Phá Quán Tử Phá Suất
-
Quyển 5 - Chương 64: Tuyệt xử phùng sinh
Ngoài thành Lạc Dương, ánh lửa khắp đồng.
Vu Cát cầm một nhánh cây chẳng biết nhặt từ đâu mà chọt đám ốc sên một hồi, đẩy chúng nó xuống sông. Trên đầu có vô số kỵ binh ầm ầm lao qua cầu Lạc Thủy, tiếng vó ngựa vang dội.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, thấy cổng thành đã mở, bèn móc vài miếng giấy từ trong ngực ra, lật lật, lấy ra một tờ giấy ngưu bì.
Vu Cát ngâm nga bài ca quái gở học được từ A Đẩu, gấp đôi tờ giấy lại, đè nghiêng, làm thành một con diều giấy đầu nhọn.
Vu Cát trèo lên bờ sông, trượt chân một cái, suýt nữa té bật ngửa, bò lên chỗ cao, đưa đầu con diều vào trong miệng, học theo A Đẩu, rất ra hình ra dáng mà hà ra một hơi, bắn vào trong thành Lạc Dương, cười nói: “Ngươi_____tiêu_____rồi_____!”
Đoạn phủi phủi tay, khiêng cờ phướn lên, rời khỏi Lạc Thủy hà.
Đi được nửa đường, hắn chợt nhớ tới năm mươi hộp quế hoa tô vẫn chưa lấy về, do dự nửa ngày, có nên quay lại tìm A Đẩu đòi không nhỉ, cuối cùng ngẫm nghĩ, thôi bỏ đi, trở về ngủ một giấc mới đúng.
Lưu tiễn chứa lửa ồ ạt bay vào trong thành, đang giữa hạ, khí trời khô nóng, tức khắc có không ít phòng ốc lách tách bùng cháy.
Trên đường chính thành Lạc Dương, bốn con đường hình chữ tỉnh (井) đều trở thành biển lửa, trận hỏa hoạn men theo đường phố lan đi thật xa, nhà cửa căn này tiếp nối căn kia bắt lửa, hỏa long uốn lượn thẳng tới trước cửa hoàng cung.
Tôn Lượng suất lĩnh ba ngàn kỵ binh tả xung hữu đột trong biển lửa, nghe thấy trước cửa hoàng thành tiếng gào thét vang lên không dứt, bèn vội giục ngựa phi nhanh, hét: “Khương tướng quân cẩn thận!”
Thời gian này cấm vệ hoàng cung đã tập kết gần ngàn người, nhưng do gấp gáp nghênh chiến, phút chốc đã bị Khương Duy tách rời! Tôn Lượng khẩn trương dõi mắt nhìn lên phía cao hoàng cung, ánh lửa đã lan tràn đến nóc nhà.
“Bá Ước_____!” Tôn Lượng hét lớn, ra sức giục chiến mã, phi về phía Khương Duy.
Dưới trời đêm, trên mái hiên kim điện hoàng cung, Tư Mã Chiêu tay cầm cung vươn người mà đứng.
Cô vân xuất tụ, khứ lưu nhất vô sở hệ!
Lãng kính huyền không, tĩnh táo lưỡng bất tương kiền!
[Cụm mây cô độc từ trong sơn cốc bay ra, nó đi hay ở chẳng can hệ đến bất cứ điều gì
Vầng trăng sáng treo trên trời cao, thế gian an tĩnh hay ồn ào đều chẳng liên quan đến nó]
Tư Mã Chiêu mím môi, nhíu mày, giương cung, lắp tiễn, kéo cây đại cung cao cỡ nửa người thành một vầng mãn nguyệt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay sẽ là ngày ta báo thù rửa hận cho sư phụ”
Tiễn rời dây, như lưu tinh bay về phía Khương Duy.
Trong nháy mắt đó, Tôn Lượng từ bên hông nhào tới, ôm eo Khương Duy, hất hắn ngã ngửa, lợi tiễn lướt qua trước mặt, bắn xuyên qua đầu khôi của Khương Duy.
Hai người lăn khỏi ngựa, té xuống mặt đất, đầu khôi của Khương Duy bị lợi tiễn ghim chặt xuống nền gạch.
“Tạ…Tử Minh huynh” Khương Duy hãy còn sợ hãi nhìn lên trên cao, Tư Mã Chiêu bắn trượt, đã xuống khỏi mái hiên, rút vào trong cung.
“Đuổi theo! Bắt sống tên tiểu tử đó, bức cha hắn đầu hàng!” Tôn Lượng đỡ Khương Duy lên ngựa, Khương Duy lau mồ hôi, thấy đại môn trong thành đã phá, bèn suất lĩnh hơn ngàn kỵ binh truy vào trong hoàng cung.
Tôn Lượng thở dốc mấy tiếng, phân phó thân binh: “Trấn giữ đại môn hoàng thành, chờ thừa tướng!”
“Tặc Thục chớ chạy_____!”
Một tiếng rống muốn long trời lở đất, Tào quân rốt cuộc thức tỉnh, đội trưởng kỵ binh Lạc Dương, thượng tướng quân Điển Vi cũng đã xách cự phủ đầu ngưu giục ngựa phi tới!
Điển Vi tới rất nhanh, chỉ trong vài hơi ngắn ngủi đã lao qua mấy chục trượng! Lúc này nếu xoay người lên ngựa, thì chẳng khác nào đem phía sau mình bán cho địch nhân, Tôn Lượng bình tĩnh rút đoản chủy bên hông ra, quát: “Phóng tiễn!”
Thân binh sau lưng đồng loạt phát nỏ! Cự phủ của Điển Vi rời tay ném ra! Tôn Lượng lăn một vòng ngay tại chỗ hết sức hung hiểm, cây rìu kia mang theo tiếng gió vù vù bay tới, bổ chiến mã của hắn ra làm đôi!
Nháy mắt máu tươi cuồng phun, Tôn Lượng không ngừng lui ra sau, chiến mã của Điển Vi đã bị trúng tiễn, chân trước mềm nhũn quỳ xuống, mượn lực hất đó, Điển Vi như ác quỷ nhảy lên, lao về phía Tôn Lượng, đè hắn ngã xuống đất!
Trước hoàng thành loạn thành một đoàn, hơn ngàn kỵ binh Lạc Dương đuổi theo phía sau, ùn ùn xông lên, nhìn lại dưới chân không rõ đã giẫm phải người nào, đại hỏa lan rộng ra, khắp nơi tràn ngập máu tươi, chi gãy tứ tung.
Tôn Lượng bị ngón tay thô ngắn của Điển Vi bóp chặt cổ họng, đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn lên bầu trời, đưa tay không ngừng mò mẫm trên mặt đất xung quanh, trong đồng tử phản chiếu một con diều giấy nhẹ nhàng bay tới.
Hắn túm lấy một mớ bụi đất.
Chân Mật hoa dung thất sắc, nghe bên ngoài cung tường truyền tới tiếng huyên náo, biết trong thành Lạc Dương nhất định là đã loạn cào cào rồi.
Nàng không rảnh đi tìm Tào Phi nữa, nhấc váy băng một mạch qua hậu cung, khắp nơi đều là thi thể thị vệ, nàng hít một hơi lãnh khí, khi xoay người qua thì đối diện với một binh sĩ hắc y quân, bèn thét một tiếng chói tai, ngã ra phía sau.
Thị vệ hắc y móc chủy thủ ra, không nói hai lời đâm tới Chân Mật.
Chân Mật sợ hãi thét to, không ngừng lùi ra sau, hắc y thị vệ kia đột nhiên cảm thấy cổ bị siết, thân thể bay ngang qua, đầu đâm mạnh vào giả sơn, óc văng tung tóe.
Sắc mặt Chân Mật lại thay đổi, thu roi về cánh tay, lạnh lùng nói: “Ngay cả nữ nhân cũng giết, một đám hèn mạt”
Nàng trầm ngâm chốc lát, đứng dậy băng qua hành lang dài, ngang nhiên một roi quất nát đại môn nội điện, the thé gọi: “Tào Tử Kiến!”
Trong điện đèn đuốc sáng rực, Tào Thực mặt mày đỏ bừng, để nguyên y phục nằm trên tháp, có vẻ đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Chân Mật tiến lên một bước đá vào mặt Tào Thực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên phế vật mê rượu, ở đây chờ chết luôn đi!” Đoạn không quan tâm tới Tào Thực nữa, đẩy cửa hông, tìm tới biệt viện của Tả Từ ở hậu hoa viên.
May mà nơi này vẫn chưa có quân địch xông vào, chỉ cần ở trong biệt viện, có Tả Từ ở đây, chắc Hán quân cũng chẳng dám lộn xộn gì đâu.
“Thỉnh hoàng hậu nương nương dừng bước”
Chân Mật băng qua một gian cung các, dừng bước trước mặt Chung Hội.
Chân Mật cười lạnh nói: “Nghịch tử phản quốc ngỗ phụ, ngươi cũng bị thứ đê tiện Lưu gia mê hoặc đến mụ mị đầu óc rồi à?”
Chung Hội cao giọng nói: “Trong cung đã sớm có không ít người từng lĩnh giáo qua roi của hoàng hậu nương nương rồi, nếu Sĩ Quý chống cự, đả thương tới hoàng hậu nương nương thì thật đại bất kính, kính xin nương nương đừng gây khó dễ”
Chân Mật dịu dàng cười nói: “Chung tướng quân thiếu niên triển vọng, võ nghệ siêu quần, bản cung tuyệt không dám múa rìu qua mắt thợ”
Chung Hội vẫn chưa phát hiện bất thường, chỉ không ngừng đề phòng nữ nhân này cố tình làm ra vẻ huyền bí, cứ nhìn chằm chằm vào hai mắt Chân Mật, nói: “Nếu đã thế, vậy…”
Lời chưa dứt, chỉ cảm thấy song mâu của Chân Mật linh tựa thu thủy, hút thần trí của mình qua, tư tưởng nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Ngay sau đó, một tiếng cười như ngân linh từ ngoài điện truyền vào.
“Yo, nơi này cũng không lớn mấy”
Chung Hội thét to một tiếng, thuật nhiếp hồn của Chân Mật nháy mắt bị phá, Chung Hội ngã ra phía sau, Chân Mật chẳng thèm đếm xỉa tới vị tướng quân thiếu niên này nữa, xoay mạnh người lại, sợ đến biến sắc, mắt hạnh trợn to nhìn về phía thôn cô đang chậm rãi từ ngoài điện tiến vào.
Thủtay áo của Chân Mật giũ ra trường tiên, như độc xà uốn lượn, rũ xuống mặt đất quanh thân, chỉ chờ nàng nhấc tay quất một cái, thì sợi roi sẽ lập tức cuốn tới thôn cô kia.
Chân Mật lạnh lùng nói: “Người tới là ai?”
Thôn cô kia vén tay áo, dịu dàng cúi chào, cười nói: “Nguyệt Anh ra mắt Chân sư tỷ”
Chân Mật nói: “Hoàng Nguyệt Anh? Ngươi là Hoàng Nguyệt Anh?”
Nguyệt Anh không đáp, chỉ cười dài đánh giá Chân Mật, Chân Mật bị nhìn mà trong lòng sợ hãi, lại thấy Hoàng Nguyệt Anh cứ khư khư lồng tay áo vào nhau, không biết trong đó ẩn giấu binh khí lợi hại gì, chỉ thầm không ngừng đề phòng, nói: “Hóa ra là Gia Cát phu nhân”
Ánh mắt Chân Mật dừng trên khuôn mặt Hoàng Nguyệt Anh, diện nạo ấy không kinh người, nhưng trong con ngươi tràn đầy linh khí mẫn tuệ, có lai lịch gì?
Chân Mật lạnh lùng nói: “Gia Cát phu nhân rốt cuộc có quan hệ gì với sư môn ta? Sư tôn trước giờ chỉ thu nữ tử mỹ mạo làm đồ đệ, phu nhân…”
Nguyệt Anh không đợi Chân Mật nói xong đã cười ngắt ngang: “Con khỉ láu cá nhà ta cũng đã từng nói qua…”
“Cớ gì tới đây giả thần giả quỷ…”
“…Tâm linh đẹp, mới là cái đẹp chân chính”
Một câu của Nguyệt Anh tức khắc khiến Chân Mật á khẩu.
Chân Mật chỉ cảm thấy vừa gặp người này, mình liền rơi xuống hạ phong, đang định tìm lời mắng, thì thình lình Nguyệt Anh lại nói: “Tả lão tiên sư muốn Hỗn nguyên trường sinh đan tới độ phát cuồng rồi ư? Hoàn toàn quên mất điều đầu tiên trong lục quyết Thủ Dương sơn kia”
Chân Mật rùng mình trong lòng, lục quyết tu tiên Thủ Dương sơn chính là thứ mà Tả Từ từng truyền cho nàng, nguyên tắc chung chính là: “Tạo hóa tự nhiên, trọn vẹn một thể, sinh tử do trời”
Nguyệt Anh cười nói: “Nếu đã động chấp niệm, thì hẳn cách cái chết không còn xa nữa, trên cõi đời này phàm là càng sợ chết, thì sẽ chết càng mau, hiện Chân cô nương muốn quay đầu hãy còn kịp…”
Chung Hội khẩn trương đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con diều giấy lướt qua đỉnh đầu Nguyệt Anh và Chân Mật, chao lượn trên không trung, tiến vào biệt viện của Tả Từ.
Chân Mật thở gấp không ngừng, tâm thần không yên, cư nhiên vì tiếng cười nói của Nguyệt Anh mà dao động tâm trí, nàng biết không thể cứ tiếp tục như thế này nữa, bèn ngưng tụ chân khí, phất tay giương roi quất tới Hoàng Nguyệt Anh, phẫn nộ quát: “Tiện nhân từ đâu tới, cô nãi nãi phải dạy cho ngươi biết thế nào là lợi hại!!”
Hoàng Nguyệt Anh mắng: “To gan!”
Đoạn phất bào tụ, thần binh trong tay áo lóe thanh quang vạn trượng, mang theo tiếng gió vù vù bay về phía Chân Mật!
A Đẩu nằm trên nền đất lạnh lẽo, bên ngoài tiếng kêu giết không ngừng, liệt hỏa chiếu đỏ gần nửa màn trời đêm. Hắn từ từ tỉnh dậy, ti hí mắt ra, ngay sau đó thức thời nhắm mắt lại, tiếp tục giả chết.
Lúc này, tiểu lưu manh tuyệt đối hiểu rất rõ đạo lý kẹp chặt cúc hoa, không ương ngạnh nữa.
Tả Từ nheo mắt, nói: “Nhân gian thiên tử, sao lại trưng ra cái bộ dáng hèn nhát thế?”
A Đẩu ngẫm nghĩ, thấy gạt không được, đành phải mở mắt ra, nhưng không nhìn vào hai mắt Tả Từ mà quét tới quét lui trên mặt Lữ Bố. Lát sau cười xòa nói: “Lão gia gia, ta sai rồi”
“…”
Tả Từ nói: “Không có Triệu Tử Long hộ giá, lúc này bèn trở nên ngoan ngoãn rồi à” Lão giơ móng tay nhọn hoắc đầy ghét bẩn chỉ sang A Đẩu đang nằm trên mặt đất, Lữ Bố lập tức đi tới.
Tả Từ lấy bút son vẽ gì đấy lên một tờ giấy vàng.
Lữ Bố cúi người xuống, A Đẩu ngước đầu lên đối thị với hắn, kỳ vọng tìm được chút ám hiệu gì đó từ trong ánh mắt hắn.
Nhưng không có, ánh mắt của Lữ Bố lạnh lẽo mà xa lạ, ngón tay thon dài của hắn vô cùng buốt giá, khi nó chạm vào mu bàn tay A Đẩu, khiến A Đẩu không kiềm chế được mà run rẩy.
Đây mới là Lữ Bố chân chính, A Đẩu đã minh bạch.
Còn người thị vệ cao lớn, anh tuấn, ôn nhu xưa kia có tên là Kinh Trầm Kích.
Linh hồn của Kinh Trầm Kích là do A Đẩu ban cho, nhưng đêm nay, Trầm Kích đã rời hắn rất xa rồi, thay vào đó, chính là vị Ôn hầu không chút cảm tình_____Lữ Phụng Tiên này.
A Đẩu mờ mịt nhìn bàn tay to của Lữ Bố kéo lấy bàn tay mình.
Tiếp theo, Lữ Bố bẻ gãy một ngón tay của hắn.
Trước mắt A Đẩu tối sầm, ngất đi.
Tả Từ không nghe thấy tiếng khóc rống như trong dự liệu, giương mắt nhìn qua A Đẩu, có chút ngoài ý muốn.
A Đẩu bị Lữ Bố tát một bạt tai, lần nữa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cắn nát đôi môi, nhưng lại gắng sức kiềm nén tiếng gào thét điên cuồng của mình vào trong lòng.
Tả Từ lạnh lùng nói: “Tư vị thế nào? Ngươi cũng thật kiên cường”
A Đẩu gắng nuốt lệ, giơ cánh tay lành lặn kia lên, run rẩy định ôm lấy cổ Lữ Bố, nói: “Ách…Ách ba, tỉnh lại…”
Tay hắn còn chưa kịp chạm tới Lữ Bố, thì yết hầu đã bị siết chặt, trọng lượng toàn thân đặt hết vào cổ, hai chân rời mặt đất, bị Lữ Bố xách lên, ném xuống nền đất trước án Tả Từ.
Lữ Bố lại đạp một cước lên mình A Đẩu, A Đẩu lập tức cuộn tròn lại, ngẩng đầu gian nan há miệng thở dốc.
Tả Từ nhìn A Đẩu một hồi, nói: “Ngươi cũng là truyền nhân của Hoa Đà, ta hỏi ngươi, Hỗn nguyên trường sinh đan có dược hiệu gì? Nếu dám dối gạt nửa câu, ta sẽ bẻ thêm một ngón tay ngươi”
A Đẩu nắm lấy bàn tay trái bị thương, nằm nghiêng trên mặt đất, thở dốc một hồi, đứt quãng nói: “Ngươi…con mẹ nó, ngươi không thắng nổi đâu, lão già chết tiệt”
Tả Từ giận tím mặt, quát: “Đem nó_____”
A Đẩu nói: “Ta nói! Trường sinh bất lão”
Tả Từ khàn giọng hỏi: “Ngoại trừ như thế?”
A Đẩu run giọng nói: “Uống xong, cơ thể sẽ suy yếu hai ba ngày”
Tả Từ lạnh lùng nói: “Điều này ta biết, tìm máu Đông Hoàng chuông ở đâu?”
A Đẩu lắc lắc đầu, Tả Từ khàn khàn nói: “Động thủ”
Hắn trơ mắt nhìn tay mình bị bẻ gãy thêm một ngón nữa, cơn đau thấu tâm can kích thích tinh thần, khiến hắn triệt để ngất đi.
“Ta thật con mẹ nó…không…biết” Lần thứ ba tỉnh lại, A Đẩu thình lình thở dốc mấy tiếng, ôm chân Lữ Bố: “Ách ba, mau thức tỉnh…Ta không trách ngươi…”
Tả Từ nói: “Ngươi cũng kiên cường lắm”
“Ta…” Môi A Đẩu động động, trên trán ứa đầy mồ hôi, nháy mắt hắn bị Lữ Bố hung hăng đá sang một bên, đâm vào trước mộc án của Tả Từ.
Lữ Bố hóa thành một tật ảnh lướt ngang qua, đánh ra một quyền ở trước cửa sảnh!
Triệu Vân hết sức hung hiểm nghiêng người qua, đơn chưởng chụp lấy cổ tay Lữ Bố, mượn lực kéo hắn đâm vào vách tường, ầm một tiếng, tường phòng sụp hết nửa bên!
Tả Từ rút một cây que trúc trong ống đựng thẻ ra, đặt vào cổ A Đẩu.
Triệu Vân cư nhiên ngừng thế tấn công, ôm quyền nói: “Thỉnh tiên sư thả đồ nhi của Tử Long ra, Tử Long bó tay chịu trói, một mạng đổi một mạng”
Tả Từ giễu cợt: “Một mạng đổi một mạng?”
Lữ Bố bị té trong đống gạch vụn, lúc này trở mình vùng ra, vô thanh vô tức tung một quyền, đánh mạnh vào lưng Triệu Vân, phát ra một tiếng trầm muộn.
Triệu Vân cúi người lảo đảo bước tới một bước, phun ra một ngụm máu tươi, giương mắt nhìn về phía Tả Từ, nói: “Phải”
A Đẩu rốt cuộc nhịn không được khóc nức nở, điên cuồng hét lớn: “Ta nói! Đừng đánh sư phụ ta!”
“Hỗn nguyên trường sinh đan có thể giữ nhan! Có thể trường sinh! Có thể trẻ ra! Không sợ bách độc! Cầu ngươi! Tiên sư! Ngươi giết ta đi! Giết ta rồi, hoàng đế sẽ là ngươi! Đừng đánh sư phụ ta!”
Triệu Vân miệng đầy máu tươi phẫn nộ quát: “Phế vật!” Chợt dưới sườn lại chịu một cước ngoan độc của Lữ Bố, tức khắc bay lên đâm sầm vào tường, miệng mũi tiên huyết cuồng phun.
Mắt thấy Lữ Bố tiến lên trước, lại thụi một quyền vào bụng Triệu Vân, Triệu Vân mềm nhũn ngã xuống.
“Đông Hoàng chuông! Đông Hoàng…” Song mâu tuyệt vọng của A Đẩu phản chiếu gương mặt già nua như cây khô của Tả Từ.
Hắn trông thấy song mâu Tả Từ, toàn thân không khỏi phát run.
A Đẩu hít sâu vào một hơi.
Triệu Vân phun máu đầy đầu Lữ Bố, dựa vào tường ngã xuống, hai mắt Lữ Bố bị máu tươi che khuất, bèn đưa tay chùi.
Triệu Vân đưa cánh tay trái ra phía trước, vững vàng bắt lấy mắt cá chân Lữ Bố.
Ánh mắt A Đẩu mê ly, trước lúc mất đi ý thức, trong đồng tử phản chiếu ra một mạt hàn quang trắng như tuyết.
Tào Chân rút quải từ kiếm đang ghim trên ngực ra, một tay che vết thương, tay kia dùng khí lực toàn thân quét quang qua.
A Đẩu thở ra một hơi.
Triệu Vân kéo Lữ Bố té sấp xuống, ngay sau đó ngã ngang người lên, giơ khuỷu tay đánh thật mạnh lên gáy hắn.
Tinh thần bị trói chặt của A Đẩu được thả lỏng, thoát khỏi mị thuật khống chế.
Lợi nhận trong tay Tào Chân vung qua, cổ Tả Từ chợt lạnh, sợi tóc hoa râm phi tán, buông que trúc, thân thể ngã ra sau.
Cái đầu già nua lăn xuống, rớt vào lòng A Đẩu.
“Má ơi_____” A Đẩu điên cuồng hét lớn, sợ hãi vứt đầu Tả Từ đi, nó lăn lông lóc tới góc tường, cái mặt quay qua.
Trên khuôn mặt Tả Từ, đôi mắt hãy còn trợn to, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị vô cùng.
Hết thảy đều an tĩnh.
Tay chân A Đẩu lạnh băng, đồng tử đột nhiên co rút, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, giống như mới từ trong nước vớt ra.
Trong sảnh im lặng đến đáng sợ, chỉ còn thân thể không đầu của Tả Từ chảy ra huyết dịch sềnh sệch, từng giọt từng giọt rơi tí tách xuống mặt đất.
Hô hấp của Lữ Bố đều đều, có lẽ đã ngất đi.
Tiếng thở dốc của Triệu Vân dồn dập, đã thụ trọng thương.
Tào Chân ngã ở bên án, hơi thở mong manh.
A Đẩu rốt cuộc cũng hồi thần lại, phát run bò qua chỗ Triệu Vân, chợt ý thức được không đúng, bèn vừa lăn vừa bò bổ nhào vào Tào Chân, khóc òa gọi: “Tào Tử Đan!”
Tào Chân rên rỉ một tiếng, A Đẩu vội ôm y vào lòng.
Tào Chân mất máu quá nhiều, vũng máu kéo dài từ bên tường thẳng tới cạnh án, hắc cẩm phục toàn thân đã ướt đẫm tinh huyết.
A Đẩu cắn răng nói: “Tào Tử Đan, ngươi cố chống đỡ! Chống đỡ!”
Hắn đưa tay vào túi thuốc lục lọi, nhưng bị Tào Chân đè lại.
Tào Chân kéo tay A Đẩu ra, men theo cổ tay hắn sờ đến hai ngón tay bị Lữ Bố bẻ gãy, nhẹ dùng lực, A Đẩu hét lớn một tiếng, ngón tay gãy được Tào Chân kéo thẳng lại.
A Đẩu đau đến co quắp toàn thân, bật khóc nức nở, kế tiếp vùi đầu vào vai Tào Chân, không ngừng khóc thảm thiết.
Tào Chân đã chẳng còn sức để nói chuyện nữa, sống mũi lạnh lẽo của y cọ cọ vào cổ A Đẩu, rồi ngừng hô hấp.
A Đẩu ôm Tào Chân thất thanh khóc ròng.
Không biết khóc bao lâu, sắc mặt Tào Chân đã lộ màu tro tàn, thân thể càng ngày càng nặng, không thể cứu sống được nữa, giọng nói mỏi mệt của Triệu Vân gọi A Đẩu thần trí bất minh tỉnh lại.
“Người chết…không thể sống lại. A Đẩu, đừng quá…đau khổ, trận chiến…vẫn chưa kết thúc”
A Đẩu run rẩy cài cổ áo rộng mở của Tào Chân lại, cài mấy lần, mới nhớ ra nút áo của y đã mang tặng cho mình rồi.
Điều này lại càng thêm đau xót vô cùng, A Đẩu giống như một tiểu hài mất đi thân nhân khóc lớn, chảy nước mắt đi tới bên cạnh Triệu Vân và Lữ Bố, chậm rãi quỳ xuống, nghẹn ngào gọi: “Sư phụ, sư…phụ”
Triệu Vân yếu ớt nói: “Thuốc…nội thương”
A Đẩu mới tỉnh ngộ ra, đây không phải lúc để khóc, thế cục trong ngoài thành Lạc Dương vẫn chưa biết thế nào, vạn nhất thị vệ Ngụy quốc nghe động tới tìm, mình và Triệu Vân Lữ Bố ba người chỉ còn con đường chết!
A Đẩu không ngừng nức nở, luống cuống đưa tay móc túi thuốc, phân biệt vài vị thảo dược trị nội thương, đem nhai nát rồi đút cho Triệu Vân!
Triệu Vân thở ra, nói: “Gọi…Trầm Kích dậy, tìm nước…giội hắn”
A Đẩu run giọng nói: “Không, chờ đã…”
Hắn nhanh chóng thông suốt đầu mối từ trong loạn cục, gian nan kéo Triệu Vân ra sau cột, giấu đi, cúi đầu nói: “Sư phụ ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta đánh thức Ách ba dậy”
Lúc nói chuyện A Đẩu liếc thấy một ngọn đèn dầu ở xó tường, ngọn đèn đó đặt trực tiếp trên mặt đất, dùng để làm gì?
Không rảnh nghĩ nhiều như vậy, hắn lật Lữ Bố qua, lắc lắc, thấy Lữ Bố hôn mê bất tỉnh, đành phải đi tìm nước lạnh.
Vừa cất bước đầu tiên đi ra khỏi cột, hắn chợt nghe thấy một tiếng vang khẽ!
Có người tới ư?!
A Đẩu nháy mắt lách mình trốn ra sau cột, run như cầy sấy từ sau cột thò đầu nhìn ra, trông thấy một người ở trong thính đường.
Không, là nửa người.
Thân thể không đầu của Tả Từ dùng một tay chống xuống đất, lảo đảo ngồi dậy.
Tóc gáy A Đẩu đều dựng đứng cả lên, hai chân không ngừng run rẩy, toàn thân sợ run cầm cập.
Thân thể không đầu của Tả Từ đưa tay vẫy vẫy về phía xó tường, cái đầu cụt kia kéo lê một vệt máu lăn tới.
Lão nâng đầu lên nối ngay ngắn vào cổ, trên mặt vẫn treo nụ cười quỷ dị nọ.
Tả Từ đưa tay vào ngực tìm kiếm gì đó, A Đẩu sợ sệt thở dốc mấy tiếng, nỗi sợ hãi bị đè nén đến cực điểm hóa thành dũng khí, hắn cầm cái ghế ở sau cột lên, xông ra ngoài!
“Cút con_____!”
A Đẩu như đã cận kề ranh giới sụp đổ, điên cuồng cầm ghế nện vào Tả Từ vẫn còn đang nối đầu!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tả Từ đã móc một tấm bùa vàng từ trong ngực ra, giơ tay về phía A Đẩu đang lao tới, lá bùa dán lên người A Đẩu!
Hai người chỉ cách nhau có hai xích ngắn ngủi, thế xông của A Đẩu chưa tiêu, bị cố định giữa không trung.
A Đẩu không cách nào lên tiếng được, toàn thân cứng ngắc, cúi người nhìn Tả Từ ở khoảng cách cực gần, trên cổ Tả Từ có một lằn huyết thật mảnh, không ngừng rỉ ra máu.
Tả Từ động động môi, hơi há miệng ra, một tay đè lá bùa kia vào ngực A Đẩu, tay kia lại vói vào trong ngực lần nữa.
Lão muốn tìm cái gì?! A Đẩu như rơi vào vực sâu vạn trượng.
“A Đẩu…” Giọng nói suy yếu của Triệu Vân từ sau cột truyền lại: “A Đẩu?”
Hai mắt Tả Từ thoáng trợn lên, nụ cười cứng đờ, trong mắt tràn ngập thần sắc sợ hãi.
Lão nhìn thấy một vật từ ngoài cửa sổ bay vào.
Cơn sợ hãi của A Đẩu đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng không cách nào lên tiếng được, trơ mắt nhìn một con diều giấy nhẹ nhàng bay vào trong sảnh.
Con diều giấy bay thẳng tắp trong không trung, lướt qua trước mặt Tả Từ và A Đẩu đang bất phân thắng bại.
Nó bay về phía ngọn đèn dầu đang cháy hừng hực ở đằng sau mộc án.
—————————————
Lời tác giả:
Tới đây, chúng ta tổng kết sự thấp thỏm trong ba chương này một tý, tránh cho cái cổ bé nhỏ yếu ớt của yêm bị bóp gãy mất~~
1) Thân phận của Nguyệt Anh sư nương (chương cuối mới hé lộ, khỏi đoán cũng không sao, chẳng ảnh hưởng gì tới tình tiết hết)
2) Lúc Tào Chân giả vờ bị khống chế, thắp bảy ngọn đèn dầu kia lên (bản chương đã công bố rõ rồi, không sai, đó chính là thất tinh đăng)
3) Tác dụng cuối cùng của viên tiên dược dỏm mà Tả Từ chiếu theo phương pháp Hỗn nguyên trường sinh đan luyện ra (chương sau sẽ bật mí)
4) Thần binh trong tay áo của sư nương Nguyệt Anh! (chương kế bật mí, kỳ thực ở chương trước tác giả cũng đã gợi ý rồi…)
5) Xâu chuỗi thời gian của ba bên chiến trường lại, con diều của đồng học Vu Cát có tác dụng gì (kỳ thực cuối chương đã công bố rồi)
Vu Cát cầm một nhánh cây chẳng biết nhặt từ đâu mà chọt đám ốc sên một hồi, đẩy chúng nó xuống sông. Trên đầu có vô số kỵ binh ầm ầm lao qua cầu Lạc Thủy, tiếng vó ngựa vang dội.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, thấy cổng thành đã mở, bèn móc vài miếng giấy từ trong ngực ra, lật lật, lấy ra một tờ giấy ngưu bì.
Vu Cát ngâm nga bài ca quái gở học được từ A Đẩu, gấp đôi tờ giấy lại, đè nghiêng, làm thành một con diều giấy đầu nhọn.
Vu Cát trèo lên bờ sông, trượt chân một cái, suýt nữa té bật ngửa, bò lên chỗ cao, đưa đầu con diều vào trong miệng, học theo A Đẩu, rất ra hình ra dáng mà hà ra một hơi, bắn vào trong thành Lạc Dương, cười nói: “Ngươi_____tiêu_____rồi_____!”
Đoạn phủi phủi tay, khiêng cờ phướn lên, rời khỏi Lạc Thủy hà.
Đi được nửa đường, hắn chợt nhớ tới năm mươi hộp quế hoa tô vẫn chưa lấy về, do dự nửa ngày, có nên quay lại tìm A Đẩu đòi không nhỉ, cuối cùng ngẫm nghĩ, thôi bỏ đi, trở về ngủ một giấc mới đúng.
Lưu tiễn chứa lửa ồ ạt bay vào trong thành, đang giữa hạ, khí trời khô nóng, tức khắc có không ít phòng ốc lách tách bùng cháy.
Trên đường chính thành Lạc Dương, bốn con đường hình chữ tỉnh (井) đều trở thành biển lửa, trận hỏa hoạn men theo đường phố lan đi thật xa, nhà cửa căn này tiếp nối căn kia bắt lửa, hỏa long uốn lượn thẳng tới trước cửa hoàng cung.
Tôn Lượng suất lĩnh ba ngàn kỵ binh tả xung hữu đột trong biển lửa, nghe thấy trước cửa hoàng thành tiếng gào thét vang lên không dứt, bèn vội giục ngựa phi nhanh, hét: “Khương tướng quân cẩn thận!”
Thời gian này cấm vệ hoàng cung đã tập kết gần ngàn người, nhưng do gấp gáp nghênh chiến, phút chốc đã bị Khương Duy tách rời! Tôn Lượng khẩn trương dõi mắt nhìn lên phía cao hoàng cung, ánh lửa đã lan tràn đến nóc nhà.
“Bá Ước_____!” Tôn Lượng hét lớn, ra sức giục chiến mã, phi về phía Khương Duy.
Dưới trời đêm, trên mái hiên kim điện hoàng cung, Tư Mã Chiêu tay cầm cung vươn người mà đứng.
Cô vân xuất tụ, khứ lưu nhất vô sở hệ!
Lãng kính huyền không, tĩnh táo lưỡng bất tương kiền!
[Cụm mây cô độc từ trong sơn cốc bay ra, nó đi hay ở chẳng can hệ đến bất cứ điều gì
Vầng trăng sáng treo trên trời cao, thế gian an tĩnh hay ồn ào đều chẳng liên quan đến nó]
Tư Mã Chiêu mím môi, nhíu mày, giương cung, lắp tiễn, kéo cây đại cung cao cỡ nửa người thành một vầng mãn nguyệt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay sẽ là ngày ta báo thù rửa hận cho sư phụ”
Tiễn rời dây, như lưu tinh bay về phía Khương Duy.
Trong nháy mắt đó, Tôn Lượng từ bên hông nhào tới, ôm eo Khương Duy, hất hắn ngã ngửa, lợi tiễn lướt qua trước mặt, bắn xuyên qua đầu khôi của Khương Duy.
Hai người lăn khỏi ngựa, té xuống mặt đất, đầu khôi của Khương Duy bị lợi tiễn ghim chặt xuống nền gạch.
“Tạ…Tử Minh huynh” Khương Duy hãy còn sợ hãi nhìn lên trên cao, Tư Mã Chiêu bắn trượt, đã xuống khỏi mái hiên, rút vào trong cung.
“Đuổi theo! Bắt sống tên tiểu tử đó, bức cha hắn đầu hàng!” Tôn Lượng đỡ Khương Duy lên ngựa, Khương Duy lau mồ hôi, thấy đại môn trong thành đã phá, bèn suất lĩnh hơn ngàn kỵ binh truy vào trong hoàng cung.
Tôn Lượng thở dốc mấy tiếng, phân phó thân binh: “Trấn giữ đại môn hoàng thành, chờ thừa tướng!”
“Tặc Thục chớ chạy_____!”
Một tiếng rống muốn long trời lở đất, Tào quân rốt cuộc thức tỉnh, đội trưởng kỵ binh Lạc Dương, thượng tướng quân Điển Vi cũng đã xách cự phủ đầu ngưu giục ngựa phi tới!
Điển Vi tới rất nhanh, chỉ trong vài hơi ngắn ngủi đã lao qua mấy chục trượng! Lúc này nếu xoay người lên ngựa, thì chẳng khác nào đem phía sau mình bán cho địch nhân, Tôn Lượng bình tĩnh rút đoản chủy bên hông ra, quát: “Phóng tiễn!”
Thân binh sau lưng đồng loạt phát nỏ! Cự phủ của Điển Vi rời tay ném ra! Tôn Lượng lăn một vòng ngay tại chỗ hết sức hung hiểm, cây rìu kia mang theo tiếng gió vù vù bay tới, bổ chiến mã của hắn ra làm đôi!
Nháy mắt máu tươi cuồng phun, Tôn Lượng không ngừng lui ra sau, chiến mã của Điển Vi đã bị trúng tiễn, chân trước mềm nhũn quỳ xuống, mượn lực hất đó, Điển Vi như ác quỷ nhảy lên, lao về phía Tôn Lượng, đè hắn ngã xuống đất!
Trước hoàng thành loạn thành một đoàn, hơn ngàn kỵ binh Lạc Dương đuổi theo phía sau, ùn ùn xông lên, nhìn lại dưới chân không rõ đã giẫm phải người nào, đại hỏa lan rộng ra, khắp nơi tràn ngập máu tươi, chi gãy tứ tung.
Tôn Lượng bị ngón tay thô ngắn của Điển Vi bóp chặt cổ họng, đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn lên bầu trời, đưa tay không ngừng mò mẫm trên mặt đất xung quanh, trong đồng tử phản chiếu một con diều giấy nhẹ nhàng bay tới.
Hắn túm lấy một mớ bụi đất.
Chân Mật hoa dung thất sắc, nghe bên ngoài cung tường truyền tới tiếng huyên náo, biết trong thành Lạc Dương nhất định là đã loạn cào cào rồi.
Nàng không rảnh đi tìm Tào Phi nữa, nhấc váy băng một mạch qua hậu cung, khắp nơi đều là thi thể thị vệ, nàng hít một hơi lãnh khí, khi xoay người qua thì đối diện với một binh sĩ hắc y quân, bèn thét một tiếng chói tai, ngã ra phía sau.
Thị vệ hắc y móc chủy thủ ra, không nói hai lời đâm tới Chân Mật.
Chân Mật sợ hãi thét to, không ngừng lùi ra sau, hắc y thị vệ kia đột nhiên cảm thấy cổ bị siết, thân thể bay ngang qua, đầu đâm mạnh vào giả sơn, óc văng tung tóe.
Sắc mặt Chân Mật lại thay đổi, thu roi về cánh tay, lạnh lùng nói: “Ngay cả nữ nhân cũng giết, một đám hèn mạt”
Nàng trầm ngâm chốc lát, đứng dậy băng qua hành lang dài, ngang nhiên một roi quất nát đại môn nội điện, the thé gọi: “Tào Tử Kiến!”
Trong điện đèn đuốc sáng rực, Tào Thực mặt mày đỏ bừng, để nguyên y phục nằm trên tháp, có vẻ đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Chân Mật tiến lên một bước đá vào mặt Tào Thực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên phế vật mê rượu, ở đây chờ chết luôn đi!” Đoạn không quan tâm tới Tào Thực nữa, đẩy cửa hông, tìm tới biệt viện của Tả Từ ở hậu hoa viên.
May mà nơi này vẫn chưa có quân địch xông vào, chỉ cần ở trong biệt viện, có Tả Từ ở đây, chắc Hán quân cũng chẳng dám lộn xộn gì đâu.
“Thỉnh hoàng hậu nương nương dừng bước”
Chân Mật băng qua một gian cung các, dừng bước trước mặt Chung Hội.
Chân Mật cười lạnh nói: “Nghịch tử phản quốc ngỗ phụ, ngươi cũng bị thứ đê tiện Lưu gia mê hoặc đến mụ mị đầu óc rồi à?”
Chung Hội cao giọng nói: “Trong cung đã sớm có không ít người từng lĩnh giáo qua roi của hoàng hậu nương nương rồi, nếu Sĩ Quý chống cự, đả thương tới hoàng hậu nương nương thì thật đại bất kính, kính xin nương nương đừng gây khó dễ”
Chân Mật dịu dàng cười nói: “Chung tướng quân thiếu niên triển vọng, võ nghệ siêu quần, bản cung tuyệt không dám múa rìu qua mắt thợ”
Chung Hội vẫn chưa phát hiện bất thường, chỉ không ngừng đề phòng nữ nhân này cố tình làm ra vẻ huyền bí, cứ nhìn chằm chằm vào hai mắt Chân Mật, nói: “Nếu đã thế, vậy…”
Lời chưa dứt, chỉ cảm thấy song mâu của Chân Mật linh tựa thu thủy, hút thần trí của mình qua, tư tưởng nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Ngay sau đó, một tiếng cười như ngân linh từ ngoài điện truyền vào.
“Yo, nơi này cũng không lớn mấy”
Chung Hội thét to một tiếng, thuật nhiếp hồn của Chân Mật nháy mắt bị phá, Chung Hội ngã ra phía sau, Chân Mật chẳng thèm đếm xỉa tới vị tướng quân thiếu niên này nữa, xoay mạnh người lại, sợ đến biến sắc, mắt hạnh trợn to nhìn về phía thôn cô đang chậm rãi từ ngoài điện tiến vào.
Thủtay áo của Chân Mật giũ ra trường tiên, như độc xà uốn lượn, rũ xuống mặt đất quanh thân, chỉ chờ nàng nhấc tay quất một cái, thì sợi roi sẽ lập tức cuốn tới thôn cô kia.
Chân Mật lạnh lùng nói: “Người tới là ai?”
Thôn cô kia vén tay áo, dịu dàng cúi chào, cười nói: “Nguyệt Anh ra mắt Chân sư tỷ”
Chân Mật nói: “Hoàng Nguyệt Anh? Ngươi là Hoàng Nguyệt Anh?”
Nguyệt Anh không đáp, chỉ cười dài đánh giá Chân Mật, Chân Mật bị nhìn mà trong lòng sợ hãi, lại thấy Hoàng Nguyệt Anh cứ khư khư lồng tay áo vào nhau, không biết trong đó ẩn giấu binh khí lợi hại gì, chỉ thầm không ngừng đề phòng, nói: “Hóa ra là Gia Cát phu nhân”
Ánh mắt Chân Mật dừng trên khuôn mặt Hoàng Nguyệt Anh, diện nạo ấy không kinh người, nhưng trong con ngươi tràn đầy linh khí mẫn tuệ, có lai lịch gì?
Chân Mật lạnh lùng nói: “Gia Cát phu nhân rốt cuộc có quan hệ gì với sư môn ta? Sư tôn trước giờ chỉ thu nữ tử mỹ mạo làm đồ đệ, phu nhân…”
Nguyệt Anh không đợi Chân Mật nói xong đã cười ngắt ngang: “Con khỉ láu cá nhà ta cũng đã từng nói qua…”
“Cớ gì tới đây giả thần giả quỷ…”
“…Tâm linh đẹp, mới là cái đẹp chân chính”
Một câu của Nguyệt Anh tức khắc khiến Chân Mật á khẩu.
Chân Mật chỉ cảm thấy vừa gặp người này, mình liền rơi xuống hạ phong, đang định tìm lời mắng, thì thình lình Nguyệt Anh lại nói: “Tả lão tiên sư muốn Hỗn nguyên trường sinh đan tới độ phát cuồng rồi ư? Hoàn toàn quên mất điều đầu tiên trong lục quyết Thủ Dương sơn kia”
Chân Mật rùng mình trong lòng, lục quyết tu tiên Thủ Dương sơn chính là thứ mà Tả Từ từng truyền cho nàng, nguyên tắc chung chính là: “Tạo hóa tự nhiên, trọn vẹn một thể, sinh tử do trời”
Nguyệt Anh cười nói: “Nếu đã động chấp niệm, thì hẳn cách cái chết không còn xa nữa, trên cõi đời này phàm là càng sợ chết, thì sẽ chết càng mau, hiện Chân cô nương muốn quay đầu hãy còn kịp…”
Chung Hội khẩn trương đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con diều giấy lướt qua đỉnh đầu Nguyệt Anh và Chân Mật, chao lượn trên không trung, tiến vào biệt viện của Tả Từ.
Chân Mật thở gấp không ngừng, tâm thần không yên, cư nhiên vì tiếng cười nói của Nguyệt Anh mà dao động tâm trí, nàng biết không thể cứ tiếp tục như thế này nữa, bèn ngưng tụ chân khí, phất tay giương roi quất tới Hoàng Nguyệt Anh, phẫn nộ quát: “Tiện nhân từ đâu tới, cô nãi nãi phải dạy cho ngươi biết thế nào là lợi hại!!”
Hoàng Nguyệt Anh mắng: “To gan!”
Đoạn phất bào tụ, thần binh trong tay áo lóe thanh quang vạn trượng, mang theo tiếng gió vù vù bay về phía Chân Mật!
A Đẩu nằm trên nền đất lạnh lẽo, bên ngoài tiếng kêu giết không ngừng, liệt hỏa chiếu đỏ gần nửa màn trời đêm. Hắn từ từ tỉnh dậy, ti hí mắt ra, ngay sau đó thức thời nhắm mắt lại, tiếp tục giả chết.
Lúc này, tiểu lưu manh tuyệt đối hiểu rất rõ đạo lý kẹp chặt cúc hoa, không ương ngạnh nữa.
Tả Từ nheo mắt, nói: “Nhân gian thiên tử, sao lại trưng ra cái bộ dáng hèn nhát thế?”
A Đẩu ngẫm nghĩ, thấy gạt không được, đành phải mở mắt ra, nhưng không nhìn vào hai mắt Tả Từ mà quét tới quét lui trên mặt Lữ Bố. Lát sau cười xòa nói: “Lão gia gia, ta sai rồi”
“…”
Tả Từ nói: “Không có Triệu Tử Long hộ giá, lúc này bèn trở nên ngoan ngoãn rồi à” Lão giơ móng tay nhọn hoắc đầy ghét bẩn chỉ sang A Đẩu đang nằm trên mặt đất, Lữ Bố lập tức đi tới.
Tả Từ lấy bút son vẽ gì đấy lên một tờ giấy vàng.
Lữ Bố cúi người xuống, A Đẩu ngước đầu lên đối thị với hắn, kỳ vọng tìm được chút ám hiệu gì đó từ trong ánh mắt hắn.
Nhưng không có, ánh mắt của Lữ Bố lạnh lẽo mà xa lạ, ngón tay thon dài của hắn vô cùng buốt giá, khi nó chạm vào mu bàn tay A Đẩu, khiến A Đẩu không kiềm chế được mà run rẩy.
Đây mới là Lữ Bố chân chính, A Đẩu đã minh bạch.
Còn người thị vệ cao lớn, anh tuấn, ôn nhu xưa kia có tên là Kinh Trầm Kích.
Linh hồn của Kinh Trầm Kích là do A Đẩu ban cho, nhưng đêm nay, Trầm Kích đã rời hắn rất xa rồi, thay vào đó, chính là vị Ôn hầu không chút cảm tình_____Lữ Phụng Tiên này.
A Đẩu mờ mịt nhìn bàn tay to của Lữ Bố kéo lấy bàn tay mình.
Tiếp theo, Lữ Bố bẻ gãy một ngón tay của hắn.
Trước mắt A Đẩu tối sầm, ngất đi.
Tả Từ không nghe thấy tiếng khóc rống như trong dự liệu, giương mắt nhìn qua A Đẩu, có chút ngoài ý muốn.
A Đẩu bị Lữ Bố tát một bạt tai, lần nữa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cắn nát đôi môi, nhưng lại gắng sức kiềm nén tiếng gào thét điên cuồng của mình vào trong lòng.
Tả Từ lạnh lùng nói: “Tư vị thế nào? Ngươi cũng thật kiên cường”
A Đẩu gắng nuốt lệ, giơ cánh tay lành lặn kia lên, run rẩy định ôm lấy cổ Lữ Bố, nói: “Ách…Ách ba, tỉnh lại…”
Tay hắn còn chưa kịp chạm tới Lữ Bố, thì yết hầu đã bị siết chặt, trọng lượng toàn thân đặt hết vào cổ, hai chân rời mặt đất, bị Lữ Bố xách lên, ném xuống nền đất trước án Tả Từ.
Lữ Bố lại đạp một cước lên mình A Đẩu, A Đẩu lập tức cuộn tròn lại, ngẩng đầu gian nan há miệng thở dốc.
Tả Từ nhìn A Đẩu một hồi, nói: “Ngươi cũng là truyền nhân của Hoa Đà, ta hỏi ngươi, Hỗn nguyên trường sinh đan có dược hiệu gì? Nếu dám dối gạt nửa câu, ta sẽ bẻ thêm một ngón tay ngươi”
A Đẩu nắm lấy bàn tay trái bị thương, nằm nghiêng trên mặt đất, thở dốc một hồi, đứt quãng nói: “Ngươi…con mẹ nó, ngươi không thắng nổi đâu, lão già chết tiệt”
Tả Từ giận tím mặt, quát: “Đem nó_____”
A Đẩu nói: “Ta nói! Trường sinh bất lão”
Tả Từ khàn giọng hỏi: “Ngoại trừ như thế?”
A Đẩu run giọng nói: “Uống xong, cơ thể sẽ suy yếu hai ba ngày”
Tả Từ lạnh lùng nói: “Điều này ta biết, tìm máu Đông Hoàng chuông ở đâu?”
A Đẩu lắc lắc đầu, Tả Từ khàn khàn nói: “Động thủ”
Hắn trơ mắt nhìn tay mình bị bẻ gãy thêm một ngón nữa, cơn đau thấu tâm can kích thích tinh thần, khiến hắn triệt để ngất đi.
“Ta thật con mẹ nó…không…biết” Lần thứ ba tỉnh lại, A Đẩu thình lình thở dốc mấy tiếng, ôm chân Lữ Bố: “Ách ba, mau thức tỉnh…Ta không trách ngươi…”
Tả Từ nói: “Ngươi cũng kiên cường lắm”
“Ta…” Môi A Đẩu động động, trên trán ứa đầy mồ hôi, nháy mắt hắn bị Lữ Bố hung hăng đá sang một bên, đâm vào trước mộc án của Tả Từ.
Lữ Bố hóa thành một tật ảnh lướt ngang qua, đánh ra một quyền ở trước cửa sảnh!
Triệu Vân hết sức hung hiểm nghiêng người qua, đơn chưởng chụp lấy cổ tay Lữ Bố, mượn lực kéo hắn đâm vào vách tường, ầm một tiếng, tường phòng sụp hết nửa bên!
Tả Từ rút một cây que trúc trong ống đựng thẻ ra, đặt vào cổ A Đẩu.
Triệu Vân cư nhiên ngừng thế tấn công, ôm quyền nói: “Thỉnh tiên sư thả đồ nhi của Tử Long ra, Tử Long bó tay chịu trói, một mạng đổi một mạng”
Tả Từ giễu cợt: “Một mạng đổi một mạng?”
Lữ Bố bị té trong đống gạch vụn, lúc này trở mình vùng ra, vô thanh vô tức tung một quyền, đánh mạnh vào lưng Triệu Vân, phát ra một tiếng trầm muộn.
Triệu Vân cúi người lảo đảo bước tới một bước, phun ra một ngụm máu tươi, giương mắt nhìn về phía Tả Từ, nói: “Phải”
A Đẩu rốt cuộc nhịn không được khóc nức nở, điên cuồng hét lớn: “Ta nói! Đừng đánh sư phụ ta!”
“Hỗn nguyên trường sinh đan có thể giữ nhan! Có thể trường sinh! Có thể trẻ ra! Không sợ bách độc! Cầu ngươi! Tiên sư! Ngươi giết ta đi! Giết ta rồi, hoàng đế sẽ là ngươi! Đừng đánh sư phụ ta!”
Triệu Vân miệng đầy máu tươi phẫn nộ quát: “Phế vật!” Chợt dưới sườn lại chịu một cước ngoan độc của Lữ Bố, tức khắc bay lên đâm sầm vào tường, miệng mũi tiên huyết cuồng phun.
Mắt thấy Lữ Bố tiến lên trước, lại thụi một quyền vào bụng Triệu Vân, Triệu Vân mềm nhũn ngã xuống.
“Đông Hoàng chuông! Đông Hoàng…” Song mâu tuyệt vọng của A Đẩu phản chiếu gương mặt già nua như cây khô của Tả Từ.
Hắn trông thấy song mâu Tả Từ, toàn thân không khỏi phát run.
A Đẩu hít sâu vào một hơi.
Triệu Vân phun máu đầy đầu Lữ Bố, dựa vào tường ngã xuống, hai mắt Lữ Bố bị máu tươi che khuất, bèn đưa tay chùi.
Triệu Vân đưa cánh tay trái ra phía trước, vững vàng bắt lấy mắt cá chân Lữ Bố.
Ánh mắt A Đẩu mê ly, trước lúc mất đi ý thức, trong đồng tử phản chiếu ra một mạt hàn quang trắng như tuyết.
Tào Chân rút quải từ kiếm đang ghim trên ngực ra, một tay che vết thương, tay kia dùng khí lực toàn thân quét quang qua.
A Đẩu thở ra một hơi.
Triệu Vân kéo Lữ Bố té sấp xuống, ngay sau đó ngã ngang người lên, giơ khuỷu tay đánh thật mạnh lên gáy hắn.
Tinh thần bị trói chặt của A Đẩu được thả lỏng, thoát khỏi mị thuật khống chế.
Lợi nhận trong tay Tào Chân vung qua, cổ Tả Từ chợt lạnh, sợi tóc hoa râm phi tán, buông que trúc, thân thể ngã ra sau.
Cái đầu già nua lăn xuống, rớt vào lòng A Đẩu.
“Má ơi_____” A Đẩu điên cuồng hét lớn, sợ hãi vứt đầu Tả Từ đi, nó lăn lông lóc tới góc tường, cái mặt quay qua.
Trên khuôn mặt Tả Từ, đôi mắt hãy còn trợn to, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị vô cùng.
Hết thảy đều an tĩnh.
Tay chân A Đẩu lạnh băng, đồng tử đột nhiên co rút, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, giống như mới từ trong nước vớt ra.
Trong sảnh im lặng đến đáng sợ, chỉ còn thân thể không đầu của Tả Từ chảy ra huyết dịch sềnh sệch, từng giọt từng giọt rơi tí tách xuống mặt đất.
Hô hấp của Lữ Bố đều đều, có lẽ đã ngất đi.
Tiếng thở dốc của Triệu Vân dồn dập, đã thụ trọng thương.
Tào Chân ngã ở bên án, hơi thở mong manh.
A Đẩu rốt cuộc cũng hồi thần lại, phát run bò qua chỗ Triệu Vân, chợt ý thức được không đúng, bèn vừa lăn vừa bò bổ nhào vào Tào Chân, khóc òa gọi: “Tào Tử Đan!”
Tào Chân rên rỉ một tiếng, A Đẩu vội ôm y vào lòng.
Tào Chân mất máu quá nhiều, vũng máu kéo dài từ bên tường thẳng tới cạnh án, hắc cẩm phục toàn thân đã ướt đẫm tinh huyết.
A Đẩu cắn răng nói: “Tào Tử Đan, ngươi cố chống đỡ! Chống đỡ!”
Hắn đưa tay vào túi thuốc lục lọi, nhưng bị Tào Chân đè lại.
Tào Chân kéo tay A Đẩu ra, men theo cổ tay hắn sờ đến hai ngón tay bị Lữ Bố bẻ gãy, nhẹ dùng lực, A Đẩu hét lớn một tiếng, ngón tay gãy được Tào Chân kéo thẳng lại.
A Đẩu đau đến co quắp toàn thân, bật khóc nức nở, kế tiếp vùi đầu vào vai Tào Chân, không ngừng khóc thảm thiết.
Tào Chân đã chẳng còn sức để nói chuyện nữa, sống mũi lạnh lẽo của y cọ cọ vào cổ A Đẩu, rồi ngừng hô hấp.
A Đẩu ôm Tào Chân thất thanh khóc ròng.
Không biết khóc bao lâu, sắc mặt Tào Chân đã lộ màu tro tàn, thân thể càng ngày càng nặng, không thể cứu sống được nữa, giọng nói mỏi mệt của Triệu Vân gọi A Đẩu thần trí bất minh tỉnh lại.
“Người chết…không thể sống lại. A Đẩu, đừng quá…đau khổ, trận chiến…vẫn chưa kết thúc”
A Đẩu run rẩy cài cổ áo rộng mở của Tào Chân lại, cài mấy lần, mới nhớ ra nút áo của y đã mang tặng cho mình rồi.
Điều này lại càng thêm đau xót vô cùng, A Đẩu giống như một tiểu hài mất đi thân nhân khóc lớn, chảy nước mắt đi tới bên cạnh Triệu Vân và Lữ Bố, chậm rãi quỳ xuống, nghẹn ngào gọi: “Sư phụ, sư…phụ”
Triệu Vân yếu ớt nói: “Thuốc…nội thương”
A Đẩu mới tỉnh ngộ ra, đây không phải lúc để khóc, thế cục trong ngoài thành Lạc Dương vẫn chưa biết thế nào, vạn nhất thị vệ Ngụy quốc nghe động tới tìm, mình và Triệu Vân Lữ Bố ba người chỉ còn con đường chết!
A Đẩu không ngừng nức nở, luống cuống đưa tay móc túi thuốc, phân biệt vài vị thảo dược trị nội thương, đem nhai nát rồi đút cho Triệu Vân!
Triệu Vân thở ra, nói: “Gọi…Trầm Kích dậy, tìm nước…giội hắn”
A Đẩu run giọng nói: “Không, chờ đã…”
Hắn nhanh chóng thông suốt đầu mối từ trong loạn cục, gian nan kéo Triệu Vân ra sau cột, giấu đi, cúi đầu nói: “Sư phụ ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta đánh thức Ách ba dậy”
Lúc nói chuyện A Đẩu liếc thấy một ngọn đèn dầu ở xó tường, ngọn đèn đó đặt trực tiếp trên mặt đất, dùng để làm gì?
Không rảnh nghĩ nhiều như vậy, hắn lật Lữ Bố qua, lắc lắc, thấy Lữ Bố hôn mê bất tỉnh, đành phải đi tìm nước lạnh.
Vừa cất bước đầu tiên đi ra khỏi cột, hắn chợt nghe thấy một tiếng vang khẽ!
Có người tới ư?!
A Đẩu nháy mắt lách mình trốn ra sau cột, run như cầy sấy từ sau cột thò đầu nhìn ra, trông thấy một người ở trong thính đường.
Không, là nửa người.
Thân thể không đầu của Tả Từ dùng một tay chống xuống đất, lảo đảo ngồi dậy.
Tóc gáy A Đẩu đều dựng đứng cả lên, hai chân không ngừng run rẩy, toàn thân sợ run cầm cập.
Thân thể không đầu của Tả Từ đưa tay vẫy vẫy về phía xó tường, cái đầu cụt kia kéo lê một vệt máu lăn tới.
Lão nâng đầu lên nối ngay ngắn vào cổ, trên mặt vẫn treo nụ cười quỷ dị nọ.
Tả Từ đưa tay vào ngực tìm kiếm gì đó, A Đẩu sợ sệt thở dốc mấy tiếng, nỗi sợ hãi bị đè nén đến cực điểm hóa thành dũng khí, hắn cầm cái ghế ở sau cột lên, xông ra ngoài!
“Cút con_____!”
A Đẩu như đã cận kề ranh giới sụp đổ, điên cuồng cầm ghế nện vào Tả Từ vẫn còn đang nối đầu!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tả Từ đã móc một tấm bùa vàng từ trong ngực ra, giơ tay về phía A Đẩu đang lao tới, lá bùa dán lên người A Đẩu!
Hai người chỉ cách nhau có hai xích ngắn ngủi, thế xông của A Đẩu chưa tiêu, bị cố định giữa không trung.
A Đẩu không cách nào lên tiếng được, toàn thân cứng ngắc, cúi người nhìn Tả Từ ở khoảng cách cực gần, trên cổ Tả Từ có một lằn huyết thật mảnh, không ngừng rỉ ra máu.
Tả Từ động động môi, hơi há miệng ra, một tay đè lá bùa kia vào ngực A Đẩu, tay kia lại vói vào trong ngực lần nữa.
Lão muốn tìm cái gì?! A Đẩu như rơi vào vực sâu vạn trượng.
“A Đẩu…” Giọng nói suy yếu của Triệu Vân từ sau cột truyền lại: “A Đẩu?”
Hai mắt Tả Từ thoáng trợn lên, nụ cười cứng đờ, trong mắt tràn ngập thần sắc sợ hãi.
Lão nhìn thấy một vật từ ngoài cửa sổ bay vào.
Cơn sợ hãi của A Đẩu đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng không cách nào lên tiếng được, trơ mắt nhìn một con diều giấy nhẹ nhàng bay vào trong sảnh.
Con diều giấy bay thẳng tắp trong không trung, lướt qua trước mặt Tả Từ và A Đẩu đang bất phân thắng bại.
Nó bay về phía ngọn đèn dầu đang cháy hừng hực ở đằng sau mộc án.
—————————————
Lời tác giả:
Tới đây, chúng ta tổng kết sự thấp thỏm trong ba chương này một tý, tránh cho cái cổ bé nhỏ yếu ớt của yêm bị bóp gãy mất~~
1) Thân phận của Nguyệt Anh sư nương (chương cuối mới hé lộ, khỏi đoán cũng không sao, chẳng ảnh hưởng gì tới tình tiết hết)
2) Lúc Tào Chân giả vờ bị khống chế, thắp bảy ngọn đèn dầu kia lên (bản chương đã công bố rõ rồi, không sai, đó chính là thất tinh đăng)
3) Tác dụng cuối cùng của viên tiên dược dỏm mà Tả Từ chiếu theo phương pháp Hỗn nguyên trường sinh đan luyện ra (chương sau sẽ bật mí)
4) Thần binh trong tay áo của sư nương Nguyệt Anh! (chương kế bật mí, kỳ thực ở chương trước tác giả cũng đã gợi ý rồi…)
5) Xâu chuỗi thời gian của ba bên chiến trường lại, con diều của đồng học Vu Cát có tác dụng gì (kỳ thực cuối chương đã công bố rồi)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook