Trẻ con đều có một loại đặc tính như thế, thích chơi với “Đứa trẻ lớn”, vừa so với chúng thì lớn hơn nhiều nhưng cũng vừa không tới độ tuổi của ba mẹ mình, bởi vì những “đứa trẻ lớn” này đã hiểu chuyện, sẽ luôn khiêm nhượng, sẽ không tranh đoạt cái gì với chúng, mà quan trọng nhất chính là người ở độ tuổi này có dáng vẻ mà bọn chúng mong chờ khi sau này lớn lên, vì lẽ đó, Hiểu Hiểu thành công bị Hách Tường Vũ quấn lấy.

Hiểu Hiểu có rất ít kinh nghiệm ở cùng trẻ con, việc duy nhất cậu có thể làm chính là thuận theo Hách Tường Vũ, Hách Tường Vũ muốn cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó. Nhưng là trẻ con không có tính nhẫn nại, chẳng mấy chốc sẽ mất đi hứng thú, đối với việc Hiểu Hiểu luôn luôn khiêm nhượng không để ý, Hách Tường Vũ rất nhanh đã cảm thấy vô vị, nhóc bắt đầu chơi xấu.

Hiểu Hiểu kiên trì dụ dỗ, Hách Tường Vũ quyết không nghe. Cuối cùng, Hiểu Hiểu không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ! Hỏi Hách Tường Vũ có muốn cưỡi ngựa hay không.

Đây là việc duy nhất có tính chất game mà Hiểu Hiểu biết, vừa không gây tổn thương vừa có thể chơi cùng trẻ con, ở trong SM, sẽ có một vài người có sở thích đặc thù yêu thích nuôi nhốt mã nô, ở trên địa bàn của mình cưỡi mã nô lưu loan, đương nhiên, những mã nô này nhất định phải uy mãnh cường tráng thì mới có thể chống đỡ nổi chủ nhân của bọn họ.

Hiểu Hiểu trước đây thường hay bị Nghiêm Quân rèn luyện lực eo rất tốt, cậu không cần cường tráng cũng đã có thể cõng được Hách Tường Vũ rồi, vì lẽ đó việc Hiểu Hiểu có thể nghĩ đến, cũng chỉ có như vậy thôi.

Quả nhiên Hách Tường Vũ rất có hứng thú hỏi: “Cưỡi ngựa như thế nào?”

Hiểu Hiểu ôm Hách Tường Vũ lên trên đùi, kiên trì giảng giải: “Tường Tường nhất định là đã thấy qua dáng vẻ uy mãnh của những người cổ đại khi cưỡi ngựa trên ti vi rồi chứ?”

“Có thấy rồi!” – Hách Tường Vũ hưng phấn hai tay khua khua bay lượn trên không trung: “Lớn như vậy, lớn như vậy nè! Bà nội nói, chờ khi Tường Tường ở trường lớn thêm một chút nữa, sẽ để ba ba mang Tường Tường đến trường đua ngựa xem ngựa lớn, sau đó đợi Tường Tường lớn hơn chút nữa là có thể học cưỡi ngựa.”

Hiểu Hiểu không nghĩ tới mình đánh bậy đánh bạ vậy mà vừa vặn đụng phải sở thích của Hách Tường Vũ, cậu vui vẻ nói: “Vậy Hiểu Hiểu làm ngựa cưỡi cho em được không?”

“Được được được!”- Hách Tường Vũ hoan hô một tiếng: “Vậy anh làm ngựa cho Tường Tường cưỡi đi!”

Hiểu Hiểu đứng dậy nằm phục trên đất, đầu gối cùng bàn tay chống trên mặt đất, một tay đỡ Hách Tường Vũ chậm rãi ngồi lên trên lưng của cậu, chậm rãi di động.

Ban đầu Hách Tường Vũ còn chưa tìm được cân bằng, chỉ có thể căng thẳng nắm chặt lấy quần áo của Hiểu Hiểu mà hưng phấn kêu to.

Hiểu Hiểu đi rất ổn, bò qua bò lại mấy lượt, Hách Tường Vũ đã nắm được bí quyết, một tay nắm lấy cổ áo Hiểu Hiểu duy trì cân bằng, một tay học dáng vẻ người vung roi trong ti vi đánh vào cái mông của Hiểu Hiểu, chỉ là Hách Tường Vũ người nhỏ tay cũng ngắn, phía trước nắm lấy cổ áo Hiểu Hiểu đã khiến cho cơ thể nhỏ của nó hơi chếch về phía trước, cái tay còn lại vung vẩy thế nào cũng không thể đụng tới quần của Hiểu Hiểu, qua mấy lần Hách Tường Vũ liền cuống lên, nó nhìn chung quanh một vòng, trong phòng này đồ chơi trẻ con đúng là rất nhiều, nhưng không có cái gì tương tự như roi ngựa cả.

Hách Tường Vũ lại nhìn một vòng, tầm mắt ngắt quãng dừng lại ở trên cái chổi lông gà dùng để quét tước vệ sinh, nó lôi kéo áo của Hiểu Hiểu chỉ về phía cái chổi lông gà: “Anh Hiểu Hiểu, em muốn cái kia!”

Hiểu Hiểu chỉ liếc mắt nhìn là đã biết Hách Tường Vũ muốn lấy thứ kia làm cái gì, cậu rũ mắt thuận theo, trước tiên để Hách Tường Vũ xuống, sau đó đứng lên lấy cái chổi lông gà treo trên tường đưa tới trong tay nhỏ của Hách Tường Vũ, rồi lại một lần nữa nằm xuống làm ngựa.

Nắm chổi lông gà trong tay, lần này không cần Hiểu Hiểu thúc dục, Hách Tường Vũ đã tự mình đi tới cưỡi, tay phải nắm lấy cổ áo Hiểu Hiểu, tay trái vung vẩy cây chổi lông gà khổng lồ đánh vào trên mông Hiểu Hiểu, cao giọng hô: “Giá! Tiểu sai nha chạy!”- Hiểu Hiểu liền tăng nhanh tốc độ bò vài bước.

Hách Tường Vũ vẫn là trẻ con, không hiểu chuyện, nó chỉ biết như vậy nó có thể vui vẻ, liền liều mạng vung vẩy chổi lông gà trong tay, giục Hiểu Hiểu bò nhanh một chút.

Cổ áo của Hiểu Hiểu bị Hách Tường Vũ nắm lấy, lấy sức lực của Hách Tường Vũ tuy rằng không đến nỗi kéo cậu đến nghẹt thở, nhưng loại áp bức này vẫn khiến cho cậu hô hấp có chút khó khăn.

Trẻ con không có sức lực gì, nhưng là có thêm cái chổi lông gà dùng toàn lực đánh vào người, cho dù là người quanh năm bị TJ* quen rồi như Hiểu Hiểu cũng sẽ cảm thấy đau đớn.

(*TJ: điều giáo)

Thế nhưng Hiểu Hiểu không thể kêu đau, bởi vì Hiểu Hiểu đã nói, Hách Tường Vũ là con trai của Hách Vân Sanh, cũng chính là một nửa chủ nhân của cậu, tuy rằng Hách Vân Sanh để cho cậu gọi Hách Tường Vũ là Tường Tường, nhưng điều đó cũng không thể hiện cậu liền có thể cãi lời tiểu chủ nhân của cậu.

Vì thế nên Hiểu Hiểu chịu đựng, bò loanh quanh được vài vòng thì dần cảm giác đau nhức tứ chi ở dưới roi quất của tiểu chủ nhân cũng lúc nhanh lúc chậm kéo tới.

Hách Vân Sanh cùng ba Hách bàn bạc xong hướng đi của công ty trong một năm này, sau đó liền lên lầu gọi hai tiểu tổ tông xuống ăn cơm, vừa đẩy cửa ra, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khi nhìn thấy Hách Tường Vũ cưỡi trên người Hiểu Hiểu vung vẩy chổi lông gà đánh Hiểu Hiểu thì, lập tức …………………………….. nổi giận!

Hách Vân Sanh tự nhận mình không phải là người có tính tình tốt gì, hành vi khi anh nổi giận cũng rất trực tiếp, nhanh chân tiến lên một tay túm lấy Hách Tường Vũ còn đang vung vẩy tay nhỏ, cứng rắn đem nó từ trên người Hiểu Hiểu kéo xuống, một tay đoạt lấy chổi lông gà, phất tay vung xuống cái mông nhỏ của Hách Tường Vũ.

Hách Vân Sanh tuy rằng cực kỳ tức giận, nhưng anh vẫn còn nhớ Hách Tường Vũ cũng chỉ là một đứa nhỏ, khi xuống tay đã giảm mấy phần sức lực, chỉ là đánh vào trên người tiểu nãi oa vẫn sẽ làm cho Hách Tường Vũ cảm giác rất đau.

Hách Tường Vũ vẫn luôn lớn lên bên cạnh ông nội bà nội, đã có khi nào bị đánh như thế? Lần đầu chịu đòn, nó không xin tha, cũng không biết trốn, trực tiếp “Oa” một tiếng khóc lớn lên, thân thể nhỏ bé ở đó không nhúc nhích, nhìn chính là một bộ dạng không biết hối cải.

Hách Vân Sanh càng tức giận hơn, anh biết mình mấy năm qua vội vàng công tác không có cách nào chăm sóc con trai, để con trai chịu không ít khổ, tuy rằng bình thường anh vẫn thích bắt nạt Hách Tường Vũ, nhưng đây cũng không có nghĩa là anh không yêu con trai của mình. Anh vốn cho là con trai của anh cho dù không có ba mẹ, trưởng thành trong hoàn cảnh này cũng sẽ không có vấn đề gì, dù sao nó vẫn còn có ông nội bà nội thương yêu của nó, nhưng là anh không nghĩ tới lần này vừa tới chưa đến một ngày, liền để anh nhìn thấy con trai của mình ức hiếp người khác! Hơn nữa còn chết cũng không hối cải!

Nghĩ như thế, chổi lông gà trong tay Hách Vân Sanh lại tăng thêm mấy phần sức lực quất tới Hách Tường Vũ, lần này coi như không nhẹ, so với mười lần uy lực khi Hách Tường Vũ vung vẩy còn lớn hơn.

Hách Vân Sanh mới vừa xông tới thì Hiểu Hiểu bởi vì mệt mỏi mà đại não có chút bãi công, ở thời điểm Hách Vân Sanh đánh Hách Tường Vũ lần thứ hai, Hiểu Hiểu rốt cục mới phản ứng lại, đột nhiên nhào tới, một roi uy lực mạnh mẽ mang theo kình phong liền tàn nhẫn mà đánh lên trên bả vai của Hiểu Hiểu.

“A ——”- Hiểu Hiểu cắn môi đem tiếng gào đau đớn nuốt vào trong bụng. Hách Vân Sanh đang tức đến đỉnh đầu bốc khói, cậu không dám nhìn Hách Vân Sanh, cũng không dám cầu xin Hách Vân Sanh tha thứ, chỉ có thể ôm chặt lấy Hách Tường Vũ, để tránh cho nó bị Hách Vân Sanh đả thương.

Từ xưa tới nay, hai chủ nhân bất hòa cãi nhau chịu khổ chịu đòn luôn là nô lệ, đây là chân lý từ xưa đã chưa từng thay đổi, đối mặt với Hách Vân Sanh đang cực kỳ tức giận, Hiểu Hiểu đã làm tốt chuẩn bị để chịu đựng.

Nhưng là, Hách Vân Sanh không phải là những lãnh chúa kia.

Hách Vân Sanh mới vừa rồi tức giận ra tay có chút không đúng mức, lần này nếu là rơi xuống trên người Hách Tường Vũ, phỏng chừng Hách Tường Vũ đều sẽ bị anh đánh tới nội thương. Chỉ là nhìn thấy Hiểu Hiểu vì mạnh mẽ nhào tới chịu đựng lần roi nghiêm trọng này, khuôn mặt nhỏ đã trở nên trắng bệch, đôi môi cắn nghiền, khiến Hách Vân Sanh lại càng thêm hận Hiểu Hiểu vì dám liều lĩnh như thế.

Đau không nổi, hận cũng không nổi, lúc này Hách Vân Sanh căn bản là không có cách nào xoa dịu tâm tư của bản thân được, hơi vung tay tàn nhẫn vứt chổi lông gà xuống dưới đất, nhắm thẳng vào mũi Hiểu Hiểu mà quát lên: “Em mau tránh ra cho anh! Anh giáo huấn con trai của anh, khi nào thì đến phiên em đến nhúng tay hả?”

Hiểu Hiểu không dám phản kháng chủ nhân, thấy Hách Vân Sanh đã từ bỏ vũ khí, mới do dự buông Hách Tường Vũ còn đang khóc “Ô Oa” không ngừng mà chuyển thành ôm lấy bắp đùi của Hách Vân Sanh, cầu xin: “Chủ nhân ngài bớt giận, ngài nếu tức giận thì phạt Hiểu Hiểu được rồi, đừng phạt tiểu chủ nhân, nó còn nhỏ, không chịu đựng nổi ngài đánh đâu.”

Hách Vân Sanh trừng con mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, nhìn thấy trong mắt Hiểu Hiểu lóe lên sự sợ hãi nhưng vẫn gắng gượng đối diện với anh, Hách Vân Sanh hít sâu vài hơi khí, nhắm mắt lại, khi mở miệng lần nữa thì ngữ khí đã hòa hoãn không ít, nhưng vẫn cứng rắn như cũ: “Hiểu Hiểu, em buông tay cho anh, rồi đứng dậy đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương