Phàm Nhân Ca
-
Chương 20
Triệu Á không nghĩ bầu không khí trong nhà Trương Thụy căng thẳng như trái bom, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, làm theo những gì Trương Thụy nói, cậu viết một bức thư xin từ chức, in ra, rồi bỏ vào phong bì.
“Cho tôi đi.” Trương Thụy cũng cầm phong thư của mình.
“Cùng đến công ty?”
Trương Thụy quan sát Triệu Á từ trên xuống dưới, cười cười: “Đừng đi, tôi giúp cậu đưa đơn.”
Triệu Á âm thầm thở phào, cậu thực không muốn đối mặt với vị tổng giám đốc biết rõ nội tình, lại càng không muốn đối diện với giám đốc Trương.
Cậu trong tiềm thức luôn lảng tránh những nguy hiểm và xấu hổ.
Trương Thụy không bao lâu trở về. Mở rộng cửa bước vào, người ấy với tay cầm lấy hộp giấy đặt ở góc, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười giống như lúc ra cửa.
“Mặt làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Triệu Á nghiêng đầu, nhăn mày: “Ai đánh?”
“Ông già, ông ấy cũng chẳng biết giữ thể diện cho tôi gì cả, đóng cửa, ở ngay trong phòng tổng giám đốc ra tay với tôi.”
Triệu Á chạm nhẹ tay lên khóe miệng cậu ta, Trương Thụy nheo một bên mắt, né tránh, đột ngột nắm lấy tay Triệu Á.
“Đừng nhúc nhích.” Trương Thụy trầm giọng.
Triệu Á khó hiểu ngẩng đầu.
“Á Á, cứ đứng như thế này đi.” Trương Thụy thỏa mãn muốn cười: “Cứ đứng như thế này một lúc.”
Triệu Á quả nhiên đứng thẳng như lao, cậu cũng không cách nào đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của Trương Thụy, đầu dần thấp, đường nhìn rơi trên mũi giày Trương Thụy.
“Cho tôi đi.” Trương Thụy cũng cầm phong thư của mình.
“Cùng đến công ty?”
Trương Thụy quan sát Triệu Á từ trên xuống dưới, cười cười: “Đừng đi, tôi giúp cậu đưa đơn.”
Triệu Á âm thầm thở phào, cậu thực không muốn đối mặt với vị tổng giám đốc biết rõ nội tình, lại càng không muốn đối diện với giám đốc Trương.
Cậu trong tiềm thức luôn lảng tránh những nguy hiểm và xấu hổ.
Trương Thụy không bao lâu trở về. Mở rộng cửa bước vào, người ấy với tay cầm lấy hộp giấy đặt ở góc, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười giống như lúc ra cửa.
“Mặt làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Triệu Á nghiêng đầu, nhăn mày: “Ai đánh?”
“Ông già, ông ấy cũng chẳng biết giữ thể diện cho tôi gì cả, đóng cửa, ở ngay trong phòng tổng giám đốc ra tay với tôi.”
Triệu Á chạm nhẹ tay lên khóe miệng cậu ta, Trương Thụy nheo một bên mắt, né tránh, đột ngột nắm lấy tay Triệu Á.
“Đừng nhúc nhích.” Trương Thụy trầm giọng.
Triệu Á khó hiểu ngẩng đầu.
“Á Á, cứ đứng như thế này đi.” Trương Thụy thỏa mãn muốn cười: “Cứ đứng như thế này một lúc.”
Triệu Á quả nhiên đứng thẳng như lao, cậu cũng không cách nào đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của Trương Thụy, đầu dần thấp, đường nhìn rơi trên mũi giày Trương Thụy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook