của ngày mai.
Kỳ thực bản thân nàng ngược lại là đối với chuyện đem Trương Minh giới thiệu cho Quý Hâm Thư không quá nóng lòng, nàng từ đầu đến cuối cảm thấy nói chuyện yêu nhau là chuyện của hai người, chính mình không muốn gặp người nhà của Trương Minh, kỳ thực cũng không nghĩ quá nhiều để Trương Minh gặp Quý Hâm Thư, dù sao tỷ tỷ nhà mình là rất bận rộn.
Không biết làm sao Trương Minh luôn nhắc đến, nàng nghĩ tùy ý ăn một bữa cơm cũng không sao, thì an bài xuống.
"Em rất muốn chị gặp hắn sao?" Quý Hâm Thư không trả lời mà hỏi lại, cô cực lực áp chế chính mình run rẩy, thậm chí là có chút bối rối từ trên ghế sa lông né ra.
Quý Thanh Cừ cũng đứng dậy theo, mờ mịt nhìn bóng lưng của Quý Hâm Thư.
Nàng luôn cảm thấy, dáng vẻ của tỷ tỷ hình như không vui vẻ thế nào.
"Cũng không có đâu, tỷ tỷ nếu như không có thời gian.."
"Chị sẽ đi." Quý Hâm Thư nói xong, cũng không quay đầu lại tiến vào gian phòng, cô đóng cửa lại vào phòng tắm, ánh đèn sáng ngời đem tư thái giờ khắc này của chính mình chiếu lên rõ rõ ràng ràng.
Người ở trong đó khóe mắt hiện ra đỏ tươi không bình thường, trong đôi mắt là căm hận và tham lam đầy đến cơ hồ sắp tràn ra.
Ở vừa rồi, Quý Hâm Thư rất sợ chính mình đối mặt với Quý Thanh Cừ thêm một giây, không nhịn được đem miệng của nàng bịp lại, để nàng đừng nói bất cứ một chữ nào có liên quan với nam nhân kia.
Cô chán ghét Thanh Cừ như vậy, chán ghét nàng luôn miệng nói chuyện không có quan hệ gì với chính mình, nói về người không có quan hệ gì với chính mình.
Nghĩ đến ngày mai gặp mặt, Quý Hâm Thư bỗng nhiên cười lên, nếu Thanh Cừ để cho mình gặp hắn, chính mình thì xem thử hắn rốt cuộc là như thế nào.
Sau khi Quý Thanh Cừ tắm xong, dựa vào men say của chất rượu, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Ở sau khi nàng ngủ không lâu, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, Quý Hâm Thư để trần chân, mềm nhẹ lại cẩn thận từng tí một đi tới.
Sắc mặt của cô có chút trắng bệch tiều tụy, trên người là váy ngủ sợi bông màu trắng.
Quý Hâm Thư đứng trước cửa, nghe tiếng hít thở đều đều của Quý Thanh Cừ, đứng ở bên giường nàng.
Không giống như lúc trước, Quý Hâm Thư rất rõ ràng cảm giác được điểm này.
Thanh Cừ qua lại quá nhiều bạn trai, thế nhưng không có một lần sẽ cho Quý Hâm Thư cảm giác bất an như vậy.
Thanh Cừ chưa bao giờ mang bất kỳ người đàn ông nào tới gặp mình, quà của những người kia tặng nàng, chỉ cần là nàng không thích, cho dù nàng nhận lấy cũng sẽ không mang theo bên người.
Nhưng bây giờ, trên cổ tay Thanh Cừ là cái đồng hồ đeo tay xấu xí kia, bộ dáng của nó không có xứng chút nào với Thanh Cừ, thì như con người Trương Minh này, hắn căn bản không xứng đi ở bên cạnh Thanh Cừ.
Quý Hâm Thư quỳ ở trên giường, cô vươn tay ra, yêu thương lại nhu thuận xoa xoa gò má của Quý Thanh Cừ, lại theo bờ vai của nàng trượt tới cánh tay, cuối cùng đi tới chỗ cổ tay.
Quý Hâm Thư đưa tay ra, đem đồng hồ đeo tay kia lấy xuống, khinh thường vứt ở bên giường, lại nhu thuận đem cổ tay của Quý Thanh Cừ nâng lên, nhìn dấu vết phía trên bị đồng hồ đeo tay lưu lại.
Quý Hâm Thư cúi đầu hôn lên nơi đó, một lần lại một lần hôn lấy những dấu vết bị đè kia, thì như muốn đem những dấu vết kia đều hôn đi, để tâm lại thành kính.
Cổ tay của Quý Thanh Cừ khôi phục, lúc này Quý Hâm Thư mới dừng lại động tác, nắm lấy cổ tay của Quý Thanh Cừ đờ ra.
Trong cặp con ngươi đen kia dần dần có sóng lớn, từ từ biến thành điên cuồng và tham lam.
"Thanh Cừ, tỷ tỷ chán ghét người khác chạm em, một cái cũng không được, em không nghe lời nữa, tỷ tỷ thì phải phạt em rồi."
Hết chương 12
Edit: Happy new year 2021
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook