Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
Chapter 26: Tuyên Chiến (1)

Chương 26: Tuyên Chiến (1)

 

Có hai kẻ đang tiến đến gần chúng tôi.

‘Cả hai đều ít nhất là đang ở cấp độ chuyên gia.’

Hơn nữa, chúng còn có kỹ năng điêu luyện hơn Thomas, người hiệp sĩ mà tôi vừa gặp mặt ban nãy.

Không phải tất cả người ở cấp độ chuyên gia đều như nhau.

Trong một xã hội luôn phân hóa thế này, theo thông lệ chung, thì phải chia các cấp độ chuyên gia thành bảy cấp.

Đó là:

Thấp nhất, Thấp, Trung bình thấp, Trung bình, Trung bình cao, Cao và Cao nhất.

Để so sánh, nếu Thomas ở cấp độ Thấp nhất, thì những người đang tiến gần về chúng tôi lúc này có vẻ ít nhất cũng đang ở cấp độ Trung bình thấp.

Ngược lại, năm người lính canh ở phía chúng tôi chỉ là những người hiệp sĩ bình thường bảo vệ lãnh thổ.

Những công việc chân tay này không bao giờ là nhiệm vụ của các hiệp sĩ cấp cao.

Đó là lý do tại sao tôi phải cố giam phu nhân Isabelle vào ngục càng nhanh càng tốt.

Bởi vì nếu thành công chúng tôi sẽ không phải rơi vào tình huống nguy hiểm như thế này. 

‘Nuối tiếc những chuyện cũ đã qua cũng giống như việc chuẩn bị bữa ăn cho một đứa trẻ đã chết vậy……’

‘Nó thật vô nghĩa…’

Giật mình.

“......Heh heh heh.”

Đột nhiên, tiếng cười chết tiệt đó lại phát ra từ tôi.

Cơ thể tôi tự động phản ứng ngay cả chỉ với mấy câu tục ngữ cũ.

‘Đây có phải là cảm giác của một người sắp phát điên không?’

Vrrr!

Tôi gạt bỏ những luồng suy nghĩ vớ vẩn của mình và lặng lẽ kích hoạt mana.

Cuối cùng thì, chính tôi cũng phải tự mình làm điều này.

Tôi rất tự tin.

Bởi vì dù sao tôi cũng không ngồi không trong suốt thời gian qua. Tôi đã khổ công tập luyện rất nhiều.

Shaaa.

Khi tôi đứng dậy với quyết tâm bùng cháy, hai cặp mắt của những kẻ thủ ác kia dần rõ trong bóng tối.

“......Chỉ có một đứa nhóc và một tên lính canh thôi.”

“Bên trong còn nhiều hơn nữa thì phải. Có ba? À không, tầm bốn người. Ít hơn nhiều so với những gì tôi đã mong đợi.”

“An ninh cũng được ưu tiên. Đặc biệt là trong những tình huống cấp bách như này, họ không còn cách nào khác ngoài việc bỏ mặc một vài nơi.”

“Điều này tốt cho chúng ta mà. Tiêu diệt mục tiêu nhanh chóng và trốn thoát.”

Những kẻ sát nhân này không nói chuyện phiếm thêm nữa, chúng dừng cuộc trò chuyện lại và…

Vù!

Chúng lập tức vung kiếm, với ánh mắt đầy sát khí.

Một thanh nhắm thẳng vào tôi.

Thanh còn lại nhắm vào người lính canh có con gái kia.

"Eek!"

Hoảng sợ, Paul loạng choạng lùi về phía sau.

Trong tích tắc, tôi do dự.

Tôi phải chặn cả hai thanh kiếm cùng một lúc.

Nếu tôi trượt một thanh, một người sẽ phải bỏ mạng.

Đó có thể là mạng của tôi hoặc là của người cha với tương lai còn dài phía trước.

‘Nơi đây là một hành lang hẹp. Dù sao thì quỹ đạo của những thanh kiếm cũng đã được định sẵn.'

Tôi tuyệt đối không được né.

Nếu tôi né, người cha tội nghiệp kia sẽ mất mạng.

‘Mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đối mặt trực diện với chúng!'

Ngay khi tôi đưa ra quyết định, thanh kiếm của tôi di chuyển.

Tôi đã dốc toàn lực ngay từ đòn đánh đầu tiên.

Bọn chúng đã hạ thấp cảnh giác.

Đây là cơ hội duy nhất của tôi để giảm số lượng kẻ thù xuống còn một tên.

Vrrr!

"M-Ma……?"

Sát thủ A, cảm nhận được năng lượng trong thanh kiếm của tôi, cố hét lên một tiếng hoảng hốt.

Tuy nhiên….

Shiing!

Trước khi anh ta được thốt lên, thanh kiếm của tôi đã đâm xuyên qua cổ họng anh ta ngay lập tức.

Hơn nữa.

Kẹt!

Thanh kiếm của tôi đã va chạm với thanh kiếm đang lao về phía Paul.

Ngay lập tức, những tia lửa bắn ra khi kim loại va chạm vào nhau trong không khí.

Tay tôi cảm giác như đang bị xé toạc ra.

Khụ!

Vị kim loại của máu dâng lên trong cổ họng tôi là một pha trộn tuyệt vời.

"Ngay lúc này, bắt chước kiếm thuật của gia tộc Arundel là điều tốt nhất mà tôi có thể làm."

Người ta nói rằng một khi nắm vững được những bí thuật về kiếm của gia tộc Arundel và đạt được đến đỉnh cao của kiếm thuật thần tốc, thì thậm chí có thể xé đôi tia sét.

Những kẻ yếu đuối này sẽ không kịp phản ứng gì trước những chiêu thức của tôi.

"...... Ta hiểu rồi. Ngươi là kẻ vắt mũi chưa sạch đã giết Thomas."

"......"

Mặc dù đã mất đi đồng đội của mình vào thời điểm bất ngờ, nhưng sát thủ B vẫn bình tĩnh đến kinh ngạc.

Clang! Clang! Clang! Clang! Clang!

Ngay cả khi đã có tiếng báo động yếu ớt vang lên trên mặt đất, thì ý định giết người của anh ta vẫn ngày càng mạnh mẽ hơn.

“...... Ngươi đang cười à?”

Không chỉ vậy, một nụ cười rộng đến mang tai hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.

“Ngươi là Ancelot? Ta đang tìm người đấy, nhưng ngươi lại đi tự tay đào mộ cho chính mình rồi.”

“Phải là ngươi mới đúng.”

“...... Quả đúng như lời đồn, ngươi có một cái miệng thật thối tha. Ngươi nói đây sẽ là mộ của ta ấy ư? Cũng có thể là vậy.”

Đối thủ thậm chí còn không hề nao núng trước sự khiêu khích rõ ràng của tôi.

“Ta đã từ bỏ cuộc sống này từ lâu rồi. Ngươi sẽ chết ở đây cùng với ta.”

Vrrr!

Ngay lập tức, một nguồn năng lượng mạnh đến mức không thể phủ nhận đã tràn ngập khắp căn phòng.

‘Thật nguy hiểm.’

Những tiếng báo động liên tục vang lên trong đầu tôi.

Boom! Boom! Boom! boom! Boom! Boom!

Nguồn năng lượng kia siết chặt toàn bộ cơ thể tôi và nó ngày càng mạnh mẽ hơn.

Nguồn năng lượng kiếm thuật đó tràn ngập tầm nhìn của tôi.

Tên kia, người vừa mới nãy chỉ ở cấp độ chuyên gia trung bình thấp, giờ đã phát ra năng lượng mana cao hơn nhiều bậc.

“...... Anh ta đang sử dụng Mana Cội Nguồn.”

Mana Cội Nguồn.

Nói cách khác, đó là mana của sự sống.

Một khi đã bị tiêu thụ, nó sẽ không thể được bổ sung dù dùng bất kỳ cách nào.

Đúng như những gì anh ta đã tuyên bố vừa nãy, anh ta đang đặt cược mạng sống của mình vào việc này.

Chớp mắt!

Trong chớp mắt, thanh kiếm hung dữ thấm đẫm mana kia đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi nhanh chóng thay đổi cách tiếp cận của mình.

Đối mặt trực diện với thứ đó bằng vũ lực sẽ là tự sát.

Trong khi đó.

'Sử dụng sức mạnh của đối thủ để chống lại chính hắn sẽ là một cách hiệu quả'

Đây là thuật kiếm mà tôi đã quyết định dạy cho Kirian.

Tôi giải phóng bí thuật của gia tộc Harhel thứ mà người bạn cũ của tôi đã sử dụng từ lâu.

***

“Ancelot, cậu có biết không? Không có gì ngu ngốc hơn việc đối mặt trực diện với một kẻ tấn công đang có ý định muốn tự sát.”

Đột nhiên, khuôn mặt của bạn tôi hiện lên trong tâm trí tôi.

Ngay cả trong những tình huống hồi đó, thì tôi cũng….

"Chẳng phải đó chỉ là do cậu sợ đối đầu trực diện thôi sao? Đồ hèn nhát."

“Cậu nói gì thế hả, tên khốn?"

"Kiếm thuật mềm là cái quái gì chứ? Dùng sức mạnh của đối thủ để chống lại chúng sao? Đó có phải là lý do tại sao ngày nào cậu cũng bị bọn Arundel đánh bại không?"

“Đ-đồ khốn, sau khi ở gần tên vua khó chịu kia, cậu bắt đầu giống hắn rồi đó."

"...... Điện hạ là bạn của cậu sao hả? Cẩn thận lời nói của mình đi."

"Ồ, đúng là một thần dân trung thành nhỉ. Chỉ vì hắn là điện hạ, nên cậu nghĩ hắn cũng sẽ giống chúng ta sao? Tôi vẫn rùng mình khi nghĩ đến những điều mà hắn đã làm vì lòng tham đấy. Cái gì mà. Tạo ra đế chế duy nhất trên lục địa này? Thật nực cười."

"Chỉ vì cậu không thừa nhận điều đó thôi, không có nghĩa là Harhel không phải là một phần lãnh địa của Swallow."

“Tôi không muốn nói về chuyện này với cậu nữa. Dù sao thì, quay lại vấn đề chính đi. Ngày nào chúng tôi cũng bị bọn Arundel đánh bại khi nào chứ? Theo như tôi nhớ, ít nhất thì đó cũng phải là một cuộc chiến 5:5 cơ mà…… à không, nó giống một cuộc chiến 4:6 hơn.”

“Tôi cũng sẽ quay lại vấn đề chính. Ý tưởng sử dụng chính sức mạnh của đối thủ để chống lại chúng là không tệ. Nó hiệu quả với những đối thủ mạnh hơn cậu. Nhưng cậu không thể làm gì để can thiệp ‘tốc độ’ của chúng, đúng chứ? Trước khi cậu có thể làm điều đó, thì thanh kiếm của chúng đã đâm thủng tim cậu mất rồi.”

“Tại sao cậu cứ nói như thể cậu không hiểu gì hết vậy? Cậu nghĩ chỉ có ma pháp mới có mối liên hệ với nhau thôi sao? Kiếm thuật cũng có. Đó là lý do tại sao chúng ta luyện tập cả đời để tránh việc bị tốc độ đánh bại.”

“Ý tôi là đừng chỉ tập trung vào một thứ. Cậu nên bắt đầu học nhiều chiêu thức khác nhau, giống như tôi đi. Chỉ cần sử dụng đúng thức kiếm cho tình huống đó thôi. Tại sao phải làm cho mọi thứ trở nên phức tạp làm gì?”

“Đồ khốn. Cậu nghĩ rằng mọi người trên thế giới này đều giống cậu sao?”

“Heh heh. Vậy là cậu thừa nhận tôi là một thiên tài vô song rồi nhé.”

“Ugh, thật là khó chịu mà. Tôi sẽ xoay xở để kiếm được 500 vàng. Để tôi đấm cậu một cái, làm ơn đi. Cậu thích tiền mà, đúng không?”

“Không phải tôi, ông già tôi mới thích tiền.”

***

Một nụ cười tự nhiên nở trên môi tôi.

Ngay cả trong tình huống nguy hiểm mà tôi có thể rơi đầu bất cứ lúc nào như này.

Nhìn lại, những lúc đó là một trong số ít những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

‘Đúng vậy, Jaeger. Có vẻ như cậu đã đúng.’

Trong tích tắc.

Thanh kiếm từ từ mà chắc chắn kia lao về phía tôi.

Rõ ràng là nó rất mạnh và nhanh.

Nhưng…

‘Miễn là không bị ai vượt mặt hoàn toàn về tốc độ, thì kiếm thuật của gia tộc Harhel là vô song.’

Đó là lý do tại sao trong quá khứ, chúng tôi đã liên tục rèn luyện cơ thể.

Để có tầm nhìn nhanh nhẹn có thể theo kịp những nhát kiếm nhanh.

Để có phản xạ có thể phản ứng nhanh với các đòn tấn công của đối thủ.

Để có cơ bắp và tâm trí nhanh nhạy có thể tung ra đòn phản công tối ưu ngay sau một đòn tấn công duy nhất.

Đúng vậy.

Chắc chắn có một yếu tố tương thích trong kiếm thuật.

Nhưng nó không phải là tuyệt đối.

Cuối cùng thì mọi thứ còn phụ thuộc vào việc ai đã đổ nhiều máu và mồ hôi hơn trong suốt cuộc đời của họ.

Chiến thắng và thất bại chỉ được xác định bởi một điều. Đó chính là sự nỗ lực.

Sượt!

Tôi giơ thanh kiếm của mình lên theo đường chéo.

Nối các dấu chấm dọc theo con đường tối ưu.

Nếu bản chất của kiếm thuật Arundel là tìm đường thẳng ngắn nhất, thì…

'Bản chất của kiếm thuật Harhel là vẽ một vòng tròn mềm mại nhất.'

Mắt tôi liên tục theo dõi đối thủ.

Để tìm nơi anh ta tập trung sức mạnh của mình.

Để tìm điểm trung tâm có thể phá vỡ sự cân bằng của anh ta.

Và thời điểm tối ưu đó là….

'Ngay bây giờ!'

Mắt tôi lóe lên trong giây lát.

Đó là khoảnh khắc thanh kiếm của đối thủ sắp chẻ đôi đầu tôi ra như một chiếc lược.

Tôi đã đỡ được đòn đó.

Kétttt!

Âm thanh khó chịu của kim loại va vào nhau vang lên liên tục.

Người ta có nói rằng nếu kiếm thuật mềm đạt đến thượng thừa, thì những tiếng ồn như vậy thậm chí sẽ không xảy ra, nhưng điều đó không quan trọng ngay lúc này.

Đây là điều mà thời gian sẽ giải quyết.

Hiện tại, tôi chỉ tập trung vào việc làm chệch hướng thanh kiếm của đối thủ thôi.

Và sau đó, tôi sử dụng lực để vẽ ra một vòng tròn.

'Xoáy'

Kiếm thuật của gia tộc Harhel đặc biệt tỏa sáng trong những đòn tấn công tuyến tính hạn chế như vậy.

'Vẽ vòng tròn tối ưu.'

Tôi không cố chế ngự anh ta.

Chỉ sử dụng sức mạnh của đối thủ để chống lại chúng.

Sức mạnh thần thánh truyền vào thanh kiếm của kẻ thù càng mạnh thì tỷ lệ thành công càng cao.

Ngay cả khi nó không nhanh hơn, nặng hơn hay bá đạo hơn so với các kiếm thuật khác, thì…

'Không có kiếm thuật nào trên thế giới này dám xâm phạm vòng tròn ma thuật mà tôi đã vẽ.'

Vòng tròn hoàn hảo nhất trên thế giới.

Ai có thể phá vỡ được chiêu thức tuyệt đối này?

Bí thuật cơ bản và cốt lõi của kiếm thuật Harhel, bí thuật đầu tiên.

“Trường Dạ Phân Ly Trảm”

***

Đây là một ngày kỳ lạ khi mặt trời và bóng đêm cùng tồn tại.

Thanh kiếm của tôi là mặt trời.

Của đối thủ là bóng đêm.

Mặc dù hai lực lượng đối lập này đụng độ với nhau, nhưng không bên nào dập tắt bên nào.

Chúng hòa quyện và cùng tồn tại, chiếu sáng vĩnh hằng cho bầu trời và mặt đất.

 

***

 

Vù vù.

“......!”

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, đối thủ cố gắng buông thanh kiếm ra, nhưng vô ích.

Chém!

Cuối cùng, hai thanh kiếm đồng thời cùng vẽ một vòng tròn, và bùm… một vụ nổ đã xảy ra.

“......Ánh sáng......?”

Bịch, lăn.

Đây là những lời cuối cùng mà Sát thủ B để lại.

“Cậu đã chống lại một hiệp sĩ cấp độ chuyên gia chỉ với một đòn duy nhất sao......?”

Giọng nói của người cha kinh ngạc vọng đến tai tôi.

Và rồi.

“*Thở hổn hển*! T- thưa ngài!”

Những người lính còn lại, những người đã lao ra ngoài khi nghe thấy tiếng động, đột nhiên nằm rạp xuống đất.

Vừa kịp lúc, Bá tước Arsene cũng đến hiện trường.

“Tôi xin lỗi. Tôi vẫn chưa đủ kỹ năng để bắt sống những kẻ thù đáng gờm như vậy.”

“......”

Bá tước Arsene, người đã chứng kiến ​​tôi chém chết kẻ thù, đứng đó há hốc mồm.

“Cuộc chiến bắt đầu rồi.”

Tôi gật đầu nhẹ như một cử chỉ tôn trọng và đi ngang qua ông ấy.

Chỉ khi đó, Bá tước Arsene mới lấy lại được bình tĩnh và vội vàng túm lấy tôi.

“Đ-Đợi đã. Giờ cậu định đi đâu?”

“Như ông thấy đấy, không thể lãng phí tgian thêm nữa.”

Tôi liếc nhìn ông khi trả lời.

“Vậy nên, tôi sẽ huấn luyện các đệ tử của mình để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Là một giáo viên, tôi không thể đứng nhìn các đệ tử của mình chết.”

“C-Các đệ tử......?”

“Và, nhân tiện, tôi cũng sẽ đảm nhận vai trò của một người cha.”

“......!”

Mắt Bá tước Arsene mở to ngay lập tức.

“Chúng hẳn đang phải vật lộn với hiện thực rằng chúng đột nhiên mất cả mẹ lẫn anh trai.”

“......”

“Dù vậy, ta cũng không thể cứ tuyệt vọng như thế mãi. Chúng ta phải cho họ thấy. Bất kể họ có làm những hành động đê tiện nào đi chăng nữa, thì gia tộc Arsene cũng sẽ không sụp đổ. Cuối cùng, chính ông ta mới sẽ phải là người sụp đổ.”

“......”

“Bá tước, ông nên lo phần việc của mình đi. Còn tôi sẽ lo phần của tôi.”

“......”

“Có lẽ, khi thời gian trôi qua, ông sẽ cảm thấy biết ơn tôi một chút. Đợi đến lúc đó, hãy thể hiện lòng biết ơn bằng tiền bạc, không phải lời nói.”

Tôi làm một hình tròn bằng ngón cái và ngón giữa rồi nở một nụ cười ranh mãnh.

Bá tước Arsene nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

“......Ta đã.......”

“Hửm? Gì cơ.”

Đôi mắt của Bá tước Arsene đỏ ngầu khi ông nói.

“Ta đã......vô cùng biết ơn. Ta… à Không, ân nhân của chúng tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương