Phá Quán Tử Phá Suất
Quyển 1 - Chương 2: Văn tài võ kỹ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một con muỗi o e o e o e.

Một bầy ruồi vo ve vo ve vo ve.

Đợi đến khi đám chủ công đại thần nào bi ai, nào chê cười, nào mắng nhiếc, nào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cãi tới cãi lui loạn xạ rời sân, A Đẩu mới liếc nhìn Triệu Vân, dè dặt gọi: “Sư phụ”

A Đẩu thấy hốc mắt Triệu Vân ửng đỏ, thầm nghĩ không thể kích động người này quá mạnh, bèn nơm nớp lo sợ nói: “Ta…Đồ đệ đâu có tính treo cổ, ở trong phòng riết bực mình, cho nên mới muốn nhảy dây chút. Ai ngờ sàng đan này quá trơn, chân trái của ta vấp một cái, sau đó cứ thế, cứ thế…trượt cái soạt xuống…”

Triệu Vân thở dài, khoát khoát tay, không nói gì nữa, đứng dậy rời đi, sẵn tiện kéo cửa phòng lại.

A Đẩu đưa mắt nhìn bóng lưng Triệu Vân, chợt cảm thấy y quá đáng thương. Năm đó Triệu Vân liều sống liều chết, cứu Cam phu nhân và A Đẩu ra từ trong đám loạn quân, chẳng bao lâu sau Cam phu nhân nhiễm bệnh quy thiên, để lại A Đẩu cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, bùn nhão không đỡ nổi tường*, chưa từng phấn đấu vì bất cứ chuyện gì. [*ý nói bất tài vô dụng không làm nên thành tựu gì]

Lưu Thiện văn theo Gia Cát, võ tòng Triệu Vân, vậy mà chả hiểu sao lại học thành một tên phế vật như thế? A Sán lắc lắc đầu, trăm mối không cách nào giải, tiện tay kéo sàng đan dùng để treo cổ qua trùm lên đầu, nằm xuống ngủ.

Hôm sau mặt trời nhô cao, A Đẩu lười biếng rời giường, kêu liền liền mấy tiếng mới có thị tỳ bất tình bất nguyện ngáp dài đi qua hầu hạ. Hắn rất hiếu kỳ đối với hết thảy sự vật ở thời đại này, đá tím dùng đánh răng súc miệng, ống nhổ nạm vàng, móc ngọc* treo màn, cái gì cũng muốn đưa tay sờ sờ mó mó, thuận miệng hỏi vài món, làm vỡ cái bình hoa, thấy thị tỳ kia nhìn mình như nhìn đứa ngu, bèn không hỏi nữa. [*xem hình minh họa bên dưới]

Rửa mặt xong, tiểu tư bày điểm tâm, gồm cháo quế hoa, hoàn tử chiên dầu*, người Kinh thích cay, trên bàn đương nhiên không thể thiếu hai ba đĩa dưa chua. “Tiểu chủ công” ăn rất thỏa mãn, lúc uống cháo thì chợt nghe ngoài cửa thị vệ báo: “Hổ Uy tướng quân thỉnh tiểu chủ công sau ngọ thiện tới giáo trường tập võ” [*thịt heo trộn trứng gà, bột mì, ướp gia vị rồi vò viên đem chiên]

Tức khắc phun nguyên ngụm cháo ra ngoài, đương nhiên có thị tỳ cuống quýt tay chân chạy tới lau chùi, A Đẩu hỏi: “Hổ Uy tướng quân là ai? Hôm qua lão tử mới treo cổ xong, không để cho ta nghỉ ngơi mấy ngày à?”

Đến khi biết rõ Hổ Uy tướng quân chính là Triệu Vân, A Đẩu mới một đường chạy loạn, tìm đến giáo trường trong phủ. Hành lang quanh co khúc khuỷu, chao đảo nửa ngày, vừa hỏi vừa xông mới tìm được giáo trường nằm ở phía tây Châu Mục phủ Kinh Châu, tuy đã nhập thu, nhưng thái dương vẫn hừng hực, thấy trong giáo trường vắng vẻ, chỉ có một thiếu niên lưng đẫm mồ hôi, tay cầm mộc kích không ngừng đâm tới.

Hôm nay không thấy Triệu Vân mặc giáp giáo tập, chỉ đổi một bộ võ sĩ bào, vóc dáng y cao ráo, không hơn trượng cũng khoảng tám xích*, thân hình anh vĩ, rất có tư thái mỹ nam tử. [*thước (xích) Trung Quốc, 1 thước = 1/3m]

Lúc này Triệu Vân đang đứng bên sân nhỏ giọng nói gì đó với một nữ tử. A Đẩu từ xa nghe được, chỉ cảm thấy giọng điệu vô cùng bất thiện, có mấy từ “Công khóa, hoang phế” lọt vào lỗ tai, không khỏi nhảy dựng trong lòng, chỉ muốn bỏ đi, nhưng nữ tử kia đã thấy Lưu Thiện, bèn gọi: “Tiểu chủ công_____!”

Triệu Vân giận tím mặt nói: “Ngươi trở về báo lại, tiểu chủ công chưa tập xong công khóa, không thể lười biếng!”

A Đẩu nhìn nhìn Triệu Vân, nuốt nước miếng, lại nhìn sang thị nữ mỹ mạo lắm mồm kia, nghe khẩu âm rất kỳ quái, không giống người Kinh Sở, bèn rề rề rà rà đi qua.

Thị nữ bị đuổi đi, nét mặt Triệu Vân hơi dịu lại, ấm giọng nói: “Đêm qua ngươi mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi dưới sân là được” Nói xong cởi ngoại bào trải lên ghế đá ở chỗ thoáng mát, để Lưu Thiện ngồi, rồi bỏ đi dạy thiếu niên kia tập võ.

A Đẩu đành quy củ ngồi xuống, lại thấy thiếu niên xấp xỉ tuổi mình kia thỉnh thoảng đưa mắt liếc mình, lộ vẻ do dự, Triệu Vân lại dạy một hồi, thấy đồ đệ không chuyên tâm luyện võ, đành ngừng lại.

Thiếu niên kia bước nhanh tới bên sân, nói: “Đêm qua ngươi sao vậy?” A Đẩu nhìn thẳng hắn chốc lát, chỉ thấy sư phụ tuấn lãng, thu đồ đệ cũng soái ca bại hoại nốt, xem dáng vẻ khoảng chừng mười mấy tuổi, nhưng đã hiện rõ mi thanh mục tú, môi mỏng mắt sáng, quả thật bất phân thắng bại với bề ngoài của mình. Tất nhiên sẽ không dại dột hỏi hắn là ai tên gì, chỉ đáp qua loa lấy lệ, rồi hỏi ngược lại: “Nữ nhân kia tới làm gì?”

Thiếu niên hơi ngẩn người, lộ vẻ cảm thấy hôm nay “Tiểu chủ công” này nói chuyện khác xa thường ngày quá, liền ngạc nhiên hỏi: “Đó là thị nữ của chủ mẫu, ngươi không nhận ra sao?”

A Đẩu mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Nàng tìm ta? Chủ mẫu…” Một bên nhớ lại, bảo: “Chủ mẫu là Tôn Thượng Hương? Di nương?”

Thiếu niên gật đầu nói: “Chủ mẫu sai người tìm ngươi, vồ hụt…”

Lời chưa dứt, Triệu Vân đã từ xa gọi: “Bá Ước, nói gì đó!”

Bá Ước hết hồn, không dám nói nữa, nháy mắt một cái với A Đẩu.

A Đẩu kinh hãi!

Tiểu tử này là Khương Duy Khương Bá Ước! Không biết Khương Duy nghĩ gì trong lòng, chỉ ngồi bên cạnh A Đẩu, một tay khoác lên vai hắn, hai người tỏ vẻ rất thân mật, có thể thấy thường ngày giao tình không tệ, lại nhỏ giọng hỏi: “Sao cổ ngươi có vết đỏ thế? Xế chiều hôm qua ta đi rồi, quân sư không làm khó ngươi chứ?”

A Đẩu mờ mịt vô cùng, lắc mạnh đầu, mơ mơ hồ hồ đoán ra chút đầu mối, tám phần là hôm qua A Đẩu vừa bị “Quân sư” mắng cho một trận.

Sau khi Lưu Bị lấy Kinh Châu đã bái Gia Cát Lượng làm quân sư Trung lang tướng. “Quân sư” ở đây nhất định là Khổng Minh rồi, Lưu Thiện xúi quẩy này ăn mắng khắp nơi, bị Khổng Minh tận tình khuyên bảo khuyên đến treo cổ xà ngang cũng chẳng phải chuyện quái lạ gì, vừa vặn để ông ta gánh tội thay luôn.

Triệu Vân lại nói: “Bá Ước hãy theo hắn đi gặp chủ mẫu, rồi đến chỗ quân sư một chuyến, sau khi xong Bá Ước phải quay lại tiếp tục luyện võ, Công Tự có thể trở về nghỉ ngơi”

A Đẩu vừa nghe lời này như được đại xá, vội kéo Khương Duy chạy đi, trước khi đi quay đầu nhìn Triệu Vân một cái, chỉ thấy y cởi trần đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, bên chân đọng một vũng mồ hôi, chợt thấy lòng xót xa khó hiểu.

“Sư phụ với người nữ kia ầm ĩ chuyện gì thế?”

“Chủ mẫu muốn gặp ngươi gấp, sư phụ nói công khóa mỗi ngày không thể ngừng, nên mới cãi nhau”

A Đẩu gật gật đầu, lại giành được một tin tức hữu dụng, xem ra Tôn Thượng Hương không thể sinh con được, cho nên rất thích mình.

Tuy Khương Duy mang dáng vẻ thiếu niên lang, nhưng nói chuyện lại lão thành, hắn nói tiếp: “Đêm qua sư phụ thức trắng không ngủ”

A Đẩu ừm một tiếng, hai người ngừng sau hoa viên, A Đẩu quay đầu lại đối thị Khương Duy, hai tròng mắt Khương Duy trong suốt như nước, mang theo một tia tiếu ý chân thành, nói: “Sao hôm nay ngươi khác quá vậy?”

A Đẩu trêu ghẹo nói: “Làm gì có, đức hạnh của lão tử trước giờ vẫn thế mà”

Khương Duy còn muốn nói thêm gì đó, A Đẩu đã vén rèm cửa lên, tiến vào phòng Tôn Thượng Hương.

Nghề thêu dệt Giang Đông nổi danh thiên hạ, lúc Tôn Quyền gả muội, ban cho của hồi môn phong phú gồm ngàn cuộn vải thượng đẳng hạng nhất, nhàn phục của Lưu Bị và trang phục trên người A Đẩu đều là do tỳ nữ bồi giá của Tôn Thượng Hương tự tay cắt may thành, vào tới gian trong, A Đẩu chỉ cảm thấy hoa cả mắt, trải giường, lót bàn, trướng lụa, màn bích, không ngoại lệ đều là hàng thêu thùa nước Ngô. Chỉ có những món trường cung bao kiếm, đao búa treo trên tường là lấp lánh hàn quang.

Tôn Thượng Hương quanh năm tập võ, mày kiếm mắt đen, mang theo một phần anh khí của đấng tu mi, dáng người lúc bước đi so với thị tỳ liễu yếu đào tơ bình thường có khác đi một phen phong vận.

Lưu Thiện ngây ngẩn giây lát, Tôn Thượng Hương cười lạnh nói: “Hay cho tên Hổ Uy tướng quân!”

Lời ấy đúng là mắng thẳng Khương Duy.

A Đẩu mới tỉnh ngộ ra, Triệu Vân phái Khương Duy theo mình tới đây, mục đích để chịu mắng. Vội nói: “Mẹ…Di…” Nhất thời không biết kêu gì mới phải, bèn đơn giản nói: “Mẹ, đừng la hắn, mắng con đi”

Tôn Thượng Hương đầu tiên là kinh ngạc, cả nửa ngày sau mới hồi thần lại, nhíu mày nói: “Hôm nay làm sao vậy?” Đoạn dùng bàn tay lạnh lẽo phủ lên trán A Đẩu, nghiêm mặt nói: “Đêm qua chơi cái trò gì, người cả phủ bị con hành hạ đến xoay mòng mòng, con không vì hy vọng lớn lao của Lưu Dự Châu, cũng nên nghĩ xem nếu con chết đi…”

“Mẹ” A Đẩu nói: “Cả đêm con đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, sau này sẽ không thế nữa”

Đây đúng chuẩn là nhận tặc làm mẹ, nhưng nếu giờ giả làm A Đẩu kiếp trước…Thôi kệ vậy, dù sao khi vừa nghe chữ “Mẹ”, trong mắt Tôn Thượng Hương liền tăng thêm sự ấm áp, kéo A Đẩu ngồi bên bàn, sâu kín thở dài:

“Lời này không thể kêu loạn trước mặt người khác được, đứa ngốc này, kêu di nương, Cam phu nhân ôn nhu hiền lương, sao ta có thể vũ đao lộng bổng…Thôi, ở đây có bánh ngọt Giang Đông đưa tới, di nương biết con thích, sai người đi gọi con mấy lần, đều bị sư phụ con cản”

Trong lúc nói chuyện A Đẩu hớn hở an vị, trộm liếc Khương Duy, người sau chỉ cúi đầu đứng, không dám thở mạnh một tiếng. Tôn Thượng Hương biểu hiện trong mắt chỉ có A Đẩu, hoàn toàn không nói nửa câu với Khương Duy, mặc kệ hắn đứng phạt trong phòng. Tự nhiên trò chuyện vui vẻ cùng A Đẩu, coi Khương Duy như vật trang trí, không thèm để ý tới.

Bánh đậu xanh, bánh hoa quế, bánh hoàng kim, đậu phộng rang bày đầy bàn, Khương Duy chỉ nuốt đành nước miếng rồi quay đầu đi, không nhìn lên bàn nữa, mà dán mắt vào tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Sau khi gả đến Kinh Châu, Tôn Thượng Hương lâu ngày nhớ nhà, người trong phủ đối với nàng lại không mấy kính trọng, mơ hồ có tâm lý đề phòng nội gián Tôn Ngô.

Chỉ mình A Đẩu là nguyện ý thân cận cùng nàng, nàng cũng vô cùng cưng chiều A Đẩu, chăm sóc hắn như dỗ trẻ nhỏ. Lấy khăn tay muốn chùi miệng cho A Đẩu, rốt cuộc hàng nhái đỏ cả mặt già, giả vờ không nổi nữa, vội nói liên tục: “Để tự con, tạ di nương” Xong gói kỹ mớ điểm tâm ăn không hết, nói: “Con lấy về ăn, quân sư còn có việc gọi con”

A Đẩu và Khương Duy từ chỗ của Tôn Thượng Hương ra ngoài, tìm một cái đình, lấy bánh ngọt ăn dư trong ngực ra đưa cho Khương Duy, vỗ vỗ vai hắn nói: “Thật xin lỗi, hại ngươi chịu mắng, nàng đối với ta rất tốt, xét trên phương diện này, cũng đừng so đo”

Khương Duy gật gật đầu, nhận bánh ngọt, A Đẩu lại cười nói: “Ăn ngon không? Ta từ nhỏ mất mẹ, không như các ngươi”

Khương Duy bị nghẹn bánh đậu xanh trợn trắng mắt, sau một hồi thông mới nói: “Ta cũng…không cha không mẹ, sao ngươi nói vậy?”

A Đẩu ngây ngẩn cả người, lập tức nhớ tới Khương Duy từ bé đã là cô nhi, mới minh bạch nguyên nhân hai người giao hảo từ nhỏ, có lẽ bởi đều mất mẹ như nhau, thân thế tương tự, nên càng thân cận.

A Đẩu áy náy: “Ta quên mất, Bá Ước”

Khương Duy xua xua tay, chung quy tâm tính hài tử, ăn hết một nửa, cất phần bánh ngọt còn dư vào ngực. Hai người nhìn nhau cười, đều hiểu ý đối phương, trăm miệng một lời nói: “Để dành cho sư phụ” Rồi đứng dậy.

A Đẩu nghĩ tới nghĩ lui, sinh lòng đồng cảm, Khương Duy là thư đồng của thái tử, tại nơi mình không biết nhất định đã chịu rất nhiều ánh mắt xem thường; mình gây tai họa gì, hắn cũng đều gánh hết phân nửa, lại không cha không mẹ, không được người Kinh Châu xem trọng. Lão cha tiện nghi nghiện ném hài tử kia, xét về vấn đề giáo dục vốn sẽ không tính toán với Triệu Vân, trách phạt tám phần đều rơi lên người thư đồng đáng thương này, may mà có hai sư phụ Triệu Vân và Gia Cát Lượng chiếu cố, Khương Duy mới có một chỗ dung thân trong thời buổi loạn lạc này.

A Đẩu nghĩ đến đây, không tự chủ mà dắt tay Khương Duy, ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng siết chặt.

Khương Duy cũng không nghĩ nhiều, nắm tay A Đẩu, chốc lát sau hỏi: “Sao vậy?”

A Đẩu cười cười, đáp: “Bá Ước, chờ lão tử làm hoàng đế rồi, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi”

Khương Duy phì cười, đáp: “Đó là đương nhiên, không uổng công ta ngày ngày thay ngươi ăn mắng”

Trong lúc nói chuyện hai thiếu niên tay dắt tay, đi tới chỗ quân cơ ở hậu phủ.

Trần Thọ nói chẳng sai nửa điểm, Gia Cát Lượng quả nhiên là một mưu sĩ anh tuấn cao tám xích.

A Đẩu vừa thấy Gia Cát Lượng, liền biết ông ta không giống đám người Triệu Vân Tôn Thượng Hương, tuyệt đối là một nhân vật lợi hại. Bèn làm ra một bộ dáng uất ức khúm núm, không dám nhìn thẳng ông ta, cúi thấp đầu, trong đầu toàn là ánh mắt sắc bén của tuyệt thế quân sư, trước khi A Đẩu hé răng, đôi mắt cơ trí của ông ta dường như đã phát giác ra gì đó, gắt gao nhìn không tha A Đẩu giả mạo này.

“Đồ…đệ tới ra mắt sư phụ” A Đẩu ngập ngừng nói, nửa ngày không dám ngẩng đầu.

Gia Cát Lượng không đáp, thả quạt lông trong tay ra, nói: “Bá Ước tới đình viện, đem bàn đá ghế đá, lan can lau chùi một lần đi”

Khương Duy lĩnh mệnh rời đi, trong phòng chỉ còn một mình A Đẩu, làm hắn càng thêm hoảng hốt, Gia Cát Lượng nói thẳng: “Ngẩng đầu lên”

“Ngươi là ai?”

Khi A Đẩu nghe tới vấn đề này, ý niệm duy nhất chính là quay lưng chạy trốn. Nháy mắt tâm niệm xoay chuyển như điện, nghĩ tới vài vấn đề, Gia Cát Lượng biết cơ thể này đã thay đổi chủ nhân rồi!

—————————————–

Chú giải:

_ Móc ngọc:

y02487

se15273441b

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương