[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
-
Chương 254: 4 tuổi
Lầu một.
Lầu hai.
Lầu 3......
Đám người theo Hàn Mai Mai dẫn đầu đang đi lên cầu thang.
Đi đến cầu thang lầu 3, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên bị tay vịn hấp dẫn, còn chưa mở miệng nhắc nhở thì Hàn Mai Mai đã tự dừng lại, quan sát tay vịn cầu thang.
Cô phát hiện màu của tay vịn có chút đen, tự hỏi vài giây, cô ngồi xổm xuống dùng khăn ướt xoa xoa, mặt trên thình lình xuất hiện vết đỏ sậm.
Cô ngửi một chút, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn.
Là mùi máu.
Nói như vậy, thang bộ của lầu 3 chính là địa điểm người kia tử vong.
Những người khác dò hỏi Hàn Mai Mai phát hiện cái gì.
Hàn Mai Mai nói ngắn gọn: "Trên tay vịn có vết máu, những người kia có thể đã chết ở cầu thang bộ"
Trái Kiwi tê cả da đầu, sợ hãi buông tay vịn ra.
"Tiếp tục đi." Hàn Mai Mai đứng lên nói.
Những người khác cũng đuổi kịp.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Đông...
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Đông...
Hàn Mai Mai chợt dừng bước.
Trái Kiwi cũng dừng lại, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Hàn Mai Mai không nói chuyện, cũng không quay đầu lại.
Trái Kiwi càng thêm bất an, theo bản năng muốn quay đầu dò hỏi người chơi khác, Hàn Mai Mai đột nhiên lên tiếng: "Đừng quay đầu."
Trái Kiwi cứng đờ, đôi môi cũng sợ đến run rẩy.
Lúc này cô mới nhớ tới người dân tiểu khu kia đã từng nói qua một câu, đó là tuyệt đối đừng quay đầu lại, bởi vì quay đầu lại sẽ chết.
Phía sau Trái Kiwi là Hạ Nhạc Thiên, cậu cảnh giác nghiêng tai như đang nghe cái gì đó.
Hàn Mai Mai tiếp tục bước đi, dồn hết sự chú ý lên tiếng bước chân, sau đó tính nhẩm số lượng, lúc bước lên một bậc thang thì cô dừng lại, bình tĩnh tự thuật: "Nhiều hơn một tiếng bước chân."
Jerry nghe vậy thì hoảng loạn vô cùng.
Bởi vì hắn là người đi cuối cùng, nếu thật sự đúng như Hàn Mai Mai nói, trong thang bộ nhiều hơn một tiếng bước chân.
Vậy chẳng phải là...... Phía sau hắn có một lệ quỷ đi theo!!!!
Tất cả lông tơ trên người Jerry dựng đứng lên, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy sau lưng mình lạnh căm căm, giống như có thứ gì đó thổi khí vào lưng hắn.
Không phải là con quỷ kia chứ?
Ý thức được điểm này, chân Jerry nháy mắt mềm nhũn, phải bám vào tay vịn cầu thang mới đứng nổi.
"Vậy phải làm sao bây giờ..." Jerry hoảng loạn hỏi.
Hàn Mai Mai hơi nhíu mày, nói: "Không được quay đầu lại, chúng ta tiếp tục đi lên lầu 4."
"Nhưng, nhưng phía sau tôi có --" Jerry hoảng hốt nói, hắn càng lúc càng cảm thấy rét run, nói không chừng con quỷ kia đang chuẩn bị gϊếŧ tay.
Hạ Nhạc Thiên cũng bước theo sau.
Trên mặt Ám Dạ vẫn treo nụ cười ôn hòa, nhìn chằm chằm sau lưng Hạ Nhạc Thiên, nhanh chóng đuổi theo.
Hai chân Jerry nhũn ra, thấy tất cả mọi người đi mất thì càng hoảng hốt.
Người chơi đi lẻ rất dễ bị lệ quỷ tấn công.
Nghĩ đến đây, Jerry cắn răng theo sau, ép mình không được nghĩ đến lệ quỷ phía sau nữa.
Chỉ cần không quay đầu lại thì sẽ không sao cả.
Lẩm bẩm mãi trong lòng, Jerry chạy nhanh theo sau mọi người, tiếng bước chân quanh quẩn trong thang bộ, phát ra âm thanh nặng nề.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Đông.
Jerry suýt nữa chân nọ vướng chân kia ngã xuống, hắn thật sự nghe thấy phía sau có một tiếng bước chân khác.
Con quỷ kia còn đi theo mình!
Jerry vội vàng đỡ tay vịn chạy lên trên, nhanh chóng đuổi kịp bốn người phía trước.
Đến lầu 4.
Hàn Mai Mai lập tức đánh giá bốn cửa phòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trước phòng 444, tuy lúc này mọi người đều đã đến hành lang, nhưng không ai dám quay đầu lại xem.
"Hình như cửa bị khóa lại, làm sao bây giờ?" Trái Kiwi nhỏ giọng hỏi.
Hàn Mai Mai nghe vậy lập tức thử xoay tay nắm cửa.
Âm thanh kẽo kẹt vang lên.
Cửa mở......
"Không khóa cửa sao..." Trái Kiwi ngạc nhiên.
Mọi người đều vây quanh cửa phòng, Jerry vẫn nghi thần nghi quỷ đứng một chỗ, luôn cảm thấy con quỷ kia đang kề sát sau lưng mình.
"Vào xem." Hàn Mai Mai nói.
"A? Thật sự muốn vào sao?" Trái Kiwi chần chừ.
Jerry không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, vội nói: "Không đi vào thì làm sao điều tra nguyên nhân, chúng ta mau vào đi, tôi sợ muốn chết rồi đây."
Hàn Mai Mai đẩy cửa vào trong, rèm trong phòng trong bị đóng kín mít, đang là ban ngày mà lại tối tăm mù mịt.
Hàn Mai Mai thử sờ soạng vách tường, sau đó bật công tắc đèn.
Trong phòng lập tức sáng lên.
Mọi người lần lượt vào nhà, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Jerry kề sát lưng vào vách tường, cuối cùng cũng hung hăng thở phào một hơi.
Tiếng bước chân kia biến mất rồi.
Phòng 444 vô cùng hỗn độn, trên sô pha chất đầy quần áo, sàn nhà đầy dấu chân và các loại đồ ăn đóng hộp.
"Chúng ta chia nhau tìm manh mối đi." Ám Dạ thấy Hàn Mai Mai và Hạ Nhạc Thiên không nói gì, bèn lên tiếng trước.
Hàn Mai Mai đi vào phòng ngủ chính, Trái Kiwi cũng theo sát phía sau.
Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, đi về phía quầy TV trong phòng khách, thử xem trong ngăn tủ có tìm được manh mối nào không.
Ám Dạ thì đi vào phòng ngủ phụ.
Jerry vẫn dựa sát vách tường, không dám lộ phần lưng ra bên ngoài, dù sao những người khác cũng đang tìm manh mối, thiếu một người cũng không sao.
Sau một phen tìm tòi.
Hàn Mai Mai mở máy tính trong phòng ngủ chính lên, ngón tay khớp xương rõ ràng nhảy múa trên bàn phím, vẻ mặt chăm chú nhìn màn hình.
Trái Kiwi nhìn các số hiệu kỳ quái phức tạp hiện lên trên màn hình, cảm thấy không hiểu ra sao, cũng không dám quấy rầy Hàn Mai Mai, bèn quay đầu tiếp tục điều tra manh mối trong phòng.
Hạ Nhạc Thiên tìm được ảnh chụp chủ nhân căn phòng trong ngăn tủ, nhìn vài giây đã buông xuống, đẩy ra một cửa phòng khác, bên trong có không ít tạp vật chất đống.
Phòng rất nhỏ, có lẽ là phòng chứa tạp vật.
Hạ Nhạc Thiên cau mày quan sát toàn bộ phòng, giấy dán tường màu vàng có chút nhăn, giống như bị chủ nhà cuống quít dán lên, có chỗ còn không dán xong, lộ ra vách xi măng xám xịt.
Hạ Nhạc Thiên lại lui ra ngoài nhìn thoáng qua màu sắc và kiểu dáng của giấy dán tường trong phòng ngủ chính.
Giấy dán tường ở phòng khách, phòng bếp cùng với phòng ngủ chính, khống giống giấy dán tường màu vàng trong phòng tạp vật.
Hiển nhiên là sau này mới được dán lên.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, lập tức quay lại phòng tạp vật, bước lên đẩy những món gia cụ vướng víu rồi xé rách giấy dán tường, lộ ra vách xi măng màu xám.
Quan trọng nhất là, trên vách tường xi măng có vẽ một ít hình ảnh kỳ quái bằng bút màu, Hạ Nhạc Thiên xé rách toàn bộ giấy dán tường--
Động tĩnh bên Hạ Nhạc Thiên quá lớn, khiến cho người chơi khác chú ý.
Ám Dạ đi vào đánh giá vách tường, nụ cười trên mặt càng thêm mở rộng, "Thảo nào màu sắc giấy dán tường không giống nhau, hóa ra là muốn che giấu mấy hình vẽ này."
Hạ Nhạc Thiên nhìn Ám Dạ, sau đó tiếp tục xem hoa văn trên vách xi măng.
Người vẽ tranh có lẽ vẫn là một đứa trẻ vài tuổi, hình vẽ cũng rất đơn giản, một ít ngôi nhà nhỏ và mặt trời, còn có bãi cỏ xanh và vài đóa hoa.
Mà một vách tường khác lại vẽ một cô bé nhỏ tuổi thắt hai bím tóc, mặc một chiếc váy đỏ nằm trên mặt đất, vẻ mặt như đang khóc, mà bên cạnh lại có một người đàn ông há to miệng cười quái dị, đôi tay vừa dài vừa vặn vẹo, tóm lấy tay cô bé.
Bên cạnh cô bé còn vẽ một ít chấm đỏ.
Mà hình vẽ còn lại là một người đàn ông đang đứng trên thang lầu há to miệng cười, giữa những bậc thang có một cô bé bị rớt đầu nằm đó.
Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên trở nên khó coi.
Hình vẽ này......
Trừ cái này ra, trên tường còn vẽ một cái bánh kem, cắm bốn cây nến nhỏ, viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Nhớ mẹ, muốn về nhà.
Hạ Nhạc Thiên suy ngẫm, bốn cây nến?
Là nói cô bé đã bốn tuổi sao?
Lại liên quan đến số 4.
Lầu 4 phòng 444, cùng với cô bé vẽ những hình ảnh quái lạ này, vừa vặn đón sinh nhật 4 tuổi.
Hết thảy chỉ là trùng hợp, hay đây là manh mối đường sống trò chơi đưa ra?
Hạ Nhạc Thiên không tìm thấy bất kỳ đồ vật nào liên quan đến bé gái nhỏ tuổi, cả căn phòng chỉ toàn là vật phẩm của người đàn ông độc thân.
Vậy thì những hình ảnh này từ đâu ra?
Sao cô bé kia có thể tiến vào căn phòng này, cô bé có liên quan gì đến cái chết của chủ nhà không?
Đúng lúc này.
Trái Kiwi đột nhiên chạy ra nói: "Hàn Mai Mai nói cô ấy đã tìm được một ít manh mối, mọi người mau qua xem."
Hạ Nhạc Thiên lập tức đi vào phòng ngủ chính, ngồi xuống đối diện với máy tính trước mặt Hàn Mai Mai: "Cô phát hiện cái gì?"
Hàn Mai Mai nói: "Tôi khôi phục dữ liệu máy tính đã bị xóa, tìm thấy một thư mục có lẽ liên quan đến nhiệm vụ lần này."
Nói xong lại nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Cậu phát hiện manh mối gì?"
Hạ Nhạc Thiên đáp: "Vách tường trong phòng tạp vật có những hình vẽ của một bé gái 4 tuổi, trong đó có vẽ một người đàn ông tươi cười quái dị, dường như đang dâʍ ɭσạи cô bé."
Vẻ mặt Hàn Mai Mai hơi biến đổi, sau đó lại nói: "Tôi biết rồi, cậu nhìn nội dung này đi."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Có lẽ là chủ nhà viết cái này trong lúc khẩn trương hoảng loạn, nội dung có chút đứt quãng.
[Nó đã trở lại! Nhất định là nó đã trở lại.]
[Làm sao bây giờ, có phải nó muốn gϊếŧ mình không, là nó đáng chết, nó đáng chết!!]
[Không được, mình không thể tiếp tục ở chỗ này, nhưng mình không thể đi, bằng không bí mật sẽ bị phát hiện.]
[Sao trên tường lại xuất hiện mấy hình vẽ chết tiệt này, nhất định là nó âm hồn bất tan, vẫn muốn gϊếŧ mình!!]
[Đều do nó, sao cứ muốn chạy ra ngoài, mình không phải cố ý đẩy nó xuống lầu, vì sao nó cứ đuổi theo mình không bỏ, vì sao --]
Nội dung phía sau đột nhiên bị cắt đứt, Hạ Nhạc Thiên xem xong thì hỏi Hàn Mai Mai, "Chỉ có những nội dung này thôi sao?"
"Phải, thư mục này đã bị xóa bỏ, có lẽ là sợ bị phát hiện điều gì đó." Hàn Mai Mai nói.
Ám Dạ đứng ngay bên cạnh, xem xong nội dung thì nhếch miệng cười, "Hóa ra là vậy......"
Trái Kiwi cũng không biết tại sao...
Rõ ràng người tên Ám Dạ này vẫn luôn cười ôn hòa, làm người khác dễ sinh hảo cảm, nhưng cố tình cô lại cảm thấy sợ hãi người này.
Trực giác này thật không thể hiểu được, nhưng mỗi lần nó đến đều kịp thời cứu cô thoát khỏi hiểm cảnh.
Cho nên cô mới liên tục theo sát Hàn Mai Mai, không dám tiếp xúc với Ám Dạ.
Ám Dạ bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Trái Kiwi, ghé sát vào hỏi: "Cô sợ tôi sao..."
Trái Kiwi giật mình a một tiếng, hoảng loạn lắp bắp: "Tôi, tôi không có."
Hàn Mai Mai lập tức nhìn chằm chằm Ám Dạ, "Cách xa cô ấy một chút."
Ám Dạ có chút tiếc nuối lùi lại, nhún vai: "Không cần khẩn trương như vậy, tôi sẽ không làm chuyện xấu với tiểu thư xinh đẹp này đâu."
Trái Kiwi vội vàng chạy ra phía sau Hàn Mai Mai, vô cùng cảm động níu lấy góc áo đối phương.
Quả nhiên chị gái đối với mình là tốt nhất.
Hu hu.
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng Ám Dạ, "Nghe lời nói vừa rồi của anh, có vẻ như đã biết chuyện này là thế nào?"
Ám Dạ gật đầu, càng cười vui vẻ: "Không chỉ tôi...... Có lẽ Vương Tiểu Minh tiên sinh cũng đã đoán được đầu đuôi mọi chuyện đúng không? Dù sao cậu cũng là một người chơi thông minh mà."
***
Editor: Bận thi, học bù đầu bù cổ, mình chỉ tranh thủ thời gian nghỉ để edit nên sẽ lâu đăng chương mới ( ≧Д≦)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook