Phàm Nhân Tu Tiên
-
Chương 2419: Chân Tiên Chi Thân
Mặt ngoài tấm phù có vô số hoa văn màu vàng nhỏ bằng hạt gạo chớp lóe liên tục. Nó hóa to biến nhỏ, vặn vẹo giữa hai ngón tay không ngừng giống như cực kỳ có linh tính.
Mã Lương chau mày đắn đo một lúc, cuối cùng mới kiên quyết phất tấm phù lên.
Phốc!
Tấm phù lóe sáng, lập tức hóa thành một làn hào quang vàng rực dài mấy trượng xé gió bay lên bao bọc lấy toàn thân Mã Lương, chớp động chói chang, bay lượn không ngừng.
Cùng lúc này, Mã Lương bắt đầu chắp tay niệm chú. Trong miệng liên tục tuôn ra từng tràng âm thanh tối nghĩa khó hiểu.
Chỉ thấy hai loại khí đen trắng đồng loạt tuôn trào, thế rồi tên thanh niên áo đen bắt đầu tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố. Chẳng những vậy loại khí tức này càng lúc càng lớn mạnh, trong nháy mặt làm không gian quanh đó bị đè nén tạo thành các âm thanh ong ong nho nhỏ.
Khí tức mạnh mẽ đến mức này dường như không thể được xuất hiện ở Linh giới mới đúng.
Mà bên ngoài đám mây, Ngân Cương Tử điều khiển một vật hình con thoi màu bạc dài hơn trăm trượng xuyên thủng rồi phá nát một con huyết giao phía đối diện, hắn liền tỏ vẻ đắc ý. Nhưng ngay sau đó, bất chợt sắc mặt tái đi, ánh mắt lóe sáng bắt đầu nhìn vào trong đám mây.
Các tu sỹ Đại Thừa khác cũng đồng loạt cảm nhận được khí tức khủng bố toát ra từ bên trong đám mây. Lập tức các thao tác tấn công của bọn họ chậm lại, không hẹn mà cùng nhau quan sát động tĩnh bên trong.
Còn về phần đang kiểm soát toàn bộ cục diện trên vòng sáng trên cao, sau khi cảm thấy được cỗ khí tức kinh khủng nhưng Minh Tôn không tỏ vẻ gì khác thường, ngược lại hai mắt hắn khẽ nhíu, nhìn kỹ còn thấy được một tia mỉm cười chờ đợi.
Phanh.
Một pháp trận bằng ánh sáng hiện ra trên vầng tròn. Đến khi hào quang tan đi, Hiên Cửu Linh vẫn khoác áo màu xám tro bước ra với khuôn mặt tái nhợt.
"Sao thế? Có vẻ ngươi bị tổn thất không nhỏ. Nhưng chắc là đã giết con yêu tinh kia rồi chứ?" Minh Tôn quay đầu nhìn, chỉ thấy tên đồng bạn của mình đã mất một nửa thân thể mới kinh hãi thốt lên.
"Không có gì. Con yêu thú kia là một hỏa trung thánh thú người ta thường đồn đại. Cũng may chỉ là một con rối không có thần trí, bằng không thì ta đã không thể trở về. Dù vậy thì ngươi cứ yên tâm, ta đã giết nó, mắt trận cũng bình yên vô sự, không có gì phải lo lắng." Hiên Cữu Linh thở dài nói.
"Hỏa thánh thú! Cũng khó trách, đối phương là người ở Tiên giới nên có linh thú này mang theo cũng không phải điều đáng lạ. Đừng nói với ta là ngươi đã vận dụng Cửu Kiếp Diệt Linh Đại Pháp chứ?" Minh Tôn nghe xong thoáng giật mình, nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì.
"Yên tâm. Đại pháp đó là cơ hội duy nhất để giết tên chân tiên, làm sao ta có thể tùy ý vận dụng được. Nếu sớm dùng nó thì ta đã không phải chật vật thế này." Hiên Cửu Linh nhăn mặt một lúc mới trả lời.
"Vậy tốt lắm. Tên chân tiên kia đang bắt đầu cởi bỏ phong ấn, chuẩn bị phục hồi hoàn toàn thực lực. Sau đó không lâu cũng sẽ đến lúc ngươi phải ra tay, hãy mau chóng ăn viên Thủy Nguyên Đan vào rồi luyện hóa, loại đan dược này đối với tình trạng vết thương ngươi có chút tác dụng." Nét mặt của Minh Tôn bình ổn trở lại, tay áo khẽ phất, một viên đan dược xanh lam bắn đến trước người mặc áo xám.
"Cám ơn. Thủy Nguyên Đan khá phù hợp với tình hình của ta lúc này." Hiên Cửu Linh cũng không khách khí. Hắn lập tức đón lấy viên đan rồi thuận tay bỏ vào miệng nuốt trửng. Tiếp đó hắn ngông nghênh ngồi thẳng xuống nhắm mắt chữa thương.
Ngay lập tức, nơi miệng vết thương trên cơ thể hắn tràn ra làn sáng màu lam dịu dịu. Nơi làn sáng tràn qua, những vết cháy xém lập tức được gột rửa sạch sẽ, đồng thời vô số tơ máu rậm rạp đan xen vào nhau, một lần nữa tạo thành từng khối máu thịt như cũ.
Minh Tôn thấy được vậy mới dời mắt đi, lại nhìn về bên trong đám mây máu phía xa.
Chỉ thấy trong đám mây truyền ra những tiếng nổ ầm ầm khiến đám màu loãng điên cuồng chao đảo, thoáng chốc liền dấy lên ba cơn sóng thật to.
Tám con huyết long với bốn tên khổng lồ nhờ kích thích của đám mây nên mạnh lên rất nhiều, lúc này chúng có thể trực tiếp chống đỡ công kích của đàn Hắc Nghê với mấy tu sỹ Đại Thừa mà không phải chật vật.
Mà trong đám mây máu, cỗ khí tức ban đầu vốn đã kinh khủng thì giờ đây càng lúc càng mạnh lên làm bất kỳ ai cũng phải kinh hãi.
Trên không trung chợt vang lên tiếng sét, một đám mây bảy màu không hề ảnh hưởng bởi trận pháp Lưỡng Nghi Vi Trần bất chợt hiện lên rồi điên cuồng khuếch tán, trong nháy mắt đã bao bọc kín lấy toàn bộ vùng đất Minh Sát.
Bỗng chốc đám mây bắt đầu chuyển động, đồng thời bên trong nó vang lên từng tiếng sấm chói tai, từng tia chớp màu tím vàng nhập nhoàng thoát ẩn thoát hiện.
Trong đám mây máu, Mã Lương vẫn chắp tay niệm chú, hai mắt cũng gần như khép kín.
Bốn phía hư không vặn vẹo rồi đột nhiên lóe lên chi chít các ký hiệu màu vàng. Các ký hiệu quay tròn, hóa thành bảy tám sợi sích phân biệt cuốn lấy thân hình của Mã Lương.
Oanh, một tiếng nổ khô khốc.
Tấm phù đang bay lượn cao thấp chung quanh cũng đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số các sợi tơ vàng rực. Những sợi tơ chớp lóe rồi bao bọc lấy toàn bộ những sợi sích vào bên trong.
Một tiếng động cao vút!
Đỉnh đầu của Mã Lương mở rộng, một người bé xíu lập tức chui ra.
Người tí hon này vẫn bình thản như thường, chỉ nâng tay vẫy về phía những sợi sích màu tím vàng vốn đã bị bao bọc.
Phốc, phốc...!
Nhưng sợi sích lập tức hóa thành bảy tám đạo hào quang vàng chói bắn thẳng vào thiên linh của Mã Lương, chớp lóe lên rồi biến mất dạng.
Người tí hon cũng nhoáng lên, hóa thành một gợn may bay về thiên linh.
Mà lúc này, cỗ khí tức kinh khủng phát ra từ trên người Mã Lương nổ ông ông rồi biến mất hút. Đôi mắt đang nhắm nghiền chậm rãi mở ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Trên nền trời lại vang lên tiếng sấm đinh tai, mây mù bảy màu dày vốn dày đặc khắp nơi cùng với những tia chớp tím vàng nhập nhoàng bỗng chốc tan biến hết.
Chỉ sau vài nhịp thở, màn trời cao cuối cùng đã khôi phục như ban đầu, cứ như mọi việc từ trước đến giờ chỉ là ảo mộng vậy.
Tuy đám người Ngân Cương Tử không thể xác định được việc gì đã sảy ra trong đám mây nhưng khi cỗ khí tức khủng bố kia biến mất, bọn họ liền thở phào, tiếp tục điều khiển thần thông cùng bảo vật tấn công đến đàng trước.
Mà đúng lúc này, Mã Lương khẽ phất cánh tay về hư không phía bên ngoài.
Tám con giao long và bốn tên không lồ gầm lên giận dữ, vô số tia chớp bạc bên ngoài cơ thể chúng lóe lên, huyết quang tỏa sáng chưng rồi vỡ tung, hóa thành một trời mưa máu bao bọc lấy toàn bộ không gian quanh đó.
Bọn Ngân Cương Tử bị bất ngờ nên kinh hoảng thi pháp để tránh né.
Bốn con Hắc Nghê chỉ uốn éo thân mình, hóa thành một trận khí đen biến mất không thấy.
Nhưng phạm vi bao phủ của trận mưa máu quá lớn, mới lại bởi ban đầu nó xuất hiện quá đột ngột nên khiến cho gã đầu bóng cùng thiếu phụ đeo đầy trang sức bằng ngọc vốn hơi chậm chạp lập tức phải gánh chịu công kích.
Trong lòng hai bọn họ trầm lặng xuống!
Gã đầu trọc lập tức gầm nhẹ, mấy món bảo vật vẫn đang bay quanh thân thể hắn chợt tỏa hào quang sáng chói, hóa thành một màn sáng bảo vệ. Đồng thời thân hình hắn mơ hồ, lập tức biến thành một cái bóng đen mờ mờ ảo ảo.
Còn thiếu phụ mặc cung trang màu lục nhạt trầm mặt, hai chắp lại bắt quyết.
Từng tiếng xé gió nổi lên!
Những viên châu ngọc trên tóc nàng lập tức hóa thành hơn mười kiện bảo vật phòng ngự bắn ra. Không những thế, đỉnh đầu của nàng hình thành vô số loại cấm chế phòng ngự. Hơn nữa tấm áo cung trang nàng đang khoác tỏa ánh sáng mờ nhẹ kèm các loại ký hiệu xanh biếc hình thành một pháp trận phòng ngự khác bao phủ toàn thân.
Hai người này không hổ là cao thủ trong các tu sỹ Đại Thừa. Vừa nhìn thấy màn mưa máu màu đỏ đậm đã cảm nhận được uy lực khủng bố ẩn chứa ở bên trong. Cả hai không hẹn mà đồng loạt thi triển các biện pháp phòng ngự mạnh nhất của chính mình.
Ngay sau đó, gần trăm giọt máu rơi lên hai người này.
Kết quả là giọt máu vừa tiếp xúc lên màn sáng do các loại bảo vật phòng ngự tạo thành liền phát ra một làn khói rồi nhẹ nhàng xuyên qua, trực tiếp chạm lên vòng hộ thể của hai tu sỹ Đại Thừa.
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Người đầu trọc với thiếu phụ mặc cung trang màu lục hóa thành hai vệt sáng mau chóng lao ra khỏi cơn mưa máu. Nhưng chưa đợi cho thân hình của họ ổn định, mấy người bọn Ngân Cương Tử nhìn qua đều lạnh buốt cả sống lưng.
Chỉ thấy da thịt trên khuôn mặt của người đầu trọc đã tiên tan đâu hết, để lộ ra lớp xương cốt màu trắng bạc lờ mờ khiến cho người khác hết hồn kinh hãi.
Còn khuôn mặt của thiếu phụ mặc cung trang vẫn an ổn, chỉ có điều một cánh tay nàng đã biến đâu mất, ngay cả xương cốt cũng không sót lại mẩu nào.
"Trận mưa máu kia là loại công kích gì? Sao đang sợ đến vậy!" Ô Linh phu nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mặt lền sửng sốt.
Sắc mặt những người khắc trở nên dơ dự không quyết.
"Nghe đâu khi huyết luyện đến cức hạn sẽ sinh ra huyết nguyên lực, lời đồn rằng, một giọt này rơi xuống cũng đủ xuyên thủng mọi đất đai sông biển. Một màn vừa nãy, tuy không phải đáng sợ như lời đồn đại nhưng cũng không kém quá xa." Sắc mặt của mấy người bọn Ngân Cương Tử dao động liên tục. Minh Tôn bước nhanh từ trong hư không ra nói với vẻ nghiêm nghị cực kỳ.
"Huyết nguyên lực? Ha ha, một chút xíu này sao dám gọi như vậy, chẳng qua là lúc trước ta thu thập các loại linh huyết rồi luyện hóa sơ qua thôi, vẫn còn thua xa huyết nguyên lực thực sự cả vạn dặm." Trong đám mây truyền ra dọng nói lạnh nhạt.
Máu loãng trong đám mây tách ra hai bên, từ giữa hiện ra gương mặt của Mã Lương đang cười lạnh lẽo.
Vừa thấy Mã Lương xuất hiện, mấy người bọn Ô Linh phu nhân "a" lên rồi đổ dồn ánh mắt về người đối diện.
"Các hạ là người đến từ Tiên giới?" Minh Tôn nhíu mày, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.
"Không sai. Bổn tọa đã tu thành chân tiên thân từ không biết bao nhiêu năm về trước. Lúc này đến đây bởi vì trọng trách trên mình, nếu không một giới diện của các ngươi nhỏ thế này sao đáng để ta quan tâm." Mã Lương vẫn lạnh nhạt trả lời.
"Trọng trách? Đạo hữu có chuyện tình gì liên quan đến Linh giới bọn ta? Có thể nói rõ một chút không?" Trong lòng Minh Tôn chợt động, vẻ mặt vẫn không biến đổi chút nào.
"Không quan trọng. Việc này ta đã có manh mối, chỉ cần đập chết đám kiến hôi các ngươi là coi như hoàn thành. Còn bây giờ, ta sẽ đích thân đưa các ngươi đi trước." Mã Lương lạnh nhạt nói, mặc kệ đám tu sỹ Đại Thừa phía trước muốn phản ứng gì nhưng tay hắn đã hoành ra trước người, năm ngọn tay chụm lại kết một pháp quyết cực kỳ cổ quái.
Mã Lương chau mày đắn đo một lúc, cuối cùng mới kiên quyết phất tấm phù lên.
Phốc!
Tấm phù lóe sáng, lập tức hóa thành một làn hào quang vàng rực dài mấy trượng xé gió bay lên bao bọc lấy toàn thân Mã Lương, chớp động chói chang, bay lượn không ngừng.
Cùng lúc này, Mã Lương bắt đầu chắp tay niệm chú. Trong miệng liên tục tuôn ra từng tràng âm thanh tối nghĩa khó hiểu.
Chỉ thấy hai loại khí đen trắng đồng loạt tuôn trào, thế rồi tên thanh niên áo đen bắt đầu tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố. Chẳng những vậy loại khí tức này càng lúc càng lớn mạnh, trong nháy mặt làm không gian quanh đó bị đè nén tạo thành các âm thanh ong ong nho nhỏ.
Khí tức mạnh mẽ đến mức này dường như không thể được xuất hiện ở Linh giới mới đúng.
Mà bên ngoài đám mây, Ngân Cương Tử điều khiển một vật hình con thoi màu bạc dài hơn trăm trượng xuyên thủng rồi phá nát một con huyết giao phía đối diện, hắn liền tỏ vẻ đắc ý. Nhưng ngay sau đó, bất chợt sắc mặt tái đi, ánh mắt lóe sáng bắt đầu nhìn vào trong đám mây.
Các tu sỹ Đại Thừa khác cũng đồng loạt cảm nhận được khí tức khủng bố toát ra từ bên trong đám mây. Lập tức các thao tác tấn công của bọn họ chậm lại, không hẹn mà cùng nhau quan sát động tĩnh bên trong.
Còn về phần đang kiểm soát toàn bộ cục diện trên vòng sáng trên cao, sau khi cảm thấy được cỗ khí tức kinh khủng nhưng Minh Tôn không tỏ vẻ gì khác thường, ngược lại hai mắt hắn khẽ nhíu, nhìn kỹ còn thấy được một tia mỉm cười chờ đợi.
Phanh.
Một pháp trận bằng ánh sáng hiện ra trên vầng tròn. Đến khi hào quang tan đi, Hiên Cửu Linh vẫn khoác áo màu xám tro bước ra với khuôn mặt tái nhợt.
"Sao thế? Có vẻ ngươi bị tổn thất không nhỏ. Nhưng chắc là đã giết con yêu tinh kia rồi chứ?" Minh Tôn quay đầu nhìn, chỉ thấy tên đồng bạn của mình đã mất một nửa thân thể mới kinh hãi thốt lên.
"Không có gì. Con yêu thú kia là một hỏa trung thánh thú người ta thường đồn đại. Cũng may chỉ là một con rối không có thần trí, bằng không thì ta đã không thể trở về. Dù vậy thì ngươi cứ yên tâm, ta đã giết nó, mắt trận cũng bình yên vô sự, không có gì phải lo lắng." Hiên Cữu Linh thở dài nói.
"Hỏa thánh thú! Cũng khó trách, đối phương là người ở Tiên giới nên có linh thú này mang theo cũng không phải điều đáng lạ. Đừng nói với ta là ngươi đã vận dụng Cửu Kiếp Diệt Linh Đại Pháp chứ?" Minh Tôn nghe xong thoáng giật mình, nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì.
"Yên tâm. Đại pháp đó là cơ hội duy nhất để giết tên chân tiên, làm sao ta có thể tùy ý vận dụng được. Nếu sớm dùng nó thì ta đã không phải chật vật thế này." Hiên Cửu Linh nhăn mặt một lúc mới trả lời.
"Vậy tốt lắm. Tên chân tiên kia đang bắt đầu cởi bỏ phong ấn, chuẩn bị phục hồi hoàn toàn thực lực. Sau đó không lâu cũng sẽ đến lúc ngươi phải ra tay, hãy mau chóng ăn viên Thủy Nguyên Đan vào rồi luyện hóa, loại đan dược này đối với tình trạng vết thương ngươi có chút tác dụng." Nét mặt của Minh Tôn bình ổn trở lại, tay áo khẽ phất, một viên đan dược xanh lam bắn đến trước người mặc áo xám.
"Cám ơn. Thủy Nguyên Đan khá phù hợp với tình hình của ta lúc này." Hiên Cửu Linh cũng không khách khí. Hắn lập tức đón lấy viên đan rồi thuận tay bỏ vào miệng nuốt trửng. Tiếp đó hắn ngông nghênh ngồi thẳng xuống nhắm mắt chữa thương.
Ngay lập tức, nơi miệng vết thương trên cơ thể hắn tràn ra làn sáng màu lam dịu dịu. Nơi làn sáng tràn qua, những vết cháy xém lập tức được gột rửa sạch sẽ, đồng thời vô số tơ máu rậm rạp đan xen vào nhau, một lần nữa tạo thành từng khối máu thịt như cũ.
Minh Tôn thấy được vậy mới dời mắt đi, lại nhìn về bên trong đám mây máu phía xa.
Chỉ thấy trong đám mây truyền ra những tiếng nổ ầm ầm khiến đám màu loãng điên cuồng chao đảo, thoáng chốc liền dấy lên ba cơn sóng thật to.
Tám con huyết long với bốn tên khổng lồ nhờ kích thích của đám mây nên mạnh lên rất nhiều, lúc này chúng có thể trực tiếp chống đỡ công kích của đàn Hắc Nghê với mấy tu sỹ Đại Thừa mà không phải chật vật.
Mà trong đám mây máu, cỗ khí tức ban đầu vốn đã kinh khủng thì giờ đây càng lúc càng mạnh lên làm bất kỳ ai cũng phải kinh hãi.
Trên không trung chợt vang lên tiếng sét, một đám mây bảy màu không hề ảnh hưởng bởi trận pháp Lưỡng Nghi Vi Trần bất chợt hiện lên rồi điên cuồng khuếch tán, trong nháy mắt đã bao bọc kín lấy toàn bộ vùng đất Minh Sát.
Bỗng chốc đám mây bắt đầu chuyển động, đồng thời bên trong nó vang lên từng tiếng sấm chói tai, từng tia chớp màu tím vàng nhập nhoàng thoát ẩn thoát hiện.
Trong đám mây máu, Mã Lương vẫn chắp tay niệm chú, hai mắt cũng gần như khép kín.
Bốn phía hư không vặn vẹo rồi đột nhiên lóe lên chi chít các ký hiệu màu vàng. Các ký hiệu quay tròn, hóa thành bảy tám sợi sích phân biệt cuốn lấy thân hình của Mã Lương.
Oanh, một tiếng nổ khô khốc.
Tấm phù đang bay lượn cao thấp chung quanh cũng đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số các sợi tơ vàng rực. Những sợi tơ chớp lóe rồi bao bọc lấy toàn bộ những sợi sích vào bên trong.
Một tiếng động cao vút!
Đỉnh đầu của Mã Lương mở rộng, một người bé xíu lập tức chui ra.
Người tí hon này vẫn bình thản như thường, chỉ nâng tay vẫy về phía những sợi sích màu tím vàng vốn đã bị bao bọc.
Phốc, phốc...!
Nhưng sợi sích lập tức hóa thành bảy tám đạo hào quang vàng chói bắn thẳng vào thiên linh của Mã Lương, chớp lóe lên rồi biến mất dạng.
Người tí hon cũng nhoáng lên, hóa thành một gợn may bay về thiên linh.
Mà lúc này, cỗ khí tức kinh khủng phát ra từ trên người Mã Lương nổ ông ông rồi biến mất hút. Đôi mắt đang nhắm nghiền chậm rãi mở ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Trên nền trời lại vang lên tiếng sấm đinh tai, mây mù bảy màu dày vốn dày đặc khắp nơi cùng với những tia chớp tím vàng nhập nhoàng bỗng chốc tan biến hết.
Chỉ sau vài nhịp thở, màn trời cao cuối cùng đã khôi phục như ban đầu, cứ như mọi việc từ trước đến giờ chỉ là ảo mộng vậy.
Tuy đám người Ngân Cương Tử không thể xác định được việc gì đã sảy ra trong đám mây nhưng khi cỗ khí tức khủng bố kia biến mất, bọn họ liền thở phào, tiếp tục điều khiển thần thông cùng bảo vật tấn công đến đàng trước.
Mà đúng lúc này, Mã Lương khẽ phất cánh tay về hư không phía bên ngoài.
Tám con giao long và bốn tên không lồ gầm lên giận dữ, vô số tia chớp bạc bên ngoài cơ thể chúng lóe lên, huyết quang tỏa sáng chưng rồi vỡ tung, hóa thành một trời mưa máu bao bọc lấy toàn bộ không gian quanh đó.
Bọn Ngân Cương Tử bị bất ngờ nên kinh hoảng thi pháp để tránh né.
Bốn con Hắc Nghê chỉ uốn éo thân mình, hóa thành một trận khí đen biến mất không thấy.
Nhưng phạm vi bao phủ của trận mưa máu quá lớn, mới lại bởi ban đầu nó xuất hiện quá đột ngột nên khiến cho gã đầu bóng cùng thiếu phụ đeo đầy trang sức bằng ngọc vốn hơi chậm chạp lập tức phải gánh chịu công kích.
Trong lòng hai bọn họ trầm lặng xuống!
Gã đầu trọc lập tức gầm nhẹ, mấy món bảo vật vẫn đang bay quanh thân thể hắn chợt tỏa hào quang sáng chói, hóa thành một màn sáng bảo vệ. Đồng thời thân hình hắn mơ hồ, lập tức biến thành một cái bóng đen mờ mờ ảo ảo.
Còn thiếu phụ mặc cung trang màu lục nhạt trầm mặt, hai chắp lại bắt quyết.
Từng tiếng xé gió nổi lên!
Những viên châu ngọc trên tóc nàng lập tức hóa thành hơn mười kiện bảo vật phòng ngự bắn ra. Không những thế, đỉnh đầu của nàng hình thành vô số loại cấm chế phòng ngự. Hơn nữa tấm áo cung trang nàng đang khoác tỏa ánh sáng mờ nhẹ kèm các loại ký hiệu xanh biếc hình thành một pháp trận phòng ngự khác bao phủ toàn thân.
Hai người này không hổ là cao thủ trong các tu sỹ Đại Thừa. Vừa nhìn thấy màn mưa máu màu đỏ đậm đã cảm nhận được uy lực khủng bố ẩn chứa ở bên trong. Cả hai không hẹn mà đồng loạt thi triển các biện pháp phòng ngự mạnh nhất của chính mình.
Ngay sau đó, gần trăm giọt máu rơi lên hai người này.
Kết quả là giọt máu vừa tiếp xúc lên màn sáng do các loại bảo vật phòng ngự tạo thành liền phát ra một làn khói rồi nhẹ nhàng xuyên qua, trực tiếp chạm lên vòng hộ thể của hai tu sỹ Đại Thừa.
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Người đầu trọc với thiếu phụ mặc cung trang màu lục hóa thành hai vệt sáng mau chóng lao ra khỏi cơn mưa máu. Nhưng chưa đợi cho thân hình của họ ổn định, mấy người bọn Ngân Cương Tử nhìn qua đều lạnh buốt cả sống lưng.
Chỉ thấy da thịt trên khuôn mặt của người đầu trọc đã tiên tan đâu hết, để lộ ra lớp xương cốt màu trắng bạc lờ mờ khiến cho người khác hết hồn kinh hãi.
Còn khuôn mặt của thiếu phụ mặc cung trang vẫn an ổn, chỉ có điều một cánh tay nàng đã biến đâu mất, ngay cả xương cốt cũng không sót lại mẩu nào.
"Trận mưa máu kia là loại công kích gì? Sao đang sợ đến vậy!" Ô Linh phu nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mặt lền sửng sốt.
Sắc mặt những người khắc trở nên dơ dự không quyết.
"Nghe đâu khi huyết luyện đến cức hạn sẽ sinh ra huyết nguyên lực, lời đồn rằng, một giọt này rơi xuống cũng đủ xuyên thủng mọi đất đai sông biển. Một màn vừa nãy, tuy không phải đáng sợ như lời đồn đại nhưng cũng không kém quá xa." Sắc mặt của mấy người bọn Ngân Cương Tử dao động liên tục. Minh Tôn bước nhanh từ trong hư không ra nói với vẻ nghiêm nghị cực kỳ.
"Huyết nguyên lực? Ha ha, một chút xíu này sao dám gọi như vậy, chẳng qua là lúc trước ta thu thập các loại linh huyết rồi luyện hóa sơ qua thôi, vẫn còn thua xa huyết nguyên lực thực sự cả vạn dặm." Trong đám mây truyền ra dọng nói lạnh nhạt.
Máu loãng trong đám mây tách ra hai bên, từ giữa hiện ra gương mặt của Mã Lương đang cười lạnh lẽo.
Vừa thấy Mã Lương xuất hiện, mấy người bọn Ô Linh phu nhân "a" lên rồi đổ dồn ánh mắt về người đối diện.
"Các hạ là người đến từ Tiên giới?" Minh Tôn nhíu mày, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.
"Không sai. Bổn tọa đã tu thành chân tiên thân từ không biết bao nhiêu năm về trước. Lúc này đến đây bởi vì trọng trách trên mình, nếu không một giới diện của các ngươi nhỏ thế này sao đáng để ta quan tâm." Mã Lương vẫn lạnh nhạt trả lời.
"Trọng trách? Đạo hữu có chuyện tình gì liên quan đến Linh giới bọn ta? Có thể nói rõ một chút không?" Trong lòng Minh Tôn chợt động, vẻ mặt vẫn không biến đổi chút nào.
"Không quan trọng. Việc này ta đã có manh mối, chỉ cần đập chết đám kiến hôi các ngươi là coi như hoàn thành. Còn bây giờ, ta sẽ đích thân đưa các ngươi đi trước." Mã Lương lạnh nhạt nói, mặc kệ đám tu sỹ Đại Thừa phía trước muốn phản ứng gì nhưng tay hắn đã hoành ra trước người, năm ngọn tay chụm lại kết một pháp quyết cực kỳ cổ quái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook