Phá Quán Tử Phá Suất
Quyển 1 - Chương 10: Kinh thôn ách thị

Lúc mở mắt, trong con ngươi của Triệu Vân tràn đầy thần sắc mê ly, một tay vịn mép tháp, mấy lần muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay hữu lực lại không ngừng phát run.

A Đẩu động động đôi môi, nhưng không biết mình muốn nói cái gì, trong lòng thiên nhân giao chiến, cuối cùng lựa chọn trầm mặc, tiến lên phía trước. Thanh âm võ sĩ khi thì trong trẻo, khi thì trầm hậu thường ngày không còn nữa, đây là lần đầu tiên hắn nghe được sự run rẩy trong giọng nói của Triệu Vân.

“Thiến nhi. Thiến…” Triệu Vân thì thào: “Ta vì muội thủ mộ. Ta vì muội…” Y rốt cuộc nức nở lên, lòng A Đẩu thắt lại, chỉ nghe Triệu Vân nói năng lộn xộn: “Muội tới rồi, muội…Ta vì muội thủ mộ, ta không đi, Thiến nhi…” Bả vai không ngừng run rẩy, A Đẩu nhìn thấy mà vừa sợ hãi, vừa đau lòng.

Hắn duỗi một ngón tay ra, chạm vào đôi môi Triệu Vân, người sau khẽ run rẩy, A Đẩu bèn khép hai mắt lại, nghiêng mặt qua hôn lên.

Tim A Đẩu đập hết sức dữ dội, đôi môi Triệu Vân còn lạnh lẽo hơn cả ngón tay của hắn, đó là một cảm giác bức rức do sự sợ hãi và xa lạ mang đến, A Đẩu đạt được mục đích, nhưng chẳng mảy may vui sướng, hắn hôn Triệu Vân, hôn rồi lại hôn, trên đôi môi cảm giác được nước mắt ấm áp, khi mở hai mắt ra, khoảnh khắc đối thị cùng Triệu Vân, bắt gặp ánh mắt đối phương đã khôi phục thần sắc trong suốt, A Đẩu hoảng sợ, lui ra sau.

“Sư phụ, là ta…” A Đẩu ấp úng nói, kéo tay Triệu Vân.

Triệu Vân tỉnh mộng.

Trên cánh tay A Đẩu truyền tới một cổ đại lực, đẩy thẳng hắn ra ngoài, đụng ngã cái bàn tròn, nhất thời trong phòng giá sách đổ sập, bàn ghế vỡ nát, giữa một đống sứ vỡ, A Đẩu dùng cả tay lẫn chân lùi ra sau.

“Sư phụ! Ta sai rồi! Thật xin lỗi!”

“Sư phụ_____!” Trong giọng la hét cầu xin của A Đẩu có xen lẫn tiếng khóc nấc nghẹn, “Ta sai rồi! Sư phụ! Ta sợ lắm! Đừng như vậy!”

Hai tay Triệu Vân nắm thành quyền, không ngừng thở dốc, đứng trước mặt A Đẩu, trong nháy mắt đó ảo giác duy nhất mà y gây ra cho A Đẩu, chính là y sẽ tự tay giết chết A Đẩu.

Hốc mắt Triệu Vân đỏ bừng, cánh tay run rẩy không dứt, chẳng biết qua bao lâu, mới đưa tay kéo A Đẩu dậy. Chợt từ từ quỳ xuống trước mặt A Đẩu.

Tay A Đẩu bị một mảnh sứ vỡ đâm vào, Triệu Vân hít một hơi, nhặt miếng sứ kia ra, nhìn bàn tay A Đẩu, khàn giọng chậm rãi nói: “Sư phụ già rồi, chịu không nổi ngươi trêu đùa như vậy, tha cho sư phụ đi”

A Đẩu chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như bị vạn đao đâm xuyên, thình lình không biết lấy dũng khí ở đâu ra, chậm rãi nói: “Sư phụ, đó không phải đùa giỡn, không phải đùa giỡn…A Đẩu là…”

Triệu Vân thở dài, chặn đứng lời nói của A Đẩu: “Thôi, ngươi tới Kinh Châu lúc nào vậy? Nhớ sư phụ sao?”

“Có. hơi. nhớ!”

Nam môn, trong thành Giang Lăng, một mảnh giấy màu chưa cháy hết bay tới, nhẹ nhàng dừng trên đầu A Đẩu, Triệu Vân đưa tay nhặt ra cho hắn, rồi đỡ A Đẩu lên ngựa, trầm giọng nói: “Ta đã phân hai đường thám báo, tới Nam Quận và Phàn Thành, ngươi cứ làm việc của mình trước, đưa thư xong thì lập tức đi tìm Quan tướng quân, không cần nhớ mong”

A Đẩu muốn nói lại thôi, Triệu Vân mỉm cười: “Ta không biết tại sao ngươi lại lo lắng đến thế, nhưng có sư phụ ở đây, đảm bảo Giang Lăng vô sự, ngươi không tin sư phụ sao?”

“Ngươi dùng kiếm đi, sư phụ” A Đẩu định tháo kiếm Thanh Hồng bên hông xuống, nhưng bị Triệu Vân đè lại, bàn tay hai người vừa chạm nhau, Triệu Vân lập tức thu hồi, nói: “Nếu gặp bất trắc, không cần kinh hoảng, sư phụ nhất định sẽ tới cứu, đi đi!” Liền vỗ đùi ngựa, chiến mã kia ngửa đầu hí vang, chở A Đẩu rời thành Giang Lăng, dần dần chỉ còn lại một chấm đen nhỏ.

Tiễn biệt A Đẩu, giữa mi mục Triệu Vân có chút thần sắc lo lắng, xoay người về Giang Lăng, một đường rảo bước vào phủ Kinh Châu, thị vệ ngoài hậu viên không dám ngăn cản, đành trơ mắt nhìn Triệu Vân tiến vào nội viên.

Triệu Vân đẩy cửa căn phòng nọ, đứng lặng, ngẩng đầu men theo đôi hài thêu hoa kia mà nhìn lên, áo lụa tung bay, trên xà nhà treo lủng lẳng một người, đã hương tiêu ngọc vẫn, chính là Điêu Thiền.

A Đẩu giục ngựa lao nhanh mấy dặm, chân trời trở nên mờ mịt, giọt mưa to như hạt đậu nành rớt lên đầu, nháy mắt cơn mưa nói đến liền đến, rơi ào ào tối trời tối đất.

Trong Kinh gia thôn chỉ có mười mấy hộ dân, lúc này đều đã trở vào nhà tránh mưa, A Đẩu vòng qua hàng rào, tìm đến căn nhà dưới tàng cây ngô đồng mà Điêu Thiền dặn dò, phóng thanh nói: “Có ai không! Đưa thư đây!”

Chợt một tiếng sấm nổ vang rền, chiếu sáng rực khuôn mặt đẫm nước mưa của A Đẩu, A Đẩu tức giận nói: “Tặc lão thiên, nhập đông tới nơi rồi mà giờ còn trút mưa xối xả thế này”

Đẩy cửa phòng, trong phòng hôn ám, không một bóng người, A Đẩu lại tìm đến hậu viện, thấy một nông phu đội đấu lạp* ngồi xổm trên mặt đất, dùng cái xẻng ngắn xới đất trồng rau. [*nón tre rộng vành, có dán giấy dầu để đi mưa, xem hình minh họa bên dưới]

Nông phu đứng lên, A Đẩu hít một hơi, biết gia nô mà Điêu Thiền muốn mình tìm, đích thị là người này.

So với Triệu Vân người này còn cao hơn nửa xích, có thể sánh ngang Quan võ tướng, bờ vai rộng lớn, lồng ngực bằng phẳng, tay chân cân xứng, trên phần cổ tay lộ ra có vài vết sẹo.

A Đẩu nhớ lúc Triệu Vân dạy võ kỹ, từng nói rằng tập võ trọng cốt cách, xem thân hình người này, nhất định là có khiếu học võ cực tốt.

Nông phu xoay người vào nhà, A Đẩu vội chạy theo, nói: “Điêu Thiền kêu ta tới đưa thư, ngươi là gia nô của nàng phải không?”

Thân hình nam tử ngừng lại, quay người qua, A Đẩu mới phát giác lỡ lời, sửa miệng nói: “Ngươi là thị vệ của nàng phải không?”

Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn A Đẩu từ bên dưới đấu lạp, A Đẩu vô ý thức lùi một bước.

Nếu nói song mâu của Triệu Vân như đại dương bao la, thì ánh mắt người này chính là tia chớp trên trời cao; mục quang hắn sắc bén như chim ưng, nháy mắt khóa chặt toàn thân A Đẩu, cho dù chẳng có động tác gì, nhưng lại như diều hâu vồ thỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể quật chết A Đẩu.

Trong lòng A Đẩu dâng lên một cảm giác uy hiếp và áp bách cực mạnh, sau khi cố tự trấn định, bèn móc bức thư của Điêu Thiền trong ngực ra, đưa qua. Tay của hắn run rẩy không thể khống chế.

Nước mưa từ trên đấu lạp của nam nhân chảy xuống, tách một tiếng nhỏ lên cẩm thư, hắn nhận thư, lau đi nước mưa, dẫn A Đẩu vào phòng.

Hắn cởi đấu lạp, nhóm chậu than, ném một cái chăn qua, A Đẩu nhận lấy ngồi xuống, lau khô đầu tóc rồi đắp lên người, hai người xoay mặt về phía chậu than im lặng không nói gì, lúc hắn cúi đầu xem thư thì A Đẩu cũng quan sát hắn; hồi lâu sau, A Đẩu không dám lỗ mãng, cung kính nói: “Ta tên Lưu Thiện, tự Công Tự, được tiểu thư Điêu Thiền ủy thác tới đây; mời ngươi theo ta đi trợ giúp Quan tướng quân. Xin hỏi đại ca tên gì?”

Nam tử ngẩng đầu, A Đẩu vừa thấy rõ dung mạo hắn liền thất thanh hô: “Ngươi…”

Nông phu nọ mày rậm như đoạn kiếm, sống mũi cao thẳng, hơi khoằm, môi mỏng tựa đao, giữa mi nhãn mang theo một cổ anh khí và tự tin, thực sự là một nam tử anh tuấn chẳng thua gì đám người Triệu Vân, Gia Cát Lượng. Nhìn dung mạo hắn không giống người thường xuyên làm việc nhà nông, phảng phất như một viên đại tướng oai phong lẫm liệt trên chiến trường.

Nhưng có vẻ như hắn đã từng thụ thương rất nặng, từ khóe mắt phải chạy dài xuống cánh mũi hằn một vết đao kinh tâm động phách, cứ thế bị hủy mất nửa gương mặt. A Đẩu chỉ nhìn vết sẹo kia, liền không tự chủ cảm thấy đau đớn, lại hỏi: “Ngươi tên gì?”

Nam tử kia lại cúi đầu xuống, vò thư của Điêu Thiền thành một cục, ném vào trong chậu than.

“Ngươi là ách…Ngươi không nói chuyện được hả?” A Đẩu đột nhiên nói.

Nam tử gật gật đầu, A Đẩu mới minh bạch ra, đây là một ách thị*, thời kỳ Tam Quốc cư nhiên có loại nhân tài này, không bị đám người Tào Tháo Lưu Bị vơ vét, mà còn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Điêu Thiền, có thể thấy năng lực nhìn người dùng người của Điêu Thiền chẳng hề đơn giản. [*tên hầu câm]

Tên hầu câm lấy áo tơi đấu lạp, để A Đẩu mặc vào, rồi dẫn hắn ra ngoài, hai người lên ngựa, A Đẩu nói: “Đi Phàn Thành”

Ách thị giật dây cương, giục ngựa lao nhanh, hành trình này đi mất khoảng ba ngày.

Ban đầu A Đẩu còn nghi tên này cố ý giả câm, để tránh lộ thân phận, nhưng về sau quen dần, thấy hắn lúc trọ điếm, thuê phòng đều dùng thủ ngữ, mới không hoài nghi nữa. Xem mặt mũi hắn, ước chừng hai bảy hai tám tuổi, hoặc có lẽ do vết sẹo kia mà trông hắn không mấy già? Cao thủ sẽ không tùy tiện hiển lộ tài năng, A Đẩu nghĩ tới nghĩ lui, thực sự nghĩ không ra có người nào thành danh thối ẩn ở cái tuổi này.

A Đẩu khi thì thao thao bất tuyệt, khi thì dùng lời nói dò xét, nhưng sắc mặt Ách thị vẫn như thường, không thấy biểu lộ chút cảm tình, đúng là tên mặt than. A Đẩu hạ kết luận, bén đưa tay sờ vết sẹo trên mặt Ách thị.

May mà trừ bỏ lần đầu tiên khi A Đẩu nhắc đến chữ “Gia nô”, Ách thị hiện ra mục quang ác liệt, thì thời gian còn lại đều thập phần khách khí đối với hắn, hoàn toàn không mạo phạm.

Cho nên lão hổ không phát uy, ngươi bèn tưởng ta là còn mèo bệnh, thường xuyên tiếp xúc, lá gan A Đẩu ngày càng to ra, hôm đó hai người qua đêm trong một ngôi miếu đổ nát, A Đẩu cao hứng, dùng ngón tay chọt lên vết sẹo của Ách thị, nói: “Gia nô?” Tiếp theo thần tốc rút tay về. Ai ngờ Ách thị còn nhanh hơn hắn, liền nắm lấy tay A Đẩu, ngay sau đó trở tay buông ra.

A Đẩu ngượng ngùng nhìn chằm chằm hắn chốc lát, Ách thị quay đầu sang chỗ khác, A Đẩu lại nhịn không được nói: “Ngươi biết viết chữ không?” Đoạn xoay người nhặt một mảnh than, nhét vào trong tay Ách thị, nói: “Ngươi không muốn bị gọi là gia nô thì viết tên ngươi ra cho ta xem”

Ách thị nhận miếng than, chà chà trong tay, nháy mắt sau mảnh than bị chà sạch, vẻ mặt A Đẩu mờ mịt, khó hiểu vô cùng, đột nhiên bàn tay to của Ách thị chụp thẳng vào đầu mặt hắn, không cách nào tránh thoát, mặt A Đẩu bị bôi đen thui như mực.

A Đẩu đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười to, ra ngoài thấm nước lau, lúc trở về lại lấy tay áo sạch sẽ chùi mặt cho Ách thị, cẩn thận lau nhẹ dọc theo vết sẹo kia, đến khi lau đến cổ, thổn thức nói: “Đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp như vậy”

Ách thị vẫn mặt liệt như cũ, A Đẩu nói tiếp: “Chờ chừng nào ta rảnh sẽ làm một cái ngân diện cụ nửa mặt cho ngươi đeo lên, che vết sẹo này, tới lúc đó đám nữ nhân sẽ la hét chói tai ‘A, đẹp trai quá!’ cho coi”

Ách thị khinh thường mà liếc A Đẩu một cái, A Đẩu tiếp tục nói: “Nói không chừng ngay cả Điêu Thiền cũng…Hắc hắc hắc hắc”

Ách thị hơi nheo song nhãn, đột nhiên lại khôi phục ánh mắt ác liệt, bàn tay A Đẩu đặt trên cổ hắn cảm nhận được sự rung động cực khẽ.

Là phẫn nộ, hay đau thương?

Rốt cuộc cũng moi được chút tin tức, A Đẩu hít vào một hơi, đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn đập, hỏi: “Ngươi thích tiểu bì nương* Điêu Thiền kia sao?” [*dùng để chỉ người phụ nữ có gương mặt trẻ trung như bé gái]

Nhưng ngoài dự liệu, Ách thị nhắm hai mắt lại, lắc lắc đầu.

Đây là lần đầu hắn trực tiếp trả lời vấn đề của A Đẩu, tối đến A Đẩu không thăm dò hắn nữa, đành phải ôm cả mớ nghi vấn chìm vào giấc ngủ.

Suốt hành trình mưa to như trút, lúc thần tốc đuổi tới Phàn Thành thì A Đẩu gần như không nhận ra đâu là trời, đâu là nước nữa, phóng mắt nhìn ra, thế gian đều là đại dương mênh mông. Sóng cả từ thượng du Hán Thủy ập tới, dọc đường cuốn theo vô số cây gãy mà gào thét lao xuống vùng đất thấp, nơi bị nước dìm đến tận nóc phía xa kia có lẽ là Phàn Thành, lúc này tường thành bên ngoài đã bị ngập đến sụp đổ nhiều chỗ, binh doanh đóng quân trong thành loạn thành một đoàn.

Vùng thấp có thuyền chiến lớn nhỏ không ngừng cập vào, áp sát vùng cao, trên thuyền cung tiễn bắn hàng loạt, còn chỗ cao thì lăn cây, ném đá xuống ngăn cản, hai quân đang đánh túi bụi, phía xa truyền tới giọng Quan Vũ trong mưa, dường như đang rống giận, lại như đang chiêu hàng.

A Đẩu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Rốt cuộc cũng đuổi kịp, mau, chúng ta tới hội họp cùng nhị thúc!”

Hai người men theo bờ sông chạy nhanh, chợt Ách thị ngừng cước bộ, một tay ngăn cản Lưu Thiện, chỉ thấy trong rừng cây rậm rạp có hơn mười tên hoàng y bộ binh ẩn nấp, trong tay mỗi tên đều cầm lợi khí lấp lánh ánh bạc, đang tìm nơi xuống nước, A Đẩu nói: “Đục thuyền?” Trong lúc nói chuyện Tào quân đã phái thủy binh dùng miệng ngậm cây đục thép, liên tục nhảy ùm ùm xuống nước.

A Đẩu vội kéo giọng, hô to với chiếc thuyền chiến phía xa: “Coi chừng dưới nước!”

Ách thị cúi người nhặt một khối đá vụn cỡ nắm tay, ước lượng, sau đó vung tay ném vào đại dương cuồn cuộn trước mặt, kế tiếp nhìn cũng không nhìn, đi tìm tiếp một hòn đá vừa tay khác.

Lời của A Đẩu nghẹn lại trong cổ họng, trợn mắt há mồm mà nhìn một cái xác chậm rãi trôi trên mặt nước đằng xa. Đang định quay đầu thì lại nghe tiếng đá lao vun vút bắn vào nước, lát sau lại chết thêm một tên lính đục thuyền nữa. A Đẩu há hốc miệng, cơ mặt không ngừng co giật, chợt khom lưng nhặt ngay một tảng đá, thế là bên bờ sông, lớn thì ném đá, nhỏ thì nhặt đá, chốc lát sau xác trôi nổi hết tên này tới tên khác.

“Kẻ nào_____!”

Quân Kinh Châu rốt cuộc cũng phát hiện đá bay liên tục qua bên bờ sông này, có binh sĩ chèo tiểu thuyền đi qua, A Đẩu đếm số tử thi, xuống nước mười hai, đều chết sạch, sợ đến không biết nói gì cho phải, chỉ thấy Ách thị ném đến cao hứng, thêm một viên đá bay ra, lập tức đập tiểu binh chèo thuyền kia rớt xuống sông.

“Tên điên!” A Đẩu dở khóc dở cười, cắn răng nói.

May mà Ách thị thủ hạ lưu tình, tên lính kia trồi đầu lên mắng, Ách thị chả thèm để ý, chiếm lấy thuyền, đè thấp đấu lạp, vung sào chống vào bờ, tiểu thuyền lập tức như mũi tên rời cung, lao vù vù về phía đội thuyền của Quan Vũ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương