Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2447: Ngoại truyện

Tại một nơi nào đó ở cực Tây, có một cánh cửa đá nằm trên ngọn núi đứng sừng sững ở đó không biết bao nhiêu năm. 

Đột nhiên! 

- Phanh!

Một tiếng nổ vang trời, cánh cửa đá vỡ tung từ trong ra ngoài.

Vụn đá bắn đi tứ phía! Từ bên trong đám bụi vụn đá đó, một người thanh niên mặc trường bào màu xanh, vẻ mặt không lộ bất kỳ sắc thái tình cảm nào bước ra.

Người thanh niên này có làn da ngăm đen, khuôn mặt bình thường. Nhưng đôi mắt có thần dường như đôi mắt ấy có thể nhìn thấu mọi việc, đồng tử (con ngươi) mơ hồ lóe ra lam mang lưu chuyển bất định.

- Đây chính là thánh đường của Thiên Trúc Giáo đã biến mất hàng ngàn năm trước đó sao! Xem ra nơi này đã bị thời gian xói mòn, không còn được như xưa. Chỉ có điều không ngờ được rằng cấm chế bên ngoài lại vẫn còn rất lợi hại. Mặc dù đã mất đi hơn nửa hiệu lực nhưng cũng khiến ta phải tốn nửa ngày trời mới phá giải được.

Người thanh niên dừng lại trước cánh cửa đá đã bị nổ tung, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh quan sát, nhíu mày tự nói vài câu.

Đằng sau cánh cửa đá, rõ ràng là một gian mật thất rộng chừng ba mươi trượng. Ở giữa gian mật thất có một thạch quan (thạch quan bằng đá), phong cách cổ xưa. Xung quanh thạch quan là hơn mười Khôi Lỗi bị tàn phá không còn nguyên vẹn. Ngoài những con Khôi Lỗi không còn nguyên vẹn này ra thì trong mật thất không còn thứ gì khác.

Người thanh niên đứng ở trước cánh cửa trầm ngâm trong chốc lát. Hắn quay lại nhìn thạch quan bên trong mật thất, chậm rãi đi đến bên cạnh những con Khôi Lỗi kia. Với tạo nghệ Khôi Lỗi Thuật của hắn, chỉ liếc qua một cái là biết được những con Khôi Lỗi này không cách nào sửa chữa được. Cho nên hắn cũng không có chú ý nhiều đến những con Khôi Lỗi này.

- Nghe nói đây là nơi ẩn thân cuối cùng của Đại Diễn Thần Quân. Ở đây lại có một cỗ thạch quan, xem ra chuyện này cũng không phải là giả. Không có lửa làm sao có khói.

Người thanh niên thì thào một câu.

Đầu vai người thanh niên hơi di động một chút, thân hình của hắn biến mất không thấy gì nữa.

Sau một khắc, ở gần thạch quan xuất hiện hư ảnh nhàn nhạt. Thân hình người thanh niên lại xuất hiện.

Tay áo vung lên!

- Phốc!

Một cỗ kình phong thuận theo cái vung tay đó quét sạch những bụi bặm bám trên thạch quan. Tro bụi được quét sạch, trên nắp thạch quan xuất hiện những hoa văn chằng chịt.

Người thanh niên dò xét những hoa văn này trong chốc lát, lại yên lặng tính toán một hồi. Lùi về phía sau nửa bước, hai tay hắn giơ lên trước ngực, mười ngón tay nhanh chóng vận chuyển pháp quyết.

Trong chốc lát, đủ loại màu sắc hoa văn từ mười ngón tay của người thanh niên bay ra, cũng hóa thành những linh quang chui vào bên trong thạch quan.

- Ông ông!

Âm thanh vang lên.

Hoa văn trên nắp thạch quan tỏa sáng hào quang. Tầng tầng tia sáng bắn lên khoảng không phía trên thạch quan, đồng thời đẩy những linh quang kia ra khỏi thạch quan.

Người thanh niên thấy vậy liền nhíu mày. Hai tay lại tiếp tục huy động, một bàn tay đưa về phía vỗ xuống. Đồng thời người thanh niên mỉm cười nói:

- Chỉ là một vật chết mà cũng muốn ngăn cản ta sao?

Vừa dứt lời, không gian liền chấn động. Một cự chưởng màu xanh cao lớn gần trượng xuất hiện phía trên thạch quan, hung hăng vỗ xuống một cái.

- Oàng!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Những tia sáng toát ra từ hoa văn trên nắp thạch quan bị cự chưởng mạnh mẽ đánh tan. Thậm chí nắp thạch quan cũng bị ảnh hưởng, những vết nứt bắt đầu xuất hiện. Chỉ trong nháy mắt, nắp thạch quan vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Nắp thạch quan đã vỡ, những gì ở bên trong thạch quan cũng hiện ra trước mắt.

Người thanh niên tập trung tư tưởng suy nghĩ, đồng thời ánh mắt cũng nhìn vào trong thạch quan. Hắn bất chợt giật mình.

Trong thạch quan, ngoại trừ một Khôi Lỗi hình người màu xanh, có vóc dáng không khác gì một người trưởng thành ra thì không có bất kỳ thứ gì khác.

- Đây là....

Người thanh niên nhíu mày, đánh ra một chưởng.

- Vèo!

Khôi Lỗi hình người màu xanh trong thạch quan bất giác bay lên tiến đến gần người thanh niên.

Hắn cẩn thận kiểm tra Khôi Lỗi hình người màu xanh này.

Sau một lúc lâu, người thanh niên khẽ vung tay đẩy Khôi Lỗi hình người này vào bên trong thạch quan. Vẻ mặt lộ sự thất vọng rõ rệt. Hắn lẩm bẩm nói:

- Chỉ là hào nhoáng bên ngoài, căn bản không có tác dụng gì. Xem ra nơi này cũng không phải là nơi Đại Diễn Thần Quân tạo hóa. Chẳng nhẽ chuyến đi này của ta tay không mà về sao.

Nói xong những lời này. Người thanh niên quay người lại. Hắn muốn theo đường cũ rời khỏi mật thất. Nhưng ánh mắt của hắn vô tình nhìn về phía một con Khôi Lỗi cũ nát nằm ở một góc khuất. Nội tâm khẽ động, hắn cải biến chủ ý, đi qua đó kiểm tra.

Đại Diễn Thần Quân uy chấn Cực Tây hơn trăm năm, Khôi Lỗi Thuật cũng là thủ đoạn mà hắn am hiểu nhất.

Khôi Lỗi ở đây tuy không thể nào sử dụng được nữa nhưng bộ dáng con Khôi Lỗi nằm ở góc khuất kia lại bất đồng. Người thanh niên cảm giác được hắn có thể tìm được niềm vui ngoài ý muốn từ con Khôi Lỗi này.

Cánh tay vung lên, hơn mười con Khôi Lỗi xung quanh thạch quan bị thu vào trong Trữ Vật Thủ Trạc.

Thân hình người thanh niên chợt biến mất rồi lại xuất hiện bên cạnh con Khôi Lỗi cũ nát nằm trong góc khuất. Đây là một con Khôi Lỗi Cự Viên, khi nhìn thấy con Khôi Lỗi này, sắc mặt người thanh niên kinh biến!

Con Khôi Lỗi Cự Viên này vốn nằm im bất động ở đó, đột nhiên từ trong miệng bắn ra một mũi tên bảy màu. Bắn thẳng tới mi tâm của người thanh niên.

Hắn cả kinh, nhưng không hề bối rối. Cánh tay không nhanh không chậm vung lên, một tiểu thuẫn màu đen xuất hiện trước mặt.

- Phốc!

Mũi tên bảy màu giống như không tồn tại xuyên qua tiểu thuẫn màu đen chui vào bên trong mi tâm người thanh niên.

Người thanh niên loạng choạng lùi về phía sau vài bước mới có thể ổn định thân hình. Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng kinh sợ, không còn bảo trì được sự trấn định như trước nữa.

- Hắc hắc! Tiểu tử! Ngươi đã dính phải Thất Tình Quyết của bản Thần Quân, còn không mau thành thật quy thuận ta. Nếu không, ngươi sẽ biết được cảm giác thể nào là sống không bằng chết!

Bên tai người thanh niên truyền đến một giọng nói tinh tế.

- Thất Tình Quyết!

Người thanh niên vừa nghe xong những lời này, trong lòng không khỏi rét lạnh. Với tính cách của hắn, khẳng định sẽ không đứng khoanh tay chịu chết.

Không chút lưỡng lự, tay áo mãnh liệt vung lên. Bảy mươi hai thanh phi kiếm màu xanh từ trong tay áo bay ra xung quanh biến thành một kiếm trận. Bảo hộ hắn ở bên trong.

Người thanh niên tùy ý khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép hờ, hai tay đặt trước bụng bắt đầu vận công.

- Hừ! Thật đúng là không thấy thạch quan không đổ lệ. Tốt! Bản Thần Quân thi pháp, để cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của Thất Tình Quyết!

Da mặt người thanh niên có chút co rúm lại, hắn giống như không hề nghe thấy lời nói kia. Đồng thời từ trong miệng hắn phát ra những chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.

Về sau, thân hình người thanh niên run lên, nhưng vẫn bảo trì tư thế bất động.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên, âm thanh chú ngữ so với lúc đầu xuất hiện dồn dập hơn. Mí mắt người thanh niên thoáng động, vẻ mặt đột nhiên biểu lộ cực kỳ cổ quái.

- Nguyên lai Thất Tình Quyết này chỉ có thể tác dụng lên Nguyên Anh. Nếu như vậy thì đạo hữu tìm nhầm đối tượng rồi.

Người thanh niên bỗng cười ha ha. Hai mắt mở trừng, một ngón tay giơ ra vẽ lên hư không một đồ án.

Ánh sáng màu xanh lóe lên!

Một đạo ánh sáng màu xanh sắc bén chém Khôi Lỗi Cự Viên làm hai nửa. Khôi Lỗi Cự Viên tách ra làm hai, bên trong xuất hiện một người nhỏ bé. Người này chỉ cao hơn một xích. 

Toàn thân người này đầy những hoa văn giống như trên nắp thạch quan. Thì ra đây chỉ là một tiểu Khôi Lỗi hình người hiếm thấy.

Tuy đây chỉ là một Khôi Lỗi hình người nhưng lại có thể biểu lộ ra nét mặt giống như người thật. Hai mắt óng ánh xoay động, tiểu Khôi Lỗi này muốn nói gì đó. Thế nhưng chưa kịp mở miệng thì người thanh niên bên trong kiếm trận đứng lên. Cánh tay đưa ra, xuất hiện một lực lượng quỷ dị giam cầm tiểu Khôi Lỗi hình người này tại chỗ.

- Tiền bối tự xưng là Thần Quân. Chẳng nhẽ chính là Đại Diễn Thần Quân uy chấn Cực Tây vạn năm trước?

Người thanh niên nhìn chằm chằm vào tiểu Khôi Lỗi hình người, chậm rãi hỏi.

- Đúng thì sao! Không đúng thì thế nào!

Tiểu Khôi Lỗi hình người sau một lúc trầm mặc, mới mở miệng nói. Thanh âm có chút già nua.

- Ha ha! Vô lý ra tay đối với ta. Ta đương nhiên sẽ không tha. Nhưng vãn bối lần này bôn ba đến Cực Tây chính là muốn tìm tiền bối. Cho nên việc này có thể bỏ qua.

Người thanh niên nghe vậy, liền nở nụ cười giống như không phải cười, nói.

- Tìm ta? Ngươi là người nào?

Tiểu Khôi Lỗi kinh ngạc hỏi.

- Vậy thật sự là Đại Diễn tiền bối! Thật sự là không thể nào tưởng tượng được. Tiền bối lại có thể còn sống sau vạn năm như vậy. Vãn bối xin tự giới thiêu. Vãn bối là Hàn Lập! Trong lúc vô tình học tập được Đại Diễn Quyết của tiền bốn. Lần này từ Thiên Nam xa xôi đến đây muốn thỉnh giáo tiền bối.

Người thanh niên mở miệng khẽ nói, vẻ mặt lộ ra sự chân thành, đồng thời vung tay lên, giải thoát giam cầm cho tiểu Khôi Lỗi.

- Hàn Lập? Ngươi tu luyện Đại Diễn Quyết của ta?

Tiểu Khôi Lỗi cũng ngây người.

- Đúng vậy! Vãn bối hiện tại đã tu luyện thành công đến tầng thứ bốn. Bây giờ chỉ còn thiếu khẩu quyết ba tầng cuối cùng mà tiền bối không có truyền lại.

Hàn Lập thật sự không có ý tứ dấu diếm, thản nhiên trả lời.

- Ngươi đã tu thành bốn tầng đầu? Ta không tin! Ta muốn kiểm tra một chút.

- Cái này thì đơn giản. Vãn bối sẽ thi triển Đại Diễn Quyết tầng thứ tư. Tiền bối là người đã sáng tạo ra pháp quyết này, chắc hẳn chỉ cần nhìn qua là biết.

Hàn Lập cười nói.

- Tốt! Vậy thì thi triển cho lão phu nhìn xem.

Tiểu Khôi Lỗi không khách khí nói.

Hàn Lập nghe vậy, lật một tay, đồng thời miệng niệm pháp quyết. Một tia sáng màu vàng lóe lên ở đầu ngón tay, miệng phun ra ba chữ "Thất Thần Thứ".

Thanh âm không lớn! Nhưng mà tiểu Khôi Lỗi nghe xong lời này lại biến sắc. Thân hình lập tức bộc phát ra một tầng hào quang màu bạc rung động mấy lần. Sau vài lần rồi mới khôi phục như thường.

- Thất Thần Thứ! Không nghĩ tới ngươi lại có thể tu luyện thành Tinh Thần Bí Thuật này. Xem uy lực như vậy, thật sự là Đại Diễn Quyết tầng thứ tư viên mãn mới có được uy năng này. Thế nhưng lúc trước lão phu thi triển Thất Tình Quyết, chuyên môn dùng để đối phó với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng không có thể nào tránh thoát được. Ngươi vì sao lại bình an vô sự.

Tiểu Khôi Lỗi lộ ra thần sắc phức tạp, lại nghĩ tới chuyện lúc trước liền hỏi.

- Ha ha! Vấn đề này rất đơn giản. Bởi vì Nguyên Anh của Hàn mỗ căn bản không có trúng phải Thất Tình Quyết, mà là dị Nguyên Anh thứ hai của Hàn mỗ trúng phải.

Hàn Lập cười nhẹ, ngón tay hướng lên đỉnh đầu vẽ một vòng. Một cỗ hắc khí từ đó xông lên lao ra ngoài, xoáy thành một vòng liền biến thành một Nguyên Anh màu đen độc nhất vô nhị có khuôn mặt giống hệt Hàn Lập. Chỉ có điều sắc mặt của Nguyên Anh màu đen này có phần tiều tụy, bộ dáng như vô hồn.

- Nguyên Anh thứ hai, điều này sao có thể? Nhìn tu vi của ngươi bất quá cũng chỉ mới tiến giai Nguyên Anh Sơ Kỳ chưa được bao lâu. Sao còn có dư lực tu luyện ra Nguyên Anh thứ hai.

Tiểu Khôi Lỗi nhìn thấy Nguyên Anh thứ hai của Hàn Lập xuất hiện thì chấn động.

- Nhãn lực của tiền bối thật chuẩn xác. Vãn bối mới ngưng kết Nguyên Anh không lâu, nhưng lại có được cơ duyên cho nên mới có thể luyện chế ra được Nguyên Anh thứ hai. Vấn đề mà tiền bối thắc mắc, vãn bối cũng đã trả lời rồi. Không biết tiền bối có thể truyền lại ba tầng pháp quyết cuối cùng của Đại Diễn Quyết cho vãn bối hay không.

Hàn Lập ho nhẹ một tiếng rồi mới hỏi một cách thâm ý.

- Đại Diễn Quyết là do lão phu tân tân khổ khổ mới có thể sáng tạo ra được. Nhìn bộ dáng của ngươi chắc hẳn không phải là hậu nhân của môn hạ của ta. Ta vì sao lại phải đem ba tầng pháp quyết cuối cùng truyền cho ngươi.

Tiểu Khôi Lỗi thở dài một hơi, gương mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

- Hiện tại tiền bối không có tiền vốn để cò kè mặc cả!

Hàn Lập dò xét tiểu Khôi Lỗi, hắn cười giống như không phải cười, nói.

- Hắc hắc! Ngươi nếu như muốn diệt đi Nguyên Thần của lão phu thì cứ ra tay đi. Dù sao ta đã sống qua ngần ấy năm rồi, bản Thần Quân cũng sống đủ rồi. Huống chi, cho dù ngươi không có ra tay thì với cường độ linh hồn của lão phu hiện tại cũng không thể nào sống qua vài năm nữa.

Đại Diễn Thần Quân lạnh giọng nói.

- Tiền bối ngoan cố như vậy, hẳn cho rằng Hàn mỗ không có hiểu được Sưu Hồn Bí Pháp.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, thanh âm lạnh hơn vài phần.

- Sưu Hồn Bí Pháp! Ngươi tưởng rằng lão phu sợ bí pháp này sao. Bản Thần Quân ngay cả tinh thần bí thuật cỡ Đại Diễn Quyết cũng có thể sáng tạo ra thì cái Sưu Hồn Bí Pháp kia sao có thể làm khó được bản Thần Quân. Nếu không được, bản Thần Quân lập tức tự bạo Nguyên Thần là được.

Đại Diễn Thần Quân không thèm để ý đến lời nói của Hàn Lập, bộ dáng dửng dưng như không.

Hàn Lập nghe Đại Diễn Thần Quân nói như vậy cũng phải im lặng suy nghĩ một hồi.

Trước mắt, lão quái vật này chỉ còn lại một phần Nguyên Thần, cơ hồ không có bất kỳ pháp lực nào. Nhưng đối với tinh thần bí thuật lại tinh thông dị thường. Nếu thật sự mạnh mẽ động thủ, chỉ sợ không có cách nào khiến cho lão mở miệng.

- Tiền bối cần gì phải cứng rắn ngạnh kháng như vậy. Hàn mỗ lại cho rằng thế gian không có bất kỳ vật gì không trao đổi được. Chỉ là cái giá phải trả có đủ hay không thôi.

Nét mặt Hàn Lập khôi phục như bình thường, chậm rãi nói ra.

- Trao đổi? Lão phu nhìn không ra, trên đời này còn có thứ nào có thể làm cho lão phu động tâm.

Tiểu Khôi Lỗi khoanh tay trước ngực, nhìn Hàn Lập nhàn nhạt nói.

- Không biết thứ này có khiến tiền bối cảm thấy hứng thú hay không.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, cổ tay khẽ chuyển, trong lòng bàn tay chớp động quang mang, bỗng nhiên một đoạn quái mộc dài hơn một thước xuất hiện.

Đoạn quái mộc này bề ngoài cháy đen thô ráp, gồ ghề, xấu xí vô cùng.

- Dưỡng Hồn Mộc! Ngươi lại có được linh vật loại này!

Đại Diễn Thần Quân vốn lạnh nhạt, hờ hững. Vừa thấy Dưỡng Hồn Mộc liền lộ ra sự vui mừng cực độ.

- Dưỡng Hồn Mộc, chẳng những có thể bảo trì hồn lực của tiền bối không bị thất thoát ra ngoài, càng có khả năng dưỡng hồn kỳ diệu. Đối với tình trạng của tiền bối hiện tại mà nói đúng là bảo vật.

Hàn Lập đưa đoạn Dưỡng Hồn Mộc ra trước mặt Đại Diễn Thần Quân, cười nhạt nói.

- Dưỡng Hồn Mộc này xác thực có tác dụng rất lớn đối với ta. Nhưng cho dù có được nó để tẩm bổ linh hồn thì lão phu cũng chỉ có thể sống thêm chục năm mà thôi. Chỉ bằng thứ này, lão phu không thể đáp ứng, truyền lại ba tầng pháp quyết sau cùng của Đại Diễn Quyết cho người.

Đại Diễn Thần Quân do dự một lúc lâu, nhưng vẫn lắc đầu nói.

Đáp án này rõ ràng vượt qua dự liệu của Hàn Lập. Hắn nhướng mày, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:

- Các hạ đến cùng có yêu cầu gì mới bằng lòng đem pháp quyết truyền thụ lại cho ta. Ta xem Thần Quân cũng không phải thật lòng buông xuôi muốn chết sớm như vậy. Ngoại trừ đoạn Dưỡng Hồn Mộc này ra thì những điều kiện khác, chỉ cần Hàn mỗ có thể làm được, tuyệt đối không từ chối.

- Xem ra ngay cả bí mật Đại Diễn Quyết có thể trợ giúp đột phát tu vi, ngươi đã biết rõ. Hắc hắc! Đã như vậy cũng không phải là không thể truyền cho ngươi ba tầng pháp quyết cuối cùng. Nhưng ngươi phải giúp ta luyện chế Dưỡng Hồn Mộc này thành một kiện pháp khí dưỡng hồn. Ngoài ra ngươi còn cần làm giúp ta hai chuyện.

Đại Diễn Thần Quân cười hắc hắc, cũng không có khách khí.

- Thần Quân, mời nói!

Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, chờ đợi yêu cầu của Đại Diễn Thần Quân.

- Nhìn bộ dáng của ngươi, có lẽ có thể giúp được cho bản Thần Quân không ít việc. Cả cuộc đời ta, ngoại trừ Đại Diễn Quyết ra còn am hiểu Khôi Lỗi chi đạo. Đây cũng là một niềm si mê không cách nào kiềm chế được. Nếu không thì ta cũng không có rơi vào tình trạng như vây giờ.

Thần sắc Thần Quân bất định, chậm rãi nói.

Hàn Lập nghe không hiểu đầu đuôi nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Trọng điểm trong lòng nói của đối phương, rõ ràng chuẩn bị được đề cập đến.

- Những năm này của ta, nhàn nhã vô sự, cho nên trên phương diện Khôi Lỗi Thuật có đột phát không nhỏ. Hơn nữa còn có dấu hiệu đột phá, nghiên cứu ra được một loại Khôi Lỗi cao cấp. Luận uy lực, có lẽ không có kém tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Nhưng đáng tiếc bởi vì không có tài liệu, cho nên không thể nào luyện chế ra được. Từ đó cho đến nay, đây vẫn là sự tình khiến lão phu buồn phiền nhất. Ta hi vọng sau khi ra ngoài, đạo hữu có thể thu thập tài liệu, giúp ta luyện chế ra được loại Khôi Lỗi này. Để cho tâm nguyện của lão phu được thực hiện.

Đại Diễn Thần Quân ngưng trọng nói.

- Khôi Lỗi có thể so với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Như vậy giá trị của những tài liệu kia cũng không phải là chuyện đùa.

Trong lòng Hàn Lập cả kinh. Nhưng trên mặt không xuất hiện dị sắc, hỏi lại một câu.

- Đúng là như thế. Hừ! Bất quá nếu như có thể luyện chế ra con Khôi Lỗi này thì nó là của ngươi. Tất cả đều thuộc về ngươi, chẳng nhẽ ngươi không muốn sao.

Đại Diễn Thần Quân hừ một tiếng, nói.

- Vậy điều kiện còn lại của tiền bối là gì?

Hàn Lập nghe vậy, trong lòng cũng có chút cân nhắc, không hề do dự đáp ứng.

- Điều kiện này vô cùng đơn giản. Bản Thần Quân tuy bị nhốt nhiều năm không có ra ngoài, nhưng cũng biết được hiện tại Thiên Trúc Giáo chắc chắn đã thay đổi rất nhiều. Cũng không biết hậu nhân của những đệ tử thân truyền của ta còn có chấp chưởng bản giáo hay không. Một thân sở học của ta không thể để bị đoạn tuyệt như vậy được. Cho nên lão phu mong đạo hữu giúp ta tìm kiếm một đệ tử có tư chất tuyệt hảo, đem nhất mạch công pháp truyền xuống.

Đại Diễn Thần Quân mở to mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói.

- Ha ha! Điều kiện này tự nhiên không thành vấn đề. Vãn bối cũng nhận lời.

Hàn Lập nghe thấy điều kiện thứ hai của Đại Diễn Thần Quân liền cười ha ha.

- Đã như vậy, giao dịch này đã được thành lập. Chờ ngươi luyện chế được pháp khí dưỡng hồn, ta sẽ đem khẩu quyết Đại Diễn Quyết tầng tiếp theo truyền thụ cho ngươi. Sau đó cùng ngươi rời khỏi nơi này.

Đại Diễn Thần Quân hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.

Hàn Lập tự nhiên không có dị nghị gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương