Phải Lòng Gió Đông
-
11: Chị Tiêu Rồi
Hôm nay, Đinh Minh Nghị lại đến công ty đón Vương Dao như thường lệ.
Mẫu thân đại nhân báo còn chút việc cần xử lý, bảo anh chờ.
Minh Nghị lái xe vào nhà xe, đỗ gọn gàng rồi ngồi trong xe một lát, đôi mắt lơ đãng nhìn quanh.
Vẫn với bộ trang phục đen kín mít, như cách anh thường làm để tránh sự chú ý, Minh Nghị bước xuống xe.
Bất ngờ, từ phía xa, anh thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc
Đôi mắt Minh Nghị khựng lại trong giây lát, tim anh đập nhanh hơn.
Là cô ấy – không thể nào sai được, đó là Gia Nhi! Anh đờ người ra, cảm giác mọi thứ trước mắt trở nên chậm lại.
Khi ý thức được đây không phải là ảo giác, Minh Nghị vội vàng định tiến tới, nhưng Gia Nhi đã nhanh chóng bước vào xe và lái đi, bỏ lại anh đứng giữa bãi đỗ xe, cảm giác hụt hẫng tràn ngập.
Anh nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng, bất chợt Đinh Minh Nghị cong cong khóe môi cười
"Hóa ra cô ấy...làm việc ở Thượng Long."
...
Hôm sau, trong một cuộc họp ngắn, Vương Dao bất ngờ đề cập đến việc công ty vừa có một nghệ sĩ mới gia nhập.
Bà bảo Gia Nhi, với nụ cười tươi tắn trên môi, “Nina, cô giúp tôi một việc nhé.
Cô hãy sắp xếp gặp nghệ sĩ mới của công ty để bàn về hợp đồng.”
Gia Nhi có chút bất ngờ.
Dù việc này không thuộc phạm vi công việc của cô trong phòng truyền thông, nhưng cô không thắc mắc nhiều.
Vương Dao vốn rất tin tưởng và thường giao cho Gia Nhi những nhiệm vụ đặc biệt.
Thấy điều này cũng không có gì to tát, Gia Nhi vui vẻ nhận lời.
“Vâng, chị cứ để em lo” cô đáp.
Rời khỏi phòng, Gia Nhi bắt đầu chuẩn bị hồ sơ để gặp nghệ sĩ mới.
Cô thầm nghĩ, "Chắc là một tân binh trẻ tuổi nào đó được công ty chú trọng."
Cô kiểm tra thông tin về nghệ sĩ mới trên hệ thống công ty.
Một cái tên đơn giản hiện lên: "Liam." Thậm chí hồ sơ còn chẳng có ảnh, chỉ để lại một vài thông tin cơ bản.
Có điều gì đó khiến cô khựng lại trong giây lát, một cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã sắp đến giờ gặp mặt, Gia Nhi vội thu xếp hồ sơ và di chuyển sang phòng họp.
Cô vẫn còn chút thời gian để tìm hiểu sâu hơn về chàng ca sĩ đang nóng bỏng tay này.
Gia Nhi bước vào phòng họp, không ngờ người kia đã chờ sẵn ở đó.
Khi cô nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của anh, một cảm giác kỳ lạ xộc đến.
Nhưng ngay khi anh quay lại, cô như bị một cú sốc điện, toàn bộ hồ sơ trong tay rơi thẳng xuống sàn, giấy tờ bay lả tả.
“Xin lỗi!” Gia Nhi vội vàng cúi xuống nhặt những tờ giấy rơi, lòng cô dậy sóng.
Tâm trí cô hỗn loạn, không thể tin nổi người nghệ sĩ mới mà Vương Dao nhắc đến lại chính là người đàn ông cùng cô ở quán bar...cậu ta vậy mà lại là Liam ??
Đinh Minh Nghị nhìn cô, đôi mắt không giấu nỗi thích thú, trên môi nụ cười yêu nghiệt hé mở
"Chị gái làng chơi?"
Gia Nhi cảm thấy mặt mình nóng bừng, không thể tin được anh lại buông ra câu đùa châm biếm như vậy.
Cô nhìn thẳng vào mắt Đinh Minh Nghị, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự tự tin trong giọng nói của anh khiến cô cảm thấy lúng túng.
“Cậu...!nói...nói cái gì tôi không hiểu” Gia Nhi đáp lại, cố tạo ra một vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bên trong thì lại không thể ngăn nổi dao động “Tôi là người phụ trách hợp đồng của cậu, không phải ‘chị gái làng chơi’ gì đó.”
Có vẻ sự lo lắng không giấu được của cô càng khiến cho anh cảm thấy thích thú, Đinh Minh Nghị tiến bước lại gần, Gia Nhi hoảng đến cả người đều run
"300 đô của chị tôi vẫn còn giữ đấy, mới mấy năm đã ngoảnh mặt không nhận người rồi sao? "
Giọng anh từng chút nhỏ dần mang theo chút ám muội " Chẳng lẽ chị muốn chơi tôi qua đường à ? "
Gia Nhi cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, tim đập loạn nhịp trước câu nói đầy hàm ý của Minh Nghị.
Cô không thể ngờ rằng anh lại đi khơi gợi lại câu chuyện cũ trong trường hợp này, đêm mơ hồ trong quá khứ bỗng chốc hiện về rõ ràng trong tâm trí cô.
“Đó chỉ là một sự hiểu lầm” cô lắp bắp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận sự hoảng loạn đang xâm chiếm tâm trí mình.
“Chúng ta đang đến đây bàn về hợp đồng, không phải chuyện quá khứ.”
“Quá khứ ư? Tôi không biết chị nghĩ gì về nó như thế nào nhưng với tôi nó vẫn còn mới mẻ lắm” Đinh Minh Nghị tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ dần trở nên mỏng manh.
“Nếu chị muốn chơi đùa, tôi cũng không từ chối.”
“Đinh Minh Nghị!” Gia Nhi quát lên, cảm giác bực bội và xấu hổ cùng lúc ập đến.
“Xin cậu đó...để chuyện này nói sau được không ? Tôi sẽ giải thích rõ với cậu sau..."
Anh nhếch môi, đôi mắt sáng lên như thỏa được ý nguyện "Được thôi, tôi sẽ tạm thời giúp chị giữ bí mật...chuyện chị bắt nạt một cậu nhóc chỉ mới 20 tuổi"
Gia Nhi cảm thấy một làn sóng ngượng ngùng ập đến, đôi mắt cô không thể không liếc về phía Đinh Minh Nghị, người mà bây giờ giống như một chiếc gương phản chiếu những cảm xúc hỗn độn của cô.
Cuộc họp bắt đầu diễn ra, nhưng từng câu chữ của cô gần như rơi vào tai Đinh Minh Nghị như gió thoảng.
Anh chỉ chăm chú nhìn vào gương mặt của Gia Nhi, những cử chỉ của cô, cách mà lọn tóc của cô khẽ rơi xuống má khi cô cúi xuống xem tài liệu.
"Chị vẫn đang độc thân nhỉ? Tôi nghe người trong công ty nói thế"
Anh cũng đã nghe qua chuyện Gia Nhi từng ly hôn, cô tiến hành thụ tinh nhân tạo rồi làm mẹ đơn thân, tất tần tật về cô anh đều muốn tìm hiểu.
“Đinh Minh Nghị, có vẻ như cậu thích đùa nhỉ?” Gia Nhi cười nhẹ, nhưng sự không hài lòng trong giọng nói của cô không thể che giấu khi có người đang thăm cố tình thăm dò vào những ngóc ngách riêng tư mà cô không muốn ai chạm đến.
“Chỉ là tôi ngưỡng mộ một người phụ nữ tự lực như chị thôi” anh đáp lại, ánh mắt anh kiên định, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong cô.
“Có khi nào chị cảm thấy muốn mở lòng không?”
“Chúng ta nên quay lại với hợp đồng thì hơn” cô điều chỉnh lại cảm xúc nói, cố gắng kéo cuộc trò chuyện về đúng hướng.
Đinh Minh Nghị gật đầu, nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt.
“Được thôi, tôi đồng ý thỏa thuận này.
Tôi không cần nghe quá nhiều, miễn sao điều đó có lợi cho cả hai bên.”
Gia Nhi hơi ngạc nhiên trước sự quyết đoán của anh.
“Cậu không cần tìm hiểu thêm gì về điều khoản trong hợp đồng sao?” cô hỏi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Tôi tin tưởng vào quyết định của chị,” anh đáp, ánh mắt sáng rực.
"Nếu cuộc đời tôi có bất trắc gì tôi sẽ tìm chị đòi lạu công đạo"
“Vậy giờ tôi sẽ đi chuẩn bị hợp đồng” cô nói, nở một nụ cười công nghiệp rồi vội vàng đứng dậy nhanh chân rời khỏi phòng họp.
Cho đến khi Gia Nhi rời đi được một lúc, Đinh Minh Nghị vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo cô với một nụ cười đầy ẩn ý, trong lòng thầm nghĩ rằng cuộc hợp tác này sẽ không chỉ đơn thuần là công việc.
"Âu Gia Nhi chị tiêu rồi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook