[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]

PHÁ THAI (phần 3)

Tác giả: 庄小白

Dịch: Khắp xó xỉnhh

- --------

Chỉ thấy sau khi nhận điện thoại, cậu ta thành thạo tìm kiếm tài khoản WeChat có nickname Tiểu Hoan, bấm vào trang cá nhân, chuyên mục biết thêm thông tin.

Sau đó giơ màn hình trước mặt tôi.

"Tự nhìn đi."

Trên màn hình hiển thị, nhóm chung của tôi và cô ta: 0 nhóm.

Nguồn gốc: Đối phương đã thêm bạn thông qua nhóm chat "Hỗ trợ trao thưởng Đại học thành phố".

Hỗ trợ trao thưởng Đại học thành phố...

Tôi nhớ nhóm này!

Lúc tốt nghiệp đại học chính quy, tôi đã dọn dẹp xóa hàng loạt nhóm chat vô dụng, và đây là một trong số đó.

Vào năm hai tôi có mua một chiếc ván trượt mới, nên cái cũ không sử dụng nữa, một người bạn gợi ý tôi bán nó với giá rẻ nên tôi đã tham gia vào nhóm này.

Nhưng sau đó vì phải thi đấu bóng rổ, đã theo đội tập huấn, bận rộn quá nên cũng quên mất chuyện này.

Tuy nhiên, sau đó cũng không xóa nhóm.

Có nhiều người trong cuộc trò chuyện nhóm, làm mới màn hình kiểu gì cũng thấy thông báo 99+, vì vậy tôi đặt chế độ “Không làm phiền”.

Nhưng vì rất ghét dấu chấm đỏ trên giao diện chat nên tôi kiểu gì cũng nhấn vào.

Bản ghi tin nhắn của tôi với cô ta cho thấy là năm 2017, là thời điểm năm ba...

Có cơ hội gợi nhớ, nên cũng từ từ nhớ lại những chuyện năm nào, lúc này tôi mới nhớ ra thời điểm kết bạn.

Đó là một môn tự chọn vào buổi sáng.

Như thường lệ, tôi buồn ngủ không nghe được mấy chữ liền lấy điện thoại ra xem cho nâng cao tinh thần.

Tôi thường nhấp vào các chấm đỏ trong các nhóm “Không làm phiền”, nhưng rồi lại bị thu hút bởi một tin nhắn trong nhóm Trao thưởng.

“Trao thưởng: chuyển đồ lên tầng, 500 tệ, yêu cầu nam khỏe mạnh.”

Được gửi đi từ năm phút trước, chưa có ai nhận order.

Tôi chậc chậc kinh ngạc, thầm nghĩ: “Chắc phải vác đồ gì nặng lắm mới trả nhiều tiền như thế.”

Thế là tôi đưa nội dung cho người bên cạnh xem.

Ngồi bên cạnh tôi là Hổ tử, tên là Trần Hổ, cùng đội bóng với tôi, học chuyên ngành bên cạnh, nhưng vì quan hệ tốt nên hai chúng tôi đều chọn học các môn tự chọn cùng nhau.

Hổ Tử cũng rất ngạc nhiên, "Cái này nhiều tiền thế, mau nhận đi."

Tôi bật cười, "Nhận cái rắm, có biết người ta bảo mình dọn gì đâu. Nhỡ mà bắt mình vác mấy chục cân gạo lên lầu, thì có mà mệt chết. ”

Hổ Tử lắc đầu, “Thế chú lại không hiểu rồi, nhóm trao đổi đều là sinh viên, mấy cái tin chuyển đồ vào trường như này, thường là bọn con gái không mang đồ lên lầu được nên mới tìm người giúp. Đây rõ ràng là không biết giá thị trường nên chú nhanh nhận đi, đừng để cổ đổi ý."

"Nếu muốn nhận thì cậu nhận đi, để tớ thêm cậu vào nhóm."

Hổ Tử lắc đầu, "Ấy đừng, add tớ vào nhóm làm gì cho phiền phức, trước tiên hãy dùng số của cậu để nhận order. Sau đó dùng số tớ liên hệ là được. "

Không thể lay chuyển được cậu ta, nên tôi đưa luôn điện thoại cho cậu ta thương lượng.

Lúc Hổ Tử trả lại máy, cậu ta cười hớn hở nói với tôi, "Mọi việc đã đàm phán xong. Đợi lúc nào nhận được tiền tớ sẽ mời cậu ăn cơm."

Cho nên... chẳng trách tôi không có ấn tượng gì về người này, bởi vì căn bản không phải tôi kết bạn, mà tôi cũng chưa từng giao tiếp với cô ta.

Đúng, phải tìm Trần Hổ.

Cậu ta đã giúp người đó chuyển đồ, chắc hẳn cậu ấy đã từng gặp cô ta và biết đó là ai.

Tôi hoàn hồn, mở danh bạ tìm số của Trần Hổ.

Thấy thế Hứa Uy liền hỏi tôi, “Nhớ ra gì rồi à?”

Giải thích thì phức tạp quá, vì vậy tôi chỉ đáp lại một cách mơ hồ.

Tìm thấy số liên lạc, nhưng còn chưa kịp gọi điện thì vang lên tiếng gõ cửa.

Hứa Uy hoảng sợ, theo bản năng cầm lấy cây gậy điện chống trộm lên.

Một lúc sau, chợt nghe thấy ai đó ngoài cửa hét lên: “Xin chào, đồ đến rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra mở cửa.

Nhận lấy đồ rồi qua loa đối phó với nhân viên giao hàng, nhưng quay lại thì thấy Hứa Uy vẫn còn cảnh giác nên đành lên tiếng giải thích: “Không sao, vừa rồi tớ mới đặt đồ bên ngoài mang đến.”

Nhưng lời này không làm giảm bớt chút căng thẳng nào của cậu ấy.

Tôi đang thấy khó hiểu thì thấy cậu ta hét lên kinh hoàng, “Trang Tử, cẩn thận!”

Có chuyện gì vậy?

Tôi cau mày, chưa kịp hỏi lại, thì đã nghe thấy một tiếng động nhỏ phía sau.

Theo bản năng né sang một bên, chỉ thấy một cây gậy bóng chày lộng gió vụt qua.

Đó là tên đầu trọc.

Vì lực vung quá mạnh nên dù tôi có né đi, cây gậy vẫn không ngừng lại, hung hăng đập mạnh vào khung cửa phòng ngủ.

Một tiếng động lớn, kèm theo mùn gỗ bay ra.

Tôi nhắm mắt cúi đầu xuống, nhưng vẫn bị vụn gỗ bắn lên mặt như kim châm.

Sống lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thậm chí còn quên bỏ đồ trong tay xuống.

Trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ.

Lần này nếu không trốn được, e rằng sẽ mất mạng.

Nhưng sao hắn có thể cắt đứt sợi dây?

Tôi đứng ngây ra đó, hoàn toàn không biết rằng kẻ tấn công đã trượt một cú đánh, đang nâng cao cây gậy bóng chày, còn muốn ra tay tiếp.

Nhờ Hứa Uy liều lĩnh chạy đến, xô ngã người đàn ông xuống đất.

Lúc này mới cản được hắn tiếp tục đả thương người khác.

Người trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sát ý tàn độc.

Dưới sự công kích của gậy điện giật, hắn đảo mắt rồi bất tỉnh.

Sau khi xác định người đó đã hôn mê, Hứa Uy ngồi xuống đất, ôm cổ hỏi tôi:

"Cậu không sao chứ?

“Không sao.” Sau khi hoàn hồn, tôi để đồ ăn trên mặt đất, miễn cưỡng kéo căng khóe miệng, "Chỉ trong chớp mắt mà cậu đã cứu tớ hai lần rồi. Tớ đây sẽ lấy thân báo đáp nha! "

Ai ngờ Hứa Uy lại không đáp lại.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào khung cửa với vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng đùa, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Tôi hiểu ý cậu ta.

Có thể đập một cái lỗ lớn như vậy chứng tỏ lúc ra tay hắn đã dùng mười phần sức lực, cùng với ánh mắt trước khi bị điện giật... Mục đích của hắn tuyệt đối không phải đánh gục hay khống chế tôi.

Hắn muốn giết người.

Trên phương vị của tiểu Tam, bắt cóc trục lợi, chứ sao có thể dám liều tới mức gây chết người?

Lòng tôi chùng xuống, vẫn cảm thấy từ lúc cầm nhầm điện thoại, vấn đề đã đi chệch khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Thấy tôi mãi không lên tiếng, Hứa Uy thuyết phục, “Báo cảnh sát đi?”

Tôi gật đầu, “Được.”

Nhất định phải báo cảnh sát, nhưng có một số việc cần phải làm rõ.

Đề phòng tên đầu trọc sẽ tỉnh lại rồi tấn công mình, tôi cùng Hứa Uy trói hắn lại trước đã.

Trói người xong rồi kéo vào phòng ngủ, quay đầu lại mới thấy gương trên bàn trang điểm không có khung, chỉ còn sót lại một mảnh thủy tinh, mép gương vẫn còn dính máu, sợi dây trói rơi trên mặt đất bên cạnh, đứt gãy.

Lúc này mới nhớ ra trên cổ tay đầu trọc có vết cắt, tôi còn đang băn khoăn không biết nguyên nhân hắn làm thế nào...

Hứa Uy cũng theo đó mà tặc lưỡi:

"Thủy tinh cắt vào tay đau như vậy. Thế mà hắn ở ngay trong phòng, không gây ra chút tiếng động nào. Cậu nói người này có thể chịu đựng đến mức nào? ”

Tôi thở dài, cho nên càng chứng tỏ người này khó chơi.

Hỏi Hứa Uy: “Cái tên bị cậu đánh ngất lúc vào cửa thì khi nào mới có thể tỉnh lại?”

Hứa Uy hắng giọng một tiếng, “Theo lý mà nói thì hắn sớm có thể tỉnh lại, nhưng không biết có phải thằng oắt này quá yếu không, sao còn chưa thấy động đậy gì.”

Tôi nhờ Hứa Uy trông tên đầu trọc, đừng để hắn tỉnh lại.

Còn mình thì đi tới phòng khách, quan sát người trên mặt đất.

Tên đầu trọc thì u ám, lại có tính cách độc đoán, khi đối mặt với tôi, rõ ràng mang theo cảm giác đối lập, không thể trao đổi.

Nếu so sánh, cậu thanh niên này dễ tiếp cận hơn nhiều.

Tôi lấy một vốc nước vẩy lên mặt cậu ta.

Quả nhiên người nọ giật mình tỉnh lại.

Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi lại nhìn xuống sợi dây trên người, càng thêm bối rối.

Tôi bình tĩnh nói: "Thứ nhất, chúng mày đánh ngất rồi bắt cóc người là vi phạm pháp luật. Tôi sẽ báo cảnh sát. Thứ hai, cậu là đồng phạm. Nếu cậu thành thật giải thích hoàn cảnh, tôi có thể giúp cậu giải thích cho Cảnh sát. Nếu không buộc tội cậu thì có thể cậu sẽ không phải ngồi tù. ”

Tên thanh niên sững sờ một lúc, có lẽ lúc đó cậu ta mới phản ứng lại, ấp úng nói: “Đúng, chính bố mày đã hãm hiếp em gái tôi. Tôi và anh trai tôi mới đến để đòi công lý! ”

Hiếp dâm?

Câu trả lời hoàn toàn bất ngờ.

Tôi cau mày, "Mày nói dối."

Có lẽ chính phản ứng cứng rắn của tôi đã khiến giọng điệu của hắn yếu đi một chút, "Nếu không tin, mày hãy tự đi hỏi đi. Dù sao, tất cả đều là lỗi của các người. Em gái tôi còn chưa trưởng thành, chắc chắn sẽ bị kết án. Đừng nghĩ rằng mày có tiền thì muốn làm gì thì làm. Mày hoặc là bồi tiền, hoặc bảo cha mày ngồi tù đi! "

"Khi nào?"

"Hả?"

"Tôi hỏi, em gái cậu bị cưỡng hiếp lúc nào? Và làm sao xác nhận người cưỡng hiếp cô ấy là bố tôi? "

Ánh mắt người trước mặt lay động," Mới vừa rồi, dù sao cũng là bố mày, bọn tao có chứng cứ. Ảnh chụp, đúng vậy, bọn tao có ảnh."

"Nói cách khác, chúng mày đã chứng kiến điều đó xảy ra, lại còn lẩn trốn trong góc, chụp ảnh chứng minh rõ danh tính bố tôi. Sau đó định lợi dụng những hình ảnh này để đòi tiền tôi, phải không?”

Bất ngờ chính là, tên thanh niên lại phủ nhận, còn khinh thường nhìn tôi, “Mày dừng gãi bẫy tao nữa, cho dù là nhảy cầu thì cũng là phạm pháp. Dù sao ba mày cũng phạm tội hiếp dâm, nếu mày báo cảnh sát thì ông ta coi như xong."

Tôi có chút kinh ngạc.

Nhìn qua thì thằng oắt còn chưa tốt nghiệp cấp ba, thế nhưng cậu ta còn biết việc nhảy cầu là phạm pháp.

“Các người muốn bao nhiêu?”

“Ba trăm nghìn.”

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Được, tôi sẽ không báo án. Tôi cũng có thể đưa tiền cho cậu, nhưng phải xóa hết ảnh trong trước mặt tôi đi đã. Hơn nữa không được lặp lại chuyện này. ”

Dường như cậu ta không ngờ việc sẽ biến chuyển như thế.

Sau khi choáng váng một lúc thì mừng như điên. Cố gắng kìm nén, nhưng vẻ mặt cậu ta càng trở nên khôi hài hơn.

“Được, nhưng trước hết anh phải cởi trói cho tôi đã. Tôi muốn bàn bạc với anh tôi.”

Tôi làm bộ cởi dây.

Lại đột ngột dừng lại, cầm lấy điện thoại, mở tấm ảnh chụp chung ra, "Cậu có chắc không nhìn lầm không? Người này là bố tôi."

Hắn nhìn vài lần rồi kiên quyết gật đầu, “Đúng vậy, chính là người này.”

Tôi giật giật khóe miệng, “Cậu chắc chứ?”

Cậu ta vùng vẫy vài cái, sốt ruột nói: “Đúng vậy, anh mau cởi dây ra cho tôi."

Tôi tắt đoạn ghi âm trên điện thoại, dĩ nhiên đã chắc chắn thằng oắt này nói năng bậy bạ, chứ căn bản không biết bố tôi.

Vì bức ảnh đó thực chất là ảnh chung của tôi và cố vấn của tôi.

Hứa Uy từ trong phòng đi ra, trên tay vẫn cầm điện thoại di động.

"Cậu đã hỏi xong chưa? Cảnh sát đến tầng dưới rồi, sẽ lên ngay."

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nghe vậy, tên thanh niên trên mặt đất lập tức thay đổi vẻ mặt, hỏi tôi: "Ý anh là sao? Không phải anh bảo không gọi cảnh sát à?"

Tôi phớt lờ cậu ta, bước tới mở cửa.

Không lâu sau, hai nhân viên cảnh sát đi lên từ cầu thang.

Người lớn tuổi hơn nói: “Anh là người báo án, Hứa tiên sinh phải không?”

Tôi loạng choạng bước ra khỏi cửa, “Không, là bạn học của tôi đã báo án. Tôi là đương sự. Họ Trang.”

“Tôi họ Trần, phụ trách điều tra án này. Có thể cần ngài hợp tác và cung cấp thêm thông tin."

“Chào cảnh sát Trần.”

Hai nhân viên cảnh sát bước vào cửa, nhìn thấy "phạm nhân" bị buộc chặt trên mặt đất và tôi - "nạn nhân" đang yên lành, thì sửng sốt.

Tôi nhanh chóng giải thích kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Tất nhiên, phần về vụ ngoại tình của bố thì tôi tạm thời che giấu.

Sau khi làm rõ vụ việc, cảnh sát trở nên nghiêm túc và yêu cầu chúng tôi đến đồn cảnh sát lập biên bản chi tiết để tiện cho việc điều tra theo dõi.

Tôi và Hứa Uy đã lên xe cảnh sát như thế.

Sau khi hai tên kia bị còng tay, họ đã thành thật hơn nhiều. Ngồi ở hàng ghế sau với vẻ mặt thất thần, không nói gì.

Đích đến là đồn cảnh sát khu vực, nên chúng tôi nhanh chóng đến nơi.

Lần thứ hai miêu tả lại tình tiết vụ án dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi nói xong, tôi lấy điện thoại ra tìm bản ghi âm vừa rồi.

Cảnh sát Trần - người mang chúng tôi tới đang ở chỗ tiếp nhận, thấy thế thì mắt sáng lên.

“Tiểu tử không tồi nhé. Đương sự biết ghi âm lại không có mấy ai đâu.”

Người cảnh sát phụ trách ghi chép bấm vào đoạn ghi âm, vặn to âm lượng.

Tôi nhớ lại giọng điệu ra vẻ của mình lúc ghi âm, thì cảm thấy chột dạ đến mức không dám đáp lại.

Xung quanh im lặng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương