[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 266: Người cười cuối cùng

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Jerry, Hàn Mai Mai gằn từng chữ: "Tôi nói -- anh không thể bầu Da Da Hạ, một khi cậu ta chết trong trò chơi, tất cả người chơi coi như xong."

Hàn Mai Mai vốn dĩ không muốn nói chuyện này cho Jerry.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Bởi vì cô ý thức được, cho dù Jerry biết Vương Tiểu Minh là Da Da Hạ, hắn cũng sẽ không bầu cho Ám Dạ.

Vì bảo đảm Vương Tiểu Minh có thể sống sót, Hàn Mai Mai nói thẳng: "Tôi nghĩ anh cũng biết việc tổ chức Địa Ngục gϊếŧ hại người chơi ở thế giới Hiện Thực phải không?"

Jerry chần chừ gật đầu.

Hàn Mai Mai nhìn Jerry, giọng điệu càng thêm lạnh lùng, "Ám Dạ đang ngồi bên cạnh anh, chính là thành viên của tổ chức Địa Ngục, hiện tại anh đã hiểu vì sao hắn lại muốn nhằm vào Da Da Hạ rồi chứ?"

Đầu óc Jerry trống rỗng, nhịn không được phản bác: "Không có khả năng!"


Hắn thừa nhận, Ám Dạ thoạt nhìn có hơi quái dị, nhưng đối phương quả thật đã ra tay giúp đỡ mình.

Cho nên hắn mới đành đem phiếu bầu cho Vương Tiểu Minh.

Nhưng hiện tại, Hàn Mai Mai lại nói cho hắn, Vương Tiểu Minh chính là Da Da Hạ.

Cũng trong nháy mắt này, hắn mới hoảng hốt nhận ra vì sao hắn luôn cảm thấy không thích hợp.

Đó là bất kể phương diện gì, Hàn Mai Mai đều kém Da Da Hạ trong lời đồn quá xa.

Phảng phất như hai người.

Nhưng lúc này, cảm giác không hợp kia đã biến mất, bởi vì người chơi tên Vương Tiểu Minh này càng có cảm giác tương tự Da Da Hạ hơn một chút.

Và điều làm Jerry không thể chấp nhận là, người từng giúp đỡ mình, sao có thể là thành viên của tổ chức tà ác kia chứ.

Tuy hắn nghe nói tổ chức Địa Ngục đã bị huỷ diệt.

Nhưng kỳ thật vẫn còn không ít thành viên của tổ chức này đang âm thầm gϊếŧ chết người chơi tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, mục đích là vì giảm bớt số người cạnh tranh.


"Nhưng, nhưng mà Ám Dạ đã cứu tôi, nói không chừng hắn bị bắt gia nhập tổ chức này, đây không phải ý của hắn." Jerry nhịn không được tìm lý do giải vây cho Ám Dạ.

Hàn Mai Mai cười lạnh vài tiếng, "Anh khiến tôi thật thất vọng, vậy cho nên, anh vẫn tính toán bầu chọn Vương Tiểu Minh? Đối phương cũng giúp anh rất nhiều lần, xem ra anh đều đã quên sạch."

Trái Kiwi ngồi bên cạnh nhìn đến sốt ruột, cũng mở miệng nói: "Anh có nghĩ tới việc lúc này hắn có thể xuống tay với Vương Tiểu Minh, vậy sau đó thì sao, có thể đến phiên anh không đây?"

Jerry cứng họng không trả lời được.

Hắn hoảng hốt một chút.

Đúng vậy, Vương Tiểu Minh cũng từng giúp mình rất nhiều lần, vì sao mình nhất định phải thiên vị Ám Dạ.

Hơn nữa, Ám Dạ vốn có thể không bầu Vương Tiểu Minh.

Mọi người đều có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này.


Nhưng hiện tại mọi chuyện thành ra như vậy, hoàn toàn là do Ám Dạ cố ý một tay thúc đẩy.

Người của tổ chức Địa Ngục thích nhất là để người chơi tàn sát nhau, hắn không còn cách nào thuyết phục mình rằng Ám Dạ là người tốt, bị buộc bất đắc dĩ phải vậy nữa.

Quan trọng nhất là, Vương Tiểu Minh làm sai cái gì đâu?

Nghĩ đến đây, Jerry thanh tỉnh lại, vô cùng may mắn mình vẫn chưa bầu cho Vương Tiểu Minh.

Ám Dạ dựa lưng lên ghế trên, dù bận vẫn ung dung chống cằm nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, tươi cười, "Quả nhiên tôi không đoán sai, cậu chính là Da Da Hạ, thật hối hận không gϊếŧ chết cậu ngay tại chung cư......"

Jerry căng thẳng trong lòng.

Hắn mơ hồ ý thức được mục đích Ám Dạ cứu mình không phải xuất phát lòng tốt, đồng thời lại cảm thấy vô cùng thắc mắc.
Vì sao.... Ám Dạ có vẻ hoàn toàn không sợ chết như vậy, sao lại có người không sợ chết chứ...

Tất cả thành viên đều ngồi an tĩnh, cứ như không hề nghe thấy nội dung các người chơi vừa thảo luận với nhau.

Hạ Nhạc Thiên nghe Ám Dạ nói những lời này, mày chợt nhíu lại.

Không đúng.

Phản ứng này của Ám Dạ không giống như bị lệ quỷ ngụy trang.

Trừ khi lệ quỷ có thể hấp thụ ký ức trong đầu người chơi, nếu không thì, người ngồi ở chỗ kia căn bản không phải là lệ quỷ!!

Mà là người chơi chân chính.

Nhưng cảnh tượng lúc trước cậu nhìn thấy thì phải giải thích như thế nào?

Vì sao không thể nhìn rõ mặt của Ám Dạ giống hệt như các thành viên khác?

Hạ Nhạc Thiên lại chợt nghĩ tới lát nữa phải tiến hành trò chơi trốn tìm, quy tắc là yêu cầu thành viên bị bầu chọn có câu chuyện không hấp dẫn nhất đóng vai "Quỷ", sau đó tìm kiếm những người còn lại.
Quy tắc của trò chơi trốn tìm trong hiện thực là "Quỷ" tìm "Người" trốn, một khi tìm được sau thì coi như thành công, "Người" bị tìm được sẽ trở thành "Quỷ", tiếp tục tìm kiếm "Người" tiếp theo.

Nhưng vấn đề là, trò chơi lần này tên là vũ hội mặt nạ.

Thành viên nơi này ngoại trừ người chơi ra thì đều là quỷ, nếu như quỷ bị chọn làm "Quỷ" tìm kiếm người trốn.

Trò chơi trốn tìm này còn chơi được nữa sao?

Không đúng.

Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ý thức được một tin tức quan trọng hơn, đó là vì sao các thành viên nhất định phải chọn người chơi để sắm vai "Quỷ"?

Rõ ràng là dù Ám Dạ không cố ý quấy rối, những thành viên này vẫn sẽ lựa chọn một người chơi làm "Quỷ".

Chẳng qua Hạ Nhạc Thiên tương đối xui xẻo bị Ám Dạ theo dõi, cho nên mới xảy ra một loạt tình huống thế này.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, đột nhiên rùng mình.

Cậu biết cái bẫy trong trò chơi giấu ở đâu rồi!

Kỳ thật manh mối và nhắc nhở đều được giấu trong bốn chữ [Vũ hội mặt nạ], nếu cậu đoán không sai, vũ hội này có vài bẫy rập nguy hiểm.

Cái thứ nhất chính là kể chuyện xưa. Nếu có người chơi kể sai chuyện xưa, bị phát hiện thân phận thật sự là người, sẽ lập tức kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ.

Còn bẫy rập thứ hai.

Nó cũng liên quan đến phần kể chuyện thứ nhất.

Mặc kệ người chơi kể chuyện xưa xuất sắc đến đâu, những thành viên này vẫn sẽ chọn một người người chơi làm quỷ, sau đó để con quỷ giả này đi tìm trốn "Người".

Cho dù mười lăm thành viên sắm vai người sống có tính cách khác nhau, nhưng bản chất của chúng nó vẫn là quỷ.
Nói cách khác.

Nếu bọn họ muốn sống sót, thì người phải sắm vai "Quỷ" để tìm "Người" cần phải là người sống chân chính mới được.

Cũng chính là người chơi.

Sau đó, người chơi bị tìm được sẽ trở thành "Quỷ giả" tiếp tục tìm kiếm "Người" trốn.

Nhưng một khi người chơi tìm thấy "Người" do thành viên sắm vai mà không phải là người chơi, vậy thành viên này sẽ khôi phục thân phận, trở thành lệ quỷ thật sự, không cần tuân thủ quy tắc trò chơi trốn tìm.

Nếu lệ quỷ tìm được các thành viên khác, trò chơi vẫn sẽ tiếp tục tiến hành.

Nhưng nếu nó tìm thấy người chơi, chỉ sợ sẽ kích phát cơ hội gϊếŧ người ngay lập tức.

Bởi vì người chơi là "Người sống" thật sự.

Điều kiện được thỏa mãn.

Lệ quỷ sẽ gϊếŧ chết người chơi, sau đó tiếp tục tìm kiếm "Người" tiếp theo.
Cứ như vậy, người chơi hoàn toàn không có cơ hội lật ngược tình thế.

Thẳng đến khi tiếng chuông vang lên báo hiệu vũ hội mặt nạ kết thúc, mười lăm lệ quỷ sẽ bắt đầu đại khai sát giới, thẳng tay gϊếŧ chết toàn bộ người chơi có mặt trong lâu đài cổ.

Nhưng trước đó, Hạ Nhạc Thiên còn một việc phải xác định.

Bởi vì Trưởng Phòng đã từng xác định rằng, chỉ cần người chơi có thể kiên trì đến khi vũ hội mặt nạ kết thúc thì coi như nhiệm vụ hoàn thành.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn phía người chủ trì, "Tôi có thể hỏi một việc không?"

Người chủ trì hiếu kỳ nói: "Đương nhiên có thể, không biết ngài muốn hỏi cái gì?"

Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi muốn biết trò chơi trốn tìm sẽ nào sẽ kết thúc."

Bởi vì trò chơi trốn tìm có thể lặp đi lặp lại vô hạn, nhưng trò chơi nào cũng phải có hồi kết......
Hạ Nhạc Thiên có chút lo lắng vào thời điểm vũ hội mặt nạ kết thúc, tất cả lệ quỷ đang ngụy trang thành người sẽ xé bỏ mặt nạ, tha hồ gϊếŧ chóc.

Người chủ trì cười giải thích: "Khi tiếng chuông giữa đêm vang lên, trò chơi trốn tìm sẽ kết thúc, vũ hội mặt nạ cũng sẽ hoàn toàn đặt dấu chấm câu."

Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, "Cả ơn."

"Không có gì." Người chủ trì cười đáp.

Hàn Mai Mai nghe Hạ Nhạc Thiên và người chủ trì đối thoại, trong mắt hiện lên chút khó hiểu, ngay sau đó cũng lâm vào trầm tư.

Ám Dạ vẫn cười cười, nghiêng đầu nói: "Vẫn chưa bầu phiếu sao?"

Những lời này kéo lực chú ý của mọi người về.

Jerry nghe vậy thì trở nên khẩn trương, đắn đo một hồi rồi quyết định.

Vì sao hắn nhất định phải chọn giữa Ám Dạ và Da Da Hạ chứ, hắn hoàn toàn có thể làm theo Trái Kiwi, trực tiếp bầu một thành viên khác là được.
Tuy biết mục đích của Ám Dạ không đơn giản, nhưng hắn vẫn không thể chủ động làm hại một người chơi khác.

Nghĩ đến đây, Jerry nói: "Tôi, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi giống Trái Kiwi, chọn......"

"Anh cần phải bầu tôi." Hạ Nhạc Thiên chợt mở miệng cắt ngang lời Jerry, vẻ mặt trầm ổn đáng tin.

Tất cả thành viên đều nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, lộ ra biểu tình khó hiểu.

Mà Hàn Mai Mai giật mình suýt nữa đã đứng phắt dậy, may mà kịp thời phản ứng ngồi vững, giọng điệu lạnh lùng che giấu chút gấp gáp, "Vương Tiểu Minh, cậu có biết cậu đang nói gì hay không?"

Hạ Nhạc Thiên không muốn Ám Dạ nhận ra điều gì, bèn không để ý đến Hàn Mai Mai, thẳng tắp nhìn về phía Jerry, "Đem phiếu bầu cho tôi."

Jerry sợ tới mức lắp bắp nói: "Cậu, cậu nói giỡn à?"

Ai cũng biết sắm vai quỷ trong trò chơi trốn tìm nhất định rất nguy hiểm, sao còn có người lại chủ động muốn làm quỷ?
Hàn Mai Mai thấy Hạ Nhạc Thiên không để ý đến mình, chợt ý thức được cái gì, nhìn Hạ Nhạc Thiên một cái thật sâu, trong lòng đã có quyết sách.

Cô không tin Da Da Hạ đứng đầu bảng xếp hạng lại không biết làm quỷ rất nguy hiểm.

Trừ khi......

Trừ khi cậu ta đã nhận ra gì đó, cho nên mới làm ra hành động như vậy.

Nghĩ vậy, Hàn Mai Mai lập tức đứng về phía Hạ Nhạc Thiên, nhìn Jerry nói: "Đem phiếu bầu cho Da Da Hạ."

Jerry lắp bắp: "Nhưng, nhưng mà......"

"Không nhưng mà, nhanh lên!!" Hàn Mai Mai gằn giọng.

Trái Kiwi nhìn đến ngây người, nhưng cô tin tưởng Hàn Mai Mai vô điều kiện, cũng nói theo: "Bọn họ thông minh hơn chúng ta nhiều, anh cứ làm theo những gì bọn họ nói là được."

Lúc này Jerry mới do dự gật đầu, chỉ vào Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi, tôi bầu cậu ta."

Nói xong lại bổ sung thêm một câu, "Đây là cậu bảo tôi chọn, tôi thật sự không muốn làm vậy đâu."
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng.

Thực tế thì cậu cũng không biết mình đoán có đúng không, nhưng đây là con đường duy nhất mà cậu phân tích ra được, chuyện tới nước này chỉ có thể đánh cược một phen.

Ám Dạ híp mắt nhìn chăm chú Hạ Nhạc Thiên, "Không hổ danh là người đứng đầu Bảng Xếp Hạng, tôi coi thường cậu rồi."

Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn Ám Dạ, ý cười không đạt đến đáy mắt, "Xem ra anh cũng đã đoán được?"

"Vậy thì thế nào, tôi vẫn chậm hơn cậu một bước." Ám Dạ nói tới đây, nụ cười trên mặt hoàn toàn tắm ngúm, đôi mắt hiện lên vẻ âm trầm cùng tàn nhẫn, nhẹ giọng nói: "Nhưng cũng không quan trọng, kế tiếp phải xem ai là người có thể cười đến cuối cùng......"

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương