Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
Chapter 49: Đối Đầu Với Hầu Tước (2)

Chương 49: Đối Đầu Với Hầu Tước (2)

 

Hầu tước Foltaine, người đã theo dõi mọi chuyện từ nãy, bước tới với một nụ cười nở trên môi.

"Anh nói đứa trẻ này được gia đình Bá tước coi trọng đúng không? Giống như một đứa con của họ, anh đã nói như vậy mà."

"V-Vâng, đúng vậy."

“Nhóc à, vì cậu mà ta đã mất chính con trai ruột của mình."

Hầu tước Foltaine nói với một giọng điệu tinh tế.

"Nhưng ông không đối xử với đứa con trai đó như con trai của mình mà."

"Trái tim của một người cha không thể được nhìn thấy bằng mắt thường được."

"Bất kỳ ai nghe thấy những lời đó đều có thể sẽ nghĩ rằng tôi đã giết con của ông đấy."

"Về bản chất, cậu đã làm thế mà."

"Vậy là ông muốn tôi chết à?"

"Thực tế là ngược lại mới đúng."

"Cái gì?"

"Nếu cậu thay thế thằng bé thì sao?"

"Ồ."

Tôi không thể không thốt lên một tiếng cảm thán nhỏ.

Hãy nhìn ông già này xem đi, ông ta nói vậy nghe có được không?

“Tôi khá nổi tiếng đấy."

Nói xong, tôi nhìn Nam tước Tucker.

Vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh ta đã tăng lên gấp đôi.

Mắt anh ta chuyển động một cách lo lắng, và thậm chí cả đồng tử của anh ta cũng đảo quanh.

“Anh đang cố gây áp lực cho đứa trẻ sao? Anh thật vô liêm sỉ, Nam tước Tucker."

"Ông nói vô liêm sỉ là sao? Ông có nên nhìn lại bản thân mình không, thưa ngài?"

"Không phải chính anh là người đầu tiên tìm đến ta sao? Cùng với Tử tước Rodri, nếu anh đã quên rồi thì đặt ta nhắc cho anh nhớ.”

"......!"

Nam tước Tucker cắn môi, anh ta cảm thấy như bản thân đang bị buộc tội vậy.

“Ta không nhắc đến chuyện này để chỉ trích anh. Chỉ là lòng người sẽ thay đổi theo hoàn cảnh thôi."

Nam tước Tucker nhìn tôi với tia hy vọng cuối cùng.

“Cậu sẽ không rời đi, đúng không?"

"......"

"Sao cậu không trả lời? Hửm? Có phải vì ta đã cằn nhằn cậu không? Ta sẽ không làm thế nữa. Ta chỉ nghĩ cho cậu thôi."

"Hmm."

“Cậu vừa nói ‘mhmm’, đúng không?”

“Chúng ta hãy lắng nghe ý của ông ấy trước, được chứ?”

Tôi đã đập tan sự mong đợi của Nam tước Tucker một cách không thương tiếc.

“Ông coi trọng tôi đến mức nào, thưa ngài?”

“Cậu nghĩ nó tới mức nào?”

“Khi mua thứ gì đó không phải để bán, thì chẳng phải người mua sẽ phải định giá trước sao?”

Hầu tước Foltaine gật đầu, vẻ mặt ông ta tỏ vẻ chấp thuận.

“Ta đã yêu cầu cậu thay thế con ta.”

“Tôi từ chối thay thế một tên khốn chỉ biết làm bù nhìn.”

“Tất nhiên là cậu nên làm thế.”

Hầu tước Foltaine mỉm cười và bước thêm vài bước về phía trước.

Những người lính canh gần đó bắt đầu đi theo ông ta ngay lập tức.

“Ngồi xuống.”

“Nhưng thưa ngài.”

“Không sao đâu.”

“......chúng tôi hiểu rồi, thưa ngài.”

Không có một chút lo lắng nào hiện lên trên mặt ông ta.

Điều đó có nghĩa là họ hoàn toàn tin tưởng vào lãnh chúa của mình.

“Chúng ta cùng đi dạo một lát nhé? Ý cậu thế nào?”

Tôi liếc nhìn Nam tước Tucker trước khi gật đầu.

“Nghe có vẻ hay đấy.”

* * *

Tại một con đường trong rừng không xa chỗ đồng bằng kia.

Bỏ lại mọi người phía sau, hai chúng tôi bước vào đây một mình.

‘Mình biết mình rất ấn tượng, nhưng ông già này cũng không hề tầm thường.’

Dù tôi có trẻ đến đâu, thì ông ta hẳn cũng đã nghe những lời đồn đại về tôi.

Ngay cả sau khi các hiệp sĩ dưới quyền của ông ta, tên là Tomato hay gì đó, mất mạng dưới tay tôi, thì ông ta vẫn không hề do dự trong hành động của mình.

Hơn nữa, điều quan trọng là…

“Có vẻ như cậu không học được điều này từ cha mẹ của mình.”

“Xin thứ lỗi?”

“Họ không dạy cậu không bao giờ được đi theo người lạ khi họ cho cậu kẹo à?”

Điều đáng chú ý là ông ta có vẻ lo lắng cho tôi hơn là cho chính mình.

Tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Hầu tước Foltaine khi ông ta nói.

Biểu cảm của ông ta vô cùng nghiêm túc.

"Ở một nơi như thế này, nếu mà có ai đó chết thì cũng không ai hay biết được."

Không chỉ là biểu cảm và lời nói của ông ta.

Hầu tước Foltaine cũng cố tình thể hiện khí chất của mình.

Sát khí sắc bén của ông ta như đâm vào khắp da thịt tôi.

“Ông đang đe dọa tôi à?"

“Cậu dám động đến con ta. Cho dù cậu có chết ở đây dưới tay ta thì điều đó cũng không phải là bất công."

"Vậy thì có lẽ ông nên nuôi dạy con mình tốt hơn."

"......?"

Trong giây lát, Hầu tước Foltaine nhẹ nhàng ngoáy tai mình.

Như thể ông ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy .

Tôi lại lớn tiếng với ông ta.

"Vì những người cha mẹ ngu ngốc của cậu đã không nuôi dạy cậu tử tế, nên ta sẽ đích thân dạy dỗ cậu!"

Sát khí của ông ta siết chặt quanh tôi ngày càng mạnh mẽ hơn.

“......Có phải là ngài Kieran, phó đội trưởng của Lữ đoàn Bạch Sư không?”

“...... Cái gì cơ?”

“Đó là những gì anh ta đã nói với tôi.”

“......”

Sau một lúc im lặng.

“Pfft...... Heh heh heh, hahahahahaha!

Hầu tước Foltaine bật cười.

Ông ta cười vì thấy thực sự thấy điều này buồn cười sao?

Hay ông ta đang cố giả vờ cười vậy?

‘Hmm.’

Tôi không chú ý đến điều gì khác ngoài phản ứng của ông ta.

Tiếng cười của ông ta vang vọng trong không khí.

Ma lực của tôi bắt đầu sôi sục lên.

Mặc dù thanh kiếm của ông ta không được rút ra, nhưng tôi cảm thấy như da mình đang bị lột vậy.

“...... Mọi người không hề biết Hầu tước Foltaine thực sự là ai.”

Hầu tước, người đã ngừng cười, giờ lại nhếch mép một cách lạnh lùng.

“Đó cũng là những gì ta muốn nói.”

“Có vẻ như cả hai chúng ta đều có nhiều câu hỏi cho đối phương. Chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn và giải đáp từng nghi ngờ của nhau nhé? Tất nhiên, tôi hứa sẽ không nói dối, trên danh dự và mana của tôi.”

“Được thôi.”

Hầu tước Foltaine gật đầu, trông có vẻ thích thú.

“Người ta thường nói kính trên nhường dưới, nên ông có thể hỏi trước.”

“Cậu thực sự là một người táo bạo, phải không? Nói cho ta biết đi, cậu đến từ đâu?”

“Tôi đến từ Công quốc Meeke.”

Tôi đã trả lời thành thật.

Gốc rễ của cuộc chiến này là vụ việc buôn bán nô lệ do tên khốn con trai của Hầu tước Foltaine thực hiện.

Tôi đã xử lý đống rác đó, nhưng chúng không phải là những người duy nhất đã nghe về nó.

Người ta phải cân nhắc đến khả năng nó có thể đã đến được tới tai của những bên liên quan.

“Ít nhất thì có vẻ như cha mẹ cậu đã dạy cậu rằng nói dối là xấu.”

“Vậy là ông đang thử thách tôi sao? Dù sao thì, bây giờ đã đến lượt tôi rồi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Hầu tước Foltaine.

“Mong muốn của ông là gì? Chiếm đoạt ngai vàng ư? Ông thực sự mong muốn quyền lực sao?”

“Một ông già đang chờ chết có thể tìm kiếm sự xa hoa và vinh quang nào chứ?”

“Thế mà ông lại bất chấp lệnh của vệ hạ và thậm chí còn bắt đầu trò hề này...... ahem.”

Tôi gần như đã nói những lời thô lỗ thường ngày của mình nhưng tôi đã nhanh chóng sửa nó lại.

“...... Và thậm chí còn bắt đầu trận chiến này ư?”

“Khi cậu chứng kiến ​​quê hương mình bị phá hủy trong thời gian thực, thì cậu có thể đứng trơ ra nhìn và không làm gì không?”

“Ông có ý gì vậy?”

“Nếu phải mô tả thì đó không phải là tham vọng, mà là lòng yêu nước.”

Không hiểu sao, tôi thấy câu trả lời đó khá dễ hiểu.

“Cậu hỏi về ước mơ của ta à?”

“Đúng vậy.”

“Xây dựng một đất nước thực sự xứng đáng được gọi là một đất nước. Đó là ước mơ của ta.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi.”

“Thật vậy sao?”

“Tôi chưa tận mắt chứng kiến điều đó, nhưng tôi biết rằng vua của đất nước này là một tên ngu ngốc.”

“......!”

Trong giây lát, mắt Hầu tước Foltaine mở to, rồi ông ta  lại phá lên cười.

“Càng ở bên cậu, ta càng thấy cậu buồn cười.”

“Thật bất ngờ, Hầu tước, ông có vẻ là một người tử tế.”

“Cái gì cơ? Hahahaha!”

Tôi nói thật đấy.

Mặc dù biết là hệ hạ sắp phát điên, nhưng ông ta vẫn ngoan ngoãn tuân theo lệnh của đế chế.

Vì cái tâm lý nô lệ chết tiệt đó.

‘So với cậu ta?’

Nhận ra sai lầm và có lòng can đảm cùng sáng kiến ​​để hành động.

Ngay cả khi phương pháp của cậu ta sai, chẳng phải cậu ta vẫn tốt hơn ta ít nhất một trăm lần sao?

“Ta nghe nói tên cậu là Ancelot?”

“Đó có phải là câu hỏi tiếp theo của ông không?”

Hầu tước Foltaine tỏ vẻ không tin vào tai mình.

“Một ngày nào đó, ta muốn rạch bụng cậu ra. Chỉ là vì lý do tò mò thôi. Ta muốn tự mình xem gan cậu to đến mức nào.”

“Để trả lời câu hỏi của ông, thì đúng vậy, đó là tên của tôi.”

“Cậu có cùng tên với một người anh hùng vĩ đại.”

“Tôi tôn trọng ông ấy.”

“Đúng vậy, ông ấy là một nhân vật đáng kính. Ta cũng cảm thấy như vậy.”

“Ông ư, Hầu tước?”

Hầu tước Foltaine gật đầu.

“Đó là lý do tại sao tôi không thể lặp lại những sai lầm tương tự. Học những gì hữu ích và coi thất bại của người khác là bài học cho chính mình là điều khôn ngoan.”

“Thật vậy......”

Đúng như mong đợi, một người có tầm cỡ như ông ta lại rất am hiểu về lịch sử bị chôn vùi.

“Trước khi quá muộn, ta phải chấn chỉnh đất nước. Đó là niềm tin duy nhất của ta.”

Ông ta không chống lại lệnh của nhà vua vì lợi ích cá nhân.

Thay vào đó, ông ta hành động theo niềm tin của riêng mình và mong muốn bảo vệ đất nước.

“Nhóc con, ước mơ của cậu là gì?”

“Tôi có hai ước mơ.”

“Hả?”

“Hai câu hỏi tôi muốn hỏi ông sau.”

“Heh, được rồi. Câu trả lời của cậu là gì?”

“Nếu ông hỏi về ước mơ trước mắt của tôi......”

Mặc dù ý định thực sự của tôi là hạ bệ đế chế bằng thanh kiếm này, nhưng tôi không thể nói thẳng điều đó ra được.

“......Là đại diện cho đất nước này trong Giải đấu Bậc Thầy.”

“Giải đấu Bậc Thầy ư......?”

Hầu tước Foltaine mở to mắt ngạc nhiên.

Cùng lúc đó.

“Hahahahahaha!”

Một tiếng cười vang dội vang lên, và nó to hơn bao giờ hết.

“Cậu thật là buồn cười. Cậu không phải là người của Công quốc Meeke sao? Tại sao cậu lại muốn đại diện cho đất nước này tham gia Giải đấu Bậc Thầy?”

“Do những tình huống bất khả kháng, tôi không thể trở về quê nhà được.”

“Cậu muốn tạo dựng tên tuổi và niềm tự hào để trở về nhà sao? Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Hahaha.”

Điều đó không hẳn là nói dối.

Chỉ là ngôi nhà mà tôi nhắc đến không phải là thứ mà ông ta đang nghĩ.

“Điều đó sẽ không dễ dàng đâu.”

“Với sự giúp đỡ của ông, Hầu tước, điều đó có thể xảy ra.”

“Tất nhiên rồi.”

Hầu tước Foltaine là một người đàn ông đầy kiêu hãnh.

“Tuy nhiên, nếu mục tiêu của cậu là tham gia Giải đấu Bậc Thầy, thì sự ủng hộ của riêng ta sẽ là không đủ.”

“Có bốn hầu tước khác và ba công tước cấp cao hơn họ đang ở đất nước này mà.”

“Đúng vậy. Người ngoại lai chưa từng được tham gia Giải đấu Bậc Thầy trước đây. Đây là một vị trí danh giá đại diện cho đất nước và dòng dõi của một người không thể bị bỏ qua. Ngay cả những công tước đó cũng háo hức thể hiện kiếm thuật của mình trong đế chế. Cậu sẽ cần sự cho phép của bệ hạ, cũng như sự chấp thuận từ các quý tộc cấp cao nhất.”

“Rốt cuộc, thì một giấc mơ cũng chỉ là một giấc mơ. Nhìn thấy đất nước này sụp đổ trong thời gian thực, tôi tự hỏi liệu mình có nên vượt biên và đến nơi khác không.”

“Đó không phải là một suy nghĩ tồi.”

Như vậy là quá đủ để mở đầu rồi.

“Bây giờ, đến lượt tôi.”

“Hỏi đi.”

“Ông thực sự sẽ tha mạng cho tôi sao?”

Nụ cười của Hầu tước Foltaine trở nên sâu hơn.

“Sao nào? bây giờ cậu sợ rồi à?”

“Thành thật mà nói, xét đến những gì tôi đã làm với Lữ đoàn Bạch Sư của ông, thì tôi sẽ không để yên tôi nếu tôi là ông. Và chúng ta đã đồng ý là sẽ không nói dối với nhau, vì vậy nếu ông định tha cho tôi, thì tôi sẽ chuyển sang câu hỏi tiếp theo.”

“Heh heh heh, đó là một câu hỏi kỳ lạ. Ta luôn có thể huấn luyện những cấp dưới mới. Tại sao ta lại phải giết cậu?”

“Ông có thực sự có ý đó không?”

Hầu tước Foltaine gật đầu.

“Nghe có vẻ khoe khoang, nhưng ta có một trực giác của một thương gia.”

“Quả thực là khoe khoang.”

“Theo nghĩa đó, với ta, cậu giống như một báu vật hiếm có vậy, một báu vật không có chủ. Có được cậu còn có giá trị hơn cả việc huấn luyện toàn bộ Lữ đoàn Bạch Sư.”

“Vậy thì, câu hỏi tiếp theo của tôi là….”

Tôi căng thẳng.

Mặc dù ông ta đã hứa, nhưng một cuộc tấn công bất ngờ vẫn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

“Mối quan hệ của ông với Đế chế là gì?”

“......”

Sau một lúc im lặng, Hầu tước Foltaine trả lời một cách thẳng thắn đến ngạc nhiên.

“Bọn ta trao đổi những gì bọn ta cần.”

“Vậy thì, là một mối quan hệ kinh doanh sao.”

“Điều đó có trả lời được câu hỏi của cậu không?”

“Được rồi.”

Đó là một câu trả lời được mong đợi.

“Tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”

“Không phải đó là câu hỏi cuối cùng rồi sao?”

“Vì ông đã phá vỡ lệnh trước, nên hãy cho phép tôi hỏi điều này.”

“Heh heh heh.”

“Thực ra đây là câu hỏi tò mò nhất của tôi, vì vậy xin hãy trả lời một cách chân thành.”

Hầu tước Foltaine lặng lẽ gật đầu đồng ý.

“Ông mạnh đến mức nào ở đất nước này? Ý tôi muốn hỏi là khi so sánh với các chủ nhân chính thức của Vương quốc Hart, bao gồm cả ba công tước.”

Nếu cuộc đàm phán bị đổ bể, thì tôi cần phải chiến đấu với ông già này một lần nữa.

Với khả năng hiện tại của tôi, thì đây là một điều quan trọng nhất cần biết.

“Ồ...... đó không phải là điều mà cậu chỉ có thể biết sau một trận chiến sao?”

“......!”

Đúng là một câu trả lời đáng ngạc nhiên.

Ít nhất, ông ta không nói rằng mình sẽ thua.

Nói cách khác.

‘Ông ta tự coi mình ít nhất cũng ngang hàng với họ.’

Điều đó không có gì bất thường.

Trong suốt lịch sử, luôn có những người như vậy.

Những chủ nhân ‘không chính thức’ không được nhà nước công nhận.

Là kết quả của các vũ khí bí mật cấp nhà nước.

Những người thích ẩn danh.

Hoặc những thần đồng xuất chúng như tôi.

Shiiing.

Một âm thanh kim loại lạnh lẽo vang lên.

Hầu tước Foltaine đã rút thanh kiếm quý giá của mình ra.

Một lưỡi kiếm cong nửa khoảng ba cm.

Ông ta không có ý định giết chóc, vì vậy tôi chỉ lặng lẽ quan sát.

“Đây là một thanh kiếm.”

“Tôi biết.”

Nụ cười của Hầu tước Foltaine sâu hơn trước phản ứng của tôi.

“Cậu có muốn thử nó không— sức mạnh của ta í?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương