[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
-
Chương 222: Buff
Nhưng tin tức tốt là, mục tiêu của con quỷ kia có vẻ không phải là người chơi, mà là những người dân địa phương.
Cho nên việc Hạ Nhạc Thiên phải làm lúc này, là cố gắng chạy đến phòng chủ nhà, tìm được những bức ảnh đó.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lập tức nói với đám Trần Đỉnh: "Thừa dịp này, mọi người mau tìm chỗ trốn đi, tôi đi lấy ảnh chụp."
Trần Đỉnh biết tốc độ và phản ứng của Hạ Nhạc Thiên đều nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nếu mình một hai đòi đi theo Hạ Nhạc Thiên, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, bèn nhanh chóng nói: "Được, tôi biết rồi, cậu yên tâm."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, trước khi đi lại đem bùa vàng của mình giao cho Trần Đỉnh, "Thứ này cho anh."
Cậu biết Trần Đỉnh cũng không có nhiều điểm Sinh Tồn, nhất định sẽ thiếu thốn đạo cụ.
Bùi Anh cũng khuyên nhủ.
Hạ Nhạc Thiên lại rất kiên trì: "Cái này cho anh, tôi có biện pháp tự bảo vệ mình, còn không bằng để nó lại cho anh, chúng ta không chỉ đồng đội, mà còn là bạn bè."
Lúc này Trần Đỉnh mới không từ chối, gật đầu, "Vậy cậu mau đi đi, tôi dẫn bọn họ chạy trốn."
Hạ Nhạc Thiên xoay người chạy đi.
Bốn người thương lượng một lát, chuẩn bị đi qua chung cư thứ nhất để trốn tránh, nếu con quỷ kia đang ở chung cư thứ tư, vậy nói cách khác, chung cư thứ hai và thứ tư là nơi nguy hiểm nhất.
Hạ Nhạc Thiên đã chạy đến phòng nữ chủ nhà, xông thẳng về phía ngăn tủ đặt ảnh chụp, bên trong đặt vài bức ảnh, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng lật xem, càng thêm khẳng định ngọn nguồn mọi chuyện rất có thể xuất phát từ ảnh chụp.
Câu hỏi đặt ra là...
Làm thế nào để ngăn cản lệ quỷ gϊếŧ người?
Hạ Nhạc Thiên nhớ tới bóng quỷ ở lầu 5, nó là thủy quỷ đã gϊếŧ những cư dân mấy ngày trước sao?
Vì thủ pháp gϊếŧ người cả hai con quỷ này hoàn toàn không giống nhau.
Hơn nữa, bóng quỷ kia gϊếŧ người trong quỷ dị, đặc biệt là những cư dân bị gϊếŧ chết, tử trạng khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chợt, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên dừng lại trên bức ảnh trong tay.
Chẳng lẽ......
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng lấy ra ảnh chụp thu vào không gian lúc trước, sau đó tìm bức ảnh Trần Lộ Lộ và con quỷ kia, không chút do dự xé nát.
Bức ảnh sau khi bị xé nát sau, cực kỳ giống với tử trạng của người người dân bị gϊếŧ chết.
Không đúng...
Như vậy vẫn không thể giải quyết điều kiện gϊếŧ người của thủy quỷ, Hạ Nhạc Thiên tự hỏi mãi, quyết định xé nát tất cả bức ảnh còn lại, nói không chừng làm vậy có thể giải trừ cơ hội gϊếŧ người.
Cậu đã không còn cách nào khác.
Sau khi xé vụn toàn bộ ảnh chụp, Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức vào trò chơi nhắn tin với Trần Đỉnh, dò hỏi tình huống bên đó thế nào, đặc biệt là Trần Lộ Lộ.
Bên chỗ Trần Đỉnh hẳn là vẫn an toàn, bởi vì không đến vài giây cậu đã nhận được tin nhắn của Trần Đỉnh gửi đến.
[Kênh đội] [Nâng Một Ngụm Rượu: Bên chỗ tôi tạm thời an toàn, Trần Lộ Lộ cũng không có vấn đề gì.]
Hạ Nhạc Thiên thở phào một hơi, xem ra hành động xé nát ảnh chụp có thể là đường sống chính xác.
Nói như vậy, xem như nguy cơ đã được giải trừ.
Không đúng!
Nếu thật sự giải trừ được nguy cơ, vậy hiện tại cậu nên nhận được tin nhắn nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ mới đúng.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lại chạy đến chỗ cửa sổ, nhìn chăm chú về phía cổng tiểu khu.
Màn nước ngoài cổng tiểu khu vẫn còn, nói cách khác nguy cơ vẫn chưa được hóa giải, điều kiện gϊếŧ người của lệ quỷ -- rất có thể còn đang vận hành.
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên trở nên khó coi.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ cậu lại đoán sai?
Nhưng trực giác nói cho cậu biết, xé ảnh chụp tuyệt đối là đường sống chính xác, không lý nào lại vậy.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt quay đầu, đột nhiên đối diện với một gương mặt trắng bệch!!!!
Tình huống này quá mức đột ngột.
Lông tơ Hạ Nhạc Thiên dựng đứng, thiếu chút nữa bật thốt lên hai chữ đờ mờ, giây tiếp theo đã đưa chân đá con quỷ này ra xa.
Lệ quỷ lảo đảo lui về phía sau 1 mét, gương mặt trắng bệch lập tức trở nên lành lạnh quỷ dị.
Cùng lúc đó, Hạ Nhạc Thiên cũng cảm giác được sức lực của mình đang trượt dốc không phanh, suýt chút nữa không đứng vững được.
Quỷ trong thế giới Trò Chơi là sự tồn tại vô địch không thể chống lại, nếu ở Hiện Thực, Hạ Nhạc Thiên còn có thể đánh tay đôi với nó một trận.
Nhưng ở trong trò chơi, cậu làm vậy chẳng khác nào chịu chết.
Hạ Nhạc Thiên vội vàng lấy ống thép từ Không Gian Bao Vây, mượn thứ này chống đỡ cơ thể đang lảo đảo sắp ngã, sắc mặt cũng tái nhợt.
Con quỷ này chính là bóng quỷ gϊếŧ người ở lầu 5, nhìn ở khoảng cách gần Hạ Nhạc Thiên mới phát hiện sở dĩ con quỷ này đen như mực là do trên người rậm rạp rong rêu, dòng nước trở nên càng đặc sệt không khe hở.
Vừa nhìn lướt qua cứ tưởng là bóng đen.
Tiếng nước tí tách nhỏ thành một vũng trên sàn nhà.
Hạ Nhạc Thiên lập tức lộp bộp trong lòng, bóng quỷ này là người bạn trai bị Trần Lộ Lộ gϊếŧ chết sao?
Cùng lúc đó, lệ quỷ chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt lộ ra màu xanh lục quỷ dị, máy chụp hình trong ngăn kéo chợt tỏa ra ánh sáng xanh, con quỷ kia giống như nhận được mệnh lệnh, xông về phía Hạ Nhạc Thiên tấn công.
Cả người Hạ Nhạc Thiên căng chặt, một dòng chữ phóng ra ngay trước mắt:
[Đập nát camera!!!]
Camera?!!
Đầu óc Hạ Nhạc Thiên chuyển một vòng, lập tức ý thức được: Bug đang nấp trong camera.
Khó trách ảnh chụp lại trở thành điều kiện gϊếŧ người, nguyên nhân không phải là ảnh chụp, mà là camera kia!
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không kịp động vào camera, bởi vì con quỷ kia đã vọt tới trước mặt cậu.
Hạ Nhạc Thiên móc bùa vàng dán đập lên người con quỷ kia.
Nhưng bùa vàng bốc cháy trong chớp mắt, bị Bug trên người lệ quỷ làm mất hiệu lực, móng tay sắc nhọn của lệ quỷ lập tức xuyên thấu bụng Hạ Nhạc Thiên, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.
Hạ Nhạc Thiên run lên, cắn răng dồn hết lực lượng đá bay con quỷ kia, bàn tay đang cắm trong bụng cậu cũng bởi vậy mà rút ra theo, làm cậu suýt nữa hét thành tiếng.
Đau.
Rất đau...
Hạ Nhạc Thiên lảo đảo khụy xuống, nhưng lúc này cậu vẫn không hô tên Thích Lệ Phi, mà là lấy sinh cơ hoàn từ Không Gian Bao Vây, vội vàng nuốt vào.
Trong nháy mắt nuốt xuống, sinh cơ hoàn lập tức chữa khỏi toàn bộ vết thương trên người Hạ Nhạc Thiên, đồng thời cũng khôi phục sức lực của cậu lên đỉnh điểm.
Nhưng vẫn không đủ.
Sức mạnh của con quỷ quá lớn.
Mà dòng chữ năng lượng cao nhắc nhở trước mắt Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên biến mất, trong lòng Hạ Nhạc Thiên lập tức hoảng hốt, không ngờ giây tiếp theo cậu phát hiện hai tay mình lại phát ra ánh sáng xanh tương tự.
Đây là gì?
Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc tròn mắt.
Ngay sau đó trước mắt lại hiện lên dòng chữ lập loè:
[Ba giây! Cậu chỉ có ba giây.]
Ba giây sao?
Tuy không biết bàn tay vàng của mình vì sao lại khiến đôi tay của mình có màu xanh, nhưng lại cho mình ba giây để phản kích.
Mắt Hạ Nhạc Thiên vụt qua một tia sáng, nghiêng người chạy tới ngăn tủ.
Có vẻ như camera trong ngăn tủ đã nhận ra nguy hiểm, ánh sáng xanh lục bắt đầu lập loè điên cuồng, bóng quỷ cũng bối rối theo, vội vàng xông tới ngăn cản Hạ Nhạc Thiên.
Trong khoảnh khắc móng vuốt lệ quỷ sắp hạ xuống lưng Hạ Nhạc Thiên, cậu cắn răng quay người vung bàn tay đã được thêm buff sức mạnh, cùng lệ quỷ cứng đối cứng.
Một tiếng vang thật lớn phát ra.
Lệ quỷ lập tức bị đánh lui về phía sau mấy mét, ánh sáng xanh trên tay Hạ Nhạc Thiên cũng ảm đạm, qua ba giây thời gian, ánh sáng xanh biến mất, Hạ Nhạc Thiên cũng cảm giác được sức lực của mình biến mất hơn phân nửa, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.
Cũng may lúc này cậu đã đến trước ngăn tủ, lập tức cầm lấy camera đập mạnh xuống đất.
Cho dù bị Bug bám vào thì camera cũng vẫn chỉ là camera, bị nện mạnh xuống đất lập tức chia năm xẻ bảy, ánh sáng xanh cũng khuếch tán thành vầng sáng, sau đó nhanh chóng bay vào cơ thể Hạ Nhạc Thiên.
Bug biến mất.
Ánh sáng xanh trong đôi mắt quỷ cũng biến mất theo, lệ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, nháy mắt biến thành một bãi nước bẩn chứa vài cọng rong rêu.
Nguy cơ giải trừ.
Hạ Nhạc Thiên ngồi dưới đất thở hổn hển, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cậu chậm rãi cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng giống như sóng gầm biển cuộn.
Hạ Nhạc Thiên cảm giác được sau khi mình hấp thu Bug thì sức mạnh tăng lên rất nhiều, loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, nhưng lại rất chắc chắn.
Lúc nãy vì được buff thêm ánh sáng xanh trên tay mà dẫn đến cơ thể suy yếu, sau khi hấp thu Bug thì lập tức khôi phục trạng thái đỉnh cao.
Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ hồi lâu, bàn tay vàng bí ẩn trên người cậu, có phải...... cũng là một loại Bug không?
Giống nhau đều là ánh sáng màu xanh lục?
Chẳng qua ánh sáng trên người mình lại biến thành thiết bị gian lận hoặc phụ kiện hỗ trợ trong trò chơi...
Mà loại ánh sáng xanh khác, lại trở thành mối nguy hiểm cho người chơi, đồng thời cũng phá hư quy tắc trò chơi, bởi vậy bị trò chơi phán định là Bug cần phải loại trừ.
Mọi chuyện đều rõ ràng.
Nhưng những ánh sáng xanh này vốn là cái gì?
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi lấy điện thoại ra, gửi tin cho Trần Đỉnh.
[Kênh Đội] [Da Da Hạ: Đi xem cổng tiểu khu.]
[Kênh Đội] [Nâng Một Ngụm Rượu: Được.]
Từ đầu tới đuôi, Trần Đỉnh đều không hỏi nguyên nhân, trực tiếp thi hành mệnh lệnh của Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên lấy đồ ăn vặt ra bổ sung thể lực, đồng thời cũng chải vuốt suy nghĩ của mình.
Xem ra, xé ảnh chụp thật sự là đường sống chính xác.
Chẳng qua vì lệ quỷ bị Bug bám vào, mới khiến biện pháp này không có hiệu quả, có thể nói, nếu không phải vì mình có bàn tay vàng, chỉ sợ nhiệm vụ lần này sẽ kết thúc bằng diệt đoàn.
Sau khi Hạ Nhạc Thiên giải quyết Bug, lệ quỷ dĩ nhiên sẽ biến mất theo bức ảnh bị Hạ Nhạc Thiên xé nát lúc trước.
Nhiệm vụ kết thúc.
Qua năm phút, Trần Đỉnh gửi tin nhắn đến.
[Kênh Đội] [Nâng Một Ngụm Rượu: Màn nước ngoài cổng tiểu khu đã biến mất, chỉ cần ra ngoài thì có lẽ nhiệm vụ sẽ kết thúc.]
[Kênh Đội] [Nâng Một Ngụm Rượu: Cậu ở đâu, tôi tới tìm cậu.]
Có lẽ Trần Đỉnh đã ý thức được bên phía Hạ Nhạc Thiên đã xảy ra chuyện, bằng không cũng không kêu hắn đi xem màn nước ngoài cổng tiểu khu.
Hạ Nhạc Thiên lập tức trả lời.
[Kênh Đội] [Da Da Hạ: Tôi không sao, tôi lập tức tới ngay.]
Ngay lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị đứng dậy rời đi, thế giới chợt yên lặng, cảm giác huyền diệu này làm Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, sau đó cậu thấy một lốc xoáy màu đen xuất hiện trong không khí, một người đàn ông xụ mặt đầy khó chịu đi từ bên trong ra.
Hạ Nhạc Thiên lập tức kinh hỉ, "Thích Lệ Phi, sao anh lại đến đây?"
Gặp được người mình thích, trong lòng như nở hoa.
Thích Lệ Phi không vui, hắn đi lên cố tình dùng sức xoa đầu Hạ Nhạc Thiên, một cổ lực lượng khuếch tán ra, đem chút suy yếu còn sót lại trên người Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn biến mất.
Hạ Nhạc Thiên hơi hoạt động cơ thể, có chút ngạc nhiên nói: "Hoá ra anh còn có loại năng lực này?"
Thích Lệ Phi nói: "Khi người chơi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, tôi không thể tùy tiện sử dụng năng lực phá hư cân bằng của thế giới này."
Hạ Nhạc Thiên chỉ muốn thỏa mãn lòng tò mò của mình, cũng không thấy câu trả lời của Thích Lệ Phi quá mức, dù sao Thích Lệ Phi là NPC trong trò chơi, hắn cũng có chỗ khó xử.
Cậu cũng không hy vọng Thích Lệ Phi cảm thấy tự trách vì chuyện này, bèn nói: "Hoá ra là vậy, nhưng quy tắc là quy tắc, an và em đều phải tuân thủ quy tắc, đúng không?"
Nói năng lộn xộn.
Nhưng Thích Lệ Phi vẫn nghe hiểu ý tứ của Hạ Nhạc Thiên, đáy mắt hiện lên chút ánh sáng, hắn nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Em không trách tôi không cứu em sao?"
Hạ Nhạc Thiên thành thật lắc đầu, "Không, nếu em là anh, có lẽ em cũng làm như vậy."
Chỉ là có lẽ thôi...
Nhưng câu sau không cần thiết nói ra.
Thích Lệ Phi nghe vậy thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại không biết vì sao lại khó chịu, hắn hỏi: "Tại sao không kêu tên của tôi?"
Đặc biệt là vào thời điểm nguy hiểm như vậy, vì sao vẫn không muốn kêu tên hắn.
Chỉ cần kêu tên hắn, hắn chấp nhận bỏ việc truy tìm Bug, ra tay cứu người yêu của mình.
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, vắt hết óc suy nghĩ một lúc mới nói: "Em không thể để anh phá hư quy tắc, nếu anh ra tay, lỡ như bị quy tắc trò chơi phát hiện thì làm sao bây giờ?"
Hơn nữa cậu còn có bàn tay vàng, hoàn toàn có cũng năng lực tự bảo vệ mình, đã như vậy, vì sao cậu còn muốn Thích Lệ Phi mạo hiểm tới cứu mình chứ.
Hoàn toàn không đáng.
Nhưng sau khi Thích Lệ Phi nghe được lời này, trong bụng lập tức toát ra một ngọn lửa vô danh, "Vậy em có biết chỉ cần thiếu chút nữa là em sẽ bị Bug gϊếŧ chết hay không?"
Lúc này hình như Thích Lệ Phi thật sự tức giận, cả người tỏa ra uy áp cuồn cuộn, làm da gà của Hạ Nhạc Thiên xông hết ra ngoài, cơ thể theo bản năng trốn về phía sau.
Khí thế Thích Lệ Phi chợt ngừng lại, ngay sau đó lại biến mất sạch sẽ, hắn hạ giọng xuống, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không khống chế được cảm xúc."
Hạ Nhạc Thiên tái nhợt cả mặt, miễn cưỡng cười: "Không sao, em biết anh chỉ là lo lắng cho em."
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook