Phá Thai
-
Chương 9
“Là sao?”“Tớ có cái này.” Vừa nói cậu ta vừa cởi chiếc mũ bóng chày màu đen đang đội trên đầu xuống, quay lưng về phía tôi.Lúc này mới nhìn thấy đuôi tóc nhỏ màu đỏ phía sau, giống y như trái ớt khí thế ngất trời.Cái quái gì thế?Cậu ta lại thần thần bí bí đội mũ lại, “Mẹ tớ làm cho đấy, bảo là cài lên sẽ không bị rớt điểm cuối kỳ.”…Thằng nhóc này.Bệnh thần kinh.Tôi không thèm đoái hoài đến cậu ta nữa, đứng dậy đi thanh toán.Cậu ta vẫn còn với theo hỏi sau lưng tôi: "Cậu có muốn không? Để tớ nhờ mẹ xin cho một cái?""Không cần, nhờ dì cho cậu cả hai đấy.
Đeo trái một bên phải một bên.
Vừa vặn cosplay Na Tra, còn có thể sống thêm trăm tuổi, thì tốt biết mấy."“Tin tớ đi, mẹ tớ bảo, cái này rất linh nghiệm…”Hứa Uy nói về vấn đề nhúm tóc đỏ linh nghiệm hay không linh nghiệm cả đoạn đường, tôi thì tập trung vào việc lái xe, coi cậu ta như đài phát thanh trên xe mà nghe.Quay về trường học cũng không gần, hơn nữa trời cũng bắt đầu tối đen, chỉ sợ sẽ mất hơn một giờ.Tiểu tử kia lại không thấy có động tĩnh gì.Lúc chờ đèn đỏ quay sang nhìn mới thấy cậu ta đã ngủ.Chiếc mũ che nửa mặt, cậu ta dựa vào ghế yên lặng ngủ, lâu lâu lại đưa tay ra gãi mông.Tôi bật cười mà lòng không khỏi ấm áp.Hôm qua cậu ấy thức khuya chơi game, ban ngày lại có tiết học nhưng đến chiều nhận được cuộc gọi thì liền chạy tới cứu người, dằn vặt không nói gì còn cùng tôi đến đồn cảnh sát.Cả đường đi nhìn như vô tâm vô phế mà nói chêm chọc cười, thực ra là sợ tôi luẩn quẩn trong lòng lại gặp chuyện không may, giờ xem ra rất mệt rồi.Thời gian chờ đèn đỏ không ngắn.Hứa Uy tỉnh dậy vào lúc này, nheo mắt ngây người, hỏi tôi: "Tới rồi hả.""Không"“Vậy con nhìn chằm chằm vi phụ làm gì.
Thái tử, con muốn soán vị đấy hả.""Cút điii."Đây chính là một đứa nghịch tử!………Vì mua chuyến sớm nhất nên không có nhiều người trên đường sắt cao tốc, khá yên tĩnh.Hai chúng tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau chúng tôi đến nhà ga, mỗi người một chiếc balo đi theo dòng người.Nhiệt độ ở Tế Nam cũng không khác gì nhiều Thiên Tân, nhưng trời vẫn rất nóng khi gần trưa.Tôi cởi áo khoác, cầm trên tay, rời nhà ga.Hứa Uy hỏi tôi: “Đi đâu đây?”Tôi lấy điện thoại di động ra bắt taxi, “Tiểu khu Hằng An, tòa nhà 16, P609.”Đây là địa chỉ nhà mới của Trần Hổ.Cậu ta nói hôm nay bận quá, không có thời gian đi ăn bên ngoài được nên bảo tôi đến thẳng phòng tân hôn của cậu ta uống vài ly với nhau.Tôi sợ làm phiền, muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy đây là cơ hội tốt để gặp cô gái tên Tiểu Hoan.
Hơn nữa chuyện này càng biết sớm thì càng tốt.
Nếu thật sự là hiểu lầm, tôi và Hứa Uy còn có thể trở về trường học sớm hơn một chút.Người lái xe đưa chúng tôi đến cổng tiểu khu.Người gác cửa đang ngồi trong phòng bảo vệ chơi cờ, không thèm nhìn hai chúng tôi lấy một cái.Tôi đi phía trước, tìm kiếm tòa nhà thứ mười sáu theo số tòa nhà.Hứa Uy chép miệng, "Khu này rộng thật đấy!""Nghe nói mới xây xong, cho nên mới có nhiều tòa cao tầng như thế."Hứa Uy lắc đầu, "Nếu thang máy mà bị hỏng thì khổ vãi."Chúng tôi câu được câu không tán gẫu, cuối cùng cũng tìm đến nơi.Vào thang máy, nhấn tầng sáu.Đi ra khỏi thang máy, tìm số nhà, cuối cùng cũng gõ cửa.Tuy là bạn học cũ nhưng lâu quá không gặp nên tôi thực sự có chút khẩn trương.Mặc dù ba từ "Tớ đến rồi" được gửi đến Trần Hổ ngay khi bước vào thang máy, nhưng cả quãng đường tôi vẫn băn khoăn không biết nói gì sau khi gặp mặt.Đợi mười giây đồng hồ trước cửa, cửa mở ra.Một người phụ nữ trung niên với mái tóc hoa râm ló đầu ra, nhìn chằm chằm vào tôi và Hứa Uy với vẻ mặt đầy cảnh giác.Tôi lên tiếng phá vỡ sự bối rối: “Cháu tìm Trần Hổ.”“Trần Hổ là ai?”Cùng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn trên điện thoại di động.Trần Hổ gửi tới một tin nhắn WeChat, hỏi tôi, "Cậu đang ở đâu thế? Tớ đứng đợi ở cửa một lúc rồi."Và một bức ảnh.
Số nhà trong bức ảnh ghi rõ là 609, giống hệt như cánh cửa trước mặt tôi.Chết tiệt.Hứa Uy quay đầu nhìn sang, dùng ánh mắt hỏi có phải mình nhìn lầm không.Nhưng tôi chưa kịp nói thì bên trong có một tiếng động lớn, như thể có thứ gì đó rơi xuống.Không chỉ tôi và Hứa Uy sửng sốt mà ngay cả người phụ nữ trung niên đang giữ cửa cũng giật mình, vội vàng buông tay, đi vào phòng xem có chuyện gì.Cánh cửa bị gió đẩy mở ra, lộ ra bài trí trong phòng.Căn hộ hơi cũ, nhưng ngăn nắp và gọn gàng.Một người đàn ông đang đứng cạnh ghế sô pha quay lưng ra cửa, lúc này đang cầm một tách trà khác lên, thuận tay ném xuống đất.Giọng nói ngạo nghễ cứng ngắc, “Mau đưa tiền cho tôi!”“Con bỏ xuống đã, từ từ nói chuyện.”Người phụ nữ trung niên ngăn lại, nhưng chậm một bước nên tách trà khác đã rơi xuống đất, mảnh gốm vỡ vụn, lộn xộn trên mặt đất.“Dối trá, từ từ nói chuyện rồi bà lừa tôi.”Nhìn lén chuyện riêng của người khác là không tốt.Nhưng tình huống này đột ngột xảy ra, sau khi tôi và Hứa Uy lấy lại tinh thần thì đã quá muộn để rời đi.Hai chúng tôi nhìn nhau, đều thấy sự ngạc nhiên trên mặt đối phương.Hứa Uy thấp giọng hỏi tôi, “Có nên gọi cảnh sát không?”Tôi lắc đầu.Từ đối thoại giữa hai người, có thể thấy bọn họ phải biết nhau, tranh chấp hiện tại cũng là chuyện gia đình.Nếu chúng tôi báo cảnh sát, sợ rằng sẽ bị mắng một trận.Giây tiếp theo, người phụ nữ trung niên nắm chặt cánh tay người đàn ông, nức nở nói:"Mẹ thực sự không có tiền, mày đừng ầm ĩ nữa.
Mẹ xin mày, làm ơn ..."Quả nhiên, đó là mẹ con ..."Bà không có tiền? Tôi đã xem lịch sử trò chuyện của bà và chị rồi.
Chị ta bảo muốn dẫn bà đi hưởng phúc.
Sao có thể không cho bà tiền? Bà còn định lừa tôi!”Người đàn ông lên tiếng, vẻ mặt cũng trở nên hung tợn hơn.Hứa Uy lo có chuyện gì đó, nghiến răng nghiến lợi cầm lấy điện thoại, vẫn muốn gọi cảnh sát.Cũng không nghĩ hai người đang tranh cãi trong phòng bị phân tâm, phát hiện cửa vẫn mở.Người đàn ông nhìn thấy hai chúng tôi, anh ta rụt cổ quát: "Nhìn cái gì! Bị bệnh à!"Sau đó, nhanh như gió chạy tới, đóng sầm cửa lại.Nhưng nhà không cách âm nên dù đóng kín cửa thì vẫn nghe rõ những tranh chấp trong phòng.“Mày còn dám nhắc tới chị mày.
Cũng may chị mày có thể quản được mày.
Nếu có bản lĩnh thì tự mình đến chỗ nó, đừng đến ép buộc mẹ nữa.”Có lẽ là nhắc tới con gái khiến giọng nói của người phụ nữ có vài phần lo lắng.“Được, bà nói đấy nhé!”Lại có một tiếng động lớn, bên trong cánh cửa hoàn toàn yên tĩnh lại.Chỉ còn lại tôi với Hứa Uy nhìn nhau.Hứa Uy gãi gãi cổ hỏi tôi: “Có nhầm không? Không phải sai rồi chứ?”Tôi không nói lời nào, đưa lịch sử trò chuyện với Trần Hổ cho cậu ta xem.Cậu ta “rít” một tiếng, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.Chúng tôi lại vào thang máy, đi xuống tầng 1.
Kiểm tra lại số tầng và số tòa nhà, nhưng kết quả vẫn vậy.Ngồi xổm ở một góc tường, tôi lấy bản đồ trong điện thoại ra xem, nhưng khi nhìn lại, tôi thấy địa chỉ không sai chút nào.Tiểu khu Hằng An, Tòa nhà 16, P609, ngay cả định vị cũng không lệch một tí nào, rất chính xác.“Thật sự là ảo ma vãi.” Tôi có chút bực bội hỏi Hứa Uy, “Cậu nói xem có phải gặp quỷ rồi không?”Có một cánh cổng ngăn cách âm dương, một nửa người sống một nửa người chết.Càng nghĩ về điều đó, tôi càng khó chịu, chỉ thấy ớn lạnh khắp người.Hứa Uy liếc tôi một cái, nắm lấy viên gạch trong tay, đặt ở góc bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, "Cậu ấy, cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết kinh dị rồi.
Đã học đại học rồi, phải tin vào khoa học.
Nói mấy loại thần thoại với ma quỷ… không thấy có lỗi với chất lượng giáo dục 20 năm nay à? Nghĩ đến những trụ cột của quốc gia trong tương lai còn mê tín dị đoan như cậu, sao tớ có thể yên tâm?"Cậu ta vừa nói vừa bẻ chiếc mũ, một cơn gió thổi qua, chỏm tóc đỏ sau đầu bay phấp phới trong gió.Tôi cố nhịn không động thủ với cậu ta, "Trước khi thằng nhóc cậu chỉ trích tớ mê tín dị đoan, cậu có thể tháo cái bím tóc kia đi không?"Kết quả cậu ta lập tức quay đầu lại nhìn tôi, khinh thường, "Tất nhiên là không thể, đây chính là tín vật nhà tiên mà mẹ tớ đặc biệt lên núi cầu về.
Tất cả các môn cuối kỳ, tớ dựa vào nó cả đấy.
"...Tôi không thể nhịn được nữa, thực sự ra tay vỗ cậu ta một cái.Thấy tôi thực sự động thủ, Hứa Uy không nhịn được cười.“Dừng lại, đây chính là con giết cha!”Tôi không nhúc nhích, hơi hơi giơ tay lên.“Ấy đừng, tớ biết chuyện gì đang xảy ra.
Tớ biết chính xác!”Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta chằm chằm.Hứa Uy nói thẳng: "Hôm đó tớ thấy có người đăng tin ở trường xin giúp đỡ tìm bạn gái, kết quả tìm đến địa chỉ đã cho nhưng không thấy ai.
Rõ ràng tên tiểu khu và số phòng đúng, nhưng người thuê thì không đúng.
"Điều này thì sao.Tôi quá lười để giải quyết bí ẩn của cậu ta, "Bạn gái nào? Đó là cái cớ lừa người phải không?""Không phải, sau đó tớ có xem lại bài post.
Có người giải thích rằng cách bố trí bốn uyển ở tiểu khu của bạn gái anh ta giống nhau.
Tức là có bốn người ở cùng một khu dân cư có cùng số phòng.
Anh bạn đó cũng thật xui xẻo.
Vào sai cổng.
Cho nên tớ đang nghĩ tình hình của hai chúng ta có giống thế không ...!"Tôi cau mày suy nghĩ.
Mặc dù điều này nghe có vẻ không đáng tin, nhưng không phải là không thể..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook