Phá Nhật Mưu Ký
-
Chapter 2 : Phương pháp
Buổi trưa.
Phía nam ngoại ô thành phố Phong Diệu, gần cổng thành, nơi này là một mảnh nhà kho.
Nơi này từng là khu kho hàng ở ngoại ô thành phố, dùng để cất giữ vật tư, sau khi [Thực Vụ] xâm nhập, nơi này lại biến thành chợ đen tiến hành các loại giao dịch mờ ám.
Ầm ầm... Nương theo tiếng nổ vang từ cửa thành, Lăng Tốn đi tới khu vực kho hàng, nghe tiếng máy móc truyền đến từ phía sau cửa thành cao ngất, hắn chợt suy tưởng không biết đoàn tàu trên thế giới này trông như thế nào.
Trong sách, Lăng Tốn đã xem qua hình ảnh đoàn tàu ở đây, có chút tương tự với hình dáng đường sắt cao tốc của Địa Cầu, về phần bộ dáng bên trong thì có sự khác biệt rất lớn, có rất nhiều máy móc cơ giới sử dụng Diệu Năng, điều này làm cho hắn rất tò mò.
Đi tới thế giới này, ngay cả tàu hỏa cũng chưa từng đi một lần, cái này thật mất mặt... Trong lòng Lăng Tốn hiện lên ý nghĩ như vậy, sau đó hắn nhìn thấy ở phía trước, trên con đường nhỏ như lưới điện trong khu vực kho hàng, một gã to con đi tới trước mặt mình, hình thể bưu hãn vượt qua hai mét, cơ bắp nhô lên, so sánh với nhau, Lăng Tốn có vẻ vô cùng thấp bé.
Trong lòng Lăng Tốn căng thẳng, nhưng không dám để lộ ra vẻ khiếp sợ, cổ áo cao dựng lên che khuất khuôn mặt của hắn, chỉ để một đôi mắt lộ ra bên ngoài, va chạm với ánh mắt của gã to con kia.
Hung ác, lộ ra một tia điên cuồng, ánh mắt phiếm tơ máu, có chút tương tự với con chó hoang kia, đây là Lăng Tốn chiếu theo ánh mắt chó hoang đã chết đi, luyện tập thật lâu, mới miễn cưỡng quản lý được ánh mắt.
"Hừ..." gã to con hàm hồ lẩm bẩm một tiếng, thu hồi ánh mắt, lướt qua người Lăng Tốn.
Lăng Tốn không nói một lời, đi thẳng về phía trước, mãi cho đến khi rẽ hai cái, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi lần đến khu kho hàng của ngoại ô thành phố, hắn đều nơm nớp lo sợ, sợ bị tên côn đồ ra vào nơi này cướp sạch không còn chút cặn.
Ở ngoại ô sắp bùng nổ thủy triều đen, khắp nơi tràn ngập hỗn loạn, tuân theo luật cá lớn ăn thịt cá bé...
Đây cũng là vì sao, hắn lại lựa chọn mặc áo gió rộng rãi, cổ cao, thứ này có thể che dấu tuổi thật, cùng vẻ ngoài non nớt của hắn.
Một thiếu niên 16 tuổi, chỉ có tư chất Diệu cảm thấp, thân cao 1m7, thân hình chỉ có thể tính là thon dài, so sánh với đám côn đồ hung ác ra vào nơi này mà nói, cùng cừu non nhỏ yếu không khác gì nhau.
"Là một người xuyên không, mình thực con mẹ nó, có một chút thất bại ..."
Lăng Tốn âm thầm thì thào, đi tới trước cửa một nhà kho nhỏ, gõ cửa, bên trong cũng theo đó truyền đến tiếng dây kéo, cửa sắt chậm rãi mở ra.
Gian kho hàng này cũng không lớn, chừng ba mươi thước vuông, trống rỗng, ở giữa chỉ c bày một cái bàn gỗ, hai bên mỗi bên là một cái ghế dựa.
Một bên bàn gỗ, là một ông già hói đầu, râu cá trê, mặc quần áo kungfu đang ngồi.
Đây là lão đầu chuyên thu mua hàng, mỗi lần Lăng Tốn tới đêu bán hàng, đều sẽ tìm hắn.
"Tiểu tử, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy cậu, thật sự là một chuyện cao hứng. Thật tốt khi cậu còn sống! "Tương lão đầu cười tủm tỉm mở miệng, ánh mắt nhìn Lăng Tốn, giống như một vị trưởng bối dễ gần.
"Tương lão đầu, có thể gặp lại ngài, tôi cũng rất cao hứng." Lăng Tốn cũng không nói nhảm, đem đồ đạc bận rộn kiếm được suốt cả buổi sáng, lấy ra từng món từ trong túi áo gió, đặt lên bàn, chờ Tương lão đầu định giá.
Về phần thái độ thân thiết của Tương lão đầu, Lăng Tốn nửa điểm cũng không cảm thấy, hắn nhớ rõ có một lần đến khu kho hàng, nhìn thấy lão nhân này từ trên người một tên xui xẻo bị cướp bóc, nhanh chóng thu hoạch một chút tài vật cuối cùng, trên mặt còn mang theo nụ cười thân thiết.
Lão đầu này tựa như một con chồn..., Lăng Tốn đánh giá Tương lão đầu như vậy.
Đương nhiên, người như Tương lão đầu, ở chỗ này có rất nhiều.
Sở dĩ lựa chọn Tương lão đầu, làm người giao dịch cố định, là bởi vì lão đầu này luôn đưa ra một ít tin tức thiết thực hữu hiệu, ví dụ như, lộ tuyến nhặt xác tương đối an toàn, một ít kiến thức an toàn hữu hiệu đủ để bảo vệ tính mạng...
"Tiểu tử, hôm nay cậu thu hoạch không tệ nhỉ?!"
Tương lão đầu cầm lấy sợi dây chuyền kia, thuần thục mở vòng tròn ra, nhìn mặt dây chuyền không có ảnh chụp, chợt đóng lại, chậc chậc tán thưởng, "Chỉ riêng sợi dây chuyền này, đã đáng giá gần 2000 đồng! "
Nhìn sợi dây chuyền lắc lư trên bàn tay lão đầu, Lăng Tốn trầm mặc một chút, nói:
"Giá trị thị trường của sợi dây chuyền diệu kim này, hẳn là đáng giá bảy tám ngàn. "
“A..., Diệu Kim?”
Tương lão đầu sửng sốt, kề sát lại cẩn thận quan sát một chút, sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh, dường như mới nhìn ra, cười nói: "Thật đúng là Diệu Kim, ta thật sự giá rồi, hoa mắt, bất quá 7-8000 thì hơi nhiều, ước tính giá cả 5500 đi! Coi như lão ưu đãi cho cậu. "
Cái đôi mắt kim cẩu của ngươi chỉ vào thời điểm muốn giết giá, mới có thể hoa mắt đi..., Lăng Tốn âm thầm oán thầm, khẽ gật đầu, giá cả của Tương lão đầu, ở cái thị trường chợ đen này, quả thật coi như tương đối công bằng.
Đem vật phẩm trên bàn đánh giá xong, tổng cộng định giá hơn 6000 Diệu tệ.
"6324 diệu tiền, gần 7000 diệu tệ..."
Lăng Tốn kiểm kê tiền xong, thận trọng thu lại, âm thầm thở dài, nỗ lực hơn 20 ngày, khoảng cách mua một tấm vé còn thiếu hơn 3000 đồng.
Trên thực tế, trừ đi thu hoạch hậu hĩnh hôm nay, hơn phân nửa trong số hơn 6000 Diệu tệ còn lại đều là Lăng Tốn thu được vào tuần đầu tiên "nhặt xác".
Lúc ấy Lăng Tốn còn cảm thán, vô luận ở thế giới nào, kiếm tiền từ người chết thật sự là nhanh, cứ tiếp tục như vậy, khoảng ba tuần, hẳn là có thể gom đủ tiền mua hai tấm vé thông hành vào thành.
Thậm chí còn dư!
Thế nhưng, một tuần sau thu hoạch liền giảm mạnh, dù sao, ở ngoại ô thành phố "nhặt xác" cũng không phải chỉ có một mình Lăng Tốn.
Đến bây giờ, cách thủy triều đen bộc phát, còn hơn một tuần nữa, có thể gom đủ hơn 3000 đồng hay không, Lăng Tốn có chút bi quan.
Mục đích ban đầu của hắn là hai tấm vé thông hành vào thành.
Bây giờ có vẻ như mong muốn này cũng ngây thơ như tuổi của hắn.
Nhìn Tương lão đầu cười tủm tỉm, Lăng Tốn hơi chần chờ, kề sát thấp giọng hỏi:
"Tướng lão, ông có đường gì, có thể mua được giấy thông hành vào thành chiết khấu 50%, hoặc là giảm giá thấp hơn không? Bí mật bán cho tôi hai tờ được không? "
“Chiết khấu 50%?!"
Tương lão đầu sửng sốt, chỉ vào Lăng Tốn, mắng: "Cậu cho rằng giấy thông hành vào thành là hàng hóa bán đổ bán thảo sao? Nói thật cho cậu biết, 10.000 một tấm vé, đã là giá thấp nhất rồi. Cậu còn muốn giảm giá, lại còn giảm giá 50%?! Còn hai tờ, cậu đang nằm mơ đấy à..."
"Giá giấy thông hành này là do tòa thị chính quyết định, do chủ tịch quốc hội đích thân phê chuẩn thông qua, thiếu một đứa tờ cũng không được. Cũng không phải ta định đoạt..."
Lăng Tốn ngại ngùng cười, nói: "Tôi cũng chỉ hỏi một chút, xem xem Tương lão ngài tay mắt thông thiên, có đường tốt gì không ấy mà. "
“Hừ, tiểu gia hỏa nhà cậu đừng nói hết lời tốt, ta biết tỏng tâm tư của tiểu tử cậu, bất quá, nếu nói phương pháp thì..." Tương lão đầu nói xong một trận, lại từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Tốn, nói: "Cũng không phải là không có."
"Tướng lão, phương pháp gì? Lăng Tốn nghe vậy mừng rỡ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, thái độ cung kính.
Tương lão đầu cười hắc hắc, vươn ngón tay gầy gò vuốt ve bộ râu cá trê nói:
"Phương pháp đầu tiên, kỳ thật rất đơn giản, cậu chỉ cần đạt tới đệ nhất thức của [Diệu Năng Lục Thức], là có thể đạt được một tấm giấy thông hành vào thành. Đây là ưu đãi dành cho nhân tài. "
Lăng Tốn thầm nghĩ nếu mình có thể đạt tới đệ nhất thức của [Diệu Năng Lục Thức], còn cần muối mặt đi hỏi vé thông hành giảm giá sao?
Thủ đoạn nhân loại trên thế giới này dùng để đối kháng [ Thực Yểm] chính là [Diệu Năng].
Điều này cần bản thân nhân loại, từng bước cảm ứng được [Diệu Năng Lục Thức] trong cơ thể, sau đó mới có thể ngưng tụ Diệu Năng.
Cái gọi là [Diệu Năng Lục Thức], chính là cơ sở từng bước nắm giữ Diệu Năng, tăng cường Diệu Năng.
Bất quá, lĩnh ngộ [Diệu Năng Lục Thức], cần phải có cảm giác không tồi, tỷ lệ người có khả năng như vậy ở thành phố Phong Diệu đại khái là 1%.
Mà người mở ra đệ nhất thức trước 16 tuổi, tỷ lệ chỉ có 1/1000.
Nếu có thể ở trước 16 tuổi, lĩnh ngộ đệ nhất thức [Diệu Năng Lục Thức], đã có thể gọi là nhân tài.
Về phần Lăng Tốn, Diệu cảm của hắn chỉ là cấp thấp, muốn trong một năm nay lĩnh ngộ [Diệu Năng Lục Thức], xác suất kia so với một học sinh xếp hạng chót muốn thi vào trường đại học thượng đẳng cũng không cao hơn bao nhiêu.
"Tương lão, vậy phương pháp thứ hai là gì?" Sắc mặt Lăng Tốn cứng ngắc, hỏi.
"Phương pháp thứ hai ấy à..."
Tương lão đầu lắc đầu, "Cậu khẳng định không có khả năng! "
“ Dù gì thì ông cũng nói một chút a...,” khóe miệng Lăng Tốn giật giật, nhưng vẫn truy vấn.
Lại nghe Tương lão đầu cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: "Cậu hẳn là đã nghe nói qua, trong thành phố có rất nhiều nữ nhân, nam nhân tịch mịch, bọn họ đều có nhu cầu về phương diện kia mà! Nữ nhân thích tiểu thanh niên bộ dáng tuấn tú, nam nhân thì thích thiếu niên có làn da trắng nõn, dưới sự dắt dây của bọn họ, cậu vào thành liền thuận tiện hơn nhiều. Nhưng..."
Nói như vậy, Tương lão đầu nhìn dáng người gầy gò cùng làn da khô cằn của thiếu niên,
"Bộ dáng này của cậu, khẳng định không phải loại người thiếu phụ đói khát thích, về phần thân thể này..., những nam nhân kia cũng không thích một ngụm này, nữ nhân không yêu, nam nhân không thích, ai..."
Lăng Tốn nghe được thì sắc mặt tối sầm lại, cúc huyệt không hiểu sao lại tự nhiên căng thẳng, phương pháp thứ hai này, hắn cũng sẽ không tiếp nhận, trừ phi...
"Không có phương pháp thứ ba sao?" Lăng Tốn chưa từ bỏ ý định truy vấn.
"Đối với tiểu tử như cậu mà nói, quả thật không có phương pháp gì khác a..." Tương lão đầu nhún vai, hai tay trải ra, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Đang nói chuyện, một trận tiếng ông ông từ xa truyền đến, Tương lão đầu nghe được, thân thể gầy gò chấn động một chút, ấn một cái nút dưới bàn, két một tiếng, cửa sổ trên tường mở ra.
Từ cửa sổ nhìn lại, Lăng Tốn nhìn thấy vùng ven nhà kho này, ầm ầm chạy vào hai chiếc xe màu đen như hai khối sắt lớn.
Loại xe này, không giống như những chiếc xe mà Lăng Tốn thường nhìn thấy, các loại xe có thể nhìn thấy ở ngoại ô thành phố, không chênh lệch nhiều so với xe của Địa Cầu.
Tuy nhiên, hai chiếc xe đang đi vào khu vực nhà kho kia, cho dù đó là khối lượng hay hình dạng, đều giống như hai chiếc xe tăng.
Bánh xe là bốn quả cầu tròn, đi trên một số đoạn đường gồ ghề, mà cứ như đi trên mặt đất bằng phẳng.
Mà thân xe kia dưới ánh sáng chiếu rọi, mơ hồ có quang hoa nhàn nhạt nổi lên, hiển nhiên là có xen lẫn một ít chất liệu diệu kim.
Diệu cũng có thể trang bị cho xe?!
Ở trên sách, Lăng Tốn đã nhìn thấy loại xe này, lấy thiết bị Diệu Năng làm động lực, nghe nói có thể có hiệu quả chống đỡ [ Thực Yểm] xâm nhập.
Nhưng trong thực tế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Nhìn có chút giống như hai đầu thú hoang dã!? Đánh giá của Lăng Tốn về hai chiếc xe được vũ trang Diệu Năng chính là như vậy.
Trong tiếng động cơ gầm rú, từ trên hai chiếc xe Diệu Năng phân biệt đi ra hai đội người, những người này đều mặc đồng phục tác chiến thống nhất.
Ánh mắt Lăng Tốn cũng giống như Tương lão đầu, và những người còn lại trong khu kho hàng, toàn bộ đều tập trung vào một bóng dáng xinh đẹp trong đó.
Nhìn từ xa, bóng dáng xinh đẹp kia có mái tóc đuôi ngựa màu nâu, dáng người cao gầy, đôi chân thẳng tắp thon dài, khí tức thanh xuân xinh đẹp đập vào mặt, mặc dù không thấy rõ bộ dáng, đã làm cho người ta không dời được ánh mắt.
"Tiểu tử, con đường thứ ba không phải đã tới rồi sao?”
Tương lão đầu chỉ chỉ ngoài cửa sổ, hạ thấp thanh âm nói: "Những người này là thành viên dự bị cho đội vũ trang Diệu Năng trong thành, trên người mỗi người đều có giấy thông hành, đồ vật đáng giá cũng không ít, cả đám đều là dê béo a! "
“Ông là muốn tôi đi tìm chết sao? Tiện tay cuỗm sạch tiền trên người tôi? "
Lăng Tốn tức giận đáp lại, "Tuy rằng tôi không có kiến thức gì, nhưng cũng biết phân lượng của những người này, những người này hẳn là đều mở ra đệ nhất thức của [Diệu Năng Lục Thức]..."
Người mở ra đệ nhất thức trong [Diệu Năng Lục Thức], cũng đã đạt được năng lực không tầm thường, năng lực như vậy không chỉ có hiệu quả đối với [ Thực Yểm] mà đối phó với một người bình thường càng giống như bóp chết một con gà.
"Sai rồi, tiểu tử cậu nghĩ như vậy liền sai lầm lớn."
Tương lão đầu vươn một ngón tay lắc lắc, nói: "Thành viên dự bị của đội vũ trang Diệu Năng, cũng không lợi hại như cậu nghĩ, cậu thật sự cho rằng cả đám đều đã mở ra [Diệt Năng Lục Thức] sao? "
“Theo thống kê mới nhất, tính cả niêm yết ở vùng ngoại ô, thành phố Phong Diệu có hơn 12 triệu người, tỷ lệ thanh niên mở ra đệ nhất thức là một phần nghìn, cũng chỉ mới 12.000."
Nói xong, hắn chỉ vào chiếc xe Diệu Năng đầu tiên, nói: "Cái xe Diệu Năng kia, đương nhiên không thể có tâm tư lệch lạc, những người trẻ tuổi này chính là dự bị của quân đoàn Phong Diệu trong thành, tìm đến bọn họ căn bản là muốn chết. Nhưng mà, người trên chiếc xe Diệu Năng ở phía sau kia mà..., cậu có thấy rõ biểu tượng trên xe kia không? "
Lăng Tốn ngưng thần, cẩn thận nhìn vào huy hiệu của hai chiếc xe Diệu Năng, chiếc đầu tiên là một thanh trường kiếm màu vàng, bao phủ một đoàn kim hoàn. Huy hiệu trên thân xe thứ hai, là một mặt hắc thuẫn, trên mặt khiên có hoa văn một cái cân.
"Huy hiệu của chiếc xe thứ hai, là dự bị của đội chấp pháp trong thành..."
Tương lão đầu mở miệng giải thích, mỗi một lần thủy triều đen bộc phát, đối với các lực lượng vũ trang của các thành phố Diệu Năng mà nói, chính là cơ hội tốt để rèn luyện đám dự bị.
Các đội vũ trang Diệu Năng trong thành phố Phong Diệu gồm có quân đoàn Phong Diệu, đội chấp pháp, cùng với đội y tế hậu cần, trong vòng một tuần này, đều sẽ phái ra dự bị.
"Thành viên quân đoàn Phong Diệu, chính là tinh nhuệ, cho dù là đám lính dự bị, cũng khẳng định không đụng vào được."
"Nhưng đội chấp pháp thì..."
Tương lão đầu nói đến đây, lại như muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt lộ ra vẻ ý vị thâm trường.
Lăng Tốn hiểu được ý tứ của lão gia hỏa này, ý tứ là năng lực của đám lính dự bị trong đội chấp pháp không đồng đều, rất có thể là quan hệ đến hộ gia đình.
Ánh mắt nheo lại, ánh mắt Lăng Tốn bồi hồi trên người của đội dự bị kia, nhất là một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, thân hình cao lớn, thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, ăn một quyền là có thể ngã xuống, cực kỳ giống một con dê béo.
"Bất kể là dự bị ở đâu, cũng không phải là là người mà một tên nhà quê ở ngoại thành như tôi có thể ứng phó, quên đi..." Lăng Tốn đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
"Tiểu tử, cậu phải hiểu rõ, trước khi thủy triều đen bộc phát, nếu như không liều mạng một phen, rất khó vào thành."
"Ai, đám người thường bá không: không có tư chất, không có bối cảnh, không có chỗ dựa như chúng ta, chỉ có thể dựa vào liều mạng..."
Cửa kho hàng đóng lại, thanh âm Tương lão đầu từ bên trong mơ hồ truyền đến.
Chỗ dựa sao...
Theo bản năng sờ sờ vào lưng, đó là nơi có dấu ấn hình thập tự kỳ dị.
Lăng Tốn rất rõ ràng, thân thể này vốn không có dấu "Thập Tự", là theo hắn xuyên không mà xuất hiện.
Hắn từng một lần phỏng đoán, dấu "Thập Tự" này có thể là phúc lợi của người xuyên không, là lá bài tẩy của hắn hay không.
Thế nhưng, hơn 20 ngày nay, ngoại trừ mỗi rạng sáng, dấu "thập tự" ngân đúng giờ xuất hiện dị thường, mờ ảo phát sáng, cùng đau rát..., thì không có phản ứng gì khác.
"Còn có một tuần nữa, nếu thật sự vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể liều chết đánh một trận!”
Lăng Tốn âm thầm suy nghĩ, trong lòng tính toán thực lực bản thân, cùng người nắm giữ Diệu đệ nhất thức, chênh lệch lớn bao nhiêu.
Có lẽ, dưới tình huống chuẩn bị đầy đủ, dùng thủ đoạn đánh lén, thêm các loại thủ đoạn như mê dược, hơi cay, nắm chắc hạ gục một người vẫn là rất lớn.
Chỉ là, điều kiện tiên quyết là phải đợi đến khi dự bị của đội chấp pháp đội bị lạc đàn, hơn nữa, còn phải suy xét sau khi làm xong, phải làm sao để không lưu lại manh mối, tránh bị truy tung...
Nếu không phải bất đắc dĩ, không thể sát hại thành viên dự bị, bằng không dựa theo pháp luật của Diệu quốc thứ chín, đó chính là trọng tội. Mặc dù có thể nhờ vào việc này để vào thành, nhưng một khi bị tra ra, cũng sẽ trở thành tù nhân, bị giam cầm cả đời.
Trong đầu, xoay quanh đủ loại kế hoạch đánh gậy đập gạch đen, Lăng Tốn âm thầm lắc đầu, mặc kệ đi, loại kế hoạch này nguy hiểm quá lớn, rất dễ dàng bồi chính mình đi vào.
Trừ phi cái chết đến gần, hắn không có đủ lá gan lớn như vậy để đi nếm thử...
Bất tri bất giác, Lăng Tốn rời khỏi khu vực nhà kho, đi về phía nhà mình.
Đột nhiên, hắn dừng bước, thân hình nép sang một bên, trốn vào trong bóng tối ở góc đường, nhìn hai bóng người trong con hẻm đối diện.
Bóng dáng thanh xuân xinh đẹp kia, còn có người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, thân hình cao lớn, thoạt nhìn yếu ớt...
"Hai người này..."
Lăng Tốn híp mắt, trong số các thành viên dự bị của hai đội vừa rồi, hắn nhớ rất rõ ràng hai bóng dáng này.
Đối với người đẹp, đối với cừu béo ..., khắc sâu ấn tượng cũng là bình thường.
"Hai người này làm gì? Lạc đường..., hay là..."
Đột nhiên, một phán đoán thành hình trong đầu Lăng Tốn, đôi nam nữ trẻ tuổi này muốn tìm một nơi hoang dã...
Cũng thật là biết chơi!
Nếu thừa dịp bọn họ bước vào giai đoạn kịch liệt nhất, xuất kỳ bất ý đến một chiêu tàn nhẫn, đánh ngất xỉu thuận tay dắt dê béo, tỷ lệ thành công chẳng phải là 100% sao?!
Trong nháy mắt, hô hấp của Lăng Tốn có chút nặng nề, những lời Tương lão đầu nói cách đây không lâu, giống như ngọn lửa hiện lên, làm cho đầu óc Lăng Tốn có chút đau.
"Sao mình lại có ý nghĩ làm loại chuyện này?!"
"Thế giới cô đơn chết tiệt này..."
Hít... Hà...
Hít một hơi thật sâu, Lăng Tốn lấy ra một cái mặt nạ đeo lên, kéo cổ áo gió lên, nhấc mũ của áo gió khoác lên đầu, nương theo ưu thế quen thuộc địa hình, như một bóng ma đường phố, lặng lẽ đi theo.
Trước sự uy hiếp của tử vong, người và động vật, có lẽ vốn không có gì khác nhau…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook