Phàm Tiên Chi Lữ
-
Chương 106: Bị Tập Kích
- Khí thế thật mạnh.
Phạm Ngọc khẽ nhủ thầm. Đang chiến đấu cam go nhưng vẫn để tâm đến xung quanh. Cảm tri của hắn rất cường đại. Phạm vi lên đến cả dặm vuông.
Trong phạm vi đó Phạm Ngọc có thể cảm nhận được hết thảy từng dao động không nhỏ nhất. Thậm chí hắn có thể xem thấu quỹ tích của vũ kỹ đánh ra từ đó hiểu được cách vận dụng lực lượng.
Đối với Tiên nhân cái gọi xem qua là nhớ rất đơn giản. Nhất là đối với cách thức vận dụng lực lượng có phần thô sơ của nơi này. Linh hồn Tiên nhân mạnh mẽ vô song. Bọn họ coi trọng tham ngộ ý cảnh, chân nghĩa của đại đạo. Từ đó tu tập tìm tòi lực lượng gây dựng con đường tạo hoá của bản thân. Đạt tới mức tiến vào Hư Vô Vĩnh Hằng Ảo Diệu. Các pháp quyết tu luyện vì thế đều huyền ảo cao thâm vô cùng. Nếu so sánh độ phức tạp với mấy môn Võ Ta này thì như Bản Đồ vũ trụ và bản đồ Địa Cầu vậy.
Lúc đầu mới rơi xuống địa cầu, Phạm Ngọc đã dùng tiên thức càn quét khắp ngõ ngách. Tuy hắn không cố ý nhưng cũng lục lọi được rất nhiều bí ẩn trên hành tinh này. Bây giờ dù tinh không linh hồn bị giam cầm, lực lượng tiên nguyên của hắn chỉ sử dụng được một tia nhưng như vậy cũng rất lớn.
Ít ra theo tiêu chuẩn tu luyện của Địa Cầu, cấp Tinh Vân chưa thể có cảm tri như vậy.
Khi Công Chính đánh ra một chiêu Hùng Kê quyền bản thân Phạm Ngọc cũng cảm thấy rung động. Dù theo tiêu chuẩn của tiên nhân, uy lực như vậy cũng chỉ như phủi bụi nhưng khí thế mạnh mẽ kia lại không hề nhỏ bé.
Phạm Ngọc dường như nắm bắt được thứ gì đó.
Trong trận tỉ thí mang tính ép bức của trường Thăng Long với trường Cao
Lỗ, Nguyễn Đức Khoa thi triển chính là môn Võ Ta này. Tuy nhiên so với
Công Chính thì một trời một vực. Người trước chỉ đánh ra được cái lực lượng thô bạo. Còn người sau đã đánh ra cả linh hồn của môn võ này.
- Hùng Kê quyền.
Hét lớn một tiếng Phạm Ngọc cũng đánh ra một chiêu Hùng Kê quyền. Dựa vào tham ngộ của bản thân, quyền ý của hắn dung nhập khí thế miên viễn, uyển chuyển. Đánh ra một chiêu quyền này Phạm Ngọc cẩn thận cảm thụ tính chất đặc biệt của nó. Đồng thời hắn cũng thêm vào đó lực lượng của chính mình.
Hai tên Xuất Khoa tộc đối diện đồng thời xuất hiện tia sợ hãi. Bản thân bọn chúng đã nổi lên ý nghĩ né tránh nhưng hư ảnh Kim Kê to lớn kia lại khiến chúng dường như không tránh được. Mà một thoáng do dự này đã khiến chúng trả giá.
- Ầm! Ầm!
Tiếng quyền vang lên như núi đổ. Cùng lúc có hai hư ảnh Kim Kê sáng láng đáp xuống. Tiếp theo là thân hình chật vật của hai tên Xuất Khoa tộc bật ra va vào mấy mỏm đá. Máu tím văng khắp nơi.
Phạm Ngọc thu chiêu thoáng suy nghĩ.
Võ đạo, có chữ đạo thì không chỉ dung tục chỉ lực lượng công kích. Thưở sơ khai hỗn mang, nhân thần tề tụ, lực mạnh vô song, phá núi bạt rừng, bắt hung cầm quái thú bằng đôi bàn tay. Khi đó vẫn chưa có võ đạo. Chỉ đến khi đạo lý ra đời, súc tích trí tuệ qua nhiều thế hệ mới có. Sau đó là quãng lịch sử thần thoại. Về sau là đến thời kì của vũ khí lạnh rồi nóng rồi dần dần hoang phế.
Mấy môn Võ Ta tuy thô sơ nhưng ý cảnh ẩn giấu lại mang được nét hùng vĩ to lớn. Khi thi triển có khí thế của thần thoại chống trời ngăn sông phá núi. Bắt đầu từ khi tu luyện Cửu Long quyết đến giờ Phạm Ngọc dần ngộ ra điều đó.
Ở Phàm giới này, thật không ngờ đơn giản mà bao hàm nhiều như vậy. Cái này gọi tu chân sao?
Với lực lượng linh hồn vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong vài ngày, Phạm Ngọc đã tiêu hoá hết một lượng tri thức khổng lồ về Địa Cầu. Từ thời kì thần thoại đến thời đại bây giờ. Bao gồm cả con đường đạo lý tu tập xưa kia.
Tất nhiên có nhiều chỗ hắn không hiểu hết nhưng cũng dần sáng tỏ.
- Cửu Long quyền!
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Chỉ dừng lại suy nghĩ thoáng qua trong vài tích tắc thân thể Phạm Ngọc lại lao tới. Nhận được cảm ngộ từ Hùng Kê
Quyền, hắn mạnh mẽ đánh ra một quyền. Thất Long Cảnh uy vũ. Bảy con rồng gào thét nối nhau kéo tới theo quyền thế áp xuống.
- Ragggggggg!
- Raggggggg!
Trước đòn tấn công mang theo khí thế hùng hồn của Phạm Ngọc. Hai tên
Xuất Khoa tộc vừa mới bị thương hợp sức lại vẫn không thể ngăn cản. Thậm chí chúng cung nhau tạo ra một màn chắn sóng hấp dẫn cũng không ăn thua. Tấm màn chắn này bị bảy con rồng phá huỷ trong chốc lát. Tiếp theo thần lực bộc phát công phá thân thể chúng.
- Phụt!
Hai tên đồng thời phun ra máu tươi rồi ngã xuống. Khí tức sinh mạng nhanh chóng biến mất.
- Tử Vong khí?
Phạm Ngọc cảnh giác thốt lên. Một khí tức đối lập quen thuộc hấp dẫn hắn. Trên nhục thể của hai tên Xuất Khoa tộc đang mất đi sự sống kia, một loại khí tức vô hình sinh ra. Sau đó những khí tức mờ ảo này như bị một hấp lực không rõ cuốn nhanh về một nơi nào đó. Rất nhanh hai sinh mạng đã trôi qua.
"Xem ra có điều bí ẩn" Phạm Đại Tôn khẽ nhủ như vậy. Khí tức Tử Vong mỏng manh kia không đủ kích thích Tiên Nguyên của hắn nhưng hắn cảm nhận thấy nó rõ ràng.
Ngay cả khí tức tử vong khi đôi mắt màu bạc kia tiêu tán cũng chưa hẳn đã biến mất. Nó lẩn quất vô hình nơi nào đó. Nhờ vào cảm tri mạnh mẽ nên Phạm Ngọc có thể cảm thấy tuy không thật rõ ràng.
Theo tin tức ghi lại trong con chip Hùng Sơn đưa cho hắn, ba truyền thừa quan trọng nhất chỉ dành cho những kẻ được chọn nằm trong một nơi gọi là Tháp Tử Vong. Nó đến từ một vị cường giả bí ẩn, người hộ vệ của vua
Shan, một trong mười hai vị quân vương dưới trướng Chúa Tể Tử Vong.
Không biết Chúa Tể Tử Vong kia là dạng tu vi gì? Có liên quan thế nào đến Tử Vong pháp tắc? Tuy nhiên lúc này Phạm Ngọc cũng chưa thể lo đến những điều đó. Tu vi của hắn mới thuộc hạng chót của cái Vũ Trụ Thời
Không này mà thôi.
- Vù!
Một tên Xuất Khoa tộc lặng lẽ tiến lại. Bốn thanh đao tung ra những đòn rất hiểm vào những vị trí yếu hại.
Như có tiếng nước chảy, thân hình Phạm Ngọc lướt ra tránh thoát một chiêu này. Bộ pháp Nhu Thuỷ của hắn phát huy rất kỳ diệu.
- Hả?
Đang chiến đấu phía xa Công Chính cũng phải bất ngờ. Trên khuôn mặt nhàn nhã ung dung của hắn xuất hiện một tia rung động trước sự di chuyển của Phạm Ngọc.
Cái tên Nhu Thuỷ Bộ cũng không có gì xa lạ. Trong các tài liệu luyện võ cơ bản đều có ghi chép. Nó là một bộ thân pháp trong Sơn Thuỷ Kinh. Một bộ kinh thư rất lâu đời của phương Nam ghi chép những thần thoại về thời đại Sơn Thuỷ của Văn Lang xưa. Trong đó nổi tiếng nhất chính là trận chiến Sơn Tinh Thuỷ Tinh. Nó bao gồm rất nhiều môn võ công được coi là có xuất xứ từ hai vị Vương Thần này hoặc người xưa mô phỏng lại từ cuộc chiến của họ. Sơn Thuỷ quyền, Như Thuỷ Bộ, Thuỷ Thần quyết... là những võ công tiêu biểu trong đó.
Còn Sơn Tinh quyền nổi danh lại không nằm trong đó mà chính là một bản võ thư có từ thời Bách Việt, dòng giõi Sơn Tinh sau này lưu truyền lại.
Thực ra cái tên Nhu Thuỷ có ý nghĩa mềm như nước chảy. Tu luyện tới cấp cao thân thể rất mềm dẻo, di chuyển như dòng nước. Trong chiến đấu tránh né kỳ diệu khó đánh trúng. Mây trôi nước chảy chính là nói về nó.
Nhưng cũng chưa có ai có thể chính thức luyện nó tới mức đó cả. Nhục thể cốt cách chính là hạn chế vì dù mềm dẻo cỡ nào cũng có cực hạn và góc chết. Nhưng với Phạm Ngọc lại khác. Thân thể hắn chính là Ngọc thể, vốn là một dạng tiên thể linh diệu trong ngoài như một. Cơ thể hắn vì thế không hề tồn tại nhược điểm này. Như vừa rồi thân trên của hắn làm ra góc xoắn mà không gặp trở ngại nào cả. Đồng thời hai chân vẫn mạnh mẽ lướt ra.
Trong các thần thoại võ học hư cấu thời xưa làm được điều này chẳng khác nào thần tiên hoá phép. Ngay cả cái gọi thái cực của phương Bắc cũng không bằng.
Điều này làm Công Chính kinh ngạc vô cùng. Xem ra vị Thăng Long song hùng này cũng không thể xem nhẹ.
Bỗng nhiên sắc mặt Công Chính khẽ giật. Sau đó tia phẫn nộ hiện lên trong mắt hắn. Thân hình hắn lập tức như cơn gió di chuyển thoát ra khỏi vòng vây của ba tên Xuất Khoa tộc lao về một phía.
- Cẩn thận!
- Cẩn thận!
Phạm Ngọc ở cách đó không xa cũng đồng thời nhận ra nguy hiểm hét lên.
Hai chiến sĩ Vũ Thành Luân và Văn Quốc của Nam Bắc Hải Vân đang hợp sức chống lại ba tên Xuất Khoa tộc. Tình thế tuy không ác liệt nhưng giằng co rất mạnh. Cả hai bên đều đã có thương tích không nhẹ nhưng rõ ràng hai chiến sĩ trẻ của chiến đội chịu thiệt hơn. Ba tên Xuất Khoa tộc có ưu thế rất lớn.
- Ầm!
Hai người bọn họ đồng thời ra đòn chặn lại thế công của ba tên Xuất Khoa tộc. Cả hai người đều dùng vũ khí giống như cây côn nhưng nhọn ở hai đầu.
Ba tên Xuất Khoa tộc bị đánh bật ra nhưng không hề dừng lại. Chúng quyết tâm dồn ép đối thủ. Cả hai bên cùng lao vào nhau.
Bỗng nhiên tóc gáy của hai chiến sĩ trẻ dựng lên. Một cảm giác nguy hiểm tràn ngập. Họ thấy trước mắt loáng lên ánh sáng màu bạc.
- Phụp! Phụp! Phụp!
- Ầm! Hự!
Ba tên Xuất Khoa tộc bị thanh đao bạc xỏ xuyên qua đầu, chết không nhắm mắt. Hai chiến sĩ Nam Bắc Hải Vân dù tránh thoát chỗ yếu hại nhưng cũng bị đâm trúng. Máu tươi chảy ra ướt trang phục chiến sĩ của họ. Thân thể cả hai bay ra đập xuống mặt thung lũng Địa Trùng.
- Kim Ngân!!!
Hai bên chiến sĩ cùng Xuất Khoa tộc đang chiến đấu bỗng dừng lại. Tên thủ lĩnh Xuất Khoa tộc giận dữ thốt lên một tiếng. Sau đó ánh mắt hắn loé lên tia thù hận lớn lao. Đám Xuất Khoa tộc còn lại cũng giận dữ nhìn sang.
- Luân, Quốc!
Công Chính là người chạy tới trước tiên. Hắn vô cùng lo lắng hô lên sau đó rất nhanh nắm lấy hai người kiểm tra thương thế. Rất may cả hai tuy bị thương rất nặng nhưng không đến nỗi mất mạng. Đôi mắt của Công Chính bớt đi tia lo lắng song lại bùng lên lửa giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook