Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
-
Chapter 23: Sự Thức Tỉnh Của Kirian (2)
Chương 23: Sự Thức Tỉnh Của Kirian (2)
‘Bá tước Arsene cũng giống mình.’
Đó là cảm giác mà tôi luôn có.
Chúng tôi không giống nhau về ngoại hình hay tính cách, mà là về vai trò.
Ông ấy thường bỏ bê gia đình và đắm chìm vào những công việc bên ngoài.
Chỉ khi mất đi thứ gì đó thực sự quý giá, ông ấy mới bắt đầu cảm thấy hối hận tột cùng.
Chỉ khi đối mặt với vô số điều tồi tệ, những điều mà không bao giờ có thể thay đổi được.
‘Đừng đi theo vết xe đổ của tôi. Chẳng phải ông cũng đã cảm nhận thấy điều đó rồi sao?’
Nhưng có lẽ, trong cái rủi có cái may.
Bá tước Arsene đã có cơ hội để ngộ ra chúng.
Bởi vì ông đã mất đi người vợ thân yêu của mình trong quá khứ.
‘Đây là lời khuyên chân thành của tôi dành cho ông.’
Với tư cách là một người cha và người đứng đầu gia tộc, tôi thực lòng hy vọng ông ấy sẽ không lầm đường lỡ bước như tôi trong quá khứ.
- Vẫn chưa quá muộn.
-......Thật sao......?
- Hai đứa con trai nghịch ngợm của ông vẫn còn trẻ và còn có thể uốn nắn được, còn đứa con trai kia thì linh hoạt và mềm dẻo, chứ không gãy.
Một bước, hai bước, ba bước.
Sau khi hoàn thành đoạn tin nhắn mana, tôi từ từ bước lên bãi tập.
Kirian đã tự nguyện đến gặp tôi.
Vậy nên, giờ đến lượt tôi đáp lại cậu ấy.
'Động lực là thứ cốt lõi.'
Từ giờ trở đi, tôi phải đảm bảo cậu ấy sẽ vực dậy tinh thần trở lại.
Với sự theo dõi của Phu nhân Isabelle và những kẻ chuyên gây rối kia, đây là một môi trường giáo dục hoàn hảo.
"Vậy, cuối cùng thì cậu cũng chỉ là đứa con rơi của một gia đình quý tộc nào đó thôi sao?"
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt sợ hãi của Jan.
Nhưng, mắt tôi vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Kirian.
"Vậy sao cậu không nói sớm hơn?"
"Sao cơ......?"
“Cậu luôn tự biết cách an ủi và trấn an bản thân. Cậu bắt đầu lo lắng về hậu quả nếu trượt bài kiểm tra. Vậy nên, cậu luôn tự đặt ra cho mình những câu trong đầu như là ‘Tôi đã cố hết sức rồi,’ hay ‘Đủ rồi.’, đúng chứ?”
Giật mình.
Cơ thể Kirian run rẩy.
‘Cậu ta bắt đầu phản ứng rồi.’
Tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Hơi thở dồn dập.
Tim đập nhanh.
Da gà nổi khắp người.
Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên môi tôi.
“Điều đó chẳng khác gì những lời biện minh mà bọn quý tộc hay đưa ra cả.”
“......Anh sai rồi.”
“Nhưng ta không đổ lỗi cho cậu. Nếu cậu là một quý tộc, thì cậu cũng nên hành động như một quý tộc đi.”
“Tôi đã nói là anh sai rồi mà......!”
Phụt.
Tôi không nhịn được mà phụt cười.
“Nỗ lực, cái con khỉ!”
Nghiến răng.
Nghe thấy vậy, các đường mạch máu trên trán Kirian bắt đầu nổi lên.
Đó là phản ứng tự nhiên.
Nếu cậu ấy thực sự đã dốc hết sức, thì không có lý nào cậu ấy lại không tức giận.
‘Bởi vì những lời mình nói vừa nãy, giống như đang phủ nhận mọi nỗ lực mà cậu ấy đã bỏ ra vậy.’
Đặc biệt lại là ngay tại lúc này, trước mặt mẹ kế và những đối thủ của cậu ấy.
“Nghĩ lại thì, ta tự hỏi liệu mẹ cậu có hài lòng với một người con như cậu không.”
“......!”
“Cậu cũng tốt bụng lắm; lo lắng cho cả việc anh em mình bị thương cơ mà.”
Đó là giọt nước tràn ly của cậu ấy.
Khuôn mặt Kirian méo mó vì tức giận.
Jan, người đã theo dõi tình hình một cách kĩ càng, cắn chặt răng và nở một nụ cười chiến thắng.
“Ồ? Nhìn biểu cảm của cậu kìa. Cậu định làm gì thế hả?”
Cậu ta lại giơ thanh kiếm gỗ lên.
Đúng lúc đó.
Thuỵch!
“Gì vậy?!”
Một tiếng va chạm giòn giã và một tiếng kêu đầy hoang mang vang lên cùng lúc.
Kirian đã đỡ thanh kiếm gỗ đang hạ xuống của Jan bằng kiếm gỗ của mình, sau đó loạng choạng đứng dậy.
Đôi mắt cậu ấy giờ đây chứa đựng sự hung dữ chưa từng có trước đây.
“Tôi bảo anh sai rồi!”
Một tiếng gầm dữ dội phát ra từ Kirian khi cậu ấy lao về phía anh trai mình, người theo bản năng đã lùi lại.
Jan vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng lạ lẫm này.
Và trên đầu tên khốn đó.
Bụp!
Một thanh kiếm gỗ giáng xuống.
“...... Ugh!”
Jan rên rỉ, cố gắng giơ thanh kiếm của mình lên để chặn nó lại.
“Anh thì biết cái gì hả!”
“Thằng khốn này......!”
Bụp!
Mặc dù đòn tấn công thất bại, nhưng Kirian không hề hoảng sợ.
Kirian đã thức tỉnh, cậu ấy di chuyển theo cách khiến tôi cũng phải ấn tượng.
Lật nhào!
“Argh!”
Jan mất thăng bằng trong giây lát và ngã xuống đất.
Không còn đứng được nữa, cậu ta giơ thanh kiếm gỗ lên để chặn một đòn khác từ Kirian.
Đúng lúc đó, Kirian chen chân vào giữa hai chân loạng choạng của Jan, điều đó hoàn toàn phá vỡ sự thăng bằng của cậu ta.
‘Cậu ấy khá tự nhiên trong việc sử dụng cơ thể của mình.’
Tôi không thể không ấn tượng.
Đó là một tài năng bẩm sinh.
Những đứa trẻ mới bắt đầu học kiếm thường chỉ tập trung vào những động tác qua loa.
Nhưng yếu tố quan trọng thực sự không phải là vũ khí, mà là cơ thể cầm vũ khí.
‘Đúng như mong đợi, cậu ấy rất linh hoạt.’
Trong nháy mắt, một chương trình giáo dục dành riêng cho Kirian đã được hình thành trong đầu tôi.
Nếu tài năng của Harun được tối ưu hóa cho kiếm thuật nhanh, thì tài năng của Kirian là những động tác mềm mại.
Nói cách khác, cậu ấy là kiểu người chuyên sử dụng sức mạnh của đối thủ để chống lại họ.
Bịch!
“......Ugh!”
Khi ngã xuống, đầu của Jan bị giáng một đòn mạnh mẽ từ thanh kiếm gỗ.
Cuộc phục kích bất ngờ khiến Jan không thể ngẩng đầu lên.
Cậu ta chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.
“Em trai!”
Hersen vội vàng chạy đến chỗ người anh trai đã ngã xuống vì đau.
Phu nhân Isabelle đứng im như một pho tượng.
Vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay.
“Nhìn đi. Thấy không? Nếu có cố gắng, cậu có thể làm được mà.”
Cuối cùng, một nụ cười chân thành đã xuất hiện trên môi của tôi.
Nhưng một tình huống bất ngờ đã xảy ra vào ngay lúc đó.
“......Anh thực sự phải làm thế sao?”
“Hả?”
“Anh thực sự phải hạ thấp và phá bỏ mọi nỗ lực của người khác như thế à? Giờ anh vừa lòng rồi chứ?”
Kirian cố ý lẩm bẩm từng từ một.
“Trong mắt người ngoài cuộc như anh, tôi hẳn phải trông vô cùng thảm hại.”
Trước khi tôi kịp trả lời, Kirian lặng lẽ nhìn lên trời.
“Nhưng tôi không hối hận. Đó là di nguyện cuối cùng của mẹ tôi.”
Đợi đã.
“Di nguyện cuối cùng?”
“......Bà ấy bảo tôi không được ghét anh em ruột và mẹ kế. Không được làm tổn thương họ.”
Lần đầu tiên, Isabelle có phản ứng.
Ánh mắt run rẩy của cô hướng về phía Kirian.
“Bà ấy nói rằng thật may mắn khi có một gia đình trong thế giới rộng lớn này. Chúng ta nên biết yêu thương và chăm sóc lẫn nhau vì gia đình là sợi dây liên kết cần được trân trọng. Chỉ khi đó, Cha mới có thể ian tâm mà tập trung vào công việc bên ngoài.”
“......Thật là một người mẹ tuyệt vời.”
“Tuyệt vời ư? Không, mẹ tôi nghĩ đó là điều hiển nhiên. Bởi vì họ là gia đình của tôi. Khi một người ghét gia đình của mình thì sẽ chỉ dẫn đến sự bất hạnh của chính mình mà thôi.”
Ai lại ghét người khác vì không biết điều đó chứ?
Câu nói “Cuộc sống không thể đoán trước được điều gì” tồn tại là có lý do.
Trong cuộc sống sẽ có những tình huống không thể tránh khỏi sự phát sinh khiến bạn không thể không ghét ai đó.
Ngay cả khi người đó có cùng huyết thống với mình.
“Không muốn làm tổn thương gia đình mình là sai sao? Muốn chăm sóc gia đình mình cũng sai sao?”
“Đúng, cậu sai rồi.”
“Cái gì......?”
“Bất kể ý định của mẹ cậu là gì, thì những gì cậu đang nói bây giờ chỉ là cách nghĩ của một kẻ thua cuộc.”
“......!”
Mắt Kirian mở to khi tôi trả lời.
“Cậu nghĩ cậu là ai mà đòi chăm sóc người khác? Đó là lựa chọn của những kẻ mạnh và quyền lực.”
“Anh, đồ khốn nạn......!”
“Cậu không hiểu à? Ai cũng nói với cậu rằng thế giới này tuân theo sự sống còn của kẻ mạnh nhất. Theo kinh nghiệm của ta, những người như cậu sẽ là những kẻ chết đầu tiên và mãi mãi thất bại.”
Những gì tôi nói là sự thật không thể chối cãi.
Trên chiến trường, những người có tính cách nhạy cảm như Kirian sẽ là những người đầu tiên phải chết.
“Ta có cần phải dạy cho cậu một bài học lịch sử không? Hay cậu định biện minh cho chính mình cho đến khi sang thế giới bên kia luôn? 'À, dù sao mình cũng đã giữ đúng lời hứa với di chúc của mẹ.' kiểu như vậy.”
"Im đi! Anh thì biết gì chứ......!"
"Bình tĩnh đi!"
Lần đầu tiên, tôi đặt cảm xúc vào giọng nói của mình.
"Cái gọi là gia đình của cậu thậm chí còn không coi cậu là gia đình."
"......!"
“Cậu bị điếc à? Cậu chỉ là chướng ngại vật trên con đường giành quyền lực của họ. Mẹ kế của cậu sẽ xé xác cậu để trở thành người đứng đầu gia tộc."
Mẹ của Kirian có thực sự để lại di chúc như vậy nếu bà muốn con mình gặp phải kết cục thảm hại như này không?
Tất nhiên là không.
"Bà ấy chỉ muốn cậu lớn lên ngay thẳng và chân thật ngay cả khi không có bà ấy. Đó là lý do tại sao bà ấy nói những lời đó."
"......!"
"Làm thiên thần có ích gì nếu gia đình cậu toàn là ác quỷ?"
Mắt Kirian ngấn lệ.
“Vậy…… Anh muốn tôi phải làm gì?”
“Gì là gì? Câu trả lời chẳng phải rất đơn giản sao.”
“Đơn giản......??”
“Nếu nguyên nhân gây ra bất hòa trong gia đình là do một con quỷ đội lốt ’gia đình’ làm nên, thì cậu không thể giải quyết việc đó bằng cách tự ăn mòn tâm hồn của chính mình được. Hoặc là phải chiến đấu hoặc là phải cố gắng thuần hóa con quỷ đó. Sau đó, cậu sẽ có thể tha thứ và nuôi dưỡng sự hòa thuận, hoặc làm theo ý muốn của mẹ cậu, theo ý muốn của trái tim cậu.”
Tất nhiên, để thuần hóa nó khó hơn nhiều so với việc chiến đấu.
“Tất nhiên, cậu sẽ phải dành cả đời để làm điều đó, đúng không? Nhưng cậu còn có thể làm gì khác chứ? Đó là con đường mà cậu đã chọn.”
Tôi liếc nhìn phu nhân Isabelle trước khi tiếp tục.
“Trong suốt cuộc đời mình, ta đã nhận ra một điều rằng. Quan tâm đến người khác chỉ có ý nghĩa khi cậu có quyền lực. Nếu cậu là kẻ yếu đuối, hay sợ hãi, thì không ai nghĩ đó là sự quan tâm. Họ chỉ chế giễu và xem nó như một sự bất lực của một kẻ thua cuộc mà thôi.”
Tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói.
‘Tôi chỉ rành về chiến tranh còn giao tiếp thì không, nhưng tôi tin là mình đã nói đủ rồi.’
Với suy nghĩ đó, tôi định liếc về hướng Bá tước Arsene đang ẩn núp thì….
“Dừng lại.”
Người đó xuất hiện đúng lúc này.
“A-anh..?”
“C-Chúng con chào người đứng đầu gia đình ạ!”
Người mẹ và ba đứa con, sửng sốt, cứng đờ tại chỗ.
Nhưng Bá tước Arsene thậm chí còn không thèm liếc nhìn họ.
“......Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Cậu, đi theo ta.”
Ánh mắt của ông chỉ hướng về tôi.
Lúc đó, Isabelle, đã nắm bắt được tình hình, cô nhíu mày lại.
“Hãy suy nghĩ kỹ xem mẹ cậu thực sự muốn gì.”
“......”
Không có phản ứng nào.
Tôi vẫy tay một cái và đi theo Bá tước Arsene.
***
Sau khi trở về phòng của người đứng đầu, chúng tôi không nói chuyện với nhau trên suốt đoạn đường.
Ông ấy hẳn đã có rất nhiều suy nghĩ.
Tôi lặng lẽ chờ đợi, để ông ấy tự sắp xếp suy nghĩ của chính mình.
“......Cậu đã nói với ta ba lý do tại sao ta nên gây ra chiến tranh lãnh thổ.”
Cuối cùng, Bá tước Arsene cũng phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.
“Ông có đồng tình với bất kỳ lý do nào trong số đó không?”
“Không.”
Không chút do dự, Bá tước Arsene lắc đầu.
“Bởi vì có ‘bốn lý do’ tại sao ta không thể gây ra chiến tranh lãnh thổ ngay bây giờ.”
“......?”
Sự thất vọng của tôi nhanh chóng chuyển thành sự tò mò.
‘Vậy, ông ấy sẽ thêm một lý do nữa vào ba lý do của mình và phản đối nó sao?’
Tôi ngay lập tức ngồi dậy.
“Tôi đang lắng nghe đây.”
“Đầu tiên, ngay cả khi chúng ta đưa ra một lý do chính đáng và yêu cầu một cuộc chiến tranh lãnh thổ, thì hoàng gia cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra.”
“Nhưng chúng ta đã đủ lý do để biện minh rồi mà, phải không?”
“Không phải vấn đề về biện minh. Mà là một vấn đề thực tế hơn.”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi như tia chớp.
Nghĩ lại thì, tôi nhớ mình cũng đã từng nghe Mặt Nạ Bóng Đêm nói rằng gia tộc Arsene là lực lượng đại diện cho phe bảo hoàng.
“Một cuộc chiến mà chúng ta chắc chắn sẽ thua. Có phải là vì chúng ta không thể lãng phí lực lượng quý giá của phe bảo hoàng không?”
“Kể cả khi cậu có một kế hoạch kỳ diệu nào đó, thì cũng chẳng quan trọng. Theo quan điểm của hoàng tộc, thì cậu chỉ là một đứa nhóc. Hơn nữa, nếu không có sự cho phép của họ, để cuộc chiến tranh lãnh thổ xảy ra là điều không thể.”
“Vậy hãy nói rằng kế hoạch đó đến từ ông đi, Bá tước. Ông có thể giả vờ như tôi chưa từng tồn tại ngay từ đầu mà.”
Tôi không thực sự thất vọng về điều này.
Tôi được lợi gì khi nhận được công trạng trong việc củng cố quyền lực hoàng gia của đất nước này chứ?
‘À, có lẽ cũng hơi thất vọng một chút nhỉ? Tôi đã định tham gia vào Giải Đấu Bậc Thầy với tư cách là đại diện của Vương quốc Hart.'
Khi tôi liếm môi vì hối hận, Bá tước Arsene đưa ra một lý do khác.
"Thứ hai, là tin đồn sẽ mãi mãi bị lan truyền ."
"Tin đồn?"
"Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Cuối cùng thì việc nguồn gốc của kế hoạch này là từ cậu cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Cậu nói rằng bọn ta phải tấn công phủ đầu vì danh tiếng của mình, nhưng nếu bị phát hiện bọn ta ra trận chỉ dựa trên lời nói của một đứa trẻ, thì điều đó thực sự sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của bọn ta."
Giống như bất kỳ thời đại nào khác, giới quý tộc luôn lo xa về những điều thậm chí còn chưa xảy ra.
"Còn lý do thứ ba?"
"Trước nhất, để ta hỏi cậu điều này."
"Vâng?"
"Ta chưa bao giờ nghe nói đến một con quái vật đạt đến cấp độ thượng thừa này ở độ tuổi của cậu. Trong cả cái vương quốc rộng lớn này."
Ánh mắt của Bá tước Arsene ẩn chứa sự cảnh giác rõ ràng.
"Có phải cậu là sự tái sinh của một thực thể tuyệt đối không?"
Giọng điệu của ông ấy trở nên tôn trọng hơn.
Đó là một giả thuyết hợp lý.
Khi mana đạt đến cực điểm, cơ thể sẽ được tái sinh hoàn toàn.
Thịt và xương của một người sẽ được tái cấu trúc và chuyển đổi thành trạng thái tối ưu, thậm chí vượt qua cả thời kỳ đỉnh cao của một con người.
Bá tước Arsene đang ám chỉ đến hiện tượng tái sinh này.
"Trông tôi quá trẻ để làm được điều đó sao?"
"...... Và đó là lý do thứ ba."
Giọng điệu của Bá tước Arsene trở lại bình thường.
Lạch cạch, lạch cạch.
Ngay lập tức, các hiệp sĩ xung quanh chúng tôi cố tình tạo ra tiếng động khi họ đặt tay lên chuôi kiếm của mình.
“Ta không thể tin tưởng cậu. Và ta sẽ không giữ những biến số không thể kiểm soát bên cạnh mình."
"Aha."
Lần đầu tiên, tôi gật đầu rõ ràng.
"Không tin tưởng tôi với tư cách là một con người. Điều đó, tôi có thể hiểu."
Đây không phải là điều gì đó khiến tôi phải cảm thấy bị xúc phạm.
Nó chỉ đơn giản có nghĩa là Bá tước Arsene là một người cẩn trọng.
Trong những hoàn cảnh khác nhau, ông ấy nên được khen ngợi vì điều đó.
Liên tục suy nghĩ và nghi ngờ.
Đó là phẩm chất cơ bản cần có để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này.
“Tất nhiên, bọn ta rõ ràng là có lỗi với cậu. Đó là điều bọn ta luôn nhớ. Nếu cậu muốn bất cứ điều gì, bọn ta hứa sẽ đền bù xứng đáng bằng tiền. Vì vậy, ta muốn cậu nhanh rời khỏi nhà ta trong hôm nay.”
Đó là một mệnh lệnh trắng trợn rằng tôi phải rời đi.
“Ồ, được thôi.”
Không chút do dự, tôi đứng dậy.
“Chỉ vì lý do đó thôi sao? Tôi hiểu được cảm xúc của Bá tước rồi.”
“......Cảm ơn cậu đã hiểu.”
“Chỉ là tò mò thôi, lý do thứ tư là gì?”
Trước câu hỏi của tôi, Bá tước Arsene do dự một lúc rồi thở dài.
“......Mặc dù ta có thể là một người đàn ông vô dụng, nhưng ta vẫn là một người cha.”
“Hả?”
Đây là một câu trả lời hoàn toàn bất ngờ.
“Kỳ thi quyết định cuộc đời cậu đang đến gần, phải không? Nếu một cuộc chiến tranh lãnh thổ giữa các gia tộc nổ ra ngay bây giờ, chẳng phải ta sẽ tước đi cơ hội để những đứa trẻ đó chứng minh nỗ lực của mình sao?”
“Tất cả chúng đều sẽ hiểu. Tương lai của gia tộc quan trọng hơn kỳ thi đó.”
“Đó không phải điều mà ta có thể phán.”
Nghĩ lại thì cũng không tệ lắm.
Ít nhất thì có vẻ Bá tước ArSene cũng sẽ không đi theo vết xe đổ của tôi.
“Tôi đi đây.”
“Không tiễn.”
“Đợi chút! Còn một điều cuối cùng...... ông có biết không?”
Tôi hơi nghiêng đầu để nói hết câu.
“Dù ông có lên kế hoạch và cố gắng tiến hành theo ý mình đến đâu thì đôi khi mọi việc cũng sẽ không diễn ra được như mong muốn. Thế giới này vốn dĩ là như vậy.”
“Cậu đang cố nói gì vậy?”
“Tôi không hề muốn, nhưng khi mở mắt ra, tôi đã thấy mình ở giữa tâm bão rồi! Đại loại thế.”
Tôi quay người và bước ra khỏi cửa.
“Người ta gọi đó là ‘số phận’.”
***
“Mình sẽ giết hắn ta.”
Đôi mắt Isabelle tràn đầy sát khí khi quay trở lại phòng mình.
Không đời nào chồng cô lại tình cờ xuất hiện vào đúng lúc đó được.
“Tên đó, tôi chắc chắn sẽ......!”
Cô cắn môi mạnh đến nỗi máu đang rỉ ra.
Mặc dù cô đã quyết định tự giam mình trong ngục, nhưng đứa trẻ đó đã phá hỏng kế hoạch của cô.
Và sau cùng, cô đã thể hiện một khía cạnh đáng xấu hổ của mình trước mặt bá tước khiến tình hình không thể cứu vãn được nữa.
“Thưa phu nhân, tôi nghe nói là phu nhân đang tìm tôi.”
Người mà cô đang tìm kiếm bước vào phòng.
Nếu nhìn theo bề nổi, thì người này chỉ là người hầu của gia đình bá tước, nhưng thực tế, người này lại là gián điệp của gia đình hầu tước.
Đương nhiên, lông mày của Isabelle giật giật.
Cô không thể hoàn toàn bình tĩnh sau khi nghe tin rằng những kẻ ám sát có thể được cử đến để giết cô.
Nghiến răng.
Nhưng thế là đủ rồi.
Cô đã quyết định không để đứa nhóc khốn khổ đó làm lung lay cô nữa.
“......Ta có một yêu cầu khẩn.”
“Phu nhân cứ nói.”
“Trước đó, nếu hầu tước cho phép, ta sẽ đích thân vào tù để giải quyết nhân chứng.”
“......!”
Mắt Jake mở to ngay lập tức.
Chỉ có một nhân chứng.
Là Vigri de Foltaine.
Mặc dù là con ngoài giá thú, anh ta vẫn cùng huyết thống với gia đình hầu tước.
Việc loại bỏ một người như anh ta tất nhiên phải có sự cho phép của hầu tước.
“Có thể không ạ?”
“Đừng lo. Ta đã có kế hoạch.”
“...... Đã rõ.”
“Đổi lại, anh phải chấp nhận yêu cầu của ta.”
Nói xong, Isabelle lấy ra một lá thư niêm phong mà cô đã chuẩn bị sẵn và đưa cho anh ta.
"Hãy chuyển lá thư này giúp ta."
"Tôi có thể chuyển lời......"
"Không. Chỉ cần chuyển lá thư này thôi."
"......Vâng."
Jake nhìn Isabelle với vẻ mặt kỳ lạ trong giây lát rồi cúi đầu.
"Nếu đã vậy, tôi có thể yêu cầu cô một điều không, thưa Phu nhân?"
"Chuyện gì? Ta nói trước, ta không còn nhiều quyền lực nữa đâu."
"Chuyện này không cần quyền lực. Chỉ là......"
Lúc đó, Isabelle cảm thấy lo lắng khó hiểu.
Thịch!
"......!"
Và sự bất an đó nhanh chóng trở thành hiện thực.
"...... Khụ!"
Isabelle nhìn xuống trong sự hoài nghi.
Máu đỏ tươi làm mờ mắt cô.
Cơn đau bỏng rát dần dần chiếm lấy tâm trí cô.
Suy nghĩ của cô trở nên trống rỗng.
"Hãy chết tại đây. Một yêu cầu đơn giản thôi mà, phải không?"
"A-anh......!"
Máu nhanh chóng nhuộm đỏ phần thân trên của Isabelle.
Đồng tử của cô nhanh chóng khép lại.
‘A......’
Cô dần mất đi ý thức, Isabelle cảm thấy vô nghĩa.
Cuộc sống thật vô nghĩa.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra một kết cục như vậy.
Uỵch!
Giống như một con rối bị cắt dây, cơ thể vô hồn của cô đổ gục xuống sàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook