Phá Quán Tử Phá Suất
-
Quyển 1 - Chương 16: Tết nguyên tiêu ● tình vị trung niên biệt
Cổ ngôn có câu “Trẻ bất nhập Xuyên*”, Ích Châu giàu có vô cùng, đời sống nhân dân an nhàn, hơn nữa tính cách nữ tử Xuyên Trung lại cởi mở, dung mạo kinh diễm. Bình sinh rất hiếm khi chịu lễ giáo Trung Nguyên câu thúc, vừa đến tết Nguyên Tiêu, mọi người liền xuất môn ra ngoài, cho dù là thiếu nữ hoài xuân hay tân giá phụ, đều nắm tay tình lang, bồi hồi dưới ánh đèn lả lướt kia.[*ý nói Thục Xuyên là vùng đất hòa nhoáng, đầy ắp thú vui, thiếu niên không nên vào, vì sẽ mãi chơi bời mà quên lối về, sao nhãng việc học tập, sụt giảm ý chí]
Lại có tiếng cười đùa vui vẻ, hòa cùng tiếng hí khúc bên đường, trong thành Thành Đô hoa đăng vạn trản, người người đua tranh khoe sắc, chợ đèn hoa trải dài cả con phố từ đông sang tây, trên chùa Lão Quân lại càng thêm mịt mờ hương khói.
Người đông như thủy triều, nam nữ say đắm trong tình yêu đều tràn về chùa Lão Quân ở tây thành, thắp chút nhang khói cho Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn, khẩn cầu kiếp này thành đôi thành cặp, như chim liền cánh như cây liền cành.
A Đẩu đi giữa biển người, nhìn khắp bốn phía, chỉ vương vấn Triệu Vân, nhưng nam tử cực nhiều, chỉ liếc nhìn thì sao có thể nhận ra đó là ai? Nhìn trái nhìn phải, thấy trên đường đều có đôi có cặp, trong lòng chợt cô đơn nói không nên lời, chen lấn đến bên đường, móc tiền mua một miếng kẹo mè, ước lượng trong tay tung hứng.
“Sao?” A Đẩu quay lại, liền thấy một nam hài đang phát ngốc bên cạnh.
Nam hài kia chừng mười ba mười bốn tuổi, trên vai vác một cây gậy trúc, trên gậy trúc gắn một lá cờ thẳng tắp, chính là lá phướn chào mời coi bói.
Tết Nguyên Tiêu bịp bợm đầy đường, đều nhân lúc náo nhiệt ra xem tướng tay tướng mặt, lôi kéo tình lữ khắp phố, nói vài câu tốt đẹp lừa tiền. Có lẽ đây là học đồ của tên lừa đảo nào đó lén chuồn ra ngoài mua kẹo ăn.
Nam hài thấp hơn Lưu Thiện một cái đầu, chép chép miệng, nhìn nhìn A Đẩu, rồi lại nhìn nhìn kẹo mè trong tay hắn, cười nói: “Ca, mua cho ta một miếng với”
A Đẩu buồn bực: “Cho ngươi luôn đấy” Sau đó nhét kẹo vào trong tay nam hài, rồi cất bước đi theo đám người.
“Khuynh thế…nguyên nang…”[*một trong bảy đại tiên thiên linh bảo, được hóa thành từ lăng la trong tay Nữ Oa khi bà tạo ra nhân loại, hợp thiên địa âm dương trọc khí làm một thể, khi giũ tung thì u hương có thể mê hoặc chúng sinh, sau này đưa cho Đát Kỷ dùng để mê hoặc Trụ vương]
Tiếng cười của nam hài loáng thoáng từ phía sau truyền lại, A Đẩu nghe vào trong tai, chỉ cho rằng là lời bói toán điên điên khùng khùng, mờ mịt đi về phía chùa Lão Quân. Nghe tình nhân trêu đùa không dứt, cộng thêm những lời nói dịu dàng êm ái cứ liên tục chui vào trong tai, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cảm thấy cái mũi lên men.
Trên điện Lão Quân quỳ đầy thiện nam tín nữ, đều cầm nhang đèn trong tay, A Đẩu ngơ ngác nhìn một hồi, chỉ cảm thấy dung mạo Lão Quân thật từ ái, nhìn về phía mình bằng ánh mắt hết sức cảm thông.
A Đẩu nhỏ giọng nói: “Núi có cây cây có cành, lòng duyệt quân mà quân không biết”
Bèn lấy nhang, cung kính bái, lẩm bẩm: “Lão Quân thương xót thương xót ta với, lẻ loi hiu quạnh a” Rồi cắm nhang vào trong lò đồng, thấy một bên đạo quán bày cái hộp gỗ dùng để quyên góp, liền đưa tay vào ngực móc tiền, đi qua.
“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, để ta gặp sư phụ đi, cho người tiền a” A Đẩu lấy mấy bao lì xì thu được hồi tết, trút ra vài nén bạc, rồi nhét vào trong hộp hương hỏa. Nghĩ nghĩ, dứt khoát móc toàn bộ tiền trong bao ra, chỉ để lại đồng tiền lớn Ách thị cho, nói: “Ta chừa văn tiền này lại mua chút đồ, hết rồi đó”
Sau khi ném sạch tiền vào, A Đẩu chán nản đứng một hồi, khóe miệng co rút, nói: “Lão Quân, không phải ngay cả văn tiền này của ta người cũng muốn gom luôn chứ”
Đang định nhét luôn miếng tiền đồng vào thì bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái, đồng tiền rớt khỏi tay, nhanh như chớp lăn vào trong hộp, A Đẩu sợ đến độ muốn gào to, xoay người qua, nhìn thấy Triệu Vân.
“Thật linh nghiệm!” A Đẩu mừng như điên hét lớn: “Sư phụ!”
“Làm chuyện ngốc gì vậy” Triệu Vân mỉm cười nói: “Ta cứ nghĩ ngươi còn bị giam trong phủ, đang muốn tới thăm ngươi…”
A Đẩu chợt nhớ tới miếng tiền đồng kia, nói: “Cái cuối cùng không tính!” Bèn cho tay vào trong hộp móc.
Triệu Vân vội ngăn cản: “Đừng càn quấy!”
“Đồng tiền Ách ba cho ta…”
“Đi mau! Ai cũng nhìn ngươi hết kìa!”
Triệu Vân kéo A Đầu muốn đi, nhưng tay A Đẩu vẫn còn mắc kẹt trong cái lỗ của hộp quyên tiền, khách hành hương xung quanh dở khóc dở cười nhìn màn này, bàn tán sôi nổi, mãi cho đến khi giằng co vật vã một trận, Lưu Thiện mới thắng lợi, lấy được miếng tiền đồng ra.
Triệu Vân mất hết mặt mũi, cắp lấy tiểu đồ đệ bỏ chạy mất dạng, anh danh một đời trôi theo dòng nước.
Hai người sóng vai rời khỏi chùa, đi trên đường, hoa đăng rực rỡ muôn màu treo trên đỉnh đầu, A Đẩu cảm thấy tâm tình thật tốt, lúc này mới có hưng trí thưởng thức cảnh đẹp ngày lành.
A Đẩu cười hỏi: “Sư phụ tới chùa Lão Quân cầu nguyện hả?”
Triệu Vân thuận miệng giải thích: “Vốn đang chơi đoán đố đèn*, gặp phải một tiểu tiên sinh bói toán ở góc đường, chỉ vào chùa kêu ta đến bái, bảo có mệnh trung chú định…Có người chờ ta ở đó” [*một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường]
A Đẩu nghe được nửa câu trước, “A” một tiếng, nhưng không nghĩ tới nửa câu sau, hỏi: “Tiểu tiên sinh? Dáng dấp ra sao?”
Triệu Vân miêu tả một hồi, A Đẩu hơi ngạc nhiên, chính là tiểu nam hài cầm cờ phướn mời chào lúc trước, may mà mua kẹo cho hắn ăn, thế đạo này quả thật có không ít cao nhân.
A Đẩu cầm tiền đồng soi dưới hoa đăng ngắm nhìn chốc lát, lật qua lật lại nói: “Hình như không phải miếng của ta…”
Triệu Vân dở khóc dở cười: “Cất đi, muốn mua cái gì, sư phụ mua cho ngươi là được”
Lời hứa hẹn này chẳng khác gì câu châm ngôn sáu từ “Thẻ đây này, cà thoải mái” giữa tình nhân với nhau, A Đẩu nghe đến mát lòng mát dạ, ngẫm nghĩ người ta muốn mua đồ thường không so đo giá trị bao nhiêu, song lại thích nghe loại đáp ứng này, chỉ vì chút cảm giác thỏa mãn mà thôi.
A Đẩu vốn không định mua thứ gì, nhưng lúc này lại có hứng thú, thuận mắt liếc nhìn xung quanh, thấy một người gánh cán đay, bên trên gắn vô số chong chóng sắc màu rực rỡ, xoay vù vù trong đêm gió xuân, trong lòng khẽ động, giống như mông lung nhớ tới một việc, nhưng không rõ lắm, bèn cười nói: “Sư phụ mua cho ta cái chong chóng đi”
Triệu Vân cười nói: “Vẫn còn nhớ chuyện lúc bé sao” Rồi chặn người nọ lại, mua một chiếc chong chóng, đưa vào tay A Đẩu, mua thêm gói hạt dẻ rang đường, hai người chậm rãi đi trên phố. Triệu Vân chiếm vị trí sát ven đường, cố ý che chở A Đẩu, tránh cho người tới người đi chen lấn tiểu đồ đệ.
A Đẩu hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì? Không nhớ rõ”
Hai người tìm một chỗ sạch sẽ bên bờ sông ngồi xuống, nhìn vô số phù đăng chầm chậm trôi về phía hạ lưu, khiến mặt nước tối mịt được chiếu sáng như điểm điểm phồn tinh, ngân hà bao la.
Triệu Vân cười nói: “Nếu đã quên thì sao lại muốn mua chong chóng?”
Triệu Vân như đang đắm chìm trong hồi ức, nói tiếp: “Năm đó ngươi ba tuổi, tết Nguyên Tiêu sư phụ đi xem hội hoa đăng, cũng mua về cho ngươi một chiếc chong chóng, ngươi rất thích, bắt một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi trước cửa nhìn ngắm cả đêm”
A Đẩu bật cười: “Ngốc vậy sao?”
Triệu Vân cười gật đầu nói: “Ta thấy ngươi ngốc nghếch, không nghĩ gì nhiều, có chuyện liền rời đi, sau đó ngươi ngủ gục, được thị tỳ bế về phòng”
“Đêm đó tuyết rơi, chong chóng bị đống băng, gió lớn nổi lên, thổi tới nỗi chong chóng chỉ còn sót lại cái que trúc”
A Đẩu nghe xong cười ầm ĩ, Triệu Vân mỉm cười nói: “Sáng hôm sau vừa thức dậy, thấy chong chóng không còn nữa, người liền khóc òa lên, khóc rất lâu, thật sự không nhớ sao?”
A Đẩu lắc đầu: “Dường như nhớ nhớ, nhưng không rõ mấy, sau đó thế nào?”
“Sau đó hàng năm ta đều nhớ rõ việc này, hễ tới hội hoa đăng đều mang về cho ngươi một chiếc chong chóng, kêu ngươi đặt nó trong phòng, nhưng nó không quay, đành phải phồng má mà thổi cả đêm, thật phiền mà…”
A Đẩu ôm bụng cười ngặt nghẽo, Triệu Vân lại thổn thức: “Cho tới mấy năm về trước, ngươi bảo ngươi đâu còn là tiểu hài nhi nữa, không cần thứ đồ chơi này, nên sư phụ mới không mua nữa”
A Đẩu nhịn không được hỏi: “Còn có chuyện xấu nào nữa, sư phụ kể tiếp cho ta nghe đi?”
Mơ mơ hồ hồ, hắn rất hiếu kỳ đối với phần ký ức trống rỗng của thân thể này, từng qua lại bao nhiêu với Triệu Vân, như một con đường hầm không bờ bến, mà phía cuối lại có một điểm sáng hấp dẫn hắn không ngừng tìm tòi.
A Đẩu chân chính, có như mình hiện tại cũng mê luyến Triệu Vân như vậy không? Hay chỉ xem y như một thần tử bình thường của phụ thân, chẳng thèm ngó tới?
Triệu Vân nghĩ ngợi, rồi chọn vài chuyện thú vị tỉ mỉ kể lại.
Tỷ như Triệu Vân đắp một người tuyết cho A Đẩu, người tuyết tan, òa khóc. Học đi bị té ngã, òa khóc. Bị chó rượt trong phủ, òa khóc. Tóm lại chỉ cần là chuyện của hắn, thì chẳng có chỗ nào không liên quan tới khóc lóc, sau cùng đều kết thúc bằng việc thiếp ngủ đi trong lồng ngực của Triệu Vân.
A Đẩu mỉm cười nhìn Triệu Vân, có chút ngạc nhiên, y vậy mà lại lưu tâm đến mình như thế, vượt xa khỏi sự quan tâm của một vị võ tướng đối với tiểu chủ công, hơn nữa đối với những chuyện lông gà vỏ tỏi từ trước đến nay đều ghi nhớ rất rõ.
“Con hổ vải kia, ngươi còn nhớ không? Ngày nào ngươi cũng ôm nó, đang ngủ mà bị giật mất liền…” Triệu Vân nói đến đây, đột nhiên trầm mặc.
A Đẩu biết hắn đang nhớ tới Cam phu nhân, trong lòng khó chịu, vội cười chuyển đề tài: “Xem ra ta được lão ba di truyền rồi?”
Triệu Vân bị chọc cười, nói: “Lúc ngươi vừa chào đời, Thủy Kính tiên sinh đã từng bế ngươi, nói thế này này, ân…” Triệu Vân nhại theo giọng điệu của cổ giả, nghiêm trang nói: “Rất giống cha nó, rất giống cha nó!”
A Đẩu và Triệu Vân cùng cười to, không hẹn mà cùng nghĩ đến, lúc Lưu Bị bị Tư Mã Huy chọc là thích khóc, sắc mặt nhất định chẳng khác gì quả cà.
Ánh lửa trên mặt sông đã tắt, hoa đăng trên con phố dài bị gỡ xuống rối rít, người giải tán chợ tĩnh lặng, dần dần rơi vào cảnh vắng vẻ.
“Khuya rồi” Triệu Vân kéo A Đẩu dậy, nói: “Trở về nghỉ ngơi thôi”
A Đẩu hơi thất vọng, nói: “Cứ vậy mà đi sao?”
Triệu Vân nhìn đôi mắt trong suốt của A Đẩu, mỉm cười, đáp: “Thời gian còn dài, qua hết năm này lại đến năm sau, hà tất phải sầu não?”
Một câu nói mang hai ý nghĩa, dường như đang nói với hắn điều gì đó, nhưng lúc này A Đẩu hoàn toàn không hiểu, có thứ gì đó đang dồn nén trong lòng hắn, là một loại chua xót và kích động, lại như nỗi sợ hãi khi lạc đường.
Chợt A Đẩu nói: “Sư phụ, A Đẩu thích ngươi”
Triệu Vân không biết nên khóc hay nên cười, gật đầu đáp: “Sư phụ cũng rất thích ngượi, thường đồ đệ học dở hay được sư phụ nuông chiều nhất” Nói xong liền bật cười cho cái suy luận nhảm nhí này. Lại nói: “Cũng chẳng biết Bá Ước có trách sư phụ và quân sư thiên vị hay không…”
A Đẩu bất chấp hết thảy cắt ngang: “Không phải kiểu thích đó, là…Sư phụ, là kiểu thích của Nguyệt Anh sư nương đối với tiên sinh, là kiểu thích của mẹ ta đối với cha ta”
Hắn váng đầu, nói tiếp: “Là kiểu thích như của sư phụ đối với mẹ ta”
Nói xong câu ấy, A Đẩu vô ý thức cảm thấy không ổn, trong lòng khổ sở vô cùng, mình lại tổn thương Triệu Vân nữa rồi.
Hắn thở dốc dồn dập, gian nan đè ép cơn chua xót xông lên đến mũi trở về, chờ đợi một phán quyết sắp tới.
Lại có tiếng cười đùa vui vẻ, hòa cùng tiếng hí khúc bên đường, trong thành Thành Đô hoa đăng vạn trản, người người đua tranh khoe sắc, chợ đèn hoa trải dài cả con phố từ đông sang tây, trên chùa Lão Quân lại càng thêm mịt mờ hương khói.
Người đông như thủy triều, nam nữ say đắm trong tình yêu đều tràn về chùa Lão Quân ở tây thành, thắp chút nhang khói cho Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn, khẩn cầu kiếp này thành đôi thành cặp, như chim liền cánh như cây liền cành.
A Đẩu đi giữa biển người, nhìn khắp bốn phía, chỉ vương vấn Triệu Vân, nhưng nam tử cực nhiều, chỉ liếc nhìn thì sao có thể nhận ra đó là ai? Nhìn trái nhìn phải, thấy trên đường đều có đôi có cặp, trong lòng chợt cô đơn nói không nên lời, chen lấn đến bên đường, móc tiền mua một miếng kẹo mè, ước lượng trong tay tung hứng.
“Sao?” A Đẩu quay lại, liền thấy một nam hài đang phát ngốc bên cạnh.
Nam hài kia chừng mười ba mười bốn tuổi, trên vai vác một cây gậy trúc, trên gậy trúc gắn một lá cờ thẳng tắp, chính là lá phướn chào mời coi bói.
Tết Nguyên Tiêu bịp bợm đầy đường, đều nhân lúc náo nhiệt ra xem tướng tay tướng mặt, lôi kéo tình lữ khắp phố, nói vài câu tốt đẹp lừa tiền. Có lẽ đây là học đồ của tên lừa đảo nào đó lén chuồn ra ngoài mua kẹo ăn.
Nam hài thấp hơn Lưu Thiện một cái đầu, chép chép miệng, nhìn nhìn A Đẩu, rồi lại nhìn nhìn kẹo mè trong tay hắn, cười nói: “Ca, mua cho ta một miếng với”
A Đẩu buồn bực: “Cho ngươi luôn đấy” Sau đó nhét kẹo vào trong tay nam hài, rồi cất bước đi theo đám người.
“Khuynh thế…nguyên nang…”[*một trong bảy đại tiên thiên linh bảo, được hóa thành từ lăng la trong tay Nữ Oa khi bà tạo ra nhân loại, hợp thiên địa âm dương trọc khí làm một thể, khi giũ tung thì u hương có thể mê hoặc chúng sinh, sau này đưa cho Đát Kỷ dùng để mê hoặc Trụ vương]
Tiếng cười của nam hài loáng thoáng từ phía sau truyền lại, A Đẩu nghe vào trong tai, chỉ cho rằng là lời bói toán điên điên khùng khùng, mờ mịt đi về phía chùa Lão Quân. Nghe tình nhân trêu đùa không dứt, cộng thêm những lời nói dịu dàng êm ái cứ liên tục chui vào trong tai, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cảm thấy cái mũi lên men.
Trên điện Lão Quân quỳ đầy thiện nam tín nữ, đều cầm nhang đèn trong tay, A Đẩu ngơ ngác nhìn một hồi, chỉ cảm thấy dung mạo Lão Quân thật từ ái, nhìn về phía mình bằng ánh mắt hết sức cảm thông.
A Đẩu nhỏ giọng nói: “Núi có cây cây có cành, lòng duyệt quân mà quân không biết”
Bèn lấy nhang, cung kính bái, lẩm bẩm: “Lão Quân thương xót thương xót ta với, lẻ loi hiu quạnh a” Rồi cắm nhang vào trong lò đồng, thấy một bên đạo quán bày cái hộp gỗ dùng để quyên góp, liền đưa tay vào ngực móc tiền, đi qua.
“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, để ta gặp sư phụ đi, cho người tiền a” A Đẩu lấy mấy bao lì xì thu được hồi tết, trút ra vài nén bạc, rồi nhét vào trong hộp hương hỏa. Nghĩ nghĩ, dứt khoát móc toàn bộ tiền trong bao ra, chỉ để lại đồng tiền lớn Ách thị cho, nói: “Ta chừa văn tiền này lại mua chút đồ, hết rồi đó”
Sau khi ném sạch tiền vào, A Đẩu chán nản đứng một hồi, khóe miệng co rút, nói: “Lão Quân, không phải ngay cả văn tiền này của ta người cũng muốn gom luôn chứ”
Đang định nhét luôn miếng tiền đồng vào thì bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái, đồng tiền rớt khỏi tay, nhanh như chớp lăn vào trong hộp, A Đẩu sợ đến độ muốn gào to, xoay người qua, nhìn thấy Triệu Vân.
“Thật linh nghiệm!” A Đẩu mừng như điên hét lớn: “Sư phụ!”
“Làm chuyện ngốc gì vậy” Triệu Vân mỉm cười nói: “Ta cứ nghĩ ngươi còn bị giam trong phủ, đang muốn tới thăm ngươi…”
A Đẩu chợt nhớ tới miếng tiền đồng kia, nói: “Cái cuối cùng không tính!” Bèn cho tay vào trong hộp móc.
Triệu Vân vội ngăn cản: “Đừng càn quấy!”
“Đồng tiền Ách ba cho ta…”
“Đi mau! Ai cũng nhìn ngươi hết kìa!”
Triệu Vân kéo A Đầu muốn đi, nhưng tay A Đẩu vẫn còn mắc kẹt trong cái lỗ của hộp quyên tiền, khách hành hương xung quanh dở khóc dở cười nhìn màn này, bàn tán sôi nổi, mãi cho đến khi giằng co vật vã một trận, Lưu Thiện mới thắng lợi, lấy được miếng tiền đồng ra.
Triệu Vân mất hết mặt mũi, cắp lấy tiểu đồ đệ bỏ chạy mất dạng, anh danh một đời trôi theo dòng nước.
Hai người sóng vai rời khỏi chùa, đi trên đường, hoa đăng rực rỡ muôn màu treo trên đỉnh đầu, A Đẩu cảm thấy tâm tình thật tốt, lúc này mới có hưng trí thưởng thức cảnh đẹp ngày lành.
A Đẩu cười hỏi: “Sư phụ tới chùa Lão Quân cầu nguyện hả?”
Triệu Vân thuận miệng giải thích: “Vốn đang chơi đoán đố đèn*, gặp phải một tiểu tiên sinh bói toán ở góc đường, chỉ vào chùa kêu ta đến bái, bảo có mệnh trung chú định…Có người chờ ta ở đó” [*một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường]
A Đẩu nghe được nửa câu trước, “A” một tiếng, nhưng không nghĩ tới nửa câu sau, hỏi: “Tiểu tiên sinh? Dáng dấp ra sao?”
Triệu Vân miêu tả một hồi, A Đẩu hơi ngạc nhiên, chính là tiểu nam hài cầm cờ phướn mời chào lúc trước, may mà mua kẹo cho hắn ăn, thế đạo này quả thật có không ít cao nhân.
A Đẩu cầm tiền đồng soi dưới hoa đăng ngắm nhìn chốc lát, lật qua lật lại nói: “Hình như không phải miếng của ta…”
Triệu Vân dở khóc dở cười: “Cất đi, muốn mua cái gì, sư phụ mua cho ngươi là được”
Lời hứa hẹn này chẳng khác gì câu châm ngôn sáu từ “Thẻ đây này, cà thoải mái” giữa tình nhân với nhau, A Đẩu nghe đến mát lòng mát dạ, ngẫm nghĩ người ta muốn mua đồ thường không so đo giá trị bao nhiêu, song lại thích nghe loại đáp ứng này, chỉ vì chút cảm giác thỏa mãn mà thôi.
A Đẩu vốn không định mua thứ gì, nhưng lúc này lại có hứng thú, thuận mắt liếc nhìn xung quanh, thấy một người gánh cán đay, bên trên gắn vô số chong chóng sắc màu rực rỡ, xoay vù vù trong đêm gió xuân, trong lòng khẽ động, giống như mông lung nhớ tới một việc, nhưng không rõ lắm, bèn cười nói: “Sư phụ mua cho ta cái chong chóng đi”
Triệu Vân cười nói: “Vẫn còn nhớ chuyện lúc bé sao” Rồi chặn người nọ lại, mua một chiếc chong chóng, đưa vào tay A Đẩu, mua thêm gói hạt dẻ rang đường, hai người chậm rãi đi trên phố. Triệu Vân chiếm vị trí sát ven đường, cố ý che chở A Đẩu, tránh cho người tới người đi chen lấn tiểu đồ đệ.
A Đẩu hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì? Không nhớ rõ”
Hai người tìm một chỗ sạch sẽ bên bờ sông ngồi xuống, nhìn vô số phù đăng chầm chậm trôi về phía hạ lưu, khiến mặt nước tối mịt được chiếu sáng như điểm điểm phồn tinh, ngân hà bao la.
Triệu Vân cười nói: “Nếu đã quên thì sao lại muốn mua chong chóng?”
Triệu Vân như đang đắm chìm trong hồi ức, nói tiếp: “Năm đó ngươi ba tuổi, tết Nguyên Tiêu sư phụ đi xem hội hoa đăng, cũng mua về cho ngươi một chiếc chong chóng, ngươi rất thích, bắt một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi trước cửa nhìn ngắm cả đêm”
A Đẩu bật cười: “Ngốc vậy sao?”
Triệu Vân cười gật đầu nói: “Ta thấy ngươi ngốc nghếch, không nghĩ gì nhiều, có chuyện liền rời đi, sau đó ngươi ngủ gục, được thị tỳ bế về phòng”
“Đêm đó tuyết rơi, chong chóng bị đống băng, gió lớn nổi lên, thổi tới nỗi chong chóng chỉ còn sót lại cái que trúc”
A Đẩu nghe xong cười ầm ĩ, Triệu Vân mỉm cười nói: “Sáng hôm sau vừa thức dậy, thấy chong chóng không còn nữa, người liền khóc òa lên, khóc rất lâu, thật sự không nhớ sao?”
A Đẩu lắc đầu: “Dường như nhớ nhớ, nhưng không rõ mấy, sau đó thế nào?”
“Sau đó hàng năm ta đều nhớ rõ việc này, hễ tới hội hoa đăng đều mang về cho ngươi một chiếc chong chóng, kêu ngươi đặt nó trong phòng, nhưng nó không quay, đành phải phồng má mà thổi cả đêm, thật phiền mà…”
A Đẩu ôm bụng cười ngặt nghẽo, Triệu Vân lại thổn thức: “Cho tới mấy năm về trước, ngươi bảo ngươi đâu còn là tiểu hài nhi nữa, không cần thứ đồ chơi này, nên sư phụ mới không mua nữa”
A Đẩu nhịn không được hỏi: “Còn có chuyện xấu nào nữa, sư phụ kể tiếp cho ta nghe đi?”
Mơ mơ hồ hồ, hắn rất hiếu kỳ đối với phần ký ức trống rỗng của thân thể này, từng qua lại bao nhiêu với Triệu Vân, như một con đường hầm không bờ bến, mà phía cuối lại có một điểm sáng hấp dẫn hắn không ngừng tìm tòi.
A Đẩu chân chính, có như mình hiện tại cũng mê luyến Triệu Vân như vậy không? Hay chỉ xem y như một thần tử bình thường của phụ thân, chẳng thèm ngó tới?
Triệu Vân nghĩ ngợi, rồi chọn vài chuyện thú vị tỉ mỉ kể lại.
Tỷ như Triệu Vân đắp một người tuyết cho A Đẩu, người tuyết tan, òa khóc. Học đi bị té ngã, òa khóc. Bị chó rượt trong phủ, òa khóc. Tóm lại chỉ cần là chuyện của hắn, thì chẳng có chỗ nào không liên quan tới khóc lóc, sau cùng đều kết thúc bằng việc thiếp ngủ đi trong lồng ngực của Triệu Vân.
A Đẩu mỉm cười nhìn Triệu Vân, có chút ngạc nhiên, y vậy mà lại lưu tâm đến mình như thế, vượt xa khỏi sự quan tâm của một vị võ tướng đối với tiểu chủ công, hơn nữa đối với những chuyện lông gà vỏ tỏi từ trước đến nay đều ghi nhớ rất rõ.
“Con hổ vải kia, ngươi còn nhớ không? Ngày nào ngươi cũng ôm nó, đang ngủ mà bị giật mất liền…” Triệu Vân nói đến đây, đột nhiên trầm mặc.
A Đẩu biết hắn đang nhớ tới Cam phu nhân, trong lòng khó chịu, vội cười chuyển đề tài: “Xem ra ta được lão ba di truyền rồi?”
Triệu Vân bị chọc cười, nói: “Lúc ngươi vừa chào đời, Thủy Kính tiên sinh đã từng bế ngươi, nói thế này này, ân…” Triệu Vân nhại theo giọng điệu của cổ giả, nghiêm trang nói: “Rất giống cha nó, rất giống cha nó!”
A Đẩu và Triệu Vân cùng cười to, không hẹn mà cùng nghĩ đến, lúc Lưu Bị bị Tư Mã Huy chọc là thích khóc, sắc mặt nhất định chẳng khác gì quả cà.
Ánh lửa trên mặt sông đã tắt, hoa đăng trên con phố dài bị gỡ xuống rối rít, người giải tán chợ tĩnh lặng, dần dần rơi vào cảnh vắng vẻ.
“Khuya rồi” Triệu Vân kéo A Đẩu dậy, nói: “Trở về nghỉ ngơi thôi”
A Đẩu hơi thất vọng, nói: “Cứ vậy mà đi sao?”
Triệu Vân nhìn đôi mắt trong suốt của A Đẩu, mỉm cười, đáp: “Thời gian còn dài, qua hết năm này lại đến năm sau, hà tất phải sầu não?”
Một câu nói mang hai ý nghĩa, dường như đang nói với hắn điều gì đó, nhưng lúc này A Đẩu hoàn toàn không hiểu, có thứ gì đó đang dồn nén trong lòng hắn, là một loại chua xót và kích động, lại như nỗi sợ hãi khi lạc đường.
Chợt A Đẩu nói: “Sư phụ, A Đẩu thích ngươi”
Triệu Vân không biết nên khóc hay nên cười, gật đầu đáp: “Sư phụ cũng rất thích ngượi, thường đồ đệ học dở hay được sư phụ nuông chiều nhất” Nói xong liền bật cười cho cái suy luận nhảm nhí này. Lại nói: “Cũng chẳng biết Bá Ước có trách sư phụ và quân sư thiên vị hay không…”
A Đẩu bất chấp hết thảy cắt ngang: “Không phải kiểu thích đó, là…Sư phụ, là kiểu thích của Nguyệt Anh sư nương đối với tiên sinh, là kiểu thích của mẹ ta đối với cha ta”
Hắn váng đầu, nói tiếp: “Là kiểu thích như của sư phụ đối với mẹ ta”
Nói xong câu ấy, A Đẩu vô ý thức cảm thấy không ổn, trong lòng khổ sở vô cùng, mình lại tổn thương Triệu Vân nữa rồi.
Hắn thở dốc dồn dập, gian nan đè ép cơn chua xót xông lên đến mũi trở về, chờ đợi một phán quyết sắp tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook