Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
Chapter 37: Pháo Đài (2)

Chương 37: Pháo Đài (2)

 

Tin tức về những động thái bất ngờ của Hầu tước Foltaine cuối cùng cũng đến tai Narakas.

"Có đúng vậy không?"

Narakas hỏi với giọng nghiêm nghị.

Đứng trước mặt anh là một thành viên của tổ chức tình báo nổi tiếng nhất lục địa, Mặt nạ bóng đêm.

"Vâng, thưa ngài!"

Mật danh Green No. 4 - Ben trả lời anh với tư thế cứng nhắc.

Cậu đã căng thẳng.

Người đứng trước mặt cậu là người đứng đầu Mặt nạ bóng đêm, anh ta đích thân đến đây

Trong khi ẩn danh tính của mình.

Cách đây vài ngày.

Nhưng bây giờ, Narakas đang trực tiếp hỏi Ben một vài câu hỏi, mặc dù Ben không hề biết gì cả.

"Này, Greenie. Cậu muốn chết à?"

“Vâng? Là sao ạ?”

...... Hôm nay, có vẻ anh ta đang có một tâm trạng đặc biệt tồi tệ.

“Ta đã nghe được một vài tin."

“Là gì vậy, thưa ngài......?"

“Ta đã biết từ lâu rằng phe quý tộc cốt cán, bao gồm cả Hầu tước Foltaine, đang âm mưu điều gì đó, nhưng...”

Ngay cả khi chưa nghe hết câu, Ben vẫn cảm thấy bất an.

“Chúng đã bí mật chuẩn bị cho trận chiến này một thời gian dài, và giờ lại hành động hung hăng như vậy chỉ vì một vài tên gián điệp đã bị bắt ư?”

“......!”

Khi Narakas lẩm bẩm một mình, Ben đã trở nên chắc chắn.

‘Ngài ấy đang thử mình.’

Ben tự coi mình là một người đầy tham vọng.

Vì vậy, cậu phải chứng minh khả năng của bản thân tại đây.

“T-Theo ý kiến ​​cá nhân của tôi, đây có thể là khúc dạo đầu cho một cuộc nội chiến mà chúng đã chuẩn bị từ lâu.”

“Ý cậu là gì?”

“Như ngài đã biết, các cuộc đảo chính thường diễn ra đột ngột và bất ngờ…...”

“Nhưng nếu chúng ta chỉ coi đó là một sự ‘bất ngờ’ thì sẽ bỏ qua sự thật rằng chúng đã bất chấp sắc lệnh của hoàng gia, đúng không?”

“...... Như ngài đã nói, phe phái đó bao gồm cả đế vương của Hart. Vương quốc đó chắc hẳn lúc này đang rất hỗn loạn.”

“Ồ. Vậy mục tiêu thực sự của sự hỗn loạn này là nội bộ à?”

“Đúng vậy!”

Rùng mình.

Ben run rẩy khi trả lời anh.

Cậu đã lo lắng rằng suy đoán của mình có thể sai.

Nhưng những lo lắng của cậu có vẻ không cần thiết rồi.

“Tuy mới chỉ là một Greenie, nhưng cậu có một cái đầu nhạy bén đấy.”

“Cảm ơn ngài!”

Khuôn mặt Ben sáng bừng lên sau lớp mặt nạ.

“Dù sao thì nhà Bá tước Arsene chắc chắn cũng sẽ gặp rắc rối. Trong khi chúng ta biết, tên khốn đó......”

“......?”

“...... Ừ. Theo quan điểm của hoàng tử Công quốc Meeke, người đang che giấu danh tính của mình.”

Đôi mắt Ben sáng lên vào lúc đó.

Để nhắc lại, cậu ấy rất tham vọng.

Cậu ấy là một con thú liên tục tìm kiếm cơ hội để đạt được công trạng.

‘Một cấp dưới có năng lực phải hiểu được cấp trên của mình đang ám chỉ điều gì.’

Với suy nghĩ này, Ben lên tiếng.

“Tôi sẽ chuyển thông tin mà chúng ta vừa thu thập được cho nhà Bá tước!”

“Cái gì? Tại sao cậu lại phải làm thế?”

“Vâng? Không phải chúng ta được giao nhiệm vụ cung cấp thông tin cho cuộc chiến sắp tới sao ạ......”

“Này, đồ ngốc. Đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Chỉ cần truyền đạt sự thật rằng phe quý tộc đang chuẩn bị đảo chính là được. Cần gì phải cố tiết lộ mọi thứ, thậm chí đến từng chi tiết nhỏ nhất như vậy? Cậu muốn giao nộp hết đồ đạc của mình à?”

G-Gì cơ?

Chẳng phải thủ lĩnh rất thích tên hoàng tử đó sao?

‘M-mình đã chắc chắn là như vậy mà nhỉ?’

Sự thật là thủ lĩnh đã đích thân tham gia vào thỏa thuận.

Và anh ta đã tiết lộ vị trí lăng mộ của Đại anh hùng cho tên hoàng tử đó.

Những quá trình này chứng minh rõ ràng cảm xúc ‘thích thú’ của anh ta.

“Nếu để yên, cậu sẽ phá hỏng công việc kinh doanh của chúng ta vào một ngày nào đó mất. Này, cậu có muốn bị giáng chức xuống Yellow không?”

“Dạ? K-không ạ! Tôi-tôi sẽ xem xét và sửa lại hành động của mình!”

“Nghĩ lại thì, đó là cậu, đúng chứ?”

“Dạ? Ý-ý ngài là sao ạ......?”

“Người đã lấy thông tin về chiếc mặt nạ không màu từ tên nhóc đó.”

Rắc.

Đột nhiên, người thủ lĩnh kia bắt đầu bẻ các khớp ngón tay.

Cảnh tượng đó khiến Ben ngày càng khó hiểu.

“Thôi quên đi, cậu cứ chịu đòn là được.”

“Dạ? Sao cơ......?”

Mọi chuyện đang tiếp diễn theo một chiều hướng kỳ lạ.

Mọi thứ đang tốt đẹp mà, vậy tại sao……?

“Đến đây.”

“Dạ? Thủ lĩnh? Ahh!”

Bụp!

Sau đó, Ben bị đánh một cách vô nghĩa mà không biết lý do.

Trong một thời gian khá dài.

***

Sân tập của Bá tước Arsene.

“T-tôi không thể tiếp tục nữa. Cơ bắp của tôi đang kêu gào. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi thực sự sẽ chết mất......”

“Mẹ...... mẹ khỏe chứ? Con ổn mà...... H-Hửm? Mẹ à? Có phải mẹ...... không?”

“......Chết tiệt.”

Harun và Kirian lần lượt phản ứng.

Thở hổn hển, Jan chửi thề khi bật dậy.

Tất nhiên, ngay sau khi cậu hoàn thành khóa huấn luyện được giao.

Toàn thân cậu đã đẫm mồ hôi.

“Lao động chân tay vô nghĩa vào thời điểm như thế này ư? Chúng ta nên học những kỹ thuật mới, không phải thế này......"

“......Ugh. Đừng phàn nàn nữa và hãy làm theo những gì được giao đi”

“Cái gì?”

“Anh bảo anh muốn trở nên mạnh hơn mà. Đây là điều anh yêu cầu đấy. Hãy nghiến răng mà chịu đựng đi.”

Jan trừng mắt nhìn Kirian khi cậu nói.

“Gần đây ngươi có tính khí thú vị đấy. Trước đây ngươi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt ta.”

“Nhờ ơn ai đó đấy. Dù sao thì kết quả cũng đã tự nói lên tất cả rồi mà, đúng không?”

“Kết quả gì?”

“Vị khách danh dự dù trông còn trẻ hơn cả chúng ta nhưng đã là chuyên gia rồi. Đó là thành tích hiếm có ngay cả trên toàn lục địa. Ngay cả những thần đồng của Đế chế cũng không thể đạt đến trình độ đó ở độ tuổi như vậy. Đó là lý do tại sao anh tự mình đến đây, đúng không?”

“Grr......”

Chỉ khi đó Jan mới cắn môi.

Mặc dù điều đó rất khó chịu, nhưng cậu ta không thể phủ nhận điều gì.

Nếu không phải vì tình hình hiện tại, thì cậu đã làm theo lời anh ta nói mà không phàn nàn gì rồi.

"Đừng nóng vội và cứ làm theo anh ấy thôi. Harun đây chỉ mới học kiếm chưa đầy một tháng này."

"...... Cái gì cơ? Chưa đầy một tháng sao? Có đúng thế không?"

Jan đã theo dõi quá trình luyện tập của họ trong vài ngày qua.

Tất nhiên, Cậu cũng nhận thấy kỹ năng của Harun đang tiến bộ rất nhanh chóng.

“ừm, đúng là vậy......"

Harun cười ngượng ngùng.

Jan nuốt nước bọt khi cậu ấy xác nhận điều này.

'Cậu ta có thực lực như đã tập luyện ít nhất là nhiều năm rồi vậy...'

Không.

Không phải chỉ vì thầy của cậu ấy xuất sắc.

Đất có tốt đến đâu.

Nếu hạt giống kém, thì hoa cũng sẽ chẳng thể tươi tốt.

'Điều đó có nghĩa là tài năng của tên nhóc đó cũng thuộc dạng phi thường.'

Jan phải thừa nhận vị khách danh dự một lần nữa.

Anh ta không chỉ là một chuyên gia vô song mà còn có con mắt tinh tường để nhìn nhận tài năng.

Ở độ tuổi còn quá trẻ như vậy.

‘......Còn nhiều điều phải học lắm. Mình cần phải quan sát anh ta kỹ hơn từ phía này.’

Mặc dù mẹ đã mất, Jan vẫn muốn tôn trọng di chúc của bà.

Bà luôn muốn cậu trở thành người đứng đầu gia tộc.

“Thành thật mà nói, Jan, tôi ghen tị với anh đấy.”

“Cái gì? Kirian, ngươi nói gì mà đột ngột thế?”

“Kiếm thuật là nền tảng của gia đình chúng ta. Vị khách danh dự đã nhận ra rằng nó hợp với anh hơn tôi.”

“......!”

Mắt Jan mở to.

“Vị khách danh dự cũng cảm thấy anh phù hợp làm người kế nhiệm hơn một người như tôi.”

“Ngươi......?”

“Được rồi, anh không cần phải an ủi tôi đâu. Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ có ham muốn lớn với vị trí đứng đầu.”

Kirian nói với vẻ mặt thực sự nhẹ nhõm.

“Bởi vì tôi đã có một giấc mơ mới rồi.”

“...... Một giấc mơ mới ư?”

“Ngay khi mối bất hòa này với Hầu tước Foltaine được giải quyết, tôi sẽ rời khỏi lãnh thổ này.”

“......!”

Đó là điều mà Jan không hề mong đợi.

“Nếu tôi ở lại đây, thì nó sẽ chỉ làm tăng thêm xung đột nội bộ, phải không?”

“......”

Jan không thể phủ nhận những lời đó.

Lịch sử đã chứng minh.

Tốt hơn là kẻ thua cuộc nên rời đi một cách thích hợp.

Dù là ra khỏi lãnh thổ hay là đến thế giới bên kia.

“Nếu cha cho phép, tôi sẽ trở thành một hiệp sĩ tự do và lang thang khắp lục địa cùng Harun và vị khách danh dự.”

“...... Ngươi định bỏ chạy trước khi chiến đấu với ta sao?”

“Không. Tôi đang cố gắng làm theo mong muốn của mẹ tôi.”

“......!”

Con mắt còn lại duy nhất của Jan mở to.

Mặc dù con đường của họ khác nhau, nhưng mục tiêu của họ vẫn giống nhau, phải không?

‘Ngay cả khi chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ...... Có lẽ anh em vẫn là anh em.’

Jan thở dài ngao ngán.

“Anh đã mong muốn hạnh phúc cho tôi. Nhưng trong hạnh phúc của tôi, không có chỗ cho vị trí của trưởng gia tộc.”

“......HaHahaha!”

“......Jan?”

Kirian nghiêng đầu bối rối khi Jan phá lên cười.

‘Mẹ kiếp! Cậu ta đã luôn như thế này ngay từ đầu. Chúng tôi đã lo sợ điều gì vậy chứ? Sao chúng tôi lại bắt nạt cậu ta nhiều thế?’

Sự hối hận và tự trách dâng trào trong cậu.

“Tự nhiên anh phát điên rồi à?”

“......Hahaha. Đúng rồi, anh phát điên rồi, đứa em trai hèn nhát của anh.”

*Trans/TL: Đoạn này xin phép đổi xưng hô của Jan thành anh- em cho hợp hoàn cảnh nhé*

“......!”

Mắt Kirian mở to.

Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ ‘em trai’ phát ra từ miệng cậu ta.

Một nụ cười cũng sớm xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

“Đúng vậy. Em là một kẻ hèn nhát.”

“Thật đáng tiếc. Nếu chúng ta cạnh tranh đến cùng, anh đã làm em tè ra quần rồi.”

“Xin lỗi vì phải phá vỡ mộng tưởng của anh, nhưng nếu chúng ta cạnh tranh đến cùng, anh mới sẽ là người phải tè ra quần.”

“Ngay cả với tính khí mới, em vẫn nói những điều vô nghĩa như vậy nhỉ?.”

“Hì hì.”

Cả hai cuối cùng cũng bật cười.

Đúng lúc đó.

“Thằng nhóc đó không phải thực sự điên rồi sao?”

“Chờ ở đây thôi...... Tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ liều lĩnh như vậy trong đời.”

“Chúng ta không phải nên rút lui trước khi quá muộn sao?”

“Tôi thực sự lo lắng cho lãnh chúa. Làm sao ngài ấy có thể tin lời thằng nhóc đó......?”

Tiếng nói chuyện ồn ào vọng đến tai họ.

Ngay lập tức, cả ba người đều tỏ vẻ bối rối.

“Chuyện gì thế?”

“......Là đám hầu cận.”

Một cuộc họp vừa kết thúc.

Những người hầu cận rời khỏi phòng của lãnh chúa đầu tiên đang trút hết nỗi bực bội dồn nén.

Qua cuộc trò chuyện họ vừa nghe được, cả ba đều có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra bên trong.

“......Dù vậy, làm sao họ có thể nói chuyện vô tư như vậy khi không có người trong cuộc ở đó được chứ?”

Kirian nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, thì đột nhiên.

Bước.

“......Jan?”

Jan bước về phía họ mà không chút do dự.

“Ồ? Thiếu gia!”

Những người hầu chào đón cậu với vẻ mặt vui mừng.

Họ luôn coi Jan là người thừa kế hợp pháp duy nhất.

“Mọi người thế nào rồi?”

“Trời ạ. Ngài đã trưởng thành rất nhiều, thiếu gia. Tôi chắc là ngài cũng phải lo lắng lắm.”

“Lo lắng ư? Không hề. Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, mà ta đã có thể thoải mái luyện tập.”

“Đừng lo. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ ngài, thiếu gia. Cứ để chúng tôi lo!”

Đó gần như là một cuộc trao đổi hời hợt.

Jan mỉm cười ngay lập tức.

“Vậy thì, ta cũng sẽ trông cậy vào mọi người trong cuộc chiến này.”

“Hả......?”

“Ta cảm thấy rất yên tâm. Với những người hầu xuất sắc như vậy dẫn đầu cuộc tấn công, ai dám xâm phạm lãnh thổ của bá tước chúng ta chứ?”

“......”

Một sự im lặng căng thẳng đột ngột bao trùm.

Những người hầu trao nhau những cái nhìn ngượng ngùng và những nụ cười gượng gạo.

“Thiếu gia Jan. Bề ngoài ngài ấy trông khó chịu thế thôi, nhưng trong thâm tâm lại rất chu đáo và ấm áp, phải không?”

“......Không. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy như thế này.”

Harun và Kirian, những người đang theo dõi cuộc trò chuyện từ xa, cũng đều bối rối không kém.

Mặc dù đó là vì những lý do hoàn toàn khác nhau.

 

***

 

Bây giờ, chỉ còn Bá tước Arsene và tôi ở lại trong phòng họp.

Bá tước lập tức lên tiếng.

“Bây giờ, thì hãy nói cho ta biết.”

“Vâng? Ý ông là gì?”

“Ta biết. Ta hiểu cậu đang nghĩ gì.”

“Sao cơ?”

“Cậu không giải thích đầy đủ về kế hoạch của mình vì cậu lo rằng có thể có gián điệp trong số những người hầu cận, đúng không?”

“......?”

Tôi thậm chí còn trở nên bối rối hơn.

“Không?”

“Hả?”

“Tôi thực sự có ý đó khi nói chúng ta nên chờ đợi thời cơ thích hợp.”

“......”

Bá tước Arsene nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, như thể đang cố gắng phân biệt sự thật và dối trá trong lời nói của tôi.

Rồi, đột nhiên.

Run rẩy.

Bộ ria mép của ông bắt đầu rung nhẹ.

“Đồ ngốc!”

“Ôi trời, ông làm tôi giật mình đấy!”

“Cậu đã đặt nền tảng cho mọi thứ bằng bài diễn thuyết hùng hồn của mình về ba lý do chính và cả những lý do khác nữa, vì cái gì chứ? Đợi đã? Chỉ có vậy thôi sao?!”

“Trước tiên ngài hãy bình tĩnh đã……”

“Bình tĩnh? Bình tĩnh cái con khỉ!”

Giọng nói của Bá tước Arsene ngày càng lớn.

“Ta sẽ đến cung điện ngay bây giờ! Ít nhất thì ta sẽ yêu cầu phe bảo hoàng hỗ trợ chúng ta!”

“Điều đó không thể được.”

“Ý cậu là gì, điều đó là không được ư? Những kẻ điên loạn đó đã bất chấp sắc lệnh của hoàng gia đấy. Chúng là những kẻ phản bội! Trong tình huống như vậy, Bệ hạ chắc chắn sẽ gửi quân tiếp viện!”

Tôi ngắt lời Bá tước.

“Không phải vậy. Ý tôi là điều đó sẽ vô ích.”

“Giờ cậu đang nói nhảm gì thế?”

“Ông vẫn chưa hiểu à? Hầu tước Foltaine đã tuyên chiến mà không có lý do chính đáng nào và bắt đầu một cuộc xung đột toàn diện. Ông nghĩ tại sao lại như vậy?”

Bá tước Arsene run rẩy.

“...... cậu đang nói rằng họ có động cơ thầm kín khác sao?”

“Họ muốn thu hút mọi sự chú ý ở đây. Đây là tiền đề cho một cuộc nội chiến toàn diện, một ‘cuộc đảo chính’.”

“......!”

Mắt Bá tước mở to.

“Một...... cuộc đảo chính ư?”

“Họ định đẩy nhanh kế hoạch trước khi chúng ta có thể chứng minh mối liên hệ của họ với Đế chế và trước khi phe bảo hoàng có thể tăng cường phòng thủ. Họ muốn nghiền nát ‘kẻ thù’ bằng sức mạnh áp đảo.”

Điều này cũng sẽ thúc đẩy tinh thần của binh lính.

“Nếu như nhà Bá tước sụp đổ, hoặc thậm chí là trước lúc đó, Đức vua tức giận sẽ ban hành một sắc lệnh hoàng gia mới để bắt giữ những kẻ phản bội.”

“Th-Thế thì sao?”

“Vậy thì…. Khi sự hỗn loạn nội bộ lên đến đỉnh điểm, đó là lúc cuộc đảo chính sẽ xảy ra.”

Mắt Bá tước giật giật.

“Đây là một cơ hội khác cho Hầu tước Foltaine.”

“Một cơ hội ư?”

“Chiến tranh là như vậy. Rủi ro cao, phần thưởng cũng cao. Để dẫn đầu cuộc tấn công điều đó đòi hỏi họ phải có những sự hy sinh, nhưng sau đó, họ có thể nhận được những phần thưởng có ý nghĩa nhất trong quá trình đánh giá công trạng sau chiến tranh.”

Nói xong, tôi từ từ đứng dậy.

Bá tước, người đã bị sốc, vẫn hoàn toàn bất động.

“Nhưng, nếu chúng ta ngăn chặn chúng một cách quyết đoán, ông nghĩ điều gì sẽ xảy ra sau đó?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương