[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
-
Chương 264: Tàn sát lẫn nhau
Nếu không làm rõ chuyện này, Hạ Nhạc Thiên lo lắng sẽ còn người chơi trúng chiêu, sau đó bị một lệ quỷ khác mạo danh thân phận.
Nhưng trọng điểm là, tất cả thành viên trong lâu đài cổ tử vừa tròn mười lăm người, lệ quỷ giả làm Ám Dạ chui ra thừ chỗ nào chứ?
Chẳng lẽ lệ quỷ này chính là Trưởng Phòng thần long thấy đầu không thấy đuôi kia?
Hạ Nhạc Thiên lại phủ định phỏng đoán này.
Lý do này vẫn không đầy đủ, hơn nữa, nếu lại có người chơi bị gϊếŧ, Trưởng Phòng không thể tiếp tục giả mạo một người chơi khác.
Tuy năng lực của lệ quỷ rất đáng sợ.
Nhưng trong thế giới Trò Chơi này, có lẽ nhóm lệ quỷ đều không có khả năng quỷ dị kia, nếu không thì Thi Đấu Xếp Hạng lần này sẽ khó hơn mức độ mà nó nên có rất nhiều.
Điều này quá vô lý.
Bên cạnh đó, còn có một việc khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy khó hiểu.
Dù nhìn đối phương lúc nào cũng cười cà chớn không để ý chuyện sống chết, nhưng cũng không nên ngu ngốc đến mức chủ động chịu chết.
Nhưng chuyện không có khả năng này lại xảy ra.
Ám Dạ lại là người chơi đầu tiên bị lệ quỷ khai đao, mà còn bị gϊếŧ ngay bên người Hạ Nhạc Thiên, nguyên nhân và cách chết đều không rõ.
Thậm chí từ đầu đến cuối Hạ Nhạc Thiên chưa từng phát hiện Ám Dạ khác thường, nếu không phải vì ngũ quan nhạy bén, có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm đen...
Chỉ sợ đến bây giờ Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa biết chuyện này.
Vị trí kia, vừa lúc là chỗ ngồi của Ám Dạ.
Đối phương nhìn chằm chằm cậu làm gì?
Chẳng hắn đã nhận ra cái gì rồi? Hay là...... Con quỷ này sau khi gϊếŧ chết Ám Dạ, mục tiêu kế tiếp chính là cậu?
Mặc dù trong đầu nghĩ đến chuyện này, nhưng ngoài mặt Hạ Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, không hệ lộ ra chút kinh hoảng thất thố nào.
Ngay sau đó, cảm giác bị nhìn chằm chằm kia biến mất.
Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng chớp mắt, trong lòng càng cảm thấy quái dị.
Cùng lúc đó, đã đến lượt Jerry kể chuyện.
Đầu óc Jerry trống rỗng, lắp bắp nửa ngày vẫn không nói được câu mở đầu hoàn chỉnh, tất cả thành viên đột nhiên nghiêng người về phía trước, lộ ra gương mặt tái nhợt trắng xanh dưới ánh nến mờ nhạt.
Dưới áp lực bị mười mấy người nhìn chằm chằm, Jerry khẩn trương không ngừng đổ mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhẹp, ngập ngừng lắp bắp: "Tôi, tôi muốn kể một câu chuyện, cũng, cũng là do người bạn của tôi nói cho tôi."
Nghe hắn bắt đầu kể chuyện xưa, tất cả thành viên mới chậm rì rì nghiêng trở về, giấu gương mặt trong bóng tối.
Chính Jerry cũng không biết nên kể chuyện gì, chỉ là trong giây phút sống chết ngay trước mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một câu chuyện ma thật lâu trước kia đã nghe qua.
Thậm chí có một đoạn thời gian hắn sợ đến không ngủ ngon được.
Đúng lúc có thể kể.
"Người đàn ông này có một cô bạn gái rất xinh đẹp, nhưng mà, nhưng mà cuối cùng hắn ta lại vứt bỏ cô ấy, sau đó cô ấy, cô ấy nhảy lầu tự tử."
Jerry nhớ lại nội dung phía sau, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ: "Trước lúc chết cô ấy còn nói ngày đầu thất sẽ về tìm hắn báo thù, nên hắn ta rất sợ hãi."
Jerry nuốt nước miếng, càng kể càng cảm thấy sởn tóc gáy, cảm thấy việc mình kể chuyện ma trong thế giới thần quái hoàn toàn là hành vi tìm đường chết.
"Sau đó người này cực kỳ sợ hãi, bèn tìm đại sư bắt quỷ hỗ trợ, đại sư nói nữ quỷ nhảy lầu chết, sẽ duy trì trạng thái một giây trước khi chết kia, kêu hắn trốn dưới giường, quỷ sẽ không tìm được hắn, lúc đó sẽ bỏ đi."
"Hắn làm theo, đến ngày đầu thất thì trốn dưới đáy giường, nghe thấy âm thanh thịch thịch thịch, giống như có thứ gì đó đang nhảy lại đây, hắn rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến lời nói của đại sư bắt quỷ, hắn lặng lẽ xốc khăn trải giường lên, trộm nhìn ra bên ngoài."
"Ai ngờ, đầu của nữ quỷ lại nằm nghiêng trên đất, trợn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông dưới giường, còn nói đã nhìn thấy hắn!!!! Hoá ra khi nữ quỷ nhảy lầu, phần đầu rơi xuống đất trước tiên, người đàn ông hét lên thảm thiết, sau đó, sau đó câu chuyện kết thúc."
Tuy biết đây chỉ là chuyện xưa, nhưng vẫn khiến Jerry tê cả da đầu, da gà nổi lên hết.
Câu chuyện này dù qua nhiều năm vẫn không giảm uy lực, khủng bố vô cùng.
Người chủ trì lại vỗ tay, nói: "Câu chuyện này tuy rất ngắn, nhưng không thể không nói nó khá xuất sắc, khó trách ngài muốn chuẩn bị lâu như vậy."
Lâu đài cổ lại sáng đèn.
Mọi người đều cùng vỗ tay.
Jerry đột nhiên thở hộc ra, cả người nháy mắt thả lỏng suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, lau mồ hôi nói: "Còn may, còn may."
Cuối cùng hắn cũng qua được cửa này.
Tuy Trái Kiwi không biết kế tiếp sẽ là ai kể chuyện, nhưng cũng thay Jerry thở nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng cảm thấy khẩn trương sợ hãi.
Cô cũng phải kể một câu chuyện khủng bố mới thoát nạn.
Nhưng câu chuyện mà Jerry kể cô đã đọc qua nhiều lần ở trên mạng, điều này giúp cô ý thức được mình không cần bịa đặt một câu chuyện khủng bố khác.
Cô có thể làm giống Jerry, trực tiếp bê nguyên một câu chuyện thần quái nào đó để đối phó là được.
Rất nhanh, một câu chuyện khủng bố khá nổi danh hiện lên trong đầu cô......
Người chủ trì nhìn quanh một vòng, dò hỏi: "Có ai muốn là người tiếp theo kể chuyện xưa không?"
Trong đó có một thành viên giơ tay, "Để tôi kể, tuy rằng câu chuyện này không quá xuất sắc, nhưng đây tuyệt đối là chuyện tôi làm --" hắn hơi khựng lại, "Nhầm, tuyệt đối là chuyện xưa hay nhất mà tôi từng nghe."
Người chủ trì gật đầu, "Vậy mời ngài biểu diễn."
Ánh đèn lại tối sầm xuống.
"Tôi muốn kể câu chuyện có tên là quỷ thắt cổ......"
Sau khi chuyện xưa kết thúc, người chủ trì vẫn vỗ tay như những lần trước, khen ngợi hết lời: "Vô cùng xuất sắc, tôi rất thích câu chuyện của ngài."
"Vậy người tiếp theo -- là ai đây?" Người chủ trì hỏi lại.
Hàn Mai Mai nói: "Tôi kể."
Người chủ trì mỉm cười gật đầu, "Vị tiểu thư này, xin mời."
Hàn Mai Mai trực tiếp cải biên nhiệm vụ thần quái lần trước, dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại.
Kể xong, người chủ trì vẫn vỗ tay khen ngợi một phen, sau đó lại một mời một thành viên giơ tay kể chuyện xưa.
Trái Kiwi biên tập lại nội dung câu chuyện, tại vòng kế tiếp đã gom đủ dũng khí mở miệng: "Tôi, tôi chuẩn bị xong câu chuyện rồi."
Người chủ trì nói: "Mời bắt đầu."
Trái Kiwi kể một về một đoàn người lên núi gặp tuyết lở, trong đó có một cô gái nghe những người khác báo rằng bạn trai cô đã tử vong, bèn ngồi trong lều trại một mình khóc lóc thương tâm, không ngờ bạn trai đã chết lại đột nhiên trở về, kéo cô chạy ra bên ngoài.
Đối mặt với bạn gái đang hoảng sợ, người bạn trai dùng giọng điệu hốt hoảng nói: "Lúc tuyết lở, mọi người đều đã chết hết, chỉ có anh sống sót!!! Bọn họ đều là quỷ!!!"
Bạn gái hoảng sợ trừng to mắt.
Rốt cuộc ai mới là quỷ?!!!
"Tôi, tôi kể xong." Trái Kiwi khẩn trương nhéo góc áo, theo bản năng nhìn người chủ trì.
Người chủ trì cười khen: "Lại là một câu chuyện vô cùng xuất sắc, nhiều câu chuyện xuất sắc như vậy, khiến tôi bắt đầu chờ mong giai đoạn bỏ phiếu."
"Vậy ai là người tiếp theo?"
Một thành viên khác giơ tay, bắt đầu kể chuyện xưa.
Chờ tất cả thành viên đều kể xong, Hạ Nhạc Thiên mới bắt đầu kể chuyện, "Câu chuyện mà tôi muốn kể cũng liên quan đến Quỷ Không Đầu, chuyện xảy ra trên một chuyến xe lửa, một nam thanh niên đang ăn đồ vật, đột nhiên đứa trẻ ngồi ghế bên cạnh lại khóc nháo đòi ăn chocolate......"
"...Nhân viên tàu đứng trước cửa WC, biểu tình quỷ dị, nam thanh niên nhận ra điều khác thường, sau đó -- cậu ta phát hiện đầu của nhân viên tàu đã bị đổi đi, bao gồm ký ức cũng bị đánh tráo."
Hạ Nhạc Thiên sửa chữa lại nội dung phía sau, kết cục câu chuyện là Quỷ Không Đầu gϊếŧ chết toàn bộ người tên tàu.
Bởi vì câu chuyện này kể từ góc nhìn của lệ quỷ.
Sau khi kể xong, người chủ trì vỗ tay, nói: "Quả thật rất xuất sắc, đặc biệt là tình tiết nhân viên tàu là quỷ, làm người khác cảm thấy khá bất ngờ."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Cảm ơn, tính cách người này của anh rất thú vị."
Người chủ trì nghe vậy thì cười càng thêm nhiệt tình, khiêm tốn nói: "Cũng vậy cũng vậy, tính cách người này của ngài cũng rất thú vị."
Hạ Nhạc Thiên lập tức lộ ra nụ cười hiểu rõ mà không nói ra.
Trò chơi kể chuyện kết thúc, người chủ trì nói: "Kế tiếp là giai đoạn bầu phiếu, chọn ra câu chuyện không hấp dẫn nhất, người kể chuyện phải đóng vai lệ quỷ trong trò chơi tiếp theo."
"Mọi người có thể dùng ngón tay chỉ người mình chọn, tôi sẽ tiến hành thống kê công bố đáp án."
Hạ Nhạc Thiên và Hàn Mai Mai liếc mắt nhìn nhau, không tùy tiện bầu phiếu.
Trái Kiwi dĩ nhiên không dám tự mình làm chủ, cũng duy trì im lặng.
Về phần Jerry, hắn theo bản năng nhìn về phía người chơi, lựa chọn im lặng xem biến.
Khu tất cả thành viên đang tự hỏi nên chọn ai, Ám Dạ chợt vươn ngón tay, cười tủm tỉm chỉ vào Hạ Nhạc Thiên, nói: "Tôi cảm thấy câu chuyện mà cậu kể không quá xuất sắc, cậu sẽ không giận tôi chứ?"
Ngón tay Hạ Nhạc Thiên khẽ co lại.
Quả nhiên, lệ quỷ đang ngụy trang thành Ám Dạ này, nó thật sự theo dõi mình.
Vì tự bảo vệ mình, Hạ Nhạc Thiên cũng nhanh chóng chỉ vào Ám Dạ, cười lạnh: "Thật khéo, tôi cũng cảm thấy câu chuyện anh kể cũng không xuất sắc."
Ám Dạ mỉm cười, vẻ mặt có chút gì đó khiến người khác sởn tóc gáy, "Thật có ý tứ......"
Hàn Mai Mai biến sắc, quay phắt lại nhìn Ám Dạ, "Anh có biết anh đang làm gì không?"
Co không nghĩ tới Ám Dạ lại chọn thời điểm mấu chốt này để xuống tay với Vương Tiểu Minh, rõ ràng là muốn đẩy Vương Tiểu Minh vào chỗ chết.
Đây là lần đầu tiên cô sinh ra cảm xúc ảo não hối hận, sớm biết như vậy thì lúc ở chung cư nên gϊếŧ chết Ám Dạ mới đúng.
Ám Dạ cười tủm tỉm đáp: "Không phải là tự do bầu phiếu sao, Hàn tiểu thư, cô như vậy có hơi quá mức nha? Cũng không thể vì cô và Vương Tiểu Minh có quan hệ tốt, nên mới nghiêng về phía cậu ta vô điều kiện chứ?"
Trái Kiwi không rõ vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng người chơi tàn sát nhau khiến cô cảm thấy bất an, lo lắng kéo tay áo Hàn Mai Mai, "Làm sao bây giờ?"
Hàn Mai Mai lạnh lùng chỉ vào Ám Dạ, "Nếu anh đã nói như vậy, tốt thôi, tôi bầu anh."
Hạ Nhạc Thiên liếc mắt nhìn chằm chằm Ám Dạ, đột nhiên cảm thấy nghi hoặc.
Theo lý mà nói, Ám Dạ đã bị lệ quỷ gϊếŧ chết.
Mà Ám Dạ đang ngồi ở chỗ này chỉ là lệ quỷ giả mạo, nhưng vấn đề là, nhìn kiểu gì cũng thấy lệ quỷ cực kỳ giống Ám Dạ chân chính, không lộ chút sơ hở nào.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook