Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng
-
Chương 2: Bắt đầu thảm họa
Ở dưới mặt sàn, từ một màu kim loại bỗng trở nên trong suốt, lộ ra bóng dàng của một cỗ máy kì lạ, cùng với ánh sáng đỏ rực chiếu lên khiến không khí xung quanh như bị đốt cháy, đến nỗi mà đứa trẻ xui xẻo còn sống ấy không thể thở được, cơ thể co giật như kẻ động kinh, dần trên thân hiện lên những vết bầm tím, sưng phồng.
Một luồng ánh sáng đỏ rực chiếu qua từng ngóc ngách của từng cái xác chết, dần tăng nhiệt độ dẫn tới bốc hỏa, cháy rụi từng phần trên cơ thể.
Đứa trẻ xui xẻo nằm ngay trên cùng, đồng loạt bị cả tá lửa từ những xác chết kia đốt cùng một lúc, đau đớn đến từng thớ thịt. Miệng không thể hét, cơ thể không cử động, cứ thể chịu đau đớn co quặt cơ thể.
"Đau quá, mình không muốn chết! AAA!!! Dừng lại đi, đau quá!"
Tiếng nói kì lạ một lần nữa lại vang lên:
- Bước cuối, dọn tro cốt.
Luồng sáng bên dưới ngày càng sáng hơn, cho đến một mức độ, cơ thể đứa trẻ ấy từ một cái xác khô quặt, qua ánh sáng chớp nhoáng liền biến mất, cứ như là đã hóa hư vô.
"Mình...đã chết rồi sao...?"
Đứa trẻ trong đầu suy nghĩ, bỗng ánh sáng của ánh trăng chói rọi vào con mắt, khiến nó như tỉnh giấc, bật dậy trong bỡ ngỡ.
Xung quanh là một căn phòng tối tăm, vương vấn mùi cháy khét trên mặt sàn, tiếng nói cũ lại vang lên:
- Tro cốt đã được dọn sạch, đợt dọn dẹp tiếp theo sẽ diễn ra trong 6 giờ nữa...
Đứa trẻ sợ hãi giọng nói ấy, bắt đầu có hơi hoảng loạn, chạy xung quanh phòng để tìm cách ra ngoài. Bỗng nó tìm thấy một cái màn hình, trên đó hiện lên những kí tự phát sáng, nhưng hoàn toàn không có thứ gì hiểu được.
Đứa trẻ bấm liên tục vào màn hình, rồi thậm chí đập mạnh, nó cũng không mở, cũng không có chút động tĩnh, chỉ vang lên tiếng nói:
- Mật khẩu sai, vui lòng nhập lại.
Ở phía trung tâm, một thông báo được gửi tới phòng điều khiển:
- Phòng thiêu hủy xác có người nhập sai mật khẩu.
Điều đó khiến một người trông coi quan tâm, tiến lại gần xem rốt cuộc là ai lại có thể nhập sai được mật khẩu.
Hắn đặt cốc cà phê đang cầm trên tay xuống, nhanh chóng mở camera ở phòng phân hủy, thấy được một cảnh tượng hãi hùng. Hắn vừa nhìn vừa không tin vào mắt mình, cả cơ thể cứ run lên bần bật trong sợ hãi, nói:
- N...nó rốt cuộc là cái giống gì...
Trước mắt hắn, một cái xác nhỏ đã cháy khô, đang đứng ở trước cửa bấm phá màn hình. Hắn hãi quá, liền bấm nút báo động, rút bộ đàm lên thông báo:
- Phòng điều khiển thông báo, ở nhà xác đang có một con quái vật không xác định, được trông thấy là một cái xác đứa trẻ đang di chuyển, cầu chi viện tới tiêu diệt mau chóng, hết.
Mọi giáo sư tiến sĩ đều lo lắng mà chạy tới nơi trú ẩn, còn những bảo vệ thì mặc trên mình bộ giáp tối tân nhất, chạy tới phòng thiêu hủy xác, tạo tên tiếng bước chân dồn dập như tiếng động cơ tàu hỏa.
Bọn họ đứng trước cánh cửa, nhập mật khẩu một cách nhanh chóng, sau đó những người phía sau liền chĩa súng về phía cánh cửa.
Mật khẩu nhập hoàn tất, cánh cửa dần mở ra, phía bên trong đứa bé kia nhìn thấy ánh sáng, như nhìn thấy hi vọng, bước ra bên ngoài.
"Bùm bùm bùm bùm!!!"
Một loạt tiếng súng vang lên như tiếng bom, nã thẳng vào cái xác trước mặt, một trào đạn bay xối xả tới như mưa. Ánh sáng do thuốc nổ phát ra, to như cái tô cơm phóng những viên đạn đồng to bằng quả xoài tới.
Đứa trẻ kia vừa mới ra đã ăn trào đạn này, sự đau đớn phải chịu chắc chả ai thấu, điều đó khiến cho đám ngươi kia yên tâm sấy một băng đạn, được một lúc hết đạn thì dừng lại.
Khói thuốc súng tỏa mịt mù, những kẻ kia ngừng bắn, chỉ huy của họ rút bộ đàm ra định thông báo. Bỗng từ trong khói thuốc, một bóng dáng nhỏ bé vẫn đang tới gần, bước qua làn khói mà ra ngoài.
Tất cả những tên ở đó đều há hốc mồm, không tin vào mắt mình, trước mắt bọn hắn cái xác này không còn là quái vật bình thường, nó đã phát triển thành một siêu quái vật.
Một thí nghiệm trước đây từng đặt ra, một con chuột bạch khi được thí nghiệm, một là tiến hóa trở thành một giống loài cao cấp hơn, hai là trở thành một con quái vật điên loạn.
Tất nhiên là quái vật cũng có mức phát triển của nó, họ đặt ra từng cấp bậc quái vật: Không thể phát triển - Vượt trội - Phát triển vượt bậc - Siêu tiến hóa - Thảm họa - Diệt vong.
Mà trước mặt bọn họ, một cái xác chết vậy mà lại có ý thức, hấp thụ hoàn toàn những thứ vửa chạm vào nó, cứ như hơn ngàn viên đạn hoàn toàn hóa hư vô.
Đứa trẻ ấy bước tới gần tên chỉ huy, thấy bộ giáp hắn mặc trên người quả là đẹp đẽ, chạy tới sờ.
"Bộ giáp này đẹp quá!"
Vừa mới chạm tay vào lớp áo giáp, bùm một cái tên chỉ huy hóa thành vũng máu, bắn tung tóe ra xung quanh, khiến cho những người khác ở đó thấy được, hãi hùng mà chạy mất, vừa chạy vừa la lên:
- Là...là thảm họa, quái vật thảm họa!
Đứa trẻ kia vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy vũng nước màu đỏ đặc sệt trên giáp, người đàn ông kia cũng biến mất. Nó bỏ bộ giáp xuống đất, bắt đầu đi lang thang quanh khu đó.
Ở trong phòng điều khiển, một tên đang ngồi trong phòng run cầm cập, ngồi trong góc sợ hãi nói:
- Hết rồi...hết thật rồi....có ai không....cứu với....
Một luồng ánh sáng đỏ rực chiếu qua từng ngóc ngách của từng cái xác chết, dần tăng nhiệt độ dẫn tới bốc hỏa, cháy rụi từng phần trên cơ thể.
Đứa trẻ xui xẻo nằm ngay trên cùng, đồng loạt bị cả tá lửa từ những xác chết kia đốt cùng một lúc, đau đớn đến từng thớ thịt. Miệng không thể hét, cơ thể không cử động, cứ thể chịu đau đớn co quặt cơ thể.
"Đau quá, mình không muốn chết! AAA!!! Dừng lại đi, đau quá!"
Tiếng nói kì lạ một lần nữa lại vang lên:
- Bước cuối, dọn tro cốt.
Luồng sáng bên dưới ngày càng sáng hơn, cho đến một mức độ, cơ thể đứa trẻ ấy từ một cái xác khô quặt, qua ánh sáng chớp nhoáng liền biến mất, cứ như là đã hóa hư vô.
"Mình...đã chết rồi sao...?"
Đứa trẻ trong đầu suy nghĩ, bỗng ánh sáng của ánh trăng chói rọi vào con mắt, khiến nó như tỉnh giấc, bật dậy trong bỡ ngỡ.
Xung quanh là một căn phòng tối tăm, vương vấn mùi cháy khét trên mặt sàn, tiếng nói cũ lại vang lên:
- Tro cốt đã được dọn sạch, đợt dọn dẹp tiếp theo sẽ diễn ra trong 6 giờ nữa...
Đứa trẻ sợ hãi giọng nói ấy, bắt đầu có hơi hoảng loạn, chạy xung quanh phòng để tìm cách ra ngoài. Bỗng nó tìm thấy một cái màn hình, trên đó hiện lên những kí tự phát sáng, nhưng hoàn toàn không có thứ gì hiểu được.
Đứa trẻ bấm liên tục vào màn hình, rồi thậm chí đập mạnh, nó cũng không mở, cũng không có chút động tĩnh, chỉ vang lên tiếng nói:
- Mật khẩu sai, vui lòng nhập lại.
Ở phía trung tâm, một thông báo được gửi tới phòng điều khiển:
- Phòng thiêu hủy xác có người nhập sai mật khẩu.
Điều đó khiến một người trông coi quan tâm, tiến lại gần xem rốt cuộc là ai lại có thể nhập sai được mật khẩu.
Hắn đặt cốc cà phê đang cầm trên tay xuống, nhanh chóng mở camera ở phòng phân hủy, thấy được một cảnh tượng hãi hùng. Hắn vừa nhìn vừa không tin vào mắt mình, cả cơ thể cứ run lên bần bật trong sợ hãi, nói:
- N...nó rốt cuộc là cái giống gì...
Trước mắt hắn, một cái xác nhỏ đã cháy khô, đang đứng ở trước cửa bấm phá màn hình. Hắn hãi quá, liền bấm nút báo động, rút bộ đàm lên thông báo:
- Phòng điều khiển thông báo, ở nhà xác đang có một con quái vật không xác định, được trông thấy là một cái xác đứa trẻ đang di chuyển, cầu chi viện tới tiêu diệt mau chóng, hết.
Mọi giáo sư tiến sĩ đều lo lắng mà chạy tới nơi trú ẩn, còn những bảo vệ thì mặc trên mình bộ giáp tối tân nhất, chạy tới phòng thiêu hủy xác, tạo tên tiếng bước chân dồn dập như tiếng động cơ tàu hỏa.
Bọn họ đứng trước cánh cửa, nhập mật khẩu một cách nhanh chóng, sau đó những người phía sau liền chĩa súng về phía cánh cửa.
Mật khẩu nhập hoàn tất, cánh cửa dần mở ra, phía bên trong đứa bé kia nhìn thấy ánh sáng, như nhìn thấy hi vọng, bước ra bên ngoài.
"Bùm bùm bùm bùm!!!"
Một loạt tiếng súng vang lên như tiếng bom, nã thẳng vào cái xác trước mặt, một trào đạn bay xối xả tới như mưa. Ánh sáng do thuốc nổ phát ra, to như cái tô cơm phóng những viên đạn đồng to bằng quả xoài tới.
Đứa trẻ kia vừa mới ra đã ăn trào đạn này, sự đau đớn phải chịu chắc chả ai thấu, điều đó khiến cho đám ngươi kia yên tâm sấy một băng đạn, được một lúc hết đạn thì dừng lại.
Khói thuốc súng tỏa mịt mù, những kẻ kia ngừng bắn, chỉ huy của họ rút bộ đàm ra định thông báo. Bỗng từ trong khói thuốc, một bóng dáng nhỏ bé vẫn đang tới gần, bước qua làn khói mà ra ngoài.
Tất cả những tên ở đó đều há hốc mồm, không tin vào mắt mình, trước mắt bọn hắn cái xác này không còn là quái vật bình thường, nó đã phát triển thành một siêu quái vật.
Một thí nghiệm trước đây từng đặt ra, một con chuột bạch khi được thí nghiệm, một là tiến hóa trở thành một giống loài cao cấp hơn, hai là trở thành một con quái vật điên loạn.
Tất nhiên là quái vật cũng có mức phát triển của nó, họ đặt ra từng cấp bậc quái vật: Không thể phát triển - Vượt trội - Phát triển vượt bậc - Siêu tiến hóa - Thảm họa - Diệt vong.
Mà trước mặt bọn họ, một cái xác chết vậy mà lại có ý thức, hấp thụ hoàn toàn những thứ vửa chạm vào nó, cứ như hơn ngàn viên đạn hoàn toàn hóa hư vô.
Đứa trẻ ấy bước tới gần tên chỉ huy, thấy bộ giáp hắn mặc trên người quả là đẹp đẽ, chạy tới sờ.
"Bộ giáp này đẹp quá!"
Vừa mới chạm tay vào lớp áo giáp, bùm một cái tên chỉ huy hóa thành vũng máu, bắn tung tóe ra xung quanh, khiến cho những người khác ở đó thấy được, hãi hùng mà chạy mất, vừa chạy vừa la lên:
- Là...là thảm họa, quái vật thảm họa!
Đứa trẻ kia vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy vũng nước màu đỏ đặc sệt trên giáp, người đàn ông kia cũng biến mất. Nó bỏ bộ giáp xuống đất, bắt đầu đi lang thang quanh khu đó.
Ở trong phòng điều khiển, một tên đang ngồi trong phòng run cầm cập, ngồi trong góc sợ hãi nói:
- Hết rồi...hết thật rồi....có ai không....cứu với....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook